Chương 5: Chuyện cũ ¹
“Tiểu Thiên, em chưa từ bỏ nữa à, phải về bám lấy không buông sao, chúng ta quen biết từ nhỏ nên anh thật lòng khuyên em, Tỉnh Miểu với Tịch Tư Ngôn đời này không tách ra được đâu, mọi người đã chấp nhận rồi, chú dì đều nhận cậu ấy là tiểu thiếu gia của Tịch gia. Em còn trẻ như thế mà đã vội vàng muốn làm mẹ kế của người ta, không cần thiết.” Vương Tùng lái xe đưa Trần Thiên Nhược về nhà, cố gắng nói sao cho không khó hiểu.
Tịch Tư Ngôn đi về, mọi người đều cảm thấy không còn gì thú vị nữa nên quyết định ai về nhà nấy. Đều đã không còn là thanh niên hai mấy tuổi ham chơi, đa số đã có gia đình và sự nghiệp, mỗi lần ra ngoài chỉ muốn bắt gặp mấy thứ mới mẻ. Chỉ cần ở đó có Tịch Tư Ngôn và Tỉnh Miểu, dù là Vương Tùng quen rồi thì vẫn thấy bọn họ thú vị.
Có chút chuyện cũng tàm tạm, nói khác người cũng chẳng khác mấy, tóm lại bọn họ chỉ thoát khỏi quỹ đạo của người bình thường một chút thôi.
Trần Thiên Nhược hừ lạnh: “Cậu ta khờ cả đời thì Tịch Tư Ngôn sẽ nuôi cậu ta cả đời à?”
Vương Tùng thở dài: “Em đi ba năm nên không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy lúc nói trên WeChat chỉ là khái quát thôi. Anh đây nói cho em biết, đừng nói nuôi cậu ấy cả đời, Tỉnh Miểu không còn...” Vương Tùng nghiêng đầu, đúng lúc bọn họ đang đi trên cầu bắc ngang sông, “À, anh Tịch của em sẽ dứt khoát nhảy xuống sông, tiễn bản thân đi cùng.”
Trần Thiên Nhược sửng sốt, có chút không phản ứng kịp: “Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, nếu Tỉnh Miểu mất thì Tịch Tư Ngôn cũng chẳng còn.” Lúc này Vương Tùng không cà lơ phất phơ như bình thường, cũng chẳng có vẻ gì là oán trách, y chỉ vừa nghiêm túc vừa buồn bực.
Đã từ lâu rồi, mạng sống của Tỉnh Miểu trói buộc với Tịch Tư Ngôn, không có Tịch Tư Ngôn, Tỉnh Miểu không biết sống thế nào.
Lúc ấy, ngày nào Tịch Tư Ngôn cũng hút hết một gói thuốc lá, nốc rượu không có điểm dừng, hắn dường như lạc trong sương mù dày đặc, lúc nào cũng thở dài mệt mỏi. Nhắc tới Tỉnh Miểu, hắn sẽ phá hết tất cả những thứ nằm trong tầm với.
Khi đó hắn chỉ mới 24 tuổi, vẫn còn ở trong độ tuổi đẹp nhất, thế mà lại bị mang lên gông xiềng đạo đức với tên ngốc vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, không bỏ được, cũng không thể nào bình tĩnh chấp nhận.
Nhà họ Tịch giàu đến thế, lại không giải quyết được một người đầu óc có vấn đề.
Nhà bọn họ có rất nhiều người làm trong giới chính trị, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm, cậu bé cứu đứa con duy nhất nhà mình một mạng, có thể khiến họ cảm kích, cũng có thể trở thành con dao găm vào tim họ. Bọn họ không thể tùy tiện giải quyết cậu, không thể cho cậu điều trị trong viện điều dưỡng giỏi nhất hay đưa cậu tới nơi khác, đưa cậu ra nước ngoài... Nhọc lòng tìm bao nhiêu gia đình khá giả nhận nuôi cậu cũng chẳng ổn, bất kể làm thế nào, Tỉnh Miểu đều có thể quay về với dáng vẻ chật vật.
Cậu chỉ chịu Tịch Tư Ngôn, không thể là ai khác.
Sau vài lần như vậy, hình ảnh Tỉnh Miểu ăn mặc mỏng manh, ôm đầu gối ngồi ngoài cổng nhà họ Tịch dưới mưa lớn bị đối thủ của họ chụp lại rồi lan truyền đi khắp nơi.
Nhà họ Tịch không còn cách nào khác nên đành phải tuyên bố nhận cậu làm con nuôi.
Nhưng mà cậu con nuôi này không chịu nhận cha mẹ, chỉ nhận anh trai.
Khoảng thời gian đó Tịch Tư Ngôn cực kỳ hận Tỉnh Miểu, ngoài lời lẽ ác độc còn thường xuyên đẩy cậu ra. Lần tuyệt vọng nhất, hắn bóp cổ cậu, bóp đến mức mặt mày cậu nhóc đỏ bừng, mắt trợn trắng, cần cổ trắng nõn in hằn dấu tay rợn người.
Hắn thật sự muốn giết cậu.
Hắn nợ Tỉnh Miểu một mạng, nhưng đâu phải lỗi của hắn chứ, là Tỉnh Miểu nhào tới đẩy hắn ra, hắn không biết gì cả.
Tịch Tư Ngôn buông Tỉnh Miểu ra rồi ngồi xuống khóc nức nở, hắn muốn trả mạng lại cho Tỉnh Miểu.
Tỉnh Miểu suýt chút nữa bị Tịch Tư Ngôn nổi điên tiễn đi giãy giụa bò tới bên cạnh anh trai, cậu nói “Anh ơi đừng khóc, sau này em sẽ ngoan mà, sẽ không chọc anh tức giận nữa đâu.”
Cậu bảo anh ơi anh đánh em đi, anh mắng em đi ạ.
Đôi mắt vằn vện tơ máu của Tịch Tư Ngôn hung tợn nhìn chằm chằm Tỉnh Miểu.
Tỉnh Miểu sợ hãi đến mức run rẩy, vậy mà cậu nhóc vẫn nói em ra ngoài ngồi nha, anh đừng giận.
Quần áo bị hắn xé tan tành, vào một ngày mùa đông âm độ lạnh lẽo, Tỉnh Miểu bước tới cửa.
Không có giận dỗi, không hề cố ý, tư duy bảy tuổi của cậu chỉ không muốn khiến Tịch Tư Ngôn nổi giận nữa.
Tỉnh Miểu mở cửa Tịch gia làm gió tuyết ào ào thổi vào, cậu khẽ khàng đóng cửa lại, ngồi xuống nhỏ giọng mong anh đừng bực bội.
Cậu nhớ rõ lần trước cậu ngồi ngoài cửa, Tịch Tư Ngôn đã rất giận dữ, bảo cậu cố ý, cố ý cho người khác xem.
Vậy nên bây giờ cậu nhẹ nhàng tránh ra sau cột đá, ngồi xuống nền tuyết dày cộm.
Cánh cửa như ranh giới chia cắt hai con người.
Tỉnh Miểu ở ngoài cửa hy vọng ông già tuyết phù hộ anh trai nhanh hết khó chịu, Tịch Tư Ngôn bên trong lại dựa vào ván cửa rơi nước mắt.
Tịch Tư Ngôn tuyệt vọng nghĩ tương lai của hắn vỡ nát rồi, lời tuyên phạt của hắn đến rồi.
Từ đó về sau, Tịch Tư Ngôn từ bỏ chống cự.
Tỉnh Miểu ngồi bên ngoài nửa tiếng, lúc đi vào cả người nóng như lửa đốt, Tịch Tư Ngôn phải bế cậu lên xe đến bệnh viện tư nhân nhà mình giữa đêm khuya.
Bác sĩ nói cậu sốt tận 39 độ, đầu óc vốn đã có chấn thương, nếu cứ không hạ sốt...
“Kệ đi, cùng lắm thì trở thành tên ngốc chỉ biết chảy nước miếng đúng nghĩa thôi.” Bác sĩ tức giận bảo, ông vờ như không thấy vết bầm tím ngắt trên cổ Tỉnh Miểu.
Tịch Tư Ngôn ngồi bên giường bệnh, nắm tay cậu, xin lỗi cậu.
Tỉnh Miểu dù đang đau bệnh cũng chỉ lăn lộn gọi mỗi anh trai.
Tỉnh Miểu hết bệnh, Tịch Tư Ngôn sửa lại thái độ, bắt đầu giống một người anh trai thực thụ. Đấy là năm thứ hai Tỉnh Miểu tới nhà họ Tịch, cậu chủ quý giá nhà họ Tịch học được cách nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh, học xong từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn để chăm sóc cậu nhóc.
Ban đầu cha mẹ hắn còn cảm thấy vui mừng.
Tịch Tư Ngôn phản kháng vốn đang làm đang khiến bọn họ thất vọng, đứa nhóc này cứu hắn xong biến thành bộ dạng chẳng ra hồn, cuộc đời đang tươi đẹp bỗng quay trở lại năm cậu bảy tuổi, Tịch Tư Ngôn và nhà họ Tịch chắc chắn phải bồi thường cho cậu rồi. Nhà họ có điều kiện, nuôi thêm mười Tỉnh Miểu cũng không thành vấn đề, chẳng qua chỉ là thuê người chăm sóc cậu cả đời thôi. Nhưng thực tế lúc nào cũng khác với tưởng tượng, tên ngốc ấy lại dựa dẫm con trai họ quá mức, từ khoảnh khắc cậu tỉnh lại đã thế rồi, mang đến cho Tịch Tư Ngôn áp lức rất lớn.
Từ nhỏ hắn đã có suy nghĩ riêng, không bao giờ chịu bị kiểm soát, không thích bị ép buộc nhất. Bỗng dưng bị tròng một cái dây lên người khiến hắn không cách nào chấp nhận, Tô Hoàn và Tịch Ngọc Thành có thể thông cảm.
Nhưng cũng không thể quá đáng với ân nhân cứu mình.
Cho nên sau khi Tịch Tư Ngôn thay đổi, bọn họ còn cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy Tịch Tư Ngôn đã trưởng thành rồi, đã là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Cơ mà vui mừng chẳng được bao lâu, Tô Hoàn bắt đầu để ý một ít chi tiết.
Bà không hề coi trọng cậu con nuôi trên danh nghĩa này, chủ yếu là diễn kịch cho người ngoài xem, dặn dò Tỉnh Miểu không cần lo chuyện ăn mặc, chỉ cần cậu đừng để người xấu biết được điểm yếu.
Mấu chốt là ngày nọ Tịch Tư Ngôn đột nhiên đổi tính không nổi điên nữa mà tận tình chăm sóc Tỉnh Miểu, cực kỳ tử tế.
Đứa con trai có bộ não quý giá của bà bỗng thành một người thích làm việc nhà, chuyện lớn hay nhỏ của Tỉnh Miểu, dù là tắm rửa cũng do hắn đảm nhiệm. Tỉnh Miểu chẳng hiểu sao lại được hắn nuông chiều thành quen.
Tịch Tư Ngôn không ăn chung, cậu sẽ không động đũa; Tịch Tư Ngôn không về nhà, cậu sẽ ăn không ngon ngủ không yên; Tịch Tư Ngôn đi học, cậu lại trốn vào phòng khóc thút thít cả ngày, không ăn không uống không nói gì cả.
Mới đầu Tô Hoàn không cho người làm kể cho Tịch Tư Ngôn nghe, khoảng thời gian đó hắn có một hội thảo rất quan trọng, Tô Hoàn không muốn con trai phân tâm. Một tuần sau, Tịch Tư Ngôn bỗng nhiên chất vấn dì giúp việc nấu ăn trong nhà, tại sao Tỉnh Miểu sụt cân rồi, bảo vòng eo cậu gầy đi tận 4 cm.
Điệu bộ tức giận khiến người khác sợ hãi, dì giúp việc chỉ có thể run run trả lời. Thật ra ban ngày Tịch Tư Ngôn không ở nhà, Tỉnh Miểu hầu như không bước ra khỏi phòng.
Hắn nổi điên đi tìm Tô Hoàn.
Tô Hoàn lo cho con trai nhưng lại bị hắn trách ngược, tức đến bật cười: “Bộ cậu ta chết đói rồi ư? Không phải do mẹ sợ con phân tâm hả? Hội thảo của con quan trọng lắm đấy có biết không!”
“Mẹ, sức khoẻ em ấy vốn đã không tốt, hôm nay không ăn uống no đủ đã gầy đi rất nhiều, nếu đợi thêm chút nữa thì có lẽ sẽ thế đấy.” Tịch Tư Ngôn lạnh nhạt cất lời.
Tô Hoàn hỏi hắn: “Tên ngốc đó mách con à?”
Tịch Tư Ngôn cười lạnh: “Nếu em ấy muốn mách thì đã làm từ ngày đầu tiên rồi, là lỗi của con, do con không hỏi em ăn gì mỗi ngày, con cứ tưởng mọi người sẽ để con yên tâm.”
Hắn không muốn nói nhiều với Tô Hoàn, nên vài ngày sau, nhân lúc bà đi làm đẹp, Tịch Tư Ngôn nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc dẫn Tỉnh Miểu đến khu vực gần trường học.
Hắn ở đấy mấy ngày, mua một căn chung cư, chuẩn bị nhu yếu phẩm sinh hoạt, camera đầy đủ cả. Cứ thế, hắn dẫn theo Tỉnh Miểu rời khỏi nhà họ Tịch.
Trong cơn tức giận, Tô Hoàn bỗng phát hiện ra có gì đó không ổn, bà là mẹ của Tịch Tư Ngôn, và cũng là một người phụ nữ nhạy cảm. Bà cảm nhận được có lẽ đã xảy ra mấy chuyện khiến bà rợn tóc gáy rồi.
Khi đó Tịch Ngọc Thành an ủi bà rằng con trai lớn rồi nên cần không gian riêng tư, hắn không muốn ở ký túc thì ở gần trường cũng được.
Tô Hoàn không cãi được, họ chưa bao giờ có thể đả động đến quyết định dù lớn hay nhỏ của Tịch Tư Ngôn.
Chẳng qua bà vẫn cảm thấy không yên tâm, bà nhớ về dáng vẻ Tịch Tư Ngôn giận dữ tra hỏi tại sao eo Tỉnh Miểu hụt mất 4cm.
Sao con trai bà lại biết eo Tỉnh Miểu nhỏ đi? Chẳng lẽ ngày nào hắn cũng đo?
Quả nhiên, điều mà Tô Hoàn lo sợ đã trở thành sự thật.
Đã ba tháng trôi qua kể từ lúc Tịch Tư Ngôn dọn đi, bà nhịn không nổi nữa bèn lựa lúc Tịch Tư Ngôn đi học, làm giả chìa khoá chung cư rồi đến đó xem thử.
Kết quả thật trùng hợp làm sao, hôm đó Tỉnh Miểu trúng gió rồi bị cảm, sốt nhẹ. Tỉnh Miểu khi bệnh cực kỳ bám người, không thấy Tịch Tư Ngôn một chút thôi đã khóc oà lên, Tịch Tư Ngôn đành xin nghỉ ở nhà chăm sóc cậu. Tô Hoàn khẽ khàng mở cửa ra, đập vào mắt bà là khung cảnh con trai ôm tên ngốc kia ngồi xem TV trong phòng khách.
Hắn còn vừa xem vừa lột đậu phộng dỗ cậu ăn, Tỉnh Miểu cười cọ trán lên mặt Tịch Tư Ngôn, Tịch Tư Ngôn cũng mỉm cười xoa vành tai cậu, sau đó lại ôm chặt cậu nhóc, vuốt lưng vỗ về cậu.
Trông hai người thân mật khăng khít, Tô Hoàn suýt chút nữa té xỉu.
Tịch Tư Ngôn đi về, mọi người đều cảm thấy không còn gì thú vị nữa nên quyết định ai về nhà nấy. Đều đã không còn là thanh niên hai mấy tuổi ham chơi, đa số đã có gia đình và sự nghiệp, mỗi lần ra ngoài chỉ muốn bắt gặp mấy thứ mới mẻ. Chỉ cần ở đó có Tịch Tư Ngôn và Tỉnh Miểu, dù là Vương Tùng quen rồi thì vẫn thấy bọn họ thú vị.
Có chút chuyện cũng tàm tạm, nói khác người cũng chẳng khác mấy, tóm lại bọn họ chỉ thoát khỏi quỹ đạo của người bình thường một chút thôi.
Trần Thiên Nhược hừ lạnh: “Cậu ta khờ cả đời thì Tịch Tư Ngôn sẽ nuôi cậu ta cả đời à?”
Vương Tùng thở dài: “Em đi ba năm nên không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy lúc nói trên WeChat chỉ là khái quát thôi. Anh đây nói cho em biết, đừng nói nuôi cậu ấy cả đời, Tỉnh Miểu không còn...” Vương Tùng nghiêng đầu, đúng lúc bọn họ đang đi trên cầu bắc ngang sông, “À, anh Tịch của em sẽ dứt khoát nhảy xuống sông, tiễn bản thân đi cùng.”
Trần Thiên Nhược sửng sốt, có chút không phản ứng kịp: “Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, nếu Tỉnh Miểu mất thì Tịch Tư Ngôn cũng chẳng còn.” Lúc này Vương Tùng không cà lơ phất phơ như bình thường, cũng chẳng có vẻ gì là oán trách, y chỉ vừa nghiêm túc vừa buồn bực.
Đã từ lâu rồi, mạng sống của Tỉnh Miểu trói buộc với Tịch Tư Ngôn, không có Tịch Tư Ngôn, Tỉnh Miểu không biết sống thế nào.
Lúc ấy, ngày nào Tịch Tư Ngôn cũng hút hết một gói thuốc lá, nốc rượu không có điểm dừng, hắn dường như lạc trong sương mù dày đặc, lúc nào cũng thở dài mệt mỏi. Nhắc tới Tỉnh Miểu, hắn sẽ phá hết tất cả những thứ nằm trong tầm với.
Khi đó hắn chỉ mới 24 tuổi, vẫn còn ở trong độ tuổi đẹp nhất, thế mà lại bị mang lên gông xiềng đạo đức với tên ngốc vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, không bỏ được, cũng không thể nào bình tĩnh chấp nhận.
Nhà họ Tịch giàu đến thế, lại không giải quyết được một người đầu óc có vấn đề.
Nhà bọn họ có rất nhiều người làm trong giới chính trị, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm, cậu bé cứu đứa con duy nhất nhà mình một mạng, có thể khiến họ cảm kích, cũng có thể trở thành con dao găm vào tim họ. Bọn họ không thể tùy tiện giải quyết cậu, không thể cho cậu điều trị trong viện điều dưỡng giỏi nhất hay đưa cậu tới nơi khác, đưa cậu ra nước ngoài... Nhọc lòng tìm bao nhiêu gia đình khá giả nhận nuôi cậu cũng chẳng ổn, bất kể làm thế nào, Tỉnh Miểu đều có thể quay về với dáng vẻ chật vật.
Cậu chỉ chịu Tịch Tư Ngôn, không thể là ai khác.
Sau vài lần như vậy, hình ảnh Tỉnh Miểu ăn mặc mỏng manh, ôm đầu gối ngồi ngoài cổng nhà họ Tịch dưới mưa lớn bị đối thủ của họ chụp lại rồi lan truyền đi khắp nơi.
Nhà họ Tịch không còn cách nào khác nên đành phải tuyên bố nhận cậu làm con nuôi.
Nhưng mà cậu con nuôi này không chịu nhận cha mẹ, chỉ nhận anh trai.
Khoảng thời gian đó Tịch Tư Ngôn cực kỳ hận Tỉnh Miểu, ngoài lời lẽ ác độc còn thường xuyên đẩy cậu ra. Lần tuyệt vọng nhất, hắn bóp cổ cậu, bóp đến mức mặt mày cậu nhóc đỏ bừng, mắt trợn trắng, cần cổ trắng nõn in hằn dấu tay rợn người.
Hắn thật sự muốn giết cậu.
Hắn nợ Tỉnh Miểu một mạng, nhưng đâu phải lỗi của hắn chứ, là Tỉnh Miểu nhào tới đẩy hắn ra, hắn không biết gì cả.
Tịch Tư Ngôn buông Tỉnh Miểu ra rồi ngồi xuống khóc nức nở, hắn muốn trả mạng lại cho Tỉnh Miểu.
Tỉnh Miểu suýt chút nữa bị Tịch Tư Ngôn nổi điên tiễn đi giãy giụa bò tới bên cạnh anh trai, cậu nói “Anh ơi đừng khóc, sau này em sẽ ngoan mà, sẽ không chọc anh tức giận nữa đâu.”
Cậu bảo anh ơi anh đánh em đi, anh mắng em đi ạ.
Đôi mắt vằn vện tơ máu của Tịch Tư Ngôn hung tợn nhìn chằm chằm Tỉnh Miểu.
Tỉnh Miểu sợ hãi đến mức run rẩy, vậy mà cậu nhóc vẫn nói em ra ngoài ngồi nha, anh đừng giận.
Quần áo bị hắn xé tan tành, vào một ngày mùa đông âm độ lạnh lẽo, Tỉnh Miểu bước tới cửa.
Không có giận dỗi, không hề cố ý, tư duy bảy tuổi của cậu chỉ không muốn khiến Tịch Tư Ngôn nổi giận nữa.
Tỉnh Miểu mở cửa Tịch gia làm gió tuyết ào ào thổi vào, cậu khẽ khàng đóng cửa lại, ngồi xuống nhỏ giọng mong anh đừng bực bội.
Cậu nhớ rõ lần trước cậu ngồi ngoài cửa, Tịch Tư Ngôn đã rất giận dữ, bảo cậu cố ý, cố ý cho người khác xem.
Vậy nên bây giờ cậu nhẹ nhàng tránh ra sau cột đá, ngồi xuống nền tuyết dày cộm.
Cánh cửa như ranh giới chia cắt hai con người.
Tỉnh Miểu ở ngoài cửa hy vọng ông già tuyết phù hộ anh trai nhanh hết khó chịu, Tịch Tư Ngôn bên trong lại dựa vào ván cửa rơi nước mắt.
Tịch Tư Ngôn tuyệt vọng nghĩ tương lai của hắn vỡ nát rồi, lời tuyên phạt của hắn đến rồi.
Từ đó về sau, Tịch Tư Ngôn từ bỏ chống cự.
Tỉnh Miểu ngồi bên ngoài nửa tiếng, lúc đi vào cả người nóng như lửa đốt, Tịch Tư Ngôn phải bế cậu lên xe đến bệnh viện tư nhân nhà mình giữa đêm khuya.
Bác sĩ nói cậu sốt tận 39 độ, đầu óc vốn đã có chấn thương, nếu cứ không hạ sốt...
“Kệ đi, cùng lắm thì trở thành tên ngốc chỉ biết chảy nước miếng đúng nghĩa thôi.” Bác sĩ tức giận bảo, ông vờ như không thấy vết bầm tím ngắt trên cổ Tỉnh Miểu.
Tịch Tư Ngôn ngồi bên giường bệnh, nắm tay cậu, xin lỗi cậu.
Tỉnh Miểu dù đang đau bệnh cũng chỉ lăn lộn gọi mỗi anh trai.
Tỉnh Miểu hết bệnh, Tịch Tư Ngôn sửa lại thái độ, bắt đầu giống một người anh trai thực thụ. Đấy là năm thứ hai Tỉnh Miểu tới nhà họ Tịch, cậu chủ quý giá nhà họ Tịch học được cách nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh, học xong từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn để chăm sóc cậu nhóc.
Ban đầu cha mẹ hắn còn cảm thấy vui mừng.
Tịch Tư Ngôn phản kháng vốn đang làm đang khiến bọn họ thất vọng, đứa nhóc này cứu hắn xong biến thành bộ dạng chẳng ra hồn, cuộc đời đang tươi đẹp bỗng quay trở lại năm cậu bảy tuổi, Tịch Tư Ngôn và nhà họ Tịch chắc chắn phải bồi thường cho cậu rồi. Nhà họ có điều kiện, nuôi thêm mười Tỉnh Miểu cũng không thành vấn đề, chẳng qua chỉ là thuê người chăm sóc cậu cả đời thôi. Nhưng thực tế lúc nào cũng khác với tưởng tượng, tên ngốc ấy lại dựa dẫm con trai họ quá mức, từ khoảnh khắc cậu tỉnh lại đã thế rồi, mang đến cho Tịch Tư Ngôn áp lức rất lớn.
Từ nhỏ hắn đã có suy nghĩ riêng, không bao giờ chịu bị kiểm soát, không thích bị ép buộc nhất. Bỗng dưng bị tròng một cái dây lên người khiến hắn không cách nào chấp nhận, Tô Hoàn và Tịch Ngọc Thành có thể thông cảm.
Nhưng cũng không thể quá đáng với ân nhân cứu mình.
Cho nên sau khi Tịch Tư Ngôn thay đổi, bọn họ còn cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy Tịch Tư Ngôn đã trưởng thành rồi, đã là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Cơ mà vui mừng chẳng được bao lâu, Tô Hoàn bắt đầu để ý một ít chi tiết.
Bà không hề coi trọng cậu con nuôi trên danh nghĩa này, chủ yếu là diễn kịch cho người ngoài xem, dặn dò Tỉnh Miểu không cần lo chuyện ăn mặc, chỉ cần cậu đừng để người xấu biết được điểm yếu.
Mấu chốt là ngày nọ Tịch Tư Ngôn đột nhiên đổi tính không nổi điên nữa mà tận tình chăm sóc Tỉnh Miểu, cực kỳ tử tế.
Đứa con trai có bộ não quý giá của bà bỗng thành một người thích làm việc nhà, chuyện lớn hay nhỏ của Tỉnh Miểu, dù là tắm rửa cũng do hắn đảm nhiệm. Tỉnh Miểu chẳng hiểu sao lại được hắn nuông chiều thành quen.
Tịch Tư Ngôn không ăn chung, cậu sẽ không động đũa; Tịch Tư Ngôn không về nhà, cậu sẽ ăn không ngon ngủ không yên; Tịch Tư Ngôn đi học, cậu lại trốn vào phòng khóc thút thít cả ngày, không ăn không uống không nói gì cả.
Mới đầu Tô Hoàn không cho người làm kể cho Tịch Tư Ngôn nghe, khoảng thời gian đó hắn có một hội thảo rất quan trọng, Tô Hoàn không muốn con trai phân tâm. Một tuần sau, Tịch Tư Ngôn bỗng nhiên chất vấn dì giúp việc nấu ăn trong nhà, tại sao Tỉnh Miểu sụt cân rồi, bảo vòng eo cậu gầy đi tận 4 cm.
Điệu bộ tức giận khiến người khác sợ hãi, dì giúp việc chỉ có thể run run trả lời. Thật ra ban ngày Tịch Tư Ngôn không ở nhà, Tỉnh Miểu hầu như không bước ra khỏi phòng.
Hắn nổi điên đi tìm Tô Hoàn.
Tô Hoàn lo cho con trai nhưng lại bị hắn trách ngược, tức đến bật cười: “Bộ cậu ta chết đói rồi ư? Không phải do mẹ sợ con phân tâm hả? Hội thảo của con quan trọng lắm đấy có biết không!”
“Mẹ, sức khoẻ em ấy vốn đã không tốt, hôm nay không ăn uống no đủ đã gầy đi rất nhiều, nếu đợi thêm chút nữa thì có lẽ sẽ thế đấy.” Tịch Tư Ngôn lạnh nhạt cất lời.
Tô Hoàn hỏi hắn: “Tên ngốc đó mách con à?”
Tịch Tư Ngôn cười lạnh: “Nếu em ấy muốn mách thì đã làm từ ngày đầu tiên rồi, là lỗi của con, do con không hỏi em ăn gì mỗi ngày, con cứ tưởng mọi người sẽ để con yên tâm.”
Hắn không muốn nói nhiều với Tô Hoàn, nên vài ngày sau, nhân lúc bà đi làm đẹp, Tịch Tư Ngôn nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc dẫn Tỉnh Miểu đến khu vực gần trường học.
Hắn ở đấy mấy ngày, mua một căn chung cư, chuẩn bị nhu yếu phẩm sinh hoạt, camera đầy đủ cả. Cứ thế, hắn dẫn theo Tỉnh Miểu rời khỏi nhà họ Tịch.
Trong cơn tức giận, Tô Hoàn bỗng phát hiện ra có gì đó không ổn, bà là mẹ của Tịch Tư Ngôn, và cũng là một người phụ nữ nhạy cảm. Bà cảm nhận được có lẽ đã xảy ra mấy chuyện khiến bà rợn tóc gáy rồi.
Khi đó Tịch Ngọc Thành an ủi bà rằng con trai lớn rồi nên cần không gian riêng tư, hắn không muốn ở ký túc thì ở gần trường cũng được.
Tô Hoàn không cãi được, họ chưa bao giờ có thể đả động đến quyết định dù lớn hay nhỏ của Tịch Tư Ngôn.
Chẳng qua bà vẫn cảm thấy không yên tâm, bà nhớ về dáng vẻ Tịch Tư Ngôn giận dữ tra hỏi tại sao eo Tỉnh Miểu hụt mất 4cm.
Sao con trai bà lại biết eo Tỉnh Miểu nhỏ đi? Chẳng lẽ ngày nào hắn cũng đo?
Quả nhiên, điều mà Tô Hoàn lo sợ đã trở thành sự thật.
Đã ba tháng trôi qua kể từ lúc Tịch Tư Ngôn dọn đi, bà nhịn không nổi nữa bèn lựa lúc Tịch Tư Ngôn đi học, làm giả chìa khoá chung cư rồi đến đó xem thử.
Kết quả thật trùng hợp làm sao, hôm đó Tỉnh Miểu trúng gió rồi bị cảm, sốt nhẹ. Tỉnh Miểu khi bệnh cực kỳ bám người, không thấy Tịch Tư Ngôn một chút thôi đã khóc oà lên, Tịch Tư Ngôn đành xin nghỉ ở nhà chăm sóc cậu. Tô Hoàn khẽ khàng mở cửa ra, đập vào mắt bà là khung cảnh con trai ôm tên ngốc kia ngồi xem TV trong phòng khách.
Hắn còn vừa xem vừa lột đậu phộng dỗ cậu ăn, Tỉnh Miểu cười cọ trán lên mặt Tịch Tư Ngôn, Tịch Tư Ngôn cũng mỉm cười xoa vành tai cậu, sau đó lại ôm chặt cậu nhóc, vuốt lưng vỗ về cậu.
Trông hai người thân mật khăng khít, Tô Hoàn suýt chút nữa té xỉu.