Chương : 7
CHƯƠNG 7: MỘT NGHÌN LẦN NÓI DỐI
Lâm gia Đài Bắc.
Gia tộc này cũng không nhiều người lớn tuổi, hiện tại đã dần dần mai danh ẩn tích. Thậm chí vào thời điểm cường thịnh nhất của gia tộc, cũng không có một chút ảnh hưởng nào, chỉ đơn thuần là một thư hương thế gia mà thôi, so với một gia tộc như mặt trời ban trưa như La gia mà nói, căn bản không thể so sánh.
Nhưng mấy năm gần đây, trưởng tử La gia là La Ký lại vô cùng chú ý đến gia tộc này, đến tận khi Lâm gia tuyên bố phá sản mới nới lỏng giám sát. Sự quan tâm của La Ký đối với gia tộc này cũng làm mấy tâm phúc của hắn cảm thấy không ít kì quái.
Nguyên nhân thật bí ẩn! Vì người vợ “phụng chỉ thành hôn” của La Ký, thiên kim tiểu thư Dư Lệ San từng chen chân vào cuộc hôn nhân của tiểu thư Lâm gia, Lâm Phượng, khiến cô ta cùng con trai của cô ta, đệ tử chân truyền của Diệp Liên, thủ lĩnh tập đoàn lính đánh thuê ở Nam Mĩ phải ngàn dặm xa xôi chạy về Thâm Quyến đưa thoát ly khỏi gia đình.
Vụ ồn ào này bị La Ký một tay ép xuống, hắn cũng không sợ Lâm Phượng nhưng hắn sợ con cô ta. Thế lực con trai cô ta ở Nam Mĩ rất lớn, giống như bàn tay La Ký trong giới hắc đạo. Hắn sợ nhất là gây thù chuốc oán với sát thủ thanh danh to lớn như vậy. Sát thủ có bản lĩnh nhất là kẻ kiên nhẫn nhất, hắn hôm nay không giết được ngươi, ngày mai không giết được ngươi hắn có thể đợi. Đợi mười năm, ẩn núp quanh ngươi, chờ thời cơ hoàn mĩ nhất, rồi ra tay, nhất kích đoạt mệnh.
Bị một sát thủ như thế nhớ thương, cho dù là ở hắc đạo hô phong hoán vũ như La Ký mà nói cũng không phải là chuyện gì thoải mái.
Lấy năng lực của La Ký mà nói, muốn nắm giữ một phân nhánh thế lực của Diệp Liên là chuyện không thể. Hắn chỉ có thể làm một việc duy nhất là chú ý đến từng động thái của Lâm gia, đề phòng một ngày nào đó con của Lâm Phượng cùng gia tộc bắt liên hệ làm ra chuyện bất lợi cho mình.
Con trai Lâm Phượng theo cha họ Trần, tên Tinh sau lại sửa theo họ mẹ, đổi thành Lâm Tinh. Năm đó đứa nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi, năm năm qua đi có lẽ tuổi của hắn cùng Lâm Phong cũng không cách biệt lắm.
Ngày đó La Ký từ miệng Phương Thiên Hà biết được đứa nhỏ này họ Lâm, sự cảnh giác của hắn một hai năm gần đây lại trỗi dậy. Thời cơ Lâm Phong xuất hiện quá vi diệu, năm năm, năm năm thời gian vô cùng thích hợp để một thiếu niên có thể trở thành một sát thủ thành thục, đáng sợ, cũng đủ để hắn chuẩn bị tỉ mỉ, chậm rãi tiếp cận, sau đó từng bước một bất động thanh sắc báo thù.
Ngày hôm sau La Ký liền sai thuộc hạ tra xét lý lịch Lâm Phong, hắn muốn biết liệu đứa nhỏ này có phải là cố nhân hay không để còn có thể chu đáo chuẩn bị, thế nhưng hắn lại điều tra ra một bí mật khác nữa của Lâm gia.
“Tôi trước kia quả thật có biết Lâm Phượng…..Nhưng cô ấy không phải mẹ tôi, theo bối phận mà nói, cô ấy là cô của tôi.”
Dư Lệ San cứng người lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Phong: “Mày nói cái gì?”
Lâm Phong cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười, thương cảm không nói nên lời: “Cha tôi là người của Lâm gia nhưng mẹ tôi lại là một ca sĩ. Cha tôi đã có vợ, tôi có thể nói là con tư sinh đi. Lúc ấy cha của cha tôi đang tham gia bầu cử, vì tránh chuyện gièm pha ảnh hưởng đến hình tượng trước công chúng nên tôi và mẹ bị đưa đến Đại lục. Trước đây may mà có cô Phượng thường xuyên giúp đỡ nên mẹ con tôi mới có thể miễn cưỡng sống tạm….”
Âm điệu của cậu đã có chút khống chế không được, run run nghẹn ngào. La Ký bước lại gần, thấp giọng nói: “Chúng ta không nói nữa, ngoan, lên lầu uống chén nước ấm, nghỉ ngơi chút đi!”
Lâm Phong đột nhiên vung tay, thất thểu tránh hắn: “Nếu đã muốn nói thì để em nói cho hết! La tiên sinh, anh là người nhà giàu lắm tiền, danh môn thế tộc, em biết một đứa con tư sinh khó có thể được sống yên ổn! Tuy rằng em không đường đường chính chính có hộ tịch Lâm gia nhưng em được cha sinh ra, được cha nuôi dưỡng, những người khác khinh thường em thì thôi, chẳng nhẽ em cũng phải khinh thường chính mình? Em không thể nói cha em, mẹ em là người ở đâu, là ai sao?”
La Ký nhất thời nghẹn lời.
Lâm Phong bộ dáng kích động như vậy trong phút chốc cho hắn một loại ảo giác, giống như qua ngày hôm nay, tất cả những gì bọn họ có được đều sẽ vỡ vụn, không thể bù đắp lại. Đứa nhỏ này mềm mại, ấm áp như vậy lại đối với hắn né tránh, ngay cả khi hắn tiến lại gần cũng không thể nắm bắt được. Cảm giác này vô cùng tệ hại, La Ký nhăn lại mi.
“Sau này mẹ tôi nghèo đói, bệnh tật mà qua đời, tôi được đưa vào viện phúc lợi. Cô Phượng vốn muốn đem tôi về nuôi nhưng không hiểu sao về sau lại mất liên hệ. Tôi từ miệng người khác, mơ hồ biết được cô đã rời khỏi nhà nhưng đi đâu tôi cũng không biết. Sau khi vào đại học, vì không có tiền đi học mà tôi lại rơi vào cảnh khốn cùng…..Là tôi ngẫu nhiên gặp Phương Thiên Hà, anh ấy lúc đó còn ở đội cảnh sát, anh ấy giúp tôi tiền ăn học.”
Dư Lệ San không tin nói: “Tao không tin, tao rõ ràng đã từng gặp mày….”
“Dư phu nhân, người cô đã gặp là con của cô Phượng. Cậu ấy từ nhỏ đã bị đưa đi Nam Mĩ, rất ít khi trở lại Thâm Quyến. Khi tôi bị đưa đến Đại lục, cậu ấy đã đi rồi cho nên từ đó tới giờ chúng tôi chưa hề gặp mặt. Nói thật, trước đây cậu ấy từng bị tai nạn xe cộ mà hủy dung cho nên mới mang khuôn mặt đáng sợ kia. Phẫu thuật thẩm mĩ chỉnh dung dù sao cũng chỉ có giới hạn.”
La Ký trong lòng thở dài một tiếng. Hắn tin lời Lâm Phong nói là thật. Chuyện này cùng chuyện hắn điều tra được cơ bản đều giống nhau. Có một số chỗ không ăn khớp, đại khái là vì thời gian đã lâu không thể tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân, có nhiều chuyện có lẽ chính hắn cũng không nhớ rõ nhưng điều đó cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến sự chân thật trong lời nói của cậu.
“Năm tốt nghiệp đại học, con cô Phượng từng trở về Thâm Quyến một lần, tôi đã từng gặp….”
Dư Lệ San mạnh tiến lên nửa bước, La Ký cũng nâng mắt, nhìn thẳng Lâm Phong.
Lâm Phong chậm rãi nói: “Cậu ấy mang cô về Thâm Quyến an táng, nghe nói cô Phượng ở Nam Mĩ vì quá ấm ức mà qua đời. Lúc cậu ấy về gặp tôi, nói muốn tìm người đàn bà đã phá tan gia đình cậu ấy để báo thù, tôi rất muốn khuyên cậu ấy đừng mạo hiểm nhưng cậu ấy không nghe. Tôi rất cảm kích năm đó cô Phượng đã giúp đỡ tôi qua khó khăn nên tôi không muốn nhìn đứa con duy nhất của cô ấy mạo hiểm. Tôi theo cậu ấy đến Hongkong, muốn đi theo bên cạnh ngăn cản cậu ấy nhưng rất nhanh đã bị cậu ấy bỏ lại. Khi tôi tứ cố vô thân tôi đã gặp lại Phương Thiên Hà…..Chuyện về sau mọi người hẳn cũng biết, nên tôi cũng nói, tôi vào La gia cũng không phải chuyện trùng hợp.”
Đoạn cảnh ngộ này La Ký chưa từng nghe cậu nhắc qua. Hắn từng hoài nghi một tân sinh viên êm đẹp như Lâm Phong tại sao lại đến Hongkong này tìm việc, hôm nay nghe xong những gì cậu đã trải qua, cùng sự tình năm đó hắn đã hiểu rõ tất cả không còn gì đáng ngờ.
La Ký thở dài nói: “Lâm gia quả thật từng có người đưa con tư sinh về Đại lục, chuyện này tôi cũng đã biết nhưng không nghĩ tới đó lại chính là em.”
Lâm Phong cười khổ: “Từ nhỏ em vì không có cha mà bị cô lập, hàng xóm chỉ trỏ, người trong nhà cũng hắt hủi không cần em. Em vốn nghĩ khi trưởng thành có thể hoàn toàn thoát khỏi những chuyện đó, không nghĩ tới dù đến bất cứ đâu vẫn bị người khác kỳ thị cùng hoài nghi….…”
Cậu thối lui nửa bước, miễn cưỡng cười cười, sắc mặt tái nhợt: “Thật có lỗi Dư phu nhân, không biết đã gây ra chuyện rắc rối như vậy cho cô.”
Dư Lệ San trong đầu một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.
La Ký tiến lên từng bước đè lại bả vai Lâm Phong, ôn hòa thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, tôi không hoài nghi em chuyện gì, chính là khi đó thật trùng hợp…..cho nên tôi mới cho người điều tra một chút, cũng không có ác ý gì…”
Không nghĩ tới đưa nhỏ ôn hòa, nhu nhuyễn như Lâm Phong lại mạnh mẽ hất tay hắn ra, La Ký không kịp đề phòng lui vài bước, chỉ nghe cậu khàn giọng lớn tiếng hỏi lại: “Anh không có ác ý? Anh từ đầu đã không tin em! Anh rõ ràng nói yêu em, nói sẽ đối với em thật tốt, nhưng thực tế là gì? Thực tế là anh dùng phương thức thương tổn như vậy để đối tốt với em sao?”
“Lâm Phong……”
“Tôi không muốn thương tổn em….vì tôi thật sự….thật sự yêu em!”
La Ký cảm thấy toàn thân mềm nhũn, mông lung, đau đớn từ đáy lòng dâng lên làm hắn cơ hồ muốn đem trái tim chưa bao giờ mềm lòng của hắn ra mà hòa tan.
“…..Em chưa bao giờ nghĩ theo anh để được cái gì, em chỉ hy vọng anh thực sự thực hiện lời hứa, đối xử với em thật tốt, vì cho tới bây giờ chưa có ai thực sự yêu em….Em nghĩ….Em thực sự nghĩ anh cùng người khác nhất định sẽ không giống nhau…..”
Lâm Phong khóc đến khản cả cổ, ngón tay co lại, che mặt, dùng sức như thể lập tức muốn bẻ gãy.
“Lâm Phong……”
“Không nghĩ tới, anh cùng những người đó giống nhau, ngay từ đầu chính là kỳ thị em….ngay từ đầu sẽ không tin tưởng em, cảm thấy em là kẻ lòng dạ khó lường, trứng thối….”
La Ký muốn tiến lên, quỳ trên mặt đất, muốn đem Lâm Phong ôm lấy. Nhưng cậu đã tự mình vịn tường mà đứng dậy, run rẩy đứng lên, miễn cưỡng đứng vững thân mình.
“Đừng đến đây, La Ký……” Cậu chậm rãi lắc đầu, nước mắt rơi thấm ướt khuôn mặt, “Em hiện tại đã muốn…..Đã không cần anh lại đây nữa rồi….”
Cậu lảo đảo lui về sau rồi xoay người hướng cửa chạy tới.
La Ký cả kinh hét lớn: “Lâm Phong! Trở về!”
Dư Lệ San bỗng nhiên đứng dậy, vọt tới trước chặn La Ký lại: “Anh điên rồi sao? Nó cùng Lâm Phượng có quan hệ! Anh giữ nó sớm muộn gì cũng có tai họa!”
“Không liên quan đến cô, tránh ra!”
Dư Lệ San sắc nhọn kêu lên: “Anh bị nó làm cho u mê rồi, La Ký anh điên rồi!”
Lâm Phong chạy khỏi cửa rồi rất nhanh biến mất trong màn đêm. Cửa không khóa vì vậy cậu trực tiếp chạy đi. Ai biết cậu sẽ chạy đi đâu? Có hay không cậu lại trở lại nhà Phương Thiên Hà?
Một trận đau đớn bén nhọn, kỳ quặc quặn lên trong lòng La Ký. Lâm Phong, cậu mềm mại, trong suốt, đôi khi lại không thể lý giải mà từ từ dung nhập vào sinh mệnh của hắn. Mỗi lần dỗ cậu khóc, dịu dàng với cậu, nói chuyện, vui đùa cùng cậu hắn đều sẽ nói: “Tôi yêu em!”, “Tôi sẽ không bỏ lại em!” Những lời này cứ lặp đi lặp lại, dần dần lại trở thành sự thật, hắn hoảng hốt phát hiện, hắn hình như đã thật sự yêu cậu, toàn tâm toàn ý không hề lừa gạt, thật sự hắn vĩnh viễn không muốn bỏ lại cậu, hắn muốn cả đời này hai người ở bên nhau.
Nói dối cả nghìn lần nhưng chính hắn lại biến thành sự thật.
“Tôi yêu em!”…..
Ba chữ này như có ma tính, lặp đi lặp lại, thấm dần vào cốt tủy hắn, mỗi một tế bào, mỗi một giọt máu đều bị cậu mê hoặc không thể kiềm chế.
…..Hắn thật sự đã yêu Lâm Phong rồi, hắn không thể để cậu đi.
2.
Ngoài cửa lớn La gia là vùng ngoại ô gần quốc lộ, Lâm Phong ra cửa vừa vặn đã có một chiếc xe vọt tới. Cậu vội vàng chui vào xe, đóng cửa lại, trầm giọng nói: “Đi mau, La Ký rất nhanh sẽ đuổi theo!”
Phương Thiên Hà gật đầu nhanh chóng khởi động ô tô: “Bất quá cậu lại làm trò gì vậy?”
“Dục cự còn nghênh.” (1) Lâm Phong ngẩng đầu lên, nước mắt trong hốc mắt đã thu trở lại, tuy đuôi mắt vẫn hơi hồng hồng nhưng sắc mặt đã khôi phục vẻ lãnh đạm, “Đáng giận……..tôi còn thực sự khóc một hồi…..Trước tìm cho tôi một chỗ ở đi, tôi cần nghỉ ngơi chốc lát rồi mới chậm rãi tính toán bước tiếp theo.”
“Tôi đã sắp xếp chỗ ở tạm thời rồi, giờ tôi đưa cậu đi.” Phương Thiên Hà qua gương chiếu hậu nhìn cậu, “Bất quá cậu cũng đừng quên nhiệm vụ của cảnh sát, La gia mấy năm nay giao thiệp với bọn buôn thuốc phiện, việc làm ăn đã kéo dài tới tận đường biển Đông Nam Á, cấp trên yêu cầu trước nhất phải đem khối u ác tính này diệt trừ tận gốc!”
Lâm Phong lãnh đạm nhắm mắt lại: “Tôi biết.”
Đột nhiên một hơi thở tiến lại gần, Lâm Phong mạnh mở mắt chỉ thấy một bàn tay cầm khăn ấm lau đi nước mắt còn đọng trên mặt cậu. Một cảnh sát ngồi bên ghế phụ điều khiển thấy cậu mở mắt, hắn không nói gì chỉ nhìn cậu cười cười rồi thu tay về.
“Đây là cảnh sát quốc tế tổng bộ phái đến, Ngô Sir, anh ấy sẽ cùng chúng ta điều tra vụ án này.” Phương Thiên Hà nhìn sắc mặt trầm xuống của Lâm Phong, “Cậu không cần băn khoăn, tuy rằng cậu ở trong danh sách truy bắt của hình cảnh quốc tế nhưng sau khi vụ án này kết thúc cậu sẽ có người bảo lãnh, sẽ không liên lụy nhiều đâu. Nói cho cùng cậu cũng đã nhiều năm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật rồi, hình cảnh quốc tế cũng tập mãi thành quen rồi đi.”
Cảnh sát kia thản nhiên cười vươn tay: “Xin chào, tôi là Ngô Bân.”
Lâm Phong nheo mắt theo dõi bàn tay hắn trong chốc lát, đột nhiên cậu thấp giọng hỏi: “Anh chủ động bắt tay là muốn tôi biến xương cốt thành mảnh nhỏ phải không?”
Cậu lui về sau một chút, đột nhiên Ngô Bân nâng tay nắm lấy gáy cậu, bắt cậu cùng hắn đối mặt: “Thái độ của cậu….vẫn giống nhau…..thực không tốt a, Lâm huấn luyện viên!”
Lâm Phong phản xạ có điều kiện, một quyền đánh tới, bởi vì lực đánh lớn làm đầu Ngô Bân bị đánh đến lệch về một bên.
Phương Thiên Hà trầm giọng nói: “Lâm Phong!”
Ngô Bân liếm liếm khóe miệng bị thương, không chút để ý nở nụ cười: “Không việc gì, không có chuyện gì a. tôi mấy năm trước có nhiệm vụ, đã từng được cùng Lâm tiên sinh giao thủ, ấn tượng thập phần khắc sâu. Tư vị này nhiều năm không được hưởng qua, thế nhưng có chút nhớ nhung a!”(ặc….anh ưa bị SM hay sao mà nhớ vậy =__=???)
Lâm Phong nhìn hắn một lúc lâu, “…….Bệnh thần kinh!”
Chỗ ở tạm thời theo như lời Phương Thiên Hà nói là một nhà trọ gần trung tâm thành phố mà cảnh cục đã chuẩn bị sẵn, được theo dõi thường xuyên, trên danh nghĩa là nhà của hắn.
Nhà trọ ngoài Lâm Phong và Phương Thiên Hà ở ra còn có hai cảnh sát kịp thời ứng phó tình huống ngoài ý muốn. Trên danh nghĩa hai cảnh sát này cũng làm luôn nhiệm vụ bảo vệ, nhưng thực tế ai cũng rõ ràng trách nhiệm chính của họ là giám sát và kiềm chế Lâm Phong. Lâm Phong là người rất phức tạp, cảnh sát cần cậu giúp nhưng không thể không đề phòng người nguy hiểm như cậu.
Lâm Phong dạo qua căn phòng một lần, lại mở tủ lạnh ra xem, liền nói: “Đêm nay tôi muốn ăn khoai tây sợi, đường kính đúng 5mm, chiên nhạt, sơ qua. Con mẹ nó, Hongkong hai ngày nay nóng muốn chết!”
Hai nhân viên cảnh sát phiên trực hôm nay đều là cảnh sát mới, ưu tú vừa nghe lời này của cậu hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, trong đó một người cao gầy nhịn không được nói: “Thiếu gia ở đâu đến đây mà hạch sách! Cậu cho rằng nhóm cảnh viên chúng tôi đến đây chuyên môn để hầu hạ cậu sao? Có ăn đã là tốt lắm rồi, không được phép kén chọn!”
Lâm Phong lười biếng khép lại cửa tủ lạnh: “Hai người là người mới sao?”
“……Đúng thế thì sao??”
“Trách không được người mới.” Lâm Phong cười lạnh một tiếng, “Người mới chính là chuyên môn đến hầu hạ bổn đại gia, chẳng lẽ các anh còn không hiểu tình huống sao?”
Cảnh sát cao gầy bị thái độ kiêu ngạo của cậu chọc giận: “Thao ngươi…..”
Hết thảy đều phát sinh trong tích tắc, Lâm Phong ban đầu đứng gần tủ lạnh, cách đó hơn mười bước, trong phút chốc liền xuất hiện bên cạnh cảnh sát cao gầy, thanh âm cậu dán bên tai hắn: “Từ ‘thao’ này luôn là tôi nói với người khác, những người từng nói lời này với tôi bình thường đều bị tôi thao đến mức hận đã từng sinh ra trên đời này. Lời này bổn đại gia chặt chẽ nhớ kĩ, người mới, cẩn thận!”
Viên cảnh sát cao gầy còn chưa kịp tức giận đã thấy Ngô Bân vừa tắm xong, từ phòng tắm ló đầu ra: “Ai, các cậu đang làm gì vậy?”
“Ngô Sir! Hắn……”
“Tuyến nhân(2) cũng thực vất vả, khoai tâyy sợi cũng không phải cái gì chiều chuộng này nọ, muốn ăn thì làm, vừa vặn tôi cũng muốn ăn một chút.” Ngô Bân cười ha ha, một tay lôi hai người cảnh sát kéo lên: “Nha, các cậu cũng đang không có việc gì làm, đêm nay liền làm mấy món ăn, uống bia, mọi người cùng nhau vui vẻ một chút!”
Hai cảnh sát tuy còn chút bực tức nhưng trước mặt cấp trên cũng không dám tỏ vẻ chỉ biết binh binh bang bang mà mở cửa tủ lạnh.
Ngô Bân từ phòng bếp đi ra, chân vừa đặt trên thảm, đột nhiên thoáng nhìn xuống, giữa không trung một vật phi đến hắn trong đường tơ kẽ tóc liền tránh được mũi chân của Lâm Phong
“Phản ứng không tồi.” Lâm Phong lười biếng ngáp một cái.
Ngô Bân khiêm tốn mỉm cười: “Quá khen.” (ko phải do 1 tay em rèn ra sao???? Chẳng thà nói em tự khen mình đi.)
“Khoai tây sợi chiên nhạt là được, nói với hai người kia, nếu dám cho hạt tiêu vào tôi liền đem hạt tiêu xay nhuyễn nhét hết vào mông họ.”
Ngô Bân cúi đầu: “Được.”
“…… Tuân mệnh” Ngô Bân mỉm cười, “Lâm huấn luyện viên.”
___________________
(1) Dục cự còn nghênh: ý chỉ ngoài miệng tuy rằng còn từ chối nhưng thực ra đã chấp nhận, nghênh đón.
(2)Tuyến nhân: kẻ chỉ điểm. ta cũng định thay nhưng ko nghĩ ra từ gì cho hợp nên cứ để nguyên như vậy.
Từ chương này các nàng phải tạm thời chia tay anh Ký già một thời gian thôi. Tuy nhiên, đề nghị các nàng cho 1 tràng pháo tay cho sự xuất hiện của Bân Bân, một người ưa SM và thích được (bị) em Phong (em Tinh) chỉnh mọi lúc mọi nơi *tung hoa* )
Lâm gia Đài Bắc.
Gia tộc này cũng không nhiều người lớn tuổi, hiện tại đã dần dần mai danh ẩn tích. Thậm chí vào thời điểm cường thịnh nhất của gia tộc, cũng không có một chút ảnh hưởng nào, chỉ đơn thuần là một thư hương thế gia mà thôi, so với một gia tộc như mặt trời ban trưa như La gia mà nói, căn bản không thể so sánh.
Nhưng mấy năm gần đây, trưởng tử La gia là La Ký lại vô cùng chú ý đến gia tộc này, đến tận khi Lâm gia tuyên bố phá sản mới nới lỏng giám sát. Sự quan tâm của La Ký đối với gia tộc này cũng làm mấy tâm phúc của hắn cảm thấy không ít kì quái.
Nguyên nhân thật bí ẩn! Vì người vợ “phụng chỉ thành hôn” của La Ký, thiên kim tiểu thư Dư Lệ San từng chen chân vào cuộc hôn nhân của tiểu thư Lâm gia, Lâm Phượng, khiến cô ta cùng con trai của cô ta, đệ tử chân truyền của Diệp Liên, thủ lĩnh tập đoàn lính đánh thuê ở Nam Mĩ phải ngàn dặm xa xôi chạy về Thâm Quyến đưa thoát ly khỏi gia đình.
Vụ ồn ào này bị La Ký một tay ép xuống, hắn cũng không sợ Lâm Phượng nhưng hắn sợ con cô ta. Thế lực con trai cô ta ở Nam Mĩ rất lớn, giống như bàn tay La Ký trong giới hắc đạo. Hắn sợ nhất là gây thù chuốc oán với sát thủ thanh danh to lớn như vậy. Sát thủ có bản lĩnh nhất là kẻ kiên nhẫn nhất, hắn hôm nay không giết được ngươi, ngày mai không giết được ngươi hắn có thể đợi. Đợi mười năm, ẩn núp quanh ngươi, chờ thời cơ hoàn mĩ nhất, rồi ra tay, nhất kích đoạt mệnh.
Bị một sát thủ như thế nhớ thương, cho dù là ở hắc đạo hô phong hoán vũ như La Ký mà nói cũng không phải là chuyện gì thoải mái.
Lấy năng lực của La Ký mà nói, muốn nắm giữ một phân nhánh thế lực của Diệp Liên là chuyện không thể. Hắn chỉ có thể làm một việc duy nhất là chú ý đến từng động thái của Lâm gia, đề phòng một ngày nào đó con của Lâm Phượng cùng gia tộc bắt liên hệ làm ra chuyện bất lợi cho mình.
Con trai Lâm Phượng theo cha họ Trần, tên Tinh sau lại sửa theo họ mẹ, đổi thành Lâm Tinh. Năm đó đứa nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi, năm năm qua đi có lẽ tuổi của hắn cùng Lâm Phong cũng không cách biệt lắm.
Ngày đó La Ký từ miệng Phương Thiên Hà biết được đứa nhỏ này họ Lâm, sự cảnh giác của hắn một hai năm gần đây lại trỗi dậy. Thời cơ Lâm Phong xuất hiện quá vi diệu, năm năm, năm năm thời gian vô cùng thích hợp để một thiếu niên có thể trở thành một sát thủ thành thục, đáng sợ, cũng đủ để hắn chuẩn bị tỉ mỉ, chậm rãi tiếp cận, sau đó từng bước một bất động thanh sắc báo thù.
Ngày hôm sau La Ký liền sai thuộc hạ tra xét lý lịch Lâm Phong, hắn muốn biết liệu đứa nhỏ này có phải là cố nhân hay không để còn có thể chu đáo chuẩn bị, thế nhưng hắn lại điều tra ra một bí mật khác nữa của Lâm gia.
“Tôi trước kia quả thật có biết Lâm Phượng…..Nhưng cô ấy không phải mẹ tôi, theo bối phận mà nói, cô ấy là cô của tôi.”
Dư Lệ San cứng người lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Phong: “Mày nói cái gì?”
Lâm Phong cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười, thương cảm không nói nên lời: “Cha tôi là người của Lâm gia nhưng mẹ tôi lại là một ca sĩ. Cha tôi đã có vợ, tôi có thể nói là con tư sinh đi. Lúc ấy cha của cha tôi đang tham gia bầu cử, vì tránh chuyện gièm pha ảnh hưởng đến hình tượng trước công chúng nên tôi và mẹ bị đưa đến Đại lục. Trước đây may mà có cô Phượng thường xuyên giúp đỡ nên mẹ con tôi mới có thể miễn cưỡng sống tạm….”
Âm điệu của cậu đã có chút khống chế không được, run run nghẹn ngào. La Ký bước lại gần, thấp giọng nói: “Chúng ta không nói nữa, ngoan, lên lầu uống chén nước ấm, nghỉ ngơi chút đi!”
Lâm Phong đột nhiên vung tay, thất thểu tránh hắn: “Nếu đã muốn nói thì để em nói cho hết! La tiên sinh, anh là người nhà giàu lắm tiền, danh môn thế tộc, em biết một đứa con tư sinh khó có thể được sống yên ổn! Tuy rằng em không đường đường chính chính có hộ tịch Lâm gia nhưng em được cha sinh ra, được cha nuôi dưỡng, những người khác khinh thường em thì thôi, chẳng nhẽ em cũng phải khinh thường chính mình? Em không thể nói cha em, mẹ em là người ở đâu, là ai sao?”
La Ký nhất thời nghẹn lời.
Lâm Phong bộ dáng kích động như vậy trong phút chốc cho hắn một loại ảo giác, giống như qua ngày hôm nay, tất cả những gì bọn họ có được đều sẽ vỡ vụn, không thể bù đắp lại. Đứa nhỏ này mềm mại, ấm áp như vậy lại đối với hắn né tránh, ngay cả khi hắn tiến lại gần cũng không thể nắm bắt được. Cảm giác này vô cùng tệ hại, La Ký nhăn lại mi.
“Sau này mẹ tôi nghèo đói, bệnh tật mà qua đời, tôi được đưa vào viện phúc lợi. Cô Phượng vốn muốn đem tôi về nuôi nhưng không hiểu sao về sau lại mất liên hệ. Tôi từ miệng người khác, mơ hồ biết được cô đã rời khỏi nhà nhưng đi đâu tôi cũng không biết. Sau khi vào đại học, vì không có tiền đi học mà tôi lại rơi vào cảnh khốn cùng…..Là tôi ngẫu nhiên gặp Phương Thiên Hà, anh ấy lúc đó còn ở đội cảnh sát, anh ấy giúp tôi tiền ăn học.”
Dư Lệ San không tin nói: “Tao không tin, tao rõ ràng đã từng gặp mày….”
“Dư phu nhân, người cô đã gặp là con của cô Phượng. Cậu ấy từ nhỏ đã bị đưa đi Nam Mĩ, rất ít khi trở lại Thâm Quyến. Khi tôi bị đưa đến Đại lục, cậu ấy đã đi rồi cho nên từ đó tới giờ chúng tôi chưa hề gặp mặt. Nói thật, trước đây cậu ấy từng bị tai nạn xe cộ mà hủy dung cho nên mới mang khuôn mặt đáng sợ kia. Phẫu thuật thẩm mĩ chỉnh dung dù sao cũng chỉ có giới hạn.”
La Ký trong lòng thở dài một tiếng. Hắn tin lời Lâm Phong nói là thật. Chuyện này cùng chuyện hắn điều tra được cơ bản đều giống nhau. Có một số chỗ không ăn khớp, đại khái là vì thời gian đã lâu không thể tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân, có nhiều chuyện có lẽ chính hắn cũng không nhớ rõ nhưng điều đó cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến sự chân thật trong lời nói của cậu.
“Năm tốt nghiệp đại học, con cô Phượng từng trở về Thâm Quyến một lần, tôi đã từng gặp….”
Dư Lệ San mạnh tiến lên nửa bước, La Ký cũng nâng mắt, nhìn thẳng Lâm Phong.
Lâm Phong chậm rãi nói: “Cậu ấy mang cô về Thâm Quyến an táng, nghe nói cô Phượng ở Nam Mĩ vì quá ấm ức mà qua đời. Lúc cậu ấy về gặp tôi, nói muốn tìm người đàn bà đã phá tan gia đình cậu ấy để báo thù, tôi rất muốn khuyên cậu ấy đừng mạo hiểm nhưng cậu ấy không nghe. Tôi rất cảm kích năm đó cô Phượng đã giúp đỡ tôi qua khó khăn nên tôi không muốn nhìn đứa con duy nhất của cô ấy mạo hiểm. Tôi theo cậu ấy đến Hongkong, muốn đi theo bên cạnh ngăn cản cậu ấy nhưng rất nhanh đã bị cậu ấy bỏ lại. Khi tôi tứ cố vô thân tôi đã gặp lại Phương Thiên Hà…..Chuyện về sau mọi người hẳn cũng biết, nên tôi cũng nói, tôi vào La gia cũng không phải chuyện trùng hợp.”
Đoạn cảnh ngộ này La Ký chưa từng nghe cậu nhắc qua. Hắn từng hoài nghi một tân sinh viên êm đẹp như Lâm Phong tại sao lại đến Hongkong này tìm việc, hôm nay nghe xong những gì cậu đã trải qua, cùng sự tình năm đó hắn đã hiểu rõ tất cả không còn gì đáng ngờ.
La Ký thở dài nói: “Lâm gia quả thật từng có người đưa con tư sinh về Đại lục, chuyện này tôi cũng đã biết nhưng không nghĩ tới đó lại chính là em.”
Lâm Phong cười khổ: “Từ nhỏ em vì không có cha mà bị cô lập, hàng xóm chỉ trỏ, người trong nhà cũng hắt hủi không cần em. Em vốn nghĩ khi trưởng thành có thể hoàn toàn thoát khỏi những chuyện đó, không nghĩ tới dù đến bất cứ đâu vẫn bị người khác kỳ thị cùng hoài nghi….…”
Cậu thối lui nửa bước, miễn cưỡng cười cười, sắc mặt tái nhợt: “Thật có lỗi Dư phu nhân, không biết đã gây ra chuyện rắc rối như vậy cho cô.”
Dư Lệ San trong đầu một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.
La Ký tiến lên từng bước đè lại bả vai Lâm Phong, ôn hòa thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, tôi không hoài nghi em chuyện gì, chính là khi đó thật trùng hợp…..cho nên tôi mới cho người điều tra một chút, cũng không có ác ý gì…”
Không nghĩ tới đưa nhỏ ôn hòa, nhu nhuyễn như Lâm Phong lại mạnh mẽ hất tay hắn ra, La Ký không kịp đề phòng lui vài bước, chỉ nghe cậu khàn giọng lớn tiếng hỏi lại: “Anh không có ác ý? Anh từ đầu đã không tin em! Anh rõ ràng nói yêu em, nói sẽ đối với em thật tốt, nhưng thực tế là gì? Thực tế là anh dùng phương thức thương tổn như vậy để đối tốt với em sao?”
“Lâm Phong……”
“Tôi không muốn thương tổn em….vì tôi thật sự….thật sự yêu em!”
La Ký cảm thấy toàn thân mềm nhũn, mông lung, đau đớn từ đáy lòng dâng lên làm hắn cơ hồ muốn đem trái tim chưa bao giờ mềm lòng của hắn ra mà hòa tan.
“…..Em chưa bao giờ nghĩ theo anh để được cái gì, em chỉ hy vọng anh thực sự thực hiện lời hứa, đối xử với em thật tốt, vì cho tới bây giờ chưa có ai thực sự yêu em….Em nghĩ….Em thực sự nghĩ anh cùng người khác nhất định sẽ không giống nhau…..”
Lâm Phong khóc đến khản cả cổ, ngón tay co lại, che mặt, dùng sức như thể lập tức muốn bẻ gãy.
“Lâm Phong……”
“Không nghĩ tới, anh cùng những người đó giống nhau, ngay từ đầu chính là kỳ thị em….ngay từ đầu sẽ không tin tưởng em, cảm thấy em là kẻ lòng dạ khó lường, trứng thối….”
La Ký muốn tiến lên, quỳ trên mặt đất, muốn đem Lâm Phong ôm lấy. Nhưng cậu đã tự mình vịn tường mà đứng dậy, run rẩy đứng lên, miễn cưỡng đứng vững thân mình.
“Đừng đến đây, La Ký……” Cậu chậm rãi lắc đầu, nước mắt rơi thấm ướt khuôn mặt, “Em hiện tại đã muốn…..Đã không cần anh lại đây nữa rồi….”
Cậu lảo đảo lui về sau rồi xoay người hướng cửa chạy tới.
La Ký cả kinh hét lớn: “Lâm Phong! Trở về!”
Dư Lệ San bỗng nhiên đứng dậy, vọt tới trước chặn La Ký lại: “Anh điên rồi sao? Nó cùng Lâm Phượng có quan hệ! Anh giữ nó sớm muộn gì cũng có tai họa!”
“Không liên quan đến cô, tránh ra!”
Dư Lệ San sắc nhọn kêu lên: “Anh bị nó làm cho u mê rồi, La Ký anh điên rồi!”
Lâm Phong chạy khỏi cửa rồi rất nhanh biến mất trong màn đêm. Cửa không khóa vì vậy cậu trực tiếp chạy đi. Ai biết cậu sẽ chạy đi đâu? Có hay không cậu lại trở lại nhà Phương Thiên Hà?
Một trận đau đớn bén nhọn, kỳ quặc quặn lên trong lòng La Ký. Lâm Phong, cậu mềm mại, trong suốt, đôi khi lại không thể lý giải mà từ từ dung nhập vào sinh mệnh của hắn. Mỗi lần dỗ cậu khóc, dịu dàng với cậu, nói chuyện, vui đùa cùng cậu hắn đều sẽ nói: “Tôi yêu em!”, “Tôi sẽ không bỏ lại em!” Những lời này cứ lặp đi lặp lại, dần dần lại trở thành sự thật, hắn hoảng hốt phát hiện, hắn hình như đã thật sự yêu cậu, toàn tâm toàn ý không hề lừa gạt, thật sự hắn vĩnh viễn không muốn bỏ lại cậu, hắn muốn cả đời này hai người ở bên nhau.
Nói dối cả nghìn lần nhưng chính hắn lại biến thành sự thật.
“Tôi yêu em!”…..
Ba chữ này như có ma tính, lặp đi lặp lại, thấm dần vào cốt tủy hắn, mỗi một tế bào, mỗi một giọt máu đều bị cậu mê hoặc không thể kiềm chế.
…..Hắn thật sự đã yêu Lâm Phong rồi, hắn không thể để cậu đi.
2.
Ngoài cửa lớn La gia là vùng ngoại ô gần quốc lộ, Lâm Phong ra cửa vừa vặn đã có một chiếc xe vọt tới. Cậu vội vàng chui vào xe, đóng cửa lại, trầm giọng nói: “Đi mau, La Ký rất nhanh sẽ đuổi theo!”
Phương Thiên Hà gật đầu nhanh chóng khởi động ô tô: “Bất quá cậu lại làm trò gì vậy?”
“Dục cự còn nghênh.” (1) Lâm Phong ngẩng đầu lên, nước mắt trong hốc mắt đã thu trở lại, tuy đuôi mắt vẫn hơi hồng hồng nhưng sắc mặt đã khôi phục vẻ lãnh đạm, “Đáng giận……..tôi còn thực sự khóc một hồi…..Trước tìm cho tôi một chỗ ở đi, tôi cần nghỉ ngơi chốc lát rồi mới chậm rãi tính toán bước tiếp theo.”
“Tôi đã sắp xếp chỗ ở tạm thời rồi, giờ tôi đưa cậu đi.” Phương Thiên Hà qua gương chiếu hậu nhìn cậu, “Bất quá cậu cũng đừng quên nhiệm vụ của cảnh sát, La gia mấy năm nay giao thiệp với bọn buôn thuốc phiện, việc làm ăn đã kéo dài tới tận đường biển Đông Nam Á, cấp trên yêu cầu trước nhất phải đem khối u ác tính này diệt trừ tận gốc!”
Lâm Phong lãnh đạm nhắm mắt lại: “Tôi biết.”
Đột nhiên một hơi thở tiến lại gần, Lâm Phong mạnh mở mắt chỉ thấy một bàn tay cầm khăn ấm lau đi nước mắt còn đọng trên mặt cậu. Một cảnh sát ngồi bên ghế phụ điều khiển thấy cậu mở mắt, hắn không nói gì chỉ nhìn cậu cười cười rồi thu tay về.
“Đây là cảnh sát quốc tế tổng bộ phái đến, Ngô Sir, anh ấy sẽ cùng chúng ta điều tra vụ án này.” Phương Thiên Hà nhìn sắc mặt trầm xuống của Lâm Phong, “Cậu không cần băn khoăn, tuy rằng cậu ở trong danh sách truy bắt của hình cảnh quốc tế nhưng sau khi vụ án này kết thúc cậu sẽ có người bảo lãnh, sẽ không liên lụy nhiều đâu. Nói cho cùng cậu cũng đã nhiều năm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật rồi, hình cảnh quốc tế cũng tập mãi thành quen rồi đi.”
Cảnh sát kia thản nhiên cười vươn tay: “Xin chào, tôi là Ngô Bân.”
Lâm Phong nheo mắt theo dõi bàn tay hắn trong chốc lát, đột nhiên cậu thấp giọng hỏi: “Anh chủ động bắt tay là muốn tôi biến xương cốt thành mảnh nhỏ phải không?”
Cậu lui về sau một chút, đột nhiên Ngô Bân nâng tay nắm lấy gáy cậu, bắt cậu cùng hắn đối mặt: “Thái độ của cậu….vẫn giống nhau…..thực không tốt a, Lâm huấn luyện viên!”
Lâm Phong phản xạ có điều kiện, một quyền đánh tới, bởi vì lực đánh lớn làm đầu Ngô Bân bị đánh đến lệch về một bên.
Phương Thiên Hà trầm giọng nói: “Lâm Phong!”
Ngô Bân liếm liếm khóe miệng bị thương, không chút để ý nở nụ cười: “Không việc gì, không có chuyện gì a. tôi mấy năm trước có nhiệm vụ, đã từng được cùng Lâm tiên sinh giao thủ, ấn tượng thập phần khắc sâu. Tư vị này nhiều năm không được hưởng qua, thế nhưng có chút nhớ nhung a!”(ặc….anh ưa bị SM hay sao mà nhớ vậy =__=???)
Lâm Phong nhìn hắn một lúc lâu, “…….Bệnh thần kinh!”
Chỗ ở tạm thời theo như lời Phương Thiên Hà nói là một nhà trọ gần trung tâm thành phố mà cảnh cục đã chuẩn bị sẵn, được theo dõi thường xuyên, trên danh nghĩa là nhà của hắn.
Nhà trọ ngoài Lâm Phong và Phương Thiên Hà ở ra còn có hai cảnh sát kịp thời ứng phó tình huống ngoài ý muốn. Trên danh nghĩa hai cảnh sát này cũng làm luôn nhiệm vụ bảo vệ, nhưng thực tế ai cũng rõ ràng trách nhiệm chính của họ là giám sát và kiềm chế Lâm Phong. Lâm Phong là người rất phức tạp, cảnh sát cần cậu giúp nhưng không thể không đề phòng người nguy hiểm như cậu.
Lâm Phong dạo qua căn phòng một lần, lại mở tủ lạnh ra xem, liền nói: “Đêm nay tôi muốn ăn khoai tây sợi, đường kính đúng 5mm, chiên nhạt, sơ qua. Con mẹ nó, Hongkong hai ngày nay nóng muốn chết!”
Hai nhân viên cảnh sát phiên trực hôm nay đều là cảnh sát mới, ưu tú vừa nghe lời này của cậu hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, trong đó một người cao gầy nhịn không được nói: “Thiếu gia ở đâu đến đây mà hạch sách! Cậu cho rằng nhóm cảnh viên chúng tôi đến đây chuyên môn để hầu hạ cậu sao? Có ăn đã là tốt lắm rồi, không được phép kén chọn!”
Lâm Phong lười biếng khép lại cửa tủ lạnh: “Hai người là người mới sao?”
“……Đúng thế thì sao??”
“Trách không được người mới.” Lâm Phong cười lạnh một tiếng, “Người mới chính là chuyên môn đến hầu hạ bổn đại gia, chẳng lẽ các anh còn không hiểu tình huống sao?”
Cảnh sát cao gầy bị thái độ kiêu ngạo của cậu chọc giận: “Thao ngươi…..”
Hết thảy đều phát sinh trong tích tắc, Lâm Phong ban đầu đứng gần tủ lạnh, cách đó hơn mười bước, trong phút chốc liền xuất hiện bên cạnh cảnh sát cao gầy, thanh âm cậu dán bên tai hắn: “Từ ‘thao’ này luôn là tôi nói với người khác, những người từng nói lời này với tôi bình thường đều bị tôi thao đến mức hận đã từng sinh ra trên đời này. Lời này bổn đại gia chặt chẽ nhớ kĩ, người mới, cẩn thận!”
Viên cảnh sát cao gầy còn chưa kịp tức giận đã thấy Ngô Bân vừa tắm xong, từ phòng tắm ló đầu ra: “Ai, các cậu đang làm gì vậy?”
“Ngô Sir! Hắn……”
“Tuyến nhân(2) cũng thực vất vả, khoai tâyy sợi cũng không phải cái gì chiều chuộng này nọ, muốn ăn thì làm, vừa vặn tôi cũng muốn ăn một chút.” Ngô Bân cười ha ha, một tay lôi hai người cảnh sát kéo lên: “Nha, các cậu cũng đang không có việc gì làm, đêm nay liền làm mấy món ăn, uống bia, mọi người cùng nhau vui vẻ một chút!”
Hai cảnh sát tuy còn chút bực tức nhưng trước mặt cấp trên cũng không dám tỏ vẻ chỉ biết binh binh bang bang mà mở cửa tủ lạnh.
Ngô Bân từ phòng bếp đi ra, chân vừa đặt trên thảm, đột nhiên thoáng nhìn xuống, giữa không trung một vật phi đến hắn trong đường tơ kẽ tóc liền tránh được mũi chân của Lâm Phong
“Phản ứng không tồi.” Lâm Phong lười biếng ngáp một cái.
Ngô Bân khiêm tốn mỉm cười: “Quá khen.” (ko phải do 1 tay em rèn ra sao???? Chẳng thà nói em tự khen mình đi.)
“Khoai tây sợi chiên nhạt là được, nói với hai người kia, nếu dám cho hạt tiêu vào tôi liền đem hạt tiêu xay nhuyễn nhét hết vào mông họ.”
Ngô Bân cúi đầu: “Được.”
“…… Tuân mệnh” Ngô Bân mỉm cười, “Lâm huấn luyện viên.”
___________________
(1) Dục cự còn nghênh: ý chỉ ngoài miệng tuy rằng còn từ chối nhưng thực ra đã chấp nhận, nghênh đón.
(2)Tuyến nhân: kẻ chỉ điểm. ta cũng định thay nhưng ko nghĩ ra từ gì cho hợp nên cứ để nguyên như vậy.
Từ chương này các nàng phải tạm thời chia tay anh Ký già một thời gian thôi. Tuy nhiên, đề nghị các nàng cho 1 tràng pháo tay cho sự xuất hiện của Bân Bân, một người ưa SM và thích được (bị) em Phong (em Tinh) chỉnh mọi lúc mọi nơi *tung hoa* )