Chương 7: Nhiếp Chính Vương Cơ Thể Mềm Mại Lên Sàn!
Quý Thanh Lâm hơi sửng sốt, hắn chưa kịp trả lời thì âm thanh của Hệ Thống lại vang lên: [*Tích* Hình phạt ngẫu nhiên bắt đầu, trong ba ngày ký chủ sẽ bị mất hết võ công, trở thành người thường.]
Toàn thân hắn bỗng nhiên nặng nề hẳn, cảm giác bước đi nhẹ nhàng thoải mái lúc trước biến mất, năm giác quan nhạy bén trở nên cực kỳ trì độn, bình thường thậm chí hắn có thể cảm nhận được những âm thanh nhỏ nhặt trong năm dặm xung quanh, nhưng vào lúc này hắn lại giống như không nghe được gì.
Quý Thanh Lâm cau mày suy nghĩ, do dự một chút mới thử đập mạnh xuống bàn.
Sau tiếng vang trầm đục vang lên, chỉ có cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến từ bàn tay.
Quý Thanh Lâm: "..."
"Hưm..."
Sắc mặt Quý Thanh Lâm tái nhợt, đau đớn nắm chặt tay phải.
Đau quá!
Cơ thể này làm bằng đậu hủ sao?!
Hắn lại nhìn thanh kiếm bản mệnh đang treo trên tường của mình, duỗi tay muốn dùng nội công hút về.
Một lát sau thanh kiếm vẫn không động đậy.
Quý Thanh Lâm tuyệt vọng ngã ra ghế.
Giờ thì hắn thành phế nhân rồi.
Lại còn là một tên phế nhân mềm yếu!
Nếu mọi người phát hiện ra chuyện này, phủ Nhiếp Chính Vương sẽ kẻ thù bị phá hủy trong vòng một ngày, còn hắn chắc chắn sẽ bị gọt sống.
Quý Thanh Lâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, hắn cũng không thèm quan tâm đến nhân vật chính đang sống dở chết dở nằm trên giường, giờ hắn chỉ muốn bỏ phủ đi hết ba ngày rồi mới quay lại.
Hệ Thống tức giận nói: [Ngài không thèm quan tâm tới nhân vật chính à? Y bị ngài đánh gần chết luôn đó! Hơn nữa giờ ngài chạy ra ngoài mới là tìm chết, ngài không ra ngoài thì với tiếng ác của ngài như thế, ai dám đến phủ Nhiếp Chính Vương gây sự chứ?]
Quý Thanh Lâm thấy nó nói cũng hợp lý mới chịu để đồ đạc xuống.
Bỗng hắn giớ đến chuyện mà mình còn chưa kịp hỏi lúc nãy: [Tại sao điểm thù hận của tao lại bị hạ xuống?]
Hệ Thống thở phào: [Chắc là Sở Kỳ thật sự điều tra ra gì đó, nguyên chủ cũng gánh không ít tiếng xấu cho Sở Uyên, nồi không còn thì điểm thù hận cũng biến mất.]
Bây giờ ván cược mới bắt đầu còn chưa tới nửa ngày!
Ai mà biết được Sở Kỳ có lấy hết nồi của hắn đi luôn không!
Quý Thanh Lâm lại trừng mắt nhìn tên đầu sỏ nằm trên giường.
Hắn oán giận nói: [Tao thật sự muốn giết y.]
Hệ Thống hét to: [Ngài không được ăn hiếp y, không được ăn hiếp nhân vật chính của tôi!]
Khóe miệng Quý Thanh Lâm giật giật [Chậc, y cho mày uống thuốc u mê hả, sao mày lại bảo vệ y như vậy? Mày quên ký chủ mà mày nên quan tâm chăm sóc là ai à?]
Hệ Thống khinh thường nói: [Hừ, chúng ta chỉ là bị ép phối hợp thôi, nhân vật chính mới là người tôi thích nhất, nhìn phong thái nhân vật chính của tôi anh hùng cứu mỹ nhân lúc nãy đi, thật sự quá là đẹp trai!]
Quý Thanh Lâm cười lạnh.
Có vẻ là do ảnh hưởng từ hệ thống truyện ngọt, nên Hệ Thống này mới có hảo cảm kỳ lại như vậy với nhân vật chính.
Nhưng hắn lại không giống vậy, hắn làm ký chủ trong hệ thống truyện ngược, lại toàn nhận vai phản diện, nhân vật chính càng đau khổ hắn càng hài lòng.
Sau khi mất đi tất cả võ công, tinh thần của Quý Thanh Lâm dường như cũng trở nên yếu ớt, hắn ngồi bên giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc hắn tỉnh lại thì trăng đã treo cao, trời cũng đã khuya.
Vừa mở mắt đã thấy Tư Nhược Trần ngồi dậy từ lúc nào, đang nhìn hắn chằm chằm.
Quý Thanh Lâm đang mất hết võ công: "..."
Con ngươi Tư Nhược Trần tối đen như mực, đôi mắt y đỏ ngầu hằn đầy tơ máu, y nhìn hắn tựa như đang mê muội.
Tên nào đó bỗng nhiên chột dạ, tuy trong lòng sợ muốn chết nhưng vẫn nghiêm mặt mắng: "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi muốn dọa chết sư phụ hả!"
Hắn vung tay muốn tát qua, nhưng chưa kịp chạm vào thì bàn tay đã bị Tư Nhược Trần nắm chặt, không thể nhúc nhích.
Có lẽ Tư Nhược Trần bắt đầu sốt, nhiệt độ trong lòng bàn tay y nóng như thiêu đốt.
Quý Thanh Lâm hung dữ trừng mắt nhìn y:
"Sao nào? Ngươi còn muốn ngỗ nghịch bề trên* nữa à? Mau buông tay ta ra!"
(反了天了: Tra gg thì nó có nghĩa là một câu dùng để nói những người muốn chống đối lại cấp trên.)
Hắn lại kéo mạnh lần nữa, vẫn không hề nhúc nhích.
Giờ hắn không có chút xíu nội công, nên không thể làm gì được thằng nhãi này.
Tư Nhược Trần mạnh một cách đáng kinh ngạc, không những không thoát được, Quý Thanh Lâm còn bị y kéo mạnh, trực tiếp ngã nhào lên cơ thể y.
Người y nóng hệt như sắp bỏng.
Trong mũi Quý Thanh Lâm tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, lại thoang thoảng một chút mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.
Đây là hương vị chỉ riêng Tư Nhược Trần có.
Lúc động tình sẽ biến thành một mùi hương ngọt nị.
Nhưng bây giờ, cả người y như được bao bọc trong luồng không khí ngọt nị đó, gần như tràn ngập cả căn phòng.
Mặt hai người kề sát nhau, đôi mắt Tư Nhược Trần đỏ tươi, như thể có hai ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.
Quý Thanh Lâm trừng mắt nhìn y một cái, trong lòng thầm nghĩ có lẽ y sốt đến ngu người rồi.
Thuốc hạ sốt trong tay áo vừa rồi bị tên nhãi này lôi kéo, không biết rơi ở đâu rồi.
Sợ rằng nhân vật chính bị sốt thành tên ngốc, Quý Thanh Lâm chỉ đành dùng bàn taycó thể cử động còn lại của mình để mò mẫm trên giường.
Bóng đêm tối mịch không một ánh đèn, bàn tay hắn mò mẫm cả buổi trên giường cũng không tìm được, trong lòng hắn buồn bực càng tìm càng không theo quy luật gì.
Đột nhiên bàn tay chạm đến một vật gì đó cưng cứng.
Toàn thân hắn bỗng nhiên nặng nề hẳn, cảm giác bước đi nhẹ nhàng thoải mái lúc trước biến mất, năm giác quan nhạy bén trở nên cực kỳ trì độn, bình thường thậm chí hắn có thể cảm nhận được những âm thanh nhỏ nhặt trong năm dặm xung quanh, nhưng vào lúc này hắn lại giống như không nghe được gì.
Quý Thanh Lâm cau mày suy nghĩ, do dự một chút mới thử đập mạnh xuống bàn.
Sau tiếng vang trầm đục vang lên, chỉ có cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến từ bàn tay.
Quý Thanh Lâm: "..."
"Hưm..."
Sắc mặt Quý Thanh Lâm tái nhợt, đau đớn nắm chặt tay phải.
Đau quá!
Cơ thể này làm bằng đậu hủ sao?!
Hắn lại nhìn thanh kiếm bản mệnh đang treo trên tường của mình, duỗi tay muốn dùng nội công hút về.
Một lát sau thanh kiếm vẫn không động đậy.
Quý Thanh Lâm tuyệt vọng ngã ra ghế.
Giờ thì hắn thành phế nhân rồi.
Lại còn là một tên phế nhân mềm yếu!
Nếu mọi người phát hiện ra chuyện này, phủ Nhiếp Chính Vương sẽ kẻ thù bị phá hủy trong vòng một ngày, còn hắn chắc chắn sẽ bị gọt sống.
Quý Thanh Lâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, hắn cũng không thèm quan tâm đến nhân vật chính đang sống dở chết dở nằm trên giường, giờ hắn chỉ muốn bỏ phủ đi hết ba ngày rồi mới quay lại.
Hệ Thống tức giận nói: [Ngài không thèm quan tâm tới nhân vật chính à? Y bị ngài đánh gần chết luôn đó! Hơn nữa giờ ngài chạy ra ngoài mới là tìm chết, ngài không ra ngoài thì với tiếng ác của ngài như thế, ai dám đến phủ Nhiếp Chính Vương gây sự chứ?]
Quý Thanh Lâm thấy nó nói cũng hợp lý mới chịu để đồ đạc xuống.
Bỗng hắn giớ đến chuyện mà mình còn chưa kịp hỏi lúc nãy: [Tại sao điểm thù hận của tao lại bị hạ xuống?]
Hệ Thống thở phào: [Chắc là Sở Kỳ thật sự điều tra ra gì đó, nguyên chủ cũng gánh không ít tiếng xấu cho Sở Uyên, nồi không còn thì điểm thù hận cũng biến mất.]
Bây giờ ván cược mới bắt đầu còn chưa tới nửa ngày!
Ai mà biết được Sở Kỳ có lấy hết nồi của hắn đi luôn không!
Quý Thanh Lâm lại trừng mắt nhìn tên đầu sỏ nằm trên giường.
Hắn oán giận nói: [Tao thật sự muốn giết y.]
Hệ Thống hét to: [Ngài không được ăn hiếp y, không được ăn hiếp nhân vật chính của tôi!]
Khóe miệng Quý Thanh Lâm giật giật [Chậc, y cho mày uống thuốc u mê hả, sao mày lại bảo vệ y như vậy? Mày quên ký chủ mà mày nên quan tâm chăm sóc là ai à?]
Hệ Thống khinh thường nói: [Hừ, chúng ta chỉ là bị ép phối hợp thôi, nhân vật chính mới là người tôi thích nhất, nhìn phong thái nhân vật chính của tôi anh hùng cứu mỹ nhân lúc nãy đi, thật sự quá là đẹp trai!]
Quý Thanh Lâm cười lạnh.
Có vẻ là do ảnh hưởng từ hệ thống truyện ngọt, nên Hệ Thống này mới có hảo cảm kỳ lại như vậy với nhân vật chính.
Nhưng hắn lại không giống vậy, hắn làm ký chủ trong hệ thống truyện ngược, lại toàn nhận vai phản diện, nhân vật chính càng đau khổ hắn càng hài lòng.
Sau khi mất đi tất cả võ công, tinh thần của Quý Thanh Lâm dường như cũng trở nên yếu ớt, hắn ngồi bên giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc hắn tỉnh lại thì trăng đã treo cao, trời cũng đã khuya.
Vừa mở mắt đã thấy Tư Nhược Trần ngồi dậy từ lúc nào, đang nhìn hắn chằm chằm.
Quý Thanh Lâm đang mất hết võ công: "..."
Con ngươi Tư Nhược Trần tối đen như mực, đôi mắt y đỏ ngầu hằn đầy tơ máu, y nhìn hắn tựa như đang mê muội.
Tên nào đó bỗng nhiên chột dạ, tuy trong lòng sợ muốn chết nhưng vẫn nghiêm mặt mắng: "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi muốn dọa chết sư phụ hả!"
Hắn vung tay muốn tát qua, nhưng chưa kịp chạm vào thì bàn tay đã bị Tư Nhược Trần nắm chặt, không thể nhúc nhích.
Có lẽ Tư Nhược Trần bắt đầu sốt, nhiệt độ trong lòng bàn tay y nóng như thiêu đốt.
Quý Thanh Lâm hung dữ trừng mắt nhìn y:
"Sao nào? Ngươi còn muốn ngỗ nghịch bề trên* nữa à? Mau buông tay ta ra!"
(反了天了: Tra gg thì nó có nghĩa là một câu dùng để nói những người muốn chống đối lại cấp trên.)
Hắn lại kéo mạnh lần nữa, vẫn không hề nhúc nhích.
Giờ hắn không có chút xíu nội công, nên không thể làm gì được thằng nhãi này.
Tư Nhược Trần mạnh một cách đáng kinh ngạc, không những không thoát được, Quý Thanh Lâm còn bị y kéo mạnh, trực tiếp ngã nhào lên cơ thể y.
Người y nóng hệt như sắp bỏng.
Trong mũi Quý Thanh Lâm tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, lại thoang thoảng một chút mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.
Đây là hương vị chỉ riêng Tư Nhược Trần có.
Lúc động tình sẽ biến thành một mùi hương ngọt nị.
Nhưng bây giờ, cả người y như được bao bọc trong luồng không khí ngọt nị đó, gần như tràn ngập cả căn phòng.
Mặt hai người kề sát nhau, đôi mắt Tư Nhược Trần đỏ tươi, như thể có hai ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.
Quý Thanh Lâm trừng mắt nhìn y một cái, trong lòng thầm nghĩ có lẽ y sốt đến ngu người rồi.
Thuốc hạ sốt trong tay áo vừa rồi bị tên nhãi này lôi kéo, không biết rơi ở đâu rồi.
Sợ rằng nhân vật chính bị sốt thành tên ngốc, Quý Thanh Lâm chỉ đành dùng bàn taycó thể cử động còn lại của mình để mò mẫm trên giường.
Bóng đêm tối mịch không một ánh đèn, bàn tay hắn mò mẫm cả buổi trên giường cũng không tìm được, trong lòng hắn buồn bực càng tìm càng không theo quy luật gì.
Đột nhiên bàn tay chạm đến một vật gì đó cưng cứng.