CHƯƠNG 8: BA MƯƠI NGHÌN ĐỒNG, KẾT HÔN RỒI
CHƯƠNG 8: BA MƯƠI NGHÌN ĐỒNG, KẾT HÔN RỒI
“Trước khi kết hôn cô đâu có yêu cầu là không được phép 23 tuổi.” Người đàn ông râu ria cười nói.
“Vậy, vậy giờ tôi có thể yêu cầu một việc không?” Thẩm Khanh Khanh cầm giấy chứng nhận kết hôn lên so với người thật, bất kể thế nào thì trên phương diện pháp luật hai người cũng coi như vợ chồng rồi, vậy có phải là cô có thể nhìn mặt chồng mình một chút không.
“Không thể, đi thôi vợ, cuộc hôn nhân ba mươi nghìn có hơi mất mặt, tôi mời cô đi ăn sáng.” Người đàn ông râu ria cười, trong đầu Thẩm Khanh Khanh lập tức hiện lên hình ảnh anh ta ăn bữa sáng.
“Tôi muốn ăn mì.” Thẩm Khanh Khanh cố ý nói, cô muốn nhìn khuôn mặt khi anh ta vạch hết râu lên ăn mì.
“Ok, đi ăn sáng nào.” Người đàn ông râu ria sảng khoái đồng ý, Thẩm Khanh Khanh vẫn hơi ngơ ngác, bọn họ mới quen nhau mấy tiếng đồng hồ thôi mà đã là vợ chồng rồi.
Có điều cũng may cô không làm mẹ thất vọng, mặc dù chỉ mất ba mươi nghìn tiền làm thủ tục nhưng vẫn là kết hôn rồi, lần này hẳn là cô có thể an tâm.
Nghĩ đến việc có thể đưa chứng nhận kết hôn ra báo cáo, tâm trạng Thẩm Khanh Khanh rất vui. Cô sẽ không bị ép lấy chồng nữa, cũng không cần bị người ta coi như trò cười. Xem mắt, mẹ nó chứ, cô chửi thầm trong lòng.
“Có thể đưa chứng minh thư của anh cho tôi xem không?” Lúc ăn sáng, Thẩm Khanh Khanh vẫn tiếp tục hỏi.
Trong quá trình làm thủ tục kết hôn, cô cố gắng muốn xem chứng minh thư của Lăng Duy Khiết nhưng anh ta luôn đè tay lên ảnh chụp, không để cho cô nhìn thấy “nhan sắc” của mình.
“Không, tất nhiên nếu cô muốn trở thành đôi vợ chồng ly hôn nhanh nhất thì sau khi ly hôn tôi có thể suy xét đến việc cho cô liếc một cái.” Lăng Duy Khiết dường như đã nắm chắc suy nghĩ của Thẩm Khanh Khanh, anh ta cười gian.
“Anh hối hận rồi?” Tim Thẩm Khanh Khanh đập thình thịch, đầu óc cô trống rỗng nhìn Lăng Duy Khiết.
Tuy việc đăng ký kết hôn chỉ là quyết định trong lúc kích động, thế nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, cho dù muốn ly hôn cũng phải để mẹ cô nhìn thấy giấy tờ kết hôn đã rồi mới có thể ly hôn, bằng không chẳng phải phí công kết hôn rồi sao?
“Trước mắt tôi còn chưa nghĩ đến, nhưng nếu cô hối hận thì vẫn còn kịp, cô bé ạ.” Lăng Duy Khiết cố ý dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn Khanh Khanh từ trên xuống dưới, nhìn đến mức làm cô mất tự nhiên.
“Còn lâu, ăn xong anh có thể đi cùng tôi về một chuyến không?” Thẩm Khanh Khanh do dự nhìn Lăng Duy Khiết.
Cứ thế dẫn anh ta về nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng dẫn anh ta đi tút tát nhan sắc thì lại có hơi khó xử.
“Đương nhiên có thể, thế nhưng cùng lắm là tôi chỉ rửa mặt thay quần áo thôi.” Lăng Duy Khiết nhận ra sự khó xử của cô, nhưng anh không định thay đổi bất cứ điều gì vì cô vợ xa lạ này.
“Thế thì thôi đi.” Không phải Thẩm Khanh Khanh coi thường anh, chỉ là thế này thì mẹ cô nhất định sẽ tức điên. Cô chỉ muốn chạy trốn chứ không muốn chống đối thẳng mặt với mẹ.
Lăng Duy Khiết không nói gì nữa, anh cũng không trách cô, người bình thường đều sẽ có phản ứng như cô nên anh không cần cô giải thích. Chỉ là không hiểu vì sao anh lại hơi tức giận, anh đang nghĩ, nếu lúc đó cô đụng phải người khác, một kẻ tàn tật hoặc một lão già nào đó, phải chăng cô cũng sẽ lấy người ta?
Càng nghĩ càng khó chịu, anh bỗng có nhiều suy nghĩ về cô vợ mới từ trên trời rớt xuống này, hơn nữa còn khát vọng muốn thấu hiểu cô, bảo vệ cô.
Lúc ăn sáng, Lăng Duy Khiết cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Khanh Khanh khiến cô mất tự nhiên chỉ muốn nhanh chóng bỏ chạy.
“Trước khi kết hôn cô đâu có yêu cầu là không được phép 23 tuổi.” Người đàn ông râu ria cười nói.
“Vậy, vậy giờ tôi có thể yêu cầu một việc không?” Thẩm Khanh Khanh cầm giấy chứng nhận kết hôn lên so với người thật, bất kể thế nào thì trên phương diện pháp luật hai người cũng coi như vợ chồng rồi, vậy có phải là cô có thể nhìn mặt chồng mình một chút không.
“Không thể, đi thôi vợ, cuộc hôn nhân ba mươi nghìn có hơi mất mặt, tôi mời cô đi ăn sáng.” Người đàn ông râu ria cười, trong đầu Thẩm Khanh Khanh lập tức hiện lên hình ảnh anh ta ăn bữa sáng.
“Tôi muốn ăn mì.” Thẩm Khanh Khanh cố ý nói, cô muốn nhìn khuôn mặt khi anh ta vạch hết râu lên ăn mì.
“Ok, đi ăn sáng nào.” Người đàn ông râu ria sảng khoái đồng ý, Thẩm Khanh Khanh vẫn hơi ngơ ngác, bọn họ mới quen nhau mấy tiếng đồng hồ thôi mà đã là vợ chồng rồi.
Có điều cũng may cô không làm mẹ thất vọng, mặc dù chỉ mất ba mươi nghìn tiền làm thủ tục nhưng vẫn là kết hôn rồi, lần này hẳn là cô có thể an tâm.
Nghĩ đến việc có thể đưa chứng nhận kết hôn ra báo cáo, tâm trạng Thẩm Khanh Khanh rất vui. Cô sẽ không bị ép lấy chồng nữa, cũng không cần bị người ta coi như trò cười. Xem mắt, mẹ nó chứ, cô chửi thầm trong lòng.
“Có thể đưa chứng minh thư của anh cho tôi xem không?” Lúc ăn sáng, Thẩm Khanh Khanh vẫn tiếp tục hỏi.
Trong quá trình làm thủ tục kết hôn, cô cố gắng muốn xem chứng minh thư của Lăng Duy Khiết nhưng anh ta luôn đè tay lên ảnh chụp, không để cho cô nhìn thấy “nhan sắc” của mình.
“Không, tất nhiên nếu cô muốn trở thành đôi vợ chồng ly hôn nhanh nhất thì sau khi ly hôn tôi có thể suy xét đến việc cho cô liếc một cái.” Lăng Duy Khiết dường như đã nắm chắc suy nghĩ của Thẩm Khanh Khanh, anh ta cười gian.
“Anh hối hận rồi?” Tim Thẩm Khanh Khanh đập thình thịch, đầu óc cô trống rỗng nhìn Lăng Duy Khiết.
Tuy việc đăng ký kết hôn chỉ là quyết định trong lúc kích động, thế nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, cho dù muốn ly hôn cũng phải để mẹ cô nhìn thấy giấy tờ kết hôn đã rồi mới có thể ly hôn, bằng không chẳng phải phí công kết hôn rồi sao?
“Trước mắt tôi còn chưa nghĩ đến, nhưng nếu cô hối hận thì vẫn còn kịp, cô bé ạ.” Lăng Duy Khiết cố ý dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn Khanh Khanh từ trên xuống dưới, nhìn đến mức làm cô mất tự nhiên.
“Còn lâu, ăn xong anh có thể đi cùng tôi về một chuyến không?” Thẩm Khanh Khanh do dự nhìn Lăng Duy Khiết.
Cứ thế dẫn anh ta về nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng dẫn anh ta đi tút tát nhan sắc thì lại có hơi khó xử.
“Đương nhiên có thể, thế nhưng cùng lắm là tôi chỉ rửa mặt thay quần áo thôi.” Lăng Duy Khiết nhận ra sự khó xử của cô, nhưng anh không định thay đổi bất cứ điều gì vì cô vợ xa lạ này.
“Thế thì thôi đi.” Không phải Thẩm Khanh Khanh coi thường anh, chỉ là thế này thì mẹ cô nhất định sẽ tức điên. Cô chỉ muốn chạy trốn chứ không muốn chống đối thẳng mặt với mẹ.
Lăng Duy Khiết không nói gì nữa, anh cũng không trách cô, người bình thường đều sẽ có phản ứng như cô nên anh không cần cô giải thích. Chỉ là không hiểu vì sao anh lại hơi tức giận, anh đang nghĩ, nếu lúc đó cô đụng phải người khác, một kẻ tàn tật hoặc một lão già nào đó, phải chăng cô cũng sẽ lấy người ta?
Càng nghĩ càng khó chịu, anh bỗng có nhiều suy nghĩ về cô vợ mới từ trên trời rớt xuống này, hơn nữa còn khát vọng muốn thấu hiểu cô, bảo vệ cô.
Lúc ăn sáng, Lăng Duy Khiết cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Khanh Khanh khiến cô mất tự nhiên chỉ muốn nhanh chóng bỏ chạy.