Chương 7: Về quê sinh sống
Từ Viện Sơ ngủ một giấc, sáng dậy liền không nhớ tới chuyện hôm qua nữa, đối với cô nếu công ty không làm ăn được thì mở công ty khác, có sao đâu cuộc sống cũng không có gì thay đổi cả, cô xưa nay sống cũng rất tiết kiệm, tiền tiêu vặt mẹ cho cũng chẳng khác người ta là bao.
"Trong cặp mình có sữa đấy cậu uống đi!"
"Vậy tôi không khách sáo." Từ Viện Sơ nhanh chóng mở cặp của Cố Minh Thần ra, vui vẻ cầm lấy hộp sữa chuối mang ra.
"Dì đỡ mệt chưa, hôm qua mình thấy vẻ mặt dì không tốt." Cố Minh Thần nghe tiếng cô uống sữa, nhớ tới tối hôm qua Dì Lan trở về sắc mặt lẫn cơ thể đều mệt mỏi.
"Mẹ tôi không sao đâu."
Sáng cô vẫn thấy mẹ làm đồ ăn sáng, lúc cô chào đi học còn mỉm cười mà, so với chuyện công ty phá sản, cô còn sợ bố cô có người khác bên ngoài mà phản bội mẹ hơn đấy.
Cố Minh Thần nghe cô nói vậy cũng yên tâm hơn, im lặng đạp xe lên dốc, không biết có phải Từ Viện Sơ tăng cân hay không, mà hôm nay lên dốc mệt như vậy, gắng sức đạp mãi mới lên hết con dốc.
"Cậu nêm giảm cân đi!"
"Cậu chở tôi được một, hai năm nữa chứ mấy." Từ Viện Sơ sờ thử gương mặt của mình, đúng là có thêm chút thịt, nhưng cố rất ghét người khác chê mình, liền đập vào lưng cậu ta một phát.
"Mấy năm mình không biết, chỉ biết giờ cậu rất lặng" Cậu đưa tay lau đi lớp mồ hôi trên trán, giờ chỉ muốn đi bộ luôn cho nhẹ thân.
Từ Viện Sơ đi từ nhà xe đi ra, lại thấy Hạ Thanh Linh đứng sẵn ở sân trường chờ bọn họ, mấy hôm nay được Thẩm Tố khai thông, cô mới hiểu hóa ra cô ta đợi như vậy, chỉ vì muốn đi chung với Cố Minh Thần, chứ đâu có quý mến gì cô đâu. Đúng là hám trai mà, cô ta nói thẳng là thích cậu ta, có phải cô sẽ tận tình giúp đỡ không, lại đi làm cái trò ấy đáng ghét.
"Minh Thần mình đang lập nhóm học ôn, được mấy bạn rồi, cậu có muốn tham gia không." Hạ Thanh Linh nhìn Cố Minh Thần vẻ mặt mong đợi.
Cố Minh Thần giọng lạnh lùng, trước nay cậu không thích học thêm nhóm, cảm thấy học như vậy không bằng tự học "Tôi có nhóm rồi."
"Vậy cậu cho mình vào cùng được không, mình hứa sẽ theo kịp tiến độ của nhóm."
"Cậu giỏi như vậy, sợ nhóm tôi không theo kịp" Cậu bỏ lại một câu rồi đi nhanh vào lớp, nói nhiều lời như vậy cô ta không thấy mệt sao, còn cậu thì rất mệt.
"Viện Sơ, cậu có tham gia nhóm học tập nào không" Hạ Thanh Linh cảm thấy nếu không trực tiếp lôi kéo được Cố Minh Thần, thì nên tìm cách khác, có khi Từ Viện Sơ lại giúp được cô.
"Không có, buổi tối tôi lên học cùng Cố Minh Thần thôi" Từ Viện Sơ lắc đầu, học nhóm làm gì cô có hiểu bài đâu không cần học nhiều vậy làm gì.
Hạ Thanh Linh nghe xong vẻ mặt thất vọng, chẳng nhẽ Cố Minh Thần lại thích Từ Viện Sơ tới vậy sao, còn dạy kèm cậu ta học nữa, nếu nhà cô cũng ở gần nhà bọn họ thì tốt rồi.
....
"Viện Sơ, con thấy trường đang học thế nào." Bà Lan nhìn con gái dò hỏi.
"Cũng bình thường, không tốt lắm."
Trường cô học thuộc tốp 3 thành phố, chất lượng giảng dạy cũng rất tốt, nhưng đối với một người lười học như cô, không có trường nào là tốt cả.
"Viện Sơ, mẹ đang giao bán nhà rồi." Bà Lan thở dài, nói đến đây giọng có chút xúc động, ngôi nhà này bọn họ đã ở trong một khoảng thời gian dài, hàng xóm bạn bè đều quen thuộc, giờ bán nhà đi cũng là bất đắc dĩ.
Từ Viện Sơ nghe mẹ nói, vẻ mặt lo lắng, nếu chuyển đi chỗ khác cô sẽ phải đi học một mình, "Vậy nhà mình sẽ chuyển đi đâu, con không được đi học cùng Cố Minh Thần nữa sao."
Nhà bà giờ tiền giờ eo hẹp, bán nhà xong không đủ trả nợ, ở thành phố này giá thuê nhà rất cao, e rằng khó mà trụ lại được, vợ chồng bà đang tính chuyển về quê, dù sao cũng có nhà sẵn rồi, tích kiệm được khoản tiền thuê nhà, trước mắt đã rồi sau này tìm được đường rồi tính tiếp. Nhưng bà lại không biết nói với con thế nào, Viện Sơ từ nhỏ đã cùng Minh Thần chơi thân, giờ bắt Viện Sơ chuyển đi chỗ khác, sợ nó sẽ buồn.
"Viện Sơ, con hiểu cho bố mẹ được không, chúng ta về quê sống, ở quê cách đây cũng không xa, nghỉ hè con có thể lên đây thăm Minh Thần, cùng bạn học cũ".
Từ Viện Sơ lặng người, về quê vậy phải chuyển trường sao, giờ cô mới biết tình hình không đơn giản như mình nghĩ, cuộc sống của gia đình họ sao lại khó khăn như vậy, công ty bố không phải chỉ là phá sản thôi à.
"Mẹ không còn cách nào khác sao, chúng ta thuê nhà ở xa cũng được, con đi xe đạp không sao".
"Bán nhà xong, vẫn không đủ trả nợ, nếu còn ở đây cả nhà ta sẽ bị chủ nợ làm phiền, Viện Sơ con lớn rồi, con hiểu mà đúng không?" Bà Lan nói xong liền đứng dậy, để lại Từ Viện Sơ ngồi lặng thinh ở bàn uống nước, sao tự nhiên lại như vậy, không phải hôm qua vẫn tốt đẹp sao, cô không muốn xa bạn bè, không muốn xa Cố Minh Thần.
"Viện Sơ, sao vậy?"
Cố Minh Thần ra mở cửa nhà, thấy Từ Viện Sơ đôi mắt đỏ ửng, nước mắt vẫn không ngừng rơi đang đứng trước cửa nhà cậu.
"Cố Minh Thần, tôi sắp không được đi học cùng cậu rồi" Cô òa lên khóc lớn, hai tay ôm lấy mặt.
"Viện Sơ, cậu bình tĩnh đi, cậu nói gì mình không hiểu" Cố Minh Thần đi lại gần, đưa tay giúp cô lau nước mắt, ánh mắt khó hiểu nhìn Từ Viện Sơ.
"Nhà mình..phá sản..phải chuyển về...quê ở..hu hu..." Từ Viện Sơ nói tới đâu khóc đến đấy, lời nói ra liền bị ngắt ngoãng, nói tới câu cuối thì khóc lớn lên, ôm lấy Cố Minh Thần.
Cố Minh Thần đôi mắt thoáng buồn, đưa tay ôm lấy cô, trưa đi học về cậu cũng nghe mẹ nói qua, nhà Từ Viện Sơ đang nợ rất nhiều tiền phải bán nhà đi trở nợ, nhưng cậu không nghĩ bọn họ lại quyết định trở về quê sinh sống.
Nếu cậu ấy chuyển trường, cậu sẽ thế nào đây, con đường tới trường, không còn được nghe mấy lời lải nhải của Từ Viện Sơ, sẽ trở lên thật dài.
"Không sao đâu, nghỉ hè cậu lên thăm mình, hoặc mình về nhà cậu chơi là được." Cậu vỗ nhẹ vai an ủi, giờ cũng chẳng biết nói gì được, nếu nói những lời khác sợ cậu ấy càng buồn thêm, cứ nghĩ còn được đi chung với Từ Viện Sơ hơn một năm nữa, trước khi lên đại học, không ngờ lại nhanh hơn cậu dự tính.
Có những lời ấp ủ trong lòng bấy lâu, e rằng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để nói.
"Trong cặp mình có sữa đấy cậu uống đi!"
"Vậy tôi không khách sáo." Từ Viện Sơ nhanh chóng mở cặp của Cố Minh Thần ra, vui vẻ cầm lấy hộp sữa chuối mang ra.
"Dì đỡ mệt chưa, hôm qua mình thấy vẻ mặt dì không tốt." Cố Minh Thần nghe tiếng cô uống sữa, nhớ tới tối hôm qua Dì Lan trở về sắc mặt lẫn cơ thể đều mệt mỏi.
"Mẹ tôi không sao đâu."
Sáng cô vẫn thấy mẹ làm đồ ăn sáng, lúc cô chào đi học còn mỉm cười mà, so với chuyện công ty phá sản, cô còn sợ bố cô có người khác bên ngoài mà phản bội mẹ hơn đấy.
Cố Minh Thần nghe cô nói vậy cũng yên tâm hơn, im lặng đạp xe lên dốc, không biết có phải Từ Viện Sơ tăng cân hay không, mà hôm nay lên dốc mệt như vậy, gắng sức đạp mãi mới lên hết con dốc.
"Cậu nêm giảm cân đi!"
"Cậu chở tôi được một, hai năm nữa chứ mấy." Từ Viện Sơ sờ thử gương mặt của mình, đúng là có thêm chút thịt, nhưng cố rất ghét người khác chê mình, liền đập vào lưng cậu ta một phát.
"Mấy năm mình không biết, chỉ biết giờ cậu rất lặng" Cậu đưa tay lau đi lớp mồ hôi trên trán, giờ chỉ muốn đi bộ luôn cho nhẹ thân.
Từ Viện Sơ đi từ nhà xe đi ra, lại thấy Hạ Thanh Linh đứng sẵn ở sân trường chờ bọn họ, mấy hôm nay được Thẩm Tố khai thông, cô mới hiểu hóa ra cô ta đợi như vậy, chỉ vì muốn đi chung với Cố Minh Thần, chứ đâu có quý mến gì cô đâu. Đúng là hám trai mà, cô ta nói thẳng là thích cậu ta, có phải cô sẽ tận tình giúp đỡ không, lại đi làm cái trò ấy đáng ghét.
"Minh Thần mình đang lập nhóm học ôn, được mấy bạn rồi, cậu có muốn tham gia không." Hạ Thanh Linh nhìn Cố Minh Thần vẻ mặt mong đợi.
Cố Minh Thần giọng lạnh lùng, trước nay cậu không thích học thêm nhóm, cảm thấy học như vậy không bằng tự học "Tôi có nhóm rồi."
"Vậy cậu cho mình vào cùng được không, mình hứa sẽ theo kịp tiến độ của nhóm."
"Cậu giỏi như vậy, sợ nhóm tôi không theo kịp" Cậu bỏ lại một câu rồi đi nhanh vào lớp, nói nhiều lời như vậy cô ta không thấy mệt sao, còn cậu thì rất mệt.
"Viện Sơ, cậu có tham gia nhóm học tập nào không" Hạ Thanh Linh cảm thấy nếu không trực tiếp lôi kéo được Cố Minh Thần, thì nên tìm cách khác, có khi Từ Viện Sơ lại giúp được cô.
"Không có, buổi tối tôi lên học cùng Cố Minh Thần thôi" Từ Viện Sơ lắc đầu, học nhóm làm gì cô có hiểu bài đâu không cần học nhiều vậy làm gì.
Hạ Thanh Linh nghe xong vẻ mặt thất vọng, chẳng nhẽ Cố Minh Thần lại thích Từ Viện Sơ tới vậy sao, còn dạy kèm cậu ta học nữa, nếu nhà cô cũng ở gần nhà bọn họ thì tốt rồi.
....
"Viện Sơ, con thấy trường đang học thế nào." Bà Lan nhìn con gái dò hỏi.
"Cũng bình thường, không tốt lắm."
Trường cô học thuộc tốp 3 thành phố, chất lượng giảng dạy cũng rất tốt, nhưng đối với một người lười học như cô, không có trường nào là tốt cả.
"Viện Sơ, mẹ đang giao bán nhà rồi." Bà Lan thở dài, nói đến đây giọng có chút xúc động, ngôi nhà này bọn họ đã ở trong một khoảng thời gian dài, hàng xóm bạn bè đều quen thuộc, giờ bán nhà đi cũng là bất đắc dĩ.
Từ Viện Sơ nghe mẹ nói, vẻ mặt lo lắng, nếu chuyển đi chỗ khác cô sẽ phải đi học một mình, "Vậy nhà mình sẽ chuyển đi đâu, con không được đi học cùng Cố Minh Thần nữa sao."
Nhà bà giờ tiền giờ eo hẹp, bán nhà xong không đủ trả nợ, ở thành phố này giá thuê nhà rất cao, e rằng khó mà trụ lại được, vợ chồng bà đang tính chuyển về quê, dù sao cũng có nhà sẵn rồi, tích kiệm được khoản tiền thuê nhà, trước mắt đã rồi sau này tìm được đường rồi tính tiếp. Nhưng bà lại không biết nói với con thế nào, Viện Sơ từ nhỏ đã cùng Minh Thần chơi thân, giờ bắt Viện Sơ chuyển đi chỗ khác, sợ nó sẽ buồn.
"Viện Sơ, con hiểu cho bố mẹ được không, chúng ta về quê sống, ở quê cách đây cũng không xa, nghỉ hè con có thể lên đây thăm Minh Thần, cùng bạn học cũ".
Từ Viện Sơ lặng người, về quê vậy phải chuyển trường sao, giờ cô mới biết tình hình không đơn giản như mình nghĩ, cuộc sống của gia đình họ sao lại khó khăn như vậy, công ty bố không phải chỉ là phá sản thôi à.
"Mẹ không còn cách nào khác sao, chúng ta thuê nhà ở xa cũng được, con đi xe đạp không sao".
"Bán nhà xong, vẫn không đủ trả nợ, nếu còn ở đây cả nhà ta sẽ bị chủ nợ làm phiền, Viện Sơ con lớn rồi, con hiểu mà đúng không?" Bà Lan nói xong liền đứng dậy, để lại Từ Viện Sơ ngồi lặng thinh ở bàn uống nước, sao tự nhiên lại như vậy, không phải hôm qua vẫn tốt đẹp sao, cô không muốn xa bạn bè, không muốn xa Cố Minh Thần.
"Viện Sơ, sao vậy?"
Cố Minh Thần ra mở cửa nhà, thấy Từ Viện Sơ đôi mắt đỏ ửng, nước mắt vẫn không ngừng rơi đang đứng trước cửa nhà cậu.
"Cố Minh Thần, tôi sắp không được đi học cùng cậu rồi" Cô òa lên khóc lớn, hai tay ôm lấy mặt.
"Viện Sơ, cậu bình tĩnh đi, cậu nói gì mình không hiểu" Cố Minh Thần đi lại gần, đưa tay giúp cô lau nước mắt, ánh mắt khó hiểu nhìn Từ Viện Sơ.
"Nhà mình..phá sản..phải chuyển về...quê ở..hu hu..." Từ Viện Sơ nói tới đâu khóc đến đấy, lời nói ra liền bị ngắt ngoãng, nói tới câu cuối thì khóc lớn lên, ôm lấy Cố Minh Thần.
Cố Minh Thần đôi mắt thoáng buồn, đưa tay ôm lấy cô, trưa đi học về cậu cũng nghe mẹ nói qua, nhà Từ Viện Sơ đang nợ rất nhiều tiền phải bán nhà đi trở nợ, nhưng cậu không nghĩ bọn họ lại quyết định trở về quê sinh sống.
Nếu cậu ấy chuyển trường, cậu sẽ thế nào đây, con đường tới trường, không còn được nghe mấy lời lải nhải của Từ Viện Sơ, sẽ trở lên thật dài.
"Không sao đâu, nghỉ hè cậu lên thăm mình, hoặc mình về nhà cậu chơi là được." Cậu vỗ nhẹ vai an ủi, giờ cũng chẳng biết nói gì được, nếu nói những lời khác sợ cậu ấy càng buồn thêm, cứ nghĩ còn được đi chung với Từ Viện Sơ hơn một năm nữa, trước khi lên đại học, không ngờ lại nhanh hơn cậu dự tính.
Có những lời ấp ủ trong lòng bấy lâu, e rằng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để nói.