Chương : 3
Tối qua Chu Vũ Đế ngủ thực sự ngon, mãi cho đến khi Bích Thủy tới gần cái giỏ liễu, đang muốn giơ tay lấy cái chăn bông nhỏ kia, hắn mới khó khăn thức giấc.
Thấy A Bảo dậy, Bích Thủy lập tức bế chú lên, lấy một miếng vải lụa nhúng nước ấm lau mặt mũi lau miệng lau móng vuốt cho chú, sau đó ôm vào tẩm điện. Đức phi nương nương rất thích động vật, chuyện này không ai rõ hơn Bích Thủy, cho nên cô nghĩ sáng sớm Đức phi vừa thấy A Bảo hẳn nhiên sẽ rất vui vẻ.
Chu Vũ Đế giãy dụa trong tay Bích Thủy, chính hắn còn đang phát giận, muốn gầm gừ hai tiếng, nhưng tiếc rằng hắn vốn là một con chó con, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ư ử dễ thương vô cùng. Vì thế, miệng vừa há ra hắn phải lập tức ngậm ngay lại, trong lòng hãy còn xấu hổ.
Vừa mới đặt chân vào điện, mùi cỏ xanh tươi mát dễ chịu liền phả vào mặt, khiến tinh thần chợt cảm thấy thoải mái đầy phấn chấn, hoàn toàn không giống với mùi đàn hương quá nồng trong những cung điện khác, cũng không giống như mùi long tiên hương rất nặng trong Càn Thanh Cung. Linh hồn bám vào thân thể của chó, khứu giác hắn càng bén nhạy hơn so với trước. Chu Vũ Đế chợt ngừng giãy trong một thoáng, ngẩng đầu nhìn về phía Đức phi đương ngồi trước bàn trang điểm.
Cô gái ấy ngồi nghiêng người, làn da trắng mịn cùng với bộ quần áo đỏ rực trong mắt Chu Vũ Đế lại biến thành hai màu trắng và xám. Những sắc thái vốn diễm lệ tươi đẹp đến vậy bị đưa về hai màu đơn điệu, nhưng lại mang đến một loại cảm giác tuyệt trần thoát tục, đặc biệt là mái tóc đen dày chấm mắt cá chân kia như thác nước uốn lượn chảy xuôi, dường như còn óng ánh một lớp ánh sáng mỏng, đẹp đến không tưởng tượng được.
Trải qua mười ngày mười đêm u ám không yên lòng, giờ đây, những cảnh, những việc đơn giản nhất, bình thường nhất người ta thường làm vào sáng sớm khi phản chiếu vào mắt Chu Vũ Đế đã thành rực rỡ nhất, xúc động nhất. Phút giây này, hồ như hắn vẫn là một Chu Vũ Đế anh minh thần võ, đang đợi tần phi hầu hạ mình rửa mặt chải đầu.
Nhưng, hắn rất nhanh đã thức tỉnh khỏi cơn ảo giác mê muội đó, chỉ vì cô gái trước bàn trang điểm đã vươn tay ôm lấy hắn, cúi đầu hôn lên mí mắt của hắn mấy cái. Đôi môi mềm mại, lướt qua như cánh bướm mỏng đập vỗ, cảm giác tê dại nhột nhạt, lại còn mang thêm hương thơm rất riêng.
Đây là cái hôn của chủ nhân dành cho vật cưng, mà không phải là một phụ nữ dành cho đàn ông của mình. Trong nháy mắt, trong lòng Chu Vũ Đế trào lên cơn tuyệt vọng không nói nên lời, sau đó vì sự yếu đuối bản thân mình thể hiện ra vào giờ khắc này mà phẫn nộ, hắn lại bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Ôi, em đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống nữa bây giờ!” Mu bàn tay Mạnh Tang Du bị cào, vội vàng buông A Bảo xuống đất để chú không làm bị thương mình.
“Nương nương, người không sao chứ?” Ngân Thúy cùng Bích Thủy đồng thanh hỏi.
Phùng ma ma nổi giận đùng đùng bước lên, chen chân vào, muốn đá A Bảo một cái.
“Ma ma, đừng làm vậy! Ta không sao!” Mạnh Tang Du thấy thế, vội vàng ngăn cản, giơ giơ mu bàn tay lên ý bảo bản thân không bị thương.
Da thịt mịn màng chợt có một vệt đỏ ửng, tuy không chảy máu, nhưng cũng khiến Phùng ma ma đau lòng không thôi. Bà lấy một lọ tuyết phu cao cẩn thận bôi cho Mạch Tang Du, giọng nói trầm trầm còn mang theo cả tức giận, “Con cục súc này ngỗ ngược khó nuôi, không hổ là chó ngoại tộc! Nương nương, người vẫn nên đuổi nó về phường chó mèo đó đi, chúng ta lại chọn một chú Tây Thi tính tình dịu ngoan về nuôi dưỡng.”
Ai cũng không hề chú ý tới A Bảo vẫn đang ngồi im lặng ở một góc, khi nghe được những lời ấy, tầm mắt như dao của chú hướng thẳng về phía Phùng ma ma. Nhưng ánh mắt sắc lẹm này đã bị bộ lông dày che khuất, lại xuất phát từ một con chó nhỏ xíu với thân mình bé bỏng đáng yêu, quả thực không có lực sát thương nào, cũng chẳng khiến ai chú ý tới được.
Thân thể hắn cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía Đức phi, đợi cô ‘tuyên án.’ Là sai lầm của hắn. Nếu đã quyết định tạm thời dựa vào Đức phi, tất yếu hắn phải thỏa hiệp, phải nhượng bộ. Bây giờ hắn không còn là một vị Đế vương ăn trên ngồi trước, mà là một con vật cưng không hơn không kém. Thú cưng là phải ngoan, phải biết như thế nào để nịnh nọt chủ nhân cho tốt.
Nghĩ đến trước kia, mấy người phụ nữ này dùng trăm phương nghìn kế để nịnh nọt hắn, Chu Vũ Đế có cảm giác thời cuộc thay đổi, bi thương vô kể.
“Nuôi động vật cũng cần phải xem duyên phận, từ lần đầu tiên ta gặp A Bảo đã cảm thấy thích em ấy rồi, không đổi gì cả!” Đức phi kiên quyết lắc đầu, bổ sung thêm, “A Bảo còn nhỏ, sợ người là chuyện đương nhiên, ở chung một thời gian rồi cũng sẽ gần gũi thân mật. Trên thế giới này, chó là loại động vật trung thành nhất, chỉ cần thật lòng chờ đợi nó, nó cũng sẽ thật lòng với mình, so với phần lớn người trên đời thì tốt hơn nhiều lắm.”
Chu Vũ Đế nghe vậy, trái tim căng thẳng cũng bình tĩnh lại, dùng ánh mắt phức tạp đánh giá khuôn mặt đầy dịu dàng của Đức phi. Hắn không nghĩ tới, một Đức phi đối xử với người đời lạnh lùng, tàn nhẫn, khắc nghiệt lại có tấm lòng bao dung với động vật đến thế. Nhưng hắn biết, đối với một con chó, Đức phi không có việc gì phải làm bộ làm tịch, cho nên đây chính là suy nghĩ chân thật của nàng. Nội tâm hắn cực kỳ xúc động, không thể không thừa nhận những lời Đức phi nói rất thuyết phục. Lòng người, là thứ khó phỏng đoán nhất trên đời này, nhất là những người vốn hiểm ác đáng sợ. Có lẽ vì nguyên nhân đã hiểu thấu hết thảy, cho nên chỉ khi ở trước mặt những con thú đơn thuần, nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng. Chẳng phải mình cũng như thế?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Vũ Đế nhìn về phía Đức phi toát ra vài phần thương hại. Cô gái này, cũng không khó chịu giống như trong tưởng tượng của hắn, vẫn có thể tiếp tục ở lại.
Thấy A Bảo tránh ở một góc giương đôi mắt tròn xoe nhìn mình, dáng vẻ be bé tội nghiệp vô cùng, trong lòng Mạnh Tang Du mềm nhũn, vừa lệnh các cung nữ mang thức ăn lên, vừa vẫy vẫy tay với A Bảo, “A Bảo mau lại đây, ăn sáng nào.”
Thân thể này vừa mới chào đời không bao lâu, không chịu được cơn đói cồn cào. Chu Vũ Đế lạch bạch lạch bạch đi tới trước mặt Đức phi, ngửng đầu nhìn lên. Mạnh Tang Du ôm lấy chú, đặt trên bàn ăn, vừa vuốt ve lưng chú vừa nhìn về phía Phùng ma ma cười nói, “Ma ma xem, A Bảo nhà ta thực ra rất ngoan ngoãn.”
Thấy chủ tử thật sự thích, cơn giận của Phùng ma ma cũng tiêu xuống, hiền từ phụ họa một tiếng.
A Bảo thẳng người trên hai cái chân ngắn ngủn, có phép có tắc ngồi trên bàn ăn, vừa hưởng thụ Đức phi âu yếm, vừa âm thầm cảnh báo mình đừng để cô gái này thuần hóa thành một con vật cưng không có tương lai. (Tác giả: đây chính là sự thật, là số mệnh tương lai của nhà ngươi đó.)
Bữa ăn sáng đã được bưng lên. Cho dù cách thật xa, Chu Vũ Đế vẫn có thể ngửi được mùi cháo thịt băm. Hắn hít hít mũi, nước miếng trong miệng bắt đầu tiết ra, nhỏ tong tong xuống bàn. Đây là bản năng động vật, mặc cho hắn là Chu Vũ Đế anh minh thần võ cũng không có cách nào khống chế được.
“Ha!” Đức phi che miệng cười khẽ, vẫy vẫy tay nói với nhóm cung nhân, “Động tác nhanh lên một chút, A Bảo đói bụng!”
Ngậm chặt hai miệng lại, nuốt nước miếng đánh ực xuống bụng, má Chu Vũ Đế hồng rực, hận không thể dùng móng vuốt đào cái hố chui xuống cho xong. Cũng may lông hắn dày mới không để Đức phi thấy được cái vẻ quỷ dị này.
“Nương nương, người để A Bảo ăn dưới bàn đi, bằng không sẽ dơ mặt bàn, tổn hại đến dạ dày và khẩu vị người.” Ngân Thúy bưng cháo thịt băm đến, nhẹ giọng đề nghị.
“Không sao cả, ta thích A Bảo ăn cơm cùng ta.” Đức phi xua xua tay, tự mình cầm bát cháo đặt xuống trước mặt A Bảo, dịu dàng nói, “Em ăn đi.”
Để một con chó lên bàn ăn cơm? Chu Vũ Đế kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, trong lòng có chút gì đó cảm động. Nhưng đồ ăn ngon lành trước mắt, hắn không thể nghĩ nhiều được nữa, bản năng động vật thúc đẩy hắn lập tức cúi đầu, há mồm liếm cháo.
Mạnh Tang Du thấy chú ăn ngon, cũng cầm bát đũa dùng bữa. Cô có chứng tụt huyết áp, buổi sáng thường không muốn ăn gì, nhưng bởi vì có A Bảo làm bạn, rốt cuộc cũng dùng xong một chén cháo gà xé sợi cùng một đĩa bánh ngọt nhỏ, khiến Phùng ma ma mừng đến mặt mày hớn hở.
Dùng khăn tay lau khóe miệng, Mạnh Tang Du chống má, mắt đầy ý cười thưởng thức tướng ăn của A Bảo. Chó con vừa sinh ra một tháng cũng không to bằng miệng bát, lúc này dường như cả nửa người đều vùi vào trong, nhìn đáng yêu vô cùng. Hắn liếm từng miếng từng miếng, tốc độ không nhanh không chậm, thong dong tao nhã.
Mạnh Tang Du nhíu mày, nói với Ngân Thúy, “Nhìn xem, A Bảo của ta ăn uống rất sạch sẽ, không làm dơ bàn. Động tác này so với vua sư tử còn tao nhã hơn đó!”
Vua sư tử, là cái gì vậy? Trong lòng Chu Vũ Đế hoang mang, nhưng cũng thực sự vừa lòng khi Đức phi lấy một vị vương giả để so sánh với bản thân mình.
Ngân Thúy mỉm cười đồng ý, thấy thời gian cũng gần kề, lập tức hầu hạ Mạnh Tang Du thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị đi Phượng loan cung thỉnh an Lý quý phi.
Bỏ đi chiếc áo rộng rãi bên ngoài, thay bộ triều phục lộng lẫy sang trọng, vấn một kiểu tóc Lưu vân kế, cài đóa hoa thắng quý giá lóa mắt, đung đưa theo từng bước chân, cuối cùng dùng bút chì than vẽ đuôi mắt xếch lên, che khuất được phần nào phong thái nổi trội riêng biệt toát ra khi lơ đãng. Một Đức phi với khuôn mặt lạnh lùng, khí thế bức người thường thấy đã xuất hiện trước mắt mọi người.
(“hoa thắng” (华胜) – “Thắng” (胜) là đồ trang sức của phụ nữ cổ đại đeo trên đầu, có ý nghĩa là đẹp đẽ, nổi bật. Hoa thắng là cắt thành hình hoa, chim, gần giống với kết hoa ngày nay.)
Lưu vân kế là một kiểu tóc búi lệch một bên trên đỉnh đầu.
Thấy phong thái của cô gái đã hoàn toàn thay đổi, Chu Vũ Đế ngửng đầu khỏi bát ngẩn ngơ. Hắn không hiểu, chỉ là thay đổi một bộ quần áo, trang điểm đôi chút, cô gái kia đã trở nên khác hẳn ban đầu. Hắn hơi hơi hoài niệm cô Đức phi tính tình thoải mái tự nhiên vừa nãy.
Mạnh Tang Du thong thả bước đến trước bàn ăn, xoa xoa đầu A Bảo, dịu dàng dặn dò, “A Bảo ngoan ngoãn đợi ở trong cung, đừng chạy ra ngoài chơi, chị ra ngoài một lúc rồi trở về ngay.”
Đi Phượng loan cung? Chu Vũ Đế không có hứng thú. Hắn đang tính, chờ Đức phi đi rồi thì chuồn êm đến Càn Thanh Cung xem tình hình thế nào. Bích tiêu cung rất gần Càn Thanh Cung, nếu đi cũng không mất thời gian một tách trà nhỏ. Như vậy xem ra, theo Đức phi chưa hẳn là chuyện không tốt.
Nhưng câu tiếp theo của Đức phi lập tức đánh bay tính toán của hắn.
Mạnh Tang Du nhìn về phía vài cung nữ đang chờ bên bàn ăn, thận trọng mở miệng, “Các ngươi cẩn thận trông coi A Bảo, đừng để nó chạy ra khỏi Bích tiêu cung. Nó còn nhỏ, người ta dễ dàng coi thường, có thể giẫm đạp làm nó bị thương.”
Các cung nữ cùng lên tiếng vâng mệnh, khiến Chu Vũ Đế ảo não đôi chút.
Dường như cảm giác được tâm trạng chùng xuống của A Bảo, Mạnh Tang Du ôm chú, hôn hôn cái mũi ươn ướt của chú, mỉm cười mở miệng, “Chờ A Bảo lớn thêm một chút, chị mang A Bảo đi Ngự hoa viên tản bộ quanh đó. Ngự hoa viên rất xinh đẹp, cũng rất to, có nhiều thứ để chơi lắm nha, nhất định A Bảo sẽ thích.”
Thái độ nuông chiều như thế này rốt cuộc là sao? Không giống như đối đãi với thú cưng, mà giống với một đứa trẻ hơn. Nhưng không thể không nói rằng, làm người trực tiếp có lợi, phút chốc, trong lòng Chu Vũ Đế vẫn có chút cảm động.
“Tốt lắm, bắt đầu làm việc! Đem khuôn cách lạnh lùng cao quý xinh đẹp của các ngươi trưng lên cho bản cung!” Mạnh Tang Du cẩn thận đưa A Bảo cho một cung nữ khác, sau đó khuôn mặt nghiêm lại, vỗ tay ra lệnh.
“Vâng!” Đầu tiên, những cung nhân đứng sau cô che miệng cười khẽ, tiện thể ưỡn thẳng lưng, hất cằm lên, có cảm giác như đang dùng mũi nhìn người khác, trong ánh mắt sắc lẹm kia đều lộ ra sự cao ngạo cùng khinh miệt, vênh váo hung dữ.
Chu Vũ Đế sợ đến ngây người, nằm sấp trong lòng một cung nữ khác, như khúc gỗ nhìn Đức phi chậm rãi đi xa. Đây chính là dáng vẻ của Đức phi cùng cung nhân mà hắn vốn quen thuộc. Thì ra, hết thảy đều là ngụy trang, là Đức phi cố ý bày ra bên ngoài. Vì sao nàng ta phải làm thế?
Suy nghĩ một chút, Chu Vũ Đế đã hiểu được ngay. Đây chẳng qua là thủ đoạn tự bảo vệ mình của Đức phi mà thôi. Cho dù không muốn phô trương, nàng ta cũng phải phô trương. Cho dù không muốn hung ác tàn nhẫn cũng không thể không hung ác tàn nhẫn. Như thế để khiến cho những kẻ địch khác phải kiêng kị nàng, để họ không dám tùy tiện ra tay. Ít nhất, không đạt tới cấp bậc Hoàng hậu hay quý phi, cũng không thể quật ngã nàng xuống được. Người khác chắc chắn không dám liều lĩnh, vì không thể nhận nổi sự trả thù của vị Đức phi này, vậy sẽ tránh khỏi rất nhiều phiền toái không đáng có.
Nghĩ thông suốt, Chu Vũ Đế không thể không thừa nhận, hắn vốn tưởng rằng cái cô gái vốn có ý nghĩ đơn giản, thủ đoạn vụng về lại lại có trí tuệ đến thế. Nghĩ xa một chút, trong lòng hắn càng cảm thấy kinh ngạc. Đức phi quả thật phô trương ương ngạnh, nhiều phi tần bị nàng ta “chỉnh” nhiều không kể hết, nhưng cho tới bây giờ nàng ta biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội. Nàng ta luôn giẫm lên mình để đi lên, nhưng cũng không vượt quá giới hạn. Cho nên, mặc dù trong lòng không vui, bản thân hắn cũng đồng ý cho nàng một số quyền lợi cùng tôn vinh nhất định, đây đều là kết quả nàng ta khổ tâm làm việc có được.
Cô gái này thật không đơn giản, ngay cả trẫm cũng bị che mắt! Chu Vũ Đế cảm thán, trong lòng càng kiêng kị nhà họ Mạnh hơn. Nhưng cùng lúc đó, hắn không hề phát hiện ra, ác cảm đối với Đức phi đang giảm bớt.
Một cô gái thông minh trí tuệ luôn khiến người ta yêu thích. Một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh lại càng cuốn hút hơn. Cùng một người sớm chiều bên nhau, ngày đêm làm bạn, trái tim cùng linh hồn ‘rơi vào tay giặc’ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thấy A Bảo dậy, Bích Thủy lập tức bế chú lên, lấy một miếng vải lụa nhúng nước ấm lau mặt mũi lau miệng lau móng vuốt cho chú, sau đó ôm vào tẩm điện. Đức phi nương nương rất thích động vật, chuyện này không ai rõ hơn Bích Thủy, cho nên cô nghĩ sáng sớm Đức phi vừa thấy A Bảo hẳn nhiên sẽ rất vui vẻ.
Chu Vũ Đế giãy dụa trong tay Bích Thủy, chính hắn còn đang phát giận, muốn gầm gừ hai tiếng, nhưng tiếc rằng hắn vốn là một con chó con, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ư ử dễ thương vô cùng. Vì thế, miệng vừa há ra hắn phải lập tức ngậm ngay lại, trong lòng hãy còn xấu hổ.
Vừa mới đặt chân vào điện, mùi cỏ xanh tươi mát dễ chịu liền phả vào mặt, khiến tinh thần chợt cảm thấy thoải mái đầy phấn chấn, hoàn toàn không giống với mùi đàn hương quá nồng trong những cung điện khác, cũng không giống như mùi long tiên hương rất nặng trong Càn Thanh Cung. Linh hồn bám vào thân thể của chó, khứu giác hắn càng bén nhạy hơn so với trước. Chu Vũ Đế chợt ngừng giãy trong một thoáng, ngẩng đầu nhìn về phía Đức phi đương ngồi trước bàn trang điểm.
Cô gái ấy ngồi nghiêng người, làn da trắng mịn cùng với bộ quần áo đỏ rực trong mắt Chu Vũ Đế lại biến thành hai màu trắng và xám. Những sắc thái vốn diễm lệ tươi đẹp đến vậy bị đưa về hai màu đơn điệu, nhưng lại mang đến một loại cảm giác tuyệt trần thoát tục, đặc biệt là mái tóc đen dày chấm mắt cá chân kia như thác nước uốn lượn chảy xuôi, dường như còn óng ánh một lớp ánh sáng mỏng, đẹp đến không tưởng tượng được.
Trải qua mười ngày mười đêm u ám không yên lòng, giờ đây, những cảnh, những việc đơn giản nhất, bình thường nhất người ta thường làm vào sáng sớm khi phản chiếu vào mắt Chu Vũ Đế đã thành rực rỡ nhất, xúc động nhất. Phút giây này, hồ như hắn vẫn là một Chu Vũ Đế anh minh thần võ, đang đợi tần phi hầu hạ mình rửa mặt chải đầu.
Nhưng, hắn rất nhanh đã thức tỉnh khỏi cơn ảo giác mê muội đó, chỉ vì cô gái trước bàn trang điểm đã vươn tay ôm lấy hắn, cúi đầu hôn lên mí mắt của hắn mấy cái. Đôi môi mềm mại, lướt qua như cánh bướm mỏng đập vỗ, cảm giác tê dại nhột nhạt, lại còn mang thêm hương thơm rất riêng.
Đây là cái hôn của chủ nhân dành cho vật cưng, mà không phải là một phụ nữ dành cho đàn ông của mình. Trong nháy mắt, trong lòng Chu Vũ Đế trào lên cơn tuyệt vọng không nói nên lời, sau đó vì sự yếu đuối bản thân mình thể hiện ra vào giờ khắc này mà phẫn nộ, hắn lại bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Ôi, em đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống nữa bây giờ!” Mu bàn tay Mạnh Tang Du bị cào, vội vàng buông A Bảo xuống đất để chú không làm bị thương mình.
“Nương nương, người không sao chứ?” Ngân Thúy cùng Bích Thủy đồng thanh hỏi.
Phùng ma ma nổi giận đùng đùng bước lên, chen chân vào, muốn đá A Bảo một cái.
“Ma ma, đừng làm vậy! Ta không sao!” Mạnh Tang Du thấy thế, vội vàng ngăn cản, giơ giơ mu bàn tay lên ý bảo bản thân không bị thương.
Da thịt mịn màng chợt có một vệt đỏ ửng, tuy không chảy máu, nhưng cũng khiến Phùng ma ma đau lòng không thôi. Bà lấy một lọ tuyết phu cao cẩn thận bôi cho Mạch Tang Du, giọng nói trầm trầm còn mang theo cả tức giận, “Con cục súc này ngỗ ngược khó nuôi, không hổ là chó ngoại tộc! Nương nương, người vẫn nên đuổi nó về phường chó mèo đó đi, chúng ta lại chọn một chú Tây Thi tính tình dịu ngoan về nuôi dưỡng.”
Ai cũng không hề chú ý tới A Bảo vẫn đang ngồi im lặng ở một góc, khi nghe được những lời ấy, tầm mắt như dao của chú hướng thẳng về phía Phùng ma ma. Nhưng ánh mắt sắc lẹm này đã bị bộ lông dày che khuất, lại xuất phát từ một con chó nhỏ xíu với thân mình bé bỏng đáng yêu, quả thực không có lực sát thương nào, cũng chẳng khiến ai chú ý tới được.
Thân thể hắn cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía Đức phi, đợi cô ‘tuyên án.’ Là sai lầm của hắn. Nếu đã quyết định tạm thời dựa vào Đức phi, tất yếu hắn phải thỏa hiệp, phải nhượng bộ. Bây giờ hắn không còn là một vị Đế vương ăn trên ngồi trước, mà là một con vật cưng không hơn không kém. Thú cưng là phải ngoan, phải biết như thế nào để nịnh nọt chủ nhân cho tốt.
Nghĩ đến trước kia, mấy người phụ nữ này dùng trăm phương nghìn kế để nịnh nọt hắn, Chu Vũ Đế có cảm giác thời cuộc thay đổi, bi thương vô kể.
“Nuôi động vật cũng cần phải xem duyên phận, từ lần đầu tiên ta gặp A Bảo đã cảm thấy thích em ấy rồi, không đổi gì cả!” Đức phi kiên quyết lắc đầu, bổ sung thêm, “A Bảo còn nhỏ, sợ người là chuyện đương nhiên, ở chung một thời gian rồi cũng sẽ gần gũi thân mật. Trên thế giới này, chó là loại động vật trung thành nhất, chỉ cần thật lòng chờ đợi nó, nó cũng sẽ thật lòng với mình, so với phần lớn người trên đời thì tốt hơn nhiều lắm.”
Chu Vũ Đế nghe vậy, trái tim căng thẳng cũng bình tĩnh lại, dùng ánh mắt phức tạp đánh giá khuôn mặt đầy dịu dàng của Đức phi. Hắn không nghĩ tới, một Đức phi đối xử với người đời lạnh lùng, tàn nhẫn, khắc nghiệt lại có tấm lòng bao dung với động vật đến thế. Nhưng hắn biết, đối với một con chó, Đức phi không có việc gì phải làm bộ làm tịch, cho nên đây chính là suy nghĩ chân thật của nàng. Nội tâm hắn cực kỳ xúc động, không thể không thừa nhận những lời Đức phi nói rất thuyết phục. Lòng người, là thứ khó phỏng đoán nhất trên đời này, nhất là những người vốn hiểm ác đáng sợ. Có lẽ vì nguyên nhân đã hiểu thấu hết thảy, cho nên chỉ khi ở trước mặt những con thú đơn thuần, nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng. Chẳng phải mình cũng như thế?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Vũ Đế nhìn về phía Đức phi toát ra vài phần thương hại. Cô gái này, cũng không khó chịu giống như trong tưởng tượng của hắn, vẫn có thể tiếp tục ở lại.
Thấy A Bảo tránh ở một góc giương đôi mắt tròn xoe nhìn mình, dáng vẻ be bé tội nghiệp vô cùng, trong lòng Mạnh Tang Du mềm nhũn, vừa lệnh các cung nữ mang thức ăn lên, vừa vẫy vẫy tay với A Bảo, “A Bảo mau lại đây, ăn sáng nào.”
Thân thể này vừa mới chào đời không bao lâu, không chịu được cơn đói cồn cào. Chu Vũ Đế lạch bạch lạch bạch đi tới trước mặt Đức phi, ngửng đầu nhìn lên. Mạnh Tang Du ôm lấy chú, đặt trên bàn ăn, vừa vuốt ve lưng chú vừa nhìn về phía Phùng ma ma cười nói, “Ma ma xem, A Bảo nhà ta thực ra rất ngoan ngoãn.”
Thấy chủ tử thật sự thích, cơn giận của Phùng ma ma cũng tiêu xuống, hiền từ phụ họa một tiếng.
A Bảo thẳng người trên hai cái chân ngắn ngủn, có phép có tắc ngồi trên bàn ăn, vừa hưởng thụ Đức phi âu yếm, vừa âm thầm cảnh báo mình đừng để cô gái này thuần hóa thành một con vật cưng không có tương lai. (Tác giả: đây chính là sự thật, là số mệnh tương lai của nhà ngươi đó.)
Bữa ăn sáng đã được bưng lên. Cho dù cách thật xa, Chu Vũ Đế vẫn có thể ngửi được mùi cháo thịt băm. Hắn hít hít mũi, nước miếng trong miệng bắt đầu tiết ra, nhỏ tong tong xuống bàn. Đây là bản năng động vật, mặc cho hắn là Chu Vũ Đế anh minh thần võ cũng không có cách nào khống chế được.
“Ha!” Đức phi che miệng cười khẽ, vẫy vẫy tay nói với nhóm cung nhân, “Động tác nhanh lên một chút, A Bảo đói bụng!”
Ngậm chặt hai miệng lại, nuốt nước miếng đánh ực xuống bụng, má Chu Vũ Đế hồng rực, hận không thể dùng móng vuốt đào cái hố chui xuống cho xong. Cũng may lông hắn dày mới không để Đức phi thấy được cái vẻ quỷ dị này.
“Nương nương, người để A Bảo ăn dưới bàn đi, bằng không sẽ dơ mặt bàn, tổn hại đến dạ dày và khẩu vị người.” Ngân Thúy bưng cháo thịt băm đến, nhẹ giọng đề nghị.
“Không sao cả, ta thích A Bảo ăn cơm cùng ta.” Đức phi xua xua tay, tự mình cầm bát cháo đặt xuống trước mặt A Bảo, dịu dàng nói, “Em ăn đi.”
Để một con chó lên bàn ăn cơm? Chu Vũ Đế kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, trong lòng có chút gì đó cảm động. Nhưng đồ ăn ngon lành trước mắt, hắn không thể nghĩ nhiều được nữa, bản năng động vật thúc đẩy hắn lập tức cúi đầu, há mồm liếm cháo.
Mạnh Tang Du thấy chú ăn ngon, cũng cầm bát đũa dùng bữa. Cô có chứng tụt huyết áp, buổi sáng thường không muốn ăn gì, nhưng bởi vì có A Bảo làm bạn, rốt cuộc cũng dùng xong một chén cháo gà xé sợi cùng một đĩa bánh ngọt nhỏ, khiến Phùng ma ma mừng đến mặt mày hớn hở.
Dùng khăn tay lau khóe miệng, Mạnh Tang Du chống má, mắt đầy ý cười thưởng thức tướng ăn của A Bảo. Chó con vừa sinh ra một tháng cũng không to bằng miệng bát, lúc này dường như cả nửa người đều vùi vào trong, nhìn đáng yêu vô cùng. Hắn liếm từng miếng từng miếng, tốc độ không nhanh không chậm, thong dong tao nhã.
Mạnh Tang Du nhíu mày, nói với Ngân Thúy, “Nhìn xem, A Bảo của ta ăn uống rất sạch sẽ, không làm dơ bàn. Động tác này so với vua sư tử còn tao nhã hơn đó!”
Vua sư tử, là cái gì vậy? Trong lòng Chu Vũ Đế hoang mang, nhưng cũng thực sự vừa lòng khi Đức phi lấy một vị vương giả để so sánh với bản thân mình.
Ngân Thúy mỉm cười đồng ý, thấy thời gian cũng gần kề, lập tức hầu hạ Mạnh Tang Du thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị đi Phượng loan cung thỉnh an Lý quý phi.
Bỏ đi chiếc áo rộng rãi bên ngoài, thay bộ triều phục lộng lẫy sang trọng, vấn một kiểu tóc Lưu vân kế, cài đóa hoa thắng quý giá lóa mắt, đung đưa theo từng bước chân, cuối cùng dùng bút chì than vẽ đuôi mắt xếch lên, che khuất được phần nào phong thái nổi trội riêng biệt toát ra khi lơ đãng. Một Đức phi với khuôn mặt lạnh lùng, khí thế bức người thường thấy đã xuất hiện trước mắt mọi người.
(“hoa thắng” (华胜) – “Thắng” (胜) là đồ trang sức của phụ nữ cổ đại đeo trên đầu, có ý nghĩa là đẹp đẽ, nổi bật. Hoa thắng là cắt thành hình hoa, chim, gần giống với kết hoa ngày nay.)
Lưu vân kế là một kiểu tóc búi lệch một bên trên đỉnh đầu.
Thấy phong thái của cô gái đã hoàn toàn thay đổi, Chu Vũ Đế ngửng đầu khỏi bát ngẩn ngơ. Hắn không hiểu, chỉ là thay đổi một bộ quần áo, trang điểm đôi chút, cô gái kia đã trở nên khác hẳn ban đầu. Hắn hơi hơi hoài niệm cô Đức phi tính tình thoải mái tự nhiên vừa nãy.
Mạnh Tang Du thong thả bước đến trước bàn ăn, xoa xoa đầu A Bảo, dịu dàng dặn dò, “A Bảo ngoan ngoãn đợi ở trong cung, đừng chạy ra ngoài chơi, chị ra ngoài một lúc rồi trở về ngay.”
Đi Phượng loan cung? Chu Vũ Đế không có hứng thú. Hắn đang tính, chờ Đức phi đi rồi thì chuồn êm đến Càn Thanh Cung xem tình hình thế nào. Bích tiêu cung rất gần Càn Thanh Cung, nếu đi cũng không mất thời gian một tách trà nhỏ. Như vậy xem ra, theo Đức phi chưa hẳn là chuyện không tốt.
Nhưng câu tiếp theo của Đức phi lập tức đánh bay tính toán của hắn.
Mạnh Tang Du nhìn về phía vài cung nữ đang chờ bên bàn ăn, thận trọng mở miệng, “Các ngươi cẩn thận trông coi A Bảo, đừng để nó chạy ra khỏi Bích tiêu cung. Nó còn nhỏ, người ta dễ dàng coi thường, có thể giẫm đạp làm nó bị thương.”
Các cung nữ cùng lên tiếng vâng mệnh, khiến Chu Vũ Đế ảo não đôi chút.
Dường như cảm giác được tâm trạng chùng xuống của A Bảo, Mạnh Tang Du ôm chú, hôn hôn cái mũi ươn ướt của chú, mỉm cười mở miệng, “Chờ A Bảo lớn thêm một chút, chị mang A Bảo đi Ngự hoa viên tản bộ quanh đó. Ngự hoa viên rất xinh đẹp, cũng rất to, có nhiều thứ để chơi lắm nha, nhất định A Bảo sẽ thích.”
Thái độ nuông chiều như thế này rốt cuộc là sao? Không giống như đối đãi với thú cưng, mà giống với một đứa trẻ hơn. Nhưng không thể không nói rằng, làm người trực tiếp có lợi, phút chốc, trong lòng Chu Vũ Đế vẫn có chút cảm động.
“Tốt lắm, bắt đầu làm việc! Đem khuôn cách lạnh lùng cao quý xinh đẹp của các ngươi trưng lên cho bản cung!” Mạnh Tang Du cẩn thận đưa A Bảo cho một cung nữ khác, sau đó khuôn mặt nghiêm lại, vỗ tay ra lệnh.
“Vâng!” Đầu tiên, những cung nhân đứng sau cô che miệng cười khẽ, tiện thể ưỡn thẳng lưng, hất cằm lên, có cảm giác như đang dùng mũi nhìn người khác, trong ánh mắt sắc lẹm kia đều lộ ra sự cao ngạo cùng khinh miệt, vênh váo hung dữ.
Chu Vũ Đế sợ đến ngây người, nằm sấp trong lòng một cung nữ khác, như khúc gỗ nhìn Đức phi chậm rãi đi xa. Đây chính là dáng vẻ của Đức phi cùng cung nhân mà hắn vốn quen thuộc. Thì ra, hết thảy đều là ngụy trang, là Đức phi cố ý bày ra bên ngoài. Vì sao nàng ta phải làm thế?
Suy nghĩ một chút, Chu Vũ Đế đã hiểu được ngay. Đây chẳng qua là thủ đoạn tự bảo vệ mình của Đức phi mà thôi. Cho dù không muốn phô trương, nàng ta cũng phải phô trương. Cho dù không muốn hung ác tàn nhẫn cũng không thể không hung ác tàn nhẫn. Như thế để khiến cho những kẻ địch khác phải kiêng kị nàng, để họ không dám tùy tiện ra tay. Ít nhất, không đạt tới cấp bậc Hoàng hậu hay quý phi, cũng không thể quật ngã nàng xuống được. Người khác chắc chắn không dám liều lĩnh, vì không thể nhận nổi sự trả thù của vị Đức phi này, vậy sẽ tránh khỏi rất nhiều phiền toái không đáng có.
Nghĩ thông suốt, Chu Vũ Đế không thể không thừa nhận, hắn vốn tưởng rằng cái cô gái vốn có ý nghĩ đơn giản, thủ đoạn vụng về lại lại có trí tuệ đến thế. Nghĩ xa một chút, trong lòng hắn càng cảm thấy kinh ngạc. Đức phi quả thật phô trương ương ngạnh, nhiều phi tần bị nàng ta “chỉnh” nhiều không kể hết, nhưng cho tới bây giờ nàng ta biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội. Nàng ta luôn giẫm lên mình để đi lên, nhưng cũng không vượt quá giới hạn. Cho nên, mặc dù trong lòng không vui, bản thân hắn cũng đồng ý cho nàng một số quyền lợi cùng tôn vinh nhất định, đây đều là kết quả nàng ta khổ tâm làm việc có được.
Cô gái này thật không đơn giản, ngay cả trẫm cũng bị che mắt! Chu Vũ Đế cảm thán, trong lòng càng kiêng kị nhà họ Mạnh hơn. Nhưng cùng lúc đó, hắn không hề phát hiện ra, ác cảm đối với Đức phi đang giảm bớt.
Một cô gái thông minh trí tuệ luôn khiến người ta yêu thích. Một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh lại càng cuốn hút hơn. Cùng một người sớm chiều bên nhau, ngày đêm làm bạn, trái tim cùng linh hồn ‘rơi vào tay giặc’ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.