Chương : 6
CHƯƠNG 6
Tần Sương Kích đem bát đặt trên bàn, cẩn thận ôm lấy Y Ân cùng với chăn bông lên. Y Ân liền níu chặt áo hắn, không tự chủ gọi: “Phụ thân. . . . .” rồi chợt nhớ mình không được gọi phụ thân, sợ hãi muốn khóc.
Y Ân ngẩn ngơ hồi lâu cuối cùng cũng phản ứng. Phụ thân đang sờ đầu Y nhi? Phụ thân không giống mẫu thân hung hung đánh chửi Y nhi, còn nói cho Y nhi ăn a? Phụ thân không có tức giận?
Con ngươi sâu đen lấp lánh tia vui sướng: Y Ân kêu phụ thân, phụ thân không tức giận nha!
Y Ân thật cẩn thận dựa vào trước ngực phụ thân rồi mới nho nhỏ kêu: “Phụ thân!”
“Ân.” Thanh âm thản nhiên rơi vào tai đối với Y Ân tựa như tiếng thiên thanh. Nó vui sướng vùi đầu vào lòng phụ thân kích động kêu to: “Phụ thân, phụ thân, phụ thân. . . . .”
“Ân.” Tần Sương Kích ôm nó ngồi trước bàn, giở chăn ra, điềm đạm nói: “Ăn cơm.” Nghe ngữ khí có chút lãnh đạm Y Ân lại cứng người, nức nở.
Đệ đệ gạt người, phụ thân không có ghét Y nhi! Phụ thân cũng không nói Y nhi là tạp chủng, không có ghét bỏ Y nhi nhìn không thấy. Phụ thân cũng làm Y nhi đau nhưng Y nhi kêu phụ thân người không hề tức giận, phụ thân còn bế Y nhi, còn muốn cho Y nhi ăn cơm. Trước kia mẫu thân chỉ biết kêu đệ đệ ăn cơm, phụ thân cũng kêu Y nhi!
Y Ân ôm chặt Tần Sương Kích, nhiều năm áp lực bất an vào giờ khắc này được thả lỏng nước mắt liền tiết ra không cách nào ngừng được.
Phụ thân. . . . . phụ thân không chán ghét Y nhi. Y nhi sau này thật biết điều, không làm cho phụ thân tức giận, phụ thân sẽ không chán ghét Y nhi! Sẽ không!
Tần Sương Kích vẫn là lạnh lùng ngồi tùy ý Y Ân khóc ướt vạt áo trước. Thỉnh thoảng vỗ vỗ vai, đối với Y Ân mà nói như là ôn nhu khen thưởng.
Tần Sương Kích vỗ nhẹ Y Ân, vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn không phát hiện tâm trí mình đều chú ý trên người Y Ân, thậm chí quên đi phòng bị ngoại giới, điều này đối với người hành tẩu giang hồ nhiều năm mà nói căn bản không nên phát sinh; càng không chú ý tới ánh mắt lạnh như băng trước đây giờ chứa đựng ôn nhu cùng đau đớn. Hắn ôm chặt Y Ân, phiền não thở dài: rốt cuộc phải làm sao mới tốt?
Đối với Tần Sương Kích chưa hề phát hiện tình cảm của bản thân, tiểu đông tây này quả thực là cái siêu cấp phiền toái. Chính mình lộng thương nó mà nó cũng chỉ cắn chặt răng chịu đựng, khóc cũng không dám khóc; khi hắn đối tốt một chút nó lại khóc đến tích cực xem như thực cảm động, thật khó hiểu.
Chiếu cố nó theo lý thường phải làm đi. Dù sao nó nằm ở nơi này không thể động đậy tất cả đều do mình, chính là không nghĩ nó bộ dáng nơm nớp lo sợ lại kêu cha cực kỳ nhiệt liệt, thật không thể hoàn toàn tưởng tượng ngược lại được.
Tiểu đông tây còn đang khóc cũng phát hiện mình lộng ướt áo phụ thân liền vùi ngược vào trong. Chăn bông thật dày dễ dàng đem tiểu gia khỏa bao phủ, vài sợ tóc rơi bên ngoài run run lên.
Tần Sương Kích nhịn không được lại muốn cười, đột nhiên cảm thấy tiểu hài tử tính tình thật đáng yêu, so với chốn giang hồ ngươi lừa ta gạt thật thoải mái ít nhiều. Ít nhất không cần lo lắng tiểu hài tử yêu khóc này theo phía sau đánh lén mình.
Mở chăn bông ra nhìn thấy tiểu đông tây nước mắt loang lổ khuôn mặt nhỏ nhắn, cái mũi khóc đến ửng hồng, phỏng chừng đến ngày mai hai mắt đều biến thành hạnh đào. Nhưng khi hắn lấy tay lau đi nước ở khóe mắt tiểu đông tây, mi mắt thật dài chỉ run rẩy, đồng tử lại nhìn thẳng phía trước, không giống người bình thường theo bản năng nhắm mắt lại. Tần Sương Kích sắc mặt ảm đạm. Đứa nhỏ này mắt nhìn không thấy!
Từng kiểm tra quần áo trên người tiểu đông tây, phát hiện bất quá là vải thô tối đơn sơ chế thành. Hiện tại lập thu, mặc dù còn chưa đến đông chí thời tiết cũng coi như rét lạnh, tiểu đông tây toàn thân cao thấp lại chỉ có một cái áo ngắn bằng vải thô, nghĩ đến gia cảnh chắc không tốt. Đối với nông gia cùng khổ, một tiểu hài tử ăn hết cơm không thể làm quả thật dưỡng cũng vô dụng. Tiểu đông tây mắt nhìn không thấy, làm không được việc nhà nông, lại không giống nữ tử tương lai có thể đi ra ngoài kiếm được sính lễ, khó trách cha mẹ nó không đối xử tử tế.
Ban đầu nghĩ muốn bỏ chút ngân lượng tìm hộ nông dân thuần phác thu dưỡng. Nhưng đứa nhỏ này nhìn không thấy, lại yếu đuối, giao cho ai dưỡng chỉ sợ sẽ chịu nhiều đau khổ. Cho dù ngay từ đầu vì ngân lượng chiếu cố nó, nhưng nhân sinh vài thập niên, có năng lực yêu thương đứa nhỏ này đến khi nào? Như cha mẹ nó, thân tử mà còn như thế huống chi ngoại nhân.
Nghĩ tới nghĩ lui thật sự không biết nên xử trí như thế nào, Tần Sương Kích không thể không tạm thời bỏ qua. Nâng cằm tiểu đông tây lên thừa dịp nó nức nở liền uy một chút cháo, tiểu đông tây ngẩn ngơ nuốt xuống, lập tức ngừng khóc. Tần Sương Kích vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm lại uy tiếp một hơi cháo, tiểu đông tây ngoan ngoãn há miệng, một hơi, hai hơi. . . . . Tần Sương Kích nhíu mày, nắm cằm tiểu đông tây lạnh nhạt nói: “Nuốt vào.”
Tiểu đông tây miệng đầy hạt cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn phình lên, nức nở lắc đầu.
“Nuốt vào.” Thanh âm lạnh hơn.
Tiểu đông tây rụt người lại, gương mặt đẫm lệ, một hơi chậm rãi đem hạt cơm nuốt xuống, vừa ăn xong liền nức nở.
Tần Sương Kích thay tiểu đông tây lau khô khóe miệng, múc một muỗng cháo uy đến miệng nó. Tiểu đông tây lại quay đầu đi, môi nhếch lên.
“Ăn!” Tần Sương Kích bắt đầu có điểm không kiên nhẫn, chính vì như vậy mới chán ghét tiểu hài tử, mới đối nó hảo một chút liền bắt đầu tùy hứng nhõng nhẻo.
Tiểu đông tây bị ngữ khí của hắn làm cho sợ hãi, lui lại cố sống cố chết lắc đầu, nho nhỏ giọng nghẹn ngào: “Cấp đệ đệ. . . . . Ăn ngon. . . . . Y nhi không thể ăn. . . . . Mẫu thân. . . . . sẽ tức giận. . . . . cho đệ đệ. . . . .”