Chương : 26
Lúc ôm Đông Phương từ trong nước ra, y vẫn run nhè nhẹ như cũ, nhịn không được mà ôm chặt lấy cổ của ta. Thân thể của y trần truồng dựa vào ta, ta một tay đỡ dưới mông y, một tay khác bảo vệ lưng y, phía dưới của y cọ vào bụng ta, hai cái đùi quấn ở trên lưng ta. Đây vốn là một tư thế vô cùng hấp dẫn quyến rũ, nhưng lúc này trong lòng ta không có một chút sắc dục nào, lòng tràn đầy đau tiếc y.
Đi tới bên giường, buộc tóc dài của y lên, lau khô thân mình, bọc vào trong chăn, ta cũng không mặc y phục, ngồi ở trước mặt y. Ta sờ sờ khuôn mặt có chút lạnh của y, nhẹ giọng nói: “Ngươi ngủ tiếp một chút đi, ta làm điểm tâm cho ngươi, có được không?”
Y gật gật đầu, hai má cọ lòng bàn tay của ta một chút.
Lòng ta lại mềm nhũn vài phần, ôn thanh hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
“Cháo.”
“Được.” Ta hôn môi y một cái, lại đắp chăn cho y, mặc quần áo xuất môn. Lúc thuận tay đóng cửa, ta nhìn thoáng vào bên trong, Đông Phương bọc chăn che đến mặt, bị ta quấn chăn giống như một hạt đậu phộng mập mạp hồng hồng, tóc tùy ý buộc có chút loạn, thật sự là một chút khí thế giáo chủ cũng không có. Không khỏi lắc đầu cười cười, đang định đi, bỗng nhiên thoáng nhìn y chậm rãi giơ tay lên, chạm vào trên môi bị ta hôn, sau đó chậm rãi rũ mắt, khóe miệng khéo lên một nụ cười rất cạn rất cạn.
Trong nháy mắt, tâm mềm mại sắp hóa thành nước.
Trong viện, Mộc Thống lĩnh đang cùng Cổ Bố so chiêu, thấy ta xuống dưới đều ngừng một chút. Lúc đi qua bọn họ, ta nghe thấy Cổ Bố vừa huy quyền vừa hỏi Mộc Thống lĩnh: “Vì sao hắn cười đến…”
Ta sờ sờ mặt, phát hiện đích xác là mình có chút cười toe tóe, cúi đầu khụ một tiếng, vội vàng đi vào phòng bếp.
Ở trù phòng có hai mẹ con, là người ở phụ cận Cổ Bố mời đến nấu cơm, các nàng thấy ta tiến vào xăn tay áo lấy gạo cắt bí đỏ có chút kinh ngạc, quân tử xa nhà bếp, các nàng chưa thấy qua nam nhân có thân phận sẽ tự mình làm cơm, ở trong này ngốc vài ngày, Đông Phương không ở, ta cũng vô tâm tư động thủ làm cơm, bởi vậy các nàng vẫn là người đầu tiên thấy ta tiến phòng bếp.
Ta không để ý tới ánh mắt của các nàng, Đông Phương còn ở trong phòng đói bụng, ta nghĩ đến đây, động tác trên tay càng nhanh, chẻ đôi bí đỏ lấy hạt gọt vỏ, đặt ở tầng trên vỉ hấp chưng chín, một khắc sau, ta gỡ xuống đánh nhuyễn, một hồi sau cháo cũng nấu tốt. Trong lúc này, hai mẹ con kia bị ta đẩy qua một bên, có chút cục xúc bất an mà nhìn ta.
Cho bí đỏ trộn vào cháo hầm trong chốc lát, theo khẩu vị của Đông Phương mà cho nhiều thêm một muỗn đường, rải lên chút tiêu, ta vội vã bưng lên lầu. Mới vừa đi tới cửa, cửa đã bị một chưởng phong đánh văng ra, ta nhíu mày, bỗng nhiên phát giác luyện võ công thật không tính là chuyện xấu, nhìn xem, mở cửa nhiều lưu loát, thật phương tiện, không cần động tay chân.
Đông Phương không có ngủ, ngược lại tự mình rửa mặt, mặc xong quần áo nằm ở trên một cái ghế nằm đọc sách, ta trực tiếp bưng bát đến, y buông sách xuống, bởi vì ngửi thấy mùi bí đỏ thơm ngọt, hai mắt sáng ngời mà nhìn ta.
Ta mỉm cười, ngồi bên cạnh y, dùng chén nhỏ múc ít cháo đưa tới bên tay hắn. Đã nhiều ngày vì chạy đi khẳng định y không ăn được nhiều, ta nhìn kỹ nhìn sắc mặt y, coi như có chút hồng nhuận, nói vậy lần này phản phệ đã hoàn toàn đi qua, trong lòng yên tâm một chút.
Đông Phương thấy ta chỉ là hàm tiếu nhìn mình ăn, cái thìa tính toán đưa vào miệng dừng một chút, nói: “Sao ngươi không ăn?”
Thật ra ta không quá thích ăn ngọt, lúc nấu cháo đã ăn hai cái bánh bao no rồi. Nhưng trong lòng ta thực nguyện ý y như vậy thân cận, càng nguyện ý để y quên đi những chuyện trầm trọng đó. Con mắt chuyển chuyển, ta trực tiếp nghiêng người, dùng tay cầm lấy cổ tay của y, chuyển thìa của y đưa vào trong miệng mình, nuốt xuống, ta còn áp qua hôn y một chút, vươn ra đầu lưỡi liếm chút cháu dính nơi khóe miệng y, cười nói: “Ừ, mùi vị không tệ.”
Lúc ta nói những lời này, ánh mắt chằm chằm theo dõi y, nghe càng có ý vị sâu sa.
Đại khái hai kiếp chưa từng có người dám đùa giỡn y như vậy, Đông Phương mới lạ hành động buồn nôn nị oai của người yêu, bị ta nháo đến ngẩn ngơ, ánh mắt bối rối mà chuyển qua một bên, lỗ tai chậm rãi chậm rãi hồng lên.
Ta thật sự yêu cực kỳ bộ dáng này của y, cánh tay liền ôm chầm người đến, để y ngồi ở trong ngực ta, y uống một muỗng cháo ta liền hôn y một chút, nháo đến cuối cùng, rõ ràng dùng miệng đút cho y. Đông Phương vốn còn giãy dụa một chút, sau đó bị ta hôn đến quên luôn đông tây nam bắc, mơ mơ hồ hồ đáp lại.
Chờ y ăn hai chén, ta vươn tay đi sờ bụng của y, hơi phình lên, ta lôi người ra khỏi phòng: “Hôm nay thời tiết thực tốt, đừng vội rời đi, chúng ta ra bên ngoài đi dạo một vòng đi, nghe nói hôm nay là ngày tập hợp, bên ngoài thực náo nhiệt.”
Có lẽ Đông Phương cũng không vội, nhìn về phía chân ta, hỏi: “Đã tốt rồi sao?”
“Tốt rồi, nếu không ta cõng ngươi thử xem, bảo đảm bước đi như bay.” Ta nói xong liền ngồi xổm xuống.
Đông Phương đẩy ta một cái, có lẽ nhớ vừa rồi ăn điểm tâm làm ẩu, lại trừng ta một cái, vẻ mặt nghiêm túc xuống lầu, lúc vào trong viện nhìn thấy Mộc Thống lĩnh cùng Cổ Bố đã trở lại bộ dáng lãnh đạm hờ hững thường ngày.
Ta nhịn không được cười.
Không có người có thể cảm giác được biến hóa của y hơn ta, trải qua buổi sáng này, rốt cục y cũng đồng ý dỡ bỏ tất cả phòng ngự trước mặt ta, hiện giờ Đông Phương thẳng thắn thành khẩn ở trước mặt ta, mới thật là Đông Phương.
Cái lạnh mùa đông như tan hết, mấy ngày trước lại có mưa xuân, hôm nay trời trong, đường mòn nơi chốn phồn hoa, dần dần tấp nập, phố xá càng náo nhiệt, trừ cửa hàng còn có rất nhiều xe đẩy, người bán hàng rong bãi quán trên mặt đất thét to, ăn uống, nắn tượng đất, đạn châu chấu, bán cao da chó, rất nhiều thứ bình thường không tìm thấy, còn có ngọc bội, khỉ làm xiếc, câu cá vàng, thật sự là xem cũng xem không hết.
Cổ Bố cùng Mộc Thống lĩnh cũng tới, tội nghiệp mà đi ở phía sau, bọn họ vẫn luôn trừng cái tay giao nhau của ta và Đông Phương, cho đến khi bị Đông Phương sát lạnh liếc qua, mới nghiêm nghị mà nhìn nơi khác. Ta làm bộ như cái gì cũng không thấy được, chỉ dắt Đông Phương đi bên này bên kia nhìn xem, nhìn trúng liền lấy, sau đó Cổ Bố cùng Mộc Thống lĩnh đào bạc ra trả trong ánh mắt quái dị của người khác.
Ta không để ý ánh mắt của những người đó, hai đại nam nhân dắt tay thì thế nào, tóm lại là vài người râu ria, nhìn xem xong là tốt nhất, nếu dám ô ngôn uế ngữ đến tìm tra, tin tưởng châm thêu hoa của Đông Phương sẽ làm bọn họ chịu phục.
Đây là chỗ tốt khi có tức phụ là một giáo chủ võ công đệ nhất thiên hạ. Đương nhiên, những lời này ta không dám nói ra khỏi miệng, ta cũng không muốn bị đâm, cho nên chỉ đắc ý trong lòng, lại nói, đó cũng là chỗ hỏng khi có tức phụ là một giáo chủ võ công đệ nhất thiên hạ——khó chấn phu cương.
Ta nghĩ, ta nhất định phải thành thân với Đông Phương, y đối xử với ta hết sức chân thành, ta phải hồi báo.
Vừa vặn đi ngang qua một mảnh đất trống có rất nhiều người vây quanh, liền tiến lên nhìn, hai đại hán bày sạp ném phi tiêu, trên sạp cái gì cũng có, ánh mắt của ta dừng ở trên ngọc bội hình cá có nút thắt dùng kim tuyến năm màu đan lại ở chỗ xa nhất.
“Ngươi muốn cái kia?” Đông Phương quay đầu hỏi ta.
Ta nhìn ngọc bội kia không nói chuyện, ta không phải muốn, mà là kiếp trước Đông Phương cũng từng tặng cho ta một cái cùng loại. Ngọc bội Đông Phương đưa, tỉ lệ đương nhiên là lớn hơn tốt hơn cái trước mắt gấp trăm lần, nhưng ta không thích ngọc bội đó, vì ngọc bội đó dùng kim tuyến màu sắc rực rỡ đan thành, có câu nói “Mang kim tuyến nhiều màu thì đã có chốn về”, nữ tử sắp gả vào phu gia sẽ đeo kim tuyến nhiều màu ở trên đầu, cho thấy nữ tử đã có hôn sự, cho đến ngày lập gia đình tự tay trượng phu sẽ cởi xuống, đây là tín vật giữa vợ chồng.
Đông Phương đã từng tự tay đan một cái nút kết nhiều màu cho ta, khi đó ta không biết nút kết nhìn như phổ thông này ẩn sâu nguyện vọng tình ý muốn được cùng chung nhất sinh với ta, sau khi nhận lấy mấy ngày, liền bị ta tùy tay ném qua một bên, sau đó tìm không ra. Ta không xem trọng, y tặng đồ cho ta nhiều lắm, đây chỉ là một trong số đó mà thôi, nhưng biểu cảm thất vọng của y làm ta vẫn luôn nhớ rõ.
Nhưng ta luôn trầm mặc khiến Đông Phương hiểu lầm ý của ta, y đột nhiên tránh tay của ta ra, nói: “Ngươi chờ, ta thắng về cho ngươi.” Ta ngốc ngốc mà phục hồi lại tinh thần, y đã lấy mười lăm đồng tiền chỗ Cổ Bố, bước vào trước sạp, dùng những đồng tiền đó đổi một cái phi tiêu.
Lão bản còn ở một bên dong dài: “Công tử nhìn trúng cái nào? Cái gì! Ngọc bội đó là thứ tốt, đồ vật mặc dù tốt nhưng không phải dễ lấy, ngài cũng nhìn thấy, muốn bắt lấy giải thưởng ngài phải đứng xa một chút, nhìn thấy đồng tiền treo trên đỉnh cây gậy trúc kia không? Cây trúc này cao giống tửu lâu hai lầu, ngài đến đánh rơi đồng tiền kia, lão hán ta bãi quán ở chỗ này tròn năm năm, còn chưa có người nào có thể thắng được, nghe lão hán khuyên nhủ một câu, tư thế của ngài không thể được, ngắm không chuẩn, không bằng đổi món dễ hơn, nhìn cây trâm trước mặt này so với cái—— ”
Phần sau lão hán nghẹn trong cổ họng, chợt nghe “Keng” một tiếng, đồng tiền rơi xuống mặt đất, đầu nhọn của phi tiêu tinh chuẩn mà chui vào lỗ rỗng ở giữa, đồng tiền kia trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Đông Phương trở lại, lạnh lùng mà vươn tay: “Lấy đến.”
Không để ý người chung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Đông Phương mặt không đổi sắc, cầm ngọc bội bước đến trước mặt ta, cầm tay ta lên đặt nó vào trong lòng bàn tay ta: “Cho ngươi.”
Sau đó y nhíu mày, nhìn ta, như chờ ta nói cái gì đó.
Ta nhìn vẻ mặt của y, bừng tỉnh vội vàng dựng thẳng ngón tay cái: “Ai u, giáo chủ nhà chúng ta thật quá lợi hại!”
Khóe miệng Đông Phương nhếch lên, sau đó lại lập tức thu lại nụ cười, làm bộ làm tịch nói: “Cũng không có gì, không đáng giá nhắc tới.”
Ta nhìn bộ dáng kia của y, trong lòng mừng rỡ, ôm chầm lấy người, cúi đầu hôn lên mặt y một cái: “Đa tạ, ta thực thích.”
Mặt Đông Phương liền hồng, “Ừ” một tiếng, vừa giúp ta đeo bên hông vừa nói: “Ngọc này không tốt, ngươi tùy tiện mang chơi đi, về sau hồi Hắc Mộc Nhai, ta tìm cho ngươi cái càng tốt, ta nhớ rõ phía sau núi có một khối ngọc tì, lần tới ta cho người lấy xuống toàn bộ, lấy phần tốt nhất khắc cho ngươi một cái.”
Ta bật cười, ngọc tì kia chính là đồ cổ, thật sự lấy khắc ngọc bội cho ta chắc các trưởng lão trong giáo sẽ nuốt sống ta mất. Ta nhéo nhéo lỗ tai phiếm hồng của Đông Phương, ôm y chậm rãi đi ra ngoài, ghé vào lỗ tai y nói: “Ta không cần cái đó, ta muốn cái khác.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Chờ ta nghĩ tốt sẽ nói cho ngươi biết…”
Chúng ta cứ không coi ai ra gì mà đi ra ngoài, chung quanh đã sớm lặng ngắt như tờ, mỗi người đều ngây ngốc nhìn, nhất là Cổ Bố, gã giống như là bị sét đánh, nghẹn họng nhìn trân trối cứng ngắc ở đàng kia, cho đến khi chúng ta đi xa, gã cũng chưa động đậy. Mộc Thống lĩnh lại rất thông minh, trực tiếp che kín hai mắt.
Giữa trưa tìm đến tửu lâu danh nghĩa Nhật Nguyệt thần giáo ăn cơm, muốn nhã gian lầu hai, đóng cửa ta càng làm càn, trực tiếp dính bên người Đông Phương, thay y lột tôm lấy xương cá múc canh, lột một cái liền nhét vào trong miệng y một cái, Đông Phương thấy ta vẫn luôn bận việc không ngừng, cũng sẽ kẹp cho ta mấy đũa, tay của ta bẩn, liền cười tủm tỉm chỉ vào miệng để y đút.
Bữa cơm này, ta ăn rất thư thái, Đông Phương cũng ăn nhiều nửa chén cơm, chỉ khổ cho hai người đối diện, Mộc Thống lĩnh từ đầu tới đuôi đều nhắm mắt ăn cơm, nhắm mắt làm ngơ, ta thật bội phục hắn không nhét đồ ăn vào trong lỗ mũi. Cổ Bố thì mất hồn mất vía, giống như bị đả kích thực lớn, uống một ngụm canh an vị ở nơi ấy ngẩn người. Ta nhìn gã như có điều suy nghĩ, thật tâm cảm thấy cứ như vậy nữa thì cái bụng bầu tám tháng của gã ít nhất có thể giảm thành bốn tháng.
Ăn xong, thấy sắc trời rất sớm, liền tính toán tìm chỗ nghe diễn, loại địa phương này người nhiều, tam giáo cửu phái đều có, thuận tiện nghe xem trên giang hồ có động tĩnh gì không, không dự đoán được mới vừa quẹo liền thoáng nhìn thấy trong ngõ hẻm tối nhỏ bên cạnh có vài người vây quanh một hài tử nhỏ gầy quyền đấm cước đá. Bước chân ta dừng một chút, hài tử bị đánh kia…
Đông Phương theo ánh mắt ta nhìn qua, bỗng nhiên nói: “Nó là một mầm tốt có khiếu luyện võ.”
Ta kinh ngạc mà quay đầu, ở phương diện võ học Đông Phương luôn hà khắc, người bình thường cảm thấy là căn cốt kỳ giai, ở trong mắt của y sợ là sẽ thành tư chất thường thường, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy y khen ngợi người bên ngoài.
“Ai?”
Đông Phương nâng cằm chỉ đứa bé kia. �
“Tốt đến mức nào?” lần thứ hai ta quay đầu nhìn đứa bé kia, tuy rằng nó địch không lại bọn người kia, nhưng không phải chỉ chịu đánh, cặp mắt to luôn nhìn bầu trời đêm kia hiện giờ lộ tàn nhẫn của dã thú.
Đông Phương thản nhiên nói: “Nếu có người chỉ điểm, bảy tám năm sau nó liền có thể đấu với ta một trận.”
Ta kinh ngạc nhướng nhướng mày.
Không ngờ hài tử thích nhìn sao trời này là một mầm tốt như vậy, đúng, nó nói nó gọi cái gì… Mạnh Tinh Hồn…là một cái tên tốt. Ta xuất thần mà nhìn nó, trong lòng vừa động.
“Ngươi tưởng lưu nó lại?” Đông Phương nhìn thấu ta.
Ta mỉm cười, không phủ nhận.
Đông Phương trầm mặc một chút, liếc Mộc Thống lĩnh một cái, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, Mộc Thống lĩnh lại lập tức tiến lên một bước, khom người chắp tay, đáp: “Vâng.”
Lời còn chưa dứt, cả người Mộc Thống lĩnh đã bay vút ra ngoài, một cước đạp trên vách tường, hắc y bị gió thổi cuồn cuộn bay lên, lấy khí thế quét ngang ngàn quân mà cứu tiểu hài tử ra.
Đông Phương chỉ liếc đứa bé kia một cái, nhân tiện nói: “Ngươi dẫn nó đi trị thương trước đi.”
“Vâng.” Mộc Thống lĩnh ôm lấy tiểu hài tử, dưới chân đạp một cước liền bay lên lầu hai tầng đối diện, nhảy hai ba lần liền biến mất, làm bốn phía kinh hô một trận.
Ta xem Đông Phương: “Ngươi không hỏi ta vì cái gì?”
Y lại trầm mặc một chút, lắc đầu nói: “Không có đại sự gì, ngươi muốn lưu, Nhật Nguyệt thần giáo không kém một chút cơm này.”
Nghe y nói như vậy, ta nghĩ y hẳn là hiểu được ý tứ của ta, ta và y về sau sẽ không có hài tử, đương nhiên, chúng ta cũng không cần hài tử, nhưng vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo lại cần phải có người tọa. Người này không phải là hậu duệ của một vị trưởng lão hay đường chủ nào trong thần giáo, ta cần một hài tử sạch sẽ, ở sau lưng không có bất luận thế lực gì.
Ta thực hy vọng người này có thể xuất hiện sớm một chút, nếu bèo nước gặp gỡ được hài tử có thiên phú cao như thế, như vậy lúc nó trưởng thành đến lúc địch nổi Đông Phương thì ta có thể mang theo Đông Phương du ngoạn chung quanh. Ta đã sớm muốn mang Đông Phương đi rồi, muốn cùng y đạp khắp núi sông ngàn dặm, nhìn khắp nhân gian chuyện vui, một con ngựa tốt, hai người, hàng năm du ngoạn. Chờ già rồi, đi không nổi, chúng ta lại tìm một chỗ phong cảnh tốt, an độ tuổi già, sau đó nắm chặt tay của đối phương, hôn môi một lần cuối cùng, cứ an tĩnh mà chết đi như vậy.
Ta cười, kéo tay y, chậm rãi đi vào vườn. Ngồi xuống, gọi điểm tâm Đông Phương thích, lại phát hiện chẳng biết tại sao y không có hưng trí, nghe một nửa ca khúc trên đài liền mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
“Làm sao vậy?” Ta sờ sờ mặt của y.
Y cúi đầu trầm mặc, sau đó nói: “Trở về đi.”
Ta đương nhiên gật đầu, trên đường trở về y không nói gì, ta không biết y làm sao, liên tiếp quay đầu nhìn y, thế cho nên thiếu chút nữa đụng vào một cái sạp ngã lăn ven đường. Vội vàng ổn định thân hình, ta vừa nhìn, cảm thấy rất có ý tứ, bên cạnh sạp có nhiều nữ tử cùng phụ nhân vây quanh, tụ cùng một chỗ viết cái gì đó lên vải đỏ, sau đó để tiểu hòa thượng hỗ trợ treo lên cái cây lớn ở bên cạnh. Cái cây kia treo đầy mảnh vải hồng sắc, buông xuống, bị gió một thổi hơi hơi phất động.
Phía sau cây xa xa có thể thấy một gian chùa miếu, thế này là hiểu được, đây là dùng để cầu nguyện với Phật tổ. Ta vốn muốn dỗ Đông Phương vui vẻ, liền hỏi y: “Ngươi có muốn viết một chút hay không?”
Ai biết Đông Phương liếc một cái, buồn bã nói: “Đều là phụ nhân đi viết, hiện giờ ngươi là giáo chủ phu nhân, hẳn là ngươi đi.”
Ta: “…”
Được rồi! Ta đi liền ta đi!
Cúng tiền hương quả, ta đi đến trước mặt tiểu hòa thượng, cầm vải cùng bút, nghĩ nghĩ, liền cúi đầu viết. Cái này Đông Phương lại có hứng thú, dạo bước lại đây: “Ngươi cầu nguyện cái gì?”
“Aiz, không cho nhìn!” Ta vội vàng chuyển thân mình ngăn trở, “Ngươi để ta viết, vậy không cho nhìn!”
Đông Phương hừ một tiếng, quay đầu đi rồi: “Không nhìn thì không nhìn, bổn tọa còn không cần nhìn!”
Xoát xoát xoát viết xong, chỉ vào một cành cây phân phó tiểu hòa thượng treo lên, ta cố ý dặn dò: “Đừng làm cho người nhìn thấy.”
Thính lực của Đông Phương rất tốt, lúc này căm giận mà hừ một tiếng.
Ba người cứ như vậy dẹp đường hồi phủ, đi đến trước cửa tòa nhà, Cổ Bố đi vào trước gọi đầu bếp nữ nấu cơm, Đông Phương lại ngừng chân, không nói lời nào, chỉ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn ta.
Ta đã nghẹn sắp nội thương đến nơi, trên mặt còn muốn vờ dường như không có việc gì.
Đông Phương nhẫn nhẫn, vẫn nhịn không được, cứng rắn hỏi: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc viết cái gì?”
Ta ngẩng đầu nhìn trời.
“Được! Bổn tọa tự đi nhìn!” Đông Phương oán hận mà bỏ xuống những lời này, không có bóng dáng.
Ta cười to.
Thật ra ta cũng không viết cái gì, người như ta xuất thân từ nghèo khổ, trong bụng không có bao nhiêu chữ, nhưng lúc nãy nghe được vài lời cầu nguyện cảm thấy từ ngữ thực tốt, liền sửa lại vài từ, sau đó bắt chước viết xuống.
Giọng nói dịu dàng của nữ tử giống như còn vang bên tai.
—— Nguyện quân thân cường kiện, tóc đen đầu bạc, trường nguyện tương tùy.
Ta lẳng lặng mà đứng ở đàng kia chờ, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một cơn gió, còn chưa quay đầu lại, phía sau lưng liền trầm xuống, Đông Phương từ phía sau ôm chặt lấy ta. Ta bị y áp lảo đảo đi về phía trước một bước, dứt khoát xoay người bế người lên.
Y ở bên tai ta vù vù thở dốc.
“Thấy được?”
“Ừ…” Y càng thêm dùng sức mà ôm lấy ta, giọng nói có chút khàn, “Nhìn thấy…”
Ta mỉm cười: “Thế nào?”
“… Chữ rất xấu.”
Ta bị y chọc giận đến nghiến răng, đưa tay liền vỗ mông y một chút.
“Dương Liên Đình!” y giật mình.
Ta cắn lỗ tai của y cho hả giận: “Ngươi không nói gì khác?”
Đông Phương hơi hơi cong khóe mắt, đang muốn nói cái gì thì Mộc Thống lĩnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, sắc mặt ác liệt, quỳ rạp xuống đất.
“Giáo chủ! Giang Nam tứ hữu truyền đến cấp báo!”
Đôi mắt Đông Phương lạnh lùng, ta cũng vội vàng buông Đông Phương xuống, trong lòng bất an.
Lấy mảnh vải trắng từ ống trúc trong tay Mộc Thống lĩnh, Đông Phương chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt liền cực kỳ đáng sợ.
Nghe thấy “Giang Nam tứ hữu” lòng ta liền nóng như lửa đốt, hiện giờ nhìn thấy biểu cảm của Đông Phương, tâm trầm lại trầm xuống, rốt cuộc chịu không nổi, tiến lên một bước, đoạt mảnh vải trong tay Đông Phương.
Mộc Thống lĩnh bị hành động của ta dọa sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, Đông Phương chỉ nhíu mày, không nói gì thêm.
Mà ta nhìn vài chữ trên mảnh vải, dường như bị búa tạ đánh trúng.
Địa lao Tây hồ phá, không biết Nhậm Ngã Hành đã đi đâu.
Đi tới bên giường, buộc tóc dài của y lên, lau khô thân mình, bọc vào trong chăn, ta cũng không mặc y phục, ngồi ở trước mặt y. Ta sờ sờ khuôn mặt có chút lạnh của y, nhẹ giọng nói: “Ngươi ngủ tiếp một chút đi, ta làm điểm tâm cho ngươi, có được không?”
Y gật gật đầu, hai má cọ lòng bàn tay của ta một chút.
Lòng ta lại mềm nhũn vài phần, ôn thanh hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
“Cháo.”
“Được.” Ta hôn môi y một cái, lại đắp chăn cho y, mặc quần áo xuất môn. Lúc thuận tay đóng cửa, ta nhìn thoáng vào bên trong, Đông Phương bọc chăn che đến mặt, bị ta quấn chăn giống như một hạt đậu phộng mập mạp hồng hồng, tóc tùy ý buộc có chút loạn, thật sự là một chút khí thế giáo chủ cũng không có. Không khỏi lắc đầu cười cười, đang định đi, bỗng nhiên thoáng nhìn y chậm rãi giơ tay lên, chạm vào trên môi bị ta hôn, sau đó chậm rãi rũ mắt, khóe miệng khéo lên một nụ cười rất cạn rất cạn.
Trong nháy mắt, tâm mềm mại sắp hóa thành nước.
Trong viện, Mộc Thống lĩnh đang cùng Cổ Bố so chiêu, thấy ta xuống dưới đều ngừng một chút. Lúc đi qua bọn họ, ta nghe thấy Cổ Bố vừa huy quyền vừa hỏi Mộc Thống lĩnh: “Vì sao hắn cười đến…”
Ta sờ sờ mặt, phát hiện đích xác là mình có chút cười toe tóe, cúi đầu khụ một tiếng, vội vàng đi vào phòng bếp.
Ở trù phòng có hai mẹ con, là người ở phụ cận Cổ Bố mời đến nấu cơm, các nàng thấy ta tiến vào xăn tay áo lấy gạo cắt bí đỏ có chút kinh ngạc, quân tử xa nhà bếp, các nàng chưa thấy qua nam nhân có thân phận sẽ tự mình làm cơm, ở trong này ngốc vài ngày, Đông Phương không ở, ta cũng vô tâm tư động thủ làm cơm, bởi vậy các nàng vẫn là người đầu tiên thấy ta tiến phòng bếp.
Ta không để ý tới ánh mắt của các nàng, Đông Phương còn ở trong phòng đói bụng, ta nghĩ đến đây, động tác trên tay càng nhanh, chẻ đôi bí đỏ lấy hạt gọt vỏ, đặt ở tầng trên vỉ hấp chưng chín, một khắc sau, ta gỡ xuống đánh nhuyễn, một hồi sau cháo cũng nấu tốt. Trong lúc này, hai mẹ con kia bị ta đẩy qua một bên, có chút cục xúc bất an mà nhìn ta.
Cho bí đỏ trộn vào cháo hầm trong chốc lát, theo khẩu vị của Đông Phương mà cho nhiều thêm một muỗn đường, rải lên chút tiêu, ta vội vã bưng lên lầu. Mới vừa đi tới cửa, cửa đã bị một chưởng phong đánh văng ra, ta nhíu mày, bỗng nhiên phát giác luyện võ công thật không tính là chuyện xấu, nhìn xem, mở cửa nhiều lưu loát, thật phương tiện, không cần động tay chân.
Đông Phương không có ngủ, ngược lại tự mình rửa mặt, mặc xong quần áo nằm ở trên một cái ghế nằm đọc sách, ta trực tiếp bưng bát đến, y buông sách xuống, bởi vì ngửi thấy mùi bí đỏ thơm ngọt, hai mắt sáng ngời mà nhìn ta.
Ta mỉm cười, ngồi bên cạnh y, dùng chén nhỏ múc ít cháo đưa tới bên tay hắn. Đã nhiều ngày vì chạy đi khẳng định y không ăn được nhiều, ta nhìn kỹ nhìn sắc mặt y, coi như có chút hồng nhuận, nói vậy lần này phản phệ đã hoàn toàn đi qua, trong lòng yên tâm một chút.
Đông Phương thấy ta chỉ là hàm tiếu nhìn mình ăn, cái thìa tính toán đưa vào miệng dừng một chút, nói: “Sao ngươi không ăn?”
Thật ra ta không quá thích ăn ngọt, lúc nấu cháo đã ăn hai cái bánh bao no rồi. Nhưng trong lòng ta thực nguyện ý y như vậy thân cận, càng nguyện ý để y quên đi những chuyện trầm trọng đó. Con mắt chuyển chuyển, ta trực tiếp nghiêng người, dùng tay cầm lấy cổ tay của y, chuyển thìa của y đưa vào trong miệng mình, nuốt xuống, ta còn áp qua hôn y một chút, vươn ra đầu lưỡi liếm chút cháu dính nơi khóe miệng y, cười nói: “Ừ, mùi vị không tệ.”
Lúc ta nói những lời này, ánh mắt chằm chằm theo dõi y, nghe càng có ý vị sâu sa.
Đại khái hai kiếp chưa từng có người dám đùa giỡn y như vậy, Đông Phương mới lạ hành động buồn nôn nị oai của người yêu, bị ta nháo đến ngẩn ngơ, ánh mắt bối rối mà chuyển qua một bên, lỗ tai chậm rãi chậm rãi hồng lên.
Ta thật sự yêu cực kỳ bộ dáng này của y, cánh tay liền ôm chầm người đến, để y ngồi ở trong ngực ta, y uống một muỗng cháo ta liền hôn y một chút, nháo đến cuối cùng, rõ ràng dùng miệng đút cho y. Đông Phương vốn còn giãy dụa một chút, sau đó bị ta hôn đến quên luôn đông tây nam bắc, mơ mơ hồ hồ đáp lại.
Chờ y ăn hai chén, ta vươn tay đi sờ bụng của y, hơi phình lên, ta lôi người ra khỏi phòng: “Hôm nay thời tiết thực tốt, đừng vội rời đi, chúng ta ra bên ngoài đi dạo một vòng đi, nghe nói hôm nay là ngày tập hợp, bên ngoài thực náo nhiệt.”
Có lẽ Đông Phương cũng không vội, nhìn về phía chân ta, hỏi: “Đã tốt rồi sao?”
“Tốt rồi, nếu không ta cõng ngươi thử xem, bảo đảm bước đi như bay.” Ta nói xong liền ngồi xổm xuống.
Đông Phương đẩy ta một cái, có lẽ nhớ vừa rồi ăn điểm tâm làm ẩu, lại trừng ta một cái, vẻ mặt nghiêm túc xuống lầu, lúc vào trong viện nhìn thấy Mộc Thống lĩnh cùng Cổ Bố đã trở lại bộ dáng lãnh đạm hờ hững thường ngày.
Ta nhịn không được cười.
Không có người có thể cảm giác được biến hóa của y hơn ta, trải qua buổi sáng này, rốt cục y cũng đồng ý dỡ bỏ tất cả phòng ngự trước mặt ta, hiện giờ Đông Phương thẳng thắn thành khẩn ở trước mặt ta, mới thật là Đông Phương.
Cái lạnh mùa đông như tan hết, mấy ngày trước lại có mưa xuân, hôm nay trời trong, đường mòn nơi chốn phồn hoa, dần dần tấp nập, phố xá càng náo nhiệt, trừ cửa hàng còn có rất nhiều xe đẩy, người bán hàng rong bãi quán trên mặt đất thét to, ăn uống, nắn tượng đất, đạn châu chấu, bán cao da chó, rất nhiều thứ bình thường không tìm thấy, còn có ngọc bội, khỉ làm xiếc, câu cá vàng, thật sự là xem cũng xem không hết.
Cổ Bố cùng Mộc Thống lĩnh cũng tới, tội nghiệp mà đi ở phía sau, bọn họ vẫn luôn trừng cái tay giao nhau của ta và Đông Phương, cho đến khi bị Đông Phương sát lạnh liếc qua, mới nghiêm nghị mà nhìn nơi khác. Ta làm bộ như cái gì cũng không thấy được, chỉ dắt Đông Phương đi bên này bên kia nhìn xem, nhìn trúng liền lấy, sau đó Cổ Bố cùng Mộc Thống lĩnh đào bạc ra trả trong ánh mắt quái dị của người khác.
Ta không để ý ánh mắt của những người đó, hai đại nam nhân dắt tay thì thế nào, tóm lại là vài người râu ria, nhìn xem xong là tốt nhất, nếu dám ô ngôn uế ngữ đến tìm tra, tin tưởng châm thêu hoa của Đông Phương sẽ làm bọn họ chịu phục.
Đây là chỗ tốt khi có tức phụ là một giáo chủ võ công đệ nhất thiên hạ. Đương nhiên, những lời này ta không dám nói ra khỏi miệng, ta cũng không muốn bị đâm, cho nên chỉ đắc ý trong lòng, lại nói, đó cũng là chỗ hỏng khi có tức phụ là một giáo chủ võ công đệ nhất thiên hạ——khó chấn phu cương.
Ta nghĩ, ta nhất định phải thành thân với Đông Phương, y đối xử với ta hết sức chân thành, ta phải hồi báo.
Vừa vặn đi ngang qua một mảnh đất trống có rất nhiều người vây quanh, liền tiến lên nhìn, hai đại hán bày sạp ném phi tiêu, trên sạp cái gì cũng có, ánh mắt của ta dừng ở trên ngọc bội hình cá có nút thắt dùng kim tuyến năm màu đan lại ở chỗ xa nhất.
“Ngươi muốn cái kia?” Đông Phương quay đầu hỏi ta.
Ta nhìn ngọc bội kia không nói chuyện, ta không phải muốn, mà là kiếp trước Đông Phương cũng từng tặng cho ta một cái cùng loại. Ngọc bội Đông Phương đưa, tỉ lệ đương nhiên là lớn hơn tốt hơn cái trước mắt gấp trăm lần, nhưng ta không thích ngọc bội đó, vì ngọc bội đó dùng kim tuyến màu sắc rực rỡ đan thành, có câu nói “Mang kim tuyến nhiều màu thì đã có chốn về”, nữ tử sắp gả vào phu gia sẽ đeo kim tuyến nhiều màu ở trên đầu, cho thấy nữ tử đã có hôn sự, cho đến ngày lập gia đình tự tay trượng phu sẽ cởi xuống, đây là tín vật giữa vợ chồng.
Đông Phương đã từng tự tay đan một cái nút kết nhiều màu cho ta, khi đó ta không biết nút kết nhìn như phổ thông này ẩn sâu nguyện vọng tình ý muốn được cùng chung nhất sinh với ta, sau khi nhận lấy mấy ngày, liền bị ta tùy tay ném qua một bên, sau đó tìm không ra. Ta không xem trọng, y tặng đồ cho ta nhiều lắm, đây chỉ là một trong số đó mà thôi, nhưng biểu cảm thất vọng của y làm ta vẫn luôn nhớ rõ.
Nhưng ta luôn trầm mặc khiến Đông Phương hiểu lầm ý của ta, y đột nhiên tránh tay của ta ra, nói: “Ngươi chờ, ta thắng về cho ngươi.” Ta ngốc ngốc mà phục hồi lại tinh thần, y đã lấy mười lăm đồng tiền chỗ Cổ Bố, bước vào trước sạp, dùng những đồng tiền đó đổi một cái phi tiêu.
Lão bản còn ở một bên dong dài: “Công tử nhìn trúng cái nào? Cái gì! Ngọc bội đó là thứ tốt, đồ vật mặc dù tốt nhưng không phải dễ lấy, ngài cũng nhìn thấy, muốn bắt lấy giải thưởng ngài phải đứng xa một chút, nhìn thấy đồng tiền treo trên đỉnh cây gậy trúc kia không? Cây trúc này cao giống tửu lâu hai lầu, ngài đến đánh rơi đồng tiền kia, lão hán ta bãi quán ở chỗ này tròn năm năm, còn chưa có người nào có thể thắng được, nghe lão hán khuyên nhủ một câu, tư thế của ngài không thể được, ngắm không chuẩn, không bằng đổi món dễ hơn, nhìn cây trâm trước mặt này so với cái—— ”
Phần sau lão hán nghẹn trong cổ họng, chợt nghe “Keng” một tiếng, đồng tiền rơi xuống mặt đất, đầu nhọn của phi tiêu tinh chuẩn mà chui vào lỗ rỗng ở giữa, đồng tiền kia trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Đông Phương trở lại, lạnh lùng mà vươn tay: “Lấy đến.”
Không để ý người chung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Đông Phương mặt không đổi sắc, cầm ngọc bội bước đến trước mặt ta, cầm tay ta lên đặt nó vào trong lòng bàn tay ta: “Cho ngươi.”
Sau đó y nhíu mày, nhìn ta, như chờ ta nói cái gì đó.
Ta nhìn vẻ mặt của y, bừng tỉnh vội vàng dựng thẳng ngón tay cái: “Ai u, giáo chủ nhà chúng ta thật quá lợi hại!”
Khóe miệng Đông Phương nhếch lên, sau đó lại lập tức thu lại nụ cười, làm bộ làm tịch nói: “Cũng không có gì, không đáng giá nhắc tới.”
Ta nhìn bộ dáng kia của y, trong lòng mừng rỡ, ôm chầm lấy người, cúi đầu hôn lên mặt y một cái: “Đa tạ, ta thực thích.”
Mặt Đông Phương liền hồng, “Ừ” một tiếng, vừa giúp ta đeo bên hông vừa nói: “Ngọc này không tốt, ngươi tùy tiện mang chơi đi, về sau hồi Hắc Mộc Nhai, ta tìm cho ngươi cái càng tốt, ta nhớ rõ phía sau núi có một khối ngọc tì, lần tới ta cho người lấy xuống toàn bộ, lấy phần tốt nhất khắc cho ngươi một cái.”
Ta bật cười, ngọc tì kia chính là đồ cổ, thật sự lấy khắc ngọc bội cho ta chắc các trưởng lão trong giáo sẽ nuốt sống ta mất. Ta nhéo nhéo lỗ tai phiếm hồng của Đông Phương, ôm y chậm rãi đi ra ngoài, ghé vào lỗ tai y nói: “Ta không cần cái đó, ta muốn cái khác.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Chờ ta nghĩ tốt sẽ nói cho ngươi biết…”
Chúng ta cứ không coi ai ra gì mà đi ra ngoài, chung quanh đã sớm lặng ngắt như tờ, mỗi người đều ngây ngốc nhìn, nhất là Cổ Bố, gã giống như là bị sét đánh, nghẹn họng nhìn trân trối cứng ngắc ở đàng kia, cho đến khi chúng ta đi xa, gã cũng chưa động đậy. Mộc Thống lĩnh lại rất thông minh, trực tiếp che kín hai mắt.
Giữa trưa tìm đến tửu lâu danh nghĩa Nhật Nguyệt thần giáo ăn cơm, muốn nhã gian lầu hai, đóng cửa ta càng làm càn, trực tiếp dính bên người Đông Phương, thay y lột tôm lấy xương cá múc canh, lột một cái liền nhét vào trong miệng y một cái, Đông Phương thấy ta vẫn luôn bận việc không ngừng, cũng sẽ kẹp cho ta mấy đũa, tay của ta bẩn, liền cười tủm tỉm chỉ vào miệng để y đút.
Bữa cơm này, ta ăn rất thư thái, Đông Phương cũng ăn nhiều nửa chén cơm, chỉ khổ cho hai người đối diện, Mộc Thống lĩnh từ đầu tới đuôi đều nhắm mắt ăn cơm, nhắm mắt làm ngơ, ta thật bội phục hắn không nhét đồ ăn vào trong lỗ mũi. Cổ Bố thì mất hồn mất vía, giống như bị đả kích thực lớn, uống một ngụm canh an vị ở nơi ấy ngẩn người. Ta nhìn gã như có điều suy nghĩ, thật tâm cảm thấy cứ như vậy nữa thì cái bụng bầu tám tháng của gã ít nhất có thể giảm thành bốn tháng.
Ăn xong, thấy sắc trời rất sớm, liền tính toán tìm chỗ nghe diễn, loại địa phương này người nhiều, tam giáo cửu phái đều có, thuận tiện nghe xem trên giang hồ có động tĩnh gì không, không dự đoán được mới vừa quẹo liền thoáng nhìn thấy trong ngõ hẻm tối nhỏ bên cạnh có vài người vây quanh một hài tử nhỏ gầy quyền đấm cước đá. Bước chân ta dừng một chút, hài tử bị đánh kia…
Đông Phương theo ánh mắt ta nhìn qua, bỗng nhiên nói: “Nó là một mầm tốt có khiếu luyện võ.”
Ta kinh ngạc mà quay đầu, ở phương diện võ học Đông Phương luôn hà khắc, người bình thường cảm thấy là căn cốt kỳ giai, ở trong mắt của y sợ là sẽ thành tư chất thường thường, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy y khen ngợi người bên ngoài.
“Ai?”
Đông Phương nâng cằm chỉ đứa bé kia. �
“Tốt đến mức nào?” lần thứ hai ta quay đầu nhìn đứa bé kia, tuy rằng nó địch không lại bọn người kia, nhưng không phải chỉ chịu đánh, cặp mắt to luôn nhìn bầu trời đêm kia hiện giờ lộ tàn nhẫn của dã thú.
Đông Phương thản nhiên nói: “Nếu có người chỉ điểm, bảy tám năm sau nó liền có thể đấu với ta một trận.”
Ta kinh ngạc nhướng nhướng mày.
Không ngờ hài tử thích nhìn sao trời này là một mầm tốt như vậy, đúng, nó nói nó gọi cái gì… Mạnh Tinh Hồn…là một cái tên tốt. Ta xuất thần mà nhìn nó, trong lòng vừa động.
“Ngươi tưởng lưu nó lại?” Đông Phương nhìn thấu ta.
Ta mỉm cười, không phủ nhận.
Đông Phương trầm mặc một chút, liếc Mộc Thống lĩnh một cái, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, Mộc Thống lĩnh lại lập tức tiến lên một bước, khom người chắp tay, đáp: “Vâng.”
Lời còn chưa dứt, cả người Mộc Thống lĩnh đã bay vút ra ngoài, một cước đạp trên vách tường, hắc y bị gió thổi cuồn cuộn bay lên, lấy khí thế quét ngang ngàn quân mà cứu tiểu hài tử ra.
Đông Phương chỉ liếc đứa bé kia một cái, nhân tiện nói: “Ngươi dẫn nó đi trị thương trước đi.”
“Vâng.” Mộc Thống lĩnh ôm lấy tiểu hài tử, dưới chân đạp một cước liền bay lên lầu hai tầng đối diện, nhảy hai ba lần liền biến mất, làm bốn phía kinh hô một trận.
Ta xem Đông Phương: “Ngươi không hỏi ta vì cái gì?”
Y lại trầm mặc một chút, lắc đầu nói: “Không có đại sự gì, ngươi muốn lưu, Nhật Nguyệt thần giáo không kém một chút cơm này.”
Nghe y nói như vậy, ta nghĩ y hẳn là hiểu được ý tứ của ta, ta và y về sau sẽ không có hài tử, đương nhiên, chúng ta cũng không cần hài tử, nhưng vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo lại cần phải có người tọa. Người này không phải là hậu duệ của một vị trưởng lão hay đường chủ nào trong thần giáo, ta cần một hài tử sạch sẽ, ở sau lưng không có bất luận thế lực gì.
Ta thực hy vọng người này có thể xuất hiện sớm một chút, nếu bèo nước gặp gỡ được hài tử có thiên phú cao như thế, như vậy lúc nó trưởng thành đến lúc địch nổi Đông Phương thì ta có thể mang theo Đông Phương du ngoạn chung quanh. Ta đã sớm muốn mang Đông Phương đi rồi, muốn cùng y đạp khắp núi sông ngàn dặm, nhìn khắp nhân gian chuyện vui, một con ngựa tốt, hai người, hàng năm du ngoạn. Chờ già rồi, đi không nổi, chúng ta lại tìm một chỗ phong cảnh tốt, an độ tuổi già, sau đó nắm chặt tay của đối phương, hôn môi một lần cuối cùng, cứ an tĩnh mà chết đi như vậy.
Ta cười, kéo tay y, chậm rãi đi vào vườn. Ngồi xuống, gọi điểm tâm Đông Phương thích, lại phát hiện chẳng biết tại sao y không có hưng trí, nghe một nửa ca khúc trên đài liền mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
“Làm sao vậy?” Ta sờ sờ mặt của y.
Y cúi đầu trầm mặc, sau đó nói: “Trở về đi.”
Ta đương nhiên gật đầu, trên đường trở về y không nói gì, ta không biết y làm sao, liên tiếp quay đầu nhìn y, thế cho nên thiếu chút nữa đụng vào một cái sạp ngã lăn ven đường. Vội vàng ổn định thân hình, ta vừa nhìn, cảm thấy rất có ý tứ, bên cạnh sạp có nhiều nữ tử cùng phụ nhân vây quanh, tụ cùng một chỗ viết cái gì đó lên vải đỏ, sau đó để tiểu hòa thượng hỗ trợ treo lên cái cây lớn ở bên cạnh. Cái cây kia treo đầy mảnh vải hồng sắc, buông xuống, bị gió một thổi hơi hơi phất động.
Phía sau cây xa xa có thể thấy một gian chùa miếu, thế này là hiểu được, đây là dùng để cầu nguyện với Phật tổ. Ta vốn muốn dỗ Đông Phương vui vẻ, liền hỏi y: “Ngươi có muốn viết một chút hay không?”
Ai biết Đông Phương liếc một cái, buồn bã nói: “Đều là phụ nhân đi viết, hiện giờ ngươi là giáo chủ phu nhân, hẳn là ngươi đi.”
Ta: “…”
Được rồi! Ta đi liền ta đi!
Cúng tiền hương quả, ta đi đến trước mặt tiểu hòa thượng, cầm vải cùng bút, nghĩ nghĩ, liền cúi đầu viết. Cái này Đông Phương lại có hứng thú, dạo bước lại đây: “Ngươi cầu nguyện cái gì?”
“Aiz, không cho nhìn!” Ta vội vàng chuyển thân mình ngăn trở, “Ngươi để ta viết, vậy không cho nhìn!”
Đông Phương hừ một tiếng, quay đầu đi rồi: “Không nhìn thì không nhìn, bổn tọa còn không cần nhìn!”
Xoát xoát xoát viết xong, chỉ vào một cành cây phân phó tiểu hòa thượng treo lên, ta cố ý dặn dò: “Đừng làm cho người nhìn thấy.”
Thính lực của Đông Phương rất tốt, lúc này căm giận mà hừ một tiếng.
Ba người cứ như vậy dẹp đường hồi phủ, đi đến trước cửa tòa nhà, Cổ Bố đi vào trước gọi đầu bếp nữ nấu cơm, Đông Phương lại ngừng chân, không nói lời nào, chỉ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn ta.
Ta đã nghẹn sắp nội thương đến nơi, trên mặt còn muốn vờ dường như không có việc gì.
Đông Phương nhẫn nhẫn, vẫn nhịn không được, cứng rắn hỏi: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc viết cái gì?”
Ta ngẩng đầu nhìn trời.
“Được! Bổn tọa tự đi nhìn!” Đông Phương oán hận mà bỏ xuống những lời này, không có bóng dáng.
Ta cười to.
Thật ra ta cũng không viết cái gì, người như ta xuất thân từ nghèo khổ, trong bụng không có bao nhiêu chữ, nhưng lúc nãy nghe được vài lời cầu nguyện cảm thấy từ ngữ thực tốt, liền sửa lại vài từ, sau đó bắt chước viết xuống.
Giọng nói dịu dàng của nữ tử giống như còn vang bên tai.
—— Nguyện quân thân cường kiện, tóc đen đầu bạc, trường nguyện tương tùy.
Ta lẳng lặng mà đứng ở đàng kia chờ, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một cơn gió, còn chưa quay đầu lại, phía sau lưng liền trầm xuống, Đông Phương từ phía sau ôm chặt lấy ta. Ta bị y áp lảo đảo đi về phía trước một bước, dứt khoát xoay người bế người lên.
Y ở bên tai ta vù vù thở dốc.
“Thấy được?”
“Ừ…” Y càng thêm dùng sức mà ôm lấy ta, giọng nói có chút khàn, “Nhìn thấy…”
Ta mỉm cười: “Thế nào?”
“… Chữ rất xấu.”
Ta bị y chọc giận đến nghiến răng, đưa tay liền vỗ mông y một chút.
“Dương Liên Đình!” y giật mình.
Ta cắn lỗ tai của y cho hả giận: “Ngươi không nói gì khác?”
Đông Phương hơi hơi cong khóe mắt, đang muốn nói cái gì thì Mộc Thống lĩnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, sắc mặt ác liệt, quỳ rạp xuống đất.
“Giáo chủ! Giang Nam tứ hữu truyền đến cấp báo!”
Đôi mắt Đông Phương lạnh lùng, ta cũng vội vàng buông Đông Phương xuống, trong lòng bất an.
Lấy mảnh vải trắng từ ống trúc trong tay Mộc Thống lĩnh, Đông Phương chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt liền cực kỳ đáng sợ.
Nghe thấy “Giang Nam tứ hữu” lòng ta liền nóng như lửa đốt, hiện giờ nhìn thấy biểu cảm của Đông Phương, tâm trầm lại trầm xuống, rốt cuộc chịu không nổi, tiến lên một bước, đoạt mảnh vải trong tay Đông Phương.
Mộc Thống lĩnh bị hành động của ta dọa sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, Đông Phương chỉ nhíu mày, không nói gì thêm.
Mà ta nhìn vài chữ trên mảnh vải, dường như bị búa tạ đánh trúng.
Địa lao Tây hồ phá, không biết Nhậm Ngã Hành đã đi đâu.