Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình, Đô Thị |
Số chương | 107 |
Lượt đọc | 182 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Nội Dung Truyện:
"Không, van cầu em, không cần... chị là chị của em mà, sao em có thể đối xử với chị như vậy được?" Mắt cô rưng rưng, thanh âm run rẩy.
"Chị. Lạc Tích Tuyết, em đừng giả dối! Tới tận bây giờ tôi chưa hề coi em là chị, trong mắt tôi em chính là người con gái khiến tôi muốn đến phát điên". Ánh mắt hắn đỏ đậm, đó là dấu hiệu của dục vọng.
Hắn tàn nhẫn cởi quần áo của Tích Tuyết không còn một mảnh, không để ý cô giãy dụa cùng đau khổ van xin, dùng sức xuyên xỏ qua, hung hăng biến cô thành người con gái của hắn. Hắn quá yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm, năm hắn 9 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Tích Tuyết, tâm đóng băng đã lau, nay lại vì cô mà trầm luân thật sâu... Mười ba năm, hắn vẫn vì cô mà chờ đợi đến cuồng dại, cam nguyện vì cô buông hết thảy thù hận, chỉ vì muốn một ngày nào đó quang minh chính đại đứng bên cạnh cô. Nhưng điều làm hắn tan nát cõi lòng là khi rốt cuộc hắn trở thành người đàn ông mà vạn người kính mộ, có thế lực khổng lồ sau lưng cơ hồ gần như một tay che trời thì cô lại gả cho người đàn ông khác.
"Lạc Tích Tuyết, vì tôi muốn có được em, tôi không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lấy." Hắn kéo Tích Tuyết từ trong lễ đường bước ra, buộc cô phải ký tên vào giấy đăng ký kết hôn.
"Lạc Thiên Uy, tôi hận anh, mặc dù anh có được thân thể của tôi nhưng vĩnh viễn anh sẽ không có được trái tim của tôi". Cô rưng rưng, con ngươi đầy phẫn hận nhìn hắn. Hắn khiến cha cô đang ốm đau trên giường vì tức mà chết, giết chết vị hôn phu của cô, chiếm đoạt hết tài sản của cô, giam cầm... Cứ thế lần lượt bị giữ lấy, cô bị ác ma vô tình dẫm đạp, bóp nát. Thiếu niên ôn nhu đã từng dốc lòng che chở cho cô nay đã biến thành ác ma thú tính điên cuồng đoạt lấy cô. Thì ra 10 năm này hắn ẩn nhẫn, bất quá chỉ là vì trò chơi trả thù nực cười này sao?
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.