Chương : 172
Nghe được lời nói không thể nghi ngờ của Diệp Văn Hạo, nhận thấy lửa giận ngập trời của Diệp Văn Hạo, theo bản năng Lữ Thương Hải buông Diệp Phàm ra.
Dưới ánh đèn, hắn cả kinh, cứng ngắc ngay tại chỗ, mở to mắt nhìn Diệp Phàm, cả người hoàn toàn ngây người.
Cũng giống như Lữ Thương Hải, 2 tên thành viên tổ chức Viêm hoàng thấy Diệp Văn Hạo cũng là cả kinh.
Diệp Văn Hạo có quan hệ như thế nào với Diệp Phàm.
Khiếp sợ rất nhiều, trong lòng bọn hắn hiện ra một nghi vấn.
Không có đáp án, cho dù bọn hắn có vắt hết óc cũng không đoán được quan hệ giữa Diệp Văn Hạo và Diệp Phàm.
Ngay tại khi 3 người Lữ Thương Hải cả kinh thì Diệp Văn Hạo thấy được vết máu trên miệng Diệp Phàm, trong lòng hắn đau xót nhưng mà hắn cũng không có trực tiếp nổi giận, mà là cố nén giận, im lặng bước về phía Diệp Phàm.
Hắn muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Diệp... Diệp thư ký...
Mắt thấy Diệp Văn Hạo cất bước đi tới, Lữ Thương Hải như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng cúi người chào Diệp Văn Hạo, thái độ vô cùng cung kính nhưng trong lòng tràn đầy bất an.
- Diệp thư ký.
Lữ Thương Hải vừa mới mở miệng, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, liền chào hỏi Diệp Văn Hạo, giọng nói vô cùng khẩn trương, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.
Không để ý đến 3 người, Diệp Văn Hạo trực tiếp đi đến trước Diệp Phàm, mang theo theo vài phần lo lắng cùng tự trách hỏi:
- Tiểu Phàm, cháu sao rồi?
- Đan Điền đã bị phế.
Diệp Phàm lau vết máu trên miệng, nói.
- Cái…Cái gì?
Nghe được câu trả lời của Diệp Phàm, Diệp Văn Hạo liền cả kinh, sắc mặt đại biến.
Hắn biết rõ Đan Điền có quan trọng như thế nào với võ giả. Đan Điền bị phế, điều này nói lên công phu của võ giả sẽ hóa thành hư ảo, trở thành một người bình thường.
- Ai làm?
Đột nhiên một cỗ sát ý kinh khủng từ trên người Diệp Văn Hạo hiện ra, làm cho lòng người lạnh tanh.
“Lộp bộp”
Trong phút chốc, 3 người Lữ Thương Hải chấn động, lo lắng mà khẩn trương nhìn về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm đưa tay chỉ Lữ Thương Hải:
- Là hắn.
Sắc mặt Lữ Thương Hải cuồng biến.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Diệp Văn Hạo như đao, ngó chằm chằm vào Lữ Thương Hải.
- "Diệp... Diệp thư ký, tôi…tôi…
Nhận thấy được sát ý trong ánh mắt Diệp Văn Hạo cả người Lữ Thương Hải run lên, hắn muốn giải thích nhưng bởi vì trong lòng có quỷ nên hắn biết nên mở miệng nói cái gì.
- Tiểu Phàm, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì ?
Mắt thấy Lữ Thương Hải ấp a ấp úng không nói, Diệp Văn Hạo cố nén cơn tức giận trong lòng, quay đầu nhìn Diệp Phàm, sát ý trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là vẻ đau lòng và tự trách:
- Hôm nay, ta sẽ làm chủ cho cháu, cháu không cần kiêng kị gì, cứ nói hết đi.
- Được.
Mặc dù tò mò tại sao tại sao Diệp Văn Hạo lại tỏ ra tự trách nhưng Diệp Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, mà là mang theo vài phần biệt khuất, nói:
- Chú Diệp, Lâm Thiên Ý của Nam Thanh Hồng cấu kết với Hoàng Kỳ trưởng lão của Hồng Vũ môn, bọn hắn….
“Răng rắc”
Nghe xong Diệp Phàm kể lại mọi chuyện, Diệp Văn Hạo hoàn toàn bị chọc giận, khí tức cường đại đột nhiên hiện ra. Dòng khí sinh ra, sàn nhà bằng gỗ dưới chân bị chấn thành phấn vụn.
Cùng lúc đó, một cỗ sát ý kinh khủng từ trên người Diệp Văn Hạo tràn ra bốn phía.
- Diệp... Diệp thư ký. Tôi…
Cảm nhận được sát ý ngập trời trên người Diệp Văn Hạo, Lữ Thương Hải sợ đến nổi 2 chân mền nhũn, thiếu chút nữa là đặt mông ngồi xuống đất.
“Bốp”
Tiếng bạt tai vang lên.
Lữ Thương Hải bị Diệp Văn Hạo tát vào mặt, lăn xuống đất.
Lúc này, Diệp Văn Hạo không dùng toàn lực nhưng mà tốc độ cũng cực nhanh, nhanh đến nỗi Lữ Thương Hải không cách nào cảm ứng được.
May cho Lữ Thương Hải là Diệp Văn Hạo vẫn còn mấy phần lý trí, khống chế Kình lực, nếu không một tát này cũng đủ để làm đầu Lữ Thương Hải nát ra.
Cho dù là như thế, khuôn mặt của Lữ Thương Hải cũng bị lõm vào, máu me phun ra.
Thấy một màn như vậy, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng bị hù dọa đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, 2 chân run lên, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
- Tại sao ngươi muốn đẩy Tiểu Phàm vào chỗ chết?
Diệp Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi hỏi Lữ Thương Hải.
- Tôi…Tôi…
Không có để ý đến cơn đau nhức trên mặt, vẻ mặt Lữ Thương Hải kinh hồn táng đởm nhìn Diệp Văn Hạo, cố gắng giải thích cái gì.
Nhưng mà không đợi hắn nói hết lời, Diệp Phàm đã nói ra nguyên nhân:
- Hắn đã dạy “ Viêm Hoàng quyền” cho con hắn, hơn nữa còn để con hắn làm xằng làm bậy tại ĐH Đông Hải, 2 ngày trước con của hắn xảy ra xung đột …..
- Thì ra là vậy.
Nghe dp nói như thế, dvh liền hiểu nguyên nhân, vô cùng tức giận :
- Lth, ngươi là thành viên của tổ chức Viêm Hoàng, chẳng những làm trái quy định của tổ chức Viêm Hoàng, đem « Viêm Hoàng quyền » dạy cho con ngươi, để con của ngươi làm xằng làm bậy, hơn nữa còn cấu kết với vỏ giã, nhúng tay vào chuyện của thế giới ngầm, gài tàng vật hãm hại người khá, làm việc trái với pháp luật, ngươi chán sống rồi sao ?
"Hô... Hô..."
Lữ Thương Hải không phản bác được, bởi vì quá hoảng sợ nên hô hấp trở nên dồn dập.
- Ta và ngươi không cùng một hệ thống, ngươi không tuân theo luật pháp cùng quy định của tổ chức Viêm Hoàng, chuyện này ta sẽ báo cho người phụ trách của tổ chức Viêm Hoàng biết, để hắn quyết định cùng xử phạt ngươi.
Diệp Văn Hạo lạnh lùng, ngó chằm chằm vào Lữ Thương Hải:
- Nhưng trước hết ngươi phải chịu trách nhiệm vì đã hủy đi Đan Điền của Tiểu Phàm.
Nói xong, sát cơ trong mắt Diệp Văn Hạo lóe lên, chân phải đột nhiên xuất ra.
“Vù”
Trên mặt đất, Lữ Thương Hải thân là cao thủ Hậu Thiên đại thành, đối mặt với Diệp Văn Hạo xuất thủ, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cả người không nhúc nhích.
“Bốp”
Tiếng vang giòn truyền ra, một cước của Diệp Văn Hạo đã vào Đan Điền của Lữ Thương Hải, Kình lực khủng bố chấn nát Đan ĐIền của Lữ Thương Hải.
“Phốc”
Cả người Lữ Thương Hải cong lại như con tôm, há mồm phun máu, sau đó xụi lơ trên mặt đất.
“Bịch”
Thấy vậy, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng liền quỳ rạp xuống đất, giống như là một con chó TQ cầu xin tha thứ:
- Diệp... Diệp thư ký, xin thả cho chúng tôi một con đường sống…
- Tiểu Phàm, bọn hắn có động thủ không?
Diệp Văn Hạo mở miệng hỏi.
"Bịch!"
"Bịch!"
Trả lời Diệp Văn Hạo là tiếp dập đầu.
Dưới ánh đèn, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng hướng về phía Diệp Phàm dập đầu cầu xin tha thứ.
Có vài người không thể chọc nổi.
Bọn hắn đã ứng nghiệm được những lời này.
Dưới ánh đèn, hắn cả kinh, cứng ngắc ngay tại chỗ, mở to mắt nhìn Diệp Phàm, cả người hoàn toàn ngây người.
Cũng giống như Lữ Thương Hải, 2 tên thành viên tổ chức Viêm hoàng thấy Diệp Văn Hạo cũng là cả kinh.
Diệp Văn Hạo có quan hệ như thế nào với Diệp Phàm.
Khiếp sợ rất nhiều, trong lòng bọn hắn hiện ra một nghi vấn.
Không có đáp án, cho dù bọn hắn có vắt hết óc cũng không đoán được quan hệ giữa Diệp Văn Hạo và Diệp Phàm.
Ngay tại khi 3 người Lữ Thương Hải cả kinh thì Diệp Văn Hạo thấy được vết máu trên miệng Diệp Phàm, trong lòng hắn đau xót nhưng mà hắn cũng không có trực tiếp nổi giận, mà là cố nén giận, im lặng bước về phía Diệp Phàm.
Hắn muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Diệp... Diệp thư ký...
Mắt thấy Diệp Văn Hạo cất bước đi tới, Lữ Thương Hải như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng cúi người chào Diệp Văn Hạo, thái độ vô cùng cung kính nhưng trong lòng tràn đầy bất an.
- Diệp thư ký.
Lữ Thương Hải vừa mới mở miệng, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, liền chào hỏi Diệp Văn Hạo, giọng nói vô cùng khẩn trương, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.
Không để ý đến 3 người, Diệp Văn Hạo trực tiếp đi đến trước Diệp Phàm, mang theo theo vài phần lo lắng cùng tự trách hỏi:
- Tiểu Phàm, cháu sao rồi?
- Đan Điền đã bị phế.
Diệp Phàm lau vết máu trên miệng, nói.
- Cái…Cái gì?
Nghe được câu trả lời của Diệp Phàm, Diệp Văn Hạo liền cả kinh, sắc mặt đại biến.
Hắn biết rõ Đan Điền có quan trọng như thế nào với võ giả. Đan Điền bị phế, điều này nói lên công phu của võ giả sẽ hóa thành hư ảo, trở thành một người bình thường.
- Ai làm?
Đột nhiên một cỗ sát ý kinh khủng từ trên người Diệp Văn Hạo hiện ra, làm cho lòng người lạnh tanh.
“Lộp bộp”
Trong phút chốc, 3 người Lữ Thương Hải chấn động, lo lắng mà khẩn trương nhìn về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm đưa tay chỉ Lữ Thương Hải:
- Là hắn.
Sắc mặt Lữ Thương Hải cuồng biến.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Diệp Văn Hạo như đao, ngó chằm chằm vào Lữ Thương Hải.
- "Diệp... Diệp thư ký, tôi…tôi…
Nhận thấy được sát ý trong ánh mắt Diệp Văn Hạo cả người Lữ Thương Hải run lên, hắn muốn giải thích nhưng bởi vì trong lòng có quỷ nên hắn biết nên mở miệng nói cái gì.
- Tiểu Phàm, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì ?
Mắt thấy Lữ Thương Hải ấp a ấp úng không nói, Diệp Văn Hạo cố nén cơn tức giận trong lòng, quay đầu nhìn Diệp Phàm, sát ý trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là vẻ đau lòng và tự trách:
- Hôm nay, ta sẽ làm chủ cho cháu, cháu không cần kiêng kị gì, cứ nói hết đi.
- Được.
Mặc dù tò mò tại sao tại sao Diệp Văn Hạo lại tỏ ra tự trách nhưng Diệp Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, mà là mang theo vài phần biệt khuất, nói:
- Chú Diệp, Lâm Thiên Ý của Nam Thanh Hồng cấu kết với Hoàng Kỳ trưởng lão của Hồng Vũ môn, bọn hắn….
“Răng rắc”
Nghe xong Diệp Phàm kể lại mọi chuyện, Diệp Văn Hạo hoàn toàn bị chọc giận, khí tức cường đại đột nhiên hiện ra. Dòng khí sinh ra, sàn nhà bằng gỗ dưới chân bị chấn thành phấn vụn.
Cùng lúc đó, một cỗ sát ý kinh khủng từ trên người Diệp Văn Hạo tràn ra bốn phía.
- Diệp... Diệp thư ký. Tôi…
Cảm nhận được sát ý ngập trời trên người Diệp Văn Hạo, Lữ Thương Hải sợ đến nổi 2 chân mền nhũn, thiếu chút nữa là đặt mông ngồi xuống đất.
“Bốp”
Tiếng bạt tai vang lên.
Lữ Thương Hải bị Diệp Văn Hạo tát vào mặt, lăn xuống đất.
Lúc này, Diệp Văn Hạo không dùng toàn lực nhưng mà tốc độ cũng cực nhanh, nhanh đến nỗi Lữ Thương Hải không cách nào cảm ứng được.
May cho Lữ Thương Hải là Diệp Văn Hạo vẫn còn mấy phần lý trí, khống chế Kình lực, nếu không một tát này cũng đủ để làm đầu Lữ Thương Hải nát ra.
Cho dù là như thế, khuôn mặt của Lữ Thương Hải cũng bị lõm vào, máu me phun ra.
Thấy một màn như vậy, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng bị hù dọa đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, 2 chân run lên, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
- Tại sao ngươi muốn đẩy Tiểu Phàm vào chỗ chết?
Diệp Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi hỏi Lữ Thương Hải.
- Tôi…Tôi…
Không có để ý đến cơn đau nhức trên mặt, vẻ mặt Lữ Thương Hải kinh hồn táng đởm nhìn Diệp Văn Hạo, cố gắng giải thích cái gì.
Nhưng mà không đợi hắn nói hết lời, Diệp Phàm đã nói ra nguyên nhân:
- Hắn đã dạy “ Viêm Hoàng quyền” cho con hắn, hơn nữa còn để con hắn làm xằng làm bậy tại ĐH Đông Hải, 2 ngày trước con của hắn xảy ra xung đột …..
- Thì ra là vậy.
Nghe dp nói như thế, dvh liền hiểu nguyên nhân, vô cùng tức giận :
- Lth, ngươi là thành viên của tổ chức Viêm Hoàng, chẳng những làm trái quy định của tổ chức Viêm Hoàng, đem « Viêm Hoàng quyền » dạy cho con ngươi, để con của ngươi làm xằng làm bậy, hơn nữa còn cấu kết với vỏ giã, nhúng tay vào chuyện của thế giới ngầm, gài tàng vật hãm hại người khá, làm việc trái với pháp luật, ngươi chán sống rồi sao ?
"Hô... Hô..."
Lữ Thương Hải không phản bác được, bởi vì quá hoảng sợ nên hô hấp trở nên dồn dập.
- Ta và ngươi không cùng một hệ thống, ngươi không tuân theo luật pháp cùng quy định của tổ chức Viêm Hoàng, chuyện này ta sẽ báo cho người phụ trách của tổ chức Viêm Hoàng biết, để hắn quyết định cùng xử phạt ngươi.
Diệp Văn Hạo lạnh lùng, ngó chằm chằm vào Lữ Thương Hải:
- Nhưng trước hết ngươi phải chịu trách nhiệm vì đã hủy đi Đan Điền của Tiểu Phàm.
Nói xong, sát cơ trong mắt Diệp Văn Hạo lóe lên, chân phải đột nhiên xuất ra.
“Vù”
Trên mặt đất, Lữ Thương Hải thân là cao thủ Hậu Thiên đại thành, đối mặt với Diệp Văn Hạo xuất thủ, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cả người không nhúc nhích.
“Bốp”
Tiếng vang giòn truyền ra, một cước của Diệp Văn Hạo đã vào Đan Điền của Lữ Thương Hải, Kình lực khủng bố chấn nát Đan ĐIền của Lữ Thương Hải.
“Phốc”
Cả người Lữ Thương Hải cong lại như con tôm, há mồm phun máu, sau đó xụi lơ trên mặt đất.
“Bịch”
Thấy vậy, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng liền quỳ rạp xuống đất, giống như là một con chó TQ cầu xin tha thứ:
- Diệp... Diệp thư ký, xin thả cho chúng tôi một con đường sống…
- Tiểu Phàm, bọn hắn có động thủ không?
Diệp Văn Hạo mở miệng hỏi.
"Bịch!"
"Bịch!"
Trả lời Diệp Văn Hạo là tiếp dập đầu.
Dưới ánh đèn, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng hướng về phía Diệp Phàm dập đầu cầu xin tha thứ.
Có vài người không thể chọc nổi.
Bọn hắn đã ứng nghiệm được những lời này.