Chương : 19
Lúc Cao Hiên từ buổi nghị triều trở về Đông cung, tâm trạng hắn cực kì không thoải mái do bị người khác khi vũ, Dung Vũ Ca thấy bộ dáng Cao Hiên tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, trong lòng thầm nghĩ nếu Vệ Minh Khê nhìn thấy không biết sẽ đau lòng đến mức nào?
“Thế nào rồi?” Dung Vũ Ca đang dùng cơm, chỉ tùy ý hỏi. Ngày sau nếu nàng cùng Vệ Minh Khê tốt hơn, tự nhiên không thể không cùng Cao Hiên có quan hệ thân thích, cho nên phân tâm lo cho hắn một chút cũng là hợp lẽ. Thực tế Dung Vũ Ca hoàn toàn xem nhẹ thái tử,chỉ lo cho quan hệ thân thích sau này thôi.
“Lúc phụ hoàng đi rõ ràng yêu cầu để cho ta tạm thời xử lí việc quốc gia, nhị hoàng tử Cao Tuấn cùng tả tướng phụ giúp, nhưng Cao Tuấn cùng tả tướng đều không đem bổn thái tử để vào mắt, tấu chương bọn họ đều nắm giữ. Hôm nay ban bố chính lệnh, ta không đồng ý bọn họ thế nào cũng phải buộc ta làm. Cao Tuấn với Từ Tiến quan hệ tốt thế từ bao giờ? Phụ hoàng vì sao không để hữu tướng lại? Bọn họ hoàn toàn không đem ta để vào mắt, bọn họ thực quá đáng……” Cao Hiên nhớ lại mình lúc bị bọn họ ép, dù chỉ hỏi một câu mình cũng đều đáp không được, còn bị áp đặt uất ức, trong lòng đầy uất khí.
“Ha ha, quả nhiên không ngoài dự kiến của ta, ta đã nói ngươi không đảm đương nổi chức “hầu tử xưng vương” đâu, để cho bọn họ làm đi, ngươi tức cái gì, khỉ chung quy chỉ có thể làm khỉ mà thôi.” Dung Vũ Ca xem thường nói.
“Nàng nói vậy là có ý tứ gì?” Bị Vũ Ca nói như vậy, thật đúng là ứng với câu Dung Vũ Ca nói lúc trước, trong núi không có hổ, khỉ liền xưng vương. Lúc trước có phụ hoàng, Cao Tuấn và Từ Tiến nào dám làm càn như vậy?
“Cứ để bọn họ tiếp tục làm trò hề đi, càng đặc sắc càng tốt, bọn họ làm như thế nào đều không can hệ tới ngươi. Ngươi làm chuyện của ngươi, gặp đại sự thỉ ngươi xin phụ hoàng chỉ thị, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận là được, ngươi ngoan ngoãn nghe ta, sẽ không sao đâu.” Dung Vũ Ca nghĩ Cao Hàn đã ra khỏi hoàng cung, trong lòng vẫn có loại cảm giác vui sướng nói không nên lời.
“Bọn họ nếu xử lý chính vụ quá tốt, không phải có vẻ…… có vẻ… ta quá vô năng sao?” Cao Hiên đỏ mặt nói ra nỗi sầu lo trong lòng. Cao Tuấn có tả tướng phụ trợ, khẳng định xử lý chính vụ so với mình sẽ tốt hơn, thậm chí sẽ không khác phụ hoàng mấy, hai so sánh với một, không phải mình lại càng thua kém sao?
Cao Hiên có thể nghĩ đến vậy cũng không tính là quá ngu ngốc, Dung Vũ Ca thầm nghĩ.
“Ngươi không cần cầu có công, chỉ cầu không làm sai cái gì là được, phụ hoàng trở về sẽ tuyệt đối không chỉ trích ngươi. Bọn họ nếu so với phụ hoàng lại xử lý hoàn hảo hơn, vậy càng tốt. Ngươi thử nghĩ một chút, phụ hoàng là thiên tử, là tuân theo mệnh trời, thiên hạ không thể thiếu hắn. Nếu thần tử xử lý chính vụ so với hắn tốt hơn, khác nào bố cáo thiên hạ chính mình so với hắn cao minh hơn, vậy không phải nói Hoàng Thượng có cũng được mà không có cũng không sao sao? Hắn sẽ nghĩ thế nào đây? Ngươi cảm thấy hắn sẽ hy vọng người khác so với hắn lợi hại hơn sao?” Dung Vũ Ca nhướng mày hỏi.
“Vũ Ca, ngươi phân tích thật có đạo lý, phụ hoàng sẽ không chê ta ngu dốt chứ?” Cao Hiên càng nghe càng có đạo lý, phụ hoàng là người tự phụ, khẳng định hy vọng triều đình này không thể thiếu hắn, nhưng hắn có thể ngại mình quá kém cỏi không? Về điểm ấy Cao Hiên vẫn có chút lo lắng.
“Ngươi hiện tại không phải rất ít khi bị phụ hoàng mắng nữa sao? Điều đó chứng minh ngươi không quá kém cỏi. Ngươi hiện tại ở mức chấp nhận được, Hoàng Thượng không hy vọng thái tử quá vô năng, nhưng nhất định cũng không thể giỏi hơn Hoàng Thượng được, nếu vậy khác nào chứng tỏ hắn có thể bị thay thế. Xưa nay hoàng đế đến lúc chết mới có thể buông tha quyền lực, chỉ cần phụ hoàng ngươi còn tại vị, dù chỉ một ngày cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp hoàng vị của hắn. Cao Tuấn biểu hiện càng ngày càng tốt, cho thấy hắn đang muốn nhanh chóng thu lấy quyền lực, nóng lòng muốn đạt địa vị cao, ngươi cảm thấy phụ hoàng sẽ để hắn làm thái tử sao? Bọn họ bất quá chỉ chú ý đến cái lợi trước mắt , nhất định sau này sẽ nhận lấy hậu quả.”
Có mình chỉ điểm, Cao Hiên tự nhiên cũng sẽ có chút tiến bộ, Dung Vũ Ca cảm thấy rất tốt thầm nghĩ, khai thông đầu óc cho thái tử biểu đệ, Vệ Minh Khê sẽ nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa.
Dung Vũ Ca phân tích làm cho Cao Hiên giống như vừa uống được liều thuốc tĩnh tâm an thần, mau chóng hết giận hơn phân nửa. Vũ Ca nói như vậy, Cao Hiên lại thấy may mắn mình không quá thông minh, Cao Tuấn không phải luôn tự cho mình là thông minh sao? Nghĩ đến đấy tâm tình Cao Hiên càng tốt hẳn lên, cảm xúc tự ti lại giảm thêm phân nửa.
“Vũ Ca thật lợi hại!” Cao Hiên sùng bái khen ngợi nói.
“Ngươi có rảnh thì đọc nhiều sách một chút, cho dù ngốc cũng có thể bù lại một ít.” Dung Vũ Ca chịu không nổi ánh mắt của Cao Hiên, bực bội nói. Dù là Cao Hàn cũng không dám nói thẳng Cao Hiên ngốc, chỉ sợ đả kích niềm tin của hắn, Vệ Minh Khê lại càng không bao giờ nói điều đó, còn thường xuyên khen ngợi cổ vũ hắn. Chỉ mỗi Dung Vũ Ca dám nói thế, nhưng Cao Hiên thật ra lại miễn dịch với những lời nói đả kích của Dung Vũ Ca, chỉ hướng Dung Vũ Ca cười ngây ngô mà thôi.
“Ừ, mẫu hậu cũng nói ta đọc sách nhưng không hiểu hết, xem ra có thời gian vẫn phải tiếp tục học.” Cao Hiên trong lòng đồng tình, bắt đầu yên yên ổn ổn dùng cơm cùng Vũ Ca.
“Mẫu hậu rất lợi hại, ngươi nên học hỏi nhiều.” Dung Vũ Ca mang theo vẻ mặt sùng bái nói. Nghĩ đến Vệ Minh Khê, còn có điểm nào kém sao, mong rằng qua lần này có thể cải thiện cảm nhận của Vệ Minh Khê đối với mình.
----------------------
“Hiên nhi, xử lí việc quốc gia mấy ngày nay ổn cả chứ?” Vệ Minh Khê chủ động hỏi, nàng nghĩ thái tử lẽ ra phải sớm không chịu nổi hướng mình cầu cứu rồi mới đúng.
“Mẫu hậu, hết thảy đều tốt.” Cao Hiên tươi cười hồi đáp, lúc chính sự có vấn đề có thể hỏi Vũ Ca mà. Từ khi bất hoà với Cao Tuấn chuyện tranh công, bọn họ đều cảm thấy mình vô năng yếu đuối, nên cũng không làm mình quá khó xử, trên cơ bản coi như thuận tâm.
“Vậy à? Hiên nhi lần đầu tiên nói với mẫu hậu hết thảy đều ổn, nói xem người nào quân sư cho ngươi vậy?” Vệ Minh Khê cười hỏi, nhìn bộ dáng Cao Hiên hăng hái, trong lòng Vệ Minh Khê cũng có chút yên tâm.
“Là Vũ Ca, Vũ Ca nói với nhi thần vài lời, nhi thần cũng không phiền lòng nữa.” Cao Hiên thật sự thẳng thắn, nhưng thật ra hắn cũng không có thói quen giấu diếm chuyện gì với mẫu thân.
“Nàng nói gì?” Vệ Minh Khê tò mò hỏi.
Cao Hiên cao hứng đem lời Dung Vũ Ca thuật lại một lần.
Vệ Minh Khê nghe xong, ấn tượng đối với Dung Vũ Ca lại tốt thêm vài phần. Dung Vũ Ca có tài trị quốc, ngày sau phụ trợ thái tử, thái tử cũng không quá vất vả. Nhưng Vệ Minh Khê vẫn có chút sầu lo, Dung Vũ Ca rốt cuộc có thể vì Hiên Nhi mà lao tâm đến bao giờ đây?
“Mẫu hậu, người cảm thấy Vũ Ca nói có đạo lý không?” Cao Hiên hỏi Vệ Minh Khê, nếu mẫu hậu cũng đồng ý, vậy Vũ Ca nói nhất định là đúng.
“Rất đúng, hơn nữa nàng có đề nghị tốt lắm, mọi đại sự ngươi nên bẩm báo với phụ hoàng, nhớ rõ trưng cầu ý kiến hắn, phụ hoàng ngươi kiêng kị nhất người thích tự chủ trương.” Vệ Minh Khê cười ôn hòa nói, lần này xem ra Cao Tuấn cùng Từ Tiến là tự rước lấy diệt vong. Cái này cũng là do Dung Vũ Ca nhìn trước được cái hố tốt, để mặc bọn họ tự nguyện nhảy vào? Chỉ đứng đằng sau mà có kiến giải như vậy, tâm cơ Dung Vũ Ca cũng thật đáng sợ, sau việc này Vệ Minh Khê cũng không dám coi Dung Vũ Ca là cái gối thêu hoa nữa.
“Cao Tuấn và Từ Tiến không ít lần tự chủ trương, nhưng bọn họ đều làm tốt lắm, phụ hoàng sẽ tha thứ cho bọn họ chứ?” Cao Hiên cười hỏi, mẫu hậu cũng nói như vậy,nhất định không sai được.
“Bọn họ làm càng tốt, phụ hoàng ngươi sẽ càng không tha cho bọn họ, ngươi một khi có đại sự hỏi Vũ Ca, cũng nên nói qua cho mẫu hậu một chút.” Bọn họ làm kém, Hoàng Thượng sẽ phạt bọn họ, chắc chắn sẽ không nương tay, nhưng nếu bọn họ làm được càng tốt, Hoàng Thượng sẽ càng bất an. Dung Vũ Ca tuổi còn nhỏ mà có thể nghĩ được như vậy, thật sự là không thể khinh thường. Dung Vũ Ca nếu muốn hại Hiên nhi là chuyện quá dễ dàng, cho nên có đại sự, mình cũng nên nhìn qua một lần mới yên tâm.
-------------------------------------
“Mẫu hậu quá mức tiết kiệm, sắp đến lễ mừng năm mới , ta đã cố ý cho người vì mẫu hậu may một ít quần áo, ta thay mẫu hậu chọn vài món để nữ quan đem tới, mẫu hậu nhìn xem có thích không?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, cười vui vẻ nói.
“Thái tử phi, bản cung không thích phô trương lãng phí.” Lý do Vệ Minh Khê đưa ra thực rất xác đáng.
“Mẫu hậu là nhất quốc chi hậu, đại biểu cho quốc uy quốc cách, như thế nào có thể ăn mặc tuỳ tiện đơn sơ được?” Dung Vũ Ca tuyệt đối là trợn tròn mắt nói càn, cung bào Vệ Minh Khê đều do thợ khéo tinh xảo làm ra, mặc dù không giống Dung Vũ Ca ăn mặc xa hoa như vậy nhưng cũng đã đẹp đẽ quý giá phi thường.
Vệ Minh Khê nhìn quần áo Dung Vũ Ca đưa tới, thấy có chút đau đầu. Dung Vũ Ca thích ăn mặc quyến rũ, quần áo đưa tới bộ nào cũng quyến rũ như nhau, cùng quần áo trang nhã bình thường mình mặc phong cách hoàn toàn bất đồng.
“Bản cung sợ là mặc những quần áo này không được, quá cầu kỳ hoa mỹ.” Vệ Minh Khê tiếp tục chối từ. Thường khi Dung Vũ Ca thỉnh thoảng mang đồ tới, từ chối đã thành thói quen, mà Dung Vũ Ca mỗi lần đều nằng nặc khiến cho Vệ Minh Khê nhận lấy mới đi, bằng không sẽ lại dây dưa cả ngày.
“Làm sao mà không đẹp được, mẫu hậu phải tin tưởng mắt của ta, mặc trên người mẫu hậu nhất định sẽ làm mẫu hậu thay đổi một diện mạo mới.” Dung Vũ Ca nhìn quần áo chính mình chọn, mỗi một kiện đều rất đẹp, là nàng sai người cố ý chế tác, chính tay nàng trông coi hoàn thành. Nhất định sẽ đem mẫu hậu thật đẹp đẽ hoàn hảo, tuyệt đối sẽ mang cảm giác không ai sánh bằng.
Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca thật sự là người kỳ lạ, bình thường biểu hiện có chút nông cạn, nhưng mỗi ngày tâm tư đều tại đây làm chút chuyện nhàm chán, nhưng không biết thế nào càng ngày càng làm mình nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, tâm tư này nếu tất cả đều đặt vào việc đứng đắn, nhất định sẽ làm nên đại sự. Vệ Minh Khê nào biết đâu toàn bộ tâm tư Dung Vũ Ca đều đặt ở trên người nàng.
“Dung Vũ Ca, ngươi thật nhiều tinh lực quá, Sao không dùng tâm tư vào làm chuyện khác.” Vệ Minh Khê thở dài nói, thật không có cách nào với Dung Vũ Ca cả.
Đương nhiên, nàng còn có rất nhiều chuyện không có cách nào để làm, nếu mẫu hậu có thể để cho mình làm, thì mình cũng không phải ngày ngày đều dùng không hết tinh lực này, nói đến vẫn là lỗi của mẫu hậu.
“Mẫu hậu thử xem bộ đồ mới này được không, người ta là để cho người vì mẫu hậu mà làm mà, thật sự rất chờ mong mẫu hậu mặc vào, mẫu hậu người thử xem xem được không, khó coi liền cởi ra, có sao đâu……”. Dung Vũ Ca lôi kéo tay Vệ Minh Khê làm nũng nói, cười hề hề làm cho tay Vệ Minh Khê nổi cả da gà.
“Nương nương người thử xem ,dù sao cũng là một phen tâm ý của thái tử phi.” Tĩnh Doanh kỳ thật rất muộn chặn hai cái lỗ tai của mình lại, thanh âm nũng nịu của Dung Vũ Ca giờ phút này, nàng nghe như ma âm. Dù sao hiện tại mỗi lần nương nương đều thuận theo ý Dung Vũ Ca, mà da mặt nương nương cũng không dày như Dung Vũ Ca được, nên tốt nhất là làm cho Dung Vũ Ca sớm ngậm miệng thì tốt hơn, miễn cho lỗ tai mình chịu độc hại a.
Dung Vũ Ca hướng Tĩnh Doanh cười quyến rũ: “Mẫu hậu, Tĩnh Doanh cũng nói thế, ngươi chỉ thử xem thôi, nhất định là rất đẹp.” Dung Vũ Ca tiếp tục làm nũng.
Vệ Minh Khê nhìn Tĩnh Doanh, Tĩnh Doanh như thế nào cũng hùa theo họa thủy yêu nghiệt này vậy?
“Nương nương, người cứ thử xem đi, thanh âm thái tử phi thật rất buồn nôn, khiến cho người ta muốn nổi da gà mãi thôi.” Thước nhi tiểu cô nương này thật sự rất thẳng thắn, nói ra tiếng lòng của mình cùng Tĩnh Doanh, Tĩnh Doanh cũng gật đầu thừa nhận.
Dung Vũ Ca oan ức trừng mắt nhìn Thước Nhi liếc một cái, thanh âm mình sao lại buồn nôn chứ, gọi là phong tình không được sao? Hứ, nàng thiếu chút nữa đã quên, còn có lão gà mái ở đây, xem ra phải thu thập một chút, không, là thu mua mới đúng.
Mà đáng giận nhất là Vệ Minh Khê, vậy mà cũng gật đầu đồng ý, ánh mắt Dung Vũ Ca càng thêm u oán đáng thương, mẫu hậu thật sự chẳng hiểu tí phong tình nào cả mà, làm người ta giận quá đi!
Bất quá Vệ Minh Khê rốt cuộc vì mọi người nhất trí tán đồng mà quyết định đi thử bộ đồ mới.
“Thế nào rồi?” Dung Vũ Ca đang dùng cơm, chỉ tùy ý hỏi. Ngày sau nếu nàng cùng Vệ Minh Khê tốt hơn, tự nhiên không thể không cùng Cao Hiên có quan hệ thân thích, cho nên phân tâm lo cho hắn một chút cũng là hợp lẽ. Thực tế Dung Vũ Ca hoàn toàn xem nhẹ thái tử,chỉ lo cho quan hệ thân thích sau này thôi.
“Lúc phụ hoàng đi rõ ràng yêu cầu để cho ta tạm thời xử lí việc quốc gia, nhị hoàng tử Cao Tuấn cùng tả tướng phụ giúp, nhưng Cao Tuấn cùng tả tướng đều không đem bổn thái tử để vào mắt, tấu chương bọn họ đều nắm giữ. Hôm nay ban bố chính lệnh, ta không đồng ý bọn họ thế nào cũng phải buộc ta làm. Cao Tuấn với Từ Tiến quan hệ tốt thế từ bao giờ? Phụ hoàng vì sao không để hữu tướng lại? Bọn họ hoàn toàn không đem ta để vào mắt, bọn họ thực quá đáng……” Cao Hiên nhớ lại mình lúc bị bọn họ ép, dù chỉ hỏi một câu mình cũng đều đáp không được, còn bị áp đặt uất ức, trong lòng đầy uất khí.
“Ha ha, quả nhiên không ngoài dự kiến của ta, ta đã nói ngươi không đảm đương nổi chức “hầu tử xưng vương” đâu, để cho bọn họ làm đi, ngươi tức cái gì, khỉ chung quy chỉ có thể làm khỉ mà thôi.” Dung Vũ Ca xem thường nói.
“Nàng nói vậy là có ý tứ gì?” Bị Vũ Ca nói như vậy, thật đúng là ứng với câu Dung Vũ Ca nói lúc trước, trong núi không có hổ, khỉ liền xưng vương. Lúc trước có phụ hoàng, Cao Tuấn và Từ Tiến nào dám làm càn như vậy?
“Cứ để bọn họ tiếp tục làm trò hề đi, càng đặc sắc càng tốt, bọn họ làm như thế nào đều không can hệ tới ngươi. Ngươi làm chuyện của ngươi, gặp đại sự thỉ ngươi xin phụ hoàng chỉ thị, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận là được, ngươi ngoan ngoãn nghe ta, sẽ không sao đâu.” Dung Vũ Ca nghĩ Cao Hàn đã ra khỏi hoàng cung, trong lòng vẫn có loại cảm giác vui sướng nói không nên lời.
“Bọn họ nếu xử lý chính vụ quá tốt, không phải có vẻ…… có vẻ… ta quá vô năng sao?” Cao Hiên đỏ mặt nói ra nỗi sầu lo trong lòng. Cao Tuấn có tả tướng phụ trợ, khẳng định xử lý chính vụ so với mình sẽ tốt hơn, thậm chí sẽ không khác phụ hoàng mấy, hai so sánh với một, không phải mình lại càng thua kém sao?
Cao Hiên có thể nghĩ đến vậy cũng không tính là quá ngu ngốc, Dung Vũ Ca thầm nghĩ.
“Ngươi không cần cầu có công, chỉ cầu không làm sai cái gì là được, phụ hoàng trở về sẽ tuyệt đối không chỉ trích ngươi. Bọn họ nếu so với phụ hoàng lại xử lý hoàn hảo hơn, vậy càng tốt. Ngươi thử nghĩ một chút, phụ hoàng là thiên tử, là tuân theo mệnh trời, thiên hạ không thể thiếu hắn. Nếu thần tử xử lý chính vụ so với hắn tốt hơn, khác nào bố cáo thiên hạ chính mình so với hắn cao minh hơn, vậy không phải nói Hoàng Thượng có cũng được mà không có cũng không sao sao? Hắn sẽ nghĩ thế nào đây? Ngươi cảm thấy hắn sẽ hy vọng người khác so với hắn lợi hại hơn sao?” Dung Vũ Ca nhướng mày hỏi.
“Vũ Ca, ngươi phân tích thật có đạo lý, phụ hoàng sẽ không chê ta ngu dốt chứ?” Cao Hiên càng nghe càng có đạo lý, phụ hoàng là người tự phụ, khẳng định hy vọng triều đình này không thể thiếu hắn, nhưng hắn có thể ngại mình quá kém cỏi không? Về điểm ấy Cao Hiên vẫn có chút lo lắng.
“Ngươi hiện tại không phải rất ít khi bị phụ hoàng mắng nữa sao? Điều đó chứng minh ngươi không quá kém cỏi. Ngươi hiện tại ở mức chấp nhận được, Hoàng Thượng không hy vọng thái tử quá vô năng, nhưng nhất định cũng không thể giỏi hơn Hoàng Thượng được, nếu vậy khác nào chứng tỏ hắn có thể bị thay thế. Xưa nay hoàng đế đến lúc chết mới có thể buông tha quyền lực, chỉ cần phụ hoàng ngươi còn tại vị, dù chỉ một ngày cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp hoàng vị của hắn. Cao Tuấn biểu hiện càng ngày càng tốt, cho thấy hắn đang muốn nhanh chóng thu lấy quyền lực, nóng lòng muốn đạt địa vị cao, ngươi cảm thấy phụ hoàng sẽ để hắn làm thái tử sao? Bọn họ bất quá chỉ chú ý đến cái lợi trước mắt , nhất định sau này sẽ nhận lấy hậu quả.”
Có mình chỉ điểm, Cao Hiên tự nhiên cũng sẽ có chút tiến bộ, Dung Vũ Ca cảm thấy rất tốt thầm nghĩ, khai thông đầu óc cho thái tử biểu đệ, Vệ Minh Khê sẽ nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa.
Dung Vũ Ca phân tích làm cho Cao Hiên giống như vừa uống được liều thuốc tĩnh tâm an thần, mau chóng hết giận hơn phân nửa. Vũ Ca nói như vậy, Cao Hiên lại thấy may mắn mình không quá thông minh, Cao Tuấn không phải luôn tự cho mình là thông minh sao? Nghĩ đến đấy tâm tình Cao Hiên càng tốt hẳn lên, cảm xúc tự ti lại giảm thêm phân nửa.
“Vũ Ca thật lợi hại!” Cao Hiên sùng bái khen ngợi nói.
“Ngươi có rảnh thì đọc nhiều sách một chút, cho dù ngốc cũng có thể bù lại một ít.” Dung Vũ Ca chịu không nổi ánh mắt của Cao Hiên, bực bội nói. Dù là Cao Hàn cũng không dám nói thẳng Cao Hiên ngốc, chỉ sợ đả kích niềm tin của hắn, Vệ Minh Khê lại càng không bao giờ nói điều đó, còn thường xuyên khen ngợi cổ vũ hắn. Chỉ mỗi Dung Vũ Ca dám nói thế, nhưng Cao Hiên thật ra lại miễn dịch với những lời nói đả kích của Dung Vũ Ca, chỉ hướng Dung Vũ Ca cười ngây ngô mà thôi.
“Ừ, mẫu hậu cũng nói ta đọc sách nhưng không hiểu hết, xem ra có thời gian vẫn phải tiếp tục học.” Cao Hiên trong lòng đồng tình, bắt đầu yên yên ổn ổn dùng cơm cùng Vũ Ca.
“Mẫu hậu rất lợi hại, ngươi nên học hỏi nhiều.” Dung Vũ Ca mang theo vẻ mặt sùng bái nói. Nghĩ đến Vệ Minh Khê, còn có điểm nào kém sao, mong rằng qua lần này có thể cải thiện cảm nhận của Vệ Minh Khê đối với mình.
----------------------
“Hiên nhi, xử lí việc quốc gia mấy ngày nay ổn cả chứ?” Vệ Minh Khê chủ động hỏi, nàng nghĩ thái tử lẽ ra phải sớm không chịu nổi hướng mình cầu cứu rồi mới đúng.
“Mẫu hậu, hết thảy đều tốt.” Cao Hiên tươi cười hồi đáp, lúc chính sự có vấn đề có thể hỏi Vũ Ca mà. Từ khi bất hoà với Cao Tuấn chuyện tranh công, bọn họ đều cảm thấy mình vô năng yếu đuối, nên cũng không làm mình quá khó xử, trên cơ bản coi như thuận tâm.
“Vậy à? Hiên nhi lần đầu tiên nói với mẫu hậu hết thảy đều ổn, nói xem người nào quân sư cho ngươi vậy?” Vệ Minh Khê cười hỏi, nhìn bộ dáng Cao Hiên hăng hái, trong lòng Vệ Minh Khê cũng có chút yên tâm.
“Là Vũ Ca, Vũ Ca nói với nhi thần vài lời, nhi thần cũng không phiền lòng nữa.” Cao Hiên thật sự thẳng thắn, nhưng thật ra hắn cũng không có thói quen giấu diếm chuyện gì với mẫu thân.
“Nàng nói gì?” Vệ Minh Khê tò mò hỏi.
Cao Hiên cao hứng đem lời Dung Vũ Ca thuật lại một lần.
Vệ Minh Khê nghe xong, ấn tượng đối với Dung Vũ Ca lại tốt thêm vài phần. Dung Vũ Ca có tài trị quốc, ngày sau phụ trợ thái tử, thái tử cũng không quá vất vả. Nhưng Vệ Minh Khê vẫn có chút sầu lo, Dung Vũ Ca rốt cuộc có thể vì Hiên Nhi mà lao tâm đến bao giờ đây?
“Mẫu hậu, người cảm thấy Vũ Ca nói có đạo lý không?” Cao Hiên hỏi Vệ Minh Khê, nếu mẫu hậu cũng đồng ý, vậy Vũ Ca nói nhất định là đúng.
“Rất đúng, hơn nữa nàng có đề nghị tốt lắm, mọi đại sự ngươi nên bẩm báo với phụ hoàng, nhớ rõ trưng cầu ý kiến hắn, phụ hoàng ngươi kiêng kị nhất người thích tự chủ trương.” Vệ Minh Khê cười ôn hòa nói, lần này xem ra Cao Tuấn cùng Từ Tiến là tự rước lấy diệt vong. Cái này cũng là do Dung Vũ Ca nhìn trước được cái hố tốt, để mặc bọn họ tự nguyện nhảy vào? Chỉ đứng đằng sau mà có kiến giải như vậy, tâm cơ Dung Vũ Ca cũng thật đáng sợ, sau việc này Vệ Minh Khê cũng không dám coi Dung Vũ Ca là cái gối thêu hoa nữa.
“Cao Tuấn và Từ Tiến không ít lần tự chủ trương, nhưng bọn họ đều làm tốt lắm, phụ hoàng sẽ tha thứ cho bọn họ chứ?” Cao Hiên cười hỏi, mẫu hậu cũng nói như vậy,nhất định không sai được.
“Bọn họ làm càng tốt, phụ hoàng ngươi sẽ càng không tha cho bọn họ, ngươi một khi có đại sự hỏi Vũ Ca, cũng nên nói qua cho mẫu hậu một chút.” Bọn họ làm kém, Hoàng Thượng sẽ phạt bọn họ, chắc chắn sẽ không nương tay, nhưng nếu bọn họ làm được càng tốt, Hoàng Thượng sẽ càng bất an. Dung Vũ Ca tuổi còn nhỏ mà có thể nghĩ được như vậy, thật sự là không thể khinh thường. Dung Vũ Ca nếu muốn hại Hiên nhi là chuyện quá dễ dàng, cho nên có đại sự, mình cũng nên nhìn qua một lần mới yên tâm.
-------------------------------------
“Mẫu hậu quá mức tiết kiệm, sắp đến lễ mừng năm mới , ta đã cố ý cho người vì mẫu hậu may một ít quần áo, ta thay mẫu hậu chọn vài món để nữ quan đem tới, mẫu hậu nhìn xem có thích không?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, cười vui vẻ nói.
“Thái tử phi, bản cung không thích phô trương lãng phí.” Lý do Vệ Minh Khê đưa ra thực rất xác đáng.
“Mẫu hậu là nhất quốc chi hậu, đại biểu cho quốc uy quốc cách, như thế nào có thể ăn mặc tuỳ tiện đơn sơ được?” Dung Vũ Ca tuyệt đối là trợn tròn mắt nói càn, cung bào Vệ Minh Khê đều do thợ khéo tinh xảo làm ra, mặc dù không giống Dung Vũ Ca ăn mặc xa hoa như vậy nhưng cũng đã đẹp đẽ quý giá phi thường.
Vệ Minh Khê nhìn quần áo Dung Vũ Ca đưa tới, thấy có chút đau đầu. Dung Vũ Ca thích ăn mặc quyến rũ, quần áo đưa tới bộ nào cũng quyến rũ như nhau, cùng quần áo trang nhã bình thường mình mặc phong cách hoàn toàn bất đồng.
“Bản cung sợ là mặc những quần áo này không được, quá cầu kỳ hoa mỹ.” Vệ Minh Khê tiếp tục chối từ. Thường khi Dung Vũ Ca thỉnh thoảng mang đồ tới, từ chối đã thành thói quen, mà Dung Vũ Ca mỗi lần đều nằng nặc khiến cho Vệ Minh Khê nhận lấy mới đi, bằng không sẽ lại dây dưa cả ngày.
“Làm sao mà không đẹp được, mẫu hậu phải tin tưởng mắt của ta, mặc trên người mẫu hậu nhất định sẽ làm mẫu hậu thay đổi một diện mạo mới.” Dung Vũ Ca nhìn quần áo chính mình chọn, mỗi một kiện đều rất đẹp, là nàng sai người cố ý chế tác, chính tay nàng trông coi hoàn thành. Nhất định sẽ đem mẫu hậu thật đẹp đẽ hoàn hảo, tuyệt đối sẽ mang cảm giác không ai sánh bằng.
Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca thật sự là người kỳ lạ, bình thường biểu hiện có chút nông cạn, nhưng mỗi ngày tâm tư đều tại đây làm chút chuyện nhàm chán, nhưng không biết thế nào càng ngày càng làm mình nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, tâm tư này nếu tất cả đều đặt vào việc đứng đắn, nhất định sẽ làm nên đại sự. Vệ Minh Khê nào biết đâu toàn bộ tâm tư Dung Vũ Ca đều đặt ở trên người nàng.
“Dung Vũ Ca, ngươi thật nhiều tinh lực quá, Sao không dùng tâm tư vào làm chuyện khác.” Vệ Minh Khê thở dài nói, thật không có cách nào với Dung Vũ Ca cả.
Đương nhiên, nàng còn có rất nhiều chuyện không có cách nào để làm, nếu mẫu hậu có thể để cho mình làm, thì mình cũng không phải ngày ngày đều dùng không hết tinh lực này, nói đến vẫn là lỗi của mẫu hậu.
“Mẫu hậu thử xem bộ đồ mới này được không, người ta là để cho người vì mẫu hậu mà làm mà, thật sự rất chờ mong mẫu hậu mặc vào, mẫu hậu người thử xem xem được không, khó coi liền cởi ra, có sao đâu……”. Dung Vũ Ca lôi kéo tay Vệ Minh Khê làm nũng nói, cười hề hề làm cho tay Vệ Minh Khê nổi cả da gà.
“Nương nương người thử xem ,dù sao cũng là một phen tâm ý của thái tử phi.” Tĩnh Doanh kỳ thật rất muộn chặn hai cái lỗ tai của mình lại, thanh âm nũng nịu của Dung Vũ Ca giờ phút này, nàng nghe như ma âm. Dù sao hiện tại mỗi lần nương nương đều thuận theo ý Dung Vũ Ca, mà da mặt nương nương cũng không dày như Dung Vũ Ca được, nên tốt nhất là làm cho Dung Vũ Ca sớm ngậm miệng thì tốt hơn, miễn cho lỗ tai mình chịu độc hại a.
Dung Vũ Ca hướng Tĩnh Doanh cười quyến rũ: “Mẫu hậu, Tĩnh Doanh cũng nói thế, ngươi chỉ thử xem thôi, nhất định là rất đẹp.” Dung Vũ Ca tiếp tục làm nũng.
Vệ Minh Khê nhìn Tĩnh Doanh, Tĩnh Doanh như thế nào cũng hùa theo họa thủy yêu nghiệt này vậy?
“Nương nương, người cứ thử xem đi, thanh âm thái tử phi thật rất buồn nôn, khiến cho người ta muốn nổi da gà mãi thôi.” Thước nhi tiểu cô nương này thật sự rất thẳng thắn, nói ra tiếng lòng của mình cùng Tĩnh Doanh, Tĩnh Doanh cũng gật đầu thừa nhận.
Dung Vũ Ca oan ức trừng mắt nhìn Thước Nhi liếc một cái, thanh âm mình sao lại buồn nôn chứ, gọi là phong tình không được sao? Hứ, nàng thiếu chút nữa đã quên, còn có lão gà mái ở đây, xem ra phải thu thập một chút, không, là thu mua mới đúng.
Mà đáng giận nhất là Vệ Minh Khê, vậy mà cũng gật đầu đồng ý, ánh mắt Dung Vũ Ca càng thêm u oán đáng thương, mẫu hậu thật sự chẳng hiểu tí phong tình nào cả mà, làm người ta giận quá đi!
Bất quá Vệ Minh Khê rốt cuộc vì mọi người nhất trí tán đồng mà quyết định đi thử bộ đồ mới.