Chương 40: Vẫn như xưa
Xe Cố Minh Thần chầm chậm tiến vào khu căn hộ chung cư, Từ Viện Sơ đã lâu rồi chưa tới nơi này, ánh mắt nhìn ra xung quanh có chút hoài niệm. Đã rời đi lâu như vậy, ngoài những đứa trẻ năm xưa nay đã trưởng thành, mọi thứ dường như chẳng khác xưa là bao.
Những hình ảnh trước kia chợt hiện ra trong kí ức, bên tai còn có thể nghe được tiếng cô và Cố Minh Thần tranh cãi. Từ Viện Sơ ánh mắt có chút xúc động, chàng trai từng bên cô những năm tháng thơ ấu, cuối cùng lại trở thành bạn trai của mình. Đi một đoạn đường xa tới vậy, chỉ có anh ấy là người duy nhất vẫn ở lại bên cô.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi, công ty của bố không phá sản, nhà cô vẫn ở đây thì tốt biết bao.
Cố Minh Thần đỗ xe lại, trên gương mặt anh mang theo nét ôn nhu, bước xuống đi lại ghế phụ mở cửa xe cho Từ Viện Sơ.
"Em sao vậy? Nhớ tới chuyện xưa à?" Thấy mắt Từ Viện Sơ phiếm hồng, Cố Minh Thần mỉm cười lên tiếng.
Từ Viện Sơ gật đầu nói: "Em cứ nghĩ nơi đây phải thay đổi nhiều lắm."
Cố Minh Thần im lặng một lúc, sau đó đưa tay ôm lấy eo Từ Viện Sơ: "Đi vào trong thôi."
Miễn cô ấy vẫn ở bên anh là đủ rồi, mọi thứ khác có thay đổi hay không đối với anh chẳng quan trọng.
"Cạch."
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà Thục Sinh có đôi chút bất ngờ, không nghĩ tới một người cả tuần đều về muộn, tự nhiên hôm nay lại về đúng giờ như vậy. Bà chỉnh lại tư thế ngồi, chờ đợi con trai tới hỏi chuyện.
"Mẹ."
Cố Minh Thần thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách xem tivi, lên tiếng gọi bà, sau đó cúi người cầm lấy dép trong nhà ra, cúi người đặt xuống ngay trước mũi giày Từ Viện Sơ.
Từ Viện Sơ thay dép xong ngại ngùng chào hỏi: "Con chào dì."
Thục Sinh có chút bất ngờ không nghĩ nhà lại có khách, nhanh chóng quay đầu lại xem thử người tới đó là ai. Thấy cô gái đứng bên cạnh con trai, vội vàng đứng dậy đi tới.
"Viện Sơ, vào đây đi con." Đã mấy năm rồi chưa gặp lại Từ Viện Sơ, giờ nhìn thấy trong lòng không khỏi vui mừng, Thục Sinh vẫn giống như năm nào, đối với cô dịu dàng nắm tay.
"Dạ." Cô quay lại nhìn Cố Minh Thần, rồi đi theo mẹ anh tới bàn uống nước ngồi xuống.
Thục Sinh đưa chén nước cho Từ Viện Sơ, mở miệng trách móc: "Cái con bé này, ở ngay đây mà không chịu tới thăm dì."
Từ Viện Sơ cầm chén trà bà đưa cho trên tay, nhỏ giọng: "Con xin lỗi."
Đúng là chuyện này do cô không đúng, dù sao dì ấy cũng là người luôn thương yêu cô, từ nhỏ hai gia đình thân thiết qua lại, thế mà cô mấy năm qua, lại chẳng tới thăm dì ấy đến một lần.
Là giận dỗi Cố Minh Thần không gọi điện cho mình, nên giận lây cả dì ấy sao? Từ Viện Sơ thở dài, cô vẫn không trưởng thành gì cả, vẫn là cô gái năm xưa vô tư không biết quan tâm tới người khác.
"Dì nói vậy thôi, sau này thường xuyên tới là được."
Từ Viện Sơ càng ngày càng cúi gằm mặt xuống, bà Thục Sinh sợ cô vì câu nói của mình mà nghĩ ngợi, vội vàng sửa lại.
Bà tiếp tục nói thêm: "Tới đây rồi thì ở lại ăn cơm với dì nhé."
Từ Viện Sơ nhỏ giọng đáp: "Dạ."
"Lâu ngày mẹ chưa cùng Viện Sơ trò chuyện, Minh Thần con vào bếp nấu cơm đi." Nhận được lời đồng ý của Từ Viện Sơ, Thục sinh hài lòng nói với Cố Minh Thần nãy giờ vẫn ngồi im lặng.
Cố Minh Thần đối với việc này không có ý kiến, ánh mắt quét qua người bạn gái, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Sau khi Cố Minh Thần đi khỏi, Thục Sinh chuyển chỗ ngồi sang bên cạnh Từ Viện Sơ, thân thiết hỏi cô mấy vấn đề liên quan tới công việc, gia đình, sau cùng là tình cảm.
"Con có bạn trai chưa?" Bà liếc nhìn con trai đang chăm chỉ nấu ăn dò hỏi.
Tự nhiên lại bị hỏi tới vấn đề này, Từ Viện Sơ ngượng ngùng gật đầu, chỉ sợ dì ấy sẽ hỏi thêm cô sẽ không biết trả lời thế nào, chẳng ai lại đi nói thẳng ra bạn trai cháu quen chính là con trai dì cả.
Nhưng thật may, cho cô bà Thục Sinh ngoài chuyện đó ra không hỏi thêm gì nữa, bà rất nhanh chuyển sang chủ đề khác.
"Để anh nấu được rồi." Thấy Từ Viện Sơ đi vào, Cố Minh Thần không muốn trên người cô bị ám mùi dầu mỡ, bảo cô ra ngoài ngồi chơi.
Từ Viện Sơ đi lại cầm lấy rổ rau trên bàn: "Dì vào phòng nghe điện thoại rồi, em phụ anh nhặt rau."
"Viện Sơ em lại đây giúp anh xắn tay áo." Cố Minh Thần về nhà vẫn chưa kịp thay đồ, trên người đang mặc chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo dài nấu ăn rất vướng, anh dừng lại động tác trên tay gọi cô.
Từ Viện Sơ cũng rất nghe lời, cần khăn lau tay thật khô, đi lại giống như cô vợ nhỏ cẩn thận giúp Cố Minh Thần xắn áo lên cao.
Thục Sinh nghe điện thoại xong, từ trong phòng đi ra đúng lúc bắt gặp cảnh này, trên môi thoáng nở nụ cười. Từ lúc Từ Viện Sơ tới bà đã nhận ra điểm khác lạ, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi, ba muốn chờ con trai chủ động nói chuyện này với mình.
Đối với chuyện yêu đương của con trai bà không có ý kiến, hơn nữa cô gái đó còn là cô bé bà quý mến.
Những hình ảnh trước kia chợt hiện ra trong kí ức, bên tai còn có thể nghe được tiếng cô và Cố Minh Thần tranh cãi. Từ Viện Sơ ánh mắt có chút xúc động, chàng trai từng bên cô những năm tháng thơ ấu, cuối cùng lại trở thành bạn trai của mình. Đi một đoạn đường xa tới vậy, chỉ có anh ấy là người duy nhất vẫn ở lại bên cô.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi, công ty của bố không phá sản, nhà cô vẫn ở đây thì tốt biết bao.
Cố Minh Thần đỗ xe lại, trên gương mặt anh mang theo nét ôn nhu, bước xuống đi lại ghế phụ mở cửa xe cho Từ Viện Sơ.
"Em sao vậy? Nhớ tới chuyện xưa à?" Thấy mắt Từ Viện Sơ phiếm hồng, Cố Minh Thần mỉm cười lên tiếng.
Từ Viện Sơ gật đầu nói: "Em cứ nghĩ nơi đây phải thay đổi nhiều lắm."
Cố Minh Thần im lặng một lúc, sau đó đưa tay ôm lấy eo Từ Viện Sơ: "Đi vào trong thôi."
Miễn cô ấy vẫn ở bên anh là đủ rồi, mọi thứ khác có thay đổi hay không đối với anh chẳng quan trọng.
"Cạch."
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà Thục Sinh có đôi chút bất ngờ, không nghĩ tới một người cả tuần đều về muộn, tự nhiên hôm nay lại về đúng giờ như vậy. Bà chỉnh lại tư thế ngồi, chờ đợi con trai tới hỏi chuyện.
"Mẹ."
Cố Minh Thần thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách xem tivi, lên tiếng gọi bà, sau đó cúi người cầm lấy dép trong nhà ra, cúi người đặt xuống ngay trước mũi giày Từ Viện Sơ.
Từ Viện Sơ thay dép xong ngại ngùng chào hỏi: "Con chào dì."
Thục Sinh có chút bất ngờ không nghĩ nhà lại có khách, nhanh chóng quay đầu lại xem thử người tới đó là ai. Thấy cô gái đứng bên cạnh con trai, vội vàng đứng dậy đi tới.
"Viện Sơ, vào đây đi con." Đã mấy năm rồi chưa gặp lại Từ Viện Sơ, giờ nhìn thấy trong lòng không khỏi vui mừng, Thục Sinh vẫn giống như năm nào, đối với cô dịu dàng nắm tay.
"Dạ." Cô quay lại nhìn Cố Minh Thần, rồi đi theo mẹ anh tới bàn uống nước ngồi xuống.
Thục Sinh đưa chén nước cho Từ Viện Sơ, mở miệng trách móc: "Cái con bé này, ở ngay đây mà không chịu tới thăm dì."
Từ Viện Sơ cầm chén trà bà đưa cho trên tay, nhỏ giọng: "Con xin lỗi."
Đúng là chuyện này do cô không đúng, dù sao dì ấy cũng là người luôn thương yêu cô, từ nhỏ hai gia đình thân thiết qua lại, thế mà cô mấy năm qua, lại chẳng tới thăm dì ấy đến một lần.
Là giận dỗi Cố Minh Thần không gọi điện cho mình, nên giận lây cả dì ấy sao? Từ Viện Sơ thở dài, cô vẫn không trưởng thành gì cả, vẫn là cô gái năm xưa vô tư không biết quan tâm tới người khác.
"Dì nói vậy thôi, sau này thường xuyên tới là được."
Từ Viện Sơ càng ngày càng cúi gằm mặt xuống, bà Thục Sinh sợ cô vì câu nói của mình mà nghĩ ngợi, vội vàng sửa lại.
Bà tiếp tục nói thêm: "Tới đây rồi thì ở lại ăn cơm với dì nhé."
Từ Viện Sơ nhỏ giọng đáp: "Dạ."
"Lâu ngày mẹ chưa cùng Viện Sơ trò chuyện, Minh Thần con vào bếp nấu cơm đi." Nhận được lời đồng ý của Từ Viện Sơ, Thục sinh hài lòng nói với Cố Minh Thần nãy giờ vẫn ngồi im lặng.
Cố Minh Thần đối với việc này không có ý kiến, ánh mắt quét qua người bạn gái, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Sau khi Cố Minh Thần đi khỏi, Thục Sinh chuyển chỗ ngồi sang bên cạnh Từ Viện Sơ, thân thiết hỏi cô mấy vấn đề liên quan tới công việc, gia đình, sau cùng là tình cảm.
"Con có bạn trai chưa?" Bà liếc nhìn con trai đang chăm chỉ nấu ăn dò hỏi.
Tự nhiên lại bị hỏi tới vấn đề này, Từ Viện Sơ ngượng ngùng gật đầu, chỉ sợ dì ấy sẽ hỏi thêm cô sẽ không biết trả lời thế nào, chẳng ai lại đi nói thẳng ra bạn trai cháu quen chính là con trai dì cả.
Nhưng thật may, cho cô bà Thục Sinh ngoài chuyện đó ra không hỏi thêm gì nữa, bà rất nhanh chuyển sang chủ đề khác.
"Để anh nấu được rồi." Thấy Từ Viện Sơ đi vào, Cố Minh Thần không muốn trên người cô bị ám mùi dầu mỡ, bảo cô ra ngoài ngồi chơi.
Từ Viện Sơ đi lại cầm lấy rổ rau trên bàn: "Dì vào phòng nghe điện thoại rồi, em phụ anh nhặt rau."
"Viện Sơ em lại đây giúp anh xắn tay áo." Cố Minh Thần về nhà vẫn chưa kịp thay đồ, trên người đang mặc chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo dài nấu ăn rất vướng, anh dừng lại động tác trên tay gọi cô.
Từ Viện Sơ cũng rất nghe lời, cần khăn lau tay thật khô, đi lại giống như cô vợ nhỏ cẩn thận giúp Cố Minh Thần xắn áo lên cao.
Thục Sinh nghe điện thoại xong, từ trong phòng đi ra đúng lúc bắt gặp cảnh này, trên môi thoáng nở nụ cười. Từ lúc Từ Viện Sơ tới bà đã nhận ra điểm khác lạ, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi, ba muốn chờ con trai chủ động nói chuyện này với mình.
Đối với chuyện yêu đương của con trai bà không có ý kiến, hơn nữa cô gái đó còn là cô bé bà quý mến.