Chương 60
Hai thằng đực rựa ngồi nhìn nhau một hồi hắn mới nhớ ra điều gì đó.
"Thôi rồi!" Tất cả là tại cái bệnh của nợ kia làm hắn quên mất bản thân đã vứt lại Tô An nữ chính ra phía sau đầu.
Với tính cách của cô nàng này thì nếu vác dao đến tận nhà họ Bạch tặng cho Bạch Tuyết Nhi vài nhát thì thì hắn còn lo sợ rằng cô nàng này dám trộm hẳn xe tăng bắn nổ luôn cái nhà tìm người.
Lạy chúa trên cao...
"Chuyện gì?"
"Mau, đưa tôi đi tìm Tô An! Sắp có chuyện rồi!"
Hắn mau chóng ngồi dậy xuống giường đi giày. Bảo là ai thì hắn không lo chứ sau nửa tháng ở với Tô An thì hắn hoàn toàn thay đổi khái niệm về tiểu thư đài các, thùy mị nết na!
Tô An tiểu thư đây theo cốt truyện thì là một nữ nhân vừa mạnh mẽ lại lịch thiệp. Tô An tiểu thư mà hắn gặp chính là một ác quỷ miệng cười tươi rói, váy vóc đoan trang nhưng quay đi quay lại thì lụm đồ còn nhanh hơn đạo tặc, sử dụng dị năng đem xác sống vả chết như rạ.
So với vị tiểu thư băng sơn lãnh tĩnh Bạch Tuyết Nhi thì Tô An chính là loại người khẩu phật tâm xà. Bên trong khác xa với bên ngoài, nếu không thực sự quen biết thì bất kì ai cũng nghĩ cô nàng là một tiểu thư chuẩn ba tốt.
Bỏ qua việc Tô An là người như thế nào. Hắn phải cứu đám người cao cấp khỏi tay cô nàng kia. Hắn không mong muốn nam phản diện đang bị nhốt sẽ bị đá rơi vào đầu mà chết!
[...]
Ninh Truy Thục nhìn hắn gấp gáp như vậy thì nhíu mày khó hiểu. Tình báo của gã đã báo tin rằng Bạch Duẫn Ngôn đã đi cùng một cô gái trở về, theo miêu tả thì chính là Tô đại tiểu thư mà hắn mà hắn từng gặp.
Bạch Tuyết Nhi kiếp đầu tiên là người hắn yêu thì Tô An này chính là một nửa sư phụ của hắn. Người gã mang ơn nhiều nhất là cô gái này, một kẻ vì hắn mà đưa tất cả những gì mình có cho gã. Ngoài Tuyết Nhi thì hắn nợ cô nhiều nhất.
Chỉ là vì cái gì Bạch tiểu thiếu gia này lại gấp gáp như vậy? Tô An liên quan quái gì đến vị việc này?
Mắt thấy đối phương cuống quýt dùng dị năng tốc biến khỏi bệnh viện thì gã mới hoàn hồn đuổi theo. Lần đầu trong đời, một kẻ sống lại hai kiếp người như gã lại cảm thấy cái dị năng nâng tốc độ kia vô cùng phiền phức.
Đến khi tìm thấy người thì gã phải đơ người nhìn cảnh Duẫn Ngôn giữ lấy hai tay Tô An ngăn cô ta nã đạn vào trong căn biệt thự của nhà họ Bạch.
"Tô An, Tô An! Cô bình tĩnh lại đi!"
"Né ra cục bột! Chị đây phải cho mấy con đỉa hút máu nhà họ Bạch vài phát cho bõ! Không ngờ chỉ mới nửa tháng đã dùng thủ đoạn dơ bẩn để bước lên ghế cấp cao, còn dám chèn ép quân đội bắt thằng bạn chí cốt của bà đây!!"
Duẫn Ngôn dùng 300% công lực ra sức kéo người ra sau, ngăn cản cô nàng sử dụng dị năng biến căn nhà kia thành khu sinh thái nhiệt đới. Mãi về sau Ninh Truy Thục mới đến cho cô nàng một ít điện vào người thì mới hoá giải được tình cảnh éo le.
Duẫn Ngôn đỡ lấy Tô An đã ngất xỉu mà thở dài một hơi. May mà Ninh Truy Thục đến kịp nếu không hắn sợ bản thân không nhịn nổi sẽ cùng Bạch Tuyết Nhi combat với nhà họ Bạch một trận đòi người.
"Haiz...chị gái này...trực tiếp dùng dị năng tóm người ra không phải là tốt sao? Vì cái gì muốn hủy diệt như vậy.."
Hắn lầm bầm cõng cô gái này lên vai, trực tiếp bỏ qua tên nam nhân đang âm trầm đứng bên cạnh cau mày.
"Ấy, tôi về trước nhé anh rể, có gì gặp sau"
Bạch Duẫn Ngôn quay lại tính dơ tay chào tạm biệt, chỉ là nhìn bản mặt đã đen dần của nam chính làm da đầu hắn có chút tê rân rân.
[Kí chủ, hảo cảm của nam chính đối với ngài đang tụt]
"...Không ấy anh có thể giúp tôi đem cô ấy lại xe được không? Tự dưng tôi hơi mệt"
[Kí chủ, hảo cảm của nam chính lại tăng]
"..."
Anh trai à, tôi chỉ là lo lắng cho vợ anh bị gì thôi có được không? Tôi nào có dám mơ tưởng viển vông...
Duẫn Ngôn trực tiếp đưa Tô An cho nam chính ôm lấy rồi cứng ngắc dẫn đường trở về căn nhà cũ của họ Huỳnh.
Ninh Truy Thục đem Tô An vác như bao gạo đi theo sau, nheo mắt nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Tự dưng lại thấy người luôn một câu anh rể, hai câu anh rể "ngọt xớt" này cũng có chút đáng yêu? Tại sao gã lại cảm thấy khó chịu khi đối phương gần gũi với ai khác nhỉ? Đặc biệt là tên họ Huỳnh kia..
Cả ba đến nơi, Duẫn Ngôn liền đi tới ngắm nghía lại con xe của mình xem nó còn ổn hay không. Nửa tháng qua, cái xe này ăn hành nhiều đến tội, hắn thì không biết một cái đinh gì về sửa xe thế nhưng lại không nỡ thay đổi một cái xe khác.
"Anh rể, có thể để cô ấy nằm ở đây"
Hắn chỉ vào phía ghế sau của xe rồi lại lóc cóc đi xem cái xe nhỏ của mình.
Bản thân Ninh Truy Thục phải chật vật đưa người để vào trong xe, gã đang tự hỏi đối phương làm cách nào mà có thể sinh tồn với cái xe thảm hại như vậy. Còn có...
Sao không quay ra hỏi han hắn bế Tô An có mệt không mà chỉ để ý đến con xe ghẻ này chứ!!
_________________Hết chương 60______________
Tiểu kịch trường:
Duẫn Ngôn: Em yêu của tôi, moaz moaz
Truy không bằng một cái xe rách Thục:...
"Thôi rồi!" Tất cả là tại cái bệnh của nợ kia làm hắn quên mất bản thân đã vứt lại Tô An nữ chính ra phía sau đầu.
Với tính cách của cô nàng này thì nếu vác dao đến tận nhà họ Bạch tặng cho Bạch Tuyết Nhi vài nhát thì thì hắn còn lo sợ rằng cô nàng này dám trộm hẳn xe tăng bắn nổ luôn cái nhà tìm người.
Lạy chúa trên cao...
"Chuyện gì?"
"Mau, đưa tôi đi tìm Tô An! Sắp có chuyện rồi!"
Hắn mau chóng ngồi dậy xuống giường đi giày. Bảo là ai thì hắn không lo chứ sau nửa tháng ở với Tô An thì hắn hoàn toàn thay đổi khái niệm về tiểu thư đài các, thùy mị nết na!
Tô An tiểu thư đây theo cốt truyện thì là một nữ nhân vừa mạnh mẽ lại lịch thiệp. Tô An tiểu thư mà hắn gặp chính là một ác quỷ miệng cười tươi rói, váy vóc đoan trang nhưng quay đi quay lại thì lụm đồ còn nhanh hơn đạo tặc, sử dụng dị năng đem xác sống vả chết như rạ.
So với vị tiểu thư băng sơn lãnh tĩnh Bạch Tuyết Nhi thì Tô An chính là loại người khẩu phật tâm xà. Bên trong khác xa với bên ngoài, nếu không thực sự quen biết thì bất kì ai cũng nghĩ cô nàng là một tiểu thư chuẩn ba tốt.
Bỏ qua việc Tô An là người như thế nào. Hắn phải cứu đám người cao cấp khỏi tay cô nàng kia. Hắn không mong muốn nam phản diện đang bị nhốt sẽ bị đá rơi vào đầu mà chết!
[...]
Ninh Truy Thục nhìn hắn gấp gáp như vậy thì nhíu mày khó hiểu. Tình báo của gã đã báo tin rằng Bạch Duẫn Ngôn đã đi cùng một cô gái trở về, theo miêu tả thì chính là Tô đại tiểu thư mà hắn mà hắn từng gặp.
Bạch Tuyết Nhi kiếp đầu tiên là người hắn yêu thì Tô An này chính là một nửa sư phụ của hắn. Người gã mang ơn nhiều nhất là cô gái này, một kẻ vì hắn mà đưa tất cả những gì mình có cho gã. Ngoài Tuyết Nhi thì hắn nợ cô nhiều nhất.
Chỉ là vì cái gì Bạch tiểu thiếu gia này lại gấp gáp như vậy? Tô An liên quan quái gì đến vị việc này?
Mắt thấy đối phương cuống quýt dùng dị năng tốc biến khỏi bệnh viện thì gã mới hoàn hồn đuổi theo. Lần đầu trong đời, một kẻ sống lại hai kiếp người như gã lại cảm thấy cái dị năng nâng tốc độ kia vô cùng phiền phức.
Đến khi tìm thấy người thì gã phải đơ người nhìn cảnh Duẫn Ngôn giữ lấy hai tay Tô An ngăn cô ta nã đạn vào trong căn biệt thự của nhà họ Bạch.
"Tô An, Tô An! Cô bình tĩnh lại đi!"
"Né ra cục bột! Chị đây phải cho mấy con đỉa hút máu nhà họ Bạch vài phát cho bõ! Không ngờ chỉ mới nửa tháng đã dùng thủ đoạn dơ bẩn để bước lên ghế cấp cao, còn dám chèn ép quân đội bắt thằng bạn chí cốt của bà đây!!"
Duẫn Ngôn dùng 300% công lực ra sức kéo người ra sau, ngăn cản cô nàng sử dụng dị năng biến căn nhà kia thành khu sinh thái nhiệt đới. Mãi về sau Ninh Truy Thục mới đến cho cô nàng một ít điện vào người thì mới hoá giải được tình cảnh éo le.
Duẫn Ngôn đỡ lấy Tô An đã ngất xỉu mà thở dài một hơi. May mà Ninh Truy Thục đến kịp nếu không hắn sợ bản thân không nhịn nổi sẽ cùng Bạch Tuyết Nhi combat với nhà họ Bạch một trận đòi người.
"Haiz...chị gái này...trực tiếp dùng dị năng tóm người ra không phải là tốt sao? Vì cái gì muốn hủy diệt như vậy.."
Hắn lầm bầm cõng cô gái này lên vai, trực tiếp bỏ qua tên nam nhân đang âm trầm đứng bên cạnh cau mày.
"Ấy, tôi về trước nhé anh rể, có gì gặp sau"
Bạch Duẫn Ngôn quay lại tính dơ tay chào tạm biệt, chỉ là nhìn bản mặt đã đen dần của nam chính làm da đầu hắn có chút tê rân rân.
[Kí chủ, hảo cảm của nam chính đối với ngài đang tụt]
"...Không ấy anh có thể giúp tôi đem cô ấy lại xe được không? Tự dưng tôi hơi mệt"
[Kí chủ, hảo cảm của nam chính lại tăng]
"..."
Anh trai à, tôi chỉ là lo lắng cho vợ anh bị gì thôi có được không? Tôi nào có dám mơ tưởng viển vông...
Duẫn Ngôn trực tiếp đưa Tô An cho nam chính ôm lấy rồi cứng ngắc dẫn đường trở về căn nhà cũ của họ Huỳnh.
Ninh Truy Thục đem Tô An vác như bao gạo đi theo sau, nheo mắt nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Tự dưng lại thấy người luôn một câu anh rể, hai câu anh rể "ngọt xớt" này cũng có chút đáng yêu? Tại sao gã lại cảm thấy khó chịu khi đối phương gần gũi với ai khác nhỉ? Đặc biệt là tên họ Huỳnh kia..
Cả ba đến nơi, Duẫn Ngôn liền đi tới ngắm nghía lại con xe của mình xem nó còn ổn hay không. Nửa tháng qua, cái xe này ăn hành nhiều đến tội, hắn thì không biết một cái đinh gì về sửa xe thế nhưng lại không nỡ thay đổi một cái xe khác.
"Anh rể, có thể để cô ấy nằm ở đây"
Hắn chỉ vào phía ghế sau của xe rồi lại lóc cóc đi xem cái xe nhỏ của mình.
Bản thân Ninh Truy Thục phải chật vật đưa người để vào trong xe, gã đang tự hỏi đối phương làm cách nào mà có thể sinh tồn với cái xe thảm hại như vậy. Còn có...
Sao không quay ra hỏi han hắn bế Tô An có mệt không mà chỉ để ý đến con xe ghẻ này chứ!!
_________________Hết chương 60______________
Tiểu kịch trường:
Duẫn Ngôn: Em yêu của tôi, moaz moaz
Truy không bằng một cái xe rách Thục:...