Chương : 27
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại nhân? Hoàng đế nhíu mày nhìn nàng, thấy nàng đáng thương, cây ô trong tay nghiêng về trước một chút, lại nghe nàng run cầm cập, “Đã trễ thế này… Ngài còn đi dạo ư? Ngài là người ở chỗ thị vệ ạ?”
Hoàng đế chẳng nói chẳng rằng, trên tay dùng sức một cái, lập tức lôi nàng dậy. Nàng đứng lên lại tiếp tục chếch choáng, “Khụ, để ngài phải thấy bộ dạng chật vật của ta thế này… cám ơn ngài đã giúp đỡ.”
“Chịu đựng được không?” Hắn nói, “Có lạnh không?” Hỏi xong tự cảm thấy mình có hơi ngu, nàng đã thành ra thế này rồi, không lạnh mới là lạ.
Nàng vừa lau mặt vừa lui lại sau, “Ngài không che ô cho ta, ta còn có thể chịu được… Nhưng nước mưa từ trên ô ngài chảy vào cổ áo ta…” Nàng cóng đến nói không ra lời, pha lẫn tiếng hừ hừ nức nở, “Ta lạnh…”
Bấy giờ Hoàng đế mới phát hiện bản lãnh che dù của mình không cao, không giúp được chút nào thì thôi, ngược lại còn có hiềm nghi là bỏ đá xuống giếng.
Nàng run rẩy như muốn rời ra từng mảnh, đứng cũng không vững, cứ tiếp tục như thế xem ra không xong. Hoàng đế không nghĩ nhiều nữa, cũng không so đo nàng là bị dầm mưa đến hoa mắt, hay là bệnh mù mặt phát tác không nhận ra hắn, cất giọng gọi, “Người đâu.”
Một tiếng ra lệnh, thị vệ trong trị phòng bên cạnh rầm rầm chạy đến một đội nhân mã, lập tức quỳ ở trong nước, cúi dầu chờ chỉ thị. Sau đó thái giám cũng đi tới, khom lưng cúi đầu, “Nô tài nghe vạn tuế gia hạ chỉ.”
Hoàng đế vươn ngón tay chỉ, “Đổi lại xiêm y cho nàng, sắp tới thiên thu * của Thái hoàng thái hậu rồi, chớ làm ô uế nơi này.”
* thiên thu: sinh nhật cụ, kiểu nói kính trọng về ngày sinh của người già.
Nơi này cách gần Từ Ninh Cung, chết ở chỗ này cũng xem như là làm ô uế. Bọn thái giám ngộ ra, đoạn vội vàng cung kính vâng vâng dạ dạ.
Tố Dĩ héo rũ như quả cà tím bị sương dập, cũng không còn sức mà trách mình không có mắt nữa, muốn là ai thì là người nấy đi! Bản thân mình sắp chết đến nơi rồi, quan tâm chi những chuyện này! Bọn thái giám tới đỡ nàng, nàng mừng rỡ ngả người thuận theo gió, từ trong cổ hô một tiếng tạ chủ long ân, rồi được nâng vào trong cửa bên phải.
Vinh Thọ thấy người đã đi, bèn khom lưng nói với hoàng đế, “Chủ tử mau trở về đi thôi, xem giày cũng đã ướt rồi, một lát hàn khí lại chui lên từ dưới bàn chân. Nô tài bảo ngự thiện phòng nấu canh gừng, chủ tử uống vào nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm qua cả một đêm không ngủ, sáng nay lại đến Sướng Xuân Viên thăm lão hoàng gia, cứ cái đà này thân thể chịu không nổi đâu ạ.”
Hoàng đế thong thả trở về, đi vài bước rồi phân phó, “Cũng đưa qua cho nàng ta một chén đi, chết rồi thì không còn vui nữa.”
Vinh Thọ xem như hiểu rõ, cái này gọi là “thành cũng do Hoàng thái hậu bại cũng do Hoàng thái hậu”. Tố Dĩ lọt được vào mắt Hoàng thượng là vì diện mạo nàng ta giống Thái hậu, lúc này giữ lại cái mạng nhỏ cũng bởi diện mạo giống Thái hậu. Vạn tuế gia không cho nàng ta chết, kỳ thật là để sống nhằm giải khuây, nói như vậy cũng rất trôi chảy. Hắn vội dạ một tiếng, “Chủ tử yên tâm, nha đầu kia không chết được. Làm nô tài nào có cao quý như thế, dầm mưa một hồi hong khô là khỏe re, cũng có phải là bà lão cao tuổi đâu, đảm bảo không chết được.”
Hoàng đế không nói gì, bước chân nhàn nhã lững thững như dạo sân nhà đi vào cửa Dưỡng Tâm điện. Trở lại trong điện, lại một lần nữa lau người thay y phục, Trường Mãn Thọ nâng khay tiến vào, cung kính dâng lên trên. Hắn nhận lấy nhấp một hớp, rũ mắt hỏi, “Nha đầu kia sao rồi?”
Trường Mãn Thọ cười trả lời, “Chủ tử nhớ đến nàng, là tạo hóa từ kiếp trước của nàng ta. Lúc này người đang ở trong vi phòng, đã uống thuốc, đang ôm chậu than sưởi ấm ạ! Thực đáng thương mà, Na Trinh nói dầm mưa đến da trên người cũng trắng bợt ra, vừa rồi chân còn bị vọp bẻ, Na Trinh phải nắn bóp cả buổi mới thấy đỡ.”
Vinh Thọ nghe thế cười nhẹ, “Mới rồi ta còn cùng Vạn Tuế Gia nói nàng ta chịu đựng được đó, không ngờ lại yếu ớt đến thế.”
Trường Mãn Thọ liếc nhìn gã, “Người ta là con gái nhà lành, A Mã làm quan tuy chỉ là một hàm tứ phẩm. Trước khi vào cung được nuôi trong khuê phòng, sao so sánh được với những đàn bà vớt từ dưới máng lên hơ trên đầu giường kia của quê nhà ngài được.”
Vinh Thọ bị lão nói đến sững người, nói thế là ý gì? Quê gã đều là đàn bà thôn dã chui kênh máng ư, quả thật khinh người quá đáng mà! Gã buồn cười nghiến răng trèo trẹo, “Nhị tổng quản, ý của ông là Vạn Tuế Gia phạt nhầm nàng ta ư, nên cung kính nàng ta như Bồ Tát ư? Nếu ngài cho là thế, vậy cũng quá giỏi rồi đó.”
Trường Mãn Thọ ơ một tiếng, ngây ngô nhìn hoàng đế nói, “Vạn tuế gia ngài minh giám, nô tài không hề nói như vậy ạ.”
Hoàng đế không muốn nghe bọn họ đấu khẩu, thổi lát gừng trong chén nói, “Còn lắm mồm nữa, không cần trẫm lên tiếng, tự mình đến Kính Sự Phòng lĩnh gậy đi.”
Hai người sợ hãi vội co đầu rụt cổ, trong miệng nói vạn lần không dám, rũ tay đứng qua một bên. Bên ngoài, Na Trinh vén rèm vào hầu hạ, thấy hoàng đế bèn thi lễ nói, “Chủ tử còn chưa đi nghỉ ạ?” dứt lời đón lấy cái chén từ trong tay hoàng đế, dò xét sắc mặt hắn bèn nói, “Chủ tử, nô tỳ muốn cầu tình giúp Tố Dĩ, trông bộ dạng của nàng ấy, đêm nay sợ là không có cách nào đề linh rồi. Nô tỳ thấy nàng ấy bước đi loạng choạng, giùng giằng mấy lần, giống như say vậy, chân cũng không có sức. Chủ tử người xem…”
Hoàng đế hơi lặng người, “Thôi, hôm nay miễn phạt. Lúc này người thế nào rồi?”
Na Trinh liếc nhìn hai vị tổng quản một cái, ngượng ngùng cười nói, “Nha đầu kia như đứa trẻ mà, lúc đầu còn nói muốn đi xay nước đậu xanh, nô tỳ đi ra ngoài một lúc, trở lại thấy nàng ta đã gục trên cối xay ngủ thiếp đi.”
Bụng dạ suy nghĩ cũng rộng nhỉ, trời sập xuống cũng có thể yên tâm ngủ. Lần này vẫn không nhận ra hắn, nàng ta vậy mà cũng không lo lắng đắc tội hắn. Cách ngôn có nói “lắm rận đâm hết ngứa”, phạm lỗi nhiều quá rồi, tập quán thành tự nhiên, đã hoàn toàn không để ở trong lòng nữa. Kiểu tính tình này không tệ, tự mình biết trấn an mình, người khác tức giận là chuyện của người khác, nàng căn bản không quan tâm. Hoàng đế đột nhiên cảm thấy có chút bực mình, mình quá so đo rồi, ngược lại trông như là một hoàng đế bụng dạ quá mức hẹp hòi vậy.
Hắn khoát tay, “Lui ra cả đi!”
Người vào hầu hạ sắp xếp chăn mền, rồi hành lễ lui ra. Hắn nằm ngửa trên gối, gần đây mắt không được tốt, trong gối đầu có bỏ cam cúc (cúc trắng) có thể giúp sáng mắt, có điều lúc cựa mình lại vang lên tiếng sàn sạt. Cũng chẳng hiểu được nguyên do, khoảng thời gian này khi không bận rộn chính vụ, thảnh thơi thì người lại trở nên trống rỗng. Đúng là cái số lao lực mà, được nghỉ ngơi một chút, lại không biết nên làm gì. Có lẽ ngày nào đó rãnh rỗi đến Cảnh Lăng tế bái ngạch niết mới được, hắn đối với ngạch niết có phần hổ thẹn, nhi tử làm hoàng đế, lại e ngại Hoàng phụ và Thái hậu còn sống khoẻ mạnh, mà không thể ban cho bà – ngạch niết ruột của hắn một cái tôn hào, đây đúng là đại bất hiếu của kẻ làm con.
Hôm nay ở Sướng Xuân Viên nhìn thấy cả nhà Hoàng phụ hạnh phúc êm đềm như vậy, bản thân mình lại như người ngoài, trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Kỳ thật mặc kệ tuổi lớn bao nhiêu, đối với cha mẹ của mình luôn luôn có một phần tình cảm ỷ lại. Lúc bé hắn được nuôi trong cung Thục phi, đến sáu tuổi được đưa đến chỗ của các a ca, từ bé vốn không được cảm thụ qua tình cảm gia đình. Tổ tiên người Kỳ có quy củ, mặc dù biết mẫu thân là ai, vì để tránh cho “mẹ hiền con hư hỏng” mà không được quá thân cận. Nhưng so với những huynh đệ khác hắn xem như đã tốt lắm rồi, dù sao ngạch niết là quý phi, hắn còn có thể lén lút đến Kiến Phúc cung. Đáng tiếc khi đó không hiểu chuyện, đối với ngạch niết thiếu sót hiểu biết, mẫu tử mà không thân cận, trở thành tiếc nuối lớn nhất của đời này.
Mưa rơi xào xạc lên song cửa sổ, hôm nay nhớ lại nhiều chuyện cũ thế này, thật kỳ quái. Ngàn tư trăm tưởng vấn vít trong đầu, trằn trọc một hồi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại trời đã sáng choang, từ khi biết nhớ đã dậy từ canh năm điểm mão, đây là thói quen tích lũy từ nhiều năm. Hôm nay không biết cớ sao lại dậy trễ, may mà đang kỳ hưu mộc (nghỉ ngơi), âu cũng không có trở ngại gì. Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua tấm màn vàng hắt vào, trong mơ mơ màng màng nhìn qua, hệt như một cái kén an toàn ấm áp. Hơi tỉnh thần mới chống người ngồi dậy, vươn tay vén màn, phía ngoài lập tức vang lên tiếng gõ nhịp. Cách tấm màn, Vinh Thọ cao giọng thỉnh an, ngoài phòng vang lên một dãy tiếng bước chân mang giày đế mỏng nện bước trên nền gạch, người của ngự tiền đã đến hầu hạ rửa mặt.
Hắn ngồi trên long sàng, tiểu thái giám quỳ ở một bên mang giày cho hắn. Hắn lo lắng khí trời, bèn xuống giường đi qua đẩy cánh cửa sổ phía nam. Ngoài trời mưa rơi dai dẳng, nhìn một lúc không thấy được mặt trời. Tầm nhìn vừa chuyển, bất ngờ nhìn thấy Tố Dĩ, nàng ta đang bưng chiếc đĩa sơn mài men theo hành lang * đi tới đây. Bấy giờ hắn mới nhớ ngày hôm qua mình nhặt nàng ta về Dưỡng Tâm điện, nàng ở lại đến bây giờ, đoán là vì làm sữa đậu xanh cũng nên!
* nguyên văn: lang vũ: chỉ hành lang có vách tường thông với nhà chính, có thể phân biệt như sau: hành lang bình thường không có vách tường, gần như xem là lối đi, còn hành lang có vách tường thì có thể trú trong đó.
Trong hậu điện im ắng, âm thanh đáy chén đặt lên bàn hoa lê có thể nghe thấy loáng thoáng. Hắn nâng hai cánh tay để cho thái giám thay trang phục, thay xong thường phục phối với hồ lô hoạt kế *, vừa súc miệng rửa mặt, thu thập ổn thỏa mới vòng qua cổng bán nguyệt đi vào hậu điện. Bên kia cũng đã sớm dọn điểm tâm lên, vài món thức ăn nhẹ, cộng lại cũng đã bày hơn nửa cái bàn. Hắn đứng bên cạnh bồn hoa trước cửa nhìn, nàng chải một kiểu tóc bình thường, không có đồ trang sức đeo tay, sợi dây tua ở một bên (dây tua đeo trên đầu), màu sắc cũng không sáng rõ, nhàn nhạt phấn hồng. Có lẽ do sợ nước đậu xanh lạnh, cứ chốc chốc lại vươn tay sờ lên cái siêu bạc. Mấy lần trước thấy nàng chải tóc đuôi sam lớn, hôm nay đổi kiểu tóc cũng có chút mới lạ. Cúi đầu một cái, bông tua ở bên cạnh mặt đong đưa, một đoạn cổ tuyết trắng lộ ra, trắng tựa ngó sen.
* hồ lô hoạt kế: là bộ trang sức ngự dụng hàng ngày trong năm Đồng Trị nhà Thanh, nguyên bộ có 6 món, dùng màu sắc chủ yếu là đỏ, vàng, thêu hoa văn hồ lô, nên được gọi là “hồ lô hoạt kế”.
Có lẽ là phát giác có người, nàng quay người lại quỳ xuống dập đầu, “Nô tỳ cung thỉnh Vạn Tuế Gia kim an.”
Hắn ngồi xuống bàn ăn, thản nhiên nói, “Đứng dậy đi.”
Nàng tạ ơn vén áo đứng lên, cúi mi buông mắt xoa hai tay, nghe thấy hoàng đế nói: “Bây giờ ngươi mới biết trẫm sao”, vội giương mắt nhìn sang, đỏ mặt nói, “Nô tỳ mắt mũi vụng về, hôm qua không ngờ vạn tuế gia ra khỏi Dưỡng Tâm điện muộn như thế. Thật sự là trời mưa lớn quá, nô tỳ nhìn không rõ, nghĩ bụng không phải là tướng quân lớn nhỏ của phòng Quân Cơ Xử, thì cũng là thị vệ của trị phòng cấm quân…”
Hoàng đế mắt lạnh nhìn nàng, “Đừng nói là mưa, sợ rằng có ở dưới mặt trời ngươi cũng chưa chắc nhận ra được trẫm. Ngươi nói ngươi đây là mắc tật gì đây? Là bệnh hay quên? Hay là trong hốc mắt căn bản không có ai?” Hắn cảm thấy đây là chuyện tương đối đáng ngẫm kỹ, một hoàng đế như hắn mà không khiến cho người ta nhớ được, quả thực là thất bại đến tột đỉnh mà.
Tố Dĩ cũng nghiêm túc suy nghĩ, tình hình trước mắt có trả lời thế nào cũng không ổn, đắn đo cân nhắc một phen mới đáp, “Hốc mắt của nô tỳ không được lớn lắm, trong mắt lại càng không dám không có vạn tuế gia. Nô tỳ chỉ là đầu óc chậm chạp, mắt có tật không dễ dùng thôi…”
“Ngươi vậy mà cũng tự biết cơ đấy.” Vốn muốn truy cứu, bị nàng nói đùa như vậy, lửa giận cũng tan đi kha khá. Hoàng đế rũ mắt lia đến bánh vòng trước mặt, “Nước đậu xanh đã làm xong chưa?”
Tố Dĩ hớn hở thưa rồi, lại trông có chút do dự, “Nô tỳ không biết hoàng thượng có quen nghe mùi đó không…” Nàng nấn ná nâng cái siêu bạc lên rót vào trong cái bát lá chuối *, dè dặt thêm vào một câu, “Món này là đồ ăn vặt bán bên đường, 20 văn tiền một chén, không phải là món ngon vật lạ gì. Vạn tuế gia ăn nếu thấy không ngon, chứng tỏ là nó không xứng với người kin tôn ngọc quý như Vạn Tuế Gia. Nô tỳ đảm bảo, nô tỳ làm tuyệt đối là khẩu vị chính gốc của kinh thành đó ạ!”
* bát hình lá chuối:
Đại nhân? Hoàng đế nhíu mày nhìn nàng, thấy nàng đáng thương, cây ô trong tay nghiêng về trước một chút, lại nghe nàng run cầm cập, “Đã trễ thế này… Ngài còn đi dạo ư? Ngài là người ở chỗ thị vệ ạ?”
Hoàng đế chẳng nói chẳng rằng, trên tay dùng sức một cái, lập tức lôi nàng dậy. Nàng đứng lên lại tiếp tục chếch choáng, “Khụ, để ngài phải thấy bộ dạng chật vật của ta thế này… cám ơn ngài đã giúp đỡ.”
“Chịu đựng được không?” Hắn nói, “Có lạnh không?” Hỏi xong tự cảm thấy mình có hơi ngu, nàng đã thành ra thế này rồi, không lạnh mới là lạ.
Nàng vừa lau mặt vừa lui lại sau, “Ngài không che ô cho ta, ta còn có thể chịu được… Nhưng nước mưa từ trên ô ngài chảy vào cổ áo ta…” Nàng cóng đến nói không ra lời, pha lẫn tiếng hừ hừ nức nở, “Ta lạnh…”
Bấy giờ Hoàng đế mới phát hiện bản lãnh che dù của mình không cao, không giúp được chút nào thì thôi, ngược lại còn có hiềm nghi là bỏ đá xuống giếng.
Nàng run rẩy như muốn rời ra từng mảnh, đứng cũng không vững, cứ tiếp tục như thế xem ra không xong. Hoàng đế không nghĩ nhiều nữa, cũng không so đo nàng là bị dầm mưa đến hoa mắt, hay là bệnh mù mặt phát tác không nhận ra hắn, cất giọng gọi, “Người đâu.”
Một tiếng ra lệnh, thị vệ trong trị phòng bên cạnh rầm rầm chạy đến một đội nhân mã, lập tức quỳ ở trong nước, cúi dầu chờ chỉ thị. Sau đó thái giám cũng đi tới, khom lưng cúi đầu, “Nô tài nghe vạn tuế gia hạ chỉ.”
Hoàng đế vươn ngón tay chỉ, “Đổi lại xiêm y cho nàng, sắp tới thiên thu * của Thái hoàng thái hậu rồi, chớ làm ô uế nơi này.”
* thiên thu: sinh nhật cụ, kiểu nói kính trọng về ngày sinh của người già.
Nơi này cách gần Từ Ninh Cung, chết ở chỗ này cũng xem như là làm ô uế. Bọn thái giám ngộ ra, đoạn vội vàng cung kính vâng vâng dạ dạ.
Tố Dĩ héo rũ như quả cà tím bị sương dập, cũng không còn sức mà trách mình không có mắt nữa, muốn là ai thì là người nấy đi! Bản thân mình sắp chết đến nơi rồi, quan tâm chi những chuyện này! Bọn thái giám tới đỡ nàng, nàng mừng rỡ ngả người thuận theo gió, từ trong cổ hô một tiếng tạ chủ long ân, rồi được nâng vào trong cửa bên phải.
Vinh Thọ thấy người đã đi, bèn khom lưng nói với hoàng đế, “Chủ tử mau trở về đi thôi, xem giày cũng đã ướt rồi, một lát hàn khí lại chui lên từ dưới bàn chân. Nô tài bảo ngự thiện phòng nấu canh gừng, chủ tử uống vào nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm qua cả một đêm không ngủ, sáng nay lại đến Sướng Xuân Viên thăm lão hoàng gia, cứ cái đà này thân thể chịu không nổi đâu ạ.”
Hoàng đế thong thả trở về, đi vài bước rồi phân phó, “Cũng đưa qua cho nàng ta một chén đi, chết rồi thì không còn vui nữa.”
Vinh Thọ xem như hiểu rõ, cái này gọi là “thành cũng do Hoàng thái hậu bại cũng do Hoàng thái hậu”. Tố Dĩ lọt được vào mắt Hoàng thượng là vì diện mạo nàng ta giống Thái hậu, lúc này giữ lại cái mạng nhỏ cũng bởi diện mạo giống Thái hậu. Vạn tuế gia không cho nàng ta chết, kỳ thật là để sống nhằm giải khuây, nói như vậy cũng rất trôi chảy. Hắn vội dạ một tiếng, “Chủ tử yên tâm, nha đầu kia không chết được. Làm nô tài nào có cao quý như thế, dầm mưa một hồi hong khô là khỏe re, cũng có phải là bà lão cao tuổi đâu, đảm bảo không chết được.”
Hoàng đế không nói gì, bước chân nhàn nhã lững thững như dạo sân nhà đi vào cửa Dưỡng Tâm điện. Trở lại trong điện, lại một lần nữa lau người thay y phục, Trường Mãn Thọ nâng khay tiến vào, cung kính dâng lên trên. Hắn nhận lấy nhấp một hớp, rũ mắt hỏi, “Nha đầu kia sao rồi?”
Trường Mãn Thọ cười trả lời, “Chủ tử nhớ đến nàng, là tạo hóa từ kiếp trước của nàng ta. Lúc này người đang ở trong vi phòng, đã uống thuốc, đang ôm chậu than sưởi ấm ạ! Thực đáng thương mà, Na Trinh nói dầm mưa đến da trên người cũng trắng bợt ra, vừa rồi chân còn bị vọp bẻ, Na Trinh phải nắn bóp cả buổi mới thấy đỡ.”
Vinh Thọ nghe thế cười nhẹ, “Mới rồi ta còn cùng Vạn Tuế Gia nói nàng ta chịu đựng được đó, không ngờ lại yếu ớt đến thế.”
Trường Mãn Thọ liếc nhìn gã, “Người ta là con gái nhà lành, A Mã làm quan tuy chỉ là một hàm tứ phẩm. Trước khi vào cung được nuôi trong khuê phòng, sao so sánh được với những đàn bà vớt từ dưới máng lên hơ trên đầu giường kia của quê nhà ngài được.”
Vinh Thọ bị lão nói đến sững người, nói thế là ý gì? Quê gã đều là đàn bà thôn dã chui kênh máng ư, quả thật khinh người quá đáng mà! Gã buồn cười nghiến răng trèo trẹo, “Nhị tổng quản, ý của ông là Vạn Tuế Gia phạt nhầm nàng ta ư, nên cung kính nàng ta như Bồ Tát ư? Nếu ngài cho là thế, vậy cũng quá giỏi rồi đó.”
Trường Mãn Thọ ơ một tiếng, ngây ngô nhìn hoàng đế nói, “Vạn tuế gia ngài minh giám, nô tài không hề nói như vậy ạ.”
Hoàng đế không muốn nghe bọn họ đấu khẩu, thổi lát gừng trong chén nói, “Còn lắm mồm nữa, không cần trẫm lên tiếng, tự mình đến Kính Sự Phòng lĩnh gậy đi.”
Hai người sợ hãi vội co đầu rụt cổ, trong miệng nói vạn lần không dám, rũ tay đứng qua một bên. Bên ngoài, Na Trinh vén rèm vào hầu hạ, thấy hoàng đế bèn thi lễ nói, “Chủ tử còn chưa đi nghỉ ạ?” dứt lời đón lấy cái chén từ trong tay hoàng đế, dò xét sắc mặt hắn bèn nói, “Chủ tử, nô tỳ muốn cầu tình giúp Tố Dĩ, trông bộ dạng của nàng ấy, đêm nay sợ là không có cách nào đề linh rồi. Nô tỳ thấy nàng ấy bước đi loạng choạng, giùng giằng mấy lần, giống như say vậy, chân cũng không có sức. Chủ tử người xem…”
Hoàng đế hơi lặng người, “Thôi, hôm nay miễn phạt. Lúc này người thế nào rồi?”
Na Trinh liếc nhìn hai vị tổng quản một cái, ngượng ngùng cười nói, “Nha đầu kia như đứa trẻ mà, lúc đầu còn nói muốn đi xay nước đậu xanh, nô tỳ đi ra ngoài một lúc, trở lại thấy nàng ta đã gục trên cối xay ngủ thiếp đi.”
Bụng dạ suy nghĩ cũng rộng nhỉ, trời sập xuống cũng có thể yên tâm ngủ. Lần này vẫn không nhận ra hắn, nàng ta vậy mà cũng không lo lắng đắc tội hắn. Cách ngôn có nói “lắm rận đâm hết ngứa”, phạm lỗi nhiều quá rồi, tập quán thành tự nhiên, đã hoàn toàn không để ở trong lòng nữa. Kiểu tính tình này không tệ, tự mình biết trấn an mình, người khác tức giận là chuyện của người khác, nàng căn bản không quan tâm. Hoàng đế đột nhiên cảm thấy có chút bực mình, mình quá so đo rồi, ngược lại trông như là một hoàng đế bụng dạ quá mức hẹp hòi vậy.
Hắn khoát tay, “Lui ra cả đi!”
Người vào hầu hạ sắp xếp chăn mền, rồi hành lễ lui ra. Hắn nằm ngửa trên gối, gần đây mắt không được tốt, trong gối đầu có bỏ cam cúc (cúc trắng) có thể giúp sáng mắt, có điều lúc cựa mình lại vang lên tiếng sàn sạt. Cũng chẳng hiểu được nguyên do, khoảng thời gian này khi không bận rộn chính vụ, thảnh thơi thì người lại trở nên trống rỗng. Đúng là cái số lao lực mà, được nghỉ ngơi một chút, lại không biết nên làm gì. Có lẽ ngày nào đó rãnh rỗi đến Cảnh Lăng tế bái ngạch niết mới được, hắn đối với ngạch niết có phần hổ thẹn, nhi tử làm hoàng đế, lại e ngại Hoàng phụ và Thái hậu còn sống khoẻ mạnh, mà không thể ban cho bà – ngạch niết ruột của hắn một cái tôn hào, đây đúng là đại bất hiếu của kẻ làm con.
Hôm nay ở Sướng Xuân Viên nhìn thấy cả nhà Hoàng phụ hạnh phúc êm đềm như vậy, bản thân mình lại như người ngoài, trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Kỳ thật mặc kệ tuổi lớn bao nhiêu, đối với cha mẹ của mình luôn luôn có một phần tình cảm ỷ lại. Lúc bé hắn được nuôi trong cung Thục phi, đến sáu tuổi được đưa đến chỗ của các a ca, từ bé vốn không được cảm thụ qua tình cảm gia đình. Tổ tiên người Kỳ có quy củ, mặc dù biết mẫu thân là ai, vì để tránh cho “mẹ hiền con hư hỏng” mà không được quá thân cận. Nhưng so với những huynh đệ khác hắn xem như đã tốt lắm rồi, dù sao ngạch niết là quý phi, hắn còn có thể lén lút đến Kiến Phúc cung. Đáng tiếc khi đó không hiểu chuyện, đối với ngạch niết thiếu sót hiểu biết, mẫu tử mà không thân cận, trở thành tiếc nuối lớn nhất của đời này.
Mưa rơi xào xạc lên song cửa sổ, hôm nay nhớ lại nhiều chuyện cũ thế này, thật kỳ quái. Ngàn tư trăm tưởng vấn vít trong đầu, trằn trọc một hồi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại trời đã sáng choang, từ khi biết nhớ đã dậy từ canh năm điểm mão, đây là thói quen tích lũy từ nhiều năm. Hôm nay không biết cớ sao lại dậy trễ, may mà đang kỳ hưu mộc (nghỉ ngơi), âu cũng không có trở ngại gì. Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua tấm màn vàng hắt vào, trong mơ mơ màng màng nhìn qua, hệt như một cái kén an toàn ấm áp. Hơi tỉnh thần mới chống người ngồi dậy, vươn tay vén màn, phía ngoài lập tức vang lên tiếng gõ nhịp. Cách tấm màn, Vinh Thọ cao giọng thỉnh an, ngoài phòng vang lên một dãy tiếng bước chân mang giày đế mỏng nện bước trên nền gạch, người của ngự tiền đã đến hầu hạ rửa mặt.
Hắn ngồi trên long sàng, tiểu thái giám quỳ ở một bên mang giày cho hắn. Hắn lo lắng khí trời, bèn xuống giường đi qua đẩy cánh cửa sổ phía nam. Ngoài trời mưa rơi dai dẳng, nhìn một lúc không thấy được mặt trời. Tầm nhìn vừa chuyển, bất ngờ nhìn thấy Tố Dĩ, nàng ta đang bưng chiếc đĩa sơn mài men theo hành lang * đi tới đây. Bấy giờ hắn mới nhớ ngày hôm qua mình nhặt nàng ta về Dưỡng Tâm điện, nàng ở lại đến bây giờ, đoán là vì làm sữa đậu xanh cũng nên!
* nguyên văn: lang vũ: chỉ hành lang có vách tường thông với nhà chính, có thể phân biệt như sau: hành lang bình thường không có vách tường, gần như xem là lối đi, còn hành lang có vách tường thì có thể trú trong đó.
Trong hậu điện im ắng, âm thanh đáy chén đặt lên bàn hoa lê có thể nghe thấy loáng thoáng. Hắn nâng hai cánh tay để cho thái giám thay trang phục, thay xong thường phục phối với hồ lô hoạt kế *, vừa súc miệng rửa mặt, thu thập ổn thỏa mới vòng qua cổng bán nguyệt đi vào hậu điện. Bên kia cũng đã sớm dọn điểm tâm lên, vài món thức ăn nhẹ, cộng lại cũng đã bày hơn nửa cái bàn. Hắn đứng bên cạnh bồn hoa trước cửa nhìn, nàng chải một kiểu tóc bình thường, không có đồ trang sức đeo tay, sợi dây tua ở một bên (dây tua đeo trên đầu), màu sắc cũng không sáng rõ, nhàn nhạt phấn hồng. Có lẽ do sợ nước đậu xanh lạnh, cứ chốc chốc lại vươn tay sờ lên cái siêu bạc. Mấy lần trước thấy nàng chải tóc đuôi sam lớn, hôm nay đổi kiểu tóc cũng có chút mới lạ. Cúi đầu một cái, bông tua ở bên cạnh mặt đong đưa, một đoạn cổ tuyết trắng lộ ra, trắng tựa ngó sen.
* hồ lô hoạt kế: là bộ trang sức ngự dụng hàng ngày trong năm Đồng Trị nhà Thanh, nguyên bộ có 6 món, dùng màu sắc chủ yếu là đỏ, vàng, thêu hoa văn hồ lô, nên được gọi là “hồ lô hoạt kế”.
Có lẽ là phát giác có người, nàng quay người lại quỳ xuống dập đầu, “Nô tỳ cung thỉnh Vạn Tuế Gia kim an.”
Hắn ngồi xuống bàn ăn, thản nhiên nói, “Đứng dậy đi.”
Nàng tạ ơn vén áo đứng lên, cúi mi buông mắt xoa hai tay, nghe thấy hoàng đế nói: “Bây giờ ngươi mới biết trẫm sao”, vội giương mắt nhìn sang, đỏ mặt nói, “Nô tỳ mắt mũi vụng về, hôm qua không ngờ vạn tuế gia ra khỏi Dưỡng Tâm điện muộn như thế. Thật sự là trời mưa lớn quá, nô tỳ nhìn không rõ, nghĩ bụng không phải là tướng quân lớn nhỏ của phòng Quân Cơ Xử, thì cũng là thị vệ của trị phòng cấm quân…”
Hoàng đế mắt lạnh nhìn nàng, “Đừng nói là mưa, sợ rằng có ở dưới mặt trời ngươi cũng chưa chắc nhận ra được trẫm. Ngươi nói ngươi đây là mắc tật gì đây? Là bệnh hay quên? Hay là trong hốc mắt căn bản không có ai?” Hắn cảm thấy đây là chuyện tương đối đáng ngẫm kỹ, một hoàng đế như hắn mà không khiến cho người ta nhớ được, quả thực là thất bại đến tột đỉnh mà.
Tố Dĩ cũng nghiêm túc suy nghĩ, tình hình trước mắt có trả lời thế nào cũng không ổn, đắn đo cân nhắc một phen mới đáp, “Hốc mắt của nô tỳ không được lớn lắm, trong mắt lại càng không dám không có vạn tuế gia. Nô tỳ chỉ là đầu óc chậm chạp, mắt có tật không dễ dùng thôi…”
“Ngươi vậy mà cũng tự biết cơ đấy.” Vốn muốn truy cứu, bị nàng nói đùa như vậy, lửa giận cũng tan đi kha khá. Hoàng đế rũ mắt lia đến bánh vòng trước mặt, “Nước đậu xanh đã làm xong chưa?”
Tố Dĩ hớn hở thưa rồi, lại trông có chút do dự, “Nô tỳ không biết hoàng thượng có quen nghe mùi đó không…” Nàng nấn ná nâng cái siêu bạc lên rót vào trong cái bát lá chuối *, dè dặt thêm vào một câu, “Món này là đồ ăn vặt bán bên đường, 20 văn tiền một chén, không phải là món ngon vật lạ gì. Vạn tuế gia ăn nếu thấy không ngon, chứng tỏ là nó không xứng với người kin tôn ngọc quý như Vạn Tuế Gia. Nô tỳ đảm bảo, nô tỳ làm tuyệt đối là khẩu vị chính gốc của kinh thành đó ạ!”
* bát hình lá chuối: