Chương : 40
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì quá sợ, đêm hôm đó xin nghỉ, nói trong người không thoải mái, xin Quỳnh Châu làm thay.
Trường Mãn Thọ lắc đầu với Na Trinh, “Cô nương kia quá thiếu tâm nhãn rồi, cơ hội tốt biết mấy nha! Chỉ phần thưởng kia thôi, là Vạn tuế gia đích thân chọn đó. Ta đứng bên cạnh chính mắt thấy mà, chủ tử có khi nào phí tâm chọn trang sức cho nữ nhân cơ chứ? Cô không thấy đâu, trước mặt chất một đống, ngồi trên tràng kỷ nghiêng người chọn từng món một. Giơ lên nhìn thế nước, đặt trên mu bàn tay so màu sắc, kia phải gọi là cẩn thận tỉ mỉ! Cô nói buổi tối hầu hạ chủ tử nghỉ, nhân tiện nói vài câu ngứa lòng, không chừng đã nên việc rồi. Khi không đường sáng không đi, cứ phải lủi đến làm nô tài với chúng ta, hầyzz!”
“Ngài để bụng như vậy, khó hiểu a.” Na Trinh đứng dưới mái hiên xoa xoa hai cánh tay, “Tính học theo Thôi tổng quản trước kia sao?”
Trường Mãn Thọ nhổ toẹt một bãi, “Nói bậy, Thôi cũng đã chết mười năm rồi, cô muốn rủa ta đấy sao? Ta chỉ tiếc thay cho Tố Dĩ, ngộ nhỡ được hời cho Quỳnh Châu, thế không tức chết sao?”
Na Trinh ngẩng đầu nhìn trời cao, “Có cái gì mà tức chết? Chủ tử chính là trăng sáng, bầu trời rất lớn, phải cố gắng cải trang làm sao trên trời thôi. Mỗi người đều có một vùng riêng, không ai ngăn trở ai.”
“Vậy sao giống được?” Trường Mãn Thọ lắc đầu, “Làm ông sao thì dễ rồi, nhưng phải phát sáng mới được.”
“Ông quan tâm nhiều quá đấy!” Na Trinh quay mặt đi, “Ta đoán nàng ta không nguyện ý mấy đâu, tâm tư của Vạn tuế gia chớ có coi thường. Dù sao chúng ta là nô tài, ai tấn vị thì gọi người đó là tiểu chủ, đấu bằng chính bản lãnh thật sự của họ.”
Trường Mãn Thọ không đáp lại, lão thấy Na Trinh cũng có phần ghen tỵ, chẳng qua là kẻ lão luyện nên giỏi che dấu mà thôi. Ở Ngự tiền hai năm, cả cọng lông mao của chủ tử cũng không đụng được, trong lòng nàng ta không gấp sao được? Thắng thì thắng ở cung nữ mãn nhiệm có đường lui thôi, bây giờ không thành có thể trở về nhà lấy chồng. Đám thái giám thì lại khác, cả đời đều phải ở trong cung. Không tìm đồng minh, sau này đem hài cốt mà lấp giếng, đến cả đầu thai cũng không được. Cho nên phải nịnh hót, ra sức mà vẫy đuôi. Anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt, mới có thể sống ra mùi vị ở cái nơi bên trong hoàng thành này.
Suy đi nghĩ lại, kỳ thật Tố Dĩ làm như vậy cũng có chỗ lợi. Giống như thả mồi vậy, không thể cho ăn no ngay được, mà phải nhử cho đủ khẩu vị, lần tới dễ mắc câu hơn. Chủ tử mới ban thưởng, đến tối đã lanh chanh xông đến có vẻ không được cao quý cho lắm, vẫn là thấy được không sờ được thì tốt hơn. Hờ hững kiểu này, sẽ khiến tâm chủ tử ngứa ngáy, tâm mà đã ngứa, mọi việc đều dễ thương lượng.
Ngày hôm sau hộ tống đến Mộc Lan, xe của nhóm cung nữ vẫn tụt lại sau cùng. Na Trinh nhắm mắt dưỡng thần, chỉ nghe thấy Quỳnh Châu ở bên cạnh om sòm, “Chao ôi, chủ tử cưỡi ngựa thật oai phong! Mặc áo giáp thật không còn gì phải nói!”
Theo Tố Dĩ thấy Quỳnh Châu đã vướng hoa si rồi, nom bộ dạng cô ta miệng đầy nước dãi thế kia, hoàng đế thấy được có mà hết hồn. Có điều thấy cô ta thích thú thế, nàng cũng nể mặt bấu song cửa sổ nhìn một cái. Hoàng đế mặc giáp duyệt binh, gấm vàng thêu Kim Long, dưới có hoa văn Hải thủy giang nha *, toàn thân khắc kinh Quan Thế Âm bằng tiếng Phạn ở giữa là những hàng chuỗi ngọc. Bên dưới là con Hãn huyết bảo mã chính tông, toàn thân đỏ thẫm bóng lưỡng, thân ngựa cường tráng. Được cho ăn đến mông to chắc nịch căng tròn, đi từng bước uốn éo, eo người cũng lắc lư theo. Một cái lắc eo, đinh tán trên khôi giáp va vào nhau ào ào, trông thật hùng dũng oai vệ, khí thế hăng hái.
nhắc lại: * Hải thủy giang nha: là một loại hoa văn cát tường thường thấy trên long bào, quan phục thời cổ đại. Trong hình, những đường cong xéo xuống song song, được gọi là thủy cước (vết nước, hoặc dòng chảy), trên thủy cước có rất nhiều sóng nước cuồn cuộn, trong nước dựng đứng nhiều núi đá, đồng thời có tường vân tô vẽ thêm. Nó ngụ ý cho phúc sơn thọ hải (phúc cao như núi thọ dài như biển), cũng chứa hàm ý thống nhất giang sơn.
Na Trinh vén nửa mí mắt, “Chớ có lên tiếng, kiềm chế một chút, đừng kinh động thánh giá.”
Tố Dĩ chán chết, xa hành mã tẩu (xe đi ngựa chạy), dọc trên đường đi thấy cũng đủ rồi, kề sát Na Trinh nói thầm, “Nghe nói sẽ qua đêm ở Miếu Cung đó, chỗ đó có một hồ chứa nước, đẹp không sao kể xiết.”
Na Trinh ừ một tiếng, “Ta chưa từng đến đó, nhưng xuất xứ của Miếu Cung ta có biết. Vị trí của Miếu Cung ban đầu là một cái miếu thổ địa nhỏ thôi, nhưng lại thờ cúng một người nông dân. Tại sao lại thờ cúng? Tiền triều có một hoàng đế, cũng đến bãi săn Mộc Lan săn thú, chạy nhảy bên ngoài hơn mười ngày, hoàng đến không có nữ nhân, nghẹn đến mức hoảng. Trên đường về Miếu Cung thì trời đổ mưa, trùng hợp gặp được một cô nương. Hoàng đế vừa thấy cô nương kia dunng mạo xinh đẹp, lập tức động lòng, sai vây màn lên xung quanh, dự định lâm hạnh ngay tại chỗ.
Kể đến đây ba người đều có chút đỏ mặt, Quỳnh Châu bụm mặt la ó, “Ngượng chết được, đừng kể nữa.”
Tố Dĩ cười xùy, “Chưa chắc đoạn sau đã như cô nghĩ, đừng làm kiêu nữa, nghe đi, nghe mới có lợi cho cô chứ.” Nhìn Na Trinh cười, “Kệ cô ta, mau kể tiếp.”
Na Trinh bèn kể tiếp, “Lâm hạnh thì lâm hạnh thôi, đang lúc tình nồng, một nông dân xông vào màn, đang chụp bắt một con ếch lớn chừng cái đấu. Hoàng đế giật mình, ngặt nỗi người nông dân kia không để hắn vào mắt, hoàng đế ra lệnh tất cả thị vệ đều tới bắt người. Hoàng đế thấy cô nương kia mặt mày tái mét, không lâm hạnh nổi, bấy giờ cũng không còn hứng thú nữa, cho nàng hai trăm lượng bạc đuổi về nhà. Hoàng đế mặt mày ủ ê, vừa nhấc chân dời đi, trên trời một đạo sấm chớp đánh vào nơi hắn vừa đứng mới nãy, bổ cho tên binh lính thành xâu thịt dê nướng. Hoàng đế bấy giờ mới nhận ra là người nông dân kia cứu hắn, quay đầu lại hỏi, ai ngờ người đã bị giết rồi. Hoàng đế hối hận, cuối cùng xây miếu này, để người nông dân nọ được nhân gian thờ cúng. Sau đó con trai hoàng đế lên ngôi, xây hành cung ở nơi này, mở rộng ngôi miếu ra, thành bố cục trước là miếu sau là cung điện như bây giờ.”
Tố Dĩ có chút thẫn thờ, “Nói không chừng người nông dân kia là thần tiên biến thành, chính là tới cứu thiên tử độ kiếp.”
Na Trinh nheo mắt liếc Quỳnh Châu, “Ta thấy, các cô vừa nghe đến đoạn vây màn lâm hạnh lộ thiên. Trong đầu tưởng tượng, trúng tim đen rồi chứ gì.”
Quỳnh Châu chua chát tiếp lời, “Cô vẫn nên dặn dò Tố Dĩ thì hơn, hôm qua được thưởng đấy nha, chưa biết sẽ thế nào đâu.”
Tố Dĩ gân cổ lên như gà chọi, “Cô cũng đừng nói mò nữa, trở về cung mà còn rêu rao tôi câu dẫn Vạn tuế gia, để tôi nghe thấy tôi không tha cho cô đâu. Thanh danh trong sạch của tôi, không thể để cho cô phá hỏng được, sau này tôi còn phải lấy chồng nữa!”
“Tánh tình! Cả ngày lo nghĩ đến lấy chồng, không biết xấu hổ.”
Cộng sự không hợp nhau, trong lúc bảy mồm tám mỏ chõ vào thì cũng đã đến hồ chứa nước ở Miếu Cung. Mọi người xuống xe dõi mắt nhìn, nơi này cách Thừa Đức không xa, càng đi càng hiện ra quang cảnh của phía bắc. Gần hoàng hôn, nơi nơi lá thu phiếm đỏ, nhìn từ xa xa như nhuộm cả một vùng đất trời.
Trong đoàn người có Vương gia của Mông Cổ cùng Thai Cát của Chuẩn Cát Nhĩ, họ đều là những anh hùng hảo hán ra đời trên thảo nguyên, tính cách không câu nệ như những hoàng thân quốc thích trong hoàng thành, bọn họ phóng đãng hào hiệp, gặp một nơi cỏ cây xum xuê tươi tốt như này bèn cất cao giọng hát vang. Tố Dĩ nghe không hiểu bọn họ hát cái gì, nhưng âm thanh cao vút to rõ, khiến người nghe phấn chấn cả tinh thần.
“Người miền nam cổ họng thật tốt.” Vài thiếu niên mặc áo giáp xanh thêu Kim mãng (trăn vàng) đi cùng đường với Tiểu công gia, vừa đi vừa nói, “Lần trước ta hát mới hai câu, đã bị a mã mắng nửa ngày, chê ta quấy nhiễu thanh tĩnh của ông.” Đi tới trước mặt Tố Dĩ khựng lại, “Ơ, ta nói là ai đây, đây không phải là cái vị lần trước đụng phải Vạn tuế gia sao?”
Tố Dĩ không nhớ ra mấy vị gia trước mặt là ai, may nhờ Tiểu công gia giải vây, hướng về một vị bé nhất giới thiệu, “Tố Dĩ của chúng ta không phân biệt được người, đây là Duệ thân vương.” Hướng đến một vị lớn tuổi hơn, “Đây là Kính thân vương.”
Ơ, gặp ân nhân rồi! Tố Dĩ vội hành lễ, “Thỉnh an hai vị.”
Kính thân vương liếc qua liếc lại Tiểu công gia, “Hai người quen biết nhau à?”
Tố Dĩ quả thật bị câu “Tố Dĩ của chúng ta” của Tiểu công gia làm cho buồn nôn, đây gần như là quy chụp rồi! Nàng còn nhớ rõ Kính thân vương từng động tâm tư muốn lấy nàng đó, bây giờ khéo lại càng thêm rắc rối rồi.
Tiểu công gia tằng hắng, “Bằng hữu, người quen thôi.”
Duệ thân vương vuốt ve thanh Thổ Nhĩ Hỗ Đặc Yêu Đao *, trên mặt là vẻ già dặn không tương xứng với tuổi hắn, “Nghe nói trong cái rủi có cái may, được đến ngự tiền rồi hả? Vạn tuế gia đối đãi ngươi có tốt không?”
* Thổ Nhĩ Hỗ Đặc Yêu Đao: thanh đao tổ truyền của bộ tộc Thổ Nhĩ Hỗ Đặc, dài 85cm, đầu chuôi đao bằng bạc, hình tròn. Được Ác Ba Tích thủ lĩnh bộ tộc tặng lại cho vua Càn Long năm 1771 khi ông đến sơn trang nghỉ hè.
Tố Dĩ nhún gối nói, “Hồi bẩm Vương gia, Vạn tuế gia đối đãi với hạ nhân khoan hậu, nô tỳ tận tâm hầu hạ chủ tử, hết thảy đều tốt.”
Duệ thân vương gật gật đầu, “Lần trước ngươi nói còn một năm? Ở Dưỡng Tâm điện để ý làm việc, sang năm xuất cung cũng được thể diện.” Nói xong gọi Kính thân vương, “Đằng trước bên hồ nước có mấy con thú hoang, chúng ta thử chút tài nghệ trước nhỉ?”
Hai vị Vương gia mang theo đầy tớ của mình đi đến đó, Tố Dĩ kinh ngạc, luôn cảm thấy trong lời nói Duệ thân vương như hàm ý khác. Con rồng cháu phụng nhà đế vương không giống với con cái nhà bình thường, lúc đám trẻ khác đào trứng chim chơi côn trùng, bọn họ đã có nhìn tình thế chuyển hướng gió rồi. Nàng lẳng lặng nghĩ, hắn nhấn mạnh Dưỡng Tâm Điện, đại khái là có ẩn dụ khác. Dù gì diện mạo không tự lựa chọn được, nhưng có vài trường hợp cố ý tránh vẫn có thể làm được.
Tiểu công gia ngược lại không đi, mỉm cười nhìn nàng, “Hoàng thượng đã sai người đến rồi, chuyện luyện ưng sẽ có ý chỉ khác. Đến bãi săn phải trì hoãn mấy hôm, chừng đó ta sẽ đến tìm nàng.”
Tố Dĩ sợ hoàng đế nhìn thấy bọn họ công khai tán gẫu sẽ xé xác nàng, nhìn quanh quất nói, “Có gì nói sau đi ạ! Chủ tử lên tiếng nô tỳ mới đi được, lúc này cũng không thể rề rà nữa, gặp ngài sau!”
“Đừng sợ, Vạn tuế gia cùng mấy Thai Cát đến hồ chứa nước ngắm mặt trời lặn rồi, nói chuyện chút không sao đâu.” Tiểu công gia lại nói, “Lần trước chẳng phải ta nói đến Kiện Duệ Doanh sao, đã gặp a mã nàng rồi.”
Tố Dĩ vốn muốn cáo lui, nghe thấy hắn nhắc đến người nhà nàng, bàn chân trì trệ. Dù sao từ lần trước ngạch niết đến thăm đã cách nửa năm rồi, cũng không biết trong nhà có ổn không, bèn hỏi, “A mã nô tỳ có nói gì không? Tiểu công gia làm người tốt thì tốt đến cùng, nói cho nô tỳ biết đi!”
Tiểu công gia vốn không có ý định giữ lại, nói hết toàn bộ, “Nhà nàng chuyển nhà rồi, dời đến con hẻm Bá Nhi. Trong tháng sáu ông ngoại Quách La nàng đã mất rồi, không có đưa tin vào cung, sợ nàng đau buồn. Thời gian trước nàng được điều đến Ngự tiền, ta đã phái người truyền tin đến Tây Sơn, a mã nàng dặn nàng hầu hạ chủ tử cho tốt, trong nhà đều ổn, bảo nàng chớ lo lắng. Còn nữa, là nhị ca nàng… chuyện này ta lén cho nàng hay, nàng đừng có gấp mà lo lắng. Nhị ca nàng ở chung với một kỹ nữ được thoát tịch của phố Trúc Can, bị cáo lên Thuận Thiên Phủ, thành ra vướng vào rắc rối.”
Tố Dĩ a một tiếng, người vào thăm chỉ luôn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nàng vẫn luôn nghĩ ở nhà hẳn là xuôi chèo mát mái, nào ngờ đã chọc tới kiện cáo rồi. Thưa kiện cũng được đi, nhưng tội danh này, khiến nàng phải nói sao cho phải đây!
Tiểu công gia có chút ý hàm xúc lấy lòng, “Nàng yên tâm, ta đã sai người thông đường rồi, chuyện này đã ém nhẹm hơn phân nửa. Chờ săn bắn lần này xong hồi kinh, ta đoán không bao lâu cũng nên kết án rồi.”
Tố Dĩ nhìn hắn, trong nắng chiều mặt Tiểu công gia như bồ tát cứu khổ cứu nạn. Nàng cúi người thật thấp hành lễ với hắn, “Ngài thấy đó, ca ca nô tỳ không nên thân đã gây phiền phức cho ngài rồi. Ngài thật là người tốt, nô tỳ cảm kích ngài từ tận đáy lòng. Sau này có chuyện cần dùng tới nô tỳ ngài chỉ cần phân phó, nô tỳ có vượt lửa băng sông cũng phải báo đáp ân tình của ngài.”
“Chẳng đáng gì cả, có thể thì giúp một chút thôi mà, ta chưa từng xem nàng là người ngoài.” Hắn nói xong, không màng danh lợi cười cười, “Ta là người thích kết bè gọi bạn, lần sau nàng không xem ta như người ngoài, thì đã là phần thưởng cho ta mặt mũi lớn rồi.”
Tố Dĩ càng nhún gối thấp hơn, “Ngài làm tổn thọ nô tỳ rồi, nô tỳ thấp bé, nào dám kết giao tình cùng ngài chứ!”
Hắn kịp thời vươn tay một phen, “Nhiều lời khách sao cũng phiền, ta không thích nghe lời này. Trời trở lạnh rồi, ngày mai đi săn bẫy được con hồ ly ta sẽ làm cho nàng làm bao cổ.”
Tố Dĩ thụ sủng nhược kinh, rối rít xua tay, “Ngài quá khách khí rồi, nô tài ở trong cung chẳng thiếu thứ gì cả, cám ơn ý tốt của ngài, không cần đâu ạ.”
Bên này nói chuyện, Quỳnh Châu đều nghe cả vào tai, làm như thể bắt quả tang tại trận vậy. Xoay người nhìn nhìn, trời sắp tối rồi, phía hồ chứa nước có đoàn người ngựa đang chạy trở về. Cô ả hừ một tiếng, Vạn tuế gia rất ghét người của Ngự tiền không biết quy củ, Tố Dĩ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, không biết chủ tử sẽ có thái độ gì đây?
Bởi vì quá sợ, đêm hôm đó xin nghỉ, nói trong người không thoải mái, xin Quỳnh Châu làm thay.
Trường Mãn Thọ lắc đầu với Na Trinh, “Cô nương kia quá thiếu tâm nhãn rồi, cơ hội tốt biết mấy nha! Chỉ phần thưởng kia thôi, là Vạn tuế gia đích thân chọn đó. Ta đứng bên cạnh chính mắt thấy mà, chủ tử có khi nào phí tâm chọn trang sức cho nữ nhân cơ chứ? Cô không thấy đâu, trước mặt chất một đống, ngồi trên tràng kỷ nghiêng người chọn từng món một. Giơ lên nhìn thế nước, đặt trên mu bàn tay so màu sắc, kia phải gọi là cẩn thận tỉ mỉ! Cô nói buổi tối hầu hạ chủ tử nghỉ, nhân tiện nói vài câu ngứa lòng, không chừng đã nên việc rồi. Khi không đường sáng không đi, cứ phải lủi đến làm nô tài với chúng ta, hầyzz!”
“Ngài để bụng như vậy, khó hiểu a.” Na Trinh đứng dưới mái hiên xoa xoa hai cánh tay, “Tính học theo Thôi tổng quản trước kia sao?”
Trường Mãn Thọ nhổ toẹt một bãi, “Nói bậy, Thôi cũng đã chết mười năm rồi, cô muốn rủa ta đấy sao? Ta chỉ tiếc thay cho Tố Dĩ, ngộ nhỡ được hời cho Quỳnh Châu, thế không tức chết sao?”
Na Trinh ngẩng đầu nhìn trời cao, “Có cái gì mà tức chết? Chủ tử chính là trăng sáng, bầu trời rất lớn, phải cố gắng cải trang làm sao trên trời thôi. Mỗi người đều có một vùng riêng, không ai ngăn trở ai.”
“Vậy sao giống được?” Trường Mãn Thọ lắc đầu, “Làm ông sao thì dễ rồi, nhưng phải phát sáng mới được.”
“Ông quan tâm nhiều quá đấy!” Na Trinh quay mặt đi, “Ta đoán nàng ta không nguyện ý mấy đâu, tâm tư của Vạn tuế gia chớ có coi thường. Dù sao chúng ta là nô tài, ai tấn vị thì gọi người đó là tiểu chủ, đấu bằng chính bản lãnh thật sự của họ.”
Trường Mãn Thọ không đáp lại, lão thấy Na Trinh cũng có phần ghen tỵ, chẳng qua là kẻ lão luyện nên giỏi che dấu mà thôi. Ở Ngự tiền hai năm, cả cọng lông mao của chủ tử cũng không đụng được, trong lòng nàng ta không gấp sao được? Thắng thì thắng ở cung nữ mãn nhiệm có đường lui thôi, bây giờ không thành có thể trở về nhà lấy chồng. Đám thái giám thì lại khác, cả đời đều phải ở trong cung. Không tìm đồng minh, sau này đem hài cốt mà lấp giếng, đến cả đầu thai cũng không được. Cho nên phải nịnh hót, ra sức mà vẫy đuôi. Anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt, mới có thể sống ra mùi vị ở cái nơi bên trong hoàng thành này.
Suy đi nghĩ lại, kỳ thật Tố Dĩ làm như vậy cũng có chỗ lợi. Giống như thả mồi vậy, không thể cho ăn no ngay được, mà phải nhử cho đủ khẩu vị, lần tới dễ mắc câu hơn. Chủ tử mới ban thưởng, đến tối đã lanh chanh xông đến có vẻ không được cao quý cho lắm, vẫn là thấy được không sờ được thì tốt hơn. Hờ hững kiểu này, sẽ khiến tâm chủ tử ngứa ngáy, tâm mà đã ngứa, mọi việc đều dễ thương lượng.
Ngày hôm sau hộ tống đến Mộc Lan, xe của nhóm cung nữ vẫn tụt lại sau cùng. Na Trinh nhắm mắt dưỡng thần, chỉ nghe thấy Quỳnh Châu ở bên cạnh om sòm, “Chao ôi, chủ tử cưỡi ngựa thật oai phong! Mặc áo giáp thật không còn gì phải nói!”
Theo Tố Dĩ thấy Quỳnh Châu đã vướng hoa si rồi, nom bộ dạng cô ta miệng đầy nước dãi thế kia, hoàng đế thấy được có mà hết hồn. Có điều thấy cô ta thích thú thế, nàng cũng nể mặt bấu song cửa sổ nhìn một cái. Hoàng đế mặc giáp duyệt binh, gấm vàng thêu Kim Long, dưới có hoa văn Hải thủy giang nha *, toàn thân khắc kinh Quan Thế Âm bằng tiếng Phạn ở giữa là những hàng chuỗi ngọc. Bên dưới là con Hãn huyết bảo mã chính tông, toàn thân đỏ thẫm bóng lưỡng, thân ngựa cường tráng. Được cho ăn đến mông to chắc nịch căng tròn, đi từng bước uốn éo, eo người cũng lắc lư theo. Một cái lắc eo, đinh tán trên khôi giáp va vào nhau ào ào, trông thật hùng dũng oai vệ, khí thế hăng hái.
nhắc lại: * Hải thủy giang nha: là một loại hoa văn cát tường thường thấy trên long bào, quan phục thời cổ đại. Trong hình, những đường cong xéo xuống song song, được gọi là thủy cước (vết nước, hoặc dòng chảy), trên thủy cước có rất nhiều sóng nước cuồn cuộn, trong nước dựng đứng nhiều núi đá, đồng thời có tường vân tô vẽ thêm. Nó ngụ ý cho phúc sơn thọ hải (phúc cao như núi thọ dài như biển), cũng chứa hàm ý thống nhất giang sơn.
Na Trinh vén nửa mí mắt, “Chớ có lên tiếng, kiềm chế một chút, đừng kinh động thánh giá.”
Tố Dĩ chán chết, xa hành mã tẩu (xe đi ngựa chạy), dọc trên đường đi thấy cũng đủ rồi, kề sát Na Trinh nói thầm, “Nghe nói sẽ qua đêm ở Miếu Cung đó, chỗ đó có một hồ chứa nước, đẹp không sao kể xiết.”
Na Trinh ừ một tiếng, “Ta chưa từng đến đó, nhưng xuất xứ của Miếu Cung ta có biết. Vị trí của Miếu Cung ban đầu là một cái miếu thổ địa nhỏ thôi, nhưng lại thờ cúng một người nông dân. Tại sao lại thờ cúng? Tiền triều có một hoàng đế, cũng đến bãi săn Mộc Lan săn thú, chạy nhảy bên ngoài hơn mười ngày, hoàng đến không có nữ nhân, nghẹn đến mức hoảng. Trên đường về Miếu Cung thì trời đổ mưa, trùng hợp gặp được một cô nương. Hoàng đế vừa thấy cô nương kia dunng mạo xinh đẹp, lập tức động lòng, sai vây màn lên xung quanh, dự định lâm hạnh ngay tại chỗ.
Kể đến đây ba người đều có chút đỏ mặt, Quỳnh Châu bụm mặt la ó, “Ngượng chết được, đừng kể nữa.”
Tố Dĩ cười xùy, “Chưa chắc đoạn sau đã như cô nghĩ, đừng làm kiêu nữa, nghe đi, nghe mới có lợi cho cô chứ.” Nhìn Na Trinh cười, “Kệ cô ta, mau kể tiếp.”
Na Trinh bèn kể tiếp, “Lâm hạnh thì lâm hạnh thôi, đang lúc tình nồng, một nông dân xông vào màn, đang chụp bắt một con ếch lớn chừng cái đấu. Hoàng đế giật mình, ngặt nỗi người nông dân kia không để hắn vào mắt, hoàng đế ra lệnh tất cả thị vệ đều tới bắt người. Hoàng đế thấy cô nương kia mặt mày tái mét, không lâm hạnh nổi, bấy giờ cũng không còn hứng thú nữa, cho nàng hai trăm lượng bạc đuổi về nhà. Hoàng đế mặt mày ủ ê, vừa nhấc chân dời đi, trên trời một đạo sấm chớp đánh vào nơi hắn vừa đứng mới nãy, bổ cho tên binh lính thành xâu thịt dê nướng. Hoàng đế bấy giờ mới nhận ra là người nông dân kia cứu hắn, quay đầu lại hỏi, ai ngờ người đã bị giết rồi. Hoàng đế hối hận, cuối cùng xây miếu này, để người nông dân nọ được nhân gian thờ cúng. Sau đó con trai hoàng đế lên ngôi, xây hành cung ở nơi này, mở rộng ngôi miếu ra, thành bố cục trước là miếu sau là cung điện như bây giờ.”
Tố Dĩ có chút thẫn thờ, “Nói không chừng người nông dân kia là thần tiên biến thành, chính là tới cứu thiên tử độ kiếp.”
Na Trinh nheo mắt liếc Quỳnh Châu, “Ta thấy, các cô vừa nghe đến đoạn vây màn lâm hạnh lộ thiên. Trong đầu tưởng tượng, trúng tim đen rồi chứ gì.”
Quỳnh Châu chua chát tiếp lời, “Cô vẫn nên dặn dò Tố Dĩ thì hơn, hôm qua được thưởng đấy nha, chưa biết sẽ thế nào đâu.”
Tố Dĩ gân cổ lên như gà chọi, “Cô cũng đừng nói mò nữa, trở về cung mà còn rêu rao tôi câu dẫn Vạn tuế gia, để tôi nghe thấy tôi không tha cho cô đâu. Thanh danh trong sạch của tôi, không thể để cho cô phá hỏng được, sau này tôi còn phải lấy chồng nữa!”
“Tánh tình! Cả ngày lo nghĩ đến lấy chồng, không biết xấu hổ.”
Cộng sự không hợp nhau, trong lúc bảy mồm tám mỏ chõ vào thì cũng đã đến hồ chứa nước ở Miếu Cung. Mọi người xuống xe dõi mắt nhìn, nơi này cách Thừa Đức không xa, càng đi càng hiện ra quang cảnh của phía bắc. Gần hoàng hôn, nơi nơi lá thu phiếm đỏ, nhìn từ xa xa như nhuộm cả một vùng đất trời.
Trong đoàn người có Vương gia của Mông Cổ cùng Thai Cát của Chuẩn Cát Nhĩ, họ đều là những anh hùng hảo hán ra đời trên thảo nguyên, tính cách không câu nệ như những hoàng thân quốc thích trong hoàng thành, bọn họ phóng đãng hào hiệp, gặp một nơi cỏ cây xum xuê tươi tốt như này bèn cất cao giọng hát vang. Tố Dĩ nghe không hiểu bọn họ hát cái gì, nhưng âm thanh cao vút to rõ, khiến người nghe phấn chấn cả tinh thần.
“Người miền nam cổ họng thật tốt.” Vài thiếu niên mặc áo giáp xanh thêu Kim mãng (trăn vàng) đi cùng đường với Tiểu công gia, vừa đi vừa nói, “Lần trước ta hát mới hai câu, đã bị a mã mắng nửa ngày, chê ta quấy nhiễu thanh tĩnh của ông.” Đi tới trước mặt Tố Dĩ khựng lại, “Ơ, ta nói là ai đây, đây không phải là cái vị lần trước đụng phải Vạn tuế gia sao?”
Tố Dĩ không nhớ ra mấy vị gia trước mặt là ai, may nhờ Tiểu công gia giải vây, hướng về một vị bé nhất giới thiệu, “Tố Dĩ của chúng ta không phân biệt được người, đây là Duệ thân vương.” Hướng đến một vị lớn tuổi hơn, “Đây là Kính thân vương.”
Ơ, gặp ân nhân rồi! Tố Dĩ vội hành lễ, “Thỉnh an hai vị.”
Kính thân vương liếc qua liếc lại Tiểu công gia, “Hai người quen biết nhau à?”
Tố Dĩ quả thật bị câu “Tố Dĩ của chúng ta” của Tiểu công gia làm cho buồn nôn, đây gần như là quy chụp rồi! Nàng còn nhớ rõ Kính thân vương từng động tâm tư muốn lấy nàng đó, bây giờ khéo lại càng thêm rắc rối rồi.
Tiểu công gia tằng hắng, “Bằng hữu, người quen thôi.”
Duệ thân vương vuốt ve thanh Thổ Nhĩ Hỗ Đặc Yêu Đao *, trên mặt là vẻ già dặn không tương xứng với tuổi hắn, “Nghe nói trong cái rủi có cái may, được đến ngự tiền rồi hả? Vạn tuế gia đối đãi ngươi có tốt không?”
* Thổ Nhĩ Hỗ Đặc Yêu Đao: thanh đao tổ truyền của bộ tộc Thổ Nhĩ Hỗ Đặc, dài 85cm, đầu chuôi đao bằng bạc, hình tròn. Được Ác Ba Tích thủ lĩnh bộ tộc tặng lại cho vua Càn Long năm 1771 khi ông đến sơn trang nghỉ hè.
Tố Dĩ nhún gối nói, “Hồi bẩm Vương gia, Vạn tuế gia đối đãi với hạ nhân khoan hậu, nô tỳ tận tâm hầu hạ chủ tử, hết thảy đều tốt.”
Duệ thân vương gật gật đầu, “Lần trước ngươi nói còn một năm? Ở Dưỡng Tâm điện để ý làm việc, sang năm xuất cung cũng được thể diện.” Nói xong gọi Kính thân vương, “Đằng trước bên hồ nước có mấy con thú hoang, chúng ta thử chút tài nghệ trước nhỉ?”
Hai vị Vương gia mang theo đầy tớ của mình đi đến đó, Tố Dĩ kinh ngạc, luôn cảm thấy trong lời nói Duệ thân vương như hàm ý khác. Con rồng cháu phụng nhà đế vương không giống với con cái nhà bình thường, lúc đám trẻ khác đào trứng chim chơi côn trùng, bọn họ đã có nhìn tình thế chuyển hướng gió rồi. Nàng lẳng lặng nghĩ, hắn nhấn mạnh Dưỡng Tâm Điện, đại khái là có ẩn dụ khác. Dù gì diện mạo không tự lựa chọn được, nhưng có vài trường hợp cố ý tránh vẫn có thể làm được.
Tiểu công gia ngược lại không đi, mỉm cười nhìn nàng, “Hoàng thượng đã sai người đến rồi, chuyện luyện ưng sẽ có ý chỉ khác. Đến bãi săn phải trì hoãn mấy hôm, chừng đó ta sẽ đến tìm nàng.”
Tố Dĩ sợ hoàng đế nhìn thấy bọn họ công khai tán gẫu sẽ xé xác nàng, nhìn quanh quất nói, “Có gì nói sau đi ạ! Chủ tử lên tiếng nô tỳ mới đi được, lúc này cũng không thể rề rà nữa, gặp ngài sau!”
“Đừng sợ, Vạn tuế gia cùng mấy Thai Cát đến hồ chứa nước ngắm mặt trời lặn rồi, nói chuyện chút không sao đâu.” Tiểu công gia lại nói, “Lần trước chẳng phải ta nói đến Kiện Duệ Doanh sao, đã gặp a mã nàng rồi.”
Tố Dĩ vốn muốn cáo lui, nghe thấy hắn nhắc đến người nhà nàng, bàn chân trì trệ. Dù sao từ lần trước ngạch niết đến thăm đã cách nửa năm rồi, cũng không biết trong nhà có ổn không, bèn hỏi, “A mã nô tỳ có nói gì không? Tiểu công gia làm người tốt thì tốt đến cùng, nói cho nô tỳ biết đi!”
Tiểu công gia vốn không có ý định giữ lại, nói hết toàn bộ, “Nhà nàng chuyển nhà rồi, dời đến con hẻm Bá Nhi. Trong tháng sáu ông ngoại Quách La nàng đã mất rồi, không có đưa tin vào cung, sợ nàng đau buồn. Thời gian trước nàng được điều đến Ngự tiền, ta đã phái người truyền tin đến Tây Sơn, a mã nàng dặn nàng hầu hạ chủ tử cho tốt, trong nhà đều ổn, bảo nàng chớ lo lắng. Còn nữa, là nhị ca nàng… chuyện này ta lén cho nàng hay, nàng đừng có gấp mà lo lắng. Nhị ca nàng ở chung với một kỹ nữ được thoát tịch của phố Trúc Can, bị cáo lên Thuận Thiên Phủ, thành ra vướng vào rắc rối.”
Tố Dĩ a một tiếng, người vào thăm chỉ luôn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nàng vẫn luôn nghĩ ở nhà hẳn là xuôi chèo mát mái, nào ngờ đã chọc tới kiện cáo rồi. Thưa kiện cũng được đi, nhưng tội danh này, khiến nàng phải nói sao cho phải đây!
Tiểu công gia có chút ý hàm xúc lấy lòng, “Nàng yên tâm, ta đã sai người thông đường rồi, chuyện này đã ém nhẹm hơn phân nửa. Chờ săn bắn lần này xong hồi kinh, ta đoán không bao lâu cũng nên kết án rồi.”
Tố Dĩ nhìn hắn, trong nắng chiều mặt Tiểu công gia như bồ tát cứu khổ cứu nạn. Nàng cúi người thật thấp hành lễ với hắn, “Ngài thấy đó, ca ca nô tỳ không nên thân đã gây phiền phức cho ngài rồi. Ngài thật là người tốt, nô tỳ cảm kích ngài từ tận đáy lòng. Sau này có chuyện cần dùng tới nô tỳ ngài chỉ cần phân phó, nô tỳ có vượt lửa băng sông cũng phải báo đáp ân tình của ngài.”
“Chẳng đáng gì cả, có thể thì giúp một chút thôi mà, ta chưa từng xem nàng là người ngoài.” Hắn nói xong, không màng danh lợi cười cười, “Ta là người thích kết bè gọi bạn, lần sau nàng không xem ta như người ngoài, thì đã là phần thưởng cho ta mặt mũi lớn rồi.”
Tố Dĩ càng nhún gối thấp hơn, “Ngài làm tổn thọ nô tỳ rồi, nô tỳ thấp bé, nào dám kết giao tình cùng ngài chứ!”
Hắn kịp thời vươn tay một phen, “Nhiều lời khách sao cũng phiền, ta không thích nghe lời này. Trời trở lạnh rồi, ngày mai đi săn bẫy được con hồ ly ta sẽ làm cho nàng làm bao cổ.”
Tố Dĩ thụ sủng nhược kinh, rối rít xua tay, “Ngài quá khách khí rồi, nô tài ở trong cung chẳng thiếu thứ gì cả, cám ơn ý tốt của ngài, không cần đâu ạ.”
Bên này nói chuyện, Quỳnh Châu đều nghe cả vào tai, làm như thể bắt quả tang tại trận vậy. Xoay người nhìn nhìn, trời sắp tối rồi, phía hồ chứa nước có đoàn người ngựa đang chạy trở về. Cô ả hừ một tiếng, Vạn tuế gia rất ghét người của Ngự tiền không biết quy củ, Tố Dĩ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, không biết chủ tử sẽ có thái độ gì đây?