Chương 31
Lý Sở không chú ý tới vẻ mặt của cô, vẫn lo đứng yên ở một bên.
Cô thực sự không nhịn được, giơ chân đá chân y một cái, tức giận nói:" Bây giờ ngươi bày bộ dáng vô cùng đáng thương này cho ai xem?"
Lý Sở không quan tâm cúi người vỗ nhẹ ống quần, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
" Ta chỉ đang nghĩ, nếu Trương Văn Thành trở về, giải quyết hắn như thế nào mới tốt"
Cô không nghĩ y sẽ suy nghĩ tới việc này, nhưng là nói đến việc này, cô liền nghiêm túc, ngay cả dáng ngồi cũng chỉnh tề vài phần.
" Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?"
" Ta đã sớm nói cho ngươi, Trương Văn Thành là người chẳng ra gì, nịnh bợ kẻ có tiền nhưng thật ra có đầu óc, cha vợ hiện tại của hắn là một viên ngoại ngốc có nhiều tiền"
Cha vợ hiện tại của Trương Văn Thành là một viên ngoại có tiền, đến nỗi con gái viên ngoại kia, cô chưa từng thấy qua nhưng cô cũng cảm thấy không có thể tốt hơn tỷ tỷ của cô.
Đương nhiên Lý Sở biết rõ điều đó, nếu Trương Văn Thành trở về, các cô liền không cho cơ hội hắn thấy.
" Tóm lại sẽ không cho hắn sống sung sướng như vậy"
" Điều đó cần ngươi nói?" Cô liếc mắt nhìn y, ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn.
Lý Sở bị cô liếc mắt, ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Cô cũng mặc kệ y, vòng qua y, đi đến phòng trong, dự định cùng Tứ Bảo ngủ trưa.
Đi vào trong phòng, cô mới phát hiện, muội muội Lý Sở cũng ở đây, hai người còn dán mặt vào nhau ngủ say.
Cô không hài lòng lắm nhẹ nhàng bế Tứ Bảo lên, dự định mang người đi qua phòng cô lúc trước.
Trước khi đi còn tốt bụng giúp Lý Niệm đắp chăn nhỏ.
Bị cô ôm đến một giường khác, nàng có chút mơ màng, chỉ cảm thấy mình di chuyển trong không trung một vòng, sau đó rơi xuống; nàng mơ màng mở mắt ra, thấy cô, đưa tay kéo cô, lung tung bắt lấy một chút đồ trong tay, lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
Bị Tứ Bảo kéo tóc, cô không thèm để ý gỡ tay nàng ra, đưa ngón tay mình nhét vào lòng bàn tay nàng, sau đó cùng nàng ngủ chung.
Hai người ngủ sắp đến giờ cơm chiều mới khó khăn lắm tỉnh dậy, Tứ Bảo nắm tay cô không chịu dậy, ở trên giường ăn vạ muốn cô giúp mặc quần áo.
Đột nhiên cô muốn phá lệ, không muốn nuông chiều nàng, cô đứng dậy mặc xong quần áo chuẩn bị đi ra ngoài phòng.
Tứ Bảo thấy cô vừa đi ra ngoài, có chút trợn tròn mắt, vội vàng nhặt quần áo lên chạy theo ra ngoài. Giày cũng không mang, chân trần đạp trên đất cộp cộp chạy.
Cô hốt hoảng, lập tức lắc mình trở lại bên cạnh nàng, đem người nâng lên ném về trên giường.
" Vớ đều không mang?"
" Chờ ta" Nàng thấy cô đã trở lại, nắm vớ lên mang vào chân, động tác có chút nóng nảy, nửa ngày cũng không mang được:" Ngươi giúp ta, giúp ta một chút, Giang Nhị~ "
"...Nga"
Cô bị bộ dáng ngây thơ của nàng làm cho mềm lòng, tiếp nhận vớ liền giúp nàng mang vào, cũng lấy quần áo giúp nàng mặc vào.
Cơm tối vẫn ăn ở chỗ cũ, nhưng Lý Sở không dám nhúng tay vào, tất cả đều do một mình cô bận rộn trong bếp, Tứ Bảo giống như ong mật nhỏ cần cù đi theo phía sau cô, thỉnh thoảng giúp cô đưa ít đồ.
Ăn xong cơm tối, Lý Sở liền dẫn Lý Niệm trở về trấn trên, còn cô thì nói chuyện với chị.
" Lần trước việc của Tứ Bảo, có mượn ngươi năm mươi lượng bạc" Cô móc một túi tiền to từ trong ngực ra đưa cho chị, bên trong chứa không ít ngân lượng.
Chị tiếp nhận túi tiền, nhẹ nhàng ước lượng, cau mày nói khẽ:" Cái này chỉ sợ không chỉ năm mươi lượng?"
" Sinh nhật ngươi nha, ta cũng không có chuẩn bị quà gì, coi như là quà cho sinh nhật ngươi" Cô hơi xấu hổ nghĩ nghĩ.
Lúc đầu cô còn muốn chuẩn bị một ít thuốc bổ hoặc bảo vật đủ loại kiểu dáng, để làm quà cho sinh nhật chị, nhưng những ngày gần đây bởi vì loay hoay việc của Tứ Bảo, liền đem việc này chậm trễ,nên không có thời gian chuẩn bị quà, chỉ có thể lấy tiền bổ sung.
Chị nghĩ cũng biết cô đây là không lo được quá nhiều, nhưng chị làm tỷ tỷ làm sao có thể so mấy cái này với cô?
" Biết ngươi gần đây không có thời gian, nhưng tỷ tỷ cũng không thể lấy tiền của ngươi" Nói rồi chị liền đem bạc trong tay đưa cho cô.
Đương nhiên cô không muốn nhận, liền vội vàng đem tay chị ngừng lại:" Tỷ, tiền này ngươi cầm đi, ta còn tiền rất nhiều, ngươi cùng tiểu Thượng còn có nhiều chỗ tiêu tiền"
" Ngươi cho rằng hiện tại ngươi vẫn còn một mình?" Chị nghe cô nói như vậy có chút bực bội, chị cùng Giang Thượng phải tiêu tiền nhiều chỗ, vậy cô cùng Tứ Bảo hai người không cần dùng tiền sao?
Lúc này cô mới ý thức được lời nói của mình có vấn đề, đành phải vội vàng lên tiếng giải thích:" Không phải, ý của ta là, ta đây có tiền để ta cùng Tứ Bảo xài."
Lần này còn tạm được, chị cũng không từ chối tiếp, đành phải dặn dò hai người có chuyện gì liền mở miệng nói với mình.
Đợi khi sắc trời bắt đầu chuyển tối, cô chuẩn bị dẫn nàng trở về, chị biết hai người sẽ không ở qua đêm tại đây, thì cũng không có mở miệng giữ người.
Gió đem thổi quét qua nhánh cây ven đường, nàng vô cùng vui vẻ đi theo cô, hai người giẫm lên ánh chiều tà, không nhanh không chậm đi về nhà.
Bởi vì sắc trời tương đối tối, hai người đi cũng không nhanh, trên đường có tốp năm tốp ba đi về nhà, cô buông lỏng nắm tay nàng đi ra cửa thôn.
Nhiệt độ không khí ban đêm so với ban ngày còn thấp hơn, một trận gió lạnh thổi qua, làm nàng rụt cổ một cái, buông nắm tay cô ra, chà xát trên cánh tay mình, cô nhìn nàng tự sưởi ấm mình, cảm thấy buồn cười.
Vừa định đưa tay giúp nàng sưởi ấm mặt, bất ngờ có một gậy gỗ đập thẳng tới. Cô tay mắt lanh lẹ, đẩy nàng ra, còn cô lùi về phía sau theo hướng mặt trời nửa bước, khó khăn né tránh gậy gỗ kia.
" Giang Thụ Hân!" Tiếp theo là một giọng nói nam tử suy sụp khàn khàn phát ra từ trong bụi cây cách mấy bước, mang theo một giọng đầy phẫn nộ khó ngăn chặn được.
Cô bị giọng nói này làm sửng sốt chớp mắt một cái, có chút mờ mịt quay đầu, nhưng vẫn chọn nâng Tứ Bảo bị đẩy ngã còn ngây ngốc trên đất kia dậy trước.
Người nọ giống như bị thái độ không quan tâm của cô chọc giận, đột nhiên nổi giận lên, hô ta xông tới cô:" Đi chết đi!"
Nhưng phản ứng của cô còn nhanh hơn hắn nhiều, thế là đỡ Tứ Bảo đứng lên rồi cô ôm đưa tới một bên, làm người kia cầm gậy đánh vào không khí.
" Ngươi ngoan ngoãn đứng vững"
Xác nhận Tứ Bảo đứng vững, lúc này cô mới cau mày cẩn thận quan sát người kia, bóng đêm bao phủ người kia, chỉ có thể nhìn ra thân hình là của một nam tử, tương đối gầy yếu, bước chân cũng không quá ổn định, còn mang theo một thân đầy mùi rượu.
Nhưng cô nhìn thế nào thì cũng cảm thấy quen thuộc.
" Dư Nhị Bảo?"
Bị kêu tên, bước chân nam nhân dừng một chút, bước chân lung lay đi đến trước mặt cô, đúng là Dư Nhị Bảo mai danh ẩn tích lâu nay, mặt hắn dữ tợn, căm hận nhìn cô, gằn từng chữ:" Giang Thụ Hân, ngươi hại ta biến thành bộ dạng này, ta muốn ngươi chết không được tự tế"
"?"
Cô nghe lời hắn nói mà chỉ cảm thấy buồn cười. Muốn để cô chết không được tự tế? Xem ra con người này, uống rượu vào liền không biết trời cao đất rộng.
" Vậy ngươi muốn cho ta chết không tự tế như thế nào?"
Hắn nghe lời cô nói chính là cười chế nhạo, huống chi thần trí hắn không rõ, cũng không quan tâm cô đang nói cái gì, liền đưa tay đập tới phía cô.
Đột nhiên gậy gỗ lớn bằng cánh tay không kịp chuẩn bị được Nhị Bảo giơ lên, cô không né không tránh, nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, trực tiếp ra tay đấm một quyền vào mũi hắn. Trong nháy mắt tiếp theo Nhị Bảo cũng ném gậy gỗ ngã xuống đất ôm đầu kêu gào.
Tứ Bảo vẫn bộ dáng không rõ ràng tình huống, có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe cô đứng yên bên cạnh, không dám nhúc nhích.
" Giang Nhị..."
Nghe Tứ Bảo kêu mình, cô cũng không có quan tâm đi xem xét Nhị Bảo, xoa cánh tay xoay người đi về phía nàng.
" Không có việc gì, chúng ta về nhà" Nói xong cô đưa tay kéo nàng tới trước mặt.
Tứ Bảo nhìn người phía sau lưng cô kêu rên, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không hiểu sao vẫn có một nỗi sợ hãi. Cô cho rằng nàng bị hù dọa, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng nàng, nhưng không ngờ đột nhiên Tứ Bảo la to một tiếng.
" Giang Nhị!"
Giây tiếp theo, sau lưng cô truyền đến một trận đau đớn, một khúc gỗ nhỏ từ phía sau cô ném tới, xẹt qua gương mặt nàng.
" Ta thấy ngươi là muốn tìm chết!" Cô xoay người đá một chân về phía sau, không biết Nhị Bảo đã đứng lên từ lúc nào, không nghiêng không lệch vừa vặn đá vào ngực hắn.
Vốn cái mũi Nhị Bảo còn đang chảy máu, lần này liền làm hắn nằm liệt trên mặt đất miệng phun máu tươi, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm cô, lại không có cách nào phun ra nữa chữ.
Việc xảy ra bất ngờ này làm cô cảm thấy lửa giận không khống chế được nữa, đi lên phía hắn đá liên tiếp mấy cái, đá đếm Nhị Bảo cong người lại không có cách nào né tránh.
" Đừng đá, Giang Nhị, đừng đá" Trên mặt nàng còn mang theo tơ máu, mắt đỏ bừng, cố hết sức kéo cô đang tức giận, muốn làm cho cô dừng lại.
Nàng sợ hãi, sợ cô đá chết Nhị Bảo, sợ cô bị người ta bắt đi, sợ cô không còn ở bên cạnh nàng nữa.
" Giang Nhị, ta sợ"
Nàng nhịn không được, nói rồi khóc lên.
Giây trước cô còn phẫn nộ hung ác, bây giờ liền ngơ ngẩn một chút, cô phục hồi tinh thần, nhìn người kéo lấy mình, sợ hãi đến nước mắt đầy mặt, Tứ Bảo đáng yêu nho nhỏ còn đang run rẩy, trên mặt bị rạch qua, máu hòa với nước mắt, trên gương mặt trắng bóc bị xẹt qua.
Cô vươn tay muốn sờ mặt nàng, nhưng chỉ cảm thấy tay mình cũng không ngăn được run rẩy, phía sau lưng rất đau, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ngực trái còn muốn đau hơn so với sau lưng, cô không rõ mình bị làm sao.
" Đừng khóc" Cô mở miệng, mới phát hiện cả người đều vô cùng căng thẳng, nhẹ nhàng giúp Tứ Bảo lau nước mắt:" Không có việc gì, về nhà thôi"
Nàng lắc đầu, vươn tay chọt bả vai cô:" Phía sau lưng, đau"
Nàng thấy được, Nhị Bảo nhặt cây gỗ lên, ném vào phía sau lưng cô, gậy gỗ đều bị đập gãy, khẳng định rất đau, rất đau rất đau!
Cô bị chọt vào bả vai, theo bản năng liền giật giật bả vai, làm xương cốt sau lưng đau đến cô nhăn đôi lông mày đẹp lại. Thật đúng là rất đau.
Nhưng đau thì đau, trước mắt cô cần phải dỗ Tứ Bảo.
"Không có việc gì, chúng ta về nhà, xoa thuốc, có được hay không?"
" Tốt!" Trong mắt nàng, sau khi bị thương bôi thuốc mỡ là đáng tin nhất, nghe cô nói về nhà bôi thuốc, nàng liền không do dự đồng ý.
Nhưng cô không dẫn nàng về lều cá ở bờ biển, mà trở về đường cũ trở về nhà Giang gia. Lều cá bên kia, cô vẫn nên cẩn thận một chút mới được.
Về phần Nhị Bảo kia, chỉ còn lại một hơi hôn mê ở bên đường, không ai biết, cũng không ai muốn biết.
Chị mới tiễn cô cùng nàng, đang chuẩn bị mang hài tử nghỉ ngơi, nhưng lại bị cô vòng trở lại làm bừng tỉnh, vội vàng mở cửa cho các nàng.
" Tại sao lại trở về rồi?"
" Ai, đây là làm sao?" Vốn mắt còn mông lung buồn ngủ, thấy mặt nàng đầy nước mắt và máu lập tức tỉnh táo.
Tiếp theo nhìn qua cô, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, giữa trán còn mang theo mồ hôi lạnh, một bộ dáng yếu ớt, rõ ràng là bị thương, chị hốt hoảng vội vàng đỡ lấy cô.
" Các ngươi xảy ra chuyện gì vậy?" Chị hỏi lại lần nữa, nhưng giọng nói mang rõ ràng nôn nóng cùng lo lắng:" Vừa mới đi không bao lâu, ngươi muốn dọa chết ta sao?"
Một đường bị đỡ tới trong phòng, cô không chút gợn sóng mở miệng nói một câu:" Không có việc gì, trước tiên ngươi giúp Tứ Bảo xử lý vết thương trên mặt một chút"
Rõ ràng mình đau muốn chết, nhưng mở miệng vẫn là nhớ tới bộ dáng khóc vô cùng đáng thương của nàng, chị cũng không thể phát lửa giận với cô.
" Ta không cần!"
Tứ Bảo tức giận.
Cô thực sự không nhịn được, giơ chân đá chân y một cái, tức giận nói:" Bây giờ ngươi bày bộ dáng vô cùng đáng thương này cho ai xem?"
Lý Sở không quan tâm cúi người vỗ nhẹ ống quần, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
" Ta chỉ đang nghĩ, nếu Trương Văn Thành trở về, giải quyết hắn như thế nào mới tốt"
Cô không nghĩ y sẽ suy nghĩ tới việc này, nhưng là nói đến việc này, cô liền nghiêm túc, ngay cả dáng ngồi cũng chỉnh tề vài phần.
" Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?"
" Ta đã sớm nói cho ngươi, Trương Văn Thành là người chẳng ra gì, nịnh bợ kẻ có tiền nhưng thật ra có đầu óc, cha vợ hiện tại của hắn là một viên ngoại ngốc có nhiều tiền"
Cha vợ hiện tại của Trương Văn Thành là một viên ngoại có tiền, đến nỗi con gái viên ngoại kia, cô chưa từng thấy qua nhưng cô cũng cảm thấy không có thể tốt hơn tỷ tỷ của cô.
Đương nhiên Lý Sở biết rõ điều đó, nếu Trương Văn Thành trở về, các cô liền không cho cơ hội hắn thấy.
" Tóm lại sẽ không cho hắn sống sung sướng như vậy"
" Điều đó cần ngươi nói?" Cô liếc mắt nhìn y, ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn.
Lý Sở bị cô liếc mắt, ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Cô cũng mặc kệ y, vòng qua y, đi đến phòng trong, dự định cùng Tứ Bảo ngủ trưa.
Đi vào trong phòng, cô mới phát hiện, muội muội Lý Sở cũng ở đây, hai người còn dán mặt vào nhau ngủ say.
Cô không hài lòng lắm nhẹ nhàng bế Tứ Bảo lên, dự định mang người đi qua phòng cô lúc trước.
Trước khi đi còn tốt bụng giúp Lý Niệm đắp chăn nhỏ.
Bị cô ôm đến một giường khác, nàng có chút mơ màng, chỉ cảm thấy mình di chuyển trong không trung một vòng, sau đó rơi xuống; nàng mơ màng mở mắt ra, thấy cô, đưa tay kéo cô, lung tung bắt lấy một chút đồ trong tay, lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
Bị Tứ Bảo kéo tóc, cô không thèm để ý gỡ tay nàng ra, đưa ngón tay mình nhét vào lòng bàn tay nàng, sau đó cùng nàng ngủ chung.
Hai người ngủ sắp đến giờ cơm chiều mới khó khăn lắm tỉnh dậy, Tứ Bảo nắm tay cô không chịu dậy, ở trên giường ăn vạ muốn cô giúp mặc quần áo.
Đột nhiên cô muốn phá lệ, không muốn nuông chiều nàng, cô đứng dậy mặc xong quần áo chuẩn bị đi ra ngoài phòng.
Tứ Bảo thấy cô vừa đi ra ngoài, có chút trợn tròn mắt, vội vàng nhặt quần áo lên chạy theo ra ngoài. Giày cũng không mang, chân trần đạp trên đất cộp cộp chạy.
Cô hốt hoảng, lập tức lắc mình trở lại bên cạnh nàng, đem người nâng lên ném về trên giường.
" Vớ đều không mang?"
" Chờ ta" Nàng thấy cô đã trở lại, nắm vớ lên mang vào chân, động tác có chút nóng nảy, nửa ngày cũng không mang được:" Ngươi giúp ta, giúp ta một chút, Giang Nhị~ "
"...Nga"
Cô bị bộ dáng ngây thơ của nàng làm cho mềm lòng, tiếp nhận vớ liền giúp nàng mang vào, cũng lấy quần áo giúp nàng mặc vào.
Cơm tối vẫn ăn ở chỗ cũ, nhưng Lý Sở không dám nhúng tay vào, tất cả đều do một mình cô bận rộn trong bếp, Tứ Bảo giống như ong mật nhỏ cần cù đi theo phía sau cô, thỉnh thoảng giúp cô đưa ít đồ.
Ăn xong cơm tối, Lý Sở liền dẫn Lý Niệm trở về trấn trên, còn cô thì nói chuyện với chị.
" Lần trước việc của Tứ Bảo, có mượn ngươi năm mươi lượng bạc" Cô móc một túi tiền to từ trong ngực ra đưa cho chị, bên trong chứa không ít ngân lượng.
Chị tiếp nhận túi tiền, nhẹ nhàng ước lượng, cau mày nói khẽ:" Cái này chỉ sợ không chỉ năm mươi lượng?"
" Sinh nhật ngươi nha, ta cũng không có chuẩn bị quà gì, coi như là quà cho sinh nhật ngươi" Cô hơi xấu hổ nghĩ nghĩ.
Lúc đầu cô còn muốn chuẩn bị một ít thuốc bổ hoặc bảo vật đủ loại kiểu dáng, để làm quà cho sinh nhật chị, nhưng những ngày gần đây bởi vì loay hoay việc của Tứ Bảo, liền đem việc này chậm trễ,nên không có thời gian chuẩn bị quà, chỉ có thể lấy tiền bổ sung.
Chị nghĩ cũng biết cô đây là không lo được quá nhiều, nhưng chị làm tỷ tỷ làm sao có thể so mấy cái này với cô?
" Biết ngươi gần đây không có thời gian, nhưng tỷ tỷ cũng không thể lấy tiền của ngươi" Nói rồi chị liền đem bạc trong tay đưa cho cô.
Đương nhiên cô không muốn nhận, liền vội vàng đem tay chị ngừng lại:" Tỷ, tiền này ngươi cầm đi, ta còn tiền rất nhiều, ngươi cùng tiểu Thượng còn có nhiều chỗ tiêu tiền"
" Ngươi cho rằng hiện tại ngươi vẫn còn một mình?" Chị nghe cô nói như vậy có chút bực bội, chị cùng Giang Thượng phải tiêu tiền nhiều chỗ, vậy cô cùng Tứ Bảo hai người không cần dùng tiền sao?
Lúc này cô mới ý thức được lời nói của mình có vấn đề, đành phải vội vàng lên tiếng giải thích:" Không phải, ý của ta là, ta đây có tiền để ta cùng Tứ Bảo xài."
Lần này còn tạm được, chị cũng không từ chối tiếp, đành phải dặn dò hai người có chuyện gì liền mở miệng nói với mình.
Đợi khi sắc trời bắt đầu chuyển tối, cô chuẩn bị dẫn nàng trở về, chị biết hai người sẽ không ở qua đêm tại đây, thì cũng không có mở miệng giữ người.
Gió đem thổi quét qua nhánh cây ven đường, nàng vô cùng vui vẻ đi theo cô, hai người giẫm lên ánh chiều tà, không nhanh không chậm đi về nhà.
Bởi vì sắc trời tương đối tối, hai người đi cũng không nhanh, trên đường có tốp năm tốp ba đi về nhà, cô buông lỏng nắm tay nàng đi ra cửa thôn.
Nhiệt độ không khí ban đêm so với ban ngày còn thấp hơn, một trận gió lạnh thổi qua, làm nàng rụt cổ một cái, buông nắm tay cô ra, chà xát trên cánh tay mình, cô nhìn nàng tự sưởi ấm mình, cảm thấy buồn cười.
Vừa định đưa tay giúp nàng sưởi ấm mặt, bất ngờ có một gậy gỗ đập thẳng tới. Cô tay mắt lanh lẹ, đẩy nàng ra, còn cô lùi về phía sau theo hướng mặt trời nửa bước, khó khăn né tránh gậy gỗ kia.
" Giang Thụ Hân!" Tiếp theo là một giọng nói nam tử suy sụp khàn khàn phát ra từ trong bụi cây cách mấy bước, mang theo một giọng đầy phẫn nộ khó ngăn chặn được.
Cô bị giọng nói này làm sửng sốt chớp mắt một cái, có chút mờ mịt quay đầu, nhưng vẫn chọn nâng Tứ Bảo bị đẩy ngã còn ngây ngốc trên đất kia dậy trước.
Người nọ giống như bị thái độ không quan tâm của cô chọc giận, đột nhiên nổi giận lên, hô ta xông tới cô:" Đi chết đi!"
Nhưng phản ứng của cô còn nhanh hơn hắn nhiều, thế là đỡ Tứ Bảo đứng lên rồi cô ôm đưa tới một bên, làm người kia cầm gậy đánh vào không khí.
" Ngươi ngoan ngoãn đứng vững"
Xác nhận Tứ Bảo đứng vững, lúc này cô mới cau mày cẩn thận quan sát người kia, bóng đêm bao phủ người kia, chỉ có thể nhìn ra thân hình là của một nam tử, tương đối gầy yếu, bước chân cũng không quá ổn định, còn mang theo một thân đầy mùi rượu.
Nhưng cô nhìn thế nào thì cũng cảm thấy quen thuộc.
" Dư Nhị Bảo?"
Bị kêu tên, bước chân nam nhân dừng một chút, bước chân lung lay đi đến trước mặt cô, đúng là Dư Nhị Bảo mai danh ẩn tích lâu nay, mặt hắn dữ tợn, căm hận nhìn cô, gằn từng chữ:" Giang Thụ Hân, ngươi hại ta biến thành bộ dạng này, ta muốn ngươi chết không được tự tế"
"?"
Cô nghe lời hắn nói mà chỉ cảm thấy buồn cười. Muốn để cô chết không được tự tế? Xem ra con người này, uống rượu vào liền không biết trời cao đất rộng.
" Vậy ngươi muốn cho ta chết không tự tế như thế nào?"
Hắn nghe lời cô nói chính là cười chế nhạo, huống chi thần trí hắn không rõ, cũng không quan tâm cô đang nói cái gì, liền đưa tay đập tới phía cô.
Đột nhiên gậy gỗ lớn bằng cánh tay không kịp chuẩn bị được Nhị Bảo giơ lên, cô không né không tránh, nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, trực tiếp ra tay đấm một quyền vào mũi hắn. Trong nháy mắt tiếp theo Nhị Bảo cũng ném gậy gỗ ngã xuống đất ôm đầu kêu gào.
Tứ Bảo vẫn bộ dáng không rõ ràng tình huống, có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe cô đứng yên bên cạnh, không dám nhúc nhích.
" Giang Nhị..."
Nghe Tứ Bảo kêu mình, cô cũng không có quan tâm đi xem xét Nhị Bảo, xoa cánh tay xoay người đi về phía nàng.
" Không có việc gì, chúng ta về nhà" Nói xong cô đưa tay kéo nàng tới trước mặt.
Tứ Bảo nhìn người phía sau lưng cô kêu rên, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không hiểu sao vẫn có một nỗi sợ hãi. Cô cho rằng nàng bị hù dọa, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng nàng, nhưng không ngờ đột nhiên Tứ Bảo la to một tiếng.
" Giang Nhị!"
Giây tiếp theo, sau lưng cô truyền đến một trận đau đớn, một khúc gỗ nhỏ từ phía sau cô ném tới, xẹt qua gương mặt nàng.
" Ta thấy ngươi là muốn tìm chết!" Cô xoay người đá một chân về phía sau, không biết Nhị Bảo đã đứng lên từ lúc nào, không nghiêng không lệch vừa vặn đá vào ngực hắn.
Vốn cái mũi Nhị Bảo còn đang chảy máu, lần này liền làm hắn nằm liệt trên mặt đất miệng phun máu tươi, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm cô, lại không có cách nào phun ra nữa chữ.
Việc xảy ra bất ngờ này làm cô cảm thấy lửa giận không khống chế được nữa, đi lên phía hắn đá liên tiếp mấy cái, đá đếm Nhị Bảo cong người lại không có cách nào né tránh.
" Đừng đá, Giang Nhị, đừng đá" Trên mặt nàng còn mang theo tơ máu, mắt đỏ bừng, cố hết sức kéo cô đang tức giận, muốn làm cho cô dừng lại.
Nàng sợ hãi, sợ cô đá chết Nhị Bảo, sợ cô bị người ta bắt đi, sợ cô không còn ở bên cạnh nàng nữa.
" Giang Nhị, ta sợ"
Nàng nhịn không được, nói rồi khóc lên.
Giây trước cô còn phẫn nộ hung ác, bây giờ liền ngơ ngẩn một chút, cô phục hồi tinh thần, nhìn người kéo lấy mình, sợ hãi đến nước mắt đầy mặt, Tứ Bảo đáng yêu nho nhỏ còn đang run rẩy, trên mặt bị rạch qua, máu hòa với nước mắt, trên gương mặt trắng bóc bị xẹt qua.
Cô vươn tay muốn sờ mặt nàng, nhưng chỉ cảm thấy tay mình cũng không ngăn được run rẩy, phía sau lưng rất đau, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ngực trái còn muốn đau hơn so với sau lưng, cô không rõ mình bị làm sao.
" Đừng khóc" Cô mở miệng, mới phát hiện cả người đều vô cùng căng thẳng, nhẹ nhàng giúp Tứ Bảo lau nước mắt:" Không có việc gì, về nhà thôi"
Nàng lắc đầu, vươn tay chọt bả vai cô:" Phía sau lưng, đau"
Nàng thấy được, Nhị Bảo nhặt cây gỗ lên, ném vào phía sau lưng cô, gậy gỗ đều bị đập gãy, khẳng định rất đau, rất đau rất đau!
Cô bị chọt vào bả vai, theo bản năng liền giật giật bả vai, làm xương cốt sau lưng đau đến cô nhăn đôi lông mày đẹp lại. Thật đúng là rất đau.
Nhưng đau thì đau, trước mắt cô cần phải dỗ Tứ Bảo.
"Không có việc gì, chúng ta về nhà, xoa thuốc, có được hay không?"
" Tốt!" Trong mắt nàng, sau khi bị thương bôi thuốc mỡ là đáng tin nhất, nghe cô nói về nhà bôi thuốc, nàng liền không do dự đồng ý.
Nhưng cô không dẫn nàng về lều cá ở bờ biển, mà trở về đường cũ trở về nhà Giang gia. Lều cá bên kia, cô vẫn nên cẩn thận một chút mới được.
Về phần Nhị Bảo kia, chỉ còn lại một hơi hôn mê ở bên đường, không ai biết, cũng không ai muốn biết.
Chị mới tiễn cô cùng nàng, đang chuẩn bị mang hài tử nghỉ ngơi, nhưng lại bị cô vòng trở lại làm bừng tỉnh, vội vàng mở cửa cho các nàng.
" Tại sao lại trở về rồi?"
" Ai, đây là làm sao?" Vốn mắt còn mông lung buồn ngủ, thấy mặt nàng đầy nước mắt và máu lập tức tỉnh táo.
Tiếp theo nhìn qua cô, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, giữa trán còn mang theo mồ hôi lạnh, một bộ dáng yếu ớt, rõ ràng là bị thương, chị hốt hoảng vội vàng đỡ lấy cô.
" Các ngươi xảy ra chuyện gì vậy?" Chị hỏi lại lần nữa, nhưng giọng nói mang rõ ràng nôn nóng cùng lo lắng:" Vừa mới đi không bao lâu, ngươi muốn dọa chết ta sao?"
Một đường bị đỡ tới trong phòng, cô không chút gợn sóng mở miệng nói một câu:" Không có việc gì, trước tiên ngươi giúp Tứ Bảo xử lý vết thương trên mặt một chút"
Rõ ràng mình đau muốn chết, nhưng mở miệng vẫn là nhớ tới bộ dáng khóc vô cùng đáng thương của nàng, chị cũng không thể phát lửa giận với cô.
" Ta không cần!"
Tứ Bảo tức giận.