Chương 3
10
Buổi tối, Phó Khinh Chu có việc ra ngoài, hắn sắp xếp mấy vệ sĩ bên ngoài biệt thự, phạm vi hoạt động của tôi chỉ giới hạn trong căn biệt thự này cùng hoa viên đầy sơn chi bên ngoài.
Thư phòng lầu hai và lầu ba chính là cấm địa, hắn đã nói tôi tuyệt đối không được tới những nơi đó.
Tôi đoán, hai nơi này nhất định cất giấu những bí mật cực kỳ quan trọng của hắn.
Tôi rất muốn đến xem, nhưng lại không dám. Hoặc ít nhất, hiện tại vẫn chưa dám.
Suốt cả ngày tôi gọi cho Thư Dư nhưng cô ấy không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn, tôi rất lo lắng không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại ngoại trừ bất an, tôi không làm được gì khác.
Giữa trưa Phó Khinh Chu rời đi, đến tối cũng không trở về.
Không biết hắn đi đâu, chưa bao giờ tôi dám hỏi lịch trình của hắn.
Lần lâu nhất trước đây là hắn đi suốt một tháng không trở về, sau khi trở lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Chuyện lần này có chút phức tạp, tương đối tốn thời gian.”
“Ra vậy.”
Trước đây mỗi lần hắn ra ngoài, tôi đều ác độc mà cầu nguyện trong lòng, hy vọng hắn đừng bao giờ trở lại, tốt nhất là bị người ta tặng vài viên đạn vào đầu.
Lần này cũng như vậy, mỗi giây mỗi phút tôi vẫn chờ mong hắn có thể vĩnh viễn biến mất.
Đáng tiếc, ông trời xưa nay không chiều lòng người, hay nói đúng hơn là không chiều lòng tôi.
Ba ngày sau, vào bốn giờ sáng, hắn trở về.
Cửa phòng vừa đẩy ra, tôi đã ngửi thấy mùi máu tươi rất nồng.
Hắn tới gần hôn tôi, tôi liền thuận theo ý hắn, hỏi, “Anh bị thương?”
“Vết thương nhỏ mà thôi, không vấn đề gì.” Hắn vươn tay ôm lấy tôi, vòng tay hắn rất chặt, tựa như muốn dung nhập tôi vào trong da thịt hắn.
“Nếu tôi không thể trở về, em sẽ vì tôi mà rơi lệ sao?” Hắn hỏi.
“Không.” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Giống như nếu sau này tôi chết, anh cũng tuyệt đối không cảm thấy xót thương. Phó Khinh Chu, anh chỉ cần một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, mà tôi lại muốn một người đàn ông có thể khiến tôi không cần lo cơm áo gạo tiền. Giữa hai chúng ta, ngoại trừ nhu cầu sinh lý, còn có tình cảm gì sao?”
“A.” Hắn cười khẽ, “Đúng là không nên có.”
Hắn thả tôi ra, cởi áo khoác đi vào phòng tắm.
Tôi rũ mi đảo mắt qua chiếc áo khoác bị ném trên sofa, ban nãy khi hắn ôm tôi, tôi cảm nhận được một khẩu súng cất trong đó.
Tôi lật chăn xuống giường, chậm rãi đến bên sofa.
Kiện áo khoác màu đen đó, là trước đây tôi mua cho hắn.
Đông chí năm ấy, khi đi dạo phố với Thư Dư, tôi thấy thuận mắt nên mua về.
Hình như hắn tương đối thích mặc kiện áo ấy, ba ngày mang đi giặt một lần, ngoại trừ thời gian giặt đồ đều mang nó bên người, từ khi tôi tặng hắn cho đến hiện tại.
Suốt hai năm.
Tôi thong thả bước từng bước, luồn tay vào kiện áo khoác, cẩn thận lấy đồ vật bên trong ra.
Ngoại trừ súng, còn có một món đồ nhỏ nữa, hóa ra là một chiếc USB.
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, bình thường hắn thường chỉ tắm khoảng năm phút, nhưng có lẽ hôm nay do bị thương nên mất thêm chút thời gian xử lý.
Tôi âm thầm dự đoán, ít nhất cũng phải mười phút.
Chiếc laptop nằm đối diện với tôi, khoảng cách không tới mười bước chân.
Nghĩa là, tôi cần phải mở máy tính xem USB, mang đồ trả lại trong áo hắn, ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà trở về lại trên giường trong vòng năm phút.
Đây là một hành động cực kỳ mạo hiểm.
Thậm chí còn nguy hiểm hơn so với việc trực tiếp chĩa súng vào đầu Phó Khinh Chu.
Nhưng tôi nhất định phải làm.
Trái tim đập loạn trong lồng ngực, ngay khi nghe thấy tiếng nước dừng lại, tôi vội vàng tắt máy tính trả USB về vị trí cũ.
Nhưng hắn ra rất nhanh, tôi không kịp trở lại giường.
“Sao lại đi xuống rồi?” Hắn nhìn tôi một chút, ánh mắt hơi dừng lại ở bàn tay trái đang nắm chặt của tôi.
“Tôi đi WC.” Tôi làm như không có chuyện gì, bình tĩnh bước qua hắn đi vào phòng vệ sinh.
Cửa vừa đóng lại, tôi ra sức bịt chặt miệng mình, cố không để những tiếng nức nở thoát khỏi hai lòng bàn tay.
Thân thể tôi không thể khống chế được mà run rẩy, trái tim cũng đau đớn nhức nhối.
Video trong USB tựa như chiếc chùy nện mạnh vào trái tim những tưởng đã vô cùng cứng rắn của tôi, m//áu th//ịt tung tóe, đau không thở nổi.
Chị gái của tôi cũng giống như cô gái trong video đó, nằm trên chiếc giường lạnh như băng, bị người ta dùng dao tàn nhẫn lấy đi những khí quan quan trọng, phần thân thể còn lại bị ném xuống sông một cách vô tình.
Cô gái ấy thậm chí còn thảm hại hơn chị tôi, bọn họ chết không toàn th//ây, vĩnh viễn không thể nói lời cuối cùng với gia đình, thậm chí có lẽ người thân của họ cũng không biết bọn họ còn sống hay đã chế+.
Đương nhiên, càng không bao giờ biết, họ đã phải trải qua những gì.
Mà những kẻ có tiền có thế kia, thản nhiên hút thuốc cười vang, trôi trong trạng thái phiêu dật sảng khoái, thản nhiên nhìn họ trải qua những giây phút kinh khủng cuối cùng.
Video kia được ghép lên từ những bức ảnh chụp, mà người chụp ảnh phải chịu đựng một khổ hình càng thêm thảm thiết.
Tôi biết người chụp ảnh đó.
Tôi vẫn nhớ ba năm trước, khi tôi đến nhận di thể của chị gái, một cảnh sát khí chất ôn hòa đã an ủi tôi, “Cứ tin ở chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ trả lại chính nghĩa cho cô ấy.”
Một tháng sau khi chị gái qua đời, tôi đến gặp vị cảnh sát đó. Tôi nói cái chết của chị ấy không phải là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chị ấy từng ký hợp đồng với Tinh Tham, nhất định là Tinh Tham có vấn đề.
Khi ấy tôi nói với hắn, tôi muốn đến Tinh Tham, báo thù cho chị ấy.
Vị cảnh sát đó nói chuyện này rất nguy hiểm, bảo tôi yên tâm giao chuyện này cho bọn họ.
Tôi đã nghĩ, cảnh sát vốn không muốn đào sâu vào chuyện của chị gái, bọn họ chỉ muốn qua loa lừa gạt làm tôi yên tâm mà thôi, nên tôi lén tự mình tới nơi này.
Tôi chưa bao giờ biết, vì tìm ra chân tướng, bọn họ phải trả giá nhiều như vậy.
Video này giống như được làm ra để tôi xem.
Có lẽ hắn muốn tôi biết được, kết cục của gián điệp bị bắt sẽ thảm thiết tới mức nào.
Hắn đang cảnh cáo tôi, ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, không được phép hai lòng, nếu không tôi nhất định sẽ giống như cảnh sát nằm vùng đã chụp lại những bức ảnh trong video, ngay cả t//ử vong cũng là một ước mơ xa xỉ.
Vòng luẩn quẩn này, so với tưởng tượng của tôi, còn dơ bẩn thống thiết hơn muôn phần.
Mà thủ đoạn của Phó Khinh Chu, so với tưởng tượng của tôi, càng ác liệt tàn nhẫn hơn!
11
Nằm bên cạnh Phó Khinh Chu, không biết tôi đã nghĩ tới chuyện lấy khẩu súng kia tiễn hắn về địa ngục bao nhiêu lần.
Nhưng tôi không dám, bởi vì tôi biết rõ mình không có lá gan ấy.
Tôi cũng biết, Phó Khinh Chu có thể không phải là chủ mưu của tất cả những chuyện này, phía trên hoặc bên cạnh hắn, nhất định còn có một sếp lớn khác.
Buổi sáng hôm sau, khi tôi đang lướt weibo vô tình nhìn thấy top 1 hot search, tiêu đề cực kỳ nổi bật: Cố Tử Dịch t//ự s//át.
Tôi sửng sốt một chút, lập tức nhấn vào, liền thấy phòng làm việc của Cố Tử Dịch up tin mới nhất về chuyện Cố Tử Dịch nhảy lầu tự sát trong chính căn nhà của mình.
Bên dưới rất nhiều người comment, nói rằng khi hắn t//ự s//át toàn thân không có lấy một mảnh vải, có lẽ đã ăn chơi cả đêm, thần chí không tỉnh nên mới nhảy lầu.
Đương nhiên, có rất nhiều người khẳng định đây là một âm mưu, nhất định hắn đã chọc vào một nhân vật lớn nào đó.
“Sao vậy?” Phó Khinh Chu vừa đi từ phòng tắm ra, thấy tôi đang cau mặt liền hỏi.
“Cố Tử Dịch… đã chế+.” Tôi thầm thì.
“Ừm, tội hắn đáng chế+ vạn lần.” Đôi mắt Phó Khinh Chu cực kỳ băng lãnh, ngữ khí lạnh nhạt, tựa như đang nói về chuyện một con kiến vừa bị giẫm chế+.
Hắn chậm rãi đi tới, lấy điện thoại ra khỏi tay tôi, “Đừng xem nữa, đi ăn sáng.”
“Vì sao hắn đột nhiên lại chế+?” Tôi hỏi.
Hắn sẽ không thật sự t//ự s//át, tuyệt đối không có khả năng này xảy ra.
“Bởi vì có người muốn hắn chế+.” Phó Khinh Chu xoa đầu tôi, “Đây không phải chuyện em cần quan tâm, đừng nghĩ nữa.”
Người muốn Cố Tử Dịch chế+ là ai?
Có phải là hắn không?
Trái tim tôi lại run rẩy kịch liệt.
Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi Phó Khinh Chu, “Thư Dư vẫn ổn đúng không?”
Tôi rất cần một câu trả lời của hắn.
“Cô ta vẫn rất tốt, tôi cam đoan với em.”
“Vậy là tốt rồi. Cô ấy không sao là tốt rồi.” Lời cam đoan của hắn như một liều thuốc an thần trấn tĩnh lại tâm trạng hoảng loạn của tôi.
Bởi vì tôi biết, những chuyện như vậy, hắn không cần thiết lừa gạt tôi.
Hắn không cho tôi đi thăm Thư Dư, có lẽ vì tâm lý của Thư Dư hiện tại chưa ổn định.
Mấy ngày sau, Phó Khinh Chu lấy lý do dưỡng thương mà ở lì trong biệt thự.
Khi hắn không có nhà, có một dì giúp việc tới nấu cơm cho tôi, nhưng sau khi hắn tạm nghỉ, dì giúp việc ấy không đến nữa.
Ba bữa một ngày đều do hắn đích thân làm.
Trước đây đều là tôi săn sóc lấy lòng nấu cơm cho hắn, nhưng hai ngày này đều là hắn nấu cơm cho tôi.
Tôi chưa bao giờ nói với hắn tôi thích ăn món gì, nhưng bữa nào trên bàn cũng có những món tôi thích ăn, hay nói đúng hơn, tất cả đều là những món tôi thích ăn.
Ngay cả hương vị cũng cay nồng như sở thích của tôi.
“Có phải Diệp Noãn Noãn cũng thích ăn cay không?” Khi tôi hỏi những lời này, bàn tay đang cầm đũa của hắn hơi cứng lại.
Nhưng chỉ mất vài giây, hắn lập tức lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, gắp một khối thịt bò bỏ vào bát tôi, thanh âm trầm ổn truyền tới, “Ừ, cô ấy thích ăn cay.”
Nghe nói Diệp Noãn Noãn là cấm kỵ của Phó Khinh Chu, không ai dám nhắc cái tên này trước mặt hắn.
Nhưng hắn không biết, ba chữ này tựa như một cây gai cắm thẳng vào lòng tôi, mỗi lần nhắc tới, tôi đều đau như vừa phải qua khổ hình moi tim xẻ cốt.
“Sau đó thì sao?” Tôi tiếp tục hỏi, cố giữ cho ngữ khí bình thản, thậm chí còn mang theo chút tò mò.
Tôi không thể hắn nhìn thấy bàn tay của mình đang run tới mức không cầm vững đũa.
“Sau đó, cô ấy đi rồi.” Hắn thản nhiên đáp.
“Đi đâu?”
“Không biết.”
Nói dối!
Thanh âm của hắn đã có chút không kiên nhẫn, tôi lập tức không hỏi nữa, nói sang chuyện khác, “Thịt bò hôm nay rất ngon, non mềm vừa miệng, mai anh lại nấu món này được không.”
“Được.” Hắn trả lời, sau đó buông đũa, “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút. Tôi có việc lên lầu, lát nữa em thu dọn bát đũa.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, cúi đầu chăm chú ăn cơm, nhưng ngay sau khi hắn khuất bóng, hai chiếc đũa trên tay tôi cũng rơi xuống đất.
Tôi che miệng khóc không ra tiếng.
Chị gái tôi chế+ thảm như vậy, sao hắn lại không biết được?
Sao hắn có thể không biết được chứ?
Hai ngày sau, hắn bắt đầu bận rộn trở lại.
Hắn không tới công ty, cũng không gặp khách hàng, hầu như cả ngày đều nhốt mình trong thư phòng, nhưng vẫn đúng giờ xuất hiện nấu cơm cho tôi.
Buổi sáng ngày thứ ba, sau khi ăn điểm tâm xong, hắn đưa cho tôi một tấm thẻ, “Sức khỏe của em cũng tốt lên rồi, hôm nay thời tiết không tệ, ra ngoài đi dạo phố đi.”
Suốt ba năm nay, hắn chưa từng hạn chế sự tự do của tôi, ra ngoài đi dạo ăn uống xem phim đều có thể, miễn là ở trong phạm vi giám thị của hắn.
Có điều tôi rất ít khi ra ngoài, chỉ khi Thư Dư tới tôi mới đi cùng cô ấy, bởi vì sau khi rời khỏi đây, tôi có thể thoải mái nói chuyện với cô ấy.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nhắc tới Thư Dư, hắn đều sẽ nói cô ấy đang dưỡng bệnh trong bệnh viện, không cho tôi đến thăm cô ấy.
Hiện tại cũng vậy, tôi nói tôi không muốn đi dạo phố, chỉ muốn gặp Thư Dư.
“Tôi bảo Đường Xán đi cùng em. Ngoan, nghe lời.”
Đường Xán là vệ sĩ nữ duy nhất bên cạnh hắn.
Hắn đã nói như vậy, tôi liền biết hôm nay tôi không thể không đi shopping.
“Đưa cô ấy đi dạo thả lỏng một chút, ăn xong cơm chiều rồi về.” Hắn đưa thẻ cho Đường Xán.
Hắn muốn đuổi tôi đi, nhất định là có người sẽ tới đây, tôi không thể ở lại.
12
Đường Xán là một hũ nút, ngày thường rất kiệm lời, tương đối khách sáo với tôi.
Những người bên cạnh Phó Khinh Chu đều như vậy, tôi cũng đã quen rồi.
Vừa lên xe, tôi vội hỏi, “Vì sao Phó Khinh Chu không cho tôi gặp Thư Dư? Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì không?”
“Hạ tiểu thư, chuyện của Trần tiểu thư tôi không rõ ràng lắm. Tôi vừa đi nước ngoài về, không biết mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”
“Thật sự không biết?” Tôi không tin, nhìn thẳng vào đôi mắt cô ấy.
Nhưng không tìm ra được chút xao động nào.
Bỏ đi, Phó Khinh Chu không cho phép, sao bọn họ dám nói cho tôi.
Thời gian cả một ngày dài, tôi vốn tưởng rằng đi cùng Đường Xán sẽ rất nhàm chán, nào ngờ cô ấy khá hài hước, còn đưa tôi đi spa, đến công viên trò chơi đi dạo.
Sau khi dưỡng da mặt xong, thời gian vẫn còn sớm, cô ấy dẫn tôi đến một khách sạn suối nước nóng ở ngoại thành.
“Đây cũng là sản nghiệp của Phó Khinh Chu sao?” Tôi hỏi.
“Không, đây chỉ là một khách sạn bình thường, tôi thấy đánh giá tương đối khả quan nên đưa cô tới đây.”
Biết không phải địa bàn của Phó Khinh Chu, tôi lập tức thả lỏng trở lại.
Đường Xán chu đáo chuẩn bị áo tắm cho tôi, khi cô ấy cùng tôi vào phòng thay đồ, tôi khó chịu hỏi cô ấy, “Phó Khinh Chu lo lắng tôi tới như vậy sao? Thay đồ cũng muốn cô đi cùng?”
“Trong này rất nóng, tôi cũng cần thay đồ.” Đường Xán nói xong liền thản nhiên cởi đồ, thay vào một bộ quần áo tương đối thoải mái.
Tôi nói, “Cô cũng mặc áo tắm đi ngâm nước nóng với tôi đi.”
Nếu đề phòng tôi như vậy, cần gì phải bảo tôi đi ra ngoài thả lỏng.
“Tôi không mang áo tắm.” Khi nói xong lời này, cô ấy đột nhiên bước tới gần tôi, “Hạ tiểu thư, điện thoại của cô bị theo dõi, sau này đừng dùng nó để chụp ảnh, cũng đừng phát tán cho truyền thông.”
Tôi giật mình nhìn Đường Xán.
Tôi nghĩ cô ấy giống những vệ sĩ khác, là thủ hạ trung thành của Phó Khinh Chu, không ngờ cô ấy lại là —
“Gián điệp?” Tôi mấp máy tôi, không lên tiếng mà đặt câu hỏi.
Thấy cô ấy gật đầu, sống mũi tôi lập tức cay xè.
Tôi tự thấy xấu hổ cho thái độ khó chịu của bản thân mình.
“Nên, Thư Dư thật sự không sao đúng không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Cô ấy đang điều trị trong bệnh viện, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thật tốt quá.
“Tôi luôn bị giám sát, chỉ có nhân cơ hội này mới có thể nói cho cô biết, sắp tới Phó Khinh Chu sẽ có một dự án lớn, thời gian và vị trí đều đã biết, nhưng tôi tạm thời không có biện pháp liên hệ với những người bên kia, cần cô hỗ trợ.”
“Được.” Tôi lập tức gật đầu, nhanh chóng ghi nhớ địa chỉ mà Đường Xán nói.
Cô ấy nói, trong vòng bốn ngày tới tôi cần tìm cơ hội ra ngoài, nói lại tin tức cho một người bán hạt dẻ ven đường.
“Ngoài ra, trong tay hắn có một USB chứa đựng một lượng thông tin rất lớn, tạm thời tôi không biết nó ở đâu, cô nhớ để ý một chút… Nhưng tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần xác định vị trí hắn cất giấu nó là được, tôi sẽ tìm cách lấy nó. Có điều, không tìm được USB cũng không sao, chỉ cần lần này bắt được hắn là có thể định tội.”
Nói đến USB, tôi liền kể lại cho cô ấy nghe về video tôi đã xem được. Tôi cố ý không nhắc nhiều về việc vị cảnh sát kia bị tra tấn, nhưng cho dù không nói đến cái chế+ của hắn, dường như cô ấy cũng đã biết.
Sau khi nghe xong, đôi mắt cô ấy đỏ lên, sắc mặt trắng bệch, “Tôi đã biết là như vậy… Gần đây không liên lạc được với hắn.”
Cô ấy nhắm mắt lại, tới khi mở ra, hai mắt chỉ còn thản nhiên, “Nhưng không phải USB đó…”
“Cho nên USB hôm ấy là hắn cố ý muốn tôi xem đúng không?”
“Bằng sự hiểu biết của tôi với hắn, có thể là như vậy.”
Cho dù đã biết trước khả năng ấy, nhưng nghe được xác nhận của Đường Xán, tôi vẫn thấy toàn thân lạnh buốt.
Không phải là đau đớn, mà giống như một loại trực giác.
“Không sao, lần này cô tố cáo đám người kia, ngược lại lại khiến hắn không còn hoài nghi cô nữa.” Đường Xán nói.
Phó Khinh Chu từng nghi ngờ mục đích tôi tham gia Tinh Tham, nghĩ tôi có thể là cảnh sát nằm vùng nên mới theo dõi đề phòng tôi. Nhưng sau chuyện này, hắn đã xác định tôi không phải nằm vùng, chẳng qua chỉ bất bình cho bạn tốt của mình mà thôi.
Tôi vốn không phải gián điệp, bởi vì vị cảnh sát năm ấy không muốn tôi mạo hiểm.
“Cô biết thân phận của tôi từ khi nào?” Tôi hỏi.
“Triệu Minh nói cho tôi. Hắn từng gặp qua cô một lần, nói tôi phải bảo vệ cô thật tốt.”
Triệu Minh chính là vị cảnh sát kia.
Nghe xong lời này, trái tim tôi càng co rút nhức nhối.
Dường như nhận thấy thời gian thay đồ đã quá dài so với bình thường, cô ấy lập tức lấy máy theo dõi trên bộ quần áo cũ mang lại trên người, lập tức trở về thân phận nữ vệ sĩ của Phó Khinh Chu, ngữ khí trong trẻo lạnh lùng, “Hạ tiểu thư, nếu cô thay đồ xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Cô ấy nói, trong Tinh Tham không chỉ có một gián điệp.
Nhưng còn những ai, cô ấy không cho tôi biết. Có thể là vệ sĩ trước đây tôi từng lạnh mặt, cũng có thể là một người bán hàng vô danh, thậm chí có cả những cô gái thân phận giống tôi…
Vì chính nghĩa, bọn họ bất chấp an nguy của bản thân, sẵn sàng xả thân cho đại cục.
Nhớ lại vị cảnh sát bị tra tấn trong video, cõi lòng tôi đau đớn.
Một khi gián điệp bị phát hiện, trước khi chế+, nhất định phải chịu đựng khổ hình mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Vậy mà bọn họ vẫn bất chấp tất cả, dấn thân vào chốn này.
Sau khi biết thân phận của Đường Xán, tôi chợt cảm thấy linh hồn như đươc an ủi, bởi vì hiện tại, không phải một mình tôi lặng lẽ đấu tranh.
Bên cạnh tôi có rất nhiều đồng bạn.
Chị, Thư Dư, chúng ta nhất định sẽ thắng, chính nghĩa nhất định sẽ đánh bại tà ác.
Đám ma quỷ tàn bạo đó, chắc chắn sẽ bị đuổi về địa phương mà bọn chúng xứng đáng.
Mà những linh hồn sạch sẽ, cũng sẽ được trở lại với nhân gian ấm áp.
Đúng không?
Buổi tối, Phó Khinh Chu có việc ra ngoài, hắn sắp xếp mấy vệ sĩ bên ngoài biệt thự, phạm vi hoạt động của tôi chỉ giới hạn trong căn biệt thự này cùng hoa viên đầy sơn chi bên ngoài.
Thư phòng lầu hai và lầu ba chính là cấm địa, hắn đã nói tôi tuyệt đối không được tới những nơi đó.
Tôi đoán, hai nơi này nhất định cất giấu những bí mật cực kỳ quan trọng của hắn.
Tôi rất muốn đến xem, nhưng lại không dám. Hoặc ít nhất, hiện tại vẫn chưa dám.
Suốt cả ngày tôi gọi cho Thư Dư nhưng cô ấy không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn, tôi rất lo lắng không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại ngoại trừ bất an, tôi không làm được gì khác.
Giữa trưa Phó Khinh Chu rời đi, đến tối cũng không trở về.
Không biết hắn đi đâu, chưa bao giờ tôi dám hỏi lịch trình của hắn.
Lần lâu nhất trước đây là hắn đi suốt một tháng không trở về, sau khi trở lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Chuyện lần này có chút phức tạp, tương đối tốn thời gian.”
“Ra vậy.”
Trước đây mỗi lần hắn ra ngoài, tôi đều ác độc mà cầu nguyện trong lòng, hy vọng hắn đừng bao giờ trở lại, tốt nhất là bị người ta tặng vài viên đạn vào đầu.
Lần này cũng như vậy, mỗi giây mỗi phút tôi vẫn chờ mong hắn có thể vĩnh viễn biến mất.
Đáng tiếc, ông trời xưa nay không chiều lòng người, hay nói đúng hơn là không chiều lòng tôi.
Ba ngày sau, vào bốn giờ sáng, hắn trở về.
Cửa phòng vừa đẩy ra, tôi đã ngửi thấy mùi máu tươi rất nồng.
Hắn tới gần hôn tôi, tôi liền thuận theo ý hắn, hỏi, “Anh bị thương?”
“Vết thương nhỏ mà thôi, không vấn đề gì.” Hắn vươn tay ôm lấy tôi, vòng tay hắn rất chặt, tựa như muốn dung nhập tôi vào trong da thịt hắn.
“Nếu tôi không thể trở về, em sẽ vì tôi mà rơi lệ sao?” Hắn hỏi.
“Không.” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Giống như nếu sau này tôi chết, anh cũng tuyệt đối không cảm thấy xót thương. Phó Khinh Chu, anh chỉ cần một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, mà tôi lại muốn một người đàn ông có thể khiến tôi không cần lo cơm áo gạo tiền. Giữa hai chúng ta, ngoại trừ nhu cầu sinh lý, còn có tình cảm gì sao?”
“A.” Hắn cười khẽ, “Đúng là không nên có.”
Hắn thả tôi ra, cởi áo khoác đi vào phòng tắm.
Tôi rũ mi đảo mắt qua chiếc áo khoác bị ném trên sofa, ban nãy khi hắn ôm tôi, tôi cảm nhận được một khẩu súng cất trong đó.
Tôi lật chăn xuống giường, chậm rãi đến bên sofa.
Kiện áo khoác màu đen đó, là trước đây tôi mua cho hắn.
Đông chí năm ấy, khi đi dạo phố với Thư Dư, tôi thấy thuận mắt nên mua về.
Hình như hắn tương đối thích mặc kiện áo ấy, ba ngày mang đi giặt một lần, ngoại trừ thời gian giặt đồ đều mang nó bên người, từ khi tôi tặng hắn cho đến hiện tại.
Suốt hai năm.
Tôi thong thả bước từng bước, luồn tay vào kiện áo khoác, cẩn thận lấy đồ vật bên trong ra.
Ngoại trừ súng, còn có một món đồ nhỏ nữa, hóa ra là một chiếc USB.
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, bình thường hắn thường chỉ tắm khoảng năm phút, nhưng có lẽ hôm nay do bị thương nên mất thêm chút thời gian xử lý.
Tôi âm thầm dự đoán, ít nhất cũng phải mười phút.
Chiếc laptop nằm đối diện với tôi, khoảng cách không tới mười bước chân.
Nghĩa là, tôi cần phải mở máy tính xem USB, mang đồ trả lại trong áo hắn, ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà trở về lại trên giường trong vòng năm phút.
Đây là một hành động cực kỳ mạo hiểm.
Thậm chí còn nguy hiểm hơn so với việc trực tiếp chĩa súng vào đầu Phó Khinh Chu.
Nhưng tôi nhất định phải làm.
Trái tim đập loạn trong lồng ngực, ngay khi nghe thấy tiếng nước dừng lại, tôi vội vàng tắt máy tính trả USB về vị trí cũ.
Nhưng hắn ra rất nhanh, tôi không kịp trở lại giường.
“Sao lại đi xuống rồi?” Hắn nhìn tôi một chút, ánh mắt hơi dừng lại ở bàn tay trái đang nắm chặt của tôi.
“Tôi đi WC.” Tôi làm như không có chuyện gì, bình tĩnh bước qua hắn đi vào phòng vệ sinh.
Cửa vừa đóng lại, tôi ra sức bịt chặt miệng mình, cố không để những tiếng nức nở thoát khỏi hai lòng bàn tay.
Thân thể tôi không thể khống chế được mà run rẩy, trái tim cũng đau đớn nhức nhối.
Video trong USB tựa như chiếc chùy nện mạnh vào trái tim những tưởng đã vô cùng cứng rắn của tôi, m//áu th//ịt tung tóe, đau không thở nổi.
Chị gái của tôi cũng giống như cô gái trong video đó, nằm trên chiếc giường lạnh như băng, bị người ta dùng dao tàn nhẫn lấy đi những khí quan quan trọng, phần thân thể còn lại bị ném xuống sông một cách vô tình.
Cô gái ấy thậm chí còn thảm hại hơn chị tôi, bọn họ chết không toàn th//ây, vĩnh viễn không thể nói lời cuối cùng với gia đình, thậm chí có lẽ người thân của họ cũng không biết bọn họ còn sống hay đã chế+.
Đương nhiên, càng không bao giờ biết, họ đã phải trải qua những gì.
Mà những kẻ có tiền có thế kia, thản nhiên hút thuốc cười vang, trôi trong trạng thái phiêu dật sảng khoái, thản nhiên nhìn họ trải qua những giây phút kinh khủng cuối cùng.
Video kia được ghép lên từ những bức ảnh chụp, mà người chụp ảnh phải chịu đựng một khổ hình càng thêm thảm thiết.
Tôi biết người chụp ảnh đó.
Tôi vẫn nhớ ba năm trước, khi tôi đến nhận di thể của chị gái, một cảnh sát khí chất ôn hòa đã an ủi tôi, “Cứ tin ở chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ trả lại chính nghĩa cho cô ấy.”
Một tháng sau khi chị gái qua đời, tôi đến gặp vị cảnh sát đó. Tôi nói cái chết của chị ấy không phải là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chị ấy từng ký hợp đồng với Tinh Tham, nhất định là Tinh Tham có vấn đề.
Khi ấy tôi nói với hắn, tôi muốn đến Tinh Tham, báo thù cho chị ấy.
Vị cảnh sát đó nói chuyện này rất nguy hiểm, bảo tôi yên tâm giao chuyện này cho bọn họ.
Tôi đã nghĩ, cảnh sát vốn không muốn đào sâu vào chuyện của chị gái, bọn họ chỉ muốn qua loa lừa gạt làm tôi yên tâm mà thôi, nên tôi lén tự mình tới nơi này.
Tôi chưa bao giờ biết, vì tìm ra chân tướng, bọn họ phải trả giá nhiều như vậy.
Video này giống như được làm ra để tôi xem.
Có lẽ hắn muốn tôi biết được, kết cục của gián điệp bị bắt sẽ thảm thiết tới mức nào.
Hắn đang cảnh cáo tôi, ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, không được phép hai lòng, nếu không tôi nhất định sẽ giống như cảnh sát nằm vùng đã chụp lại những bức ảnh trong video, ngay cả t//ử vong cũng là một ước mơ xa xỉ.
Vòng luẩn quẩn này, so với tưởng tượng của tôi, còn dơ bẩn thống thiết hơn muôn phần.
Mà thủ đoạn của Phó Khinh Chu, so với tưởng tượng của tôi, càng ác liệt tàn nhẫn hơn!
11
Nằm bên cạnh Phó Khinh Chu, không biết tôi đã nghĩ tới chuyện lấy khẩu súng kia tiễn hắn về địa ngục bao nhiêu lần.
Nhưng tôi không dám, bởi vì tôi biết rõ mình không có lá gan ấy.
Tôi cũng biết, Phó Khinh Chu có thể không phải là chủ mưu của tất cả những chuyện này, phía trên hoặc bên cạnh hắn, nhất định còn có một sếp lớn khác.
Buổi sáng hôm sau, khi tôi đang lướt weibo vô tình nhìn thấy top 1 hot search, tiêu đề cực kỳ nổi bật: Cố Tử Dịch t//ự s//át.
Tôi sửng sốt một chút, lập tức nhấn vào, liền thấy phòng làm việc của Cố Tử Dịch up tin mới nhất về chuyện Cố Tử Dịch nhảy lầu tự sát trong chính căn nhà của mình.
Bên dưới rất nhiều người comment, nói rằng khi hắn t//ự s//át toàn thân không có lấy một mảnh vải, có lẽ đã ăn chơi cả đêm, thần chí không tỉnh nên mới nhảy lầu.
Đương nhiên, có rất nhiều người khẳng định đây là một âm mưu, nhất định hắn đã chọc vào một nhân vật lớn nào đó.
“Sao vậy?” Phó Khinh Chu vừa đi từ phòng tắm ra, thấy tôi đang cau mặt liền hỏi.
“Cố Tử Dịch… đã chế+.” Tôi thầm thì.
“Ừm, tội hắn đáng chế+ vạn lần.” Đôi mắt Phó Khinh Chu cực kỳ băng lãnh, ngữ khí lạnh nhạt, tựa như đang nói về chuyện một con kiến vừa bị giẫm chế+.
Hắn chậm rãi đi tới, lấy điện thoại ra khỏi tay tôi, “Đừng xem nữa, đi ăn sáng.”
“Vì sao hắn đột nhiên lại chế+?” Tôi hỏi.
Hắn sẽ không thật sự t//ự s//át, tuyệt đối không có khả năng này xảy ra.
“Bởi vì có người muốn hắn chế+.” Phó Khinh Chu xoa đầu tôi, “Đây không phải chuyện em cần quan tâm, đừng nghĩ nữa.”
Người muốn Cố Tử Dịch chế+ là ai?
Có phải là hắn không?
Trái tim tôi lại run rẩy kịch liệt.
Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi Phó Khinh Chu, “Thư Dư vẫn ổn đúng không?”
Tôi rất cần một câu trả lời của hắn.
“Cô ta vẫn rất tốt, tôi cam đoan với em.”
“Vậy là tốt rồi. Cô ấy không sao là tốt rồi.” Lời cam đoan của hắn như một liều thuốc an thần trấn tĩnh lại tâm trạng hoảng loạn của tôi.
Bởi vì tôi biết, những chuyện như vậy, hắn không cần thiết lừa gạt tôi.
Hắn không cho tôi đi thăm Thư Dư, có lẽ vì tâm lý của Thư Dư hiện tại chưa ổn định.
Mấy ngày sau, Phó Khinh Chu lấy lý do dưỡng thương mà ở lì trong biệt thự.
Khi hắn không có nhà, có một dì giúp việc tới nấu cơm cho tôi, nhưng sau khi hắn tạm nghỉ, dì giúp việc ấy không đến nữa.
Ba bữa một ngày đều do hắn đích thân làm.
Trước đây đều là tôi săn sóc lấy lòng nấu cơm cho hắn, nhưng hai ngày này đều là hắn nấu cơm cho tôi.
Tôi chưa bao giờ nói với hắn tôi thích ăn món gì, nhưng bữa nào trên bàn cũng có những món tôi thích ăn, hay nói đúng hơn, tất cả đều là những món tôi thích ăn.
Ngay cả hương vị cũng cay nồng như sở thích của tôi.
“Có phải Diệp Noãn Noãn cũng thích ăn cay không?” Khi tôi hỏi những lời này, bàn tay đang cầm đũa của hắn hơi cứng lại.
Nhưng chỉ mất vài giây, hắn lập tức lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, gắp một khối thịt bò bỏ vào bát tôi, thanh âm trầm ổn truyền tới, “Ừ, cô ấy thích ăn cay.”
Nghe nói Diệp Noãn Noãn là cấm kỵ của Phó Khinh Chu, không ai dám nhắc cái tên này trước mặt hắn.
Nhưng hắn không biết, ba chữ này tựa như một cây gai cắm thẳng vào lòng tôi, mỗi lần nhắc tới, tôi đều đau như vừa phải qua khổ hình moi tim xẻ cốt.
“Sau đó thì sao?” Tôi tiếp tục hỏi, cố giữ cho ngữ khí bình thản, thậm chí còn mang theo chút tò mò.
Tôi không thể hắn nhìn thấy bàn tay của mình đang run tới mức không cầm vững đũa.
“Sau đó, cô ấy đi rồi.” Hắn thản nhiên đáp.
“Đi đâu?”
“Không biết.”
Nói dối!
Thanh âm của hắn đã có chút không kiên nhẫn, tôi lập tức không hỏi nữa, nói sang chuyện khác, “Thịt bò hôm nay rất ngon, non mềm vừa miệng, mai anh lại nấu món này được không.”
“Được.” Hắn trả lời, sau đó buông đũa, “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút. Tôi có việc lên lầu, lát nữa em thu dọn bát đũa.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, cúi đầu chăm chú ăn cơm, nhưng ngay sau khi hắn khuất bóng, hai chiếc đũa trên tay tôi cũng rơi xuống đất.
Tôi che miệng khóc không ra tiếng.
Chị gái tôi chế+ thảm như vậy, sao hắn lại không biết được?
Sao hắn có thể không biết được chứ?
Hai ngày sau, hắn bắt đầu bận rộn trở lại.
Hắn không tới công ty, cũng không gặp khách hàng, hầu như cả ngày đều nhốt mình trong thư phòng, nhưng vẫn đúng giờ xuất hiện nấu cơm cho tôi.
Buổi sáng ngày thứ ba, sau khi ăn điểm tâm xong, hắn đưa cho tôi một tấm thẻ, “Sức khỏe của em cũng tốt lên rồi, hôm nay thời tiết không tệ, ra ngoài đi dạo phố đi.”
Suốt ba năm nay, hắn chưa từng hạn chế sự tự do của tôi, ra ngoài đi dạo ăn uống xem phim đều có thể, miễn là ở trong phạm vi giám thị của hắn.
Có điều tôi rất ít khi ra ngoài, chỉ khi Thư Dư tới tôi mới đi cùng cô ấy, bởi vì sau khi rời khỏi đây, tôi có thể thoải mái nói chuyện với cô ấy.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nhắc tới Thư Dư, hắn đều sẽ nói cô ấy đang dưỡng bệnh trong bệnh viện, không cho tôi đến thăm cô ấy.
Hiện tại cũng vậy, tôi nói tôi không muốn đi dạo phố, chỉ muốn gặp Thư Dư.
“Tôi bảo Đường Xán đi cùng em. Ngoan, nghe lời.”
Đường Xán là vệ sĩ nữ duy nhất bên cạnh hắn.
Hắn đã nói như vậy, tôi liền biết hôm nay tôi không thể không đi shopping.
“Đưa cô ấy đi dạo thả lỏng một chút, ăn xong cơm chiều rồi về.” Hắn đưa thẻ cho Đường Xán.
Hắn muốn đuổi tôi đi, nhất định là có người sẽ tới đây, tôi không thể ở lại.
12
Đường Xán là một hũ nút, ngày thường rất kiệm lời, tương đối khách sáo với tôi.
Những người bên cạnh Phó Khinh Chu đều như vậy, tôi cũng đã quen rồi.
Vừa lên xe, tôi vội hỏi, “Vì sao Phó Khinh Chu không cho tôi gặp Thư Dư? Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì không?”
“Hạ tiểu thư, chuyện của Trần tiểu thư tôi không rõ ràng lắm. Tôi vừa đi nước ngoài về, không biết mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”
“Thật sự không biết?” Tôi không tin, nhìn thẳng vào đôi mắt cô ấy.
Nhưng không tìm ra được chút xao động nào.
Bỏ đi, Phó Khinh Chu không cho phép, sao bọn họ dám nói cho tôi.
Thời gian cả một ngày dài, tôi vốn tưởng rằng đi cùng Đường Xán sẽ rất nhàm chán, nào ngờ cô ấy khá hài hước, còn đưa tôi đi spa, đến công viên trò chơi đi dạo.
Sau khi dưỡng da mặt xong, thời gian vẫn còn sớm, cô ấy dẫn tôi đến một khách sạn suối nước nóng ở ngoại thành.
“Đây cũng là sản nghiệp của Phó Khinh Chu sao?” Tôi hỏi.
“Không, đây chỉ là một khách sạn bình thường, tôi thấy đánh giá tương đối khả quan nên đưa cô tới đây.”
Biết không phải địa bàn của Phó Khinh Chu, tôi lập tức thả lỏng trở lại.
Đường Xán chu đáo chuẩn bị áo tắm cho tôi, khi cô ấy cùng tôi vào phòng thay đồ, tôi khó chịu hỏi cô ấy, “Phó Khinh Chu lo lắng tôi tới như vậy sao? Thay đồ cũng muốn cô đi cùng?”
“Trong này rất nóng, tôi cũng cần thay đồ.” Đường Xán nói xong liền thản nhiên cởi đồ, thay vào một bộ quần áo tương đối thoải mái.
Tôi nói, “Cô cũng mặc áo tắm đi ngâm nước nóng với tôi đi.”
Nếu đề phòng tôi như vậy, cần gì phải bảo tôi đi ra ngoài thả lỏng.
“Tôi không mang áo tắm.” Khi nói xong lời này, cô ấy đột nhiên bước tới gần tôi, “Hạ tiểu thư, điện thoại của cô bị theo dõi, sau này đừng dùng nó để chụp ảnh, cũng đừng phát tán cho truyền thông.”
Tôi giật mình nhìn Đường Xán.
Tôi nghĩ cô ấy giống những vệ sĩ khác, là thủ hạ trung thành của Phó Khinh Chu, không ngờ cô ấy lại là —
“Gián điệp?” Tôi mấp máy tôi, không lên tiếng mà đặt câu hỏi.
Thấy cô ấy gật đầu, sống mũi tôi lập tức cay xè.
Tôi tự thấy xấu hổ cho thái độ khó chịu của bản thân mình.
“Nên, Thư Dư thật sự không sao đúng không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Cô ấy đang điều trị trong bệnh viện, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thật tốt quá.
“Tôi luôn bị giám sát, chỉ có nhân cơ hội này mới có thể nói cho cô biết, sắp tới Phó Khinh Chu sẽ có một dự án lớn, thời gian và vị trí đều đã biết, nhưng tôi tạm thời không có biện pháp liên hệ với những người bên kia, cần cô hỗ trợ.”
“Được.” Tôi lập tức gật đầu, nhanh chóng ghi nhớ địa chỉ mà Đường Xán nói.
Cô ấy nói, trong vòng bốn ngày tới tôi cần tìm cơ hội ra ngoài, nói lại tin tức cho một người bán hạt dẻ ven đường.
“Ngoài ra, trong tay hắn có một USB chứa đựng một lượng thông tin rất lớn, tạm thời tôi không biết nó ở đâu, cô nhớ để ý một chút… Nhưng tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần xác định vị trí hắn cất giấu nó là được, tôi sẽ tìm cách lấy nó. Có điều, không tìm được USB cũng không sao, chỉ cần lần này bắt được hắn là có thể định tội.”
Nói đến USB, tôi liền kể lại cho cô ấy nghe về video tôi đã xem được. Tôi cố ý không nhắc nhiều về việc vị cảnh sát kia bị tra tấn, nhưng cho dù không nói đến cái chế+ của hắn, dường như cô ấy cũng đã biết.
Sau khi nghe xong, đôi mắt cô ấy đỏ lên, sắc mặt trắng bệch, “Tôi đã biết là như vậy… Gần đây không liên lạc được với hắn.”
Cô ấy nhắm mắt lại, tới khi mở ra, hai mắt chỉ còn thản nhiên, “Nhưng không phải USB đó…”
“Cho nên USB hôm ấy là hắn cố ý muốn tôi xem đúng không?”
“Bằng sự hiểu biết của tôi với hắn, có thể là như vậy.”
Cho dù đã biết trước khả năng ấy, nhưng nghe được xác nhận của Đường Xán, tôi vẫn thấy toàn thân lạnh buốt.
Không phải là đau đớn, mà giống như một loại trực giác.
“Không sao, lần này cô tố cáo đám người kia, ngược lại lại khiến hắn không còn hoài nghi cô nữa.” Đường Xán nói.
Phó Khinh Chu từng nghi ngờ mục đích tôi tham gia Tinh Tham, nghĩ tôi có thể là cảnh sát nằm vùng nên mới theo dõi đề phòng tôi. Nhưng sau chuyện này, hắn đã xác định tôi không phải nằm vùng, chẳng qua chỉ bất bình cho bạn tốt của mình mà thôi.
Tôi vốn không phải gián điệp, bởi vì vị cảnh sát năm ấy không muốn tôi mạo hiểm.
“Cô biết thân phận của tôi từ khi nào?” Tôi hỏi.
“Triệu Minh nói cho tôi. Hắn từng gặp qua cô một lần, nói tôi phải bảo vệ cô thật tốt.”
Triệu Minh chính là vị cảnh sát kia.
Nghe xong lời này, trái tim tôi càng co rút nhức nhối.
Dường như nhận thấy thời gian thay đồ đã quá dài so với bình thường, cô ấy lập tức lấy máy theo dõi trên bộ quần áo cũ mang lại trên người, lập tức trở về thân phận nữ vệ sĩ của Phó Khinh Chu, ngữ khí trong trẻo lạnh lùng, “Hạ tiểu thư, nếu cô thay đồ xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Cô ấy nói, trong Tinh Tham không chỉ có một gián điệp.
Nhưng còn những ai, cô ấy không cho tôi biết. Có thể là vệ sĩ trước đây tôi từng lạnh mặt, cũng có thể là một người bán hàng vô danh, thậm chí có cả những cô gái thân phận giống tôi…
Vì chính nghĩa, bọn họ bất chấp an nguy của bản thân, sẵn sàng xả thân cho đại cục.
Nhớ lại vị cảnh sát bị tra tấn trong video, cõi lòng tôi đau đớn.
Một khi gián điệp bị phát hiện, trước khi chế+, nhất định phải chịu đựng khổ hình mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Vậy mà bọn họ vẫn bất chấp tất cả, dấn thân vào chốn này.
Sau khi biết thân phận của Đường Xán, tôi chợt cảm thấy linh hồn như đươc an ủi, bởi vì hiện tại, không phải một mình tôi lặng lẽ đấu tranh.
Bên cạnh tôi có rất nhiều đồng bạn.
Chị, Thư Dư, chúng ta nhất định sẽ thắng, chính nghĩa nhất định sẽ đánh bại tà ác.
Đám ma quỷ tàn bạo đó, chắc chắn sẽ bị đuổi về địa phương mà bọn chúng xứng đáng.
Mà những linh hồn sạch sẽ, cũng sẽ được trở lại với nhân gian ấm áp.
Đúng không?