Chương : 55
Lần này Mạnh Tang Du ngủ thẳng đến canh ba giờ Mùi mới thức dậy, vừa nghĩ đến cha cùng A Bảo trái tim lại đau rút. Cô vội vã hít sâu, không dám nghĩ thêm nữa, lúc quay đầu nhìn đồng hồ cát trong góc điện mới giật mình biến sắc, xốc lớp chăn bông nặng trên giường lên rồi ngồi dậy.
“Ma ma, sao không gọi ta dậy? Đã trễ giờ chăm sóc Hoàng thượng.” Cô khoác thêm áo ngoài, cúi người xỏ đôi giày thêu vào chân rồi đi đến bàn trang điểm. Ngân Thúy cùng Bích Thủy lập tức bước đến giúp cô rửa mặt rửa tay, sửa sang tóc tai.
“Nô tì tự quyết định thay người thông báo, xin nương nương thứ tội. Nương nương, Hoàng thượng đến thăm người, ngài ôm người ngủ một lát.” Phùng ma ma vội vàng quỳ xuống xin lỗi, vừa nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt không giấu khỏi nét vui mừng.
“Hoàng thượng đến đây?” Bàn tay đang bôi nhuận phu cao dừng một lúc, Mạnh Tang Du chợt nhớ tới cảm giác ấm áp an toàn khiến cô quyến luyến trong cơn mơ kia. Tên vua động kinh kia thế là thế nào? Chẳng lẽ sau một hồi kinh thiên động địa mới phát hiện mình mới chính là tình yêu đích thực của đời hắn?
Nghĩ đến đây, hai vai cô run lẩy bẩy, quẳng thẳng ý niệm vớ vẩn này ra khỏi đầu. Rốt cuộc cũng không đỡ được lòng tự trọng sắp tan vỡ của bọn đàn ông, ai bảo mình là một trong mấy phi tần giữ thân thể trong sạch? Chờ người mới vào cung, hắn tất sẽ đi tìm “tình yêu đích thực” mới, bây giờ tính toán gì cho mệt.
Nhếch môi cười, Mạnh Tang Du nhìn vào gương nói với Ngân Thúy cùng Bích Thủy, “Búi tóc đơn giản nhưng tinh tế vào, ta muốn đi thỉnh an Thái hậu.”
“Nương nương, người đã bệnh vậy rồi, hay là xin nghỉ một buổi này đi? Thái hậu nương nương từ bi, sẽ không trách tội người đâu.” Bích Thủy nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của chủ tử trong kính lưu ly, lo lắng mở miệng.
“Ta không sao, thừa lúc Thái hậu còn ở trong cung ta cần phải cố gắng tranh thủ tình cảm của bà, nói không chừng sau này còn cho chúng ta đường ra. Lại bên Hoàng thượng cũng không thể chậm trễ, mai ta còn phải tiếp tục đi chăm sóc, chỉ vừa hầu hạ hai ngày đã đổ bệnh, không thiếu người dòm ngó vào ta. Gia tộc nhà họ Mạnh đang đương đầu với sóng dữ, ta không thể trở thành đề tài để người khác đàm tiếu.” Mạnh Tang Du vừa nói vừa dùng những lớp son phấn tinh xảo hoa mỹ che khuất sắc mặt yếu ớt của mình.
Chỉ trong một lát, Đức phi nương nương diễm lệ vô song, phong thái thanh tao ung dung đã xuất hiện. Cô mặc bộ triều phục màu tím, phủ thêm lớp áo khác da điêu, đeo bộ móng tay khảm châu ngọc xa hoa đi lên kiệu đến Từ Ninh Cung. Đám người Phùng ma ma đành phải bật ô đuổi theo phía sau. Nương nương lúc nào cũng độc lập kiên cường như thế, tính này có lúc tốt nhưng lại làm cho người ta đau lòng!
﹡﹡﹡﹡
Thiện hương lững lờ phiêu đãng trong Từ Ninh Cung, tất cả phi tần đều đang chờ ở thiên điện để thỉnh an Thái hậu. Thái hậu ở Thiên Phật Sơn lâu ngày, đã quen cảnh vật thanh minh, ngoại trừ ngày đầu tiên trở về, bà không hề tiếp kiến bất cứ phi tần nào đến thỉnh an. Các phi tần chỉ có thể đợi đến giờ Thân, đứng ở ngoài điện dập đầu một cái rồi đi.
Mặc dù là như vậy nhưng cung chẳng có ai dám vắng mặt, có thấy hay không là một chuyện, tới hay không lại là một chuyện khác, các ma ma trong Từ Ninh Cung cùng Hoàng thượng đều đang quan sát biểu hiện của họ.
“Kim ma ma, mấy ngày nay tiết trời giá rét, thân thể Thái hậu có khỏe không?” Thần Phi thong thả bước đến cửa chính đại điện bắt chuyện cùng Kim ma ma.
“Thái hậu rất khỏe, cảm ơn nương nương quan tâm.” Kim ma ma bình thản trả lời.
“Vậy là tốt rồi. Lần này ít nhiều nhờ có Thái hậu, bằng không Hoằng Văn của thần thiếp sẽ…” Đang nói nửa chừng, Thần Phi cúi đầu lau nước còn vương trên khóe mắt, sau một lúc lâu mới gắng gượng nở nụ cười, âm thanh đầy chờ mong, “Tự ngày gặp qua Thái hậu, Hoằng Văn nhớ mãi không quên, luôn vòi vĩnh đến Từ Ninh Cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu, nhưng chỉ vì thân thể nó còn quá yếu, thời tiết bây giờ lại rét lạnh, bản cung không tiện đưa nó đến được.”
Cổ Hoằng Văn là Bát hoàng tử, bây giờ hai tuổi, đang là độ tuổi hồn nhiên ngây thờ, ngọc tuyết đnags yêu, Thần Phi dùng con lấy lòng Thái hậu khiến cả đám tần phi nghiến răng nghiến lợi.
Giọng Thần Phi không nhỏ, Thái hậu trong điện tụng kinh xong cũng đúng lúc nghe những lời này, nghĩ đến những hoàng tôn số khổ, ra lệnh cho cung nữ bên người, “Đi mời các nương nương vào đây.”
Nghe Thái hậu tuyên triệu, các phi tần quá đỗi vui mừng, Thần Phi mím môi mỉm cười, con người cụp xuống toát ra tia sáng băng lạnh.
“Đứng lên đi, các hoàng tôn thế nào?” Thái hậu niệm phật châu trong tay, lạnh nhạt cất lời.
Vài mẫu phi Hoàng tử đi lên phía trước đáp lời, “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, đã tốt hơn trước rất nhiều, cảm ơn nương nương quan tâm.”
“Ừ, các ngươi phải cẩn thận chăm sóc, bát thuốc bát cơm mỗi ngày nhất định phải có người tinh thông quản lý, đừng gây ra chuyện gì sai lầm. Trước khi ai gia rời cung thì đưa các hoàng tôn đến cho ai gia nhìn một cái.” Trên khuôn mặt Thái hậu có vài phần dịu dàng, tầm mắt vừa nhìn thoáng qua đã nhíu mày hỏi, “Sao Đức phi nương nương không đến đây?”
Kim ma ma đã nhận được lời căn dặn của Hoàng thượng, đang định bước lên trả lời, không ngờ lại bị Thần Phi giành trước một bước, “Hồi Thái hậu, nghe nói con chó Đức phi nuôi đã chết, Đức phi thương nhớ quá nên bệnh liệt giường.”
“Sao Đức phi nương nương lại đa sầu đa cảm như thế? Hoàng thượng trọng thương cũng không thấy Đức phi có biểu hiện gì, sao chỉ vì một con vật cưng mà đã đổ bệnh? Nhất định là Thần Phi muội muội nghe lầm!” Chân mày Hiền phi nhíu lại, nhìn như thể đang làm sáng tỏ chuyện Đức phi, kì thực là châm ngòi thổi gió, ném đá xuống giếng.
Thái hậu vô cùng chán ghét với vai diễn của hai người kia, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo. Họ lại cho rằng Thái hậu tức giận, âm thầm đắc ý.
“Mạnh quốc công gặp nạn nơi biên cương, sinh tử không rõ, vì chuyện này Đức phi mới ngã bệnh, sao các ngươi dám nói vì một con chó? Phật gia có dạy: Nghiệt phảm khẩu chịu hình kéo lưỡi!” Giọng nói lẫn sự tức giận vang lên trong đại điện, chân cẳng Thần Phi cùng Hiền phi mềm nhũn, mặt cắt không còn hạt máu.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng!” Tất cả phi tử nhất tề hành lễ, lúc Thần Phi cùng Hiền phi phản ứng lại thì đã quá chậm, sau khi quỳ xuống, sắc mặt vẫn tái xanh, biểu cảm xấu hổ.
Người đàn ông cao lớn tuấn tú mang theo luồng không khí buốt giá của mùa đông bước nhanh vào điện, trực tiếp đi qua đám phi tần ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, nâng tay Thái hậu vấn an. Thần Phi cùng Hiền phi trộm nhìn khuôn mặt lẩn khuất hơi thở bạo ngược của hắn, trong lòng hoảng hốt lo sợ, đám phi tần còn lại ào áo cúi đầu, che giấu biểu cảm hả hê thỏa mãn. Kéo rút lưỡi? Không cần chờ bọn mi xuống địa ngục, Hoàng thượng đích thân ra lệnh hành hình là được!
“Thần thiếp nhỡ lời, xin Hoàng thượng thứ tội!” Các tần phi khác đều được phép đứng lên, chỉ duy Thần Phi cùng Hiền phi còn quỳ, nơm nớp lo sợ mà dập đầu xin lỗi.
Mạnh quốc công là công thần Đại Chu, vì nước hy sinh thân mình, tất nhiên Hoàng thượng phải bao dung nhà họ Mạnh cùng Đức phi một hai phần. Từ lúc Mạnh quốc công mất tích đến bây giờ Đức phi luôn im hơi lặng tiếng, không khóc không ồn ào, cả ngày như thể người không có việc gì, tất thảy đều quên bén việc này, trực tiếp động vào họng súng của Hoàng thượng. Bây giờ biên cương không có Mạnh quốc công điều binh khiển tướng, chiến cuộc không thấy đâu là lối ra, bây giờ đang là thời điểm Hoàng thượng phiền lòng nhất.
Cho dù muốn bẫy Đức phi để cướp đi cơ hội chăm sóc Hoàng thượng của cô ta cũng không nên lấy việc này làm bè! Thất sách! Cả hai cảm thấy hối hận không thôi.
Chu Vũ Đế cầm tách trà Kim ma ma đưa tới nhấp một ngụm, sau đó trò chuyện việc nhà cùng Thái hậu, coi như không thấy hai người quỳ bên chân. Kiểu chẳng quan tâm này so với việc khởi binh vấn tội càng khiến người ta sợ hãi. Sắc mặt Hiền phi cùng Thần Phi càng lúc càng tái, thân thể ép sát xuống. Ánh mắt các phi tần khác lóe lên, trong lòng sảng khoái.
Thái hậu cũng làm như không thấy hai người kia, con nói như thế nào thì bà đáp lời như thế ấy, dung sắc lạnh nhạt. Sống ở Thiên Phật Sơn một thời gian dài, bà không thể chịu đựng được việc mấy người đàn bà lục đục với nhau.
Đợi đến lúc đầu gối Thần Phi cùng Hiền phi cứng lạnh không thể chịu đựng được nữa, ngoài điện vang lên tiếng Thái giám thông báo —— Đức phi nương nương yết kiến!
Hàng mày rậm của Chu Vũ Đế nhíu lại, lập tức ngừng câu chuyện. Thái hậu niệm phật châu trong tay, dịu hòa cất tiếng, “Tuyên vào.”
“Sao nàng lại đến đây?” Không đợi Mạnh Tang Du hành lễ vấn an, Chu Vũ Đế đã trầm giọng mở miệng, ánh mắt dán dính trên khuôn mặt minh diễm phi phàm của nàng không thể dứt ra được. Nàng trang điểm rất kỹ, lúc vừa nhìn cảm giác được thần sắc ổn định tươi tắn, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện son phấn bôi trên mặt quá dày, son cũng tô quá đậm, những việc nhỏ không đáng kể lại làm lộ nét mệt mỏi trên người nàng.
Đang chất vấn? Ta làm gì không đúng à? Mạnh Tang Du khẽ nhăn mày.
“Khụ, trẫm đã thay nàng thông báo, bên ngoài trời giá rét lạnh lẽo, thân thể nàng lại không khỏe, phải nên ở trong cung nghỉ ngơi, chờ hết bệnh rồi đến thỉnh an Thái hậu sau cũng không muộn, Thái hậu sẽ không trách nàng.” Thấy nàng nhíu mày lại, Chu Vũ Đế vô cùng đau lòng, lập tức mở miệng giải thích, giọng nói trầm trầm khó nén dịu dàng.
Đôi mắt đám phi tần đỏ ngầu tia thẳng về hướng Mạnh Tang Du, Thái Hậu ghé mắt, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua con trai mình một cái. Bà đã nghe Đỗ thái y nói lại, con đặc biệt để bụng đến Đức phi.
“Nô tì đã khỏe hẳn, không dễ gì có dịp nương nương hồi cung, sao nô tì lại có thể không đến Từ Ninh Cung làm tròn chữ hiếu.” Mạnh Tang Du giãn mày, mỉm cười trả lời.
“Con ngoan, mau đến đây ngồi bên cạnh ai gia.” Thấy cô bé cố gắng dùng lớp trang điểm kỹ lưỡng che giấu sắc mặt mệt mỏi, trong lòng Thái hậu càng cảm thấy quý. Tính cách cô bé này không có gì khác bà thời còn trẻ, vô cùng mạnh mẽ, ngay cả xuất thân cũng khá giống nhau, quả thực như thể bà đã luân hồi một kiếp. Vừa nhìn thấy cô bé này bà đã không kiềm được mà thích, lại sợ nó sẽ dẫm vào vết xe đổ của mình.
Mạnh Tang Du nhìn thoáng qua Thần Phi cùng Hiền phi đang quỳ trên đất, từ từ bước lên, lúc chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Thái hậu Chu Vũ Đế đã đặt tách trà xuống, vỗ vỗ vị trí bên người mình. Ánh mắt đám phi tần kia càng đỏ lòe, ngay cả Thần Phi cùng Hiền Phi cũng ngửng đầu lên, biểu cảm vô cùng dữ tợn. Chỉ trong vài khắc như thế này họ đã có thể thấy được Hoàng thượng đối với Đức phi rất đặc biệt, không đơn giản chỉ là sủng ái. Hoàng thượng để ý một người, chứng tỏ người này đã đi vào lòng Hoàng thượng.
Mạnh Tang Du cảm thấy chần chờ, trên mặt không có biểu hiện nào, mỉm cười thoải mái ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn vô cùng tự nhiên cầm tay nàng nắn nắn, sau đó nắm chặt vào trong lòng bàn tay, vừa ý nói, “Ừ, không lạnh như lúc trưa nữa.”
Mạnh Tang Du cụp mắt xuống, nhìn như đang thẹn thùng, tiểu nhân trong lòng lại tao nhã dựng thẳng ngón giữa lên: Chó má, lại kéo thù kéo hận cho bà nội mi!
Chu Vũ Đế có thể tưởng tượng ra lòng nàng đang oán giận bản thân mình như thế nào, cảm thấy Tang Du như vậy đặc biệt đáng yêu, không khỏi mỉm cười yêu chiều. Trước kia hắn cảm thấy yêu một người nên giấu người ấy đi, để người ấy rời xa khỏi nguy hiểm. Nhưng trải qua năm tháng kỳ lạ kia, hắn đột nhiên hiểu ra, yêu một người là hãy để nàng quang minh chính đại đứng bên cạnh mình, cho nàng hết thảy mong muốn! Ở vị trí kề cận mình nhất, hắn mới có thể bảo vệ nàng, cho nên, hắn quyết định tiến hành sự nghiệp sủng ái Tang Du đến cùng.
Vô cùng thiết tha nắn nắn ngón tay nàng, Chu Vũ Đế lưu luyến thu tay, quay đầu tiếp tục nói chuyện cùng Thái hậu, “Mẫu hậu, mấy ngày nay còn ở quen không? Có gì cần nữa không?”
“Hoàn hảo, chỉ là do Niệm Từ đi rồi không ai sao kinh tụng kinh cho ai gia, có lúc cảm thấy không tiện. Ai gia già rồi, mắt không còn sáng rõ như thời còn trẻ nữa.” Thái hậu chỉ chỉ khóe mắt đầy nếp nhăn, khuôn mặt bất đắc dĩ.
“Thái hậu, thần thiếp nguyện sao kinh tụng kinh cùng Thái hậu chuộc tội vạ miệng ngày hôm nay.” Thần Phi thông minh nhạy bén, lập tức dập đầu xin. Hiền phi thấy thế cũng vội vàng phụ họa theo.
Cùng Thái hậu sao kinh tụng kinh chẳng những có thể để Thái hậu yêu quý mình thêm vài phần mà còn có thể thấy Hoàng thượng mỗi ngày đến thỉnh an Thái hậu. Thái hậu có sức ảnh hưởng rất lớn đến Hoàng thượng, cơ hội này chẳng kém chăm sóc là bao! Rất nhiều phi tần khác cũng nghĩ như thế này, ào ào bày ra biểu cảm chân thành, quỳ đến trước mặt Thái hậu tự tiến cử. Đây là kết quả của việc không ai đứng đầu để quản lý lục cung, quy củ lộn xộn, tâm cơ cũng lớn!
Thái hậu cảm thấy phiền chán, nhắm hai mắt lại, dựa vào lưng ghế chậm rãi mở miệng, “Được rồi, nếu như ai sao kinh tụng kinh vào mắt ai gia, ai gia tăng phân vị rồi đưa đến Thiên Phật Sơn. Ai gia đã già rồi, đôi lúc một mình cũng cảm thấy cô đơn khó khăn, cần một người làm bạn bên mình cho vẹn chữ hiếu.”
Các phi tần đang có thái độ tích cực nghe được nửa câu đầu còn vô cùng vui mừng, nghe được mấy câu sau thì lại im thin thít, trong điện yên ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Đến Thiên Phật Sơn làm bạn thanh đăng? Cái đó còn thảm hơn so với biếm lãnh cung! Lên phẩm vị cao hơn có ích lợi gì?
Chu Vũ Đế nâng tách trà nhấp thêm một ngụm, che khuất đôi môi nhếch lên châm chọng. Mặt nạ dối trá của đám đàn bà kia thật khiến cho hắn buồn nôn.
Hai tay Mạnh Tang Du đặt trên đầu gối thốt nhiên siết chặt. Trước đây đã có lúc cô nghĩ đến có thể được Thái hậu để mắt, rồi lại được bà cụ đưa đến Thiên Phật Sơn lễ Phật, chẳng phải còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với Hoàng cung bẩn thỉu này? Cô không cần phải tranh thủ tình cảm, cũng chẳng cần bày mưu độc địa, cũng không việc gì mà đi hầu hạ tên đàn ông cặn bã kia; bình thường niệm kinh ăn chay, tu thân dưỡng tính, nhàn rỗi lại có thể xuống núi vui thú. Nể chuyện mình làm bạn thanh đăng bên Thái hậu, Hoàng thượng cũng không tể bạc đãi mình, bạc đãi nhà họ Mạnh, cuộc sống kia tuyệt đối khiến cô hài lòng!
Nghĩ đến đây, cô đứng lên quỳ xuống bên chân Thái hậu, kiên định mở miệng, “Thần thiếp nguyện thay Hoàng thượng làm tròn đạo hiếu, làm bạn Thái hậu về Thiên Phật Sơn lễ Phật, xin Thái hậu đồng ý.”
Thái hậu mở lớn mắt. Tách trà trong tay Chu Vũ Đế rơi xuống đất, nát thành từng mảnh nhỏ.
“Ma ma, sao không gọi ta dậy? Đã trễ giờ chăm sóc Hoàng thượng.” Cô khoác thêm áo ngoài, cúi người xỏ đôi giày thêu vào chân rồi đi đến bàn trang điểm. Ngân Thúy cùng Bích Thủy lập tức bước đến giúp cô rửa mặt rửa tay, sửa sang tóc tai.
“Nô tì tự quyết định thay người thông báo, xin nương nương thứ tội. Nương nương, Hoàng thượng đến thăm người, ngài ôm người ngủ một lát.” Phùng ma ma vội vàng quỳ xuống xin lỗi, vừa nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt không giấu khỏi nét vui mừng.
“Hoàng thượng đến đây?” Bàn tay đang bôi nhuận phu cao dừng một lúc, Mạnh Tang Du chợt nhớ tới cảm giác ấm áp an toàn khiến cô quyến luyến trong cơn mơ kia. Tên vua động kinh kia thế là thế nào? Chẳng lẽ sau một hồi kinh thiên động địa mới phát hiện mình mới chính là tình yêu đích thực của đời hắn?
Nghĩ đến đây, hai vai cô run lẩy bẩy, quẳng thẳng ý niệm vớ vẩn này ra khỏi đầu. Rốt cuộc cũng không đỡ được lòng tự trọng sắp tan vỡ của bọn đàn ông, ai bảo mình là một trong mấy phi tần giữ thân thể trong sạch? Chờ người mới vào cung, hắn tất sẽ đi tìm “tình yêu đích thực” mới, bây giờ tính toán gì cho mệt.
Nhếch môi cười, Mạnh Tang Du nhìn vào gương nói với Ngân Thúy cùng Bích Thủy, “Búi tóc đơn giản nhưng tinh tế vào, ta muốn đi thỉnh an Thái hậu.”
“Nương nương, người đã bệnh vậy rồi, hay là xin nghỉ một buổi này đi? Thái hậu nương nương từ bi, sẽ không trách tội người đâu.” Bích Thủy nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của chủ tử trong kính lưu ly, lo lắng mở miệng.
“Ta không sao, thừa lúc Thái hậu còn ở trong cung ta cần phải cố gắng tranh thủ tình cảm của bà, nói không chừng sau này còn cho chúng ta đường ra. Lại bên Hoàng thượng cũng không thể chậm trễ, mai ta còn phải tiếp tục đi chăm sóc, chỉ vừa hầu hạ hai ngày đã đổ bệnh, không thiếu người dòm ngó vào ta. Gia tộc nhà họ Mạnh đang đương đầu với sóng dữ, ta không thể trở thành đề tài để người khác đàm tiếu.” Mạnh Tang Du vừa nói vừa dùng những lớp son phấn tinh xảo hoa mỹ che khuất sắc mặt yếu ớt của mình.
Chỉ trong một lát, Đức phi nương nương diễm lệ vô song, phong thái thanh tao ung dung đã xuất hiện. Cô mặc bộ triều phục màu tím, phủ thêm lớp áo khác da điêu, đeo bộ móng tay khảm châu ngọc xa hoa đi lên kiệu đến Từ Ninh Cung. Đám người Phùng ma ma đành phải bật ô đuổi theo phía sau. Nương nương lúc nào cũng độc lập kiên cường như thế, tính này có lúc tốt nhưng lại làm cho người ta đau lòng!
﹡﹡﹡﹡
Thiện hương lững lờ phiêu đãng trong Từ Ninh Cung, tất cả phi tần đều đang chờ ở thiên điện để thỉnh an Thái hậu. Thái hậu ở Thiên Phật Sơn lâu ngày, đã quen cảnh vật thanh minh, ngoại trừ ngày đầu tiên trở về, bà không hề tiếp kiến bất cứ phi tần nào đến thỉnh an. Các phi tần chỉ có thể đợi đến giờ Thân, đứng ở ngoài điện dập đầu một cái rồi đi.
Mặc dù là như vậy nhưng cung chẳng có ai dám vắng mặt, có thấy hay không là một chuyện, tới hay không lại là một chuyện khác, các ma ma trong Từ Ninh Cung cùng Hoàng thượng đều đang quan sát biểu hiện của họ.
“Kim ma ma, mấy ngày nay tiết trời giá rét, thân thể Thái hậu có khỏe không?” Thần Phi thong thả bước đến cửa chính đại điện bắt chuyện cùng Kim ma ma.
“Thái hậu rất khỏe, cảm ơn nương nương quan tâm.” Kim ma ma bình thản trả lời.
“Vậy là tốt rồi. Lần này ít nhiều nhờ có Thái hậu, bằng không Hoằng Văn của thần thiếp sẽ…” Đang nói nửa chừng, Thần Phi cúi đầu lau nước còn vương trên khóe mắt, sau một lúc lâu mới gắng gượng nở nụ cười, âm thanh đầy chờ mong, “Tự ngày gặp qua Thái hậu, Hoằng Văn nhớ mãi không quên, luôn vòi vĩnh đến Từ Ninh Cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu, nhưng chỉ vì thân thể nó còn quá yếu, thời tiết bây giờ lại rét lạnh, bản cung không tiện đưa nó đến được.”
Cổ Hoằng Văn là Bát hoàng tử, bây giờ hai tuổi, đang là độ tuổi hồn nhiên ngây thờ, ngọc tuyết đnags yêu, Thần Phi dùng con lấy lòng Thái hậu khiến cả đám tần phi nghiến răng nghiến lợi.
Giọng Thần Phi không nhỏ, Thái hậu trong điện tụng kinh xong cũng đúng lúc nghe những lời này, nghĩ đến những hoàng tôn số khổ, ra lệnh cho cung nữ bên người, “Đi mời các nương nương vào đây.”
Nghe Thái hậu tuyên triệu, các phi tần quá đỗi vui mừng, Thần Phi mím môi mỉm cười, con người cụp xuống toát ra tia sáng băng lạnh.
“Đứng lên đi, các hoàng tôn thế nào?” Thái hậu niệm phật châu trong tay, lạnh nhạt cất lời.
Vài mẫu phi Hoàng tử đi lên phía trước đáp lời, “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, đã tốt hơn trước rất nhiều, cảm ơn nương nương quan tâm.”
“Ừ, các ngươi phải cẩn thận chăm sóc, bát thuốc bát cơm mỗi ngày nhất định phải có người tinh thông quản lý, đừng gây ra chuyện gì sai lầm. Trước khi ai gia rời cung thì đưa các hoàng tôn đến cho ai gia nhìn một cái.” Trên khuôn mặt Thái hậu có vài phần dịu dàng, tầm mắt vừa nhìn thoáng qua đã nhíu mày hỏi, “Sao Đức phi nương nương không đến đây?”
Kim ma ma đã nhận được lời căn dặn của Hoàng thượng, đang định bước lên trả lời, không ngờ lại bị Thần Phi giành trước một bước, “Hồi Thái hậu, nghe nói con chó Đức phi nuôi đã chết, Đức phi thương nhớ quá nên bệnh liệt giường.”
“Sao Đức phi nương nương lại đa sầu đa cảm như thế? Hoàng thượng trọng thương cũng không thấy Đức phi có biểu hiện gì, sao chỉ vì một con vật cưng mà đã đổ bệnh? Nhất định là Thần Phi muội muội nghe lầm!” Chân mày Hiền phi nhíu lại, nhìn như thể đang làm sáng tỏ chuyện Đức phi, kì thực là châm ngòi thổi gió, ném đá xuống giếng.
Thái hậu vô cùng chán ghét với vai diễn của hai người kia, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo. Họ lại cho rằng Thái hậu tức giận, âm thầm đắc ý.
“Mạnh quốc công gặp nạn nơi biên cương, sinh tử không rõ, vì chuyện này Đức phi mới ngã bệnh, sao các ngươi dám nói vì một con chó? Phật gia có dạy: Nghiệt phảm khẩu chịu hình kéo lưỡi!” Giọng nói lẫn sự tức giận vang lên trong đại điện, chân cẳng Thần Phi cùng Hiền phi mềm nhũn, mặt cắt không còn hạt máu.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng!” Tất cả phi tử nhất tề hành lễ, lúc Thần Phi cùng Hiền phi phản ứng lại thì đã quá chậm, sau khi quỳ xuống, sắc mặt vẫn tái xanh, biểu cảm xấu hổ.
Người đàn ông cao lớn tuấn tú mang theo luồng không khí buốt giá của mùa đông bước nhanh vào điện, trực tiếp đi qua đám phi tần ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, nâng tay Thái hậu vấn an. Thần Phi cùng Hiền phi trộm nhìn khuôn mặt lẩn khuất hơi thở bạo ngược của hắn, trong lòng hoảng hốt lo sợ, đám phi tần còn lại ào áo cúi đầu, che giấu biểu cảm hả hê thỏa mãn. Kéo rút lưỡi? Không cần chờ bọn mi xuống địa ngục, Hoàng thượng đích thân ra lệnh hành hình là được!
“Thần thiếp nhỡ lời, xin Hoàng thượng thứ tội!” Các tần phi khác đều được phép đứng lên, chỉ duy Thần Phi cùng Hiền phi còn quỳ, nơm nớp lo sợ mà dập đầu xin lỗi.
Mạnh quốc công là công thần Đại Chu, vì nước hy sinh thân mình, tất nhiên Hoàng thượng phải bao dung nhà họ Mạnh cùng Đức phi một hai phần. Từ lúc Mạnh quốc công mất tích đến bây giờ Đức phi luôn im hơi lặng tiếng, không khóc không ồn ào, cả ngày như thể người không có việc gì, tất thảy đều quên bén việc này, trực tiếp động vào họng súng của Hoàng thượng. Bây giờ biên cương không có Mạnh quốc công điều binh khiển tướng, chiến cuộc không thấy đâu là lối ra, bây giờ đang là thời điểm Hoàng thượng phiền lòng nhất.
Cho dù muốn bẫy Đức phi để cướp đi cơ hội chăm sóc Hoàng thượng của cô ta cũng không nên lấy việc này làm bè! Thất sách! Cả hai cảm thấy hối hận không thôi.
Chu Vũ Đế cầm tách trà Kim ma ma đưa tới nhấp một ngụm, sau đó trò chuyện việc nhà cùng Thái hậu, coi như không thấy hai người quỳ bên chân. Kiểu chẳng quan tâm này so với việc khởi binh vấn tội càng khiến người ta sợ hãi. Sắc mặt Hiền phi cùng Thần Phi càng lúc càng tái, thân thể ép sát xuống. Ánh mắt các phi tần khác lóe lên, trong lòng sảng khoái.
Thái hậu cũng làm như không thấy hai người kia, con nói như thế nào thì bà đáp lời như thế ấy, dung sắc lạnh nhạt. Sống ở Thiên Phật Sơn một thời gian dài, bà không thể chịu đựng được việc mấy người đàn bà lục đục với nhau.
Đợi đến lúc đầu gối Thần Phi cùng Hiền phi cứng lạnh không thể chịu đựng được nữa, ngoài điện vang lên tiếng Thái giám thông báo —— Đức phi nương nương yết kiến!
Hàng mày rậm của Chu Vũ Đế nhíu lại, lập tức ngừng câu chuyện. Thái hậu niệm phật châu trong tay, dịu hòa cất tiếng, “Tuyên vào.”
“Sao nàng lại đến đây?” Không đợi Mạnh Tang Du hành lễ vấn an, Chu Vũ Đế đã trầm giọng mở miệng, ánh mắt dán dính trên khuôn mặt minh diễm phi phàm của nàng không thể dứt ra được. Nàng trang điểm rất kỹ, lúc vừa nhìn cảm giác được thần sắc ổn định tươi tắn, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện son phấn bôi trên mặt quá dày, son cũng tô quá đậm, những việc nhỏ không đáng kể lại làm lộ nét mệt mỏi trên người nàng.
Đang chất vấn? Ta làm gì không đúng à? Mạnh Tang Du khẽ nhăn mày.
“Khụ, trẫm đã thay nàng thông báo, bên ngoài trời giá rét lạnh lẽo, thân thể nàng lại không khỏe, phải nên ở trong cung nghỉ ngơi, chờ hết bệnh rồi đến thỉnh an Thái hậu sau cũng không muộn, Thái hậu sẽ không trách nàng.” Thấy nàng nhíu mày lại, Chu Vũ Đế vô cùng đau lòng, lập tức mở miệng giải thích, giọng nói trầm trầm khó nén dịu dàng.
Đôi mắt đám phi tần đỏ ngầu tia thẳng về hướng Mạnh Tang Du, Thái Hậu ghé mắt, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua con trai mình một cái. Bà đã nghe Đỗ thái y nói lại, con đặc biệt để bụng đến Đức phi.
“Nô tì đã khỏe hẳn, không dễ gì có dịp nương nương hồi cung, sao nô tì lại có thể không đến Từ Ninh Cung làm tròn chữ hiếu.” Mạnh Tang Du giãn mày, mỉm cười trả lời.
“Con ngoan, mau đến đây ngồi bên cạnh ai gia.” Thấy cô bé cố gắng dùng lớp trang điểm kỹ lưỡng che giấu sắc mặt mệt mỏi, trong lòng Thái hậu càng cảm thấy quý. Tính cách cô bé này không có gì khác bà thời còn trẻ, vô cùng mạnh mẽ, ngay cả xuất thân cũng khá giống nhau, quả thực như thể bà đã luân hồi một kiếp. Vừa nhìn thấy cô bé này bà đã không kiềm được mà thích, lại sợ nó sẽ dẫm vào vết xe đổ của mình.
Mạnh Tang Du nhìn thoáng qua Thần Phi cùng Hiền phi đang quỳ trên đất, từ từ bước lên, lúc chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Thái hậu Chu Vũ Đế đã đặt tách trà xuống, vỗ vỗ vị trí bên người mình. Ánh mắt đám phi tần kia càng đỏ lòe, ngay cả Thần Phi cùng Hiền Phi cũng ngửng đầu lên, biểu cảm vô cùng dữ tợn. Chỉ trong vài khắc như thế này họ đã có thể thấy được Hoàng thượng đối với Đức phi rất đặc biệt, không đơn giản chỉ là sủng ái. Hoàng thượng để ý một người, chứng tỏ người này đã đi vào lòng Hoàng thượng.
Mạnh Tang Du cảm thấy chần chờ, trên mặt không có biểu hiện nào, mỉm cười thoải mái ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn vô cùng tự nhiên cầm tay nàng nắn nắn, sau đó nắm chặt vào trong lòng bàn tay, vừa ý nói, “Ừ, không lạnh như lúc trưa nữa.”
Mạnh Tang Du cụp mắt xuống, nhìn như đang thẹn thùng, tiểu nhân trong lòng lại tao nhã dựng thẳng ngón giữa lên: Chó má, lại kéo thù kéo hận cho bà nội mi!
Chu Vũ Đế có thể tưởng tượng ra lòng nàng đang oán giận bản thân mình như thế nào, cảm thấy Tang Du như vậy đặc biệt đáng yêu, không khỏi mỉm cười yêu chiều. Trước kia hắn cảm thấy yêu một người nên giấu người ấy đi, để người ấy rời xa khỏi nguy hiểm. Nhưng trải qua năm tháng kỳ lạ kia, hắn đột nhiên hiểu ra, yêu một người là hãy để nàng quang minh chính đại đứng bên cạnh mình, cho nàng hết thảy mong muốn! Ở vị trí kề cận mình nhất, hắn mới có thể bảo vệ nàng, cho nên, hắn quyết định tiến hành sự nghiệp sủng ái Tang Du đến cùng.
Vô cùng thiết tha nắn nắn ngón tay nàng, Chu Vũ Đế lưu luyến thu tay, quay đầu tiếp tục nói chuyện cùng Thái hậu, “Mẫu hậu, mấy ngày nay còn ở quen không? Có gì cần nữa không?”
“Hoàn hảo, chỉ là do Niệm Từ đi rồi không ai sao kinh tụng kinh cho ai gia, có lúc cảm thấy không tiện. Ai gia già rồi, mắt không còn sáng rõ như thời còn trẻ nữa.” Thái hậu chỉ chỉ khóe mắt đầy nếp nhăn, khuôn mặt bất đắc dĩ.
“Thái hậu, thần thiếp nguyện sao kinh tụng kinh cùng Thái hậu chuộc tội vạ miệng ngày hôm nay.” Thần Phi thông minh nhạy bén, lập tức dập đầu xin. Hiền phi thấy thế cũng vội vàng phụ họa theo.
Cùng Thái hậu sao kinh tụng kinh chẳng những có thể để Thái hậu yêu quý mình thêm vài phần mà còn có thể thấy Hoàng thượng mỗi ngày đến thỉnh an Thái hậu. Thái hậu có sức ảnh hưởng rất lớn đến Hoàng thượng, cơ hội này chẳng kém chăm sóc là bao! Rất nhiều phi tần khác cũng nghĩ như thế này, ào ào bày ra biểu cảm chân thành, quỳ đến trước mặt Thái hậu tự tiến cử. Đây là kết quả của việc không ai đứng đầu để quản lý lục cung, quy củ lộn xộn, tâm cơ cũng lớn!
Thái hậu cảm thấy phiền chán, nhắm hai mắt lại, dựa vào lưng ghế chậm rãi mở miệng, “Được rồi, nếu như ai sao kinh tụng kinh vào mắt ai gia, ai gia tăng phân vị rồi đưa đến Thiên Phật Sơn. Ai gia đã già rồi, đôi lúc một mình cũng cảm thấy cô đơn khó khăn, cần một người làm bạn bên mình cho vẹn chữ hiếu.”
Các phi tần đang có thái độ tích cực nghe được nửa câu đầu còn vô cùng vui mừng, nghe được mấy câu sau thì lại im thin thít, trong điện yên ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Đến Thiên Phật Sơn làm bạn thanh đăng? Cái đó còn thảm hơn so với biếm lãnh cung! Lên phẩm vị cao hơn có ích lợi gì?
Chu Vũ Đế nâng tách trà nhấp thêm một ngụm, che khuất đôi môi nhếch lên châm chọng. Mặt nạ dối trá của đám đàn bà kia thật khiến cho hắn buồn nôn.
Hai tay Mạnh Tang Du đặt trên đầu gối thốt nhiên siết chặt. Trước đây đã có lúc cô nghĩ đến có thể được Thái hậu để mắt, rồi lại được bà cụ đưa đến Thiên Phật Sơn lễ Phật, chẳng phải còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với Hoàng cung bẩn thỉu này? Cô không cần phải tranh thủ tình cảm, cũng chẳng cần bày mưu độc địa, cũng không việc gì mà đi hầu hạ tên đàn ông cặn bã kia; bình thường niệm kinh ăn chay, tu thân dưỡng tính, nhàn rỗi lại có thể xuống núi vui thú. Nể chuyện mình làm bạn thanh đăng bên Thái hậu, Hoàng thượng cũng không tể bạc đãi mình, bạc đãi nhà họ Mạnh, cuộc sống kia tuyệt đối khiến cô hài lòng!
Nghĩ đến đây, cô đứng lên quỳ xuống bên chân Thái hậu, kiên định mở miệng, “Thần thiếp nguyện thay Hoàng thượng làm tròn đạo hiếu, làm bạn Thái hậu về Thiên Phật Sơn lễ Phật, xin Thái hậu đồng ý.”
Thái hậu mở lớn mắt. Tách trà trong tay Chu Vũ Đế rơi xuống đất, nát thành từng mảnh nhỏ.