CHƯƠNG 26: CON DÂU NHÀ HỌ TÂN
CHƯƠNG 26: CON DÂU NHÀ HỌ TÂN
Thiên Hân Vũ cảm thấy tim đập như trống dồn, cô cố lấy lại sự bình tĩnh nhìn Tân Mạc Ngôn như không tin vào tai mình: “Những năm qua một mình tôi nuôi nấng Thư Nha, pháp luật không thể nào ra phán quyết quyền nuôi dưỡng thuộc về anh!”
“Đây là Thành phố Kim Hoa, là thành phố mà doanh nghiệp họ Tân đã cắm rễ!” câu nói hàm ý của Tân Mạc Ngôn làm cho Thiên Hân Vũ nghe như tiếng sét đánh ngang tai.
“Là Thành phố Kim Hoa chẳng lẽ anh có thể lấy một tay che cả bầu trời?” Thiên Hân Vũ phẫn nộ chất vấn.
“Em không thắng được anh đâu, từ bỏ tranh đoạt đi, giờ tay đầu hàng thôi.” Tân Mạc Ngôn nhìn nét mặt mất hồn của cô anh cảm thấy có chút không nỡ, anh đang nghĩ liệu lời nói ban nãy của mình có phải hơi nặng lời rồi không?
“Từ bỏ?” Thiên Hân Vũ cười lạnh lùng: “Tân Mạc Ngôn, đừng quên rằng mạng sống của em trai anh đang nằm trong tay tôi đấy.”
“Em muốn thế nào?” Tân Mạc Ngôn nheo mày lại.
“Nếu anh không bỏ cái ý định đó đi thì tôi sẽ dừng phương án trị liệu của mình.” Thiên Hân Vũ chuẩn bị sẵn tâm lí giọt nước tràn li.
“Không thể nào, phương án trị liệu của em đã được khởi động, nếu như em đơn phương dừng lại thì em sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Tân Mạc Ngôn lắc đầu liên tục, anh nhất định phải ở thế thắng trước Thư Nha và Thiên Hân Vũ.
“Tân Mạc Ngôn,sao anh cứ ép tôi phải về cùng một nhà với anh chứ?” hai mắt Thiên Hân Vũ đỏ lên, cô gằn giọng nói.
“Anh chỉ muốn cho em và Thư Nha một mái ấm.” Tân Mạc Ngôn ngơ người ra, anh khẽ nói nghẹn ngào.
Hai mắt Thiên Hân Vũ đỏ ngầu lên, đứng trước người đàn ông này, cô giống như một con nhím tay không có gì, chỉ có thể dựa vào những chiếc gai trên cơ thể để bảo vệ mình và con.
Thế nhưng người đàn ông này giống như một thợ săn với một cái lưới rộng và một cái lồng khổng lồ.
“Mẹ!” Thư Nha chạy lại ngả vào lòng Thiên Hân Vũ.
Đứa trẻ bé bỏng không hề cảm nhận thấy sự đau thương và bất thường trong không khí nói chuyện của hai người.
“Chúng tôi đưa Thư Nha về biệt thự nhà họ Tân chơi, Cô Mạt tan làm thì cũng tới đó nhé!” Tân Thần đi theo phía đằng sau khẽ nói nhẹ nhàng và hiền từ như muốn che giấu đi.
“Không được!” Thiên Hân Vũ không cần nghĩ cô liền phản đối.
“Tôi chỉ thông báo chứ không phải hỏi ý kiến cô.” Tân Thần với nét mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn Thiên Hân Vũ: “Hoặc là từ bỏ đứa bé, hoặc là làm con dâu nhà họ Tân, cô chỉ có hai sự lựa chọn.”
Đối với Thiên Hân Vũ thì cả hai sự lựa chọn đó cô đều không muốn chọn.
“Ông làm thế này là dựa thế ức hiếp người khác!” Thiên Hân Vũ ôm chặt lấy Thư Nha, nước mắt như sắp tràn ra.
Thư Nha được ôm gọn trong lòng Thiên Hân Vũ, cậu bé cảm nhận được cơ thể cô đang run lên, cậu ngẩng mặt lên ngây ngô nhìn cô: “Mẹ...”
“Thư Nha, con có muốn đi không?” Thiên Hân Vũ lấy lại bình tĩnh, cô cúi đầu xuống hỏi.
Thư Nha không chút suy nghĩ liền gật đầy: “Thư Nha muốn đến nhà ông nội chơi, ông nội nói đó là nhà của Thư Nha...”
Thư Nha nhìn với ánh mắt vô tội, trong lòng đầy mong đợi.
Thiên Hân Vũ nhìn ánh mắt con, bàn tay đang ôm lấy cậu bé tự nhiên trượt xuống.
“Mẹ, tối Mẹ về cùng với Bố có được không?” Thư Nha hỏi có chút rụt rè, bàn tay bé nhỏ của cậu bé túm lấy vạt áo cô.
Thiên Hân Vũ trong lòng chua xót, cô có quyền gì mà tước đoạt sự mong đợi của một đứa trẻ chứ?
“Con đi đi, mẹ yêu con!” Thiên Hân Vũ gật đầy, giọt lệ đã lăn dài trên má, cô giả vờ dụi mắt lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống.
Thư Nha một tay kéo Tân Thần, một tay kéo Từ Thanh Thành rời đi, Thiên Hân Vũ nhìn theo bóng dáng ba người họ nhỏ dần, cô quay người trở về bệnh viện, cũng chẳng để ý tới Tân Mạc Ngôn đang đứng lặng ở bên cạnh.
Thiên Hân Vũ đi thẳng tới phòng bệnh của Tân Lam Nguyệt, y tá đứng ở cửa nhìn thấy cô liền hắng giọng hai cái rồi mới mở cửa.
Thiên Hân Vũ lặng lẽ đi vào trong, Tân Lam Nguyệt với sắc mặt trắng bệch vẫn nằm lặng yên trên giường bệnh, dường như đang ngủ.
“Tôi luôn coi cậu như một đứa trẻ, không ngờ cậu lại là một con cáo già xảo quyêt.”
Thiên Hân Vũ cảm thấy tim đập như trống dồn, cô cố lấy lại sự bình tĩnh nhìn Tân Mạc Ngôn như không tin vào tai mình: “Những năm qua một mình tôi nuôi nấng Thư Nha, pháp luật không thể nào ra phán quyết quyền nuôi dưỡng thuộc về anh!”
“Đây là Thành phố Kim Hoa, là thành phố mà doanh nghiệp họ Tân đã cắm rễ!” câu nói hàm ý của Tân Mạc Ngôn làm cho Thiên Hân Vũ nghe như tiếng sét đánh ngang tai.
“Là Thành phố Kim Hoa chẳng lẽ anh có thể lấy một tay che cả bầu trời?” Thiên Hân Vũ phẫn nộ chất vấn.
“Em không thắng được anh đâu, từ bỏ tranh đoạt đi, giờ tay đầu hàng thôi.” Tân Mạc Ngôn nhìn nét mặt mất hồn của cô anh cảm thấy có chút không nỡ, anh đang nghĩ liệu lời nói ban nãy của mình có phải hơi nặng lời rồi không?
“Từ bỏ?” Thiên Hân Vũ cười lạnh lùng: “Tân Mạc Ngôn, đừng quên rằng mạng sống của em trai anh đang nằm trong tay tôi đấy.”
“Em muốn thế nào?” Tân Mạc Ngôn nheo mày lại.
“Nếu anh không bỏ cái ý định đó đi thì tôi sẽ dừng phương án trị liệu của mình.” Thiên Hân Vũ chuẩn bị sẵn tâm lí giọt nước tràn li.
“Không thể nào, phương án trị liệu của em đã được khởi động, nếu như em đơn phương dừng lại thì em sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Tân Mạc Ngôn lắc đầu liên tục, anh nhất định phải ở thế thắng trước Thư Nha và Thiên Hân Vũ.
“Tân Mạc Ngôn,sao anh cứ ép tôi phải về cùng một nhà với anh chứ?” hai mắt Thiên Hân Vũ đỏ lên, cô gằn giọng nói.
“Anh chỉ muốn cho em và Thư Nha một mái ấm.” Tân Mạc Ngôn ngơ người ra, anh khẽ nói nghẹn ngào.
Hai mắt Thiên Hân Vũ đỏ ngầu lên, đứng trước người đàn ông này, cô giống như một con nhím tay không có gì, chỉ có thể dựa vào những chiếc gai trên cơ thể để bảo vệ mình và con.
Thế nhưng người đàn ông này giống như một thợ săn với một cái lưới rộng và một cái lồng khổng lồ.
“Mẹ!” Thư Nha chạy lại ngả vào lòng Thiên Hân Vũ.
Đứa trẻ bé bỏng không hề cảm nhận thấy sự đau thương và bất thường trong không khí nói chuyện của hai người.
“Chúng tôi đưa Thư Nha về biệt thự nhà họ Tân chơi, Cô Mạt tan làm thì cũng tới đó nhé!” Tân Thần đi theo phía đằng sau khẽ nói nhẹ nhàng và hiền từ như muốn che giấu đi.
“Không được!” Thiên Hân Vũ không cần nghĩ cô liền phản đối.
“Tôi chỉ thông báo chứ không phải hỏi ý kiến cô.” Tân Thần với nét mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn Thiên Hân Vũ: “Hoặc là từ bỏ đứa bé, hoặc là làm con dâu nhà họ Tân, cô chỉ có hai sự lựa chọn.”
Đối với Thiên Hân Vũ thì cả hai sự lựa chọn đó cô đều không muốn chọn.
“Ông làm thế này là dựa thế ức hiếp người khác!” Thiên Hân Vũ ôm chặt lấy Thư Nha, nước mắt như sắp tràn ra.
Thư Nha được ôm gọn trong lòng Thiên Hân Vũ, cậu bé cảm nhận được cơ thể cô đang run lên, cậu ngẩng mặt lên ngây ngô nhìn cô: “Mẹ...”
“Thư Nha, con có muốn đi không?” Thiên Hân Vũ lấy lại bình tĩnh, cô cúi đầu xuống hỏi.
Thư Nha không chút suy nghĩ liền gật đầy: “Thư Nha muốn đến nhà ông nội chơi, ông nội nói đó là nhà của Thư Nha...”
Thư Nha nhìn với ánh mắt vô tội, trong lòng đầy mong đợi.
Thiên Hân Vũ nhìn ánh mắt con, bàn tay đang ôm lấy cậu bé tự nhiên trượt xuống.
“Mẹ, tối Mẹ về cùng với Bố có được không?” Thư Nha hỏi có chút rụt rè, bàn tay bé nhỏ của cậu bé túm lấy vạt áo cô.
Thiên Hân Vũ trong lòng chua xót, cô có quyền gì mà tước đoạt sự mong đợi của một đứa trẻ chứ?
“Con đi đi, mẹ yêu con!” Thiên Hân Vũ gật đầy, giọt lệ đã lăn dài trên má, cô giả vờ dụi mắt lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống.
Thư Nha một tay kéo Tân Thần, một tay kéo Từ Thanh Thành rời đi, Thiên Hân Vũ nhìn theo bóng dáng ba người họ nhỏ dần, cô quay người trở về bệnh viện, cũng chẳng để ý tới Tân Mạc Ngôn đang đứng lặng ở bên cạnh.
Thiên Hân Vũ đi thẳng tới phòng bệnh của Tân Lam Nguyệt, y tá đứng ở cửa nhìn thấy cô liền hắng giọng hai cái rồi mới mở cửa.
Thiên Hân Vũ lặng lẽ đi vào trong, Tân Lam Nguyệt với sắc mặt trắng bệch vẫn nằm lặng yên trên giường bệnh, dường như đang ngủ.
“Tôi luôn coi cậu như một đứa trẻ, không ngờ cậu lại là một con cáo già xảo quyêt.”