Chương 1: Trói buộc
Hôm qua Tỉnh Miểu tham lam ăn thêm hơn nửa phần tôm hùm đất, nửa đêm đi nôn hai lần, báo hại Tịch Tư Ngôn chẳng ngủ được chút nào.
Hắn nghĩ chắc nên nấu cháo để em ấy ăn sáng thanh đạm chút, trưa thì ăn canh bí đao hầm. Nếu hắn về nhà kịp thì sẽ nấu hoành thánh bí đao cho cậu, thêm món dưa chuột xào trứng, không về kịp thì gọi điện thoại nhờ dì ở biệt thự qua chăm sóc cậu.
Miệng Tịch Tư Ngôn ngậm một miếng bánh mì nướng, khéo léo nấu cháo trắng.
Hắn ngó qua đồng hồ, hiện tại mới 7 giờ, nấu đến 7 giờ rưỡi là vừa đúng. Hôm qua Tỉnh Miểu khó chịu cả đêm chắc không dậy sớm thế được, nghĩ thế hắn chuyển nồi sang chế độ giữ ấm.
Hắn đến phòng khách, viết mấy lời dặn dò lên giấy note rồi đem đi dán trên cửa phòng ngủ và tủ lạnh, sau đó tay chân nhẹ nhàng lấy đủ bản thảo biện luận.
Hôm nay là ngày Tịch Tư Ngôn bảo vệ luận văn tốt nghiệp tiến sĩ.
Điện thoại trong túi rung lên từng hồi, hắn chưa kịp xem tên người gọi đã trực tiếp nhận cuộc gọi.
“Nghe.” Tiếng nói siêu bé.
Bên kia đầu dây nói thẳng một mạch: “Tư Ngôn, cậu bỏ trốn rồi à? Hôm nay cậu phải bảo vệ khoá luận nhỉ, không định tới trường à?”
Giọng nói của Tịch Tư Ngôn vẫn rất nhỏ: “Miểu Miểu vẫn đang ngủ, tôi thu dọn chút rồi đi liền, sao đấy?”
Vương Tùng không còn lời gì để nói: “Tiểu Thiên sắp về rồi, đợi cậu xong việc rồi bọn mình đi tụ tập chút, chỗ cũ, Kim Cửu Dương Quang.”
“Thế cậu gọi tôi sớm vậy làm gì?”
“8 rưỡi máy bay của cô ấy đáp, bảo bọn mình đi đón, hôm nay cả đám chúng ta thế mà mẹ nó mỗi mình tôi rảnh, cậu nói xem có quá đáng không? Đã mấy năm tôi không mở mắt ra lúc 7 giờ rồi đấy.” Vương Tùng oán giận, “Khoảng mấy giờ cậu xong việc?”
Mấy giờ xong à...
Tịch Tư Ngôn đeo cặp lên, vừa đeo giày vừa nghĩ, nhanh thì 11 giờ sẽ xong, về đến nhà cơm nước với Tỉnh Miểu xong lại dẫn em đi bệnh viện kiểm tra một chút...
“Không biết, mọi người ăn trước đi, không cần chờ tôi đâu, tôi không chắc nữa.”
Có lẽ là do trời khá sớm nên Vương Tùng hơi gắt gỏng: “Tôi đã hỏi thăm trước, hôm nay viện các cậu chỉ có ba người biện luận thôi, còn cả một buổi sáng mà, cậu định làm gì à?”
“Hôm qua dạ dày Miểu Miểu không thoải mái, nửa đêm còn buồn nôn, tôi định dẫn em ấy đi gặp bác sĩ...”
Tịch Tư Ngôn còn chưa nói xong mà Vương Tùng đã cắt ngang: “Mỗi lần tôi uống rượu xong nôn oẹ sao không thấy cậu dẫn tôi đi bệnh viện hả? Thế giới này chỉ có Tỉnh Miểu là quý giá thôi đúng không? Đã bao lâu rồi không gặp nhau rồi mà cậu nói không đi là không đi, vì một đứa ngốc mà không cần anh em nữa à?”
“Vương Tùng.” Giọng nói của Tịch Tư Ngôn vẫn rất bình thản, “Nói nhỏ chút.”
Một đấm rớt vào bông, Vương Tùng cúp điện thoại
Tịch Tư Ngôn mặt không biểu cảm cất điện thoại, chuẩn bị ra cửa.
“Anh ơi.”
Động tác mở cửa ngừng lại, hắn quay đầu nhìn thấy Tỉnh Miểu mặc đồ ngủ màu trắng sữa, mặt trắng bệch đứng trên hành lang nối liền phòng khách và phòng ngủ.
Hắn cảm thấy mình đang mắc vào loại ảo giác thời gian không hề trôi đi.
Em ấy đã 21 tuổi rồi, thế mà nhìn vẫn như một đứa trẻ.
Thân thể gầy yếu, chiều cao cũng ngừng lại ở 175 cm lúc 18 tuổi, hắn vẫn nhớ rõ khi người chú họ mở công ty điện ảnh của hắn nhìn thấy Tỉnh Miểu, chú liên tục thở dài: “Đáng tiếc, quá đáng tiếc. Nếu đầu óc bình thường, chú có thể khiến cậu ấy nổi tiếng chỉ bằng gương mặt đấy thôi.”
Đúng vậy, đầu óc không bình thường.
Hắn bước ngược trở lại, chỉnh nhiệt độ điều hoà trong phòng khách lên cao một chút, dịu dàng hỏi: “Sao Miểu Miểu lại dậy rồi, anh đánh thức em hả? Hay là dạ dày em khó chịu?”
“Anh không có đánh thức em, cũng không có khó chịu.” Cậu ngoan ngoãn duỗi tay đòi Tịch Tư Ngôn ôm mình, “Anh muốn đi đâu ạ?”
Tịch Tư Ngôn lần nữa cởi cặp sách ra ném đại xuống hành lang, đôi tay thuần thục bế người lên, cùng nhau ngồi trên sô pha: “Anh trai phải đi biện luận, trưa... trưa sẽ cố gắng về sớm ăn cơm với Miểu Miểu nhé, được không em?”
Chàng thanh niên không hề thấp, nhưng Tịch Tư Ngôn lại quen bế cậu như bế trẻ con.
Quá nhẹ, cứ như trong lồng ngực không phải một người, mà là một khung xương với chút thịt được da bọc lại, năm nay đỡ hơn rồi, thịt trên mặt nhiều hơn chút, trông đầy đặn hơn. Hai năm đầu cậu gầy đến mức hai má lõm xuống, cả người sờ chỗ nào cũng thấy cộm, khi đó Tịch Tư Ngôn cực kỳ lo lắng cậu sẽ chết đi vì suy dinh dưỡng.
Tỉnh Miểu ngoan ngoãn ôm cổ Tịch Tư Ngôn, dựa vào vai hắn, còn dùng trán cọ cọ cằm anh trai, cất lên chất giọng mềm mại: “Biện luận quan trọng lắm ạ?”
“Ừ, biện luận thành công thì anh sẽ nhanh được tốt nghiệp hơn.” Hắn ngẫm lại rồi bổ sung, “Thế là có thể ở nhà chơi với Miểu Miểu nhiều hơn rồi.”
Tỉnh Miểu nghe thế thì nhanh chóng bò xuống khỏi người hắn, ngồi khoanh chân bên cạnh: “Vậy anh mau đi đi, Miểu Miểu chờ anh về.”
Hắn cười cười xoa đầu Tỉnh Miểu: “Em thấy giấy ghi chú dán trên cửa chưa?”
Tỉnh Miểu gật đầu.
“Dậy rồi thì ăn sáng, ăn xong lại ngủ thêm một lát.” Tịch Tư Ngôn đứng lên, “Anh đi đây, bé Miểu Miểu ở nhà một mình ngoan nhé.”
Tỉnh Miểu dùng sức gật đầu hai cái, trên mặt lộ ra sự non nớt không hợp với tuổi tác của cậu nhưng lại không hề khó nhìn: “Anh yên tâm! Anh cố gắng biện luận nha!”
“Được.” Tịch Tư Ngôn kiểm tra lại một chút rồi mới lưu luyến bước đi.
Rời khỏi căn nhà ấy, chàng trai dịu dàng như ánh mặt trời trở nên u ám hơn hẳn.
Hắn vốn không phải người tính tình hoạt bát, lớn lên với khuôn mặt lạnh lùng, sau này càng thêm âm trầm ít nói, càng ngày càng không dễ gần.
Tịch Tư Ngôn một mình đi đến viện nghiên cứu, xung quanh đều là những sinh viên vui cười đùa giỡn nhau. Mỗi người đi ngang qua hắn đều sẽ len lén liếc sang, lâu lâu hắn còn có thể nghe thấy tên bản thân trong những trận bàn tán khe khẽ.
Đây đáng lẽ ra phải là cuộc sống của Tịch Tư Ngôn.
Tuy rằng không phải người hoạt bát hào phóng, nhưng ba năm trước đây Tịch Tư Ngôn là một học sinh bình thường mà cũng không bình thường.
Hắn đã đẹp trai còn tài giỏi, tuy gia cảnh không rõ ràng nhưng mọi người đều đoán được hắn là con một của nhà có tiền nào đó. Lời tỏ tình trên diễn đàn trường hàng năm nhiều vô kể, các topic về Tịch Tư Ngôn thu hút được hơn mười ngàn người bình luận, mà tổng số học sinh toàn trường cũng chỉ gần ba mươi ngàn người.
Hắn đáng ra phải vẻ vang như thế cho đến khi học xong thạc sĩ và tiến sĩ, rồi về nhà kế thừa gia sản kếch xù hoặc trở thành một người thành đạt, kết hôn sinh con, cả đời hạnh phúc rực rỡ. Đây là những thứ mà Tịch Tư Ngôn nên có.
Nhưng hắn đã bỏ lỡ rồi, thời gian cứ thế một đi không trở lại.
Hắn rõ ràng có vô số cơ hội để thay đổi nó, bao gồm cả giờ khắc này, cơ mà hắn lại đang bước trên một con đường tối đen, đi mãi chẳng thoát.
Cửa nhà như ranh giới thần kỳ phân tách hai thái cực trái ngược, hắn có thể tự do thay đổi bản thân ở hai thế giới. Bước vào cửa, hắn là Tịch Tư Ngôn của một mình Tỉnh Miểu, dịu dàng bao dung, là anh trai, người giám hộ, người săn sóc, là bất kỳ loại người gì mà Tỉnh Miểu cần; bước ra ngoài, hắn là một chàng trai 27 tuổi có trái tim khô quắt, như xác không hồn.
Bị xã hội dồn nén lâu dài khiến hắn mất đi hứng thú với tất cả, trường học, nhà và bệnh viện chính là cuộc sống của hắn.
Thanh niên Tịch Tư Ngôn toả sáng chói loá của ba năm trước, hắn đã không còn nhớ nữa rồi.
Đôi khi, Tịch Tư Ngôn cảm thấy Tỉnh Miểu thật tội nghiệp, cậu chỉ mới thành niên mà cuộc đời lại trở về hơn mười năm trước bằng một cách khó mà tưởng tượng được, nhận thức với thế giới bỗng trở nên mơ hồ. Sau đó chỉ có thể ở bên cạnh hắn, căn nhà lớn, căn phòng nhỏ, vĩnh viễn chỉ có thể ở trong nhà.
Vậy còn hắn thì sao?
Có gì khác đâu, nhà lớn, phòng nhỏ, ở đâu hắn cũng bị Tỉnh Miểu trói vào cột bằng một sợi xích vô hình.
Đi không xa, đi không được, đi không xong.
Hắn nghĩ chắc nên nấu cháo để em ấy ăn sáng thanh đạm chút, trưa thì ăn canh bí đao hầm. Nếu hắn về nhà kịp thì sẽ nấu hoành thánh bí đao cho cậu, thêm món dưa chuột xào trứng, không về kịp thì gọi điện thoại nhờ dì ở biệt thự qua chăm sóc cậu.
Miệng Tịch Tư Ngôn ngậm một miếng bánh mì nướng, khéo léo nấu cháo trắng.
Hắn ngó qua đồng hồ, hiện tại mới 7 giờ, nấu đến 7 giờ rưỡi là vừa đúng. Hôm qua Tỉnh Miểu khó chịu cả đêm chắc không dậy sớm thế được, nghĩ thế hắn chuyển nồi sang chế độ giữ ấm.
Hắn đến phòng khách, viết mấy lời dặn dò lên giấy note rồi đem đi dán trên cửa phòng ngủ và tủ lạnh, sau đó tay chân nhẹ nhàng lấy đủ bản thảo biện luận.
Hôm nay là ngày Tịch Tư Ngôn bảo vệ luận văn tốt nghiệp tiến sĩ.
Điện thoại trong túi rung lên từng hồi, hắn chưa kịp xem tên người gọi đã trực tiếp nhận cuộc gọi.
“Nghe.” Tiếng nói siêu bé.
Bên kia đầu dây nói thẳng một mạch: “Tư Ngôn, cậu bỏ trốn rồi à? Hôm nay cậu phải bảo vệ khoá luận nhỉ, không định tới trường à?”
Giọng nói của Tịch Tư Ngôn vẫn rất nhỏ: “Miểu Miểu vẫn đang ngủ, tôi thu dọn chút rồi đi liền, sao đấy?”
Vương Tùng không còn lời gì để nói: “Tiểu Thiên sắp về rồi, đợi cậu xong việc rồi bọn mình đi tụ tập chút, chỗ cũ, Kim Cửu Dương Quang.”
“Thế cậu gọi tôi sớm vậy làm gì?”
“8 rưỡi máy bay của cô ấy đáp, bảo bọn mình đi đón, hôm nay cả đám chúng ta thế mà mẹ nó mỗi mình tôi rảnh, cậu nói xem có quá đáng không? Đã mấy năm tôi không mở mắt ra lúc 7 giờ rồi đấy.” Vương Tùng oán giận, “Khoảng mấy giờ cậu xong việc?”
Mấy giờ xong à...
Tịch Tư Ngôn đeo cặp lên, vừa đeo giày vừa nghĩ, nhanh thì 11 giờ sẽ xong, về đến nhà cơm nước với Tỉnh Miểu xong lại dẫn em đi bệnh viện kiểm tra một chút...
“Không biết, mọi người ăn trước đi, không cần chờ tôi đâu, tôi không chắc nữa.”
Có lẽ là do trời khá sớm nên Vương Tùng hơi gắt gỏng: “Tôi đã hỏi thăm trước, hôm nay viện các cậu chỉ có ba người biện luận thôi, còn cả một buổi sáng mà, cậu định làm gì à?”
“Hôm qua dạ dày Miểu Miểu không thoải mái, nửa đêm còn buồn nôn, tôi định dẫn em ấy đi gặp bác sĩ...”
Tịch Tư Ngôn còn chưa nói xong mà Vương Tùng đã cắt ngang: “Mỗi lần tôi uống rượu xong nôn oẹ sao không thấy cậu dẫn tôi đi bệnh viện hả? Thế giới này chỉ có Tỉnh Miểu là quý giá thôi đúng không? Đã bao lâu rồi không gặp nhau rồi mà cậu nói không đi là không đi, vì một đứa ngốc mà không cần anh em nữa à?”
“Vương Tùng.” Giọng nói của Tịch Tư Ngôn vẫn rất bình thản, “Nói nhỏ chút.”
Một đấm rớt vào bông, Vương Tùng cúp điện thoại
Tịch Tư Ngôn mặt không biểu cảm cất điện thoại, chuẩn bị ra cửa.
“Anh ơi.”
Động tác mở cửa ngừng lại, hắn quay đầu nhìn thấy Tỉnh Miểu mặc đồ ngủ màu trắng sữa, mặt trắng bệch đứng trên hành lang nối liền phòng khách và phòng ngủ.
Hắn cảm thấy mình đang mắc vào loại ảo giác thời gian không hề trôi đi.
Em ấy đã 21 tuổi rồi, thế mà nhìn vẫn như một đứa trẻ.
Thân thể gầy yếu, chiều cao cũng ngừng lại ở 175 cm lúc 18 tuổi, hắn vẫn nhớ rõ khi người chú họ mở công ty điện ảnh của hắn nhìn thấy Tỉnh Miểu, chú liên tục thở dài: “Đáng tiếc, quá đáng tiếc. Nếu đầu óc bình thường, chú có thể khiến cậu ấy nổi tiếng chỉ bằng gương mặt đấy thôi.”
Đúng vậy, đầu óc không bình thường.
Hắn bước ngược trở lại, chỉnh nhiệt độ điều hoà trong phòng khách lên cao một chút, dịu dàng hỏi: “Sao Miểu Miểu lại dậy rồi, anh đánh thức em hả? Hay là dạ dày em khó chịu?”
“Anh không có đánh thức em, cũng không có khó chịu.” Cậu ngoan ngoãn duỗi tay đòi Tịch Tư Ngôn ôm mình, “Anh muốn đi đâu ạ?”
Tịch Tư Ngôn lần nữa cởi cặp sách ra ném đại xuống hành lang, đôi tay thuần thục bế người lên, cùng nhau ngồi trên sô pha: “Anh trai phải đi biện luận, trưa... trưa sẽ cố gắng về sớm ăn cơm với Miểu Miểu nhé, được không em?”
Chàng thanh niên không hề thấp, nhưng Tịch Tư Ngôn lại quen bế cậu như bế trẻ con.
Quá nhẹ, cứ như trong lồng ngực không phải một người, mà là một khung xương với chút thịt được da bọc lại, năm nay đỡ hơn rồi, thịt trên mặt nhiều hơn chút, trông đầy đặn hơn. Hai năm đầu cậu gầy đến mức hai má lõm xuống, cả người sờ chỗ nào cũng thấy cộm, khi đó Tịch Tư Ngôn cực kỳ lo lắng cậu sẽ chết đi vì suy dinh dưỡng.
Tỉnh Miểu ngoan ngoãn ôm cổ Tịch Tư Ngôn, dựa vào vai hắn, còn dùng trán cọ cọ cằm anh trai, cất lên chất giọng mềm mại: “Biện luận quan trọng lắm ạ?”
“Ừ, biện luận thành công thì anh sẽ nhanh được tốt nghiệp hơn.” Hắn ngẫm lại rồi bổ sung, “Thế là có thể ở nhà chơi với Miểu Miểu nhiều hơn rồi.”
Tỉnh Miểu nghe thế thì nhanh chóng bò xuống khỏi người hắn, ngồi khoanh chân bên cạnh: “Vậy anh mau đi đi, Miểu Miểu chờ anh về.”
Hắn cười cười xoa đầu Tỉnh Miểu: “Em thấy giấy ghi chú dán trên cửa chưa?”
Tỉnh Miểu gật đầu.
“Dậy rồi thì ăn sáng, ăn xong lại ngủ thêm một lát.” Tịch Tư Ngôn đứng lên, “Anh đi đây, bé Miểu Miểu ở nhà một mình ngoan nhé.”
Tỉnh Miểu dùng sức gật đầu hai cái, trên mặt lộ ra sự non nớt không hợp với tuổi tác của cậu nhưng lại không hề khó nhìn: “Anh yên tâm! Anh cố gắng biện luận nha!”
“Được.” Tịch Tư Ngôn kiểm tra lại một chút rồi mới lưu luyến bước đi.
Rời khỏi căn nhà ấy, chàng trai dịu dàng như ánh mặt trời trở nên u ám hơn hẳn.
Hắn vốn không phải người tính tình hoạt bát, lớn lên với khuôn mặt lạnh lùng, sau này càng thêm âm trầm ít nói, càng ngày càng không dễ gần.
Tịch Tư Ngôn một mình đi đến viện nghiên cứu, xung quanh đều là những sinh viên vui cười đùa giỡn nhau. Mỗi người đi ngang qua hắn đều sẽ len lén liếc sang, lâu lâu hắn còn có thể nghe thấy tên bản thân trong những trận bàn tán khe khẽ.
Đây đáng lẽ ra phải là cuộc sống của Tịch Tư Ngôn.
Tuy rằng không phải người hoạt bát hào phóng, nhưng ba năm trước đây Tịch Tư Ngôn là một học sinh bình thường mà cũng không bình thường.
Hắn đã đẹp trai còn tài giỏi, tuy gia cảnh không rõ ràng nhưng mọi người đều đoán được hắn là con một của nhà có tiền nào đó. Lời tỏ tình trên diễn đàn trường hàng năm nhiều vô kể, các topic về Tịch Tư Ngôn thu hút được hơn mười ngàn người bình luận, mà tổng số học sinh toàn trường cũng chỉ gần ba mươi ngàn người.
Hắn đáng ra phải vẻ vang như thế cho đến khi học xong thạc sĩ và tiến sĩ, rồi về nhà kế thừa gia sản kếch xù hoặc trở thành một người thành đạt, kết hôn sinh con, cả đời hạnh phúc rực rỡ. Đây là những thứ mà Tịch Tư Ngôn nên có.
Nhưng hắn đã bỏ lỡ rồi, thời gian cứ thế một đi không trở lại.
Hắn rõ ràng có vô số cơ hội để thay đổi nó, bao gồm cả giờ khắc này, cơ mà hắn lại đang bước trên một con đường tối đen, đi mãi chẳng thoát.
Cửa nhà như ranh giới thần kỳ phân tách hai thái cực trái ngược, hắn có thể tự do thay đổi bản thân ở hai thế giới. Bước vào cửa, hắn là Tịch Tư Ngôn của một mình Tỉnh Miểu, dịu dàng bao dung, là anh trai, người giám hộ, người săn sóc, là bất kỳ loại người gì mà Tỉnh Miểu cần; bước ra ngoài, hắn là một chàng trai 27 tuổi có trái tim khô quắt, như xác không hồn.
Bị xã hội dồn nén lâu dài khiến hắn mất đi hứng thú với tất cả, trường học, nhà và bệnh viện chính là cuộc sống của hắn.
Thanh niên Tịch Tư Ngôn toả sáng chói loá của ba năm trước, hắn đã không còn nhớ nữa rồi.
Đôi khi, Tịch Tư Ngôn cảm thấy Tỉnh Miểu thật tội nghiệp, cậu chỉ mới thành niên mà cuộc đời lại trở về hơn mười năm trước bằng một cách khó mà tưởng tượng được, nhận thức với thế giới bỗng trở nên mơ hồ. Sau đó chỉ có thể ở bên cạnh hắn, căn nhà lớn, căn phòng nhỏ, vĩnh viễn chỉ có thể ở trong nhà.
Vậy còn hắn thì sao?
Có gì khác đâu, nhà lớn, phòng nhỏ, ở đâu hắn cũng bị Tỉnh Miểu trói vào cột bằng một sợi xích vô hình.
Đi không xa, đi không được, đi không xong.