Chương 1
1
Vào sinh nhật năm 18 tuổi của chị tôi, mẹ dậy thật sớm nấu mì trường thọ* cho chị ấy.
(*Loại mì sợi rất dài thường ăn vào dịp năm mới/sinh nhật với ngụ ý mạnh khoẻ sống lâu)
Trên bàn cơm, mẹ dặn dò con gái cưng đầy yêu thương:
"Tuyệt đối không được cắn đứt đâu đấy, phải ăn hết một lèo, biết chưa?"
Bát mì kia vừa mới nấu xong, tôi ngồi ở đối diện mà còn cảm giác hơi nóng ập vào mặt. Không nhịn nổi nữa, tôi mở miệng:
"Mẹ có biết ăn thế sẽ bị bỏng miệng không vậy?"
"Chị ơi, chị cứ để đấy cho nguội chút đã..."
Còn chưa dứt lời thì mẹ đang hiền từ chăm chú nhìn chị bỗng đổi thái độ, nghiêm nghị nói:
"Mày thì biết cái gì! Ăn bánh bao của mày đi!"
Tôi im lặng, gục đầu xuống tiếp tục gặm bánh bao.
Tình huống như thế này ngày nào chẳng diễn ra, đã quá bình thường rồi, chẳng khiến lòng tôi gợn sóng được nữa.
Trái lại, chị tôi vội vàng đỡ lời:
"Tiểu Viên chỉ lo con bị thương thôi mà, mẹ đừng mắng em."
"Bây giờ con ăn ngay đây. Sáng sớm mẹ đã vất vả nấu mì cho con, con vui lắm ạ."
Nói xong chị tôi bất chấp cái nóng, gắp sợi mì lên bắt đầu ăn.
Mẹ thấy chị nghe lời, không cắn đứt sợi mì thì nở một nụ cười.
Nhân lúc mẹ đi vào bếp, tôi rót cho chị cốc nước:
"Có bị bỏng không? Sao chị cứ phải nghe bà ấy răm rắp vậy..."
Chị cười vuốt tóc tôi:
"Có ra sao thì cũng là mẹ mình, em đừng chống đối mẹ mãi thế."
Tôi bĩu môi, nhỏ giọng nói:
"Chị tốt, mẹ xấu!"
Chị bị tôi chọc cười, hai chúng tôi đang cười toe toét trêu đùa nhau thì mẹ quay lại.
Bà ấy cảnh giác nhìn tôi chằm chằm:
"Mày nói gì với chị đó? Đừng có dạy hư con bé, nghe chưa?!"
Tôi lè lưỡi:
"Lêu lêu lêu! Con chia sẻ tiểu thuyết 18+ với chị đấy!"
Tức chưa? Ha ha ha!
Mẹ giận tím mặt, buông đồ trong tay ra định đánh tôi.
Bỗng chị tôi đột nhiên gọi: "Mẹ!"
Bà ấy giật nảy mình, quay sang chị theo bản năng: "Sao thế?"
Chị tôi nghiêm túc nói:
"Không có gì, tự nhiên con muốn cảm tạ ơn dưỡng dục của mẹ thôi ạ!"
Thừa lúc mẹ sểnh mắt, tôi trốn ngay về phòng mình.
Đến khi mẹ kịp phản ứng lại thì gõ yêu trán chị:
"Cái con bé này..."
Nói rồi bà ấy lấy ra món quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn từ lâu và đưa cho con gái cưng.
Tôi sắp sách vở vào ba lô với vẻ mặt lạnh tanh.
Thật ra hôm nay cũng là sinh nhật tôi.
Tuy nhiên chúng tôi không phải chị em sinh đôi, chị ấy lớn hơn tôi ba tuổi.
Cứ hễ có ai biết được tôi và chị có cùng ngày sinh nhật thì đều xuýt xoa ‘duyên phận trời ban’.
Nhưng tôi biết không phải thế.
Ngày dự sinh ban đầu mà bác sĩ tính ra muộn hơn ngày tôi chào đời tận mười ngày cơ.
Chính mẹ tôi đã bám vào cửa sổ bệnh viện như phát điên, nằng nặc yêu cầu với đôi mắt vằn tia máu đỏ:
"Nhất định phải sinh hôm nay! Mổ cho tôi! Sống chết gì tự tôi chịu!"
Bố tôi thậm chí còn cướp dao giải phẫu, tuyên bố nếu bệnh viện không đỡ đẻ cho mẹ thì ông ấy sẽ kéo bác sĩ cùng chết.
Vạn bất đắc dĩ, bác sĩ mới giúp mẹ sinh mổ.
Theo thời gian, chúng tôi lớn lên.
Chị tôi càng ngày càng ưu tú, là 'cô gái hoàn hảo' trong mắt mọi người. Chị ấy cao ráo xinh đẹp, học hành xuất sắc, hiếu thảo lương thiện, thông minh siêng năng… Tóm lại, mọi lời hay ý đẹp trên đời đều hội tụ ở chị ấy.
Còn tôi thì cực kỳ bình thường, không thông minh cũng chẳng xinh đẹp.
Hồi bé, bạn cùng lớp hay chỉ trỏ:
"Chị gái Thẩm Viên đẹp thế, sao nó xấu vậy nhỉ?"
"Ừ ý, vừa xấu vừa lùn, thành tích học tập thì kém, tính cách lại còn kỳ quặc."
Khi đó tôi buồn vô cùng, giận bố giận mẹ, thậm chí oán lây sang cả chị gái.
Tôi hờn dỗi không chịu về nhà mà trốn bên ngoài nhưng chị tôi lúc nào cũng có thể lần tới chỗ tôi trốn và dịu dàng dỗ dành tôi chui ra khỏi đó.
Tôi cắn bả vai chị, nói cho hả giận:
"Đã có đứa con hoàn hảo như chị rồi sao bố mẹ còn sinh em ra!"
Chị gái ôm tôi vỗ về thủ thỉ:
"Tiểu Viên nhà mình cũng tốt lắm đó. Người ta không nhìn thấy điểm tốt của em thì em càng nên tự nhận ra điểm tốt của chính mình. Đâu phải chỉ có đứa trẻ hoàn mỹ mới xứng tồn tại trên cõi đời này. Người ta cũng cần các bạn nhỏ khác mà, các bạn nhỏ khác càng phải sống cho tốt chứ. Chị rất cần Tiểu Viên đấy."
Rồi chị dắt tay tôi, dẫn tôi đến tiệm lẩu.
Đó là lần đầu tiên tôi ăn lẩu, bình thường ở nhà có ai được phép ăn mấy loại thực phẩm ‘không lành mạnh’ như thế đâu.
Tất cả mọi người phải ăn thịt cá trứng sữa rau củ quả chế biến theo cách ít dầu ít muối.
Bố mẹ nói cô gái hoàn hảo không được dính vào mấy món ăn quái lạ kia.
Tôi ăn như hổ đói còn chị chỉ lặng lẽ ngồi ở phía đối diện nhìn tôi ăn, thỉnh thoảng dặn tôi ăn từ từ thôi.
Tôi nhắc chị ăn cùng đi thì chị chần chừ lắc đầu:
"Mẹ bảo chị không được ăn."
Khi đó còn nhỏ, tôi chỉ nghĩ đơn giản là chị ấy có hơi kỳ lạ nhưng vô cùng nhân hậu.
Cho nên về sau dù bố mẹ có lấy tôi ra so sánh với chị bao nhiêu lần, tôi cũng không tài nào ghét chị nổi.
Đến khi trưởng thành, tôi mới thấy chị như đang bị trói trong cái lốt 'cô gái hoàn hảo'.
Không thể làm chủ thân thể, cũng không thể làm chủ đời mình.
2
Tôi chuẩn bị đi đến trường.
Trong phòng khách, chị tôi đang ngắm nghía và tỏ lòng biết ơn sâu sắc về món quà sinh nhật mẹ tặng, một chiếc vương miện nạm kim cương hãng Chaumet.
Mẹ tôi hài lòng vỗ về chị, nói:
"Con mới là viên ngọc quý trên tay bố mẹ."
Hiểu rồi, đang đá xéo tôi đây mà.
Nói như tôi chính là con cóc ghẻ trên bồn cầu cái nhà này chứ gì.
Tôi đang định ra ngoài thì chị đột nhiên nói:
"Mẹ, hôm nay cũng là sinh nhật của em, con tặng vương miện cho em được không?"
14 năm qua tôi chưa từng được nhận món quà nào.
Theo lời bố mẹ tôi thì: Cho mày sinh mệnh còn chưa đủ à?
Năm nay đương nhiên tôi cũng chẳng hề chờ mong.
Ai ngờ đây là lần đầu tiên mẹ tôi đổi giọng:
"Quà của nó mẹ chuẩn bị xong cả rồi."
Dứt lời, bà ấy đưa tôi một xấp tài liệu.
Tôi nhận lấy lật lật xem qua, suýt nữa thì chuột rút khóe miệng.
Đó là một chồng hợp đồng bảo hiểm, bao gồm bảo hiểm bệnh hiểm nghèo, bảo hiểm tai nạn giao thông ngoài ý muốn, bảo hiểm đột tử, bảo hiểm toàn diện các sự cố bất ngờ…
Thấy chị nhìn theo với vẻ tò mò, tôi tiện tay ném đống hợp đồng lên mặt bàn:
"Đủ cả nhà dùng luôn. Hay lắm, ngụ ý may mắn quá."
Nói xong tôi đi luôn.
Không ngờ vừa đi tới cổng khu nhà thì chị tôi đuổi kịp.
Chị thở hổn hển dúi gì đó vào trong tay tôi.
Tôi cúi đầu xem.
Đó là một miếng ngọc điêu khắc hình phật bóng loáng, tinh tế, thượng hạng từ màu sắc đến độ thấu quang, chạm vào cảm giác rất ấm áp.
Chị cười, đeo miếng ngọc lên cổ giúp tôi:
"Đây là quà sinh nhật chị tặng, đừng tháo ra nhé."
Tôi từ chối như một phản xạ có điều kiện:
"Lại là mẹ cho chị đúng không? Em không nhận đâu, rồi bà ấy lại đánh em cho mà xem."
Trước đây mỗi lần chị chia đồ của mình cho tôi thì kiểu gì mẹ cũng sẽ xách chổi lông gà ra, vừa quật tôi vừa chửi tôi là thứ con gái không biết xấu hổ.
Phải đến khi chị tôi khóc lóc chắn trước người tôi, nhận hết lỗi lầm về mình thì bà ấy mới bằng lòng bỏ qua.
Không ngờ lần này chị lại rất nghiêm túc nói với tôi:
"Nhất định phải đeo đấy, không phải mẹ cho đâu. Em không được để ai nhìn thấy cái này, nghe chưa?"
Xưa nay chị tôi đối nhân xử thế luôn dịu dàng phải phép, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị dùng giọng điệu nghiêm nghị đến vậy với mình.
Nhất thời, tôi ngây ra.
Nhưng khuôn mặt cười nhẹ của chị đã quay về chỉ trong nháy mắt:
"Ngoan, tối về nhà sớm nhé, chị có chuyện muốn nói cho em biết."
Tôi cười ranh mãnh hỏi:
"Chị yêu sớm đúng không? Yên tâm, em không mách bố mẹ đâu."
Chị tôi sửng sốt một lát rồi đỏ bừng mặt:
"Em đừng nói nhảm..."
Tôi chạy biến đi với nụ cười tinh nghịch:
"Vẫn còn chối à, hotboy Chu Ninh Hoa chứ gì~ Ông anh rể này em chấm rồi nhé!"
3
Trên đường tôi vừa đi vừa nghĩ, hai hôm nay chị tôi hơi là lạ.
Tối qua sắp lên giường, lần đầu tiên chị ôm gối sang đòi ngủ cùng tôi.
Chúng tôi chen chúc trên một chiếc giường, chụm đầu thì thầm tâm sự:
"Chị, đến lúc thi đại học em nhất định phải đăng kí nguyện vọng ở trường nào cách nhà thật xa. Em nghĩ kỹ rồi, em muốn tới thành phố Lâm Hải!"
"Em đi rồi là sẽ không về nhà nữa đâu, dù sao bọn họ cũng chẳng yêu em… Nhưng em hơi hơi… không nỡ xa chị."
"Đến lúc đó, chị lén đi thăm em được không? Kệ xác cái đống quy tắc cô gái hoàn hảo khốn kiếp kia đi, xong rồi chị muốn ăn gì thì chúng ta sẽ ăn nấy! Em sẽ dẫn chị ra biển bắt hải sản, ăn lẩu hải sản, ngắm mặt trời mọc trên biển..."
Từ đầu đến cuối chị tôi không nói năng gì, tôi tưởng chị ngủ mất rồi.
Ai dè khi tôi đang thiếp dần đi, chị lại đột nhiên cất tiếng: "Được."
Tôi giật nảy mình.
Không ít lần tôi cũng hờn dỗi nói bỏ nhà đi không về nữa, chị luôn khuyên can người trong nhà ai lại để bụng qua đêm bao giờ.
Ấy thế mà lần này chị đồng ý?
Càng nghĩ tôi càng thấy sai sai, định lấy điện thoại ra gọi hỏi cho ra lẽ nhưng sờ túi một cái mới phát hiện quên điện thoại ở nhà.
Tôi đành âm thầm hạ quyết tâm:
Tối về nhà nhất định phải làm rõ ra ngô ra khoai.
Nghe nói mùa xuân dễ xuất hiện mấy vấn đề tâm lý lắm, có khi nào chị tôi bị kìm kẹp lâu quá nên sinh bệnh rồi không?
Đang miên man suy nghĩ thì tôi đã đến trường.
Tôi vừa vào lớp, lập tức có một giọng nói quen thuộc gọi tên:
"Thẩm Viên!"
Tôi quay đầu lại, chính là ‘anh rể tin đồn’, hotboy trường Chu Ninh Hoa đây mà.
Anh ta hơi xấu hổ, hỏi:
"Thẩm Nhất Xu hôm nay không đến trường à?"
Tôi lắc đầu:
"Sắp thi tốt nghiệp rồi nên mẹ em xin nghỉ, để chị ấy ôn ở nhà."
Hình như Chu Ninh Hoa hơi thất vọng, anh ta đưa tôi một hộp quà được gói rất đẹp:
"Đây là quà sinh nhật của cô ấy, phiền em giao giúp anh được không?"
Tôi nhướng mày, quà sinh nhật à.
Không biết chị tôi có phát hiện ra món quà sinh nhật tôi giấu không nhỉ.
Chắc chắn chị ấy sẽ thích lắm.
Tôi nhận lấy món quà, đang định đi thì bị Chu Ninh Hoa gọi giật lại:
"Đợi đã, làm ơn nhắn với cô ấy rằng anh muốn cùng cô ấy đến Bắc Kinh học đại học, hẹn gặp cô ấy ở hồ Weiming!"
Nói xong, Chu Ninh Hoa đỏ bừng cả mặt, xấu hổ chạy biến đi.
Tôi phì cười:
Bắc Kinh à, vậy cũng rất tốt.
4
Không biết tại sao, cả ngày hôm nay tôi cứ bồn chồn nôn nao kiểu gì ấy, không tài nào tập trung được.
Tim thì đập bình bịch như muốn xổ ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Tiết cuối, tôi đang gục xuống bàn mơ mơ màng màng ngủ gật lại mơ thấy chị tôi.
Người chị be bét máu me, chỉ riêng ánh mắt vẫn ấm áp hơn bao giờ hết.
Chị cười và nói với tôi:
"Tiểu Viên, em phải nhớ đến chị đấy."
Tôi choàng tỉnh, phát hiện cả lớp đang nhìn tôi chằm chằm.
Bạn cùng bàn nhắc nhở đầy khó chịu:
"Cậu vừa nói mớ, rất to."
Tôi quẹt ngang mồ hôi lạnh trên trán, túm cặp sách lao ra khỏi phòng học trước mắt bao người.
Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu:
Tôi muốn gặp chị tôi.
Ngay lập tức.
5
Tôi chạy thẳng về nhà, đến ngã rẽ cuối cùng bỗng một chiếc xe tải vốn đang đỗ ven đường bất ngờ nổ máy, lao vút về phía tôi.
Tôi không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn con xe nặng nề chuẩn bị va chạm vào mình.
Tôi sắp phải chết ư?
Đột nhiên, nó dừng khựng lại một giây.
Trong nháy mắt này, có một lực đẩy rất mạnh từ đằng sau ập tới, đẩy tôi khỏi khu vực nguy hiểm.
Tôi chật vật ngã nhào xuống đất.
Tôi nhìn lại nhưng sau lưng tôi không có lấy một bóng người.
Người cách gần nhất cũng phải hơn mười mét.
Là ai đã cứu tôi?
Tôi vuốt mặt một cái theo bản năng, chợt thấy lòng bàn tay ươn ướt.
Mưa à? Tôi ngẩng đầu nhìn trời, tự dưng nước ở đâu ra thế này?
Có người chạy đến đỡ tôi dậy:
"Ôi, xem cô bé này, sợ quá bật khóc luôn."
Bấy giờ tôi mới phát hiện mình đã khóc ướt má từ hồi nào không biết.
Đến chính tôi cũng không biết sao mình lại khóc.
Đúng lúc này, một tiếng hô hoán từ đằng xa vọng lại:
"Có người nhảy lầu!"
Tim tôi như lỡ mất một nhịp.
Tôi tức khắc bật dậy chạy về phía nhà mình.
6
Quần chúng bu chật kín dưới chân toà nhà chung cư gia đình tôi đang sống.
Có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, có người la hét báo cảnh sát.
Tôi bàng hoàng run rẩy len qua đám người, có một bác gái bất mãn phàn nàn:
"Chen cái gì mà chen? Hóng hớt cũng phải có thứ tự ai tới trước tới sau chứ?"
Tôi hoàn toàn bỏ ngoài tai, tay chân tôi bủn rủn, trong đầu trống rỗng.
Không hề khoa học chút nào nhưng cứ như có giọng nói văng vẳng mách bảo tôi:
"Mày không còn chị nữa rồi."
Bất thình lình, một bóng dáng đập vào mắt tôi.
Chị tôi mặc cái váy mình thích nhất, cứ thế nằm trên mặt đất với tư thế vặn vẹo lạ thường.
Suối tóc dài đen nhánh bồng bềnh dính đầy thứ dịch nhầy đỏ đỏ trắng trắng.
Chầm chậm lết từng bước một đến trước gót chân chị, cơ thể tôi nhũn ra quỳ sụp xuống.
Tôi nhẹ nhàng thì thào, không dám to tiếng sợ làm chị giật mình:
"Chị ơi, em về rồi đây."
"Chị, sáng nay chị định nói gì với em thế?"
"Chị này, Chu Ninh Hoa mua quà sinh nhật cho chị đó, anh ấy còn nhờ em chuyển lời là hẹn gặp chị ở hồ Weiming."
"Chị, chị đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với em đi."
"Chị ơi..."
Chẳng biết đám đông vây xem dần lặng đi từ lúc nào, không ai chụp ảnh quay phim nữa, cũng không còn tiếng xì xào bàn tán.
Bác gái vừa nãy khó chịu giờ không cầm lòng được nhè nhẹ vỗ vỗ tôi:
"Cô bé ơi... cháu..."
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên: "Nhất Xu!"
Hai bóng người quen thuộc nhào tới, lảo đảo ngã sấp xuống.
Là bố mẹ tôi.
Bọn họ trợn trừng nhìn chằm chằm thi thể chị tôi, đôi mắt vằn tơ máu đỏ.
Biểu cảm trên mặt họ cũng rất kỳ lạ.
Trông không giống đau buồn, mà như là…
Sợ hãi.
Mẹ tôi gần như phát điên:
"Sao lại là Nhất Xu?! Rõ ràng..."
Nói đến đây, mẹ tôi bỗng im bặt, toàn thân run rẩy mãi không ngừng được. Chợt, một dòng nước nóng hổi tuôn ra dưới chân bà ấy.
Mẹ tôi tiểu tiện một cách mất kiểm soát
Vào sinh nhật năm 18 tuổi của chị tôi, mẹ dậy thật sớm nấu mì trường thọ* cho chị ấy.
(*Loại mì sợi rất dài thường ăn vào dịp năm mới/sinh nhật với ngụ ý mạnh khoẻ sống lâu)
Trên bàn cơm, mẹ dặn dò con gái cưng đầy yêu thương:
"Tuyệt đối không được cắn đứt đâu đấy, phải ăn hết một lèo, biết chưa?"
Bát mì kia vừa mới nấu xong, tôi ngồi ở đối diện mà còn cảm giác hơi nóng ập vào mặt. Không nhịn nổi nữa, tôi mở miệng:
"Mẹ có biết ăn thế sẽ bị bỏng miệng không vậy?"
"Chị ơi, chị cứ để đấy cho nguội chút đã..."
Còn chưa dứt lời thì mẹ đang hiền từ chăm chú nhìn chị bỗng đổi thái độ, nghiêm nghị nói:
"Mày thì biết cái gì! Ăn bánh bao của mày đi!"
Tôi im lặng, gục đầu xuống tiếp tục gặm bánh bao.
Tình huống như thế này ngày nào chẳng diễn ra, đã quá bình thường rồi, chẳng khiến lòng tôi gợn sóng được nữa.
Trái lại, chị tôi vội vàng đỡ lời:
"Tiểu Viên chỉ lo con bị thương thôi mà, mẹ đừng mắng em."
"Bây giờ con ăn ngay đây. Sáng sớm mẹ đã vất vả nấu mì cho con, con vui lắm ạ."
Nói xong chị tôi bất chấp cái nóng, gắp sợi mì lên bắt đầu ăn.
Mẹ thấy chị nghe lời, không cắn đứt sợi mì thì nở một nụ cười.
Nhân lúc mẹ đi vào bếp, tôi rót cho chị cốc nước:
"Có bị bỏng không? Sao chị cứ phải nghe bà ấy răm rắp vậy..."
Chị cười vuốt tóc tôi:
"Có ra sao thì cũng là mẹ mình, em đừng chống đối mẹ mãi thế."
Tôi bĩu môi, nhỏ giọng nói:
"Chị tốt, mẹ xấu!"
Chị bị tôi chọc cười, hai chúng tôi đang cười toe toét trêu đùa nhau thì mẹ quay lại.
Bà ấy cảnh giác nhìn tôi chằm chằm:
"Mày nói gì với chị đó? Đừng có dạy hư con bé, nghe chưa?!"
Tôi lè lưỡi:
"Lêu lêu lêu! Con chia sẻ tiểu thuyết 18+ với chị đấy!"
Tức chưa? Ha ha ha!
Mẹ giận tím mặt, buông đồ trong tay ra định đánh tôi.
Bỗng chị tôi đột nhiên gọi: "Mẹ!"
Bà ấy giật nảy mình, quay sang chị theo bản năng: "Sao thế?"
Chị tôi nghiêm túc nói:
"Không có gì, tự nhiên con muốn cảm tạ ơn dưỡng dục của mẹ thôi ạ!"
Thừa lúc mẹ sểnh mắt, tôi trốn ngay về phòng mình.
Đến khi mẹ kịp phản ứng lại thì gõ yêu trán chị:
"Cái con bé này..."
Nói rồi bà ấy lấy ra món quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn từ lâu và đưa cho con gái cưng.
Tôi sắp sách vở vào ba lô với vẻ mặt lạnh tanh.
Thật ra hôm nay cũng là sinh nhật tôi.
Tuy nhiên chúng tôi không phải chị em sinh đôi, chị ấy lớn hơn tôi ba tuổi.
Cứ hễ có ai biết được tôi và chị có cùng ngày sinh nhật thì đều xuýt xoa ‘duyên phận trời ban’.
Nhưng tôi biết không phải thế.
Ngày dự sinh ban đầu mà bác sĩ tính ra muộn hơn ngày tôi chào đời tận mười ngày cơ.
Chính mẹ tôi đã bám vào cửa sổ bệnh viện như phát điên, nằng nặc yêu cầu với đôi mắt vằn tia máu đỏ:
"Nhất định phải sinh hôm nay! Mổ cho tôi! Sống chết gì tự tôi chịu!"
Bố tôi thậm chí còn cướp dao giải phẫu, tuyên bố nếu bệnh viện không đỡ đẻ cho mẹ thì ông ấy sẽ kéo bác sĩ cùng chết.
Vạn bất đắc dĩ, bác sĩ mới giúp mẹ sinh mổ.
Theo thời gian, chúng tôi lớn lên.
Chị tôi càng ngày càng ưu tú, là 'cô gái hoàn hảo' trong mắt mọi người. Chị ấy cao ráo xinh đẹp, học hành xuất sắc, hiếu thảo lương thiện, thông minh siêng năng… Tóm lại, mọi lời hay ý đẹp trên đời đều hội tụ ở chị ấy.
Còn tôi thì cực kỳ bình thường, không thông minh cũng chẳng xinh đẹp.
Hồi bé, bạn cùng lớp hay chỉ trỏ:
"Chị gái Thẩm Viên đẹp thế, sao nó xấu vậy nhỉ?"
"Ừ ý, vừa xấu vừa lùn, thành tích học tập thì kém, tính cách lại còn kỳ quặc."
Khi đó tôi buồn vô cùng, giận bố giận mẹ, thậm chí oán lây sang cả chị gái.
Tôi hờn dỗi không chịu về nhà mà trốn bên ngoài nhưng chị tôi lúc nào cũng có thể lần tới chỗ tôi trốn và dịu dàng dỗ dành tôi chui ra khỏi đó.
Tôi cắn bả vai chị, nói cho hả giận:
"Đã có đứa con hoàn hảo như chị rồi sao bố mẹ còn sinh em ra!"
Chị gái ôm tôi vỗ về thủ thỉ:
"Tiểu Viên nhà mình cũng tốt lắm đó. Người ta không nhìn thấy điểm tốt của em thì em càng nên tự nhận ra điểm tốt của chính mình. Đâu phải chỉ có đứa trẻ hoàn mỹ mới xứng tồn tại trên cõi đời này. Người ta cũng cần các bạn nhỏ khác mà, các bạn nhỏ khác càng phải sống cho tốt chứ. Chị rất cần Tiểu Viên đấy."
Rồi chị dắt tay tôi, dẫn tôi đến tiệm lẩu.
Đó là lần đầu tiên tôi ăn lẩu, bình thường ở nhà có ai được phép ăn mấy loại thực phẩm ‘không lành mạnh’ như thế đâu.
Tất cả mọi người phải ăn thịt cá trứng sữa rau củ quả chế biến theo cách ít dầu ít muối.
Bố mẹ nói cô gái hoàn hảo không được dính vào mấy món ăn quái lạ kia.
Tôi ăn như hổ đói còn chị chỉ lặng lẽ ngồi ở phía đối diện nhìn tôi ăn, thỉnh thoảng dặn tôi ăn từ từ thôi.
Tôi nhắc chị ăn cùng đi thì chị chần chừ lắc đầu:
"Mẹ bảo chị không được ăn."
Khi đó còn nhỏ, tôi chỉ nghĩ đơn giản là chị ấy có hơi kỳ lạ nhưng vô cùng nhân hậu.
Cho nên về sau dù bố mẹ có lấy tôi ra so sánh với chị bao nhiêu lần, tôi cũng không tài nào ghét chị nổi.
Đến khi trưởng thành, tôi mới thấy chị như đang bị trói trong cái lốt 'cô gái hoàn hảo'.
Không thể làm chủ thân thể, cũng không thể làm chủ đời mình.
2
Tôi chuẩn bị đi đến trường.
Trong phòng khách, chị tôi đang ngắm nghía và tỏ lòng biết ơn sâu sắc về món quà sinh nhật mẹ tặng, một chiếc vương miện nạm kim cương hãng Chaumet.
Mẹ tôi hài lòng vỗ về chị, nói:
"Con mới là viên ngọc quý trên tay bố mẹ."
Hiểu rồi, đang đá xéo tôi đây mà.
Nói như tôi chính là con cóc ghẻ trên bồn cầu cái nhà này chứ gì.
Tôi đang định ra ngoài thì chị đột nhiên nói:
"Mẹ, hôm nay cũng là sinh nhật của em, con tặng vương miện cho em được không?"
14 năm qua tôi chưa từng được nhận món quà nào.
Theo lời bố mẹ tôi thì: Cho mày sinh mệnh còn chưa đủ à?
Năm nay đương nhiên tôi cũng chẳng hề chờ mong.
Ai ngờ đây là lần đầu tiên mẹ tôi đổi giọng:
"Quà của nó mẹ chuẩn bị xong cả rồi."
Dứt lời, bà ấy đưa tôi một xấp tài liệu.
Tôi nhận lấy lật lật xem qua, suýt nữa thì chuột rút khóe miệng.
Đó là một chồng hợp đồng bảo hiểm, bao gồm bảo hiểm bệnh hiểm nghèo, bảo hiểm tai nạn giao thông ngoài ý muốn, bảo hiểm đột tử, bảo hiểm toàn diện các sự cố bất ngờ…
Thấy chị nhìn theo với vẻ tò mò, tôi tiện tay ném đống hợp đồng lên mặt bàn:
"Đủ cả nhà dùng luôn. Hay lắm, ngụ ý may mắn quá."
Nói xong tôi đi luôn.
Không ngờ vừa đi tới cổng khu nhà thì chị tôi đuổi kịp.
Chị thở hổn hển dúi gì đó vào trong tay tôi.
Tôi cúi đầu xem.
Đó là một miếng ngọc điêu khắc hình phật bóng loáng, tinh tế, thượng hạng từ màu sắc đến độ thấu quang, chạm vào cảm giác rất ấm áp.
Chị cười, đeo miếng ngọc lên cổ giúp tôi:
"Đây là quà sinh nhật chị tặng, đừng tháo ra nhé."
Tôi từ chối như một phản xạ có điều kiện:
"Lại là mẹ cho chị đúng không? Em không nhận đâu, rồi bà ấy lại đánh em cho mà xem."
Trước đây mỗi lần chị chia đồ của mình cho tôi thì kiểu gì mẹ cũng sẽ xách chổi lông gà ra, vừa quật tôi vừa chửi tôi là thứ con gái không biết xấu hổ.
Phải đến khi chị tôi khóc lóc chắn trước người tôi, nhận hết lỗi lầm về mình thì bà ấy mới bằng lòng bỏ qua.
Không ngờ lần này chị lại rất nghiêm túc nói với tôi:
"Nhất định phải đeo đấy, không phải mẹ cho đâu. Em không được để ai nhìn thấy cái này, nghe chưa?"
Xưa nay chị tôi đối nhân xử thế luôn dịu dàng phải phép, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị dùng giọng điệu nghiêm nghị đến vậy với mình.
Nhất thời, tôi ngây ra.
Nhưng khuôn mặt cười nhẹ của chị đã quay về chỉ trong nháy mắt:
"Ngoan, tối về nhà sớm nhé, chị có chuyện muốn nói cho em biết."
Tôi cười ranh mãnh hỏi:
"Chị yêu sớm đúng không? Yên tâm, em không mách bố mẹ đâu."
Chị tôi sửng sốt một lát rồi đỏ bừng mặt:
"Em đừng nói nhảm..."
Tôi chạy biến đi với nụ cười tinh nghịch:
"Vẫn còn chối à, hotboy Chu Ninh Hoa chứ gì~ Ông anh rể này em chấm rồi nhé!"
3
Trên đường tôi vừa đi vừa nghĩ, hai hôm nay chị tôi hơi là lạ.
Tối qua sắp lên giường, lần đầu tiên chị ôm gối sang đòi ngủ cùng tôi.
Chúng tôi chen chúc trên một chiếc giường, chụm đầu thì thầm tâm sự:
"Chị, đến lúc thi đại học em nhất định phải đăng kí nguyện vọng ở trường nào cách nhà thật xa. Em nghĩ kỹ rồi, em muốn tới thành phố Lâm Hải!"
"Em đi rồi là sẽ không về nhà nữa đâu, dù sao bọn họ cũng chẳng yêu em… Nhưng em hơi hơi… không nỡ xa chị."
"Đến lúc đó, chị lén đi thăm em được không? Kệ xác cái đống quy tắc cô gái hoàn hảo khốn kiếp kia đi, xong rồi chị muốn ăn gì thì chúng ta sẽ ăn nấy! Em sẽ dẫn chị ra biển bắt hải sản, ăn lẩu hải sản, ngắm mặt trời mọc trên biển..."
Từ đầu đến cuối chị tôi không nói năng gì, tôi tưởng chị ngủ mất rồi.
Ai dè khi tôi đang thiếp dần đi, chị lại đột nhiên cất tiếng: "Được."
Tôi giật nảy mình.
Không ít lần tôi cũng hờn dỗi nói bỏ nhà đi không về nữa, chị luôn khuyên can người trong nhà ai lại để bụng qua đêm bao giờ.
Ấy thế mà lần này chị đồng ý?
Càng nghĩ tôi càng thấy sai sai, định lấy điện thoại ra gọi hỏi cho ra lẽ nhưng sờ túi một cái mới phát hiện quên điện thoại ở nhà.
Tôi đành âm thầm hạ quyết tâm:
Tối về nhà nhất định phải làm rõ ra ngô ra khoai.
Nghe nói mùa xuân dễ xuất hiện mấy vấn đề tâm lý lắm, có khi nào chị tôi bị kìm kẹp lâu quá nên sinh bệnh rồi không?
Đang miên man suy nghĩ thì tôi đã đến trường.
Tôi vừa vào lớp, lập tức có một giọng nói quen thuộc gọi tên:
"Thẩm Viên!"
Tôi quay đầu lại, chính là ‘anh rể tin đồn’, hotboy trường Chu Ninh Hoa đây mà.
Anh ta hơi xấu hổ, hỏi:
"Thẩm Nhất Xu hôm nay không đến trường à?"
Tôi lắc đầu:
"Sắp thi tốt nghiệp rồi nên mẹ em xin nghỉ, để chị ấy ôn ở nhà."
Hình như Chu Ninh Hoa hơi thất vọng, anh ta đưa tôi một hộp quà được gói rất đẹp:
"Đây là quà sinh nhật của cô ấy, phiền em giao giúp anh được không?"
Tôi nhướng mày, quà sinh nhật à.
Không biết chị tôi có phát hiện ra món quà sinh nhật tôi giấu không nhỉ.
Chắc chắn chị ấy sẽ thích lắm.
Tôi nhận lấy món quà, đang định đi thì bị Chu Ninh Hoa gọi giật lại:
"Đợi đã, làm ơn nhắn với cô ấy rằng anh muốn cùng cô ấy đến Bắc Kinh học đại học, hẹn gặp cô ấy ở hồ Weiming!"
Nói xong, Chu Ninh Hoa đỏ bừng cả mặt, xấu hổ chạy biến đi.
Tôi phì cười:
Bắc Kinh à, vậy cũng rất tốt.
4
Không biết tại sao, cả ngày hôm nay tôi cứ bồn chồn nôn nao kiểu gì ấy, không tài nào tập trung được.
Tim thì đập bình bịch như muốn xổ ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Tiết cuối, tôi đang gục xuống bàn mơ mơ màng màng ngủ gật lại mơ thấy chị tôi.
Người chị be bét máu me, chỉ riêng ánh mắt vẫn ấm áp hơn bao giờ hết.
Chị cười và nói với tôi:
"Tiểu Viên, em phải nhớ đến chị đấy."
Tôi choàng tỉnh, phát hiện cả lớp đang nhìn tôi chằm chằm.
Bạn cùng bàn nhắc nhở đầy khó chịu:
"Cậu vừa nói mớ, rất to."
Tôi quẹt ngang mồ hôi lạnh trên trán, túm cặp sách lao ra khỏi phòng học trước mắt bao người.
Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu:
Tôi muốn gặp chị tôi.
Ngay lập tức.
5
Tôi chạy thẳng về nhà, đến ngã rẽ cuối cùng bỗng một chiếc xe tải vốn đang đỗ ven đường bất ngờ nổ máy, lao vút về phía tôi.
Tôi không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn con xe nặng nề chuẩn bị va chạm vào mình.
Tôi sắp phải chết ư?
Đột nhiên, nó dừng khựng lại một giây.
Trong nháy mắt này, có một lực đẩy rất mạnh từ đằng sau ập tới, đẩy tôi khỏi khu vực nguy hiểm.
Tôi chật vật ngã nhào xuống đất.
Tôi nhìn lại nhưng sau lưng tôi không có lấy một bóng người.
Người cách gần nhất cũng phải hơn mười mét.
Là ai đã cứu tôi?
Tôi vuốt mặt một cái theo bản năng, chợt thấy lòng bàn tay ươn ướt.
Mưa à? Tôi ngẩng đầu nhìn trời, tự dưng nước ở đâu ra thế này?
Có người chạy đến đỡ tôi dậy:
"Ôi, xem cô bé này, sợ quá bật khóc luôn."
Bấy giờ tôi mới phát hiện mình đã khóc ướt má từ hồi nào không biết.
Đến chính tôi cũng không biết sao mình lại khóc.
Đúng lúc này, một tiếng hô hoán từ đằng xa vọng lại:
"Có người nhảy lầu!"
Tim tôi như lỡ mất một nhịp.
Tôi tức khắc bật dậy chạy về phía nhà mình.
6
Quần chúng bu chật kín dưới chân toà nhà chung cư gia đình tôi đang sống.
Có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, có người la hét báo cảnh sát.
Tôi bàng hoàng run rẩy len qua đám người, có một bác gái bất mãn phàn nàn:
"Chen cái gì mà chen? Hóng hớt cũng phải có thứ tự ai tới trước tới sau chứ?"
Tôi hoàn toàn bỏ ngoài tai, tay chân tôi bủn rủn, trong đầu trống rỗng.
Không hề khoa học chút nào nhưng cứ như có giọng nói văng vẳng mách bảo tôi:
"Mày không còn chị nữa rồi."
Bất thình lình, một bóng dáng đập vào mắt tôi.
Chị tôi mặc cái váy mình thích nhất, cứ thế nằm trên mặt đất với tư thế vặn vẹo lạ thường.
Suối tóc dài đen nhánh bồng bềnh dính đầy thứ dịch nhầy đỏ đỏ trắng trắng.
Chầm chậm lết từng bước một đến trước gót chân chị, cơ thể tôi nhũn ra quỳ sụp xuống.
Tôi nhẹ nhàng thì thào, không dám to tiếng sợ làm chị giật mình:
"Chị ơi, em về rồi đây."
"Chị, sáng nay chị định nói gì với em thế?"
"Chị này, Chu Ninh Hoa mua quà sinh nhật cho chị đó, anh ấy còn nhờ em chuyển lời là hẹn gặp chị ở hồ Weiming."
"Chị, chị đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với em đi."
"Chị ơi..."
Chẳng biết đám đông vây xem dần lặng đi từ lúc nào, không ai chụp ảnh quay phim nữa, cũng không còn tiếng xì xào bàn tán.
Bác gái vừa nãy khó chịu giờ không cầm lòng được nhè nhẹ vỗ vỗ tôi:
"Cô bé ơi... cháu..."
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên: "Nhất Xu!"
Hai bóng người quen thuộc nhào tới, lảo đảo ngã sấp xuống.
Là bố mẹ tôi.
Bọn họ trợn trừng nhìn chằm chằm thi thể chị tôi, đôi mắt vằn tơ máu đỏ.
Biểu cảm trên mặt họ cũng rất kỳ lạ.
Trông không giống đau buồn, mà như là…
Sợ hãi.
Mẹ tôi gần như phát điên:
"Sao lại là Nhất Xu?! Rõ ràng..."
Nói đến đây, mẹ tôi bỗng im bặt, toàn thân run rẩy mãi không ngừng được. Chợt, một dòng nước nóng hổi tuôn ra dưới chân bà ấy.
Mẹ tôi tiểu tiện một cách mất kiểm soát