Chương 1: C1: Vương Của Nhà Tù
Seoul, nhà tù số bốn. Có một đoàn binh lực đóng quân tại đây, được bố trí đủ loại trang bị quân sự tiên tiến, bởi vì bên trong giam giữ những phạm nhân đáng sợ nhất trên thế giới. Mỗi một phạm nhân đều có bản lĩnh thông thiên, có ác ma giết người thành thói, cũng có binh vương từng khiến cho quân địch vừa nghe tên đã sợ mất mật. Đương nhiên, còn có một số tài phiệt đứng đầu thế giới, quyền thế ngập trời. Một ngày nọ, trong khu giam giữ đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh tranh cãi ầm ĩ. Bởi vì hôm nay có phạm nhân mới tới được mệnh danh là Sói Rừng - thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê lớn thứ ba thế giới bị bắt vào tù. Hắn bị buộc tội tàn sát hơn sáu mươi người ở biên giới Long quốc. Lúc này đây, khi cửa phòng giam giữ vừa được đóng lại. Người đàn ông cao lớn đầu trọc, trên đầu xăm một cái đầu sói liền nghênh ngang đi vào, ánh mắt hung ác. Hắn vô cùng vênh váo đi qua khu vực canh gác đi tới phòng số bảy mà hắn ở. Bên trong, một thanh niên đang nằm trên giường xem sách. Tiếp theo đó, chỉ nghe “ầm” một tiếng. Người đàn ông cao lớn đầu trọc đá một cái vào khung giường, lạnh lùng nói: “Tự mình xin quản ngục điều sang phòng giam khác đi, bố mày không thích ở chung phòng với người khác.” Thanh niên kia chậm rãi duỗi lưng ngồi dậy, đánh giá tên to cao đứng trước mặt mình. Vóc dáng một mét tám, cơ thể hơn một trăm ký, khuôn mặt đằng đằng sát khí, lông tóc dồi dào, giống như một tên đàn ông hoang dã từ trên rừng chạy xuống. “Ở trong cái nhà tù này, nắm đấm là lớn nhất, nếu anh đã muốn một mình chiếm lấy cái phòng này, vậy thì… Solo không?” Người thanh niên buông cuốn sách trong tay xuống, lạnh lùng liếc xéo Sói Rừng này. Lúc này bên ngoài đã có không ít phạm nhân vây quanh, chỉ là trong mắt của những người đó rõ ràng mang theo vài phần thương hại. Trên mặt tên to con hiện lên vẻ sửng sốt. Gan đấy! Bản thân hắn từng dùng tay không đánh chết hai mươi mốt tên lính đánh thuê, được mệnh danh là Lang Vương trong rừng nhiệt đới Tư Á. Người thanh niên này gầy như con khỉ, vậy mà lại dám một mình đấu với hắn. Trong nháy mắt, miệng tên to con phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị, nhéo nhéo nắm tay nói: “Nhóc con, nếu muốn chết thì bố mày thành toàn cho mày.” Nói xong, hắn không đợi được mà giơ quyền đánh về phía thanh niên. Chỉ là bóng dáng của thanh niên trước mắt lại đột ngột biến mất. Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy cổ áo phía sau siết chặt lại, sau đó cả người nhẹ hẫng, hung hăng đập xuống đất. Cơ thể hơn một trăm ký làm rung chuyển cả căn phòng. Người thanh niên cũng không đi xem phế vật giống như chó chết đang nằm trên mặt đất, anh nhìn về phía đám người đang đứng ở cửa xem náo nhiệt kia, nhe răng nói: “Đẹp trai không?” Những tên phạm nhân này ở bên ngoài cũng đều có thể khuấy động mưa gió vô biên, nhưng lúc này đây lại đồng thời lộ ra nụ cười nịnh hót, như gà con mổ thóc gật đầu nói: “Đẹp trai, đại ca rất đẹp trai,” “Không hổ là truyền nhân của lão đầu.” … Nghe được hai chữ “Lão đầu”, ánh mắt của người thanh niên lộ ra vài phần hoài niệm. Tính ra thì lão đầu đã đi ra ngoài được một năm rồi, một thân công phu này của anh tất cả đều do lão đầu ban tặng. Lão già kia còn nói, chờ đến khi anh ra ngoài sẽ cho anh một chuyện bất ngờ. Này mẹ nó cũng đã được một năm rồi, ông già đó không hề đến ngó thăm anh một lần. Mà đúng lúc này, một người quản ngục tách đám người ra rồi đi vào. Anh ta nhìn lướt qua Sói Rừng đang nằm đó, cũng không có kinh ngạc mà vẻ mặt tươi cười nói: “Đại ca Lý Quân, giờ lành đã đến, anh nên ra tù rồi.” Đúng vậy, hôm nay là ngày Lý Quân ra tù! Bởi vì chịu ảnh hưởng của lão già mê tín kia, Lý Quân chọn ra tù lúc mười hai giờ trưa, là giờ lành. “Được.” Lý Quân sửa sang lại quần áo, đi theo quản ngục ra ngoài. Các phạm nhân đang hoạt động bên ngoài khu nhà giam khi nhìn thấy Lý Quân xuất hiện thì lập tức đứng ngay ngắn. “Đại ca…” “Chúng em chào đại ca ạ…” Từng đợt âm thanh vang lên liên tiếp. “Tôi đi ra ngoài ngay đây, các cậu cũng yên tĩnh chút, bớt gây phiền phức cho mấy vị quản ngục lại đi.” “Đúng rồi, cái tên Sói Rừng kia nhớ nhốt hắn vào phòng tối ba ngày, đừng cho hắn ăn cơm. Chạy đến nhà tù số bốn rồi mà còn kiêu ngạo như vậy thì nên để cho hắn hiểu quy củ một chút.” Lý Quân cáo biệt với mọi người. “Vâng thưa đại ca. Anh cứ yên tâm đi, chúng em cam đoan là sẽ hầu hạ hắn thoả đáng ạ…” Tiếp theo đó, Lý Quân đi theo quản ngục ra khỏi khu giam giữ. Anh mới đi đến trước sân thì có một người con gái mặc quân trang với tư thế hiên ngang vừa lúc đi tới. Nhìn chiếc huân chương một sao trên vai cô ta, còn trẻ như vậy vậy mà đã là cấp tướng quân rồi. Ngay khi nhìn thấy người con gái này, Lý Quân không khỏi dừng bước. Cũng không phải là anh bị cấp bậc của đối phương làm cho chấn động mà là khuôn mặt của đối phương khiến cho anh có cảm giác giống như đã từng quen biết. Bạn học cao trung của anh, Đường Trúc. Đường Trúc lúc đi học vô cùng thần bí, hơn nữa thân thủ bất phàm. Có người nói cô ta là tướng môn thế gia. Nhưng sau khi tốt nghiệp anh cũng chưa từng gặp lại cô. Lần này gặp lại, không ngờ lại ở một nơi như thế này. Đường Trúc cũng nhận ra Lý Quân, nhìn thấy Lý Quân một thân áo tù, lông mày cô không khỏi khẽ nhíu lại. “Cậu là Lý Quân?” Lý Quân gật đầu nói: “Đúng vậy, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, nhiều năm rồi tớ không nghe thấy tin tức của cậu.” Đường Trúc lại nói: “Ngược lại, tớ từng nghe người khác nói về cậu.” “Cậu vào tù cũng không thể trách cậu, chỉ là thật sự không ngờ cậu bị nhốt ở đây, ba năm nay cậu cũng chịu khổ không ít đúng không?” “Sau khi ra ngoài, cũng coi như là giải thoát rồi.” Nói xong, cô ta lấy từ trong túi xách của mình ra một cây bút, viết một dãy số điện thoại trên tờ giấy đưa cho Lý Quân. “Ba năm, bên ngoài thay đổi rất lớn. Nếu cậu cần giúp đỡ thì gọi cho tớ, dù sao cũng là bạn học.” “Tớ còn có công vụ phải chấp hành, chờ có cơ hội thì lại nói tiếp.” Nói xong, cô ta trực tiếp đi ngang qua Lý Quân. “Cậu ấy là bạn học cũ của tôi. Bởi vì bạn gái bị một tên phú nhị đại trêu chọc, nên cậu ấy đánh người mới bị kết án ngồi tù ba năm.” “Nghe nói bạn gái cậu ấy sau đó gả cho tên phú nhị đại bị cậu ấy đánh.” “Lúc đi học, thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, vốn dĩ nên có một tương lai tốt đẹp. Đáng tiếc… Ở đây ba năm, người có tốt hơn nữa cũng phế rồi.” Đường Trúc vừa đi vừa nói. Bên cạnh cô ta còn có hai người đồng nghiệp đi theo, nhưng trên mặt bọn họ lại không có nhiều thay đổi. Đó chỉ là một thanh niên lầm đường lạc lối mà thôi, hoàn toàn không ở cùng một thế giới với bọn họ, không có cách nào khiến cho bọn họ đồng tình được. Niềm vui nỗi buồn của con người từ trước đến nay đều không giống nhau. Lý Quân c ởi quần áo tù nhân ra, thay một bộ quần áo thoải mái sạch sẽ khác. Sau khi tạm biệt mấy người canh ngục, anh đi ra khỏi cửa nhà tù. Chỉ là khi vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, anh liền nhìn thấy một loạt xe con màu đen đậu ở phía trước, chừng hơn một trăm chiếc. Bên cạnh mỗi chiếc xe đều có những người mặc đồ đen đeo kính râm. Mà khi Lý Quân xuất hiện, những người này lập tức chỉnh tể khom lưng hành lễ: “Xin chào thiếu gia.”