CHƯƠNG 7: ANH LÀ EM RỂ
CHƯƠNG 7: ANH LÀ EM RỂ
Nghe thấy cách xưng hô của Thiên Khê Nghiên với người phụ nữ này, Tân Mạc Ngôn mới hiểu rõ quan hệ của hai người.
Thì ra cô chính là người chị đi du học ở Pháp bặt vô âm tín của Thiên Khê Nghiên - Thiên Hân Vũ.
"Sinh nhật vui vẻ, em gái. Ngạc nhiên chưa!"
Thiên Hân Vũ không nói ra bao nhiêu lời muốn hỏi Thiên Khê Nghiên, cười nhẹ giương lên chiếc bánh gato trong tay, sau đó nghênh ngang đi vào phòng.
Tân Mạc Ngôn nhận lấy chiếc bánh gato trong tay cô rồi nhìn sang Thiên Khê Nghiên lúc này mặt vẫn còn đang trắng bệch, không nói gì.
"Em... Em đi gọi cha về, cha nhìn thấy chị nhất định sẽ mừng lắm đây!"
Thiên Khê Nghiên cuống quýt cầm lấy chìa khóa xe rồi lao ra khỏi cửa, để lại dưới sàn một hàng dấu chân lộn xộn bằng nước cà phê.
Thiên Hân Vũ không hiểu, vì sao Thiên Khê Nghiên nhìn thấy mình lại sợ hãi như nhìn thấy quỷ vậy?
Cô rút giấy ra rồi ngồi xuống lau sạch hết những vết bẩn kia, trong tim cảm giác vẫn có một tảng đá lớn đè xuống khiến cô không thể thở nổi.
"Cô là chị của Nghiên, Thiên Hân Vũ." Tân Mạc Ngôn thản nhiên nói.
"Ừ, anh là em rể của tôi ư?" Hai chữ em rể này nói ra, ngay cả Thiên Hân Vũ cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Cứ gọi tôi là Tân Mạc Ngôn."
Rõ ràng là Thiên Hân Vũ không nói sai nhưng Tân Mạc Ngôn lại vô cùng không thích cách xưng hô kia.
"Được, Tân Mạc Ngôn, tối qua rất cảm ơn anh."
"Đã biết." Tân Mạc Ngôn cũng không nói nhiều, anh không muốn gây cho mình sự phiền toái không cần thiết.
Hai người đều yên lặng, đột nhiên điện thoại của Thiên Hân Vũ vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, là Thư Nha gọi video tới.
"Mẹ! Thư Nha nhớ mẹ!" Giọng sữa ngọt ngào của Thư Nha truyền ra từ trong điện thoại, lập tức đập nát tảng đá đè trên tim Thiên Hân Vũ.
"Mẹ cũng nhớ con, con phải ngoan nhé... Ăn cơm trưa xong mẹ sẽ về..."
"Mẹ, Thư Nha nhớ bố, mẹ mau biến ra bố đi!"
"Cái này..." Thiên Hân Vũ có chút lúng túng nhìn Tân Mạc Ngôn.
"Bố đang làm việc..." Thiên Hân Vũ vuốt vuốt mũi, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình giống như bình thường.
"Lúc mẹ nói dối thì hay vuốt mũi, Thư Nha nhớ bố, bây giờ muốn gặp bố!"
Thư Nha la khóc om sòm trong video, Thiên Hân Vũ lập tức luống cuống tay chân, cô có chút bất lực nhìn Tân Mạc Ngôn.
Chỗ ngồi bên cạnh ghế sofa lõm xuống một chút, Tân Mạc Ngôn đã ngồi xuống bên cạnh Thiên Hân Vũ, bắt đầu ngó đầu nhìn vào trong điện thoại.
"Thư Nha, bố ở đây." Giọng nam trầm thấp pha chút dịu dàng, Thư Nha lập tức im bặt tiếng khóc.
"Mẹ thật sự biến ra bố rồi!" Thư Nha hưng phấn chu miệng không ngừng hôn chụt chụt vào trong màn hình điện thoại, nước bọt cũng bị dính vào camera.
"Được rồi, tắt điện thoại nha, chút nữa mẹ sẽ về..." Cô cứng đờ người vẫy tay với camera, định nói tạm biệt với Thư Nha.
"Chút nữa bố sẽ về cùng với mẹ sao? Thư Nha muốn dadday và Mẹ cùng chơi và ngủ với con!"
Thư Nha thè lưỡi, trong đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ hưng phấn và mong chờ.
Lúc Thiên Hân Vũ do dự không biết nói thế nào, Tân Mạc Ngôn đã yên lặng đưa tấm danh thiếp của mình vào trong tay cô, ý đồ rất rõ.
Nếu có cần, anh vẫn sẽ tiếp tục "uất ức" chính mình một chút.
"Ừm ừm." Thiên Hân Vũ gật đầu qua loa, hi vọng Thư Nha mau tắt điện thoại.
"Mẹ, Thư Nha còn chưa có hôn mẹ buổi trưa đâu, ba giúp Thư Nha hôn mẹ nha!"
Thiên Hân Vũ hoảng sợ mở to mắt, làm sao có thể được! Tân Mạc Ngôn là em rể của cô!
Nhưng điều Thiên Hân Vũ không ngờ chính là Tân Mạc Ngôn lại có thể ghé đầu tới gần mình hôn nhẹ một cái lên gương mặt cô.
Thiên Hân Vũ như bị giật điện cứng đờ không thể động đậy, cảm giác và hơi thở kia, tại sao có thể giống với người đàn ông trong giấc mơ sáng nay như vậy?
Đột nhiên lúc này cửa bị đẩy ra, Thiên Hân Vũ sợ đến giật nẩy mình, cuồng quít tắt máy, sau đó ngồi cách xa khỏi Tân Mạc Ngôn.
Nghe thấy cách xưng hô của Thiên Khê Nghiên với người phụ nữ này, Tân Mạc Ngôn mới hiểu rõ quan hệ của hai người.
Thì ra cô chính là người chị đi du học ở Pháp bặt vô âm tín của Thiên Khê Nghiên - Thiên Hân Vũ.
"Sinh nhật vui vẻ, em gái. Ngạc nhiên chưa!"
Thiên Hân Vũ không nói ra bao nhiêu lời muốn hỏi Thiên Khê Nghiên, cười nhẹ giương lên chiếc bánh gato trong tay, sau đó nghênh ngang đi vào phòng.
Tân Mạc Ngôn nhận lấy chiếc bánh gato trong tay cô rồi nhìn sang Thiên Khê Nghiên lúc này mặt vẫn còn đang trắng bệch, không nói gì.
"Em... Em đi gọi cha về, cha nhìn thấy chị nhất định sẽ mừng lắm đây!"
Thiên Khê Nghiên cuống quýt cầm lấy chìa khóa xe rồi lao ra khỏi cửa, để lại dưới sàn một hàng dấu chân lộn xộn bằng nước cà phê.
Thiên Hân Vũ không hiểu, vì sao Thiên Khê Nghiên nhìn thấy mình lại sợ hãi như nhìn thấy quỷ vậy?
Cô rút giấy ra rồi ngồi xuống lau sạch hết những vết bẩn kia, trong tim cảm giác vẫn có một tảng đá lớn đè xuống khiến cô không thể thở nổi.
"Cô là chị của Nghiên, Thiên Hân Vũ." Tân Mạc Ngôn thản nhiên nói.
"Ừ, anh là em rể của tôi ư?" Hai chữ em rể này nói ra, ngay cả Thiên Hân Vũ cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Cứ gọi tôi là Tân Mạc Ngôn."
Rõ ràng là Thiên Hân Vũ không nói sai nhưng Tân Mạc Ngôn lại vô cùng không thích cách xưng hô kia.
"Được, Tân Mạc Ngôn, tối qua rất cảm ơn anh."
"Đã biết." Tân Mạc Ngôn cũng không nói nhiều, anh không muốn gây cho mình sự phiền toái không cần thiết.
Hai người đều yên lặng, đột nhiên điện thoại của Thiên Hân Vũ vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, là Thư Nha gọi video tới.
"Mẹ! Thư Nha nhớ mẹ!" Giọng sữa ngọt ngào của Thư Nha truyền ra từ trong điện thoại, lập tức đập nát tảng đá đè trên tim Thiên Hân Vũ.
"Mẹ cũng nhớ con, con phải ngoan nhé... Ăn cơm trưa xong mẹ sẽ về..."
"Mẹ, Thư Nha nhớ bố, mẹ mau biến ra bố đi!"
"Cái này..." Thiên Hân Vũ có chút lúng túng nhìn Tân Mạc Ngôn.
"Bố đang làm việc..." Thiên Hân Vũ vuốt vuốt mũi, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình giống như bình thường.
"Lúc mẹ nói dối thì hay vuốt mũi, Thư Nha nhớ bố, bây giờ muốn gặp bố!"
Thư Nha la khóc om sòm trong video, Thiên Hân Vũ lập tức luống cuống tay chân, cô có chút bất lực nhìn Tân Mạc Ngôn.
Chỗ ngồi bên cạnh ghế sofa lõm xuống một chút, Tân Mạc Ngôn đã ngồi xuống bên cạnh Thiên Hân Vũ, bắt đầu ngó đầu nhìn vào trong điện thoại.
"Thư Nha, bố ở đây." Giọng nam trầm thấp pha chút dịu dàng, Thư Nha lập tức im bặt tiếng khóc.
"Mẹ thật sự biến ra bố rồi!" Thư Nha hưng phấn chu miệng không ngừng hôn chụt chụt vào trong màn hình điện thoại, nước bọt cũng bị dính vào camera.
"Được rồi, tắt điện thoại nha, chút nữa mẹ sẽ về..." Cô cứng đờ người vẫy tay với camera, định nói tạm biệt với Thư Nha.
"Chút nữa bố sẽ về cùng với mẹ sao? Thư Nha muốn dadday và Mẹ cùng chơi và ngủ với con!"
Thư Nha thè lưỡi, trong đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ hưng phấn và mong chờ.
Lúc Thiên Hân Vũ do dự không biết nói thế nào, Tân Mạc Ngôn đã yên lặng đưa tấm danh thiếp của mình vào trong tay cô, ý đồ rất rõ.
Nếu có cần, anh vẫn sẽ tiếp tục "uất ức" chính mình một chút.
"Ừm ừm." Thiên Hân Vũ gật đầu qua loa, hi vọng Thư Nha mau tắt điện thoại.
"Mẹ, Thư Nha còn chưa có hôn mẹ buổi trưa đâu, ba giúp Thư Nha hôn mẹ nha!"
Thiên Hân Vũ hoảng sợ mở to mắt, làm sao có thể được! Tân Mạc Ngôn là em rể của cô!
Nhưng điều Thiên Hân Vũ không ngờ chính là Tân Mạc Ngôn lại có thể ghé đầu tới gần mình hôn nhẹ một cái lên gương mặt cô.
Thiên Hân Vũ như bị giật điện cứng đờ không thể động đậy, cảm giác và hơi thở kia, tại sao có thể giống với người đàn ông trong giấc mơ sáng nay như vậy?
Đột nhiên lúc này cửa bị đẩy ra, Thiên Hân Vũ sợ đến giật nẩy mình, cuồng quít tắt máy, sau đó ngồi cách xa khỏi Tân Mạc Ngôn.