CHƯƠNG 2: ĐÊM TRƯỚC TÂN HÔN (2)
CHƯƠNG 2: ĐÊM TRƯỚC TÂN HÔN (2)
Con gái, trong phòng đúng là có con gái, cô ta chắc hẳn đang gọi Hà Anh. Thẩm Khanh Khanh cứng người, có một giọng nói trong đầu bảo cô phải bỏ đi ngay lập tức, ngày mai đã là đám cưới rồi, cho dù bên trong Hà Anh có đang vật lộn với con đàn bà khác thì cô cũng nên nhắm một mắt mở một mắt coi như không nhìn thấy.
Nghe thấy thứ âm thanh kích tình bên trong, Thẩm Khanh Khanh thầm nghĩ có nên coi đây như đêm xuân mãnh liệt cuối cùng tạm biệt cuộc sống độc thân của Hà Anh không. Nhưng, cô đột nhiên nhớ ra, căn nhà này là của cô, là món quà bố tặng cho cô khi kết hôn. Cô còn chưa ở sao có thể để người đàn bà khác vào trước, thật đáng ghét.
Nghĩ vậy cô có hiền hơn nữa cũng không chịu được, đứng trước cửa phòng mở toang, chân đạp lên cái áo lót gợi cảm, cô hít sâu một hơi.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là nhà tôi, có phải hai người nhầm chỗ rồi không?” Thẩm Khanh Khanh đứng trước cửa nhìn đống thịt trắng phớ trên giường, cô không tin nổi bản thân lại vẫn có thể “lễ phép” như vậy, giọng cô cũng bình thản như người dưng.
Có lẽ cô đã sớm nghĩ đến kết quả như vậy, lần nào cũng thế, có lẽ ông trời không muốn cho cô kết hôn
Nhưng hai kẻ trên giường hình như vẫn không nghe thấy, Thẩm Khanh Khanh quay vào bếp lấy một chậu nước, lúc trở lại âm thanh kia đã to hơn nhiều, cô nhanh chóng chạy vọt vào phòng giội một chậu nước lạnh vào hai cơ thể còn đang quấn quýt nhân lúc hai kẻ kia còn chưa tỉnh táo.
“A!!”
“Mẹ kiếp! Khanh... Khanh Khanh...”
Hai kẻ trên giường run lên, Hà Anh còn đang định chửi đổng lên, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh thì sắc mặt gã ta trở nên trắng bệch.
“Anh Hà, mời hai người lập tức cút khỏi nhà tôi.” Thẩm Khanh Khanh nhìn đôi gian phu dâm phụ đang vội vã che đậy cơ thể, tấm chăn đỏ rơi trên mặt đất hình như cũng đang cười nhạo, chỉ không biết là cười nhạo Thẩm Khanh Khanh hay cười nhạo đôi nam nữ đang trần trụi trên giường.
“Khanh Khanh, nghe anh giải thích được không?” Hà Anh đứng dậy, dẫu sao cũng bị bắt tận giường rồi, chẳng còn gì để tránh cả.
“Không cần, tôi cho các người 3 giây, lập tức biến khỏi tầm mắt tôi, bằng không các người sẽ biết hậu quả.” Thẩm Khanh Khanh sắc mặt u ám, dù sao cũng đã mất mặt hai lần rồi, thêm một lần nữa cũng có sao. Cùng lắm thì sau này cô không sống trong nước nữa, sáng mai, à không, tối nay cô sẽ rời khỏi cái nơi xui xẻo này.
Hà Anh vừa nghe thế liền nhặt quần áo lên xông ra ngoài, quần cũng chưa kịp mặc.
“Hà Anh! Hà Anh!”
Con đàn bà trên giường hét to, đến quần áo cũng không dám cầm đã chạy vội theo sau.
Thẩm Khanh Khanh chẳng có tâm trạng đâu mà đuổi theo đôi gian phu dâm phụ kia, cũng chẳng buồn mắng chửi, cô lại vì loại đàn ông này mà hạ thấp bản thân thì thật có lỗi với bố mẹ.
Nhưng căn nhà mới của cô, giường tân hôn của cô lại bị con ả hèn hạ đó dùng qua, nhìn đống chăn ga xốc xếch, cô thật hối hận vừa rồi không dùng nước sôi giội chết bọn chúng, chỉ như thế thật quá dễ dàng cho bọn chúng rồi.
Con gái, trong phòng đúng là có con gái, cô ta chắc hẳn đang gọi Hà Anh. Thẩm Khanh Khanh cứng người, có một giọng nói trong đầu bảo cô phải bỏ đi ngay lập tức, ngày mai đã là đám cưới rồi, cho dù bên trong Hà Anh có đang vật lộn với con đàn bà khác thì cô cũng nên nhắm một mắt mở một mắt coi như không nhìn thấy.
Nghe thấy thứ âm thanh kích tình bên trong, Thẩm Khanh Khanh thầm nghĩ có nên coi đây như đêm xuân mãnh liệt cuối cùng tạm biệt cuộc sống độc thân của Hà Anh không. Nhưng, cô đột nhiên nhớ ra, căn nhà này là của cô, là món quà bố tặng cho cô khi kết hôn. Cô còn chưa ở sao có thể để người đàn bà khác vào trước, thật đáng ghét.
Nghĩ vậy cô có hiền hơn nữa cũng không chịu được, đứng trước cửa phòng mở toang, chân đạp lên cái áo lót gợi cảm, cô hít sâu một hơi.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là nhà tôi, có phải hai người nhầm chỗ rồi không?” Thẩm Khanh Khanh đứng trước cửa nhìn đống thịt trắng phớ trên giường, cô không tin nổi bản thân lại vẫn có thể “lễ phép” như vậy, giọng cô cũng bình thản như người dưng.
Có lẽ cô đã sớm nghĩ đến kết quả như vậy, lần nào cũng thế, có lẽ ông trời không muốn cho cô kết hôn
Nhưng hai kẻ trên giường hình như vẫn không nghe thấy, Thẩm Khanh Khanh quay vào bếp lấy một chậu nước, lúc trở lại âm thanh kia đã to hơn nhiều, cô nhanh chóng chạy vọt vào phòng giội một chậu nước lạnh vào hai cơ thể còn đang quấn quýt nhân lúc hai kẻ kia còn chưa tỉnh táo.
“A!!”
“Mẹ kiếp! Khanh... Khanh Khanh...”
Hai kẻ trên giường run lên, Hà Anh còn đang định chửi đổng lên, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh thì sắc mặt gã ta trở nên trắng bệch.
“Anh Hà, mời hai người lập tức cút khỏi nhà tôi.” Thẩm Khanh Khanh nhìn đôi gian phu dâm phụ đang vội vã che đậy cơ thể, tấm chăn đỏ rơi trên mặt đất hình như cũng đang cười nhạo, chỉ không biết là cười nhạo Thẩm Khanh Khanh hay cười nhạo đôi nam nữ đang trần trụi trên giường.
“Khanh Khanh, nghe anh giải thích được không?” Hà Anh đứng dậy, dẫu sao cũng bị bắt tận giường rồi, chẳng còn gì để tránh cả.
“Không cần, tôi cho các người 3 giây, lập tức biến khỏi tầm mắt tôi, bằng không các người sẽ biết hậu quả.” Thẩm Khanh Khanh sắc mặt u ám, dù sao cũng đã mất mặt hai lần rồi, thêm một lần nữa cũng có sao. Cùng lắm thì sau này cô không sống trong nước nữa, sáng mai, à không, tối nay cô sẽ rời khỏi cái nơi xui xẻo này.
Hà Anh vừa nghe thế liền nhặt quần áo lên xông ra ngoài, quần cũng chưa kịp mặc.
“Hà Anh! Hà Anh!”
Con đàn bà trên giường hét to, đến quần áo cũng không dám cầm đã chạy vội theo sau.
Thẩm Khanh Khanh chẳng có tâm trạng đâu mà đuổi theo đôi gian phu dâm phụ kia, cũng chẳng buồn mắng chửi, cô lại vì loại đàn ông này mà hạ thấp bản thân thì thật có lỗi với bố mẹ.
Nhưng căn nhà mới của cô, giường tân hôn của cô lại bị con ả hèn hạ đó dùng qua, nhìn đống chăn ga xốc xếch, cô thật hối hận vừa rồi không dùng nước sôi giội chết bọn chúng, chỉ như thế thật quá dễ dàng cho bọn chúng rồi.