Chương : 3
Những giọt nước trên mái tóc cô vẫn còn nhỏ xuống, đôi mắt đen nhánh của Đoạn Khâm không chút gợn sóng, giọng nói khàn khàn: “Không cần.”
Ba Martina đi tới: “Bãi cát này rất khó di chuyển, để tôi giúp cậu.”
Thẩm Vi Tửu thấy gân xanh nổi lên trên bàn tay nắm xe lăn của Đoạn Khâm, gọi một tiếng: “Pablo.” Sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Pablo sờ đầu, anh không hiểu biết nhiều về tập tục của người Trung Quốc, nhưng thấy Thẩm lắc đầu, bèn thuận tiện nói: “Có chuyện gì thì gọi tôi.”
Đoạn Khâm có thể cảm nhận được ánh mắt của cô gái đặt trên người mình, trong lòng không khỏi bực bội.
Đây là đang thương hại anh? Cảm thấy có chút hứng thú sao?
Đoạn Khâm bất giác dùng thêm sức, nhưng cát đã vướng vào trong bánh xe lăn, thật sự rất khó di chuyển.
Dường như Thẩm Vi Tửu thấy lại cảnh hồi bé cùng anh xuống nước mò cá, rõ ràng cô đã nói với anh rằng, bên đó nhiều cá nhưng rất khó đi, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn qua, khi bị ngã ngửa ra liền đứng thẳng dậy, áo sơmi trắng tinh nhỏ nước, trong tay cầm một con cá lớn.
Giọng nói đắc ý của chàng trai vang vọng trong núi rừng: “A Tửu, anh bắt được rồi.”
Thẩm Vi Tửu đứng một lúc liền bỏ đi.
Trong lòng Đoạn Khâm càng thêm phiền muộn, chẳng qua chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi, cuối cùng phát hiện anh không thú vị liền bỏ đi.
Thẩm Vi Tửu tìm Martina, đặt băng dán cá nhân vừa mua vào tay cô nhóc: “Martina, có thể giúp chị một việc không?”
Martina nhảy dựng lên, tàn nhang trên mặt nổi lên: “Muốn em giúp Thẩm đánh tên khốn kia sao?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Không phải đâu, bên kia có một anh đang gặp chút rắc rối, em giúp chị đưa cái này cho anh ấy được không?”
Martina nhìn Đoạn Khâm, trong ánh mắt đơn thuần không có chút khác thường nào: “Được, không vấn đề.”
Hơi thở của Đoạn Khâm nóng rực, mồ hôi trên người khiến quần áo ướt nhẹp, có một bé gái chạy đến bên cạnh, nhìn anh.
Martina đang thay răng, vừa nói vừa thở từng ngụm: “Anh đang gặp rắc rối ạ?”
Đôi mắt Đoạn Khâm lóe lên, nhìn về phía Martina, tay cô bé cầm chặt mấy miếng băng dán cá nhân, đặt trên đùi anh rồi chạy mất, vừa chạy vừa nói: “Là Thẩm tặng anh đấy.”
Đoạn Khâm cầm băng dán cá nhân, hương chanh vương vấn bên chóp mũi, anh thấy một cô gái đứng cách đó không xa đang vẫy tay với mình.
Trời đã tối, Đoạn Khâm đẩy xe lăn hướng về nhà, bước chân của cô gái phía sau vừa nhẹ vừa chậm, nhưng hương chanh thơm mát trên người cô lại theo anh cả đoạn đường về nhà.
Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm về đến nhà mới ung dung trở về, cuối cùng cô cũng tìm được anh rồi!
Lúc ấy, cô thấy trên mạng có người nói Đoạn Khâm đã ra nước ngoài liền đoán ra được anh đến đâu, sau đó trên mạng có người đưa tin rằng Đoạn Khâm đến Valencia, nhưng thông tin đó rất nhanh đã bị xóa, cô chỉ còn cách thử đến đây, không ngờ lại thật sự tìm được anh.
Chị Thuần đang thu xếp lịch dạy ngày mai thì có một cuộc gọi đến, nghe thấy giọng nói kích động của Thẩm Vi Tửu ở đầu dây bên kia, liền che trán: “Đại tiểu thư của tôi ơi, được rồi, chị biết em tìm được cậu ta rồi, người ta nhận ra em rồi sao?”
Thẩm Vi Tửu bước trên đường: “Không cần anh ấy phải nhận ra em.”
“Đã tìm được cậu ta thì yên tâm được rồi, mau về đi, bên này thiếu em, không biết áp lực lớn đến nhường nào nữa.”
“Nhưng em muốn chăm sóc anh ấy.” Đôi mắt Thẩm Vi Tửu được ánh sao nhuộm sáng, Đoạn Khâm vẫn là dáng vẻ kia, ngang ngạnh như một tảng đá, nhưng cô lại biết rõ bên trong tảng đá thối kia là dáng vẻ gì đấy.
“Hơn nữa em cũng có thể học tập ở bên này mà.”
Chị Thuần nghe thấy Thẩm Vi Tửu nói ở bên kia học tập, bị chọc nở nụ cười: “Trong nước không thể học sao?”
Nghe chị Thuần bên kia dạy dỗ cô một trận, tâm tình Thẩm Vi Tửu vẫn rất tốt, cô trở về định thuê một căn phòng ở cạnh chỗ Đoạn Khâm.
Trong nước, chuyện về quyền vương Đoạn Khâm đã dần lắng xuống, nhưng khi tìm kiếm tên Đoạn Khâm, bên dưới vẫn xuất hiện mấy từ như kẻ phản bội các loại.
Thẩm Vi Tửu nhìn mà tức giận, cô lại xem video Đoạn Khâm đấu quyền anh hôm đó, quả thật là anh có lơ đãng, nhưng bọn họ đã quên những vinh quang mà Đoạn Khâm đã đem lại sao?
Thẩm Vi Tửu chống quai hàm, hàng lông mi khẽ run, may mắn là cô đã tìm được anh rồi.
Lúc Đoạn Khâm trở lại, trên đùi toàn là bùn cát, lòng bàn tay bị ma sát đến nỗi chảy máu, đám hộ công thấy Đoạn Khâm nhưng không dám tiến lên, sao giờ Herrera còn chưa về?
Đến tận lúc Đoạn Khâm đến gần cầu thang mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh: “Khiêng tôi lên trên.”
“Mặt khác, Herrera bị sa thải rồi.”
Đám hộ công nhìn nhau, tên này quả là dám sa thải Herrera, tuy bọn họ từng có một khoảng thời gian ngắn sống ở Tây Ban Nha, nhưng rất nhiều câu mà bọn họ cũng không hiểu.
Đoạn Khâm trở lại phòng, tháo băng dán cá nhân trong lòng bàn tay ra, ném vào thùng rác.
Một lúc sau, có tiếng kẽo kẹt truyền đến, băng dán cá nhân bị ném vào thùng rác lại được nhặt lên.
Lúc trở về, Herrera bị mắng một trận rồi bị bắt quay lại nhận sai, dù sao thì tiền lương cũng rất cao, kết quả là vừa về đến nơi chợt nghe nói hắn bị sa thải rồi, hắn van xin một lúc lâu, bên trong vẫn không hề có phản ứng.
Herrera thở gấp, đạp mạnh lên cửa, bắt đầu chửi ầm lên, hắn chửi toàn bằng tiếng Tây Ban Nha, vừa vội vừa nhanh.
“Một thằng tàn phế, có chút tiền thì giỏi lắm à? Chẳng phải là phải dựa vào người khác mới ăn uống đi tiểu được sao, nếu không có tao, mày ở nơi này một câu cũng không hiểu, mày tưởng cô gái hôm nay thích mày sao? Đừng làm tao chết cười chứ, người ta thấy mày đáng thương thôi, mẹ nó, đừng để tao gặp lại cô ta lần nữa, nếu không thì bố mày nhất định khiến nó đẹp mặt.”
Đoạn Khâm nằm trên giường, nghe thấy giọng nói của Herrera, chậm rãi mở to mắt, bên trong dường như ẩn giấu vẻ âm u.
“Đuổi hắn đi.”
- ---
Valencia mang khí hậu của Địa Trung Hải, hôm qua trời vẫn sáng, hôm nay đã có mưa, Thẩm Vi Tửu mặc bộ váy trắng, hỏi Pablo: “Pablo, anh biết trên phố Parker có nhà nào cho thuê phòng ở không?”
Pablo nhíu mày: “Thẩm, cô ở chỗ này với chúng tôi không tốt sao?”
Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Không phải, tôi muốn ở gần nhà bạn thôi.”
Pablo nói: “Để tôi hỏi giúp cô.”
Pablo là người sinh trưởng ở Tây Ban Nha, đi đến đâu cũng có người chào hỏi, anh vừa hỏi đã tìm thấy phòng cho Thẩm Vi Tửu.
“Số 292 phố Parker hả?”
Thẩm Vi Tửu có chút vui mừng.
Đoạn Khâm ở số nhà 291.
Pablo thấy Thẩm Vi Tửu vui vẻ như vậy, cũng phấn chấn trở lại: “Đúng vậy, lúc nào thì Thẩm chuyển sang, cả nhà tôi đến giúp cô.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Đêm nay!”
Thấy dáng vẻ hò reo nhảy nhót như chim sẻ của cô, Pablo cười ha hả nói: “Chắc Martina sẽ buồn lắm.”
“Cám ơn Pablo rất nhiều, tôi sẽ tự mình nói chuyện với Martina.”
Thẩm Vi Tửu trở về thu dọn đồ đạc xong, làm bánh bích quy mang qua nhà Pablo, mẹ Martina không ngờ Thẩm Vi Tửu sẽ chuyển đi nhanh như vậy: “Phải thường xuyên tới chơi nhé, Martina sẽ nhớ em đó.”
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Em biết rồi.”
Buổi tối, trời đã tạnh mưa, sau khi Thẩm Vi Tửu nói chuyện với Martina, tuy cô nhóc rất khó chịu, nhưng cũng đã chấp nhận, cơm nước xong xuôi, cô nhóc liền kéo Thẩm Vi Tửu qua một bên: “Thẩm, có phải chị thích cái anh kia không?”
Gương mặt Thẩm Vi Tửu đỏ lên: “Con bé này, em đang nói gì vậy?”
“Không thì, sao chị vừa gặp anh ấy đã chuyển đi rồi chứ.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Anh ấy bị bệnh, chị đến chăm sóc anh ấy.”
Martina gật đầu: “Vậy chờ anh ấy khỏi, hai người cùng chuyển về đây nha.”
Thẩm Vi Tửu cười gật đầu.
Pablo đưa Thẩm Vi Tửu đến chỗ ở mới, Martina cũng nhao nhao đòi theo, Martina nói: “Em muốn đi chơi với Thẩm.”
Thẩm Vi Tửu liền dẫn cô nhóc cùng đến phố Parker.
Từ chỗ ở của cô đến đường Parker phải xuyên qua một con phố nghệ thuật rất dài, trên mặt tường vẽ đủ loại tranh nghệ thuật và tuyên truyền, Martina liếc mắt liền thấy thông tin về cuộc thi múa ở Valencia, chỉ vào tường nói: “Thẩm, chị nhìn này.”
Chỗ ở hiện tại của Thẩm Vi Tửu là tìm được trên mạng hồi còn trong nước, phải điền các loại thông tin, Martina vẫn nhớ Thẩm Vi Tửu biết múa, vừa nhìn thấy tin này, hai mắt Martina liền sáng lên: “Thẩm, chị có tham gia không?”
Thẩm Vi Tửu nhớ đến lời mà mình nói với chị Thuần, gật đầu: “Chị sẽ tham gia, đến lúc đó Martina nhớ đến cổ vũ cho chị nhé.”
Martina hò reo, cảm xúc đã tăng vọt hơn trước rất nhiều, thậm chí còn chạy về phía trước: “Thẩm, mau tới đây.”
Thẩm Vi Tửu bắt đầu đuổi theo, cười nói: “Chị sắp bắt được Martina rồi.”
Trong giọng nói của hai cô gái mang theo sự vui vẻ, quanh quẩn trên vòm trời phố Parker.
Đoạn Khâm ngồi trên xe lăn nhẹ nhàng kéo tấm rèm ra, hàm dưới căng chặt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái qua khe hở nhỏ hẹp, đưa tay chạm lên con ốc biển trên cổ, anh luôn cảm thấy mình đã từng gặp cô gái này…
Sau khi Thẩm Vi Tửu chuyển đến, hầu như không hề thấy Đoạn Khâm ra ngoài, cô ngồi cả ngày trên sân thượng, đôi chân trần đung đưa, ngân nga bài ca thời thơ ấu.
Giọng hát mềm mại tựa như trộn thêm đường, pha thêm mật, đi vào giấc mộng.
Martina mang hoa quả tới, thấy dáng vẻ hơi buồn của Thẩm Vi Tửu, không hiểu mà nói: “Thẩm, nếu chị muốn thì sang chơi với anh ấy đi.”
Đôi mắt Thẩm Vi Tửu sáng ngời: “Martina, em giỏi quá!”
Martina cười khanh khách, lộ ra hai chiếc răng cửa bị sứt.
Thẩm Vi Tửu làm hoa quả và đồ nguội chuẩn bị mang cho Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm đang ngồi trên xe lăn, nhìn đồ ăn bày trên mặt bàn, sắc mặt trở nên khó coi: “Làm lại đi, phải có thịt, trứng gà…”
Những thứ Đoạn Khâm nói đều là các món mà tuyển thủ quyền anh ăn.
Người giúp việc kia sợ ánh mắt của Đoạn Khâm, nhưng lại cảm thấy Đoạn Khâm chỉ là một tên tàn phế, chẳng thể làm gì được bọn họ, tâm lý kỳ quặc khiến anh ta nói: “Bây giờ còn ăn những món kia làm gì? Hai chân anh cũng không thể khỏi, không có khả năng đứng trên đài quyền anh nữa rồi.”
Đoạn Khâm đột nhiên giương mắt, như một con rắn độc mà nhìn chằm chằm người kia: “Cút đi cho tôi.”
Người giúp việc kia không dám nhìn Đoạn Khâm: “Tôi… Tôi được Trần tiên sinh thuê đến, không phải anh.”
Đoạn Khâm có thể cảm nhận được mùi máu tươi trong miệng, cả người trở nên âm u, đậm đặc như mực.
Nhưng hắn ta nói rất đúng, rốt cuộc thì mình cũng không thể bước lên võ đài được nữa rồi.
Anh nhớ đến ngày trước mình đứng trên võ đài, đèn pha chiếu lên gương mặt anh, rồi đến những tiếng reo hò, những tiếng thét chói tai xung quanh, mồi hôi hòa với máu nhỏ xuống, tất cả mọi người đều hô tên anh, mà bây giờ… Anh mở to mắt, chỉ có dáng vẻ nhút nhát hèn hạ của đối phương.
Đoạn Khâm khẽ cười lạnh, sau đó di chuyển xe lăn.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi của nữ: “Có ai ở nhà không?”
Cơ thể Đoạn Khâm cứng đờ, hơi nóng toàn thân bốc lên, sau đó dần lặng xuống, di chuyển xe lăn hướng đến cửa ra vào.
Hộ công chưa từng gặp cô gái nào dễ thương như vậy, ngây ngẩn cả người: “Cô tìm ai?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Tôi mới chuyển đến bên cạnh, nên muốn mang ít đồ cho hàng xóm.”
Hộ công nhìn đĩa trái cây trên tay Thẩm Vi Tửu: “Không cần đâu, chủ nhân của chúng tôi không thích ăn trái cây.”
Điều này thật sự không phải phép, nhưng hộ công cũng không hề muốn chọc Đoạn Khâm nổi giận, nên đành nói như vậy.
Thẩm Vi Tửu thật sự rất muốn gặp Đoạn Khâm, cô cũng đã lâu không thấy anh rồi, cho đến bây giờ cũng chỉ gặp được một lần.
Đoạn Khâm thấy vẻ mất mát trên mặt cô gái, dường như lòng bàn tay chưa lành lại truyền đến từng cơn đau.
Hộ công đột nhiên nghe thấy tiếng xe lăn phía sau, kinh ngạc nhìn Đoạn Khâm, chẳng phải anh ghét gặp người khác sao?
Đoạn Khâm thấy đôi mắt cô gái tỏa sáng, trong lòng không khỏi thoải mái hơn, khàn giọng hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Bây giờ em là hàng xóm của anh rồi, à, cái này tặng cho anh.”
Trên đĩa trái cây mà cô đang bê có dưa hấu, dưa hami, dâu tây, nhưng Đoạn Khâm lại ngửi thấy cả hương chanh, đó là mùi hương trên người cô.
“Em tên là Thẩm Vi Tửu, anh phải nhớ kỹ nha.”
Ngàn vạn lần đừng quên nữa.
Khóe mắt cô khẽ cong một đường rất câu dẫn người.
Đoạn Khâm nhìn dáng vẻ dường như vì anh nhận đĩa trái cây mà cảm thấy rất vui của cô, cuối cùng cũng gọi Thẩm Vi Tửu: “Thẩm… Thẩm Vi Tửu.”
Thẩm Vi Tửu sững sờ: “Dạ.”
Đoạn Khâm móc một nắm kẹo trong túi áo ra: “Cho bé gái kia, cảm ơn băng dán cá nhân của cô bé.”
Thẩm Vi Tửu quay đầu lại thấy Martina đang đứng ở cửa ra vào, cô nhóc nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng cửa nhìn bọn họ, nhận những viên kẹo mang theo hơi ấm, cười nói: “Cảm ơn ạ.”
Không biết Đoạn Khâm đã giữ những viên kẹo đó mấy ngày, đã bắt đầu chảy nước rồi, sờ bên ngoài cũng có thể cảm giác được vị ngọt ngán.
Có lẽ ngay từ hôm người nọ theo về nhà thì anh đã chuẩn bị kẹo cho các cô, một mực giữ đến tận bây giờ.
Ba Martina đi tới: “Bãi cát này rất khó di chuyển, để tôi giúp cậu.”
Thẩm Vi Tửu thấy gân xanh nổi lên trên bàn tay nắm xe lăn của Đoạn Khâm, gọi một tiếng: “Pablo.” Sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Pablo sờ đầu, anh không hiểu biết nhiều về tập tục của người Trung Quốc, nhưng thấy Thẩm lắc đầu, bèn thuận tiện nói: “Có chuyện gì thì gọi tôi.”
Đoạn Khâm có thể cảm nhận được ánh mắt của cô gái đặt trên người mình, trong lòng không khỏi bực bội.
Đây là đang thương hại anh? Cảm thấy có chút hứng thú sao?
Đoạn Khâm bất giác dùng thêm sức, nhưng cát đã vướng vào trong bánh xe lăn, thật sự rất khó di chuyển.
Dường như Thẩm Vi Tửu thấy lại cảnh hồi bé cùng anh xuống nước mò cá, rõ ràng cô đã nói với anh rằng, bên đó nhiều cá nhưng rất khó đi, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn qua, khi bị ngã ngửa ra liền đứng thẳng dậy, áo sơmi trắng tinh nhỏ nước, trong tay cầm một con cá lớn.
Giọng nói đắc ý của chàng trai vang vọng trong núi rừng: “A Tửu, anh bắt được rồi.”
Thẩm Vi Tửu đứng một lúc liền bỏ đi.
Trong lòng Đoạn Khâm càng thêm phiền muộn, chẳng qua chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi, cuối cùng phát hiện anh không thú vị liền bỏ đi.
Thẩm Vi Tửu tìm Martina, đặt băng dán cá nhân vừa mua vào tay cô nhóc: “Martina, có thể giúp chị một việc không?”
Martina nhảy dựng lên, tàn nhang trên mặt nổi lên: “Muốn em giúp Thẩm đánh tên khốn kia sao?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Không phải đâu, bên kia có một anh đang gặp chút rắc rối, em giúp chị đưa cái này cho anh ấy được không?”
Martina nhìn Đoạn Khâm, trong ánh mắt đơn thuần không có chút khác thường nào: “Được, không vấn đề.”
Hơi thở của Đoạn Khâm nóng rực, mồ hôi trên người khiến quần áo ướt nhẹp, có một bé gái chạy đến bên cạnh, nhìn anh.
Martina đang thay răng, vừa nói vừa thở từng ngụm: “Anh đang gặp rắc rối ạ?”
Đôi mắt Đoạn Khâm lóe lên, nhìn về phía Martina, tay cô bé cầm chặt mấy miếng băng dán cá nhân, đặt trên đùi anh rồi chạy mất, vừa chạy vừa nói: “Là Thẩm tặng anh đấy.”
Đoạn Khâm cầm băng dán cá nhân, hương chanh vương vấn bên chóp mũi, anh thấy một cô gái đứng cách đó không xa đang vẫy tay với mình.
Trời đã tối, Đoạn Khâm đẩy xe lăn hướng về nhà, bước chân của cô gái phía sau vừa nhẹ vừa chậm, nhưng hương chanh thơm mát trên người cô lại theo anh cả đoạn đường về nhà.
Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm về đến nhà mới ung dung trở về, cuối cùng cô cũng tìm được anh rồi!
Lúc ấy, cô thấy trên mạng có người nói Đoạn Khâm đã ra nước ngoài liền đoán ra được anh đến đâu, sau đó trên mạng có người đưa tin rằng Đoạn Khâm đến Valencia, nhưng thông tin đó rất nhanh đã bị xóa, cô chỉ còn cách thử đến đây, không ngờ lại thật sự tìm được anh.
Chị Thuần đang thu xếp lịch dạy ngày mai thì có một cuộc gọi đến, nghe thấy giọng nói kích động của Thẩm Vi Tửu ở đầu dây bên kia, liền che trán: “Đại tiểu thư của tôi ơi, được rồi, chị biết em tìm được cậu ta rồi, người ta nhận ra em rồi sao?”
Thẩm Vi Tửu bước trên đường: “Không cần anh ấy phải nhận ra em.”
“Đã tìm được cậu ta thì yên tâm được rồi, mau về đi, bên này thiếu em, không biết áp lực lớn đến nhường nào nữa.”
“Nhưng em muốn chăm sóc anh ấy.” Đôi mắt Thẩm Vi Tửu được ánh sao nhuộm sáng, Đoạn Khâm vẫn là dáng vẻ kia, ngang ngạnh như một tảng đá, nhưng cô lại biết rõ bên trong tảng đá thối kia là dáng vẻ gì đấy.
“Hơn nữa em cũng có thể học tập ở bên này mà.”
Chị Thuần nghe thấy Thẩm Vi Tửu nói ở bên kia học tập, bị chọc nở nụ cười: “Trong nước không thể học sao?”
Nghe chị Thuần bên kia dạy dỗ cô một trận, tâm tình Thẩm Vi Tửu vẫn rất tốt, cô trở về định thuê một căn phòng ở cạnh chỗ Đoạn Khâm.
Trong nước, chuyện về quyền vương Đoạn Khâm đã dần lắng xuống, nhưng khi tìm kiếm tên Đoạn Khâm, bên dưới vẫn xuất hiện mấy từ như kẻ phản bội các loại.
Thẩm Vi Tửu nhìn mà tức giận, cô lại xem video Đoạn Khâm đấu quyền anh hôm đó, quả thật là anh có lơ đãng, nhưng bọn họ đã quên những vinh quang mà Đoạn Khâm đã đem lại sao?
Thẩm Vi Tửu chống quai hàm, hàng lông mi khẽ run, may mắn là cô đã tìm được anh rồi.
Lúc Đoạn Khâm trở lại, trên đùi toàn là bùn cát, lòng bàn tay bị ma sát đến nỗi chảy máu, đám hộ công thấy Đoạn Khâm nhưng không dám tiến lên, sao giờ Herrera còn chưa về?
Đến tận lúc Đoạn Khâm đến gần cầu thang mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh: “Khiêng tôi lên trên.”
“Mặt khác, Herrera bị sa thải rồi.”
Đám hộ công nhìn nhau, tên này quả là dám sa thải Herrera, tuy bọn họ từng có một khoảng thời gian ngắn sống ở Tây Ban Nha, nhưng rất nhiều câu mà bọn họ cũng không hiểu.
Đoạn Khâm trở lại phòng, tháo băng dán cá nhân trong lòng bàn tay ra, ném vào thùng rác.
Một lúc sau, có tiếng kẽo kẹt truyền đến, băng dán cá nhân bị ném vào thùng rác lại được nhặt lên.
Lúc trở về, Herrera bị mắng một trận rồi bị bắt quay lại nhận sai, dù sao thì tiền lương cũng rất cao, kết quả là vừa về đến nơi chợt nghe nói hắn bị sa thải rồi, hắn van xin một lúc lâu, bên trong vẫn không hề có phản ứng.
Herrera thở gấp, đạp mạnh lên cửa, bắt đầu chửi ầm lên, hắn chửi toàn bằng tiếng Tây Ban Nha, vừa vội vừa nhanh.
“Một thằng tàn phế, có chút tiền thì giỏi lắm à? Chẳng phải là phải dựa vào người khác mới ăn uống đi tiểu được sao, nếu không có tao, mày ở nơi này một câu cũng không hiểu, mày tưởng cô gái hôm nay thích mày sao? Đừng làm tao chết cười chứ, người ta thấy mày đáng thương thôi, mẹ nó, đừng để tao gặp lại cô ta lần nữa, nếu không thì bố mày nhất định khiến nó đẹp mặt.”
Đoạn Khâm nằm trên giường, nghe thấy giọng nói của Herrera, chậm rãi mở to mắt, bên trong dường như ẩn giấu vẻ âm u.
“Đuổi hắn đi.”
- ---
Valencia mang khí hậu của Địa Trung Hải, hôm qua trời vẫn sáng, hôm nay đã có mưa, Thẩm Vi Tửu mặc bộ váy trắng, hỏi Pablo: “Pablo, anh biết trên phố Parker có nhà nào cho thuê phòng ở không?”
Pablo nhíu mày: “Thẩm, cô ở chỗ này với chúng tôi không tốt sao?”
Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Không phải, tôi muốn ở gần nhà bạn thôi.”
Pablo nói: “Để tôi hỏi giúp cô.”
Pablo là người sinh trưởng ở Tây Ban Nha, đi đến đâu cũng có người chào hỏi, anh vừa hỏi đã tìm thấy phòng cho Thẩm Vi Tửu.
“Số 292 phố Parker hả?”
Thẩm Vi Tửu có chút vui mừng.
Đoạn Khâm ở số nhà 291.
Pablo thấy Thẩm Vi Tửu vui vẻ như vậy, cũng phấn chấn trở lại: “Đúng vậy, lúc nào thì Thẩm chuyển sang, cả nhà tôi đến giúp cô.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Đêm nay!”
Thấy dáng vẻ hò reo nhảy nhót như chim sẻ của cô, Pablo cười ha hả nói: “Chắc Martina sẽ buồn lắm.”
“Cám ơn Pablo rất nhiều, tôi sẽ tự mình nói chuyện với Martina.”
Thẩm Vi Tửu trở về thu dọn đồ đạc xong, làm bánh bích quy mang qua nhà Pablo, mẹ Martina không ngờ Thẩm Vi Tửu sẽ chuyển đi nhanh như vậy: “Phải thường xuyên tới chơi nhé, Martina sẽ nhớ em đó.”
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Em biết rồi.”
Buổi tối, trời đã tạnh mưa, sau khi Thẩm Vi Tửu nói chuyện với Martina, tuy cô nhóc rất khó chịu, nhưng cũng đã chấp nhận, cơm nước xong xuôi, cô nhóc liền kéo Thẩm Vi Tửu qua một bên: “Thẩm, có phải chị thích cái anh kia không?”
Gương mặt Thẩm Vi Tửu đỏ lên: “Con bé này, em đang nói gì vậy?”
“Không thì, sao chị vừa gặp anh ấy đã chuyển đi rồi chứ.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Anh ấy bị bệnh, chị đến chăm sóc anh ấy.”
Martina gật đầu: “Vậy chờ anh ấy khỏi, hai người cùng chuyển về đây nha.”
Thẩm Vi Tửu cười gật đầu.
Pablo đưa Thẩm Vi Tửu đến chỗ ở mới, Martina cũng nhao nhao đòi theo, Martina nói: “Em muốn đi chơi với Thẩm.”
Thẩm Vi Tửu liền dẫn cô nhóc cùng đến phố Parker.
Từ chỗ ở của cô đến đường Parker phải xuyên qua một con phố nghệ thuật rất dài, trên mặt tường vẽ đủ loại tranh nghệ thuật và tuyên truyền, Martina liếc mắt liền thấy thông tin về cuộc thi múa ở Valencia, chỉ vào tường nói: “Thẩm, chị nhìn này.”
Chỗ ở hiện tại của Thẩm Vi Tửu là tìm được trên mạng hồi còn trong nước, phải điền các loại thông tin, Martina vẫn nhớ Thẩm Vi Tửu biết múa, vừa nhìn thấy tin này, hai mắt Martina liền sáng lên: “Thẩm, chị có tham gia không?”
Thẩm Vi Tửu nhớ đến lời mà mình nói với chị Thuần, gật đầu: “Chị sẽ tham gia, đến lúc đó Martina nhớ đến cổ vũ cho chị nhé.”
Martina hò reo, cảm xúc đã tăng vọt hơn trước rất nhiều, thậm chí còn chạy về phía trước: “Thẩm, mau tới đây.”
Thẩm Vi Tửu bắt đầu đuổi theo, cười nói: “Chị sắp bắt được Martina rồi.”
Trong giọng nói của hai cô gái mang theo sự vui vẻ, quanh quẩn trên vòm trời phố Parker.
Đoạn Khâm ngồi trên xe lăn nhẹ nhàng kéo tấm rèm ra, hàm dưới căng chặt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái qua khe hở nhỏ hẹp, đưa tay chạm lên con ốc biển trên cổ, anh luôn cảm thấy mình đã từng gặp cô gái này…
Sau khi Thẩm Vi Tửu chuyển đến, hầu như không hề thấy Đoạn Khâm ra ngoài, cô ngồi cả ngày trên sân thượng, đôi chân trần đung đưa, ngân nga bài ca thời thơ ấu.
Giọng hát mềm mại tựa như trộn thêm đường, pha thêm mật, đi vào giấc mộng.
Martina mang hoa quả tới, thấy dáng vẻ hơi buồn của Thẩm Vi Tửu, không hiểu mà nói: “Thẩm, nếu chị muốn thì sang chơi với anh ấy đi.”
Đôi mắt Thẩm Vi Tửu sáng ngời: “Martina, em giỏi quá!”
Martina cười khanh khách, lộ ra hai chiếc răng cửa bị sứt.
Thẩm Vi Tửu làm hoa quả và đồ nguội chuẩn bị mang cho Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm đang ngồi trên xe lăn, nhìn đồ ăn bày trên mặt bàn, sắc mặt trở nên khó coi: “Làm lại đi, phải có thịt, trứng gà…”
Những thứ Đoạn Khâm nói đều là các món mà tuyển thủ quyền anh ăn.
Người giúp việc kia sợ ánh mắt của Đoạn Khâm, nhưng lại cảm thấy Đoạn Khâm chỉ là một tên tàn phế, chẳng thể làm gì được bọn họ, tâm lý kỳ quặc khiến anh ta nói: “Bây giờ còn ăn những món kia làm gì? Hai chân anh cũng không thể khỏi, không có khả năng đứng trên đài quyền anh nữa rồi.”
Đoạn Khâm đột nhiên giương mắt, như một con rắn độc mà nhìn chằm chằm người kia: “Cút đi cho tôi.”
Người giúp việc kia không dám nhìn Đoạn Khâm: “Tôi… Tôi được Trần tiên sinh thuê đến, không phải anh.”
Đoạn Khâm có thể cảm nhận được mùi máu tươi trong miệng, cả người trở nên âm u, đậm đặc như mực.
Nhưng hắn ta nói rất đúng, rốt cuộc thì mình cũng không thể bước lên võ đài được nữa rồi.
Anh nhớ đến ngày trước mình đứng trên võ đài, đèn pha chiếu lên gương mặt anh, rồi đến những tiếng reo hò, những tiếng thét chói tai xung quanh, mồi hôi hòa với máu nhỏ xuống, tất cả mọi người đều hô tên anh, mà bây giờ… Anh mở to mắt, chỉ có dáng vẻ nhút nhát hèn hạ của đối phương.
Đoạn Khâm khẽ cười lạnh, sau đó di chuyển xe lăn.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi của nữ: “Có ai ở nhà không?”
Cơ thể Đoạn Khâm cứng đờ, hơi nóng toàn thân bốc lên, sau đó dần lặng xuống, di chuyển xe lăn hướng đến cửa ra vào.
Hộ công chưa từng gặp cô gái nào dễ thương như vậy, ngây ngẩn cả người: “Cô tìm ai?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Tôi mới chuyển đến bên cạnh, nên muốn mang ít đồ cho hàng xóm.”
Hộ công nhìn đĩa trái cây trên tay Thẩm Vi Tửu: “Không cần đâu, chủ nhân của chúng tôi không thích ăn trái cây.”
Điều này thật sự không phải phép, nhưng hộ công cũng không hề muốn chọc Đoạn Khâm nổi giận, nên đành nói như vậy.
Thẩm Vi Tửu thật sự rất muốn gặp Đoạn Khâm, cô cũng đã lâu không thấy anh rồi, cho đến bây giờ cũng chỉ gặp được một lần.
Đoạn Khâm thấy vẻ mất mát trên mặt cô gái, dường như lòng bàn tay chưa lành lại truyền đến từng cơn đau.
Hộ công đột nhiên nghe thấy tiếng xe lăn phía sau, kinh ngạc nhìn Đoạn Khâm, chẳng phải anh ghét gặp người khác sao?
Đoạn Khâm thấy đôi mắt cô gái tỏa sáng, trong lòng không khỏi thoải mái hơn, khàn giọng hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Bây giờ em là hàng xóm của anh rồi, à, cái này tặng cho anh.”
Trên đĩa trái cây mà cô đang bê có dưa hấu, dưa hami, dâu tây, nhưng Đoạn Khâm lại ngửi thấy cả hương chanh, đó là mùi hương trên người cô.
“Em tên là Thẩm Vi Tửu, anh phải nhớ kỹ nha.”
Ngàn vạn lần đừng quên nữa.
Khóe mắt cô khẽ cong một đường rất câu dẫn người.
Đoạn Khâm nhìn dáng vẻ dường như vì anh nhận đĩa trái cây mà cảm thấy rất vui của cô, cuối cùng cũng gọi Thẩm Vi Tửu: “Thẩm… Thẩm Vi Tửu.”
Thẩm Vi Tửu sững sờ: “Dạ.”
Đoạn Khâm móc một nắm kẹo trong túi áo ra: “Cho bé gái kia, cảm ơn băng dán cá nhân của cô bé.”
Thẩm Vi Tửu quay đầu lại thấy Martina đang đứng ở cửa ra vào, cô nhóc nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng cửa nhìn bọn họ, nhận những viên kẹo mang theo hơi ấm, cười nói: “Cảm ơn ạ.”
Không biết Đoạn Khâm đã giữ những viên kẹo đó mấy ngày, đã bắt đầu chảy nước rồi, sờ bên ngoài cũng có thể cảm giác được vị ngọt ngán.
Có lẽ ngay từ hôm người nọ theo về nhà thì anh đã chuẩn bị kẹo cho các cô, một mực giữ đến tận bây giờ.