Chương : 42
Cung trang ống tay áo rộng rãi, bình thường không nhìn ra rõ, chỉ khi bắt được, mới phát hiện cánh tay nàng mảnh như vậy. Kể ra cũng không phải chưa từng chạm qua nữ nhân, nhưng lần đầu đụng phải quả tim như có cảm giác run run. Hoàng đế có chút kinh ngạc, đúng thật là non xanh nước biếc làm mềm hoá lòng người ư? Từ khi nào thì bắt đầu trở nên khác thường, ngay cả chính hắn cũng không nhớ ra.
“Trẫm nói muốn vả miệng ngươi ư? Tự quyết định!” Hắn quay mắt đi không nhìn nàng, trên tay lại không buông lỏng kiềm chế.
Lòng bàn tay của hắn ấm áp, cứ thế nắm chặt nàng không buông, nàng trì trệ ấp úng, “Chủ tử… nô tỳ không đi tìm Vinh tổng quản nữa, ngài thả ra đi!”
Hoàng đế làm như không nghe thấy, tim đập loạn nhịp, mi tâm chau lại. Tố Dĩ thấy hắn thất thần, cũng không dám lên tiếng nữa. Chẳng qua lực trên tay hắn mỗi lúc một lớn, nàng nhe răng toét miệng nghĩ đây là muốn động tư hình à? Không bỏ ra, vặn gãy tay rồi làm sao hầu hạ lão nhân gia ngài chứ! Nàng đau khủng khiếp, cuối cùng không chịu được nữa mới níu lấy ngón tay hắn, trong miệng thao thao nói, “Nô tỳ tội đáng chết, nô tỳ đại bất kính, nô tỳ lần sau sẽ luyện chút công phu lại đến cho chủ tử xả giận…”
Trên tay Hoàng đế mang nhẫn ban chỉ, là một chiếc nhẫn lớn màu xanh biếc, chiếm hơn nửa ngón tay cái. Dùng lực siết lấy nàng, vừa vặn còn đè lên tĩnh mạch, nhất thời cả cánh tay đã tê rần. Nói là dời tay hoàng đế, kỳ thật cũng chỉ là giả hình giả dạng thôi. Vỗ lên hai cái, chỉ hy vọng hắn buông ra, ai dám ngang hàng làm thật a! Nhưng Vạn tuế gia lại giống như xuất hồn vậy, không có chút phản ứng nào. Nàng quýnh đến đổ mồ hôi hột, cũng hít hà xin tha, “Chủ tử, cánh tay nô tỳ bỏ đi cũng không quan trọng, nhẫn ban chỉ của ngài quý giá, dùng lực lớn như vậy, kẻo mà…”
Nàng còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác không đúng lắm. Cánh tay siết nàng kia mặc dù từ từ nới lỏng, nhưng cánh tay còn lại thế mà đặt lên, đem đầu ngón tay của nàng áp giữa hai bàn tay hắn.
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngài đây là…”
Hoàng đế mím môi, từ từ cuộn ngón tay lại nắm lấy bàn tay nàng vào trong lòng bàn tay hắn.
Không được, tim sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài rồi! Tố Dĩ mặt đỏ lựng, tình cảnh này quá khó xử, tuy nói làm nô tài ngay cả mọi người đều là chủ tử, nhưng đôi khi phải kiêng kỵ một hai. Nam nữ thụ thụ bất thân, chủ tử là người tỏ tường, bấy giờ sao lại làm ra chuyện này!
May mà tiếp xúc không rõ kia rất nhanh đã trôi qua, hắn thổi lay một hồ nước xuân, sau đó phất phất ống tay áo, toàn thân trở lui. Động tác thuần thục liền mạch lưu loát, quả thực làm cho người ta hoài nghi hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trên mu bàn tay Tố Dĩ còn lưu lại nhiệt độ, đầu nghĩ mãi không ra. Ngó ngó gương mặt lạnh lùng của hắn, hắn quay người đi, tránh tầm mắt của nàng.
“Nói với Vinh Thọ, khấu trừ ngươi ba tháng tiền lương, xem như cho ngươi một bài học. Ngươi mắc tội quá nhiều, tất cả đều gom lại, đợi đến lúc thanh toán luôn một thể.” Hắn quay đầu lại, “Nhưng còn lập lại nợ cũ, ngươi có mà phải đeo lụa đỏ đến Thái Thị Khẩu.”
* Thái Thị Khẩu: tên pháp trường chém đầu ở đời Thanh.
Nàng chớp mắt thắc mắc: “Nô tỳ nhớ nữ nhân ban chết đều là thưởng lụa trắng mà, đến Thái Thị Khẩu không thấy nhiều.”
“Ngươi là phần thể diện độc nhất, có được không?” Hoàng đế phiền nàng, lời đứng đắn nói không được mấy câu, giả vờ ngây ngốc ấy mà không bao giờ cam làm người sau. Trong lòng hắn rối bời, khoát tay nói, “Ngươi ra ngoài đi, chỗ trẫm không cần ngươi hầu hạ.”
Nàng chần chờ bước chân, trông dáng vẻ hắn như rất không vui, đế vương tâm phải sử dụng quá lao lực, mình không có được bộ óc kia, vẫn nên yên ổn nghe sai sử thôi! Bèn nhún gối hành lễ, “Vậy nô tỳ chờ bên ngoài, Vạn tuế gia có gì phân phó cứ gọi một tiếng, nô tỳ lập tức vào ngay.”
Hoàng đế hơi quay mặt đi, nhìn nàng lui đến trước cửa vén rèm, chân dài sải bước, vạt áo đỏ trên mu bàn chân vung lên một độ cong khéo léo, người cũng đã đi ra ngoài.
Một mình hắn lẳng lặng ngồi trên mép giường, nơi này nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày nắng chiếu khắp nơi, nếu không che chắn còn thấy có hơi nóng. Vào đêm khí lạnh sẽ từ trong mỗi ngóc ngách thẩm thấu ra, len lỏi vào trong xương cốt. Hắn liếc thấy lò sưởi tay trên giường sưởi, hắn từ nhỏ đã sợ lạnh, cũng may nàng còn biết chuẩn bị cho hắn, coi như thái độ xử thế của nàng, là chút chăm lo săn sóc hiếm thấy.
Hắn ôm lò sưởi tay vào lòng, vỏ ngoài chạm rỗng mạ vàng còn dư lại hơi ấm, ôm lâu cũng rất ấm lòng. Hắn lần nữa thong thả bước đến gian ngoài, trên ngự án tấu chương chất đống cao cao, hắn không muốn phê. Làm hoàng đế đã hai năm, ngày càng cảm thấy trọng trách trên vai càng nặng. Mỗi ngày bị những chuyện chính vụ rối rắm dài dòng này làm vướng bận, ngoại trừ hưởng thụ đãi ngộ được người người người cúi đầu ra, hắn không hề có niềm vui nào khác. Vẫn là những tháng ngày làm a ca sống thoải mái hơn, ở trong Càn Đông Ngũ Sở chơi đùa, mỗi ngày đọc sách, chơi đấu vật, cưỡi ngựa bắn cung, thời gian còn lại đều thuộc về mình. Bây giờ thì không phải… hắn vuốt vuốt ngũ trảo * của con rồng vàng trên bàn, vì để thêm một ngón chân, mà mình tất bật bề bộn như con quay, đây chính là lạc thú làm hoàng đế.
* chỉ có vua mới được sử dụng những đồ có hoa văn con rồng 5 móng (ngũ trảo), hoàng tử thì là 4 móng.
Cạnh giá bút, phong giấy trắng kia lại một lần nữa hấp dẫn ánh mắt hắn, kỳ thật không xem là tranh chữ, không đóng dấu cũng không có đề chữ, nhưng mười sáu chữ với nét mực cứng cáp, tựa như những dòng chữ khắc trên vách đá, đục lên trái tim người. Hắn duỗi tay nhẹ vuốt lên hai chữ thiếu một nét kia, dần dần có chút ý cười. Nhớ lại ánh mắt của nàng khi ấy, chân chất ngây thơ, có loại tâm tình đắc ý như nhặt được của quý vậy. Cũng xác thực là quý hiếm, là một con người hiếm thấy đã hai mươi tuổi còn có trái tim của trẻ con. Làm cô cô, thần khí của nàng hiện ra như thật, nàng thạo lễ nghi quy củ, song nàng chân chất bẩm sinh, căn bản không biết thế nào là xu nịnh.
Vừa rồi hắn quả thật có chút nắng mưa thất thường, nếu đổi lại là Quỳnh Châu hoặc là người khác, sớm đã mặc hắn “ta cần ta cứ lấy” rồi. Nàng thì sao? Nàng nói “nô tỳ lần sau sẽ luyện chút công phu lại đến cho chủ tử xả giận”, lúc ấy chút nhu tình kia đã chết non từ trong tã lót, nàng không hiểu phong tình, làm cho người khác buồn bực. Song vừa tức vừa buồn cười, cũng chẳng rõ nàng ta là đại trí giả ngu hay là đang trốn tránh nữa. Có lẽ nàng biết cả, chẳng qua là kháng cự, bởi vì hoàng cung sẽ bẻ gãy đôi cánh của nàng, khiến nàng biến thành tàn tật. Lần đầu tiên đối với một người hắn cảm thấy bất lực như vậy, định thần ngẫm nghĩ, thôi, tùy nàng vậy. Tính cách tung bay của nàng, thích hợp với thảo nguyên rộng lớn hơn, ở lại sẽ chỉ có hủy hoại nàng. May mà còn có một năm, một năm sau thế nào, đến lúc đó hẵng tính!
Cửa sổ chánh điện vẫn chưa đóng hết, phía tây hơi hé ra một khe hở, hắn quét mắt qua, đúng lúc bắt gặp nàng. Kỳ quái, nàng không đứng dưới hành lang chờ hầu, ngồi xổm cạnh bồn hoa không biết đang làm gì. Hoàng đế chăm chú nhìn nửa ngày, nàng không hề xê dịch, bẻ nhánh cây gảy gảy trong đất, khiến hắn nổi hứng tò mò.
“To thật ấy, cắn một cái sẽ không chết người đâu nhỉ!” Tố Dĩ lầm bầm, nàng là người hễ quyết định là phải thực hành ngay, so với những trò hãm hại ngáng chân khác, loại chuyện kia náo không tốt sẽ phá hủy cả đời người ta. Giờ nàng muốn xả giận, cho nên để cho Quỳnh Châu chịu chút nỗi đau da thịt là đủ rồi.
Nàng cười hắc hắc, cười một lúc phát hiện mình không mang hũ đựng. Cũng không thể bắt tay không được! Kiến ở chỗ này lớn khoảng gấp ba kiến thường, mình thành công xem như là không giả, cũng không dám tùy tiện túm trong tay. Nàng chưa từng tới bãi săn, không biết có độc hay không, rủi như mình bị cắn, thế thì chả còn lợi lộc gì rồi.
Nàng ngồi chọc ngoáy hồi lâu, đang định ngày khác tái chiến, đuôi mắt bỗng liếc thấy bên cạnh có vạt áo màu thạch thanh. Nàng thầm kêu không ổn, tay khựng lại, ngửa mặt nhìn lên, “Chủ tử còn chưa ngủ ạ?”
Hoàng đế đứng chắp tay, “Ngươi đang làm gì? Lớn vậy rồi, còn chơi cái này?”
Nàng lúng túng, cũng không thể nói với hoàng đế nàng bắt kiến là để hại người khác được! Ấp úng một hồi mới nói, “Ở không, mò chơi thôi ạ.”
Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, “Kiến ở nơi này rất dữ, không chỉ cắn rất đau, mà còn có mùi. Cẩn thận chút, đừng có dùng tay bắt. Nếu muốn hại người, trước tiên tìm một ống trúc đựng, cầm cọng cỏ mà gẩy vào trong, đừng có dùng tay, biết không?”
Tố Dĩ há hốc miệng nghe ngây người, Vạn tuế gia là Bồ Tát sống nha, ngay cả cái này cũng đoán ra được? Chỉ là không thể thừa nhận, vị hoàng đế công chính vô tư này, nếu để hắn biết nha hoàn hầu hạ mình bụng dạ xấu xa, không chừng sau này thu thập nàng thế nào đây! Nàng rối rít lắc đầu, cười gượng nói, “Chủ tử nói đùa, nô tỳ không muốn hại ai cả ạ… thật… thật không có!”
Nói dối mà không thở mạnh, hoàng đế cũng không bóc trần nàng, quay mặt sang nhìn đến trị phòng trực đêm, ừm một tiếng, “Lúc nhỏ trẫm cũng từng làm loại chuyện này, không sao, ai mà không có chút ý nghĩ xấu! Chẳng qua lúc trẫm cùng người ta so chiêu là mùa hè, mùa hè tốt, muốn gì thì có cái đó. Ngươi có biết loại sâu róm trên cây này không? Gọi là Dương lạt tử, người Bắc kinh gọi là Hủy hôi nhi, dính vào sẽ vừa rát vừa nhức. Trẫm bắt một con bỏ vào nón che nắng của thái giám, vừa trượt xuống nó bèn chui tọt vào trong cổ áo.”
* Dương lạt tử (Hủy hôi nhi): một loại sâu có gai độc.
Tố Dĩ rụt lưỡi, loại sâu này nào phải vừa chứ, đụng vào là đau muốn chết rồi. Một cậu bé làm chuyện xấu hại đến cả nhà, thảo nào có thể làm hoàng đế!
“Đừng nhìn trẫm, trẫm khi đó còn nhỏ, cả ngày suy đoán lung tung.” Hắn liếc nàng, “Ngươi bây giờ đang làm chuyện khi trẫm bảy tám tuổi, trước đó còn không chuẩn bị đủ đồ, thật chả có tiền đồ.”
Tố Dĩ co giật khóe miệng, “Chủ tử dạy phải ạ.”
Hoàng đế luồn tay vào túi áo, móc ra bình hít Vạn Hác Tùng Phong kia. Mở nắp rồi ngồi xổm xuống gõ gõ, gõ sạch khói bọt bên trong rồi đưa qua, “Dùng cái này này.”
Tố Dĩ trợn mắt há hốc mồm, “Chủ tử quả là ‘thể thiên cách vật’, nô tỳ bội phục ạ!”
* Thể thiên cách vật: có khả năng quan sát thiên ý, hiểu rõ quy luật của sự vật mà thích ứng với nó.
Hoàng đế liếc nàng một cái đầy khinh thường, “Đừng nói nhảm nữa, cho ngươi thì nhận lấy.”
Nàng liếm môi cầm lấy cái bình rồi gảy vào, ngặt nỗi miệng bình nhỏ, muốn đi vào không dễ lắm. Cộng thêm hoàng đế ở bên cạnh nhìn, nàng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, trông như làm không đúng cách.
“Ngốc thật!” trông điệu bộ lóng nga lóng ngóng của nàng, hoàng đế nhìn không nổi nữa, dứt khoát xắn tay áo đích thân động thủ, “Để trẫm.”
Tố Dĩ bị đuổi sang một bên, ở bên cạnh châu đầu nhìn. Hoàng đế ngắt một cọng cỏ non, xoay người nhổ lên cỏ một ngụm nước bọt một cách đầy nhã nhặn, người trong nghề đều biết cách câu kiến, câu con nào chuẩn con đó. Nàng thở dài, đây là Long Tiên nhử mồi rồi, mấy con kiến này thế mà có phúc khí thật! (long tiên: nước miếng rồng)
Hoàng đế tay nghề thành thục, rất nhanh đã bắt được mười mấy con. Bình hít là bình pha lê, hơi trong suốt. Ngược sáng chiếu chiếu, mấy con kiến ở bên trong bò rất hăng hái. Hắn cảm thấy mỹ mãn, trò trẻ con này cách rất nhiều năm, cũng sắp quên rồi. Hôm nay nhờ phúc của cô nàng không ra hồn này mà được ôn lại một lần, lòng đầy thích thú.
Tố Dĩ nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của hắn mà kinh ngạc không thôi, hắn có làn môi đẹp đầy đặn, cười lên ẩn hiện đôi má lúm đồng tiền, là vẻ mềm mại ngọt ngào không hề giống với điệu bộ đanh mặt bình thường. Lồng ngực nàng nhảy thình thịch, trời ơi, sao Vạn tuế gia lại đẹp thế này! Cũng phải thôi, khuôn mặt thế này, nếu không giả vờ chỉ sợ uy nghiêm sẽ giảm bớt mất thôi.
Hoàng đế xoay người đi vào điện, thái giám đứng trực trước cửa ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, Vạn tuế gia làm cái chuyện tầm thường này, có thấy cũng làm như không thấy. Hoàng đế dĩ nhiên chẳng hề quan tâm, chỉ ném lại câu, “Theo trẫm.”
Tố Dĩ theo hắn vào gian ngoài, hắn đặt bình hít lên bàn, nàng lập tức chân chó múc nước cho hắn rửa tay, mặt cười toe toét nói, “Chủ tử ngài quả là toàn tài, thiên hạ mà không có ngài thì không xong rồi!”
Hoàng đế không thèm nghe nàng tâng bốc, lau tay nói, “Thế mà ngươi còn nói là biết chơi côn trùng, bọ hung không làm khó được ngươi, vài con kiến đã khiến ngươi lộ tẩy rồi. Hóa ra là kỹ năng giang hồ mãi võ, giỏi nói chả giỏi luyện.”
“Nô tỳ đã giấu dốt ạ.” Nàng thu liễm đồng ý.
Hoàng đế hừ một tiếng, “Lại còn tự dát vàng cho mình. Nói xem, ngươi bắt kiến để làm gì?”
Tố Dĩ giữ vững tôn chỉ “đánh chết không nói thật”, giả vờ giả vịt, “Nô tỳ chẳng qua chỉ thọc ổ kiến chút thôi, là ngài lấy bình hít ra, nô tỳ vốn đâu có muốn bắt.”
Hoàng đế là người tinh tường, nghe vậy tỉnh rụi như không đẩy bình hít đến trước, “Vậy tính một phần của trẫm vào, ngươi cầm đi, nên làm gì thì làm.”
Tố Dĩ nhún người tạ ơn nhận lấy, thầm nghĩ hoàng đế thật thông minh, hắn nhất định là phát hiện nàng muốn trả thù Quỳnh Châu đây mà. Nếu đã biết còn không ngăn cản, tội cho Quỳnh Châu người ta cứ hễ mở miệng một tiếng là chủ tử đối với cô ta ‘yêu mà không dám nói’. Quả nhiên tự cổ quân vương đa bạc tình, nếu để cô ả biết nội tình, thể nào cũng sẽ đau lòng chết mất thôi!
“Trẫm nói muốn vả miệng ngươi ư? Tự quyết định!” Hắn quay mắt đi không nhìn nàng, trên tay lại không buông lỏng kiềm chế.
Lòng bàn tay của hắn ấm áp, cứ thế nắm chặt nàng không buông, nàng trì trệ ấp úng, “Chủ tử… nô tỳ không đi tìm Vinh tổng quản nữa, ngài thả ra đi!”
Hoàng đế làm như không nghe thấy, tim đập loạn nhịp, mi tâm chau lại. Tố Dĩ thấy hắn thất thần, cũng không dám lên tiếng nữa. Chẳng qua lực trên tay hắn mỗi lúc một lớn, nàng nhe răng toét miệng nghĩ đây là muốn động tư hình à? Không bỏ ra, vặn gãy tay rồi làm sao hầu hạ lão nhân gia ngài chứ! Nàng đau khủng khiếp, cuối cùng không chịu được nữa mới níu lấy ngón tay hắn, trong miệng thao thao nói, “Nô tỳ tội đáng chết, nô tỳ đại bất kính, nô tỳ lần sau sẽ luyện chút công phu lại đến cho chủ tử xả giận…”
Trên tay Hoàng đế mang nhẫn ban chỉ, là một chiếc nhẫn lớn màu xanh biếc, chiếm hơn nửa ngón tay cái. Dùng lực siết lấy nàng, vừa vặn còn đè lên tĩnh mạch, nhất thời cả cánh tay đã tê rần. Nói là dời tay hoàng đế, kỳ thật cũng chỉ là giả hình giả dạng thôi. Vỗ lên hai cái, chỉ hy vọng hắn buông ra, ai dám ngang hàng làm thật a! Nhưng Vạn tuế gia lại giống như xuất hồn vậy, không có chút phản ứng nào. Nàng quýnh đến đổ mồ hôi hột, cũng hít hà xin tha, “Chủ tử, cánh tay nô tỳ bỏ đi cũng không quan trọng, nhẫn ban chỉ của ngài quý giá, dùng lực lớn như vậy, kẻo mà…”
Nàng còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác không đúng lắm. Cánh tay siết nàng kia mặc dù từ từ nới lỏng, nhưng cánh tay còn lại thế mà đặt lên, đem đầu ngón tay của nàng áp giữa hai bàn tay hắn.
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngài đây là…”
Hoàng đế mím môi, từ từ cuộn ngón tay lại nắm lấy bàn tay nàng vào trong lòng bàn tay hắn.
Không được, tim sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài rồi! Tố Dĩ mặt đỏ lựng, tình cảnh này quá khó xử, tuy nói làm nô tài ngay cả mọi người đều là chủ tử, nhưng đôi khi phải kiêng kỵ một hai. Nam nữ thụ thụ bất thân, chủ tử là người tỏ tường, bấy giờ sao lại làm ra chuyện này!
May mà tiếp xúc không rõ kia rất nhanh đã trôi qua, hắn thổi lay một hồ nước xuân, sau đó phất phất ống tay áo, toàn thân trở lui. Động tác thuần thục liền mạch lưu loát, quả thực làm cho người ta hoài nghi hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trên mu bàn tay Tố Dĩ còn lưu lại nhiệt độ, đầu nghĩ mãi không ra. Ngó ngó gương mặt lạnh lùng của hắn, hắn quay người đi, tránh tầm mắt của nàng.
“Nói với Vinh Thọ, khấu trừ ngươi ba tháng tiền lương, xem như cho ngươi một bài học. Ngươi mắc tội quá nhiều, tất cả đều gom lại, đợi đến lúc thanh toán luôn một thể.” Hắn quay đầu lại, “Nhưng còn lập lại nợ cũ, ngươi có mà phải đeo lụa đỏ đến Thái Thị Khẩu.”
* Thái Thị Khẩu: tên pháp trường chém đầu ở đời Thanh.
Nàng chớp mắt thắc mắc: “Nô tỳ nhớ nữ nhân ban chết đều là thưởng lụa trắng mà, đến Thái Thị Khẩu không thấy nhiều.”
“Ngươi là phần thể diện độc nhất, có được không?” Hoàng đế phiền nàng, lời đứng đắn nói không được mấy câu, giả vờ ngây ngốc ấy mà không bao giờ cam làm người sau. Trong lòng hắn rối bời, khoát tay nói, “Ngươi ra ngoài đi, chỗ trẫm không cần ngươi hầu hạ.”
Nàng chần chờ bước chân, trông dáng vẻ hắn như rất không vui, đế vương tâm phải sử dụng quá lao lực, mình không có được bộ óc kia, vẫn nên yên ổn nghe sai sử thôi! Bèn nhún gối hành lễ, “Vậy nô tỳ chờ bên ngoài, Vạn tuế gia có gì phân phó cứ gọi một tiếng, nô tỳ lập tức vào ngay.”
Hoàng đế hơi quay mặt đi, nhìn nàng lui đến trước cửa vén rèm, chân dài sải bước, vạt áo đỏ trên mu bàn chân vung lên một độ cong khéo léo, người cũng đã đi ra ngoài.
Một mình hắn lẳng lặng ngồi trên mép giường, nơi này nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày nắng chiếu khắp nơi, nếu không che chắn còn thấy có hơi nóng. Vào đêm khí lạnh sẽ từ trong mỗi ngóc ngách thẩm thấu ra, len lỏi vào trong xương cốt. Hắn liếc thấy lò sưởi tay trên giường sưởi, hắn từ nhỏ đã sợ lạnh, cũng may nàng còn biết chuẩn bị cho hắn, coi như thái độ xử thế của nàng, là chút chăm lo săn sóc hiếm thấy.
Hắn ôm lò sưởi tay vào lòng, vỏ ngoài chạm rỗng mạ vàng còn dư lại hơi ấm, ôm lâu cũng rất ấm lòng. Hắn lần nữa thong thả bước đến gian ngoài, trên ngự án tấu chương chất đống cao cao, hắn không muốn phê. Làm hoàng đế đã hai năm, ngày càng cảm thấy trọng trách trên vai càng nặng. Mỗi ngày bị những chuyện chính vụ rối rắm dài dòng này làm vướng bận, ngoại trừ hưởng thụ đãi ngộ được người người người cúi đầu ra, hắn không hề có niềm vui nào khác. Vẫn là những tháng ngày làm a ca sống thoải mái hơn, ở trong Càn Đông Ngũ Sở chơi đùa, mỗi ngày đọc sách, chơi đấu vật, cưỡi ngựa bắn cung, thời gian còn lại đều thuộc về mình. Bây giờ thì không phải… hắn vuốt vuốt ngũ trảo * của con rồng vàng trên bàn, vì để thêm một ngón chân, mà mình tất bật bề bộn như con quay, đây chính là lạc thú làm hoàng đế.
* chỉ có vua mới được sử dụng những đồ có hoa văn con rồng 5 móng (ngũ trảo), hoàng tử thì là 4 móng.
Cạnh giá bút, phong giấy trắng kia lại một lần nữa hấp dẫn ánh mắt hắn, kỳ thật không xem là tranh chữ, không đóng dấu cũng không có đề chữ, nhưng mười sáu chữ với nét mực cứng cáp, tựa như những dòng chữ khắc trên vách đá, đục lên trái tim người. Hắn duỗi tay nhẹ vuốt lên hai chữ thiếu một nét kia, dần dần có chút ý cười. Nhớ lại ánh mắt của nàng khi ấy, chân chất ngây thơ, có loại tâm tình đắc ý như nhặt được của quý vậy. Cũng xác thực là quý hiếm, là một con người hiếm thấy đã hai mươi tuổi còn có trái tim của trẻ con. Làm cô cô, thần khí của nàng hiện ra như thật, nàng thạo lễ nghi quy củ, song nàng chân chất bẩm sinh, căn bản không biết thế nào là xu nịnh.
Vừa rồi hắn quả thật có chút nắng mưa thất thường, nếu đổi lại là Quỳnh Châu hoặc là người khác, sớm đã mặc hắn “ta cần ta cứ lấy” rồi. Nàng thì sao? Nàng nói “nô tỳ lần sau sẽ luyện chút công phu lại đến cho chủ tử xả giận”, lúc ấy chút nhu tình kia đã chết non từ trong tã lót, nàng không hiểu phong tình, làm cho người khác buồn bực. Song vừa tức vừa buồn cười, cũng chẳng rõ nàng ta là đại trí giả ngu hay là đang trốn tránh nữa. Có lẽ nàng biết cả, chẳng qua là kháng cự, bởi vì hoàng cung sẽ bẻ gãy đôi cánh của nàng, khiến nàng biến thành tàn tật. Lần đầu tiên đối với một người hắn cảm thấy bất lực như vậy, định thần ngẫm nghĩ, thôi, tùy nàng vậy. Tính cách tung bay của nàng, thích hợp với thảo nguyên rộng lớn hơn, ở lại sẽ chỉ có hủy hoại nàng. May mà còn có một năm, một năm sau thế nào, đến lúc đó hẵng tính!
Cửa sổ chánh điện vẫn chưa đóng hết, phía tây hơi hé ra một khe hở, hắn quét mắt qua, đúng lúc bắt gặp nàng. Kỳ quái, nàng không đứng dưới hành lang chờ hầu, ngồi xổm cạnh bồn hoa không biết đang làm gì. Hoàng đế chăm chú nhìn nửa ngày, nàng không hề xê dịch, bẻ nhánh cây gảy gảy trong đất, khiến hắn nổi hứng tò mò.
“To thật ấy, cắn một cái sẽ không chết người đâu nhỉ!” Tố Dĩ lầm bầm, nàng là người hễ quyết định là phải thực hành ngay, so với những trò hãm hại ngáng chân khác, loại chuyện kia náo không tốt sẽ phá hủy cả đời người ta. Giờ nàng muốn xả giận, cho nên để cho Quỳnh Châu chịu chút nỗi đau da thịt là đủ rồi.
Nàng cười hắc hắc, cười một lúc phát hiện mình không mang hũ đựng. Cũng không thể bắt tay không được! Kiến ở chỗ này lớn khoảng gấp ba kiến thường, mình thành công xem như là không giả, cũng không dám tùy tiện túm trong tay. Nàng chưa từng tới bãi săn, không biết có độc hay không, rủi như mình bị cắn, thế thì chả còn lợi lộc gì rồi.
Nàng ngồi chọc ngoáy hồi lâu, đang định ngày khác tái chiến, đuôi mắt bỗng liếc thấy bên cạnh có vạt áo màu thạch thanh. Nàng thầm kêu không ổn, tay khựng lại, ngửa mặt nhìn lên, “Chủ tử còn chưa ngủ ạ?”
Hoàng đế đứng chắp tay, “Ngươi đang làm gì? Lớn vậy rồi, còn chơi cái này?”
Nàng lúng túng, cũng không thể nói với hoàng đế nàng bắt kiến là để hại người khác được! Ấp úng một hồi mới nói, “Ở không, mò chơi thôi ạ.”
Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, “Kiến ở nơi này rất dữ, không chỉ cắn rất đau, mà còn có mùi. Cẩn thận chút, đừng có dùng tay bắt. Nếu muốn hại người, trước tiên tìm một ống trúc đựng, cầm cọng cỏ mà gẩy vào trong, đừng có dùng tay, biết không?”
Tố Dĩ há hốc miệng nghe ngây người, Vạn tuế gia là Bồ Tát sống nha, ngay cả cái này cũng đoán ra được? Chỉ là không thể thừa nhận, vị hoàng đế công chính vô tư này, nếu để hắn biết nha hoàn hầu hạ mình bụng dạ xấu xa, không chừng sau này thu thập nàng thế nào đây! Nàng rối rít lắc đầu, cười gượng nói, “Chủ tử nói đùa, nô tỳ không muốn hại ai cả ạ… thật… thật không có!”
Nói dối mà không thở mạnh, hoàng đế cũng không bóc trần nàng, quay mặt sang nhìn đến trị phòng trực đêm, ừm một tiếng, “Lúc nhỏ trẫm cũng từng làm loại chuyện này, không sao, ai mà không có chút ý nghĩ xấu! Chẳng qua lúc trẫm cùng người ta so chiêu là mùa hè, mùa hè tốt, muốn gì thì có cái đó. Ngươi có biết loại sâu róm trên cây này không? Gọi là Dương lạt tử, người Bắc kinh gọi là Hủy hôi nhi, dính vào sẽ vừa rát vừa nhức. Trẫm bắt một con bỏ vào nón che nắng của thái giám, vừa trượt xuống nó bèn chui tọt vào trong cổ áo.”
* Dương lạt tử (Hủy hôi nhi): một loại sâu có gai độc.
Tố Dĩ rụt lưỡi, loại sâu này nào phải vừa chứ, đụng vào là đau muốn chết rồi. Một cậu bé làm chuyện xấu hại đến cả nhà, thảo nào có thể làm hoàng đế!
“Đừng nhìn trẫm, trẫm khi đó còn nhỏ, cả ngày suy đoán lung tung.” Hắn liếc nàng, “Ngươi bây giờ đang làm chuyện khi trẫm bảy tám tuổi, trước đó còn không chuẩn bị đủ đồ, thật chả có tiền đồ.”
Tố Dĩ co giật khóe miệng, “Chủ tử dạy phải ạ.”
Hoàng đế luồn tay vào túi áo, móc ra bình hít Vạn Hác Tùng Phong kia. Mở nắp rồi ngồi xổm xuống gõ gõ, gõ sạch khói bọt bên trong rồi đưa qua, “Dùng cái này này.”
Tố Dĩ trợn mắt há hốc mồm, “Chủ tử quả là ‘thể thiên cách vật’, nô tỳ bội phục ạ!”
* Thể thiên cách vật: có khả năng quan sát thiên ý, hiểu rõ quy luật của sự vật mà thích ứng với nó.
Hoàng đế liếc nàng một cái đầy khinh thường, “Đừng nói nhảm nữa, cho ngươi thì nhận lấy.”
Nàng liếm môi cầm lấy cái bình rồi gảy vào, ngặt nỗi miệng bình nhỏ, muốn đi vào không dễ lắm. Cộng thêm hoàng đế ở bên cạnh nhìn, nàng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, trông như làm không đúng cách.
“Ngốc thật!” trông điệu bộ lóng nga lóng ngóng của nàng, hoàng đế nhìn không nổi nữa, dứt khoát xắn tay áo đích thân động thủ, “Để trẫm.”
Tố Dĩ bị đuổi sang một bên, ở bên cạnh châu đầu nhìn. Hoàng đế ngắt một cọng cỏ non, xoay người nhổ lên cỏ một ngụm nước bọt một cách đầy nhã nhặn, người trong nghề đều biết cách câu kiến, câu con nào chuẩn con đó. Nàng thở dài, đây là Long Tiên nhử mồi rồi, mấy con kiến này thế mà có phúc khí thật! (long tiên: nước miếng rồng)
Hoàng đế tay nghề thành thục, rất nhanh đã bắt được mười mấy con. Bình hít là bình pha lê, hơi trong suốt. Ngược sáng chiếu chiếu, mấy con kiến ở bên trong bò rất hăng hái. Hắn cảm thấy mỹ mãn, trò trẻ con này cách rất nhiều năm, cũng sắp quên rồi. Hôm nay nhờ phúc của cô nàng không ra hồn này mà được ôn lại một lần, lòng đầy thích thú.
Tố Dĩ nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của hắn mà kinh ngạc không thôi, hắn có làn môi đẹp đầy đặn, cười lên ẩn hiện đôi má lúm đồng tiền, là vẻ mềm mại ngọt ngào không hề giống với điệu bộ đanh mặt bình thường. Lồng ngực nàng nhảy thình thịch, trời ơi, sao Vạn tuế gia lại đẹp thế này! Cũng phải thôi, khuôn mặt thế này, nếu không giả vờ chỉ sợ uy nghiêm sẽ giảm bớt mất thôi.
Hoàng đế xoay người đi vào điện, thái giám đứng trực trước cửa ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, Vạn tuế gia làm cái chuyện tầm thường này, có thấy cũng làm như không thấy. Hoàng đế dĩ nhiên chẳng hề quan tâm, chỉ ném lại câu, “Theo trẫm.”
Tố Dĩ theo hắn vào gian ngoài, hắn đặt bình hít lên bàn, nàng lập tức chân chó múc nước cho hắn rửa tay, mặt cười toe toét nói, “Chủ tử ngài quả là toàn tài, thiên hạ mà không có ngài thì không xong rồi!”
Hoàng đế không thèm nghe nàng tâng bốc, lau tay nói, “Thế mà ngươi còn nói là biết chơi côn trùng, bọ hung không làm khó được ngươi, vài con kiến đã khiến ngươi lộ tẩy rồi. Hóa ra là kỹ năng giang hồ mãi võ, giỏi nói chả giỏi luyện.”
“Nô tỳ đã giấu dốt ạ.” Nàng thu liễm đồng ý.
Hoàng đế hừ một tiếng, “Lại còn tự dát vàng cho mình. Nói xem, ngươi bắt kiến để làm gì?”
Tố Dĩ giữ vững tôn chỉ “đánh chết không nói thật”, giả vờ giả vịt, “Nô tỳ chẳng qua chỉ thọc ổ kiến chút thôi, là ngài lấy bình hít ra, nô tỳ vốn đâu có muốn bắt.”
Hoàng đế là người tinh tường, nghe vậy tỉnh rụi như không đẩy bình hít đến trước, “Vậy tính một phần của trẫm vào, ngươi cầm đi, nên làm gì thì làm.”
Tố Dĩ nhún người tạ ơn nhận lấy, thầm nghĩ hoàng đế thật thông minh, hắn nhất định là phát hiện nàng muốn trả thù Quỳnh Châu đây mà. Nếu đã biết còn không ngăn cản, tội cho Quỳnh Châu người ta cứ hễ mở miệng một tiếng là chủ tử đối với cô ta ‘yêu mà không dám nói’. Quả nhiên tự cổ quân vương đa bạc tình, nếu để cô ả biết nội tình, thể nào cũng sẽ đau lòng chết mất thôi!