Chương : 4
Mang theo hộp cơm trở lại tiểu viện, dọc theo đường đi gió tuyết thê lương, lạnh đến mức cả người ta run rẩy như lên cơn động kinh. Hôm nay không cần làm việc, chạng vạng chỉ cần ra sau núi đưa cơm một lần nữa là xong. Trọng sinh nhất thế chưa bao giờ có một ngày nghỉ ngơi, ta vô cùng quý trọng nửa ngày thanh nhàn này, mặc dù thời tiết không tốt, ta vẫn tính tranh thủ xuống Hắc Mộc Nhai, mua chút đồ vật.
Trên đường trở về tiểu viện gặp người quen cùng phòng, ta mỉm cười xem như tiếp đón với bọn họ, ánh mắt bọn họ nhìn ta như thấy quỷ, ngay cả Lưu quản sự cũng giật mình nói không ra lời, híp mắt đánh giá ta hồi lâu, còn chắp tay chuyển quanh ta hai vòng, ta mới hiểu được, ta đúng là người đầu tiên từ đầu đến cuối, lông tóc vô thương từ sau núi trở về.
“Tiểu tử ngươi không tồi, ” cuối cùng Lưu quản sự vỗ vỗ bả vai ta, “Về sau chuyện này giao cho ngươi.”
Ta đương nhiên không dám chối từ, bật người cam đoan sẽ làm tốt, sau đó nhân cơ hội xin Lưu quản sự lệnh bài xuống núi. Rốt cục ông ta cũng vất được củ khoai lang phỏng tay ra ngoài, tâm tình đại duyệt, đương nhiên cũng hào phóng, không hỏi nhiều liền đồng ý.
Ta trở về phòng mặc thêm một lớp áo bên ngoài, đeo mũ lông, lại lấy ra một cái khăn màu bụi vòng kín khuôn mặt, chỉ còn dư lại hai lỗ mũi hai mắt lộ ra bên ngoài.
Ở trong phòng ngồi hơn nửa canh giờ, thấy tuyết nhỏ không ít, ta cầm lệnh bài, bắt tay vào trong tay áo, ngâm nga một đoạn không thành tiểu khúc đi xuống Hắc Mộc Nhai.
Ta xuống núi không có chuyện gì, chủ yếu là muốn giải sầu, thuận đường hỏi thăm trên giang hồ có gió thổi cỏ lay gì hay không, còn mua thêm cho mình vài bộ quần áo mùa đông. Ta vừa mới lật lật hành trang, còn thật sự để dành không ít tiền, trước kia đều lọt vào túi người khác, lúc này ta quyết định chăm sóc chính mình trước.
Hắc Mộc Nhai và Hằng Sơn ở phía đông Bình Định Châu cảnh nội, so với vài cái thành trấn đều náo nhiệt rất nhiều. Gần đây nhất là huyện Nhạc Bình, bởi vì có nhiều người giang hồ đi lại, chung quanh huyện Nhạc Bình có thể thấy rất nhiều lãng khách đeo kiếm, võ sư cầm đao, sư thầy đội mũ khất thực, nhưng lại không thiếu dân chúng tóc húi cua bình yên sống qua ngày, vào thị trấn, trên phố đều là quán cơm, tửu quán, quán trà, sạp tơ lụa. Xa hơn một chút là vài cây cầu, con sông soi bóng liễu, bãi sạp thức ăn chín bày liên tiếp nhau, còn có người dắt con chó vàng cùng khỉ đùa giỡn làm xiếc. Thật phồn hoa náo nhiệt, là nơi ta thích nhất ở kiếp trước.
Hôm nay bởi vì hạ tuyết, một ít bãi sạp bán hàng rong không bày hàng, trên đường người đi lại rất thưa thớt, nhìn có chút lạnh lùng. Nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình của ta, ta vừa đi vừa dạo, dùng một loại ánh mắt kỳ dị đánh giá phố xá hơn mười năm trước. Mắt nhìn cái gì cũng có vẻ quen thuộc, nhưng cái gì cũng khác, ta đứng ở trên con đường đá thật dài, ngẫu nhiên có vài người đi qua, ta có cảm giác không hợp, cảm thấy chính mình không nên đứng ở chỗ này.
Đứng ngây người trong chốc lát, cho đến khi có tuyết rơi trên hai gò má lạnh lẽo, ta mới yên lặng phủi phủi quần áo, đi vào một quán trà danh nghĩa Nhật Nguyệt thần giáo, là quán trà xa hoa nhất huyện Nhạc Bình.
Vén lên rèm cửa thật dày, bên trong liền vang lên tiếng tiểu nhị tiếp đón, nhưng hắn thấy ta ăn mặc mộc mạc, là đồ của một hạ nhân nên không chào đón. Chính mình tìm vị trí ngồi, một lát sau mới có người đến hỏi ta muốn cái gì. Ta muốn một bình trà tiện nghi nhất, lại muốn hai dạng bánh hoa mai và hoa hồng đậu đỏ. Đây là đồ ăn ngọt chỉ có nữ tử và hài đồng thích ăn, bởi vì là điểm tâm tinh xảo trong cung truyền tới nên cũng thực sang quý, khiến cho tiểu nhị nhìn ta với ánh mắt kỳ quái.
Ta cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái đĩa sứ Thanh Hoa đựng điểm tâm, trước mắt lại hiện lên bộ dáng Đông Phương Bất Bại há mồm cắn bánh ngọt, mặt mày cong cong, khóe môi cong lên. Y thích ngọt, thích những điểm tâm được làm tinh tế đáng yêu, nhưng lại sợ để người ta biết thì tổn hại đến uy nghi của giáo chủ, cho nên luôn làm bộ như chán ghét, cưỡng chế phòng bếp không được phép làm điểm tâm. Kỳ thật vừa thấy có người ăn, y liền như mèo ngửi thấy mùi cá, thèm ăn hai mắt không tự chủ được ngắm nơi ấy, nhưng cố tình còn làm mặt lạnh, bưng cái giá, mỗi khi nhớ đến đều làm người ta không nhịn được cười.
Ở trong quán trà uống một bụng trà, không yên lòng mà nghe xong kể chuyện buổi chiều, bàn bên cạnh có người nghị luận cái gì mà Phúc Uy tiêu cục bị diệt môn, ta nghe xong lại không để ở trong lòng. Cái gì mà Phúc Uy tiêu cục, chưa nghe nói qua, nhưng mà bọn võ lâm chính phái làm bộ làm tịch nháo đến càng hung càng tốt, kẻ thù không vui, ta liền vui vẻ.
Rời quán trà, ta đi đến hàng thợ may một chuyến, mua hai cái áo bông dày, một đôi giầy mới, đi ra cửa lại thấy một ông cụ bán mật ong rừng ở ven đường, trong lòng vừa động, liền quay trở về mua hai lọ. Tiền trong người bị ta tiêu bảy tám phần, rất có bộ dáng của Dương tổng quản tiêu tiền như nước.
Mang theo một đống lớn đồ vật, ta đi lên cầu dương liễu, đang chuẩn bị đi về lại đột nhiên phát hiện bên cạnh có một lão nhân mắt mù, bãi cái sạp xem bói, trên miếng vải rách trước mặt đặt một vài tấm bùa bình an cùng nút kết như ý.
Trước kia, Đông Phương Bất Bại cũng từng đưa ta. Y đưa ta rất nhiều đồ vật, hà bao, quần áo, hài, khăn tay, khăn lau mồ hôi, không biết từ lúc nào bắt đầu, đồ vật tùy thân của ta tất cả đều do y một tay ôm đồm, nhưng y càng như vậy, ta càng trốn tránh, đồ vật y cho ta ta không dám dùng, thậm chí sợ hãi nhìn thấy ánh mắt của y.
Mỗi lần nhìn thấy y ngồi ở dưới đèn cúi đầu thêu cái gì, đường cong nhu hòa của mặt bên chiếu vào cửa sổ, ta liền không có cách nào ngăn chặn dục vọng sắp chui ra khỏi từ đáy lòng, nhưng cái loại dục vọng này làm ta khủng hoảng, ta theo bản năng hoảng loạn mà trốn tránh.
Thanh lâu kỹ quán, nữ nhân loại nào cũng có, ta kéo ra quần áo nữ nhân, vuốt bộ ngực mềm mại đầy đặn của các nàng, tứ chi dây dưa cùng các nàng, nữ nhân có thể làm cho ta an tâm, có thể làm cho dục vọng đó chôn sâu dưới đáy lòng một lần nữa, như vậy ta mới có thể chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, ta sẽ mơ thấy cặp mắt kia, cho dù khuôn mặt y vẽ loạn thất bát tao, ta vẫn có thể nhận ra gương mặt y như cũ, đuôi mắt xếch, khóe mắt có một viên lệ chí, con ngươi đen thùi to tròn, ngóng nhìn lại đây thật lâu.
Ta ngồi xổm xuống trước sạp xem bói, lão nhân ngẩng đầu, đôi mắt vẩn đục trống rỗng. Ta cúi đầu lật xem, dây đỏ và dây vàng buộc chặt bùa hộ mệnh, có loại thêu hoa sen, có mang tua rua, có nạm tượng phật nhỏ, làm thủ công không ra làm sao, hỏi giá tiền lại không quá rẻ. Nhưng ta vẫn chọn, mua loại bình thường nhất, nghĩ nghĩ, lại mua nhiều một cái.
Thừa dịp lão nhân đếm tiền đồng, ta bỗng nhiên chú ý tới trang sức màu đen trong góc sạp, dùng dây đen thắt, mặt trên thêu hoa văn kỳ lạ, nhìn qua không thu hút lắm, hỏi mới biết là một trăm hai mươi văn tiền. Người mù chú ý tới ngữ khí của ta, giải thích: “Cái này dùng cho người đã qua đời, cũng là bùa bình an.”
Cho người chết dùng? A, người chết còn dùng bùa bình an làm gì?
Ta buồn cười mà lắc lắc đầu, bắt tay cho vào trong tay áo, tính toán chờ ông ta thối tiền lẻ rồi bước đi.
Người mù nói tiếp: “Cúng tế đốt cho vong hồn, cầu Diêm vương gia tìm một nhà tốt cho người ta đầu thai, cả đời bình an vui vẻ, hạnh phúc an khang.”
Ta sửng sốt một chút.
Một lát sau, người mù đưa tiền lẻ tới: “Công tử cất kỹ.”
Ta tiếp nhận trầm mặc một lúc lâu, lại lấy hà bao ra, chỉ vào bùa bình an màu đen: “… Cái này… Cũng cho ta một cái.”
Về Hắc Mộc Nhai, cũng sắp đến giờ đưa cơm cho Đông Phương Bất Bại.
Ta tính đem quần áo giầy dép cất kỹ trong phòng trước, vừa đi vào, bên trong còn náo nhiệt tươi cười liền im bặt, một đôi mắt nhìn qua, còn lộ ra vẻ ngạc nhiên. Ta mặt không đổi sắc đi qua, trước kia Chu Hàn ngủ ở bên cạnh ta, lúc này có lẽ đổi với người khác, ngủ ở một đầu khác, lúc ta tiến vào gã không dám giương mắt nhìn. Đồ hèn nhát, trong lòng ta cười lạnh, không tính để ý tới gã, tự nhiên đổi áo bông hài mới rồi mang theo điểm tâm cùng mật vào nhà bếp.
Hâm nóng điểm tâm, lại rót xong nước ấm pha trà mật, người trong nội viện còn chưa đến, ta tính canh giờ, liền xoay người ra sau núi, ta không tính đi thạch thất, mà là quẹo vào rừng trúc rậm rạp.
Giầy dẫm trên mặt tuyết phát ra tiếng sột soạt, ta xuống triền núi, đi đến bên con suối nhỏ. Ngày sau nơi này sẽ có một hoa viên tinh xảo đột ngột mọc lên khỏi mặt đất, nhưng bây giờ chỉ là một rừng trúc hoang vắng.
Nước suối mang miếng băng mỏng lẳng lặng chảy xuôi, ta yên lặng nhìn, tìm khối đá không ẩm ướt ngồi xuống, đem nến và giấy trộm từ phòng bếp đặt trên đất, ta cẩn thận gấp vài tờ tiền giấy mã, mới lấy ra cái bùa bình an màu đen.
Tại mặt trái dùng muội than viết hai chữ “Đông Phương”, ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nếu hồn phách của ta về lại quá khứ, vậy Đông Phương thì sao? Theo tính tình của y, có lẽ sẽ ở cầu Nại Hà chờ ta, như mỗi một ngày, mỗi một tuần, mỗi một năm trước kia. Y quá mức si tình.
Lúc đốt bùa bình an, chân trời có một con chim nhạn cô độc đột nhiên kêu lên. Tay ta run lên, ném bùa bình an vào trong đống tiền giấy, ngọn lửa liếm lấy tiền giấy và bùa bình an thực nhanh hóa thành tro tàn, ta lẳng lặng mà nhìn mảnh vụn màu đen bị gió cuồn cuộn nổi lên, trong lòng không có bi thương, thực bình tĩnh.
Tuyết mịn rơi xuống, ta lại như về tới mùa hè rất nhiều năm trước, thậm chí ta có thể nghe thấy ve sầu ở ngoài cửa sổ phòng Đông Phương kéo cổ gọi. Cây hòe già dùng lá cây chi chít che kín ánh mặt trời, chỉ khi gió thổi tới mới lay động thoáng để lộ ánh quang, trong phòng cũng vì vậy mà lúc sáng lúc tối, thật giống như ở đáy nước.
Đông Phương nằm ở bên cạnh ta, tóc đen mềm nhẵn rơi rụng trên thân thể không một mảnh vải, có cảm giác quyến rũ khó có thể nói rõ, y bắt lấy tay ta, dùng mười ngón giữ chặt.
Ta tùy ý y nắm lấy tay mình, tầm mắt buông xuống dừng ở tấm lưng hơi hơi cong của y.
“Ngươi hối hận sao?” Đông Phương hỏi ta, giọng nói có chút khàn.
Bạn đang �
Ta chần chờ một chút, lắc lắc đầu.
Theo y nhiều năm như vậy, tuy rằng ta không biết mình có vài phần thật tâm, nhưng ta đích xác chưa bao giờ hối hận.
Đông Phương nhẹ nhàng cười, y cười rộ lên đôi mắt luôn cong cong, thực dịu dàng.
“Liên đệ, ta thật muốn giết sạch những người bên ngoài, vậy ngươi sẽ không đi nữa rồi, ” Y vươn tay khẽ vuốt hai gò má của ta, “Ngươi vĩnh viễn là của mình ta, đời này là của ta, kiếp sau cũng là của ta, ngươi trốn không thoát đâu, đời đời kiếp kiếp ta sẽ cột ngươi vào bên người.”
Ta nhìn y, ánh mắt của y cực kỳ bi ai, ta nghĩ y biết chuyện ta ở bên ngoài tìm nữ nhân.
Tay y dừng ở cổ ta, nắm yết hầu, hơi hơi buộc chặt: “Ta nghe người ta nói, nếu chết cùng một chỗ, kiếp sau đầu thai sẽ ở rất gần, như vậy chúng ta sẽ không phân ra, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, dù tìm không thấy ngươi, ta cũng sẽ chờ ngươi, ta sẽ vẫn luôn chờ…”
Y nghẹn ngào đến nói không được nữa, buông tay, cả người run rẩy mà ôm lấy ta, giống như vô cùng đau đớn, cả người đều cuộn lại.
—
Tiền giấy rốt cục đốt sạch sẽ, bụi màu đen bị gió thổi vào mặt nước đối diện, ta vẫn cứ ngồi ở trên tảng đá.
Dòng suối róc rách mà chảy về phía trước, phản chiếu ra thủy quang lân lân.
“Đông Phương…”
Ta đối với mặt nước thì thào tự nói.
“Không cần chờ ta.”
“Ngươi đi đi, kiếp sau, đừng bao giờ... muốn gặp gỡ ta.”
Trên đường trở về tiểu viện gặp người quen cùng phòng, ta mỉm cười xem như tiếp đón với bọn họ, ánh mắt bọn họ nhìn ta như thấy quỷ, ngay cả Lưu quản sự cũng giật mình nói không ra lời, híp mắt đánh giá ta hồi lâu, còn chắp tay chuyển quanh ta hai vòng, ta mới hiểu được, ta đúng là người đầu tiên từ đầu đến cuối, lông tóc vô thương từ sau núi trở về.
“Tiểu tử ngươi không tồi, ” cuối cùng Lưu quản sự vỗ vỗ bả vai ta, “Về sau chuyện này giao cho ngươi.”
Ta đương nhiên không dám chối từ, bật người cam đoan sẽ làm tốt, sau đó nhân cơ hội xin Lưu quản sự lệnh bài xuống núi. Rốt cục ông ta cũng vất được củ khoai lang phỏng tay ra ngoài, tâm tình đại duyệt, đương nhiên cũng hào phóng, không hỏi nhiều liền đồng ý.
Ta trở về phòng mặc thêm một lớp áo bên ngoài, đeo mũ lông, lại lấy ra một cái khăn màu bụi vòng kín khuôn mặt, chỉ còn dư lại hai lỗ mũi hai mắt lộ ra bên ngoài.
Ở trong phòng ngồi hơn nửa canh giờ, thấy tuyết nhỏ không ít, ta cầm lệnh bài, bắt tay vào trong tay áo, ngâm nga một đoạn không thành tiểu khúc đi xuống Hắc Mộc Nhai.
Ta xuống núi không có chuyện gì, chủ yếu là muốn giải sầu, thuận đường hỏi thăm trên giang hồ có gió thổi cỏ lay gì hay không, còn mua thêm cho mình vài bộ quần áo mùa đông. Ta vừa mới lật lật hành trang, còn thật sự để dành không ít tiền, trước kia đều lọt vào túi người khác, lúc này ta quyết định chăm sóc chính mình trước.
Hắc Mộc Nhai và Hằng Sơn ở phía đông Bình Định Châu cảnh nội, so với vài cái thành trấn đều náo nhiệt rất nhiều. Gần đây nhất là huyện Nhạc Bình, bởi vì có nhiều người giang hồ đi lại, chung quanh huyện Nhạc Bình có thể thấy rất nhiều lãng khách đeo kiếm, võ sư cầm đao, sư thầy đội mũ khất thực, nhưng lại không thiếu dân chúng tóc húi cua bình yên sống qua ngày, vào thị trấn, trên phố đều là quán cơm, tửu quán, quán trà, sạp tơ lụa. Xa hơn một chút là vài cây cầu, con sông soi bóng liễu, bãi sạp thức ăn chín bày liên tiếp nhau, còn có người dắt con chó vàng cùng khỉ đùa giỡn làm xiếc. Thật phồn hoa náo nhiệt, là nơi ta thích nhất ở kiếp trước.
Hôm nay bởi vì hạ tuyết, một ít bãi sạp bán hàng rong không bày hàng, trên đường người đi lại rất thưa thớt, nhìn có chút lạnh lùng. Nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình của ta, ta vừa đi vừa dạo, dùng một loại ánh mắt kỳ dị đánh giá phố xá hơn mười năm trước. Mắt nhìn cái gì cũng có vẻ quen thuộc, nhưng cái gì cũng khác, ta đứng ở trên con đường đá thật dài, ngẫu nhiên có vài người đi qua, ta có cảm giác không hợp, cảm thấy chính mình không nên đứng ở chỗ này.
Đứng ngây người trong chốc lát, cho đến khi có tuyết rơi trên hai gò má lạnh lẽo, ta mới yên lặng phủi phủi quần áo, đi vào một quán trà danh nghĩa Nhật Nguyệt thần giáo, là quán trà xa hoa nhất huyện Nhạc Bình.
Vén lên rèm cửa thật dày, bên trong liền vang lên tiếng tiểu nhị tiếp đón, nhưng hắn thấy ta ăn mặc mộc mạc, là đồ của một hạ nhân nên không chào đón. Chính mình tìm vị trí ngồi, một lát sau mới có người đến hỏi ta muốn cái gì. Ta muốn một bình trà tiện nghi nhất, lại muốn hai dạng bánh hoa mai và hoa hồng đậu đỏ. Đây là đồ ăn ngọt chỉ có nữ tử và hài đồng thích ăn, bởi vì là điểm tâm tinh xảo trong cung truyền tới nên cũng thực sang quý, khiến cho tiểu nhị nhìn ta với ánh mắt kỳ quái.
Ta cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái đĩa sứ Thanh Hoa đựng điểm tâm, trước mắt lại hiện lên bộ dáng Đông Phương Bất Bại há mồm cắn bánh ngọt, mặt mày cong cong, khóe môi cong lên. Y thích ngọt, thích những điểm tâm được làm tinh tế đáng yêu, nhưng lại sợ để người ta biết thì tổn hại đến uy nghi của giáo chủ, cho nên luôn làm bộ như chán ghét, cưỡng chế phòng bếp không được phép làm điểm tâm. Kỳ thật vừa thấy có người ăn, y liền như mèo ngửi thấy mùi cá, thèm ăn hai mắt không tự chủ được ngắm nơi ấy, nhưng cố tình còn làm mặt lạnh, bưng cái giá, mỗi khi nhớ đến đều làm người ta không nhịn được cười.
Ở trong quán trà uống một bụng trà, không yên lòng mà nghe xong kể chuyện buổi chiều, bàn bên cạnh có người nghị luận cái gì mà Phúc Uy tiêu cục bị diệt môn, ta nghe xong lại không để ở trong lòng. Cái gì mà Phúc Uy tiêu cục, chưa nghe nói qua, nhưng mà bọn võ lâm chính phái làm bộ làm tịch nháo đến càng hung càng tốt, kẻ thù không vui, ta liền vui vẻ.
Rời quán trà, ta đi đến hàng thợ may một chuyến, mua hai cái áo bông dày, một đôi giầy mới, đi ra cửa lại thấy một ông cụ bán mật ong rừng ở ven đường, trong lòng vừa động, liền quay trở về mua hai lọ. Tiền trong người bị ta tiêu bảy tám phần, rất có bộ dáng của Dương tổng quản tiêu tiền như nước.
Mang theo một đống lớn đồ vật, ta đi lên cầu dương liễu, đang chuẩn bị đi về lại đột nhiên phát hiện bên cạnh có một lão nhân mắt mù, bãi cái sạp xem bói, trên miếng vải rách trước mặt đặt một vài tấm bùa bình an cùng nút kết như ý.
Trước kia, Đông Phương Bất Bại cũng từng đưa ta. Y đưa ta rất nhiều đồ vật, hà bao, quần áo, hài, khăn tay, khăn lau mồ hôi, không biết từ lúc nào bắt đầu, đồ vật tùy thân của ta tất cả đều do y một tay ôm đồm, nhưng y càng như vậy, ta càng trốn tránh, đồ vật y cho ta ta không dám dùng, thậm chí sợ hãi nhìn thấy ánh mắt của y.
Mỗi lần nhìn thấy y ngồi ở dưới đèn cúi đầu thêu cái gì, đường cong nhu hòa của mặt bên chiếu vào cửa sổ, ta liền không có cách nào ngăn chặn dục vọng sắp chui ra khỏi từ đáy lòng, nhưng cái loại dục vọng này làm ta khủng hoảng, ta theo bản năng hoảng loạn mà trốn tránh.
Thanh lâu kỹ quán, nữ nhân loại nào cũng có, ta kéo ra quần áo nữ nhân, vuốt bộ ngực mềm mại đầy đặn của các nàng, tứ chi dây dưa cùng các nàng, nữ nhân có thể làm cho ta an tâm, có thể làm cho dục vọng đó chôn sâu dưới đáy lòng một lần nữa, như vậy ta mới có thể chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, ta sẽ mơ thấy cặp mắt kia, cho dù khuôn mặt y vẽ loạn thất bát tao, ta vẫn có thể nhận ra gương mặt y như cũ, đuôi mắt xếch, khóe mắt có một viên lệ chí, con ngươi đen thùi to tròn, ngóng nhìn lại đây thật lâu.
Ta ngồi xổm xuống trước sạp xem bói, lão nhân ngẩng đầu, đôi mắt vẩn đục trống rỗng. Ta cúi đầu lật xem, dây đỏ và dây vàng buộc chặt bùa hộ mệnh, có loại thêu hoa sen, có mang tua rua, có nạm tượng phật nhỏ, làm thủ công không ra làm sao, hỏi giá tiền lại không quá rẻ. Nhưng ta vẫn chọn, mua loại bình thường nhất, nghĩ nghĩ, lại mua nhiều một cái.
Thừa dịp lão nhân đếm tiền đồng, ta bỗng nhiên chú ý tới trang sức màu đen trong góc sạp, dùng dây đen thắt, mặt trên thêu hoa văn kỳ lạ, nhìn qua không thu hút lắm, hỏi mới biết là một trăm hai mươi văn tiền. Người mù chú ý tới ngữ khí của ta, giải thích: “Cái này dùng cho người đã qua đời, cũng là bùa bình an.”
Cho người chết dùng? A, người chết còn dùng bùa bình an làm gì?
Ta buồn cười mà lắc lắc đầu, bắt tay cho vào trong tay áo, tính toán chờ ông ta thối tiền lẻ rồi bước đi.
Người mù nói tiếp: “Cúng tế đốt cho vong hồn, cầu Diêm vương gia tìm một nhà tốt cho người ta đầu thai, cả đời bình an vui vẻ, hạnh phúc an khang.”
Ta sửng sốt một chút.
Một lát sau, người mù đưa tiền lẻ tới: “Công tử cất kỹ.”
Ta tiếp nhận trầm mặc một lúc lâu, lại lấy hà bao ra, chỉ vào bùa bình an màu đen: “… Cái này… Cũng cho ta một cái.”
Về Hắc Mộc Nhai, cũng sắp đến giờ đưa cơm cho Đông Phương Bất Bại.
Ta tính đem quần áo giầy dép cất kỹ trong phòng trước, vừa đi vào, bên trong còn náo nhiệt tươi cười liền im bặt, một đôi mắt nhìn qua, còn lộ ra vẻ ngạc nhiên. Ta mặt không đổi sắc đi qua, trước kia Chu Hàn ngủ ở bên cạnh ta, lúc này có lẽ đổi với người khác, ngủ ở một đầu khác, lúc ta tiến vào gã không dám giương mắt nhìn. Đồ hèn nhát, trong lòng ta cười lạnh, không tính để ý tới gã, tự nhiên đổi áo bông hài mới rồi mang theo điểm tâm cùng mật vào nhà bếp.
Hâm nóng điểm tâm, lại rót xong nước ấm pha trà mật, người trong nội viện còn chưa đến, ta tính canh giờ, liền xoay người ra sau núi, ta không tính đi thạch thất, mà là quẹo vào rừng trúc rậm rạp.
Giầy dẫm trên mặt tuyết phát ra tiếng sột soạt, ta xuống triền núi, đi đến bên con suối nhỏ. Ngày sau nơi này sẽ có một hoa viên tinh xảo đột ngột mọc lên khỏi mặt đất, nhưng bây giờ chỉ là một rừng trúc hoang vắng.
Nước suối mang miếng băng mỏng lẳng lặng chảy xuôi, ta yên lặng nhìn, tìm khối đá không ẩm ướt ngồi xuống, đem nến và giấy trộm từ phòng bếp đặt trên đất, ta cẩn thận gấp vài tờ tiền giấy mã, mới lấy ra cái bùa bình an màu đen.
Tại mặt trái dùng muội than viết hai chữ “Đông Phương”, ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nếu hồn phách của ta về lại quá khứ, vậy Đông Phương thì sao? Theo tính tình của y, có lẽ sẽ ở cầu Nại Hà chờ ta, như mỗi một ngày, mỗi một tuần, mỗi một năm trước kia. Y quá mức si tình.
Lúc đốt bùa bình an, chân trời có một con chim nhạn cô độc đột nhiên kêu lên. Tay ta run lên, ném bùa bình an vào trong đống tiền giấy, ngọn lửa liếm lấy tiền giấy và bùa bình an thực nhanh hóa thành tro tàn, ta lẳng lặng mà nhìn mảnh vụn màu đen bị gió cuồn cuộn nổi lên, trong lòng không có bi thương, thực bình tĩnh.
Tuyết mịn rơi xuống, ta lại như về tới mùa hè rất nhiều năm trước, thậm chí ta có thể nghe thấy ve sầu ở ngoài cửa sổ phòng Đông Phương kéo cổ gọi. Cây hòe già dùng lá cây chi chít che kín ánh mặt trời, chỉ khi gió thổi tới mới lay động thoáng để lộ ánh quang, trong phòng cũng vì vậy mà lúc sáng lúc tối, thật giống như ở đáy nước.
Đông Phương nằm ở bên cạnh ta, tóc đen mềm nhẵn rơi rụng trên thân thể không một mảnh vải, có cảm giác quyến rũ khó có thể nói rõ, y bắt lấy tay ta, dùng mười ngón giữ chặt.
Ta tùy ý y nắm lấy tay mình, tầm mắt buông xuống dừng ở tấm lưng hơi hơi cong của y.
“Ngươi hối hận sao?” Đông Phương hỏi ta, giọng nói có chút khàn.
Bạn đang �
Ta chần chờ một chút, lắc lắc đầu.
Theo y nhiều năm như vậy, tuy rằng ta không biết mình có vài phần thật tâm, nhưng ta đích xác chưa bao giờ hối hận.
Đông Phương nhẹ nhàng cười, y cười rộ lên đôi mắt luôn cong cong, thực dịu dàng.
“Liên đệ, ta thật muốn giết sạch những người bên ngoài, vậy ngươi sẽ không đi nữa rồi, ” Y vươn tay khẽ vuốt hai gò má của ta, “Ngươi vĩnh viễn là của mình ta, đời này là của ta, kiếp sau cũng là của ta, ngươi trốn không thoát đâu, đời đời kiếp kiếp ta sẽ cột ngươi vào bên người.”
Ta nhìn y, ánh mắt của y cực kỳ bi ai, ta nghĩ y biết chuyện ta ở bên ngoài tìm nữ nhân.
Tay y dừng ở cổ ta, nắm yết hầu, hơi hơi buộc chặt: “Ta nghe người ta nói, nếu chết cùng một chỗ, kiếp sau đầu thai sẽ ở rất gần, như vậy chúng ta sẽ không phân ra, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, dù tìm không thấy ngươi, ta cũng sẽ chờ ngươi, ta sẽ vẫn luôn chờ…”
Y nghẹn ngào đến nói không được nữa, buông tay, cả người run rẩy mà ôm lấy ta, giống như vô cùng đau đớn, cả người đều cuộn lại.
—
Tiền giấy rốt cục đốt sạch sẽ, bụi màu đen bị gió thổi vào mặt nước đối diện, ta vẫn cứ ngồi ở trên tảng đá.
Dòng suối róc rách mà chảy về phía trước, phản chiếu ra thủy quang lân lân.
“Đông Phương…”
Ta đối với mặt nước thì thào tự nói.
“Không cần chờ ta.”
“Ngươi đi đi, kiếp sau, đừng bao giờ... muốn gặp gỡ ta.”