Chương : 162
Giữa trưa, trong một biệt thự tại Cao Tường sơn trang.
Lúc này Tư Đồ Thần đang đứng ở trên ban công biệt thự số 1, nhìn biệt thự số 2, ánh mắt phức tạp.
Nơi đó từng là nơi ở của Tư Đồ Hạo Thiên.
Từ góc độ cảm tính mà nói thì mười mấy năm qua Tư Đồ Thần đã xem Tư Đồ Hạo Thiên giống như con trai ruột của mình, hắn cũng không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tư Đồ Hạo Thiên.
Nhưng lý tính nói cho hắn biết, Tư Đồ Hạo Thiên có thể làm ra chuyện Hàng Hồ như vậy ngày sau hắn cũng sẽ không có bảo vệ cho Tư Đồ Hạo Thiên, ngược lại hắn hoài nghi Tư Đồ Hạo Thiên vì tranh đoạt gia sản của hắn mà sẽ làm ra chuyện gì đó với Tư Đồ Nhược Thủy.
Đây là chuyện Tư Đồ Thần không muốn nhìn qua.
- Anh Thần.
Đột nhiên, Phùng Tĩnh đi đến bên cạnh Tư Đồ Thần, khoát lên cánh tay cảu hắn, ôn nhu nói:
- Xế chiều này các anh sẽ tổ chức hội nghị, em không có việc gì làm, muốn cùng Nhược Thủy đi dạo phó.
- Làm sao đột nhiên lại muốn tìm Nhược Thủy.
Tư Đồ Thần quay đầu lại hỏi Phùng Tĩnh.
Phùng Tĩnh khe khẽ thở dài:
- Tình cảm giữa Nhược Thủy và Hạo Thiên rất tốt, phát sinh chuyện như vậy, trong lòng nó cũng rất khó chịu, em muốn cùng nó đi giải khuây.
- Ừh, em đi đi.
Sắc mặt Tư Đồ Thần phức tạp, gật đầu.
Phùng Tĩnh gật đầu một cái, thu tay lại, xoay ngưoif rời đi.
Trong nháy mắt, vẻ ôn nhu trên mặt nàng đã biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh như băng.
10' sau, Phùng Tĩnh lái chiếc Bentley rời đi, mà thân là cận vệ của Tư Đồ Thần, Phùng Tĩnh đi vào biệt thự số một, trước tiên hắn chào Tư Đồ Thần:
- Anh Thần.
- Bọn họ đều đủ rồi sao?
Tư Đồ Thần hỏi.
- Mới vừa gọi đienje, toàn bộ đều đã đến Đông Hải, đang đi đến chỗ chúng ta.
Phùng Tĩnh nói, không nhịn được mà cau mày:
- Anh Thần, dường như em cảm thấy có gì đó không đúng?
- Cái gì?
- Anh nhìn đi, những hội nghị trước, bọn hắn đều đến trước 1 ngày, lần này trừ Lưu lão đại ra, những người khác cũng không có đến.
Phùng Tĩnh có chút nghi ngờ.
- Trước kia, bọn hắn đến trước là vì muốn bái sơn đầu, đồng thời cũng đến để báo công việc cho ta, mà 2 ngày trước ta đã gặp bọn họ, bọn họ cũng đã báo cáo công việc cả rồi, hôm nay không đi đến sớm cũng là điều bình thường.
Tư Đồ Thần cười cười, cũng không suy nghĩ nhiều.
Không có lên tiếng, mặc dù lý trí nói cho Phí Tứ biết lời của Tư Đồ Thần rất đúng nhưng mà hắn có cảm giác không đúng nhưng cũng không biết không đúng ở chỗ nào.
- Tiểu Tử, theo ý của cậu, có phải ta có chút quá đáng về chuyện của hạo Thiên không?
Thấy Phí Tứ không nói lời nào, Tư Đồ Thần đột nhiên hỏi.
- Anh Thần, anh không có lựa chọn nào khác.
Phí Tứ nghe vậy, không nhịn được thở dài.
- Đúng vậy, ta không có lựa chọn nào khác.
Tư Đồ Thần cười khổ một tiếng:
- Sau khi biết chuyện ở Hàng Hồ ta cũng không thể nào tin tưởng nó, hơn nữa ta cũng sẽ không yên tâm đem giang sơn giao cho nó, mà trong lòng nó cũng sẽ tồn tại bóng ma, sẽ cảm thấy có thành kiến với ta, lưu lại chỉ làm cho mâu thuẫn trở nên sâu sắc thôi.
- Anh Thần, có lời em biết anh sẽ không vui nhưng mà em cảm thấy lòng dạ của Tư Đồ Hạo Thiên quá sâu, hơn nữa lòng dạ độc ác.
Phí Tứ do dự một chút nói:
- Thậm chí, mấy năm trước em còn hoài nghi hắn có phải là gian tế mà Lâm Thiên Ý phái đến đây không, mặc dù thông qua mấy năm quan sát em có thể loại bỏ điểm này nhưng mà chuyện xảy ra ở Hàng Hồ, nếu như lưu hắn lại bên cạnh, giao giang sơn cho hắn thì tốt nhưng nếu không giao giang sơn cho hắn, lấy tính tình của hắn thì hắn tuyệt đối sẽ hỏi ngược lại anh.
Tư Đồ Thần khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói, hắn biết Phí Tứ nói rất đúng sự thật.
...
Biệt thự Đàn CUng, lúc này Tô Lưu Ly đang cùng Tư Đồ Nhược Thủy chời LMHT.
"Reng...Reng"
Đột nhiên điện thoại của Tư Đồ Nhược Thủy vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại, thấy được người gọi đến là Phùng Tĩnh, Tư Đồ Nhược Thủy liền nghe máy:
- Dì Phùng.
- Nhược Thủy, ba con nói con đang ở biệt thự Đàn Cung của Diệp Phàm đúng không?
Phùng Tĩnh ôn nhu hỏi.
- Vâng, dì Phùng có chuyện gì sao?
Tư Đồ Nhược Thủy trước đáp sau hỏi.
- Là như vậy, cha con muốn gặp con nên để dì đến đón con.
Phùng Tĩnh nói láo giọng nói vẫn tỏ ra ôn nhu:
- Con cứ ở đấy chờ dì, 1 tiếng sau dì đến.
- Không cần đâu dì Phùng, tự con về là dược rồi.
Đồ Nhược Thủy cũng không hoài nghi lời của Phùng Tĩnh.
Có lẽ sớm đoán được Tư Đồ Nhược Thủy sẽ từ chối, Phùng Tĩnh lại nói:
- Không sao, dì có chuyện làm ở bên ngoài, thuận đường đến đón luôn.
- Vậy cũng được.
Cuối cùng Tư Đồ Nhược Thủy chấp nhận an bài của Phùng Tĩnh.
"Hô"
Phùng Tĩnh nghe vậy, âm thầm thở phàio sau đó cúp máy rồi gởi một tin nhắn cho Tư Đồ Nhược Thủy: Tndt đã đồng ý để em qua đón nó, 1 tiếng sau, em sẽ đến gặp nó.
Rất nhanh, Tư Đồ Hạo Thiên đã gởi tin nhắn: Đừng làm lão tạp mao kia phát hiện, khi nào gặp được Tư Đồ Nhược Thủy thì báo tin lại cho anh.
Được.
Phùng Tĩnh nhắn tin lại rồi cất điện thoại vào túi.
- Sao thế, Nhược Thủy.
Cùng lúc đó, Tô Lưu Ly đi đến bên cạnh Tư Đồ Nhược Thủy hỏi.
- Ba ba muốn gặp em nên để dì Phùng đến đón em.
Tư Đồ Nhược Thủy trả lời.
- Vậy a, có muốn nói cho Diệp Phàm biết không?
Tô Lưu Ly hỏi.
- Không cần, đại ca ca đang luyện võ, chúng ta không nên quấy rầy anh ấy.
Tư Đồ Nhược Thủy lắc đầu.
Tô Lưu Ly nghe vậy, không có nói cái gì nữa.
Lúc này Tư Đồ Thần đang đứng ở trên ban công biệt thự số 1, nhìn biệt thự số 2, ánh mắt phức tạp.
Nơi đó từng là nơi ở của Tư Đồ Hạo Thiên.
Từ góc độ cảm tính mà nói thì mười mấy năm qua Tư Đồ Thần đã xem Tư Đồ Hạo Thiên giống như con trai ruột của mình, hắn cũng không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tư Đồ Hạo Thiên.
Nhưng lý tính nói cho hắn biết, Tư Đồ Hạo Thiên có thể làm ra chuyện Hàng Hồ như vậy ngày sau hắn cũng sẽ không có bảo vệ cho Tư Đồ Hạo Thiên, ngược lại hắn hoài nghi Tư Đồ Hạo Thiên vì tranh đoạt gia sản của hắn mà sẽ làm ra chuyện gì đó với Tư Đồ Nhược Thủy.
Đây là chuyện Tư Đồ Thần không muốn nhìn qua.
- Anh Thần.
Đột nhiên, Phùng Tĩnh đi đến bên cạnh Tư Đồ Thần, khoát lên cánh tay cảu hắn, ôn nhu nói:
- Xế chiều này các anh sẽ tổ chức hội nghị, em không có việc gì làm, muốn cùng Nhược Thủy đi dạo phó.
- Làm sao đột nhiên lại muốn tìm Nhược Thủy.
Tư Đồ Thần quay đầu lại hỏi Phùng Tĩnh.
Phùng Tĩnh khe khẽ thở dài:
- Tình cảm giữa Nhược Thủy và Hạo Thiên rất tốt, phát sinh chuyện như vậy, trong lòng nó cũng rất khó chịu, em muốn cùng nó đi giải khuây.
- Ừh, em đi đi.
Sắc mặt Tư Đồ Thần phức tạp, gật đầu.
Phùng Tĩnh gật đầu một cái, thu tay lại, xoay ngưoif rời đi.
Trong nháy mắt, vẻ ôn nhu trên mặt nàng đã biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh như băng.
10' sau, Phùng Tĩnh lái chiếc Bentley rời đi, mà thân là cận vệ của Tư Đồ Thần, Phùng Tĩnh đi vào biệt thự số một, trước tiên hắn chào Tư Đồ Thần:
- Anh Thần.
- Bọn họ đều đủ rồi sao?
Tư Đồ Thần hỏi.
- Mới vừa gọi đienje, toàn bộ đều đã đến Đông Hải, đang đi đến chỗ chúng ta.
Phùng Tĩnh nói, không nhịn được mà cau mày:
- Anh Thần, dường như em cảm thấy có gì đó không đúng?
- Cái gì?
- Anh nhìn đi, những hội nghị trước, bọn hắn đều đến trước 1 ngày, lần này trừ Lưu lão đại ra, những người khác cũng không có đến.
Phùng Tĩnh có chút nghi ngờ.
- Trước kia, bọn hắn đến trước là vì muốn bái sơn đầu, đồng thời cũng đến để báo công việc cho ta, mà 2 ngày trước ta đã gặp bọn họ, bọn họ cũng đã báo cáo công việc cả rồi, hôm nay không đi đến sớm cũng là điều bình thường.
Tư Đồ Thần cười cười, cũng không suy nghĩ nhiều.
Không có lên tiếng, mặc dù lý trí nói cho Phí Tứ biết lời của Tư Đồ Thần rất đúng nhưng mà hắn có cảm giác không đúng nhưng cũng không biết không đúng ở chỗ nào.
- Tiểu Tử, theo ý của cậu, có phải ta có chút quá đáng về chuyện của hạo Thiên không?
Thấy Phí Tứ không nói lời nào, Tư Đồ Thần đột nhiên hỏi.
- Anh Thần, anh không có lựa chọn nào khác.
Phí Tứ nghe vậy, không nhịn được thở dài.
- Đúng vậy, ta không có lựa chọn nào khác.
Tư Đồ Thần cười khổ một tiếng:
- Sau khi biết chuyện ở Hàng Hồ ta cũng không thể nào tin tưởng nó, hơn nữa ta cũng sẽ không yên tâm đem giang sơn giao cho nó, mà trong lòng nó cũng sẽ tồn tại bóng ma, sẽ cảm thấy có thành kiến với ta, lưu lại chỉ làm cho mâu thuẫn trở nên sâu sắc thôi.
- Anh Thần, có lời em biết anh sẽ không vui nhưng mà em cảm thấy lòng dạ của Tư Đồ Hạo Thiên quá sâu, hơn nữa lòng dạ độc ác.
Phí Tứ do dự một chút nói:
- Thậm chí, mấy năm trước em còn hoài nghi hắn có phải là gian tế mà Lâm Thiên Ý phái đến đây không, mặc dù thông qua mấy năm quan sát em có thể loại bỏ điểm này nhưng mà chuyện xảy ra ở Hàng Hồ, nếu như lưu hắn lại bên cạnh, giao giang sơn cho hắn thì tốt nhưng nếu không giao giang sơn cho hắn, lấy tính tình của hắn thì hắn tuyệt đối sẽ hỏi ngược lại anh.
Tư Đồ Thần khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói, hắn biết Phí Tứ nói rất đúng sự thật.
...
Biệt thự Đàn CUng, lúc này Tô Lưu Ly đang cùng Tư Đồ Nhược Thủy chời LMHT.
"Reng...Reng"
Đột nhiên điện thoại của Tư Đồ Nhược Thủy vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại, thấy được người gọi đến là Phùng Tĩnh, Tư Đồ Nhược Thủy liền nghe máy:
- Dì Phùng.
- Nhược Thủy, ba con nói con đang ở biệt thự Đàn Cung của Diệp Phàm đúng không?
Phùng Tĩnh ôn nhu hỏi.
- Vâng, dì Phùng có chuyện gì sao?
Tư Đồ Nhược Thủy trước đáp sau hỏi.
- Là như vậy, cha con muốn gặp con nên để dì đến đón con.
Phùng Tĩnh nói láo giọng nói vẫn tỏ ra ôn nhu:
- Con cứ ở đấy chờ dì, 1 tiếng sau dì đến.
- Không cần đâu dì Phùng, tự con về là dược rồi.
Đồ Nhược Thủy cũng không hoài nghi lời của Phùng Tĩnh.
Có lẽ sớm đoán được Tư Đồ Nhược Thủy sẽ từ chối, Phùng Tĩnh lại nói:
- Không sao, dì có chuyện làm ở bên ngoài, thuận đường đến đón luôn.
- Vậy cũng được.
Cuối cùng Tư Đồ Nhược Thủy chấp nhận an bài của Phùng Tĩnh.
"Hô"
Phùng Tĩnh nghe vậy, âm thầm thở phàio sau đó cúp máy rồi gởi một tin nhắn cho Tư Đồ Nhược Thủy: Tndt đã đồng ý để em qua đón nó, 1 tiếng sau, em sẽ đến gặp nó.
Rất nhanh, Tư Đồ Hạo Thiên đã gởi tin nhắn: Đừng làm lão tạp mao kia phát hiện, khi nào gặp được Tư Đồ Nhược Thủy thì báo tin lại cho anh.
Được.
Phùng Tĩnh nhắn tin lại rồi cất điện thoại vào túi.
- Sao thế, Nhược Thủy.
Cùng lúc đó, Tô Lưu Ly đi đến bên cạnh Tư Đồ Nhược Thủy hỏi.
- Ba ba muốn gặp em nên để dì Phùng đến đón em.
Tư Đồ Nhược Thủy trả lời.
- Vậy a, có muốn nói cho Diệp Phàm biết không?
Tô Lưu Ly hỏi.
- Không cần, đại ca ca đang luyện võ, chúng ta không nên quấy rầy anh ấy.
Tư Đồ Nhược Thủy lắc đầu.
Tô Lưu Ly nghe vậy, không có nói cái gì nữa.