Chương : 70
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đảo mắt đến giao thừa, trong cung khắp chốn giăng đèn kết hoa, sẵn sàng tạm biệt năm cũ đón chào một năm mới. Năm mới tình cảnh mới, mưa tuyết liên miên rốt cuộc đã trôi qua, đến những ngày cuối năm trời nắng đẹp, ánh mặt trời đã lâu không thấy, chiếu qua đầu rọi xuống dưới, trong gió Tây Bắc cũng có thể cảm thấy một tia ấm áp.
Vạn Tuế Gia nói được thì làm được, thật sự bố trí một thái giám truyền thư, chuyên quản thư từ qua lại giữa họ. Thư cũng rất nhiều, căn bản một canh giờ có thể nhận được hai lá, toàn là những lời riêng tư ngọt ngấy, còn ép nàng phải hồi âm. Thế là một quyển giấy trắng rất nhanh thì dùng hết, càng để lâu càng không có chỗ chất đống, Hoàng đế ở Càn Thanh Cung sau giá sách đặt riêng một ngăn tủ, dùng để lưu trữ số thư tình này, chìa khóa treo trong phòng làm việc của hắn, do hắn tự mình bảo quản.
Sau khi Quỳnh Châu đi vốn không có ý định tái thiết Tư khâm nữa, sau sợ cây to đón gió, nên từ Tẩm cục chọn một người đến. Cung nữ mới nhậm chức tên Tuệ Tú, mười sáu mười bảy tuổi, người cũng như tên, nói chuyện và làm việc đều khiến người khác thích, đúng là một cô nương tú ngoại tuệ trung (ngoài đẹp trong thông minh). Nữ quan ngự tiền cấp bậc đều như nhau, nhưng cô ta thấy Na Trinh và Tố Dĩ vẫn quen gọi họ là cô cô. Không tự nâng mình lên quá cao, gặp chuyện có thể tâng bốc người khác, cô bé như vậy rất hiếm thấy. Dưỡng Tâm điện cuối cùng có bầu không khí khiêm nhường tôn kính lẫn nhau, mọi người tận tâm làm việc, cùng hòa thuận ở chung, cho dù là bầu bạn với vua, cũng không cần đấu tranh nội bộ, cả ngày đề phòng người nào cả.
Đêm 30 phải treo tranh tết, các cung thì mặc các cung, đám Tố Dĩ mặc kệ nơi khác, chỉ để ý hầu hạ Dưỡng Tâm điện. Dùng bản khắc hình cây dương liễu ấn lấy nét, rồi tự mình động thủ điền màu vào. Cần ấn nhiều nhất là môn thần, trông coi môn hộ toàn dựa vào ông ấy cả mà. Sau đó chính là em bé ôm cá, Phúc Lộc Thọ, còn có tranh mục đồng chăn trâu “nghênh xuân đón phúc”.
Đang bận rộn tô vẽ, thái giám truyền thư Hồng Nhạn Nhi bỗng xốc màn đi vào, thò đầu ngó lên bàn bát tiên, “Woa, tay nghề thật không tệ, có thể lấy đến trên Thiên Kiều đổi nửa bát bột bắp đó.”
* thiên kiều: giao lộ, hoặc là chỉ nơi giao thông đông đúc, tập trung buôn bán.
Na Trinh cười theo, “Chứ sao, cũng không xem là ai vẽ! Nhắc tới thiên kiều, nghe nói bây giờ có một thứ đồ chơi gọi là Kính tây dương. Là một cái hộp lớn hình vuông, ba mặt đục lỗ. Nhìn sát vào có thể thấy đủ loại đủ dạng cảnh tây hồ, còn có thể động nữa, có đúng không?”
Hồng Nhạn Nhi à một tiếng, “Cô là nói phim đèn chiếu hả! Không phải biết động đâu, thương gia phía sau có cần tay gạt, dán bức tranh nhỏ lên bánh xe, giống như lấy nước giếng vậy, gạt một cái bánh xe sẽ chuyển động, hình ảnh liền theo đó mà thay đổi thôi! Cảnh Tây Hồ là ẹ nhất rồi đấy, những thứ đẹp mắt các cô còn chưa từng thấy đâu.” Hắn lắc đầu chắt lưỡi cười, “Lúc tôi còn ở Tạo Biện Xử cùng sư phụ xuất cung, tốn một đồng xem mười bức ảnh, bên trong còn có Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh. Khụ, ra đòn phải nói a… cởi hết mà đánh. Đánh cho rối tinh rối mù, Kim Cô Bổng cũng không cần. Sắn tay áo quần ẩu, núi thịt chồng núi thịt, thế mới gọi là đẹp!”
Đám cô nương hai mặt nhìn nhau, “Tây Du Ký” bị cải biên, Tôn Ngộ Không mà cùng Bạch Cốt Tinh không minh bạch á! Tố Dĩ đề bút chấm chấm vào trong nước sơn vàng, đoán Hồng Nhạn Nhi đến chín phần lại là mang theo thánh dụ. Tuy nói Vạn Tuế Gia ngoài mặt đề bạt hắn làm thái giám tư lễ, nhưng chạy tới chạy lui kiểu này, sớm hay muộn cũng sẽ khiến người khác phát hiện. Lại nói lấy tên gì không lấy, tên Hồng Nhạn. Hồng Nhạn ngoài đưa thư tình còn có cái gì? Vạn Tuế Gia có đôi khi cũng chỉ “lo trước chẳng lo sau”, gặp phải vấn đề tình cảm cái là hoảng thần liền.
“Tối nay là bữa cơm đoàn viên, các chủ nhân trong cung đều đến Càn Thanh Cung ăn sủi cảo chay, Lão Phật Gia cũng qua đó, buổi chiều phải chuẩn bị rồi.” Hồng Nhạn Nhi ngồi lên ghế đẩu sưởi ấm, “Phủ Nội Vụ kêu lĩnh áo mới, tôi còn chưa đi, các cô đi chưa?”
Tuệ Tú nói, “Chúng tôi lĩnh lâu rồi, là áo bông lụa mỏng đấy. Tôi chưa từng đến ngự tiền không biết, thì ra nữ quan ăn tết có thể mặc màu đỏ tía, trước kia cô cô trong cục cũng không được ăn diện thế đâu, thích thật đấy!”
Cô nương trẻ tuổi thích mặc đồ đỏ, vào cung nhiều quy củ, xanh đỏ loè loẹt không đến phiên nô tài, quanh năm suốt tháng là màu tương màu lục đậm, ngay cả viền áo cũng chỉ có thể sử dụng vải sa tanh màu xanh. Na Trinh cười cười, “Trong cục thì tính làm gì, trên vai gánh phẩm cấp cũng không quan trọng. Chỉ có ngự tiền mới có tư cách, đây là phần tôn vinh độc nhất đấy.”
Tuệ Tú vừa quét hồ vừa nói, “Lúc đi ra, người trong cục đều nói em may mắn, trước kia em thật không biết cái gì gọi là may mắn. Trong nhà sáu chị em gái, em đứng thứ ba, cha không thương mẹ không yêu. Bây giờ nếu biết em được đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ, về nhà đến phải cung kính em như bà nội rồi ấy.”
Mọi người đều cười rần, chạy một vòng ngự tiền, cho dù là một kẻ quét rác, tương lai đi ra ngoài cũng cao hơn người khác một cái đầu.
Tố Dĩ hỏi Na Trinh, “Ngày đại hôn đã định chưa? Khi nào thì cưới?”
Na Trinh giơ tranh tết dán lên cửa trị phòng, trả lời, “Làm trong tháng năm, đây là cái tết cuối cùng tôi trải qua trong cung, đến tháng hai là bị gả đi rồi.”
“Vậy thì tốt quá, ra ngoài rồi chính là phúc tấn của bối tử, ngài xem như hết khổ rồi.” Hồng Nhạn Nhi híp đôi mắt nhỏ nịnh hót, “Sau này gặp lại, đừng quên chúng tôi đấy.” Miệng nói, trên tay cũng không rảnh rỗi, đem tranh “ông Hầm ông Hừ” * đã được phết hồ đưa cho Tuệ Tú, “Đây là cái dán lên trước cửa Dưỡng Tâm phải không? Nhanh nhanh đi dán đi!”
* ông hầm ông hừ; ông Hanh ông Cáp (hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm)
Hai người kia bị hắn phái ra cửa, Tố Dĩ liếc hắn một cái nói, “Có thư à?”
Hồng Nhạn Nhi từ trong lồng ngực lấy ra một phong thơ kính dâng lên trên, “Trì hoãn nửa ngày, chủ tử hẳn là nóng ruột rồi.”
Tố Dĩ nhận lấy xem, chẳng viết những lời khác, chỉ kèm theo lời thơ không đứng đắn viết: Mặt trời mọc hướng đông nam, chiếu lầu Tụy Thưởng * nơi ta vẫn ngồi. Nhớ nàng lòng da diết, có thể mời cùng đồng du chăng?
* lầu Tụy Thưởng: Tụy Thưởng Lâu; là một đình viện trong hoa viên của cung Ninh Thọ, được xây vào năm Càn Long thứ 37, đời Thanh, kiến trúc tọa bắc triêu nam (ngoảnh lưng về hướng bắc, quay mặt về hướng nam)
Muốn dẫn nàng đến lầu Tụy Thưởng xem trời quang sau tuyết rơi? Có chút không tệ, song phiêu lưu quá lớn. Hơn nữa hôm nay là giao thừa, tần phi của các cung đều đã chuẩn bị đến Càn Thanh Cung ăn cơm tất niên, ai nấy đều chịu khó đi lại. Cái khác ngược lại không sao, rủi như giữa đường gặp phải vài người, một tràng chào hỏi thỉnh an, chẳng phải phiền toái sao!
Nàng gấp sổ con lại giao trả, Hồng Nhạn Nhi thấy nàng không hồi âm, căng thẳng nhắc nhở nàng, “Chủ tử đang chờ đấy, cô cô không viết chút gì sao?”
Nàng ngẫm nghĩ, không hồi âm quả thật không tốt, bánh ít đi bánh quy lại mà, thế là giở trang sau viết một chữ “thận”. (cẩn thận)
Hồng Nhạn Nhi hí hửng rời đi, nàng ngẩn người đứng trước bàn. Từ sáng đến giờ, trong lòng lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm, giống như là sắp xảy ra chuyện gì vậy. Buổi trưa ăn măng mùa đông chưng vịt xào lăn, thịt được chưng rất nhừ, dùng đũa gắp một cái đã bị đứt ra, khiến nàng một trận thót thim. Có lẽ là điềm báo không lành chăng! Nàng nhớ, cung yến Thái hoàng thái hậu cũng tham dự, người khác dễ ứng phó, lão bà kia ấy mà khó đối phó như Diêm vương gia vậy. Nàng đâu có đắc tội bà ta, chẳng phải là gương mặt giống Hoàng thái hậu thôi sao, làm như thể phạm vào tối kỵ vậy. Chỉ bởi điều này mà liều mạng tính kế nàng, không bẫy chết nàng thề không bỏ qua. Uổng cho bà ta còn ăn chay niệm Phật, lớn tuổi mà oán khí nặng như vậy, những Đại Bi Chú kia đều niệm suông cả rồi. Còn muốn đưa nàng cho đại Lạt Ma, bà ta nuôi ý định gì đây? Không biết đại Lạt Ma xuất gia là vì cái gì sao? Đời trước đã phản bội Thái Thượng Hoàng, đời này lại đắc tội Hoàng đế nữa, bà ta luôn mồm vì đại Lạt Ma, lại không biết làm như vậy có thể hại ngược lại hắn sao?
Xét đến cùng là muốn giải quyết phứt nàng cho xong, nào có thật lòng quan tâm con cháu sống chết chớ. Người đã tôi luyện đến nước này, càng già suy nghĩ càng rộng, tích mệnh lại không tích phúc, già nên hồ đồ rồi. Kỳ thật muốn tống nàng đi rất đơn giản, trực tiếp phát ý chỉ thả cho xuất cung không được sao, chẳng đáng tốn công tốn sức lớn như vậy. Nhưng mà, lúc trước nàng có thể bước đi không thèm ngoảnh đầu lại, hiện tại thì không được rồi, trong Tử Cấm thành có nỗi vướng bận của lòng nàng, dẫu rằng phải rời khỏi, cũng không thiếu được một phen thương hoài.
May thay dạ tiệc hôm nay không cần nàng hầu hạ, nàng an an ổn ổn trốn trong Dưỡng Tâm Điện, đi đổi hết huân hương của mọi gian phòng. Lúc đổi đến Tam Hi Đường, đuôi mắt thoáng bắt gặp một bóng người, còn chưa quay đầu lại, người nọ từ phía sau đã sáp đến ôm. Hương trầm thủy nhàn nhạt, ngữ khí ấm áp, hắn nói, “Không mời nổi nàng, trẫm đành phải tự mình đến. Cẩn thận cái gì? Sợ cái gì?”
Tay nàng vuốt ve lên hoa văn con dơi nơi ống tay áo hắn, “Ngài nói muốn tránh tai mắt người khác, nô tỳ một Tư trướng quang minh chính đại đi theo ngài từ nam chạy đến bắc, như vậy nhìn sao được!” Lại hỏi, “Tối nay Thái thượng hoàng cùng Hoàng thái hậu sẽ tiến cung sao? Nô tỳ kỳ thật rất muốn được một lần gặp hoàng thái hậu, nói nô tỳ giống bà ấy, không biết là giống kiểu gì.”
“Ta hiện tại thấy, nàng và bà ta là hai người hoàn toàn bất đồng. Nếu bảo ta nói hai người giống nhau thế nào, ta nói không được.” Hắn hôn lên vành tai nàng, nàng đeo khuyên tai mã não hắn thưởng, hình giọt nước đỏ tươi rọi lên cần cổ trắng như sứ, lay động khiến lóa mắt người. Hắn thầm nghĩ, lúc nào đó đổi thành Kim Long ngậm đông châu * thì tốt rồi. Trái phải mỗi bên 3 cái, nàng có muốn chạy cũng chạy không thoát. Mùi hương un đúc trong cổ áo khiến người như say, hắn cong thân mình cao lớn gối lên đầu vai nàng, chậm rãi nói, “Thái Thượng Hoàng và Thái hậu sẽ không vào cung, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến Sướng Xuân Viên thỉnh an ăn bữa cơm đoàn viên. Thật ra muốn dẫn nàng theo, nhưng còn có chúng quần thần đi theo, nàng đi không tiện.”
* Kim long ngậm đông châu: hoa tai phục sức của hoàng hậu, bình thường phải đeo mỗi bên 3 cái (như hình)
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại có kiêng kị, sợ Hoàng phụ đa nghi, đến lúc đó hai mặt thụ địch càng rối rắm. Sợ nàng thất vọng vội trấn an, “Muốn gặp có rất nhiều cơ hội, chờ thời cơ chín muồi hơn chút đã! Theo ta thấy gặp rồi còn phải dập đầu hành lễ, có ý gì? Chẳng thà không gặp.”
Tố Dĩ ngược lại không sao cả, nàng là người trừ bỏ chuyện lớn ra, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trước giờ không quá câu nệ. Nói giống mà, nàng tò mò định gặp chút xem sao. Có thể gặp thì tốt rồi, gặp không được cũng không cần lăn tăn. Kéo hắn ngồi xuống, nhìn nhìn đồng hồ nói, “Nghỉ thêm đi, một lát tiệc tối sắp bắt đầu rồi, nô tỳ nghe nói canh bốn còn phải dâng bánh trái, hôm nay nghỉ trễ, buổi trưa ngủ có ngon không?”
Hắn ngồi xếp bằng trên ghế, chống khuỷu tay lên đệm vừa lật sách vừa nói, “Dạo này đều ngủ rất ngon, chỉ cần nàng không chạy xa, so với nuốt máu hươu còn công dụng hơn.”
Nói đến máu hươu liền nhớ lại chuyện phát sinh trên thảo nguyên đêm đó, lại thêm mấy hôm trước được diện kiến “tiểu Hoàng thượng”, bây giờ thành mầm bệnh mất rồi, không thể nhớ lại, vừa nhớ là khiến người muốn độn thổ cho xong. Nàng đỏ cả mặt, vân vê chéo áo nói, “Hóa ra nô tỳ còn có công dụng trợ ngủ, khả năng so với Thái Tuế còn hiệu nghiệm hơn.”
Hoàng đế cho là chuyện đương nhiên gật đầu, “Thái Tuế pha rượu uống tốt, nàng lại không biết uống rượu, tương lai có thể ngâm với dấm chua.”
Nàng lập tức nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Rượu không dễ uống, dấm chua sẽ khiến hư bao tử. Nô tỳ tuy thấp kém, làm người vẫn rất có nguyên tắc. Mù mặt thì mù, chứ nhớ việc lại rất rõ ràng. Từng chịu thiệt một lần, cả đời này nô tỳ cũng sẽ không quên được. Ngài đừng cho nô tỳ ăn dấm, nô tỳ sẽ rất khó chịu đấy. Đã khó chịu là nô tỳ chỉ muốn tự bảo vệ mình, mà đã tự bảo vệ mình là nô tỳ liền không nhận họ hàng đâu đấy.”
Hoàng đế giật mình, bởi vì yêu không sâu, nên bất cứ lúc nào cũng có thể toàn thân trở ra. Hãm vào mê lộ chỉ có mỗi hắn, nàng vẫn có thể rất thanh tỉnh mà đứng bờ khô.
“Trẫm biết.” Sắc mặt hắn có phần cứng ngắc, “Nhất thời nói lạc sang chuyện khác, nàng đừng để bụng.”
Nàng đứng đó, dưới một mảng nhật ảnh, gương mặt mỹ lệ, dáng người lả lướt, rõ ràng cách rất gần, lại như cách một tầng mây. Chẳng biết sao, Hoàng đế đối mặt với nàng có đôi lúc sẽ tự ti. Loại tâm lý này khó nói thành lời, hâm mộ sự thuần chất của nàng, muốn tâng bốc nàng, sợ ngày nào đó nàng nói không yêu liền không yêu nữa. Người rơi vào tình ái đều như vậy chăng? Hắn không có bệnh gì đi?
Ngẩn người ngắm nàng, còn chưa ngồi nóng mông Vinh Thọ đã tiến vào thông truyền, quét tay áo cúi chào nói, “Bẩm chủ tử, Tổng đốc Hồ Quảng dâng thẻ bài, giờ Mùi ba khắc yết kiến Nam thư phòng. Thấy thời điểm không sai biệt lắm, mời chủ tử di giá.”
Hoàng đế thẳng người lên, Vinh Thọ bước lên trước hầu hạ hắn mang giày. Hắn chỉnh chỉnh phi lĩnh đi ra cửa, bước ra bậc cửa quay đầu lại, trong lò hương tam túc tượng tị *tráng men, cuồn cuộn sương khói từ trên đỉnh chạm rỗng chầm chậm bay ra. Đứng tại bên ngoài nhìn vào phòng, mây mù dày đặc nhìn không rõ.
Nàng đứng đó, trong căn phòng ngập hương khói, diện mạo mơ hồ.
* tam túc tượng tị: lò hương có ba chân (tam túc) là hình vòi voi (tượng tị)
* tam túc tượng tị: lò hương có ba chân (tam túc) là hình vòi voi (tượng tị)
Đảo mắt đến giao thừa, trong cung khắp chốn giăng đèn kết hoa, sẵn sàng tạm biệt năm cũ đón chào một năm mới. Năm mới tình cảnh mới, mưa tuyết liên miên rốt cuộc đã trôi qua, đến những ngày cuối năm trời nắng đẹp, ánh mặt trời đã lâu không thấy, chiếu qua đầu rọi xuống dưới, trong gió Tây Bắc cũng có thể cảm thấy một tia ấm áp.
Vạn Tuế Gia nói được thì làm được, thật sự bố trí một thái giám truyền thư, chuyên quản thư từ qua lại giữa họ. Thư cũng rất nhiều, căn bản một canh giờ có thể nhận được hai lá, toàn là những lời riêng tư ngọt ngấy, còn ép nàng phải hồi âm. Thế là một quyển giấy trắng rất nhanh thì dùng hết, càng để lâu càng không có chỗ chất đống, Hoàng đế ở Càn Thanh Cung sau giá sách đặt riêng một ngăn tủ, dùng để lưu trữ số thư tình này, chìa khóa treo trong phòng làm việc của hắn, do hắn tự mình bảo quản.
Sau khi Quỳnh Châu đi vốn không có ý định tái thiết Tư khâm nữa, sau sợ cây to đón gió, nên từ Tẩm cục chọn một người đến. Cung nữ mới nhậm chức tên Tuệ Tú, mười sáu mười bảy tuổi, người cũng như tên, nói chuyện và làm việc đều khiến người khác thích, đúng là một cô nương tú ngoại tuệ trung (ngoài đẹp trong thông minh). Nữ quan ngự tiền cấp bậc đều như nhau, nhưng cô ta thấy Na Trinh và Tố Dĩ vẫn quen gọi họ là cô cô. Không tự nâng mình lên quá cao, gặp chuyện có thể tâng bốc người khác, cô bé như vậy rất hiếm thấy. Dưỡng Tâm điện cuối cùng có bầu không khí khiêm nhường tôn kính lẫn nhau, mọi người tận tâm làm việc, cùng hòa thuận ở chung, cho dù là bầu bạn với vua, cũng không cần đấu tranh nội bộ, cả ngày đề phòng người nào cả.
Đêm 30 phải treo tranh tết, các cung thì mặc các cung, đám Tố Dĩ mặc kệ nơi khác, chỉ để ý hầu hạ Dưỡng Tâm điện. Dùng bản khắc hình cây dương liễu ấn lấy nét, rồi tự mình động thủ điền màu vào. Cần ấn nhiều nhất là môn thần, trông coi môn hộ toàn dựa vào ông ấy cả mà. Sau đó chính là em bé ôm cá, Phúc Lộc Thọ, còn có tranh mục đồng chăn trâu “nghênh xuân đón phúc”.
Đang bận rộn tô vẽ, thái giám truyền thư Hồng Nhạn Nhi bỗng xốc màn đi vào, thò đầu ngó lên bàn bát tiên, “Woa, tay nghề thật không tệ, có thể lấy đến trên Thiên Kiều đổi nửa bát bột bắp đó.”
* thiên kiều: giao lộ, hoặc là chỉ nơi giao thông đông đúc, tập trung buôn bán.
Na Trinh cười theo, “Chứ sao, cũng không xem là ai vẽ! Nhắc tới thiên kiều, nghe nói bây giờ có một thứ đồ chơi gọi là Kính tây dương. Là một cái hộp lớn hình vuông, ba mặt đục lỗ. Nhìn sát vào có thể thấy đủ loại đủ dạng cảnh tây hồ, còn có thể động nữa, có đúng không?”
Hồng Nhạn Nhi à một tiếng, “Cô là nói phim đèn chiếu hả! Không phải biết động đâu, thương gia phía sau có cần tay gạt, dán bức tranh nhỏ lên bánh xe, giống như lấy nước giếng vậy, gạt một cái bánh xe sẽ chuyển động, hình ảnh liền theo đó mà thay đổi thôi! Cảnh Tây Hồ là ẹ nhất rồi đấy, những thứ đẹp mắt các cô còn chưa từng thấy đâu.” Hắn lắc đầu chắt lưỡi cười, “Lúc tôi còn ở Tạo Biện Xử cùng sư phụ xuất cung, tốn một đồng xem mười bức ảnh, bên trong còn có Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh. Khụ, ra đòn phải nói a… cởi hết mà đánh. Đánh cho rối tinh rối mù, Kim Cô Bổng cũng không cần. Sắn tay áo quần ẩu, núi thịt chồng núi thịt, thế mới gọi là đẹp!”
Đám cô nương hai mặt nhìn nhau, “Tây Du Ký” bị cải biên, Tôn Ngộ Không mà cùng Bạch Cốt Tinh không minh bạch á! Tố Dĩ đề bút chấm chấm vào trong nước sơn vàng, đoán Hồng Nhạn Nhi đến chín phần lại là mang theo thánh dụ. Tuy nói Vạn Tuế Gia ngoài mặt đề bạt hắn làm thái giám tư lễ, nhưng chạy tới chạy lui kiểu này, sớm hay muộn cũng sẽ khiến người khác phát hiện. Lại nói lấy tên gì không lấy, tên Hồng Nhạn. Hồng Nhạn ngoài đưa thư tình còn có cái gì? Vạn Tuế Gia có đôi khi cũng chỉ “lo trước chẳng lo sau”, gặp phải vấn đề tình cảm cái là hoảng thần liền.
“Tối nay là bữa cơm đoàn viên, các chủ nhân trong cung đều đến Càn Thanh Cung ăn sủi cảo chay, Lão Phật Gia cũng qua đó, buổi chiều phải chuẩn bị rồi.” Hồng Nhạn Nhi ngồi lên ghế đẩu sưởi ấm, “Phủ Nội Vụ kêu lĩnh áo mới, tôi còn chưa đi, các cô đi chưa?”
Tuệ Tú nói, “Chúng tôi lĩnh lâu rồi, là áo bông lụa mỏng đấy. Tôi chưa từng đến ngự tiền không biết, thì ra nữ quan ăn tết có thể mặc màu đỏ tía, trước kia cô cô trong cục cũng không được ăn diện thế đâu, thích thật đấy!”
Cô nương trẻ tuổi thích mặc đồ đỏ, vào cung nhiều quy củ, xanh đỏ loè loẹt không đến phiên nô tài, quanh năm suốt tháng là màu tương màu lục đậm, ngay cả viền áo cũng chỉ có thể sử dụng vải sa tanh màu xanh. Na Trinh cười cười, “Trong cục thì tính làm gì, trên vai gánh phẩm cấp cũng không quan trọng. Chỉ có ngự tiền mới có tư cách, đây là phần tôn vinh độc nhất đấy.”
Tuệ Tú vừa quét hồ vừa nói, “Lúc đi ra, người trong cục đều nói em may mắn, trước kia em thật không biết cái gì gọi là may mắn. Trong nhà sáu chị em gái, em đứng thứ ba, cha không thương mẹ không yêu. Bây giờ nếu biết em được đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ, về nhà đến phải cung kính em như bà nội rồi ấy.”
Mọi người đều cười rần, chạy một vòng ngự tiền, cho dù là một kẻ quét rác, tương lai đi ra ngoài cũng cao hơn người khác một cái đầu.
Tố Dĩ hỏi Na Trinh, “Ngày đại hôn đã định chưa? Khi nào thì cưới?”
Na Trinh giơ tranh tết dán lên cửa trị phòng, trả lời, “Làm trong tháng năm, đây là cái tết cuối cùng tôi trải qua trong cung, đến tháng hai là bị gả đi rồi.”
“Vậy thì tốt quá, ra ngoài rồi chính là phúc tấn của bối tử, ngài xem như hết khổ rồi.” Hồng Nhạn Nhi híp đôi mắt nhỏ nịnh hót, “Sau này gặp lại, đừng quên chúng tôi đấy.” Miệng nói, trên tay cũng không rảnh rỗi, đem tranh “ông Hầm ông Hừ” * đã được phết hồ đưa cho Tuệ Tú, “Đây là cái dán lên trước cửa Dưỡng Tâm phải không? Nhanh nhanh đi dán đi!”
* ông hầm ông hừ; ông Hanh ông Cáp (hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm)
Hai người kia bị hắn phái ra cửa, Tố Dĩ liếc hắn một cái nói, “Có thư à?”
Hồng Nhạn Nhi từ trong lồng ngực lấy ra một phong thơ kính dâng lên trên, “Trì hoãn nửa ngày, chủ tử hẳn là nóng ruột rồi.”
Tố Dĩ nhận lấy xem, chẳng viết những lời khác, chỉ kèm theo lời thơ không đứng đắn viết: Mặt trời mọc hướng đông nam, chiếu lầu Tụy Thưởng * nơi ta vẫn ngồi. Nhớ nàng lòng da diết, có thể mời cùng đồng du chăng?
* lầu Tụy Thưởng: Tụy Thưởng Lâu; là một đình viện trong hoa viên của cung Ninh Thọ, được xây vào năm Càn Long thứ 37, đời Thanh, kiến trúc tọa bắc triêu nam (ngoảnh lưng về hướng bắc, quay mặt về hướng nam)
Muốn dẫn nàng đến lầu Tụy Thưởng xem trời quang sau tuyết rơi? Có chút không tệ, song phiêu lưu quá lớn. Hơn nữa hôm nay là giao thừa, tần phi của các cung đều đã chuẩn bị đến Càn Thanh Cung ăn cơm tất niên, ai nấy đều chịu khó đi lại. Cái khác ngược lại không sao, rủi như giữa đường gặp phải vài người, một tràng chào hỏi thỉnh an, chẳng phải phiền toái sao!
Nàng gấp sổ con lại giao trả, Hồng Nhạn Nhi thấy nàng không hồi âm, căng thẳng nhắc nhở nàng, “Chủ tử đang chờ đấy, cô cô không viết chút gì sao?”
Nàng ngẫm nghĩ, không hồi âm quả thật không tốt, bánh ít đi bánh quy lại mà, thế là giở trang sau viết một chữ “thận”. (cẩn thận)
Hồng Nhạn Nhi hí hửng rời đi, nàng ngẩn người đứng trước bàn. Từ sáng đến giờ, trong lòng lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm, giống như là sắp xảy ra chuyện gì vậy. Buổi trưa ăn măng mùa đông chưng vịt xào lăn, thịt được chưng rất nhừ, dùng đũa gắp một cái đã bị đứt ra, khiến nàng một trận thót thim. Có lẽ là điềm báo không lành chăng! Nàng nhớ, cung yến Thái hoàng thái hậu cũng tham dự, người khác dễ ứng phó, lão bà kia ấy mà khó đối phó như Diêm vương gia vậy. Nàng đâu có đắc tội bà ta, chẳng phải là gương mặt giống Hoàng thái hậu thôi sao, làm như thể phạm vào tối kỵ vậy. Chỉ bởi điều này mà liều mạng tính kế nàng, không bẫy chết nàng thề không bỏ qua. Uổng cho bà ta còn ăn chay niệm Phật, lớn tuổi mà oán khí nặng như vậy, những Đại Bi Chú kia đều niệm suông cả rồi. Còn muốn đưa nàng cho đại Lạt Ma, bà ta nuôi ý định gì đây? Không biết đại Lạt Ma xuất gia là vì cái gì sao? Đời trước đã phản bội Thái Thượng Hoàng, đời này lại đắc tội Hoàng đế nữa, bà ta luôn mồm vì đại Lạt Ma, lại không biết làm như vậy có thể hại ngược lại hắn sao?
Xét đến cùng là muốn giải quyết phứt nàng cho xong, nào có thật lòng quan tâm con cháu sống chết chớ. Người đã tôi luyện đến nước này, càng già suy nghĩ càng rộng, tích mệnh lại không tích phúc, già nên hồ đồ rồi. Kỳ thật muốn tống nàng đi rất đơn giản, trực tiếp phát ý chỉ thả cho xuất cung không được sao, chẳng đáng tốn công tốn sức lớn như vậy. Nhưng mà, lúc trước nàng có thể bước đi không thèm ngoảnh đầu lại, hiện tại thì không được rồi, trong Tử Cấm thành có nỗi vướng bận của lòng nàng, dẫu rằng phải rời khỏi, cũng không thiếu được một phen thương hoài.
May thay dạ tiệc hôm nay không cần nàng hầu hạ, nàng an an ổn ổn trốn trong Dưỡng Tâm Điện, đi đổi hết huân hương của mọi gian phòng. Lúc đổi đến Tam Hi Đường, đuôi mắt thoáng bắt gặp một bóng người, còn chưa quay đầu lại, người nọ từ phía sau đã sáp đến ôm. Hương trầm thủy nhàn nhạt, ngữ khí ấm áp, hắn nói, “Không mời nổi nàng, trẫm đành phải tự mình đến. Cẩn thận cái gì? Sợ cái gì?”
Tay nàng vuốt ve lên hoa văn con dơi nơi ống tay áo hắn, “Ngài nói muốn tránh tai mắt người khác, nô tỳ một Tư trướng quang minh chính đại đi theo ngài từ nam chạy đến bắc, như vậy nhìn sao được!” Lại hỏi, “Tối nay Thái thượng hoàng cùng Hoàng thái hậu sẽ tiến cung sao? Nô tỳ kỳ thật rất muốn được một lần gặp hoàng thái hậu, nói nô tỳ giống bà ấy, không biết là giống kiểu gì.”
“Ta hiện tại thấy, nàng và bà ta là hai người hoàn toàn bất đồng. Nếu bảo ta nói hai người giống nhau thế nào, ta nói không được.” Hắn hôn lên vành tai nàng, nàng đeo khuyên tai mã não hắn thưởng, hình giọt nước đỏ tươi rọi lên cần cổ trắng như sứ, lay động khiến lóa mắt người. Hắn thầm nghĩ, lúc nào đó đổi thành Kim Long ngậm đông châu * thì tốt rồi. Trái phải mỗi bên 3 cái, nàng có muốn chạy cũng chạy không thoát. Mùi hương un đúc trong cổ áo khiến người như say, hắn cong thân mình cao lớn gối lên đầu vai nàng, chậm rãi nói, “Thái Thượng Hoàng và Thái hậu sẽ không vào cung, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến Sướng Xuân Viên thỉnh an ăn bữa cơm đoàn viên. Thật ra muốn dẫn nàng theo, nhưng còn có chúng quần thần đi theo, nàng đi không tiện.”
* Kim long ngậm đông châu: hoa tai phục sức của hoàng hậu, bình thường phải đeo mỗi bên 3 cái (như hình)
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại có kiêng kị, sợ Hoàng phụ đa nghi, đến lúc đó hai mặt thụ địch càng rối rắm. Sợ nàng thất vọng vội trấn an, “Muốn gặp có rất nhiều cơ hội, chờ thời cơ chín muồi hơn chút đã! Theo ta thấy gặp rồi còn phải dập đầu hành lễ, có ý gì? Chẳng thà không gặp.”
Tố Dĩ ngược lại không sao cả, nàng là người trừ bỏ chuyện lớn ra, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trước giờ không quá câu nệ. Nói giống mà, nàng tò mò định gặp chút xem sao. Có thể gặp thì tốt rồi, gặp không được cũng không cần lăn tăn. Kéo hắn ngồi xuống, nhìn nhìn đồng hồ nói, “Nghỉ thêm đi, một lát tiệc tối sắp bắt đầu rồi, nô tỳ nghe nói canh bốn còn phải dâng bánh trái, hôm nay nghỉ trễ, buổi trưa ngủ có ngon không?”
Hắn ngồi xếp bằng trên ghế, chống khuỷu tay lên đệm vừa lật sách vừa nói, “Dạo này đều ngủ rất ngon, chỉ cần nàng không chạy xa, so với nuốt máu hươu còn công dụng hơn.”
Nói đến máu hươu liền nhớ lại chuyện phát sinh trên thảo nguyên đêm đó, lại thêm mấy hôm trước được diện kiến “tiểu Hoàng thượng”, bây giờ thành mầm bệnh mất rồi, không thể nhớ lại, vừa nhớ là khiến người muốn độn thổ cho xong. Nàng đỏ cả mặt, vân vê chéo áo nói, “Hóa ra nô tỳ còn có công dụng trợ ngủ, khả năng so với Thái Tuế còn hiệu nghiệm hơn.”
Hoàng đế cho là chuyện đương nhiên gật đầu, “Thái Tuế pha rượu uống tốt, nàng lại không biết uống rượu, tương lai có thể ngâm với dấm chua.”
Nàng lập tức nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Rượu không dễ uống, dấm chua sẽ khiến hư bao tử. Nô tỳ tuy thấp kém, làm người vẫn rất có nguyên tắc. Mù mặt thì mù, chứ nhớ việc lại rất rõ ràng. Từng chịu thiệt một lần, cả đời này nô tỳ cũng sẽ không quên được. Ngài đừng cho nô tỳ ăn dấm, nô tỳ sẽ rất khó chịu đấy. Đã khó chịu là nô tỳ chỉ muốn tự bảo vệ mình, mà đã tự bảo vệ mình là nô tỳ liền không nhận họ hàng đâu đấy.”
Hoàng đế giật mình, bởi vì yêu không sâu, nên bất cứ lúc nào cũng có thể toàn thân trở ra. Hãm vào mê lộ chỉ có mỗi hắn, nàng vẫn có thể rất thanh tỉnh mà đứng bờ khô.
“Trẫm biết.” Sắc mặt hắn có phần cứng ngắc, “Nhất thời nói lạc sang chuyện khác, nàng đừng để bụng.”
Nàng đứng đó, dưới một mảng nhật ảnh, gương mặt mỹ lệ, dáng người lả lướt, rõ ràng cách rất gần, lại như cách một tầng mây. Chẳng biết sao, Hoàng đế đối mặt với nàng có đôi lúc sẽ tự ti. Loại tâm lý này khó nói thành lời, hâm mộ sự thuần chất của nàng, muốn tâng bốc nàng, sợ ngày nào đó nàng nói không yêu liền không yêu nữa. Người rơi vào tình ái đều như vậy chăng? Hắn không có bệnh gì đi?
Ngẩn người ngắm nàng, còn chưa ngồi nóng mông Vinh Thọ đã tiến vào thông truyền, quét tay áo cúi chào nói, “Bẩm chủ tử, Tổng đốc Hồ Quảng dâng thẻ bài, giờ Mùi ba khắc yết kiến Nam thư phòng. Thấy thời điểm không sai biệt lắm, mời chủ tử di giá.”
Hoàng đế thẳng người lên, Vinh Thọ bước lên trước hầu hạ hắn mang giày. Hắn chỉnh chỉnh phi lĩnh đi ra cửa, bước ra bậc cửa quay đầu lại, trong lò hương tam túc tượng tị *tráng men, cuồn cuộn sương khói từ trên đỉnh chạm rỗng chầm chậm bay ra. Đứng tại bên ngoài nhìn vào phòng, mây mù dày đặc nhìn không rõ.
Nàng đứng đó, trong căn phòng ngập hương khói, diện mạo mơ hồ.
* tam túc tượng tị: lò hương có ba chân (tam túc) là hình vòi voi (tượng tị)
* tam túc tượng tị: lò hương có ba chân (tam túc) là hình vòi voi (tượng tị)