Chương 27: Đây Chẳng Phải Là Duyên Phận À?
Hắn ngẩng đầu lên. Một cô gái với vẻ ngoài quyến rũ, vòng eo thon gọn đang từ từ bước tới chỗ hän. Đối phương có nước da trắng nõn mang đến cho người khác cảm giác mát mẻ, tóc mái vén ở trán mang đến cho người ta cảm giác vừa thần bí mà cũng vừa thần thánh bất khả xâm phạm. Cô nở nụ cười rụt rè, lúc nhìn ai đó ánh mắt của cô như có nước, tựa như muốn hòa tan người đó, là kiểu hấp dẫn người khác như thế. Những tia sáng lóe lên ở đáy mắt cô trong lúc vô tình nhưng cũng đem đến cảm giác lạnh lùng Hàng lông mi dày và dày của cô tạo nên vẻ. quyến rũ cho đôi mắt, lời nói trêu đùa đầy nóng bỏng Hình như cô vừa uống rượu, lúc nói chuyện Dương Kiệt còn ngửi được mùi rượu thoang. thoảng trong không khí. Mùi rượu kết hợp với mùi nước hoa trên người cô, nồng nặc và vô cùng hấp dẫn, nhất là lúc dưới ánh đèn, khuôn. mặt trằng nõn nổi lên từng mạt đỏ ửng đẹp và cuốn hút không thể tả. Đôi môi tô son màu đỏ tươi, lúc nói chuyện khẽ chạm vào nhau vô cùng quyến rũ. Đúng lúc này, đôi bàn tay thon dài mảnh khảnh của cô ôm lấy cổ Dương Kiệt. Bốn mắt nhìn nhau. "Kỳ Lân, tôi tìm cậu lâu lảm rồi, sao lại bất ngờ biến mất như vậy chứ? Nếu tôi không nhớ cậu từng nhắc tới thành phố Tương Đàm, chờ cậu ở đây ba năm thì hẳn cả đời này cậu cũng không tính đi tìm tôi luôn nhỉ?" "Tôi... Dương Kiệt định mở miệng nói. "Đừng nói chuyện." Cô bỗng đặt những ngón tay thon dài của mình lên mép Dương Kiệt. Cô khẽ lắc ngón tay, rồi bỗng đôi môi đỏ mọng của cô dán vào môi Dương Kiệt dù không hề báo trước. Sau nụ hôn nhẹ, cô chợt nhoẻn miệng cười nói: "Kỳ Lân, vừa nãy tôi chỉ đùa cậu thôi. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, nụ hôn vừa nấy là quà sinh nhật nhé." "Sinh nhật?" "Cậu vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật tôi?" Đáy lòng Dương Kiệt run lên. Hăn bỗng nhận ra hôm nay chính là sinh nhật hai mươi tuổi của mình. Ông từng bảo sẽ tặng hắn một món quà sinh nhật nên để hắn xuống núi gặp Diệp Khinh Tuyết. Vào ngày sinh nhật hẳn sẽ thấy vị hôn thê của mình. Cơ mà hình như Diệp Khinh Tuyết không muốn gặp hẳn. Nhưng người con gái trước mặt này vẫn trăm phương ngàn kế ở chỗ này tìm hän. Cô chỉ dựa vào các manh mối mối để tìm được hẳn, hän lại ma xui quỷ khiến cứu cô lần nữa. Đây chẳng phải là duyên phận à? "Đúng rồi, sao cậu biết tôi là người cứu cậu?” Dương Kiệt trăm mối không có lời giải. Lâm Hồng Tụ khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Uổng công tôi còn tưởng cậu là người thông minh. Đây không phải lần đầu cậu dùng nội lực chữa thương cho tôi. Dù bây giờ nội lực của cậu đã hùng hậu hơn xưa nhưng sao tôi có thể quên mất khí tức của cậu được?" "Hóa ra là vậy... Tôi đã nói..." Dương Kiệt thở phào nhẹ nhõm. "Nếu không... Cậu cho rằng, tôi tìm được kẻ bạc tình như cậu kiểu gì?"