Chương 27: Khế ước
"Viện Sơ, sếp tổng gọi em."
Từ Viện Sơ tay nắm thành đấm đập mạnh xuống bàn, tên mắt mù kia đây là muốn hành hạ cô đến khi tự mình nhận việc đã làm sao? hai ngày hôm nay cứ cách 2 tiếng lại bị anh ta gọi lên phòng một lần cô nhịn hết nổi rồi.
"Này Viện Sơ, đừng nói em và vị Uông tổng mới đến có gì nhá." Na Tâm quay sang nhìn Từ Viện Sơ ánh mắt nghiền ngẫm, không hiểu cô ấy sinh ra vào giờ gì mà có phúc như vậy.
"Có cái gì mới lại ấy, em thù anh ta." Người đàn ông này cái gì tạo hóa nên anh ta vậy? anh ta muốn chơi nhưng cô chán rồi, mang theo vẻ mặt căm hận đi lên phòng tìm người đàn ông chết dẫm kia.
"Xin chào, tôi muốn gặp Uông tổng." Từ Viện Sơ lên nhiều quá, nhìn mấy người ở bàn thư ký ngại ngùng chào hỏi.
"Cô Từ, cô cứ vào đi."
Đến cả bộ phận thư ký ở đây đều đã quá quen mặt với cô rồi, nhìn thấy cô vừa lên cũng chẳng ngăn cản, để cô tự do ra vào phòng ông chủ của bọn họ.
"Uông tổng, anh muốn cái gì? tôi chỉ là lễ tân nhỏ nhoi, nếu anh muốn đuổi việc nói xuống là được." Từ Viện Sơ đi vào cũng chẳng cần gõ cửa nữa, giờ mà đấm chết được anh ta, cô đấm luôn, loại đàn ông chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
"Cô có làm sai gì đâu? tôi không có lý do gì để đuổi cô." Uông Dạ từ bàn đứng lên, tươi cười bước đến gần Từ Viện Sơ. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, ý cười càng thêm sâu.
Từ Viện Sơ trừng mắt, anh ta là ông chủ cần lý do để đuổi người sao? nghĩ đại ra một lý do thấy cô chướng mắt là đủ, anh ta chỉ vì cái xe bị cô tô bậy tô bạ mà hành hạ người suốt hai ngày trời, việc gì mà anh ta không làm được.
"Uông tổng, xe của anh là tôi làm đấy, anh muốn bồi thường bao nhiêu cứ đưa ra một cái giá đi." Từ Viện Sơ bị anh ta ép lùi về phía sau, lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt kiên định nhìn anh ta lên tiếng.
"Tốt lắm." Uông Dạ đứng lại, nhìn chằm chằm vào mặt Từ Viện Sơ một lúc, sau đó ung dung đi lại bàn uống nước ngồi xuống.
"50 triệu." Sau khi uống xong chén nước, anh ta mới mở miệng, đưa ra một con số.
"Anh ăn cướp à." Cô không tin vào những gì mình vừa nghe được, đi tới đối diện anh ta ngồi xuống.
"Đấy là tôi tính rẻ cho cô đấy, tôi mua xe 3 tỷ mà chỉ lấy của cô 50 triệu, cô không thấy mình quá hời sao?"
Từ Viện Sơ thốt lên "Anh mua xe liên quan gì đến tôi?"
Son cô mua không lì đến vậy đâu, anh ta mang ra tiệm rửa vài lần là sạch cùng lắm bắt cô bồi thường vài triệu, đây 50 triệu, đúng là khiến người khác bực mình.
"Xe đó bị cô làm bẩn tôi không thích nữa."
"Vì tôi làm bẩn, anh phải đổi xe?"
"Đúng." Uông Dạ nở nụ cười đầy âm mưu khi nhìn vẻ mặt rối ren của Từ Viện Sơ.
Anh ta bỏ ra 3 tỷ để mua xe, mà lại cần 50 triệu của cô? người này không hiểu anh ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.
"Tôi chỉ trả tiền rửa xe cho anh, các khoản khác đừng mơ."
Giờ có lục khắp nhà cô cũng không ra 5 triệu, anh ta nghĩ cô là con ngốc chắc mà phải trả cho anh ta tận 50 triệu.
"Vậy chúng ta đến đồn công an phân rõ phải trái, cô là đang phạm phải tội cố ý phá hoại tài sản cá nhân, cô nếu không biết luật tôi có thể nói cho cô nghe."
Từ Viện Sơ không cần anh ta nói cho nghe, tự mình tra google, tra xong cô không khỏi hốt hoảng, không ngờ mình lại phạm tội nặng như vậy, thật là hoảng sợ.
"Tôi hiện giờ không có đủ tiền, có thể trả dần không?"
"Cô định trả thế nào?"
"Mỗi tháng trả 2 triệu." xòe bàn tay ra tính, một tháng lương cô cũng chỉ được 6 triệu, trừ các chi phí đi chỉ có thể trả anh ta 2 triệu mà thôi.
"Ồ vậy là hơn 2 năm tôi mới nhận lại được tiền của mình, tôi mang gửi ngân hàng còn lãi hơn."
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Nhà tôi đang thiếu người dọn nhà, nếu sau giờ làm cô tới tôi sẽ trừ cho cô, 1 tháng 5 triệu thế nào."
"Anh, đừng có mà ép người quá đáng."
"Không muốn làm? vậy trả tiền cho tôi đi!"
Từ Viện Sơ thực sự muốn khóc, anh ta nhiều tiền như vậy, mà đến số tiền như móng tay ấy cũng không cho cô cơ hội nợ lại, anh ta có phải là người không đấy? cô đây không phải là không có ý chí là do cuộc đời xô đẩy, trở thành con nợ của đồng tiền, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận yêu cầu của anh ta.
Cuộc đời cô đen thế là cùng, nếu hôm đó không gặp anh ta thì tốt rồi hôm nay cô đã chẳng phải đi tới bước đường cực khổ thế này. Cô phải đi xem bói với được, số mệnh sao lại đen thế này?
"Viện Sơ, Uông tổng nói gì với em mà lâu như vậy?"
"Chị Na Tâm, chị có tiền không? cho em vay 50 triệu đi!"
"Mày làm gì mà cần nhiều tiền thế, chị mày ngoài cái thân này ra một xu cũng chẳng có."
Không ai có tiền, vậy cô phải đi làm ** li cho anh ta rồi, hạ độc vào thức ăn cho anh ta chết luôn cho rồi.
Từ Viện Sơ tay nắm thành đấm đập mạnh xuống bàn, tên mắt mù kia đây là muốn hành hạ cô đến khi tự mình nhận việc đã làm sao? hai ngày hôm nay cứ cách 2 tiếng lại bị anh ta gọi lên phòng một lần cô nhịn hết nổi rồi.
"Này Viện Sơ, đừng nói em và vị Uông tổng mới đến có gì nhá." Na Tâm quay sang nhìn Từ Viện Sơ ánh mắt nghiền ngẫm, không hiểu cô ấy sinh ra vào giờ gì mà có phúc như vậy.
"Có cái gì mới lại ấy, em thù anh ta." Người đàn ông này cái gì tạo hóa nên anh ta vậy? anh ta muốn chơi nhưng cô chán rồi, mang theo vẻ mặt căm hận đi lên phòng tìm người đàn ông chết dẫm kia.
"Xin chào, tôi muốn gặp Uông tổng." Từ Viện Sơ lên nhiều quá, nhìn mấy người ở bàn thư ký ngại ngùng chào hỏi.
"Cô Từ, cô cứ vào đi."
Đến cả bộ phận thư ký ở đây đều đã quá quen mặt với cô rồi, nhìn thấy cô vừa lên cũng chẳng ngăn cản, để cô tự do ra vào phòng ông chủ của bọn họ.
"Uông tổng, anh muốn cái gì? tôi chỉ là lễ tân nhỏ nhoi, nếu anh muốn đuổi việc nói xuống là được." Từ Viện Sơ đi vào cũng chẳng cần gõ cửa nữa, giờ mà đấm chết được anh ta, cô đấm luôn, loại đàn ông chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
"Cô có làm sai gì đâu? tôi không có lý do gì để đuổi cô." Uông Dạ từ bàn đứng lên, tươi cười bước đến gần Từ Viện Sơ. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, ý cười càng thêm sâu.
Từ Viện Sơ trừng mắt, anh ta là ông chủ cần lý do để đuổi người sao? nghĩ đại ra một lý do thấy cô chướng mắt là đủ, anh ta chỉ vì cái xe bị cô tô bậy tô bạ mà hành hạ người suốt hai ngày trời, việc gì mà anh ta không làm được.
"Uông tổng, xe của anh là tôi làm đấy, anh muốn bồi thường bao nhiêu cứ đưa ra một cái giá đi." Từ Viện Sơ bị anh ta ép lùi về phía sau, lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt kiên định nhìn anh ta lên tiếng.
"Tốt lắm." Uông Dạ đứng lại, nhìn chằm chằm vào mặt Từ Viện Sơ một lúc, sau đó ung dung đi lại bàn uống nước ngồi xuống.
"50 triệu." Sau khi uống xong chén nước, anh ta mới mở miệng, đưa ra một con số.
"Anh ăn cướp à." Cô không tin vào những gì mình vừa nghe được, đi tới đối diện anh ta ngồi xuống.
"Đấy là tôi tính rẻ cho cô đấy, tôi mua xe 3 tỷ mà chỉ lấy của cô 50 triệu, cô không thấy mình quá hời sao?"
Từ Viện Sơ thốt lên "Anh mua xe liên quan gì đến tôi?"
Son cô mua không lì đến vậy đâu, anh ta mang ra tiệm rửa vài lần là sạch cùng lắm bắt cô bồi thường vài triệu, đây 50 triệu, đúng là khiến người khác bực mình.
"Xe đó bị cô làm bẩn tôi không thích nữa."
"Vì tôi làm bẩn, anh phải đổi xe?"
"Đúng." Uông Dạ nở nụ cười đầy âm mưu khi nhìn vẻ mặt rối ren của Từ Viện Sơ.
Anh ta bỏ ra 3 tỷ để mua xe, mà lại cần 50 triệu của cô? người này không hiểu anh ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.
"Tôi chỉ trả tiền rửa xe cho anh, các khoản khác đừng mơ."
Giờ có lục khắp nhà cô cũng không ra 5 triệu, anh ta nghĩ cô là con ngốc chắc mà phải trả cho anh ta tận 50 triệu.
"Vậy chúng ta đến đồn công an phân rõ phải trái, cô là đang phạm phải tội cố ý phá hoại tài sản cá nhân, cô nếu không biết luật tôi có thể nói cho cô nghe."
Từ Viện Sơ không cần anh ta nói cho nghe, tự mình tra google, tra xong cô không khỏi hốt hoảng, không ngờ mình lại phạm tội nặng như vậy, thật là hoảng sợ.
"Tôi hiện giờ không có đủ tiền, có thể trả dần không?"
"Cô định trả thế nào?"
"Mỗi tháng trả 2 triệu." xòe bàn tay ra tính, một tháng lương cô cũng chỉ được 6 triệu, trừ các chi phí đi chỉ có thể trả anh ta 2 triệu mà thôi.
"Ồ vậy là hơn 2 năm tôi mới nhận lại được tiền của mình, tôi mang gửi ngân hàng còn lãi hơn."
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Nhà tôi đang thiếu người dọn nhà, nếu sau giờ làm cô tới tôi sẽ trừ cho cô, 1 tháng 5 triệu thế nào."
"Anh, đừng có mà ép người quá đáng."
"Không muốn làm? vậy trả tiền cho tôi đi!"
Từ Viện Sơ thực sự muốn khóc, anh ta nhiều tiền như vậy, mà đến số tiền như móng tay ấy cũng không cho cô cơ hội nợ lại, anh ta có phải là người không đấy? cô đây không phải là không có ý chí là do cuộc đời xô đẩy, trở thành con nợ của đồng tiền, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận yêu cầu của anh ta.
Cuộc đời cô đen thế là cùng, nếu hôm đó không gặp anh ta thì tốt rồi hôm nay cô đã chẳng phải đi tới bước đường cực khổ thế này. Cô phải đi xem bói với được, số mệnh sao lại đen thế này?
"Viện Sơ, Uông tổng nói gì với em mà lâu như vậy?"
"Chị Na Tâm, chị có tiền không? cho em vay 50 triệu đi!"
"Mày làm gì mà cần nhiều tiền thế, chị mày ngoài cái thân này ra một xu cũng chẳng có."
Không ai có tiền, vậy cô phải đi làm ** li cho anh ta rồi, hạ độc vào thức ăn cho anh ta chết luôn cho rồi.