Chương : 33
CHƯƠNG 33 RESCUE (GIẢI CỨU)
Màn đêm dần dần bao phủ khắp thành phố. Một chiếc xe Hummer chậm chạp đi ra từ khu tòa án, từ phía trạm không người gác, chạy theo đường quốc lộ.
“Vì cái mạng nhỏ của anh mà lần này đúng là tiêu phí không nhỏ. Nếu lấn này kế hoạch mở tuyến đường an toàn không thành công, có khi tôi sẽ bị mấy lão già bên trên sung quân bắt đến nhà máy hóa chất làm vật sống thí nghiệm mất.” Ngồi trên ghế lái, Trịnh Bình một tay lái xe, một tay vân vê điếu thuốc, qua gương chiếu hậu mà nhìn La Ký liếc mắt một cái: “Này, tôi vì anh mà hy sinh không ít kẻ chịu tội thay a. vậy mà anh còn bày ra bộ mặt dưa chuột ấy để cảm tạ tôi sao?”
Trên mặt La Ký một chút biểu tình cũng không có. Nếu muốn dùng từ ngữ để hình dung, chính là cả người hắn đều bị bao phủ trong bóng đêm của bi thương và tuyệt vọng, cho nên hắn cả người chết lặng, một chút cảm xúc cũng không biểu hiện ra được.
“…….Tuy rằng chuyện lần này khiến anh rất chật vật, nhưng cứ nghĩ theo hướng tích cực đi. Ít nhất anh cũng hoàn toàn đem bà mẹ kế cùng thằng em trai ép xuống hẳn rồi, hơn nữa chắc phải một thời gian dài nữa đám trung tá Trữ Bắc mới dám tìm đến anh gây phiền toái a. Cho dù anh có ngồi tù ăn khổ vài ngày bất quả cũng không thương tổn gì đến nguyên khí La gia, trở về sửa sang lại tốt tốt một chút, ăn ngon ngủ yên một đêm, tỉnh lại thì coi như một hồi ác mộng là được rồi. Thôi có muốn hay không ở ‘kinh thành’ này tôi tổ chức cho anh cái lễ chúc mừng? Cũng coi như khui hai bình rượu ngon thống thống khoái khoái uống một bữa, coi như an ủi đi.”
Trịnh Bình vừa quặt tay lái, đột nhiên nghe thấy La Ký thấp giọng hỏi: “……Lâm Phong?”
“Sao? Anh còn nghĩ đến tiểu mĩ nhân kia sao?”
“……”
“Đại khái cũng đã được cứu rồi đi. Chuyện của bên quân đội tôi cũng không rõ lắm.”
Thuốc lá trong tay lặng lẽ cháy ngày càng ngắn, ánh lửa cũng sắp cháy tới tay La Ký liền đem tàn thuốc rũ xuống, hít sâu một hơi: “Tôi muốn dẫn cậu ấy về Hongkong.”
Trịnh Bình run run tay, thiếu chút nữa đâm vào gốc cây bên đường: “Này, anh khi nào thì biến thành si mê mãnh liệt như vậy a? Tôi nói này, lính đánh thuê bọn họ trong miệng đặt đều là loại kiến huyết phong hầu kịch độc, căn bản không có khả năng cứu chữa hoàn toàn. Cứ để tiểu mĩ nhân tự sinh tự diệt đi, cứ để cậu ta chết đi chứ còn muốn trả đũa gì nữa?”
Ngoài cửa kính xe, đường phố đã lên đèn rực rỡ, ánh đèn nghê hồng huyền ảo vùn vụt trôi qua, ngựa xe như nước xa hoa trụy lạc, nơi thành thị náo nhiệt vô cùng. Làn gió đêm mát lạnh theo khe hở cửa xe gào thét ùa vào.
“Trịnh Bình à,” La Ký nói, “Một người hận một người khác, rốt cuộc có thể hận đến mức nào? Tôi vốn nghĩ cứ cướp lấy tính mạng của người nọ là cách trả thù tốt nhất, nhưng hiện tại tôi mới biết, chân chính muốn người ta sống không bằng giết chết linh hồn họ. Nhưng tôi lại muốn thân thể cậu ấy kéo dài chút hơi tàn, ngày qua ngày sống trong lừa gạt, bị vứt bỏ tra tấn…….” (tmd……nói ra câu này ta càng thêm hận nha……..a ghét a ~~~>”
Màn đêm dần dần bao phủ khắp thành phố. Một chiếc xe Hummer chậm chạp đi ra từ khu tòa án, từ phía trạm không người gác, chạy theo đường quốc lộ.
“Vì cái mạng nhỏ của anh mà lần này đúng là tiêu phí không nhỏ. Nếu lấn này kế hoạch mở tuyến đường an toàn không thành công, có khi tôi sẽ bị mấy lão già bên trên sung quân bắt đến nhà máy hóa chất làm vật sống thí nghiệm mất.” Ngồi trên ghế lái, Trịnh Bình một tay lái xe, một tay vân vê điếu thuốc, qua gương chiếu hậu mà nhìn La Ký liếc mắt một cái: “Này, tôi vì anh mà hy sinh không ít kẻ chịu tội thay a. vậy mà anh còn bày ra bộ mặt dưa chuột ấy để cảm tạ tôi sao?”
Trên mặt La Ký một chút biểu tình cũng không có. Nếu muốn dùng từ ngữ để hình dung, chính là cả người hắn đều bị bao phủ trong bóng đêm của bi thương và tuyệt vọng, cho nên hắn cả người chết lặng, một chút cảm xúc cũng không biểu hiện ra được.
“…….Tuy rằng chuyện lần này khiến anh rất chật vật, nhưng cứ nghĩ theo hướng tích cực đi. Ít nhất anh cũng hoàn toàn đem bà mẹ kế cùng thằng em trai ép xuống hẳn rồi, hơn nữa chắc phải một thời gian dài nữa đám trung tá Trữ Bắc mới dám tìm đến anh gây phiền toái a. Cho dù anh có ngồi tù ăn khổ vài ngày bất quả cũng không thương tổn gì đến nguyên khí La gia, trở về sửa sang lại tốt tốt một chút, ăn ngon ngủ yên một đêm, tỉnh lại thì coi như một hồi ác mộng là được rồi. Thôi có muốn hay không ở ‘kinh thành’ này tôi tổ chức cho anh cái lễ chúc mừng? Cũng coi như khui hai bình rượu ngon thống thống khoái khoái uống một bữa, coi như an ủi đi.”
Trịnh Bình vừa quặt tay lái, đột nhiên nghe thấy La Ký thấp giọng hỏi: “……Lâm Phong?”
“Sao? Anh còn nghĩ đến tiểu mĩ nhân kia sao?”
“……”
“Đại khái cũng đã được cứu rồi đi. Chuyện của bên quân đội tôi cũng không rõ lắm.”
Thuốc lá trong tay lặng lẽ cháy ngày càng ngắn, ánh lửa cũng sắp cháy tới tay La Ký liền đem tàn thuốc rũ xuống, hít sâu một hơi: “Tôi muốn dẫn cậu ấy về Hongkong.”
Trịnh Bình run run tay, thiếu chút nữa đâm vào gốc cây bên đường: “Này, anh khi nào thì biến thành si mê mãnh liệt như vậy a? Tôi nói này, lính đánh thuê bọn họ trong miệng đặt đều là loại kiến huyết phong hầu kịch độc, căn bản không có khả năng cứu chữa hoàn toàn. Cứ để tiểu mĩ nhân tự sinh tự diệt đi, cứ để cậu ta chết đi chứ còn muốn trả đũa gì nữa?”
Ngoài cửa kính xe, đường phố đã lên đèn rực rỡ, ánh đèn nghê hồng huyền ảo vùn vụt trôi qua, ngựa xe như nước xa hoa trụy lạc, nơi thành thị náo nhiệt vô cùng. Làn gió đêm mát lạnh theo khe hở cửa xe gào thét ùa vào.
“Trịnh Bình à,” La Ký nói, “Một người hận một người khác, rốt cuộc có thể hận đến mức nào? Tôi vốn nghĩ cứ cướp lấy tính mạng của người nọ là cách trả thù tốt nhất, nhưng hiện tại tôi mới biết, chân chính muốn người ta sống không bằng giết chết linh hồn họ. Nhưng tôi lại muốn thân thể cậu ấy kéo dài chút hơi tàn, ngày qua ngày sống trong lừa gạt, bị vứt bỏ tra tấn…….” (tmd……nói ra câu này ta càng thêm hận nha……..a ghét a ~~~>”