Chương : 34
Ngự doanh trú đóng trên một địa thế tương đối bằng phẳng, đi lên trước nữa là một gò núi nho nhỏ, không biết tên, không có cây cối rậm rạp, chẳng qua là nhô cao hơn so với xung quanh, thích hợp để phóng ưng.
Hoàng đế giơ ưng ra phía trước, Tố Dĩ vốn định thắp đèn rọi đường, hắn không cho. May mà đêm nay trăng rất sáng, ánh sáng rọi khắp núi đồi. Nàng thở hồng hộc bò lên đỉnh dốc, xoay người lại nhìn, li ti những tấm lều và lửa trại duỗi thân uốn lượn bò thẳng đến phương xa, tựa như một con rồng lửa khiêu vũ dưới trăng vậy, chí ít cũng xa hơn mười dặm.
Hoàng đế dạ hành vốn sẽ có một đội thị vệ hộ giá, nhưng lúc ra khỏi doanh trại hắn ném một ánh mắt ra sau, những thị vệ kia e dè sợ sệt, không dám cách quá gần. Đi theo từ xa, khi đến chân núi tự động phân tán ra, vây quanh ụ núi nhỏ, trên sườn núi người hầu bên cạnh chỉ còn lại một mình Tố Dĩ.
Lúc này thể nào Quỳnh Châu cumgx đang đấm ngực dậm chân đây, Tố Dĩ thầm cười trộm, cô ta thích trèo cao như vậy, Vạn Tuế Gia sao không dẫn cô ta theo cơ chứ? Cơ hội tốt như này, không hoa nhưng có trăng a! Cô ta chỉ cần cười yêu kiều, cùng Vạn Tuế Gia nói mấy lời ấm lòng, biết đâu trở về Vạn Tuế Gia sẽ thăng vị cho cô nàng không chừng.
Hoàng đế vẫn luôn hữu ý vô ý quay đầu, chợt phát hiện nàng cười trộm một mình, không biết nàng đang nghĩ gì, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khác thường. Như có chút thấp thỏm, lại như có chút vui mừng, sau đó còn pha chút lúng túng… Thật kỳ quái, trước giờ chưa từng bất ổn như này. Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi, “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Tố Dĩ ngẩng đầu lên, khóe miệng còn lưu lại độ cong hơi hất lên, “Nô tỳ Tâm Như Bồ Đề, không hề nghĩ gì cả ạ.”
Hoàng đế nhíu mày, “Ngươi đầu đầy ‘đường ngang ngõ tắt’, còn dám nói mình Tâm Như Bồ Đề?”
Tố Dĩ ngắc ngứ, “Nô tỳ oan uổng, nô tỳ đối với Vạn Tuế Gia trung thành tận tâm, chưa từng dám có nửa điểm bất kính, nào có suy nghĩ ‘đường ngang ngõ tắt’ gì đâu ạ!”
Cô nàng này không chỉ lưu manh, mà còn lươn lẹo. Hoàng đế không để ý tới nàng nữa, tháo sợi xích vàng trên chân ưng. Con Hải Đông Thanh đập cánh trên cánh tay hắn, mang theo từng luồng gió táp, Tố Dĩ né lùi ra sau, “Vạn Tuế Gia, ngài lạnh không? Nô tỳ phủ thêm áo cho ngài nha, ngoài trời hàn khí nặng, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh ạ.”
Hoàng đế không lên tiếng, rõ ràng không đáp ứng, chỉ quan tâm vỗ về con ưng của hắn. Tố Dĩ ở bên cạnh không khỏi cảm khái, chủ tử gia đối với chim thật dịu dàng, còn đối với người, đại khái vẫn chưa có người có cơ hội hưởng thụ qua loại đãi ngộ này. Mấy nương nương trong cung mà thấy tình cảnh này, không chừng có biết bao nóng mắt đây!
Đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe thấy hoàng đế ngâm lên khúc ca, nhịp điệu du dương, rõ ràng chính là bài đồng dao của thôn quê “A mã có một con chim ưng”. Tố Dĩ cảm thấy rất kinh ngạc, hoàng đế là vị chúa tể ngự trên Thái Hòa điện cao cao tại thượng, lý ra hắn phải nhìn xuống muôn dân trăm họ, uy nghi ngang trời. Nhưng lúc này không hề khác gì một người bình thường, ngoài công việc chính sự hắn cũng có thú tiêu khiển của riêng mình. Muốn ca thì hát lên thôi, nhưng lại là một bài đồng dao. Giống như từ trên mây loáng cái đã bước xuống dưới đất, trở thành một người chưa hết tính trẻ con vậy.
Tố Dĩ nghe hắn ngâm nga, không tự chủ cũng vỗ nhịp theo. Hoàng đế quay mặt lại nhìn nàng, trong mắt ý cười nhàn nhạt, “Ngươi biết hát ư? Lúc nhỏ trẫm từng học theo ngạch niết, đã nhiều năm như vậy, chỉ nhớ nhịp điệu, không nhớ rõ lời.”
Cũng phải thôi, hoàng đế bây giờ đều nghe những loại nhạc cao quý, làm sao có cơ hội tiếp xúc với những thứ bình dân nhất kia chứ! Tố Dĩ gật gật đầu, “Biết ạ, để nô tỳ hát cho ngài nghe nhé.”
Nàng hắng giọng một cái, giòn giã hát lên, “Hây ha, đại lão ưng, a mã có một con chim ưng. Trắng cánh, bay rất nhanh, con ngươi đỏ, thấy cực tỏ. Thỏ thấy không dám chạy, thiên nga gặp cũng quên bay. Tá lĩnh thấy bèn tròn mắt, gọi nó là Hải Đông Thanh. Buộc dây lụa, đeo lục lạc, đánh trống thổi kèn đưa vào kinh. Hoàng thượng thưởng hoàng mã quái *, a mã giương rộng cây cung sắt. Tên sắt bay cực xa, bắt được thiên nga không cần ưng.”
* Hoàng mã quái: quan phục thời Thanh
Nghe lại bài ca cũ, bỗng nhớ tới chuyện trước đây, nhất thời buồn bã không thôi. Trong tiếng ca của nàng, hoàng đế mạnh mẽ nhấc cánh tay, phóng con ưng ra ngoài. Con Hải Đông Thanh kia giang rộng đôi cánh, mang theo một tiếng rít bén nhọn phi thẳng về phía chân trời, hắn ngẩng đầu ngước nhìn, dường như tâm cũng đi theo bay đến trời cao.
Con Hải Đông Thanh được thuần phục đặc biệt có linh tính, chỉ cần chủ nhân còn đó, nó sẽ không bay xa, vẫn một mực bay quanh quẩn trên không. Trên trời trăng vừa sáng lại vừa tròn, trong ánh trăng thân ảnh nho nhỏ kia, khoan khoái, mạnh mẽ bay vụt qua, đẹp đến khiến người cảm phục. Tố Dĩ thở dài một tiếng, “Vạn Tuế Gia, con chim này thật tốt! Ngài thấy nó có thể bắt thiên nga cho ngài được không?”
Hoàng đế chắp tay sau lưng, tầm mắt đuổi theo, “Nơi này ở đâu ra thiên nga? Bắt được một con thỏ còn tạm được.”
Nàng dạ một tiếng, “Lúc bé nô tỳ thích nhất là chuyện này, bèn theo chân A Mã đến bờ hồ phóng ưng. A mã nô tỳ một lần phóng bốn con, trên vai đậu hai con, trên cánh tay hai con. Đến mùa đông muốn ăn thịt rừng bèn thả ra, có con chim thông minh, ngay cả cá cũng biết bắt về.”
Hoàng đế khó hiểu, “Thế không phải đã thành chim ưng biển sao?”
“Chim ưng biển đáng thương.” Xem ra con ngọc trảo này của Vạn Tuế Gia không biết bắt cá rồi, nàng vội đổi đề tài, “Nô tỳ từng thấy người ta phóng chim cốc rồi (chim cốc: chim ưng biển), cột một sợi dây lên cổ chúng. Những con chim kia ngu ngốc, nhìn thấy cá liền chúi đầu vào trong nước, bắt được cá lại không được ăn, người đánh cá vừa gõ lên mạn thuyền bọn chúng liền ngoi lên. Lần lượt móc họng từng con, lấy cá ra, vừa tàn khốc vừa ác tâm.”
Hoàng đế đảo mắt nhìn nàng, “Ngươi biết thật nhiều.”
Nàng nhếch miệng cười, “Ở trước mặt Vạn Tuế Gia nô tỳ không dám nhận lời này, nô tỳ là xuất thân gánh hát rong, chuyên chơi mấy thứ hạ đẳng thôi ạ.”
Giọng của Hoàng đế không nghe ra hỉ nộ, “Ngươi khiêm tốn rồi, sao lại nói là hạ đẳng chứ? Luyện ưng ấy thế là một môn học vấn. Nghe nói ngươi đồng ý giúp Tiểu Công Gia huấn luyện con Hải Đông Thanh của hắn, có chuyện này hay không?”
Tố Dĩ bỗng nín thinh, tâm tư buông lỏng lập tức thu hồi lại, “Ngài cũng biết ư? Tiểu công gia vốn còn nói muốn xin nghỉ giúp nô tỳ nữa ạ!”
“Mượn người?” cổ họng Hoàng đế không lớn, thanh âm dường như cũng bức bí trong lồng ngực, “Thế đạo này đúng là cái gì cũng mượn được, ngay cả người cũng có thể mượn.”
Tố Dĩ lén nhìn hắn, nghe giọng điệu không được cho vui lắm. Nàng cũng không phải là nhất định phải đi, nhưng mà trong lòng lo cho con ưng kia. Người trong nghề đều biết ưng tốt hiếm có được, luyện chết thì thật đáng tiếc. Nếu chủ tử mất hứng, không đi cũng là phải. Nàng cúi người, “Vạn tuế gia đừng giận, lần tới gặp ngài ấy nô tỳ sẽ từ chối ạ!”
“Ngươi cũng đã đồng ý với hắn rồi, bây giờ từ chối, để hắn cảm thấy trẫm không thấu tình đạt lý ư?” Hoàng đế oán giận liếc xéo nàng, “Tự quyết định, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ. Cung nữ ‘chân trái mở chân phải giết’, điểm quy củ này không hiểu ư? Tan việc là có thể đi khắp thế giới sao? Uổng cho ngươi còn là xuất thân từ Thượng nghi, bảo trẫm phải nhìn ngươi bằng con mắt gì đây?”
* chân trái mở chân phải giết: quy củ về tư thế ngủ của cung nữ trong cung, ngủ phải nằm nghiêng, co hai chân lại. Trong cung tin thần, truyền thuyết nói, mỗi điện đều có1 một vị thần, đêm đến sẽ đi dạo bảo vệ hoàng thượng, thái hậu và các chủ tử, nên cung nữ không được ngủ có hình dáng giống người (hình chữ 大 ), hơn nữa nằm giang hai tay hai chân rất khó coi.
Tố Dĩ bị hắn trách móc một tràng đến choáng váng, cũng không dám đáp lời, một mực vâng vâng dạ dạ.
“Thế làm sao bây giờ?” Hoàng đế cũng không biết rõ nữa, chính là rất bực mình, có chút ý tứ phát cáu, “Ngươi nói xem!”
Vạn Tuế Gia đúng là ‘ăn ngó sen bằng một chiếc đũa’, chuyên bới lông tìm vết thật! Lời này không phải là nàng mới nên hỏi sao? Làm sao bây giờ? Nàng nói từ chối, hắn sợ em vợ oán trách. Quay đầu lại ở chỗ này ép nàng, nàng là đồ ngốc, đoán không ra dụng ý của chủ tử, đành phải chớp đôi mắt to mà ngã theo gió, “Nô tỳ nghe theo ngài, ngài nói làm thế nào thì sẽ làm thế đó ạ.”
Hoàng đế trầm ngâm một lát, “Kỳ thật trẫm cũng biết luyện ưng…”
Tố Dĩ ngơ ngác nhìn hắn, hắn vóc dáng cao, ngược sáng cúi đầu, nhìn không rõ cảm xúc trên mặt. Nàng băn khoăn, “Vạn Tuế Gia có ý tứ là, ngài giúp Tiểu Công Gia luyện ưng, là không cần nô tỳ làm nữa, có phải không ạ?”
Hoàng đế hắng giọng, “Ngươi là người được mời, ngươi có thể không đi sao?”
Thế không phải hoàng đế trở thành người bồi khách sao! Nàng ton hót cười cười, “Nói thế Vạn Tuế Gia dẫn nô tỳ đi cùng ạ?” thú thật, lý ra là nàng dẫn Vạn Tuế Gia đi cùng mới đúng, rốt cuộc không dám nói ra miệng, mới đánh vòng thăm dò.
Hoàng đế không lên tiếng, chậm rãi quay mặt về hướng khác.
Tố Dĩ đã quen với bộ dạng lạnh nhạt của hắn, cũng không để bụng nữa. Ngước cổ lên nhìn bầu trời, con Hải Đông Thanh vẫn còn lượn lờ từng vòng, chốc chốc lại rít lên một tiếng cao vút mạnh mẽ, điều nghe được thấy được, chính là cảnh tượng vô tận của nơi tái ngoại khiến người ước mơ này. Nhưng mà mê mẩn thì mê mẩn, khí trời trong thời tiết này đã chuyển lạnh, hơn nữa ở bên ngoài, trong gió bắc như chứa dao găm, đứng một lúc mà sống lưng đã lạnh buốt. Hoàng đế đang nhìn bầu trời đến xuất thần, Tố Dĩ lặng lẽ xoa xoa cánh tay, không dám lên tiếng.
Qua một lúc lâu mới nghe hoàng đế hỏi, “Sang năm ngươi sẽ ra ngoài rồi, sau khi rời khỏi đây muốn làm gì?”
“Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, nô tỳ muốn huấn luyện một con ưng của chính mình.” Nàng rất hùng tráng nói, “Trước kia còn nhỏ, a mã không cho nuôi, sợ mổ mù mắt. Bây giờ đủ tuổi rồi, luyện xong đưa tới Ô Lan Bố Thông gặp ông nội nô tỳ, để ông nhìn thử tay nghề của nô tỳ thế nào.”
Dù sao ý tưởng của nàng không giống với người khác, cô nương gia thấy người khác nuôi ưng chẳng qua chỉ hâm mộ trong một phút nhất thời, chưa từng nghe nói có ai thật động tâm muốn tự mình nuôi một con. Nếu muốn nuôi vài thứ giải sầu, thỏ và vẹt hẳn là thích hợp hơn chứ! Trên người một cô gái có chuyện xưa, mới khiến cho người khác thấy đặc sắc, sẽ có động lực tiếp tục đào sâu xuống. Hoàng đế hỏi, “Ông ngươi cũng là một tay luyện ưng thiện nghệ sao? Nói vậy lẽ nào là bản lĩnh gia truyền?”
Tố Dĩ gật gật đầu, “Đúng vậy ạ, lúc nhỏ nô tỳ lớn lên bên cạnh ông nội, chín tuổi mới trở về Bắc Kinh. Ông nội nô tỳ là lão ưng trong tộc đấy ạ, có là con ưng gan lỳ cách mấy, không đến bảy ngày đã thuần phục được.”
Thế giới của nàng quả thật người thường không thể lĩnh hội được, chôn chân trong Thượng Nghi Cục nhìn thì cực kỳ bình thường, đến gần mới phát hiện có nhiều thứ khác với người thường như vậy. Hoàng đế săm soi nhìn nàng, dưới ánh trăng, trên gương mặt nàng phủ một tầng ánh sáng bạc, ngũ quan sang sảng, toát lên vẻ vô lo. Hắn nhớ tới Thái hậu của Sướng Xuân Viên, mi tâm bà ta lúc nào cũng nhàn nhạt vương sầu, dù sao cũng đã kinh qua một trận họa lớn, không có cách nào chân chính mở lòng trở lại được nữa. Tố Dĩ thì khác, hắn nhìn kỹ lưỡng, cảm thấy thật ra nàng không hề giống Thái hậu… không hề có một điểm giống! Có thể là vì hoàn cảnh sinh trưởng cũng nên, một người lớn lên trong tầng tầng thành cung, một người lại trên thảo nguyên mênh mông, họ tiếp xúc với những thứ không giống nhau, cho nên thái độ xử thế cũng khác nhau trời vực.
Lúc Hoàng đế đơn độc suy nghĩ, Tố Dĩ lại bị hắn nhìn đến ngượng ngùng. Trên mặt nóng ran, giả vờ vuốt tóc, giơ tay lên xoa xoa gò má, một mặt chen vào, “Không còn sớm nữa, Vạn Tuế Gia muốn trở về không ạ!”
Hoàng đế thu hồi tầm mắt, hướng lên trời huýt sáo một cái. Con Hải Đông Thanh lượn vài vòng rồi lao xuống, tất nhiên không lao vun vút xuống như lúc đi săn mà đổi tư thế giữa không trung, chuẩn xác đáp lên bao tay của hoàng đế.
Tố Dĩ nhìn nó cười, ánh mắt ôn nhu, so với Quỳnh Châu thì hòa khí hơn nhiều. Thấy điệu bộ nạo tim nạo phổi này của nàng, Hoàng đế giơ cánh tay ra trước, tay kia thì bưng kín hai mắt ưng, “Cho ngươi sờ chút này.”
Tố Dĩ mừng khôn xiết, vội vươn tay vuốt lên lưng nó, “Đúng là tiểu tử xinh đẹp mà, thịt nhiều cường tráng nha, không hề béo một chút nào!”
Miệng nói đều là ngôn ngữ trong nghề, tay vuốt lông cũng rất đúng phương pháp, vừa nhìn là biết kỹ năng tốt. Có điều đến tột cùng bản lãnh thế nào, phải lên trận đao thật thương thật mới biết được. Con ngọc trảo này là bảo bối của Hoàng đế, bình thường trừ Lục vương gia ra không để cho người khác đụng vào, lần này quả đã cho nàng ta thể diện cực lớn rồi. Nàng vuốt một lúc mới lưu luyến thu tay về, hắn buông đôi mắt ưng ra, làm như vô tình hỏi, “Hôm nay người nào trực đêm?”
“Hôm qua là Na Trinh và Đại tổng quản, hôm nay đến phiên nô tỳ và Quỳnh Châu, trong phòng còn có Nhị tổng quản ạ.” Nàng vừa nói vừa phủ thêm áo choàng da báo cho hoàng đế, “Vạn tuế gia nửa đêm muốn uống nước hoặc là cái gì khác, chúng nô tỳ đều chờ hầu ở ngoài màn ạ.”
Hoàng đế nhìn sang hướng hành dinh nơi xa xa, trước sau lều lớn đều có chậu than hừng hực thiêu đốt, hệt như những vì tinh tú vây quanh mặt trăng vậy. Đến chân núi nương ánh sáng nhìn đồng hồ quả quít, thì ra đã đến giữa giờ Hợi rồi. (10h đêm)
Hoàng đế giơ ưng ra phía trước, Tố Dĩ vốn định thắp đèn rọi đường, hắn không cho. May mà đêm nay trăng rất sáng, ánh sáng rọi khắp núi đồi. Nàng thở hồng hộc bò lên đỉnh dốc, xoay người lại nhìn, li ti những tấm lều và lửa trại duỗi thân uốn lượn bò thẳng đến phương xa, tựa như một con rồng lửa khiêu vũ dưới trăng vậy, chí ít cũng xa hơn mười dặm.
Hoàng đế dạ hành vốn sẽ có một đội thị vệ hộ giá, nhưng lúc ra khỏi doanh trại hắn ném một ánh mắt ra sau, những thị vệ kia e dè sợ sệt, không dám cách quá gần. Đi theo từ xa, khi đến chân núi tự động phân tán ra, vây quanh ụ núi nhỏ, trên sườn núi người hầu bên cạnh chỉ còn lại một mình Tố Dĩ.
Lúc này thể nào Quỳnh Châu cumgx đang đấm ngực dậm chân đây, Tố Dĩ thầm cười trộm, cô ta thích trèo cao như vậy, Vạn Tuế Gia sao không dẫn cô ta theo cơ chứ? Cơ hội tốt như này, không hoa nhưng có trăng a! Cô ta chỉ cần cười yêu kiều, cùng Vạn Tuế Gia nói mấy lời ấm lòng, biết đâu trở về Vạn Tuế Gia sẽ thăng vị cho cô nàng không chừng.
Hoàng đế vẫn luôn hữu ý vô ý quay đầu, chợt phát hiện nàng cười trộm một mình, không biết nàng đang nghĩ gì, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khác thường. Như có chút thấp thỏm, lại như có chút vui mừng, sau đó còn pha chút lúng túng… Thật kỳ quái, trước giờ chưa từng bất ổn như này. Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi, “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Tố Dĩ ngẩng đầu lên, khóe miệng còn lưu lại độ cong hơi hất lên, “Nô tỳ Tâm Như Bồ Đề, không hề nghĩ gì cả ạ.”
Hoàng đế nhíu mày, “Ngươi đầu đầy ‘đường ngang ngõ tắt’, còn dám nói mình Tâm Như Bồ Đề?”
Tố Dĩ ngắc ngứ, “Nô tỳ oan uổng, nô tỳ đối với Vạn Tuế Gia trung thành tận tâm, chưa từng dám có nửa điểm bất kính, nào có suy nghĩ ‘đường ngang ngõ tắt’ gì đâu ạ!”
Cô nàng này không chỉ lưu manh, mà còn lươn lẹo. Hoàng đế không để ý tới nàng nữa, tháo sợi xích vàng trên chân ưng. Con Hải Đông Thanh đập cánh trên cánh tay hắn, mang theo từng luồng gió táp, Tố Dĩ né lùi ra sau, “Vạn Tuế Gia, ngài lạnh không? Nô tỳ phủ thêm áo cho ngài nha, ngoài trời hàn khí nặng, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh ạ.”
Hoàng đế không lên tiếng, rõ ràng không đáp ứng, chỉ quan tâm vỗ về con ưng của hắn. Tố Dĩ ở bên cạnh không khỏi cảm khái, chủ tử gia đối với chim thật dịu dàng, còn đối với người, đại khái vẫn chưa có người có cơ hội hưởng thụ qua loại đãi ngộ này. Mấy nương nương trong cung mà thấy tình cảnh này, không chừng có biết bao nóng mắt đây!
Đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe thấy hoàng đế ngâm lên khúc ca, nhịp điệu du dương, rõ ràng chính là bài đồng dao của thôn quê “A mã có một con chim ưng”. Tố Dĩ cảm thấy rất kinh ngạc, hoàng đế là vị chúa tể ngự trên Thái Hòa điện cao cao tại thượng, lý ra hắn phải nhìn xuống muôn dân trăm họ, uy nghi ngang trời. Nhưng lúc này không hề khác gì một người bình thường, ngoài công việc chính sự hắn cũng có thú tiêu khiển của riêng mình. Muốn ca thì hát lên thôi, nhưng lại là một bài đồng dao. Giống như từ trên mây loáng cái đã bước xuống dưới đất, trở thành một người chưa hết tính trẻ con vậy.
Tố Dĩ nghe hắn ngâm nga, không tự chủ cũng vỗ nhịp theo. Hoàng đế quay mặt lại nhìn nàng, trong mắt ý cười nhàn nhạt, “Ngươi biết hát ư? Lúc nhỏ trẫm từng học theo ngạch niết, đã nhiều năm như vậy, chỉ nhớ nhịp điệu, không nhớ rõ lời.”
Cũng phải thôi, hoàng đế bây giờ đều nghe những loại nhạc cao quý, làm sao có cơ hội tiếp xúc với những thứ bình dân nhất kia chứ! Tố Dĩ gật gật đầu, “Biết ạ, để nô tỳ hát cho ngài nghe nhé.”
Nàng hắng giọng một cái, giòn giã hát lên, “Hây ha, đại lão ưng, a mã có một con chim ưng. Trắng cánh, bay rất nhanh, con ngươi đỏ, thấy cực tỏ. Thỏ thấy không dám chạy, thiên nga gặp cũng quên bay. Tá lĩnh thấy bèn tròn mắt, gọi nó là Hải Đông Thanh. Buộc dây lụa, đeo lục lạc, đánh trống thổi kèn đưa vào kinh. Hoàng thượng thưởng hoàng mã quái *, a mã giương rộng cây cung sắt. Tên sắt bay cực xa, bắt được thiên nga không cần ưng.”
* Hoàng mã quái: quan phục thời Thanh
Nghe lại bài ca cũ, bỗng nhớ tới chuyện trước đây, nhất thời buồn bã không thôi. Trong tiếng ca của nàng, hoàng đế mạnh mẽ nhấc cánh tay, phóng con ưng ra ngoài. Con Hải Đông Thanh kia giang rộng đôi cánh, mang theo một tiếng rít bén nhọn phi thẳng về phía chân trời, hắn ngẩng đầu ngước nhìn, dường như tâm cũng đi theo bay đến trời cao.
Con Hải Đông Thanh được thuần phục đặc biệt có linh tính, chỉ cần chủ nhân còn đó, nó sẽ không bay xa, vẫn một mực bay quanh quẩn trên không. Trên trời trăng vừa sáng lại vừa tròn, trong ánh trăng thân ảnh nho nhỏ kia, khoan khoái, mạnh mẽ bay vụt qua, đẹp đến khiến người cảm phục. Tố Dĩ thở dài một tiếng, “Vạn Tuế Gia, con chim này thật tốt! Ngài thấy nó có thể bắt thiên nga cho ngài được không?”
Hoàng đế chắp tay sau lưng, tầm mắt đuổi theo, “Nơi này ở đâu ra thiên nga? Bắt được một con thỏ còn tạm được.”
Nàng dạ một tiếng, “Lúc bé nô tỳ thích nhất là chuyện này, bèn theo chân A Mã đến bờ hồ phóng ưng. A mã nô tỳ một lần phóng bốn con, trên vai đậu hai con, trên cánh tay hai con. Đến mùa đông muốn ăn thịt rừng bèn thả ra, có con chim thông minh, ngay cả cá cũng biết bắt về.”
Hoàng đế khó hiểu, “Thế không phải đã thành chim ưng biển sao?”
“Chim ưng biển đáng thương.” Xem ra con ngọc trảo này của Vạn Tuế Gia không biết bắt cá rồi, nàng vội đổi đề tài, “Nô tỳ từng thấy người ta phóng chim cốc rồi (chim cốc: chim ưng biển), cột một sợi dây lên cổ chúng. Những con chim kia ngu ngốc, nhìn thấy cá liền chúi đầu vào trong nước, bắt được cá lại không được ăn, người đánh cá vừa gõ lên mạn thuyền bọn chúng liền ngoi lên. Lần lượt móc họng từng con, lấy cá ra, vừa tàn khốc vừa ác tâm.”
Hoàng đế đảo mắt nhìn nàng, “Ngươi biết thật nhiều.”
Nàng nhếch miệng cười, “Ở trước mặt Vạn Tuế Gia nô tỳ không dám nhận lời này, nô tỳ là xuất thân gánh hát rong, chuyên chơi mấy thứ hạ đẳng thôi ạ.”
Giọng của Hoàng đế không nghe ra hỉ nộ, “Ngươi khiêm tốn rồi, sao lại nói là hạ đẳng chứ? Luyện ưng ấy thế là một môn học vấn. Nghe nói ngươi đồng ý giúp Tiểu Công Gia huấn luyện con Hải Đông Thanh của hắn, có chuyện này hay không?”
Tố Dĩ bỗng nín thinh, tâm tư buông lỏng lập tức thu hồi lại, “Ngài cũng biết ư? Tiểu công gia vốn còn nói muốn xin nghỉ giúp nô tỳ nữa ạ!”
“Mượn người?” cổ họng Hoàng đế không lớn, thanh âm dường như cũng bức bí trong lồng ngực, “Thế đạo này đúng là cái gì cũng mượn được, ngay cả người cũng có thể mượn.”
Tố Dĩ lén nhìn hắn, nghe giọng điệu không được cho vui lắm. Nàng cũng không phải là nhất định phải đi, nhưng mà trong lòng lo cho con ưng kia. Người trong nghề đều biết ưng tốt hiếm có được, luyện chết thì thật đáng tiếc. Nếu chủ tử mất hứng, không đi cũng là phải. Nàng cúi người, “Vạn tuế gia đừng giận, lần tới gặp ngài ấy nô tỳ sẽ từ chối ạ!”
“Ngươi cũng đã đồng ý với hắn rồi, bây giờ từ chối, để hắn cảm thấy trẫm không thấu tình đạt lý ư?” Hoàng đế oán giận liếc xéo nàng, “Tự quyết định, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ. Cung nữ ‘chân trái mở chân phải giết’, điểm quy củ này không hiểu ư? Tan việc là có thể đi khắp thế giới sao? Uổng cho ngươi còn là xuất thân từ Thượng nghi, bảo trẫm phải nhìn ngươi bằng con mắt gì đây?”
* chân trái mở chân phải giết: quy củ về tư thế ngủ của cung nữ trong cung, ngủ phải nằm nghiêng, co hai chân lại. Trong cung tin thần, truyền thuyết nói, mỗi điện đều có1 một vị thần, đêm đến sẽ đi dạo bảo vệ hoàng thượng, thái hậu và các chủ tử, nên cung nữ không được ngủ có hình dáng giống người (hình chữ 大 ), hơn nữa nằm giang hai tay hai chân rất khó coi.
Tố Dĩ bị hắn trách móc một tràng đến choáng váng, cũng không dám đáp lời, một mực vâng vâng dạ dạ.
“Thế làm sao bây giờ?” Hoàng đế cũng không biết rõ nữa, chính là rất bực mình, có chút ý tứ phát cáu, “Ngươi nói xem!”
Vạn Tuế Gia đúng là ‘ăn ngó sen bằng một chiếc đũa’, chuyên bới lông tìm vết thật! Lời này không phải là nàng mới nên hỏi sao? Làm sao bây giờ? Nàng nói từ chối, hắn sợ em vợ oán trách. Quay đầu lại ở chỗ này ép nàng, nàng là đồ ngốc, đoán không ra dụng ý của chủ tử, đành phải chớp đôi mắt to mà ngã theo gió, “Nô tỳ nghe theo ngài, ngài nói làm thế nào thì sẽ làm thế đó ạ.”
Hoàng đế trầm ngâm một lát, “Kỳ thật trẫm cũng biết luyện ưng…”
Tố Dĩ ngơ ngác nhìn hắn, hắn vóc dáng cao, ngược sáng cúi đầu, nhìn không rõ cảm xúc trên mặt. Nàng băn khoăn, “Vạn Tuế Gia có ý tứ là, ngài giúp Tiểu Công Gia luyện ưng, là không cần nô tỳ làm nữa, có phải không ạ?”
Hoàng đế hắng giọng, “Ngươi là người được mời, ngươi có thể không đi sao?”
Thế không phải hoàng đế trở thành người bồi khách sao! Nàng ton hót cười cười, “Nói thế Vạn Tuế Gia dẫn nô tỳ đi cùng ạ?” thú thật, lý ra là nàng dẫn Vạn Tuế Gia đi cùng mới đúng, rốt cuộc không dám nói ra miệng, mới đánh vòng thăm dò.
Hoàng đế không lên tiếng, chậm rãi quay mặt về hướng khác.
Tố Dĩ đã quen với bộ dạng lạnh nhạt của hắn, cũng không để bụng nữa. Ngước cổ lên nhìn bầu trời, con Hải Đông Thanh vẫn còn lượn lờ từng vòng, chốc chốc lại rít lên một tiếng cao vút mạnh mẽ, điều nghe được thấy được, chính là cảnh tượng vô tận của nơi tái ngoại khiến người ước mơ này. Nhưng mà mê mẩn thì mê mẩn, khí trời trong thời tiết này đã chuyển lạnh, hơn nữa ở bên ngoài, trong gió bắc như chứa dao găm, đứng một lúc mà sống lưng đã lạnh buốt. Hoàng đế đang nhìn bầu trời đến xuất thần, Tố Dĩ lặng lẽ xoa xoa cánh tay, không dám lên tiếng.
Qua một lúc lâu mới nghe hoàng đế hỏi, “Sang năm ngươi sẽ ra ngoài rồi, sau khi rời khỏi đây muốn làm gì?”
“Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, nô tỳ muốn huấn luyện một con ưng của chính mình.” Nàng rất hùng tráng nói, “Trước kia còn nhỏ, a mã không cho nuôi, sợ mổ mù mắt. Bây giờ đủ tuổi rồi, luyện xong đưa tới Ô Lan Bố Thông gặp ông nội nô tỳ, để ông nhìn thử tay nghề của nô tỳ thế nào.”
Dù sao ý tưởng của nàng không giống với người khác, cô nương gia thấy người khác nuôi ưng chẳng qua chỉ hâm mộ trong một phút nhất thời, chưa từng nghe nói có ai thật động tâm muốn tự mình nuôi một con. Nếu muốn nuôi vài thứ giải sầu, thỏ và vẹt hẳn là thích hợp hơn chứ! Trên người một cô gái có chuyện xưa, mới khiến cho người khác thấy đặc sắc, sẽ có động lực tiếp tục đào sâu xuống. Hoàng đế hỏi, “Ông ngươi cũng là một tay luyện ưng thiện nghệ sao? Nói vậy lẽ nào là bản lĩnh gia truyền?”
Tố Dĩ gật gật đầu, “Đúng vậy ạ, lúc nhỏ nô tỳ lớn lên bên cạnh ông nội, chín tuổi mới trở về Bắc Kinh. Ông nội nô tỳ là lão ưng trong tộc đấy ạ, có là con ưng gan lỳ cách mấy, không đến bảy ngày đã thuần phục được.”
Thế giới của nàng quả thật người thường không thể lĩnh hội được, chôn chân trong Thượng Nghi Cục nhìn thì cực kỳ bình thường, đến gần mới phát hiện có nhiều thứ khác với người thường như vậy. Hoàng đế săm soi nhìn nàng, dưới ánh trăng, trên gương mặt nàng phủ một tầng ánh sáng bạc, ngũ quan sang sảng, toát lên vẻ vô lo. Hắn nhớ tới Thái hậu của Sướng Xuân Viên, mi tâm bà ta lúc nào cũng nhàn nhạt vương sầu, dù sao cũng đã kinh qua một trận họa lớn, không có cách nào chân chính mở lòng trở lại được nữa. Tố Dĩ thì khác, hắn nhìn kỹ lưỡng, cảm thấy thật ra nàng không hề giống Thái hậu… không hề có một điểm giống! Có thể là vì hoàn cảnh sinh trưởng cũng nên, một người lớn lên trong tầng tầng thành cung, một người lại trên thảo nguyên mênh mông, họ tiếp xúc với những thứ không giống nhau, cho nên thái độ xử thế cũng khác nhau trời vực.
Lúc Hoàng đế đơn độc suy nghĩ, Tố Dĩ lại bị hắn nhìn đến ngượng ngùng. Trên mặt nóng ran, giả vờ vuốt tóc, giơ tay lên xoa xoa gò má, một mặt chen vào, “Không còn sớm nữa, Vạn Tuế Gia muốn trở về không ạ!”
Hoàng đế thu hồi tầm mắt, hướng lên trời huýt sáo một cái. Con Hải Đông Thanh lượn vài vòng rồi lao xuống, tất nhiên không lao vun vút xuống như lúc đi săn mà đổi tư thế giữa không trung, chuẩn xác đáp lên bao tay của hoàng đế.
Tố Dĩ nhìn nó cười, ánh mắt ôn nhu, so với Quỳnh Châu thì hòa khí hơn nhiều. Thấy điệu bộ nạo tim nạo phổi này của nàng, Hoàng đế giơ cánh tay ra trước, tay kia thì bưng kín hai mắt ưng, “Cho ngươi sờ chút này.”
Tố Dĩ mừng khôn xiết, vội vươn tay vuốt lên lưng nó, “Đúng là tiểu tử xinh đẹp mà, thịt nhiều cường tráng nha, không hề béo một chút nào!”
Miệng nói đều là ngôn ngữ trong nghề, tay vuốt lông cũng rất đúng phương pháp, vừa nhìn là biết kỹ năng tốt. Có điều đến tột cùng bản lãnh thế nào, phải lên trận đao thật thương thật mới biết được. Con ngọc trảo này là bảo bối của Hoàng đế, bình thường trừ Lục vương gia ra không để cho người khác đụng vào, lần này quả đã cho nàng ta thể diện cực lớn rồi. Nàng vuốt một lúc mới lưu luyến thu tay về, hắn buông đôi mắt ưng ra, làm như vô tình hỏi, “Hôm nay người nào trực đêm?”
“Hôm qua là Na Trinh và Đại tổng quản, hôm nay đến phiên nô tỳ và Quỳnh Châu, trong phòng còn có Nhị tổng quản ạ.” Nàng vừa nói vừa phủ thêm áo choàng da báo cho hoàng đế, “Vạn tuế gia nửa đêm muốn uống nước hoặc là cái gì khác, chúng nô tỳ đều chờ hầu ở ngoài màn ạ.”
Hoàng đế nhìn sang hướng hành dinh nơi xa xa, trước sau lều lớn đều có chậu than hừng hực thiêu đốt, hệt như những vì tinh tú vây quanh mặt trăng vậy. Đến chân núi nương ánh sáng nhìn đồng hồ quả quít, thì ra đã đến giữa giờ Hợi rồi. (10h đêm)