Chương 25: Làm Sao Tôi Có Thể Quên Vụ Này Được?
Tu luyện một ngày, Dương Kiệt đã sớm đói bụng lắm rồi, hẳn xuống lầu ăn cơm, vẫn là cửa hàng nhỏ ngày hôm qua. Hẳn còn chưa kịp bước vào, một người đàn ông xăm trổ khắp người chạy. ra khỏi xe bên cạnh, nhìn không giống như một người tốt, chính là Hứa Cường ngày hôm qua. Vừa trông thấy Dương Kiệt, hai mắt Hứa Cường đã sáng lên, vội vàng chạy tới nói: "Thần y, cậu giữ lời thật đấy, đã hứa với tôi chiều hôm nay đi gặp chị Lâm, đúng là lời hứa đáng giá nghìn vàng mài!" "Làm sao tôi có thể quên vụ này được?" Dương Kiệt đã quên chuyện đó từ lâu, nhưng không ngờ Hứa Cường lại đợi hẳn ở đây cả ngày. Nếu đã đụng phải, Dương Kiệt cũng lười trốn tránh, thẳng thắn nói: "Chờ tôi ăn xong trước đã." Hứa Cường vội vàng nói: "Được được, thần y, cậu nhớ để giành bụng nhé. Một lát nữa, đến chỗ của chị Lâm, chị Lâm của chúng tôi sẽ mời cậu một bữa ngon." Dương Kiệt ăn ngấu nghiến ba bát sủi cảo tôm lớn, sau đó lại ăn một bát thập cẩm lớn, lúc này mới vỗ vỗ cái bụng, ợ một tiếng. Hứa Cường đứng ở bên cạnh nhìn Dương Kiệt ăn ngon lành, không nhịn được cũng gọi một bát thập cẩm, ăn ngồm ngoàm. “Thần y, sắc trời không còn sớm nữa, chị Lâm còn đang đợi chúng ta. Cậu thấy có phải..." Hứa Cường có hơi khó nói. "Đừng có gọi tôi là thần y nữa, nghe kỳ lắm. Tôi tên là Dương Kiệt, gọi tên của t được. Nếu chị Lâm cứ nhất định phải gặp tôi, vậy thì tôi theo anh một chuyến vậy." Dương Kiệt cũng không dài dòng nữa, đối phương tìm mọi cách để cảm ơn mình, lẽ nào mình còn từ chối? "Vậy thì bác sĩ Dương, mời đi theo bên này." Hứa Cường xoa xoa tay, mời Dương Kiệt lên một chiếc xe Mercedes Benz thương vụ. Nửa tiếng sau, xe chậm rãi tiến vào đường Ngân Nhạc, con phố thương mại sầm uất nhất phía đông thành phố Tương Đàm. Con đường này có rất nhiều quán bar, vũ trường và đủ loại hộp đêm khác nhau. Đến buổi tối, nơi ngày tràn ngập trong ánh đèn, váy áo đủ loại màu sắc, các cô gái tràn ngập mùi nước hoa, đi về phía mấy người đàn ông có tiền, liếc mắt đưa tình. Dương Kiệt đi theo bọn người Hứa Cường đến một quán bar tên là Dạ Bất Túy. Đây là một quán bar cỡ trung bình trên đường Ngân Nhạc, trên đèn neon ở cửa có một dấu kỳ lân nhỏ, có điều mấy con kỳ lân này được trang trí bằng lửa khiến nó trông càng thần bí hơn. Dương Kiệt vừa nhìn thấy dấu kỳ lân này, trong lòng luôn cảm thấy kỳ quái. "Bác sĩ Dương, mời đi qua bên này" Sau khi vào quán bar, Hứa Cường quen thuộc dẫn Dương Kiệt đến phòng chờ phía sau quầy bar.