Chương : 131
Editor: NoyouCometrue
Beta: Biuti
Trên đường hồi cung Nhị hoàng tử đã vùi trong ngực nàng ngủ thiếp đi. Ấy thế mà tay nhỏ vẫn cứ gắt hao nắm chặt lấy chong chóng không buông, dường như sợ sẽ có người đoạt mất của hắn.
Xe ngựa vào Hoàng cung, Tề Diệp đau lòng nàng, ôm Nhị hoàng tử đặt lên đùi mình. Nhị hoàng tử không thoải mái hừ hừ hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn nằm ở trong ngực phụ hoàng tiếp tục ngủ say.
Có lẽ phần lớn là chơi mệt mỏi, Nhị hoàng tử ngủ rất sâu. Sau khi trở về Hạ Uyển Chi gọi nhũ nương lau qua thân thể cho hắn, bị lăn qua lộn lại nhưng hắn vẫn không thức.
Hôm nay chơi rất vui vẻ, nàng cũng có chút mệt mỏi. Nhìn Nhị hoàng tử rửa mặt hoàn chỉnh, nàng không yên tâm lại đi thăm Tứ hoàng tử. Nhũ nươmg nghe thấy động tĩnh của nàng thì vội đứng dậy, nàng xua xua tay, nhìn Tứ hoàng tử ngủ say. Trong lòng dần trở nên kiên định, giúp Tứ hoàng tử sửa sửa chăn mới yên tâm quay trở về.
Tề Diệp nghỉ ở Chiêu Hoa Cung, sau khi trở về Hạ Đồng liền nói Lâm Huệ phái người tới mời Hoàng Thượng qua. Nói là thân thể khó chịu, nàng cười lạnh một tiếng, bây giờ Lâm Huệ thật đúng là càng lúc càng lớn mật.
Trở về chính cung Tề Diệp đã tắm xong, Hạ Bích chuẩn bị nước ấm để nàng đi tắm. Ngâm mình ở trong nước cả người thoải mái không diễn tả được. Nàng tắm trong chốc lát mới đi ra ngoài, trên giường đã có người nằm, rón rén tỉa lại mái tóc dài một chút, lại kì kèo thêm một chút mới leo lên giường. Hạ Bích thổi tắt ánh nến liền rời đi, trong chăn rất ấm áp, nàng mới vừa nằm xuống thì một cánh tay dài đã duỗi tới, còn chưa kịp hét lên, trên người đã bị đè ép, hơi thở ấm áp men theo môi nàng hôn mút.
Nàng vuốt ve ngực hắn, thở dốc nói: "Đêm nay Hoàng Thượng không mệt sao?"
"Không mệt!" Tề Diệp hôn xuống dọc theo cần cổ mảnh khảnh, hắn rất thích cổ duyên dáng của nàng, lưu luyến mãi không buông, còn không quên tự tin nói: "Trẫm có rất nhiều tinh lực, không tin Uyển Nhi thử nhìn một chút."
Nhưng mà hắn xác thật không nói dối. Có lẽ phần lớn là mấy ngày nay thân thể nàng không khoẻ, hắn không được gần gũi, đi cung điện của các phi tần khác cũng chỉ ngồi một lát, không có sủng hạnh ai. Bởi vậy tối hôm đó đem nàng lăn lộn đến quá sức, ngay cả nàng nức nở cầu xin tha thứ hắn cũng không chịu tha. Cho đến khi Hạ Uyển Chi mệt đến thiếu chút nữa ngất đi. Tề Diệp mới tận hứng ôm nàng ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại bên cạnh đã không còn bóng người, ngoài cửa sổ đã sáng choang. Nàng gọi Hạ Bích vào, Hạ Bích nói: "Nương nương, Huệ Phi, Quý Tiệp dư các nàng đang ở chờ bên ngoài."
"Ừ!" Nàng lười nhác đáp một tiếng, khi đứng dậy xương cốt cả người đều có cảm giác muốn vụn vỡ hết, nhịn không được hít vào một hơi.
Chờ nàng rửa mặt chải đầu hoàn chỉnh, mặt trời đã lên cao. Lúc này Hạ Uyển Chi mới chậm rãi đi ra ngoài. Hạ Bích, Hạ Đồng đi theo phía sau. Lâm Huệ các nàng vội vàng đứng dậy hành lễ, ngay cả nước trà trên bàn đã lạnh một hồi lâu.
"Tất cả đứng lên đi!" Hạ Uyển Chi nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt nhìn lướt qua mặt các nàng, dù các nàng không phục cũng không dám oán giận. Tuy Quý Tiệp dư không cam lòng, nhưng cũng không dám nói cái gì. Dù sao bây giờ người ta chính là Hoàng Hậu, nếu nàng ta không phục thì có thể làm gì được?
Hạ Uyển Chi phân phó vài câu, lập tức cho các nàng lui xuống. Không bao lâu Tề Diệp phái người tới đây truyền lời, nói là buổi sáng muốn dùng bữa chung với nàng.
Đầu xuân khí trời dần dần ấm áp, tuyết đọng cũng bắt đầu tan. Nàng không có việc gì liền ôm Tứ hoàng tử đi ra ngoài chơi một chút, trên đường lát đá cẩm thạch được quét dọn đến sạch sẽ. Tứ hoàng tử rất thích nhìn những đồ vật có màu sắc tươi sáng. Nàng bèn cầm khăn tay, tú cầu, túi thơm, trống bỏi, còn có chong chóng Nhị hoàng tử cho Tứ hoàng tử, chọc hắn nhếch miệng cười, lộ ra cái lợi chưa mọc răng.
Nhị hoàng tử ôm Đậu Đỏ chơi ở một bên, hiện tại hắn có Đậu Đỏ nên không thèm dính lấy phụ hoàng nữa. Nhưng mà mỗi khi cảm thấy cún con có điều gì thú vị, lập tức nói cho nàng biết Đậu Đỏ như thế này, như thế kia không dứt miệng.
Mà Đậu Đỏ chính là con cún nhỏ do Khang Ninh Vương đưa tới. Bởi vì Nhị hoàng tử thích ăn bánh Đậu Đỏ, nên đặt tên cho nó là Đậu Đỏ.
Có điều Đậu Đỏ xác thật là làm người gặp người thích, lông xù xù màu trắng, sờ vào rất thoải mái. Nàng phân phó cung nhân chăm sóc Đậu Đỏ thật chu đáo. Đậu Đỏ còn nhỏ, nhưng hiện tại nó không còn nhát gan như lúc trước, rất hay ỷ lại vào Nhị hoàng tử.
Vì buổi sáng muốn đi thỉnh an Thái Hậu, nên Hạ Uyển Chi thức dậy tương đối sớm. Hầu hạ Tề Diệp mặc xiêm y xong, quan sát không có gì không ổn nàng mới nói: "Tốt, Hoàng Thượng vẫn rất anh minh thần võ, anh tuấn bất phàm!"
Tề Diệp nghe xong được nhịn không được cười, nhéo nhéo gương mặt tinh xảo của nàng, nói: "Miệng Uyển Nhi đúng là càng ngày càng làm cho người ta thích, nhưng mà trẫm lại rất thích nghe!"
"Lời Thần thiếp là thật mà, quả thật Hoàng Thượng càng ngày càng anh minh thần võ, anh tuấn bất phàm. Ngay cả Nhị hoàng tử còn nói khi trưởng thành cũng muốn giống phụ hoàng đó nha!"
"Chỉ biết lấy lòng trẫm." Nói thì nói như thế, nhưng gương mặt của hắn tràn ngập ý cười, bộ dáng rõ ràng rất hưởng thụ, thân thiết cười với nàng trong chốc lát. Cho tới khi Quang Thuận công công ở bên ngoài nhắc nhở canh giờ không còn sớm hắn mới rời đi.
Tề Diệp vừa đi, nàng lập tức rửa mặt chải đầu một phen liền đi tới Thọ Ninh Cung của Thái Hậu hầu hạ bà rửa mặt chải đầu. Mà Thái Hậu cũng không khách khí, để nàng tự mình hầu hạ. Dù sao đây cũng là công việc nằm trong bổn phận của Hoàng Hậu, nên Hạ Uyển Chi không cảm thấy ủy khuất.
Canh giờ cũng đã tới, những phi tần khác trong cung lục đục tới đây thỉnh an. Thái Hậu mới nói: "Hiện giờ Hậu cung điêu tàn, cũng đã tới kì tuyển tú ba năm một lần, Hoàng Hậu là nhất quốc chi mẫu, nên vì Hoàng gia mà suy xét kỹ lưỡng."
"Thái Hậu nói phải!" Hạ Uyển Chi gật gật đầu, trong lòng cũng không vội.
"Vậy thì tốt rồi, chuyện tuyển phi liền giao cho Hoàng Hậu đi xử lý, bổ sung Hậu cung, giúp Hoàng gia khai chi tán diệp (1)!" Thái Hậu thấy nàng dễ nói chuyện như thê,́ có chút ngoài ý muốn.
(1) Khai chi tán diệp: Ý là có con đàn cháu đống.
Sắc mặt những người ở đây khẽ thay đổi, vốn dĩ đã không được sủng ái, nếu có người mới tiến cung chia sẻ ân sủng ít ỏi của các nàng, các nàng nên làm sao bây giờ?
Lập tức, các nàng đều cảm thấy đây là mối họa lớn.
Hạ Uyển Chi ra khỏi Thọ Ninh Cung liền đen mặt, Hạ Bích các nàng im lặng đi theo sau không dám lắm miệng.
Dù biết biết việc tuyển phi là trốn không thoát được, nhưng bây giờ nghe Thái Hậu nhắc nhở, nàng vẫn không nhịn được khó chịu. Những người mới này vừa trẻ tuổi lại có dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, hắn có thể sủng ái nàng giống như hiện tại sao?
Hạ Uyển Chi bắt đầu có chút không được tự tin!
Sau khi trở về, tâm tình Hạ Uyển Chi vẫn không khá hơn, nhưng đối với hai đứa nhỏ nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, dù sao cái gì bọn nó cũng không hiểu, chỉ cần nhìn hai đứa vui vẻ thì tốt rồi.
Để nhũ nương ôm Tứ hoàng tử đi nghỉ ngơi, nàng sờ sờ đầu Nhị hoàng tử, nắm tay nhỏ của hắn nói: "Mẫu hậu mang con đi Ngự thư phòng tìm phụ hoàng được không?"
"Tốt quá!" Nhị hoàng tử kích động gật đầu, nhảy nhót đi theo nàng tới Ngự thư phòng, phòng bếp nhỏ làm chè hạt sen, sẵn tiện nàng mang một chén tới đó.
Tề Diệp ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, lúc này cũng không vội, sau khi tiểu thái giám hành lễ liền để bọn họ đi vào. Mgạch cửa không thấp, nàng nâng Nhị hoàng tử giúp hắn dễ dàng vào trong. Nhị hoàng tử vừa chạm chân xuống đất liền vui mừng kêu lên: "Phụ hoàng!"
Người đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn tung ta tung tăng, gương mặt tràn ngập ý cười la hét chạy tới. Hạ Uyển Chi mỉm cười bước đến, tươi nụ dịu dàng, làm gương mặt lạnh nhạt của hắn cũng hiện lên ý cười. Tề Diệp ném công việc trong tay xuống, khom lưng đi tới ôm lấy Nhị hoàng tử, hôn một cái ở trên gương mặt mũm mĩm của hắn.
Nhị hoàng tử bị chọc cho cười ha ha, nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu làm chè hạt sen, ăn ngon lắm!"
"Mèo nhỏ ham ăn!" Tề Diệp cười nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của hắn: "Tại sao lại đến đây?"
"Phòng bếp nhỏ làm chút thức ăn, thần thiếp nghĩ Hoàng Thượng thích ăn, nên mang tới đây xem thử. Không quấy rầy Hoàng Thượng xử lý triều sự đi!"
"Không có việc gì, trẫm đang muốn nghỉ ngơi chốc lát!" Hai người ngồi xuống ở một bên. Hạ Bích mang chè hạt sen tới. Nhị hoàng tử ngồi ở trên đùi hắn nhìn chằm chằm chén chè thơm ngon không nháy mắt.
Tề Diệp nhìn thấy mà bật cười, múc một muỗng thổi thổi đút cho Nhị hoàng tử ăn. Nhị hoàng tử cũng không khách khí, há miệng ngậm lấy, ăn cực kỳ thỏa mãn.
Hắn ăn một miếng hương vị xác thật không tệ, lại đút Nhị hoàng tử một muỗng. Sau đó cầm một cái muỗng khác múc cho nàng. Nàng sửng sốt một chút lắc đầu "Hoàng Thượng ăn đi!"
"Há miệng!" Hắn bất động, cười nói.
Hạ Uyển Chi chần chờ một chút, hơi hơi cúi người lại gần, chè hạt sen sền sệt thơm ngọt, hương vị thật ngon miệng.
Nàng ăn cái gì cũng rất ưu nhã, chỉ là lần này không cẩn thận khóe miệng bị dính một chút chè hạt sen, trên đôi môi mềm mại phấn nộn. Nàng vẫn chưa phát hiện, còn đang mỉm cười nhìn bọn họ. Hắn muốn duỗi tay lau đi cho nàng, cuối cùng lại che hai mắt Nhị hoàng tử, thừa lúc nàng còn chưa kịp phản ứng liền rướn người tới hôn một cái ở khóe miệng nàng, đem chè hạt sen ngậm vào trong miệng.
Nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó thẹn thùng oán trách nhìn hắn. Nhị hoàng tử không hiểu được chớp chớp đôi mắt, đối với việc phụ hoàng che khuất hai mắt hắn rất khó hiểu nha, nhưng sau đó lại bày ra một bộ thèm nhỏ dãi không ngừng nhìn chén chè chằm chằm.
Hắn cười cười nhìn, kiên nhẫn đút Nhị hoàng tử ăn, Hạ Uyển Chi nhìn một màn này, tâm tình có chút phức tạp, mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Hắn thấy vậy hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì!" Nàng lắc đầu.
"Uyển Nhi!" Hắn nhíu mày, biết nàng không chịu nói thật.
Nàng nghĩ nghĩ, gọi nhũ nương mang Nhị hoàng tử ra ngoài đi chơi. Nhị hoàng tử ăn no xong rất biết nghe lời, ngoan ngoãn bị bà vú mang ra ngoài.
"Hôm nay Thái Hậu nói phi tần Hậu cung đã điêu tàn, dặn dò thần thiếp chuẩn bị chuyện tuyển phi." Nàng vừa nói vừa quan sát biểu tình của hắn.
Tề Diệp đối chuyện này sớm đã biết được, nghe nàng nói như vậy, biểu tình trở nên có chút khó xử, lại có chút bất đắc dĩ, nắm lấy tay nàng áy náy nói: "Uyển Nhi yên tâm, cho dù có người mới tiến cung, trẫm cũng chỉ sủng một mình nàng."
Hắn nói lời này làm nàng cảm thấy thương tâm một nửa, một nửa lại cảm thấy buồn cười, trên đời này không có người nào đối với ai đó tâm ý mãi không thay đổi. Hắn chẳng qua là đang an ủi mình, ai biết đến lúc đó có vị mỹ nhân nào vào mắt hắn, được hắn ân sủng.
Nàng cũng không tin tưởng tâm ý của hắn đối với mình mãi không thay đổi. Trừ phi là nằm mơ!
"Có những lời này của Hoàng Thượng, thần thiếp rất an tâm, có thể được Hoàng Thượng quan tâm là phúc khí của thần thiếp." Dựa vào trong lòng ngực hắn, nàng nhẹ giọng nói.
Tề Diệp ôm nàng, cằm đặt ở trên vai nàng, nói: "Vào bữa sinh thần của nàng, trẫm sẽ sắc phong Sách Nhi làm Thái tử!"
"Thái tử?" Nàng ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn hắn khiếp sợ không thôi.
Hắn bị nhìn đến có chút buồn cười: "Có cái gì kì quái, nàng là Hoàng Hậu, Sách Nhi là Nhị hoàng tử, lập hắn làm Thái tử là chuyện hợp tình hợp lý. Uyển Nhi không vui sao?"
"Thần thiếp rất vui, tạ Hoàng Thượng ân sủng!"
Nàng vội vàng đứng dậy muốn hành lễ, Tề Diệp cầm lấy tay nàng ngăn nàng lại: "Cần gì đa lễ, Sách Nhi là con của chúng ta, hắn thông tuệ hơn người, chỉ cần dạy dỗ thật tốt, trẫm tin rằng hắn sẽ không cô phụ kỳ vọng của trẫm."
"Hoàng Thượng nói rất đúng, thần thiếp nhất định sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ Sách Nhi!" Thái tử, không nghĩ tới đột nhiên lại như vậy.
Nghĩ lại, Hạ Uyển Chi cũng không còn vui vẻ gì nữa. Nàng cảm giác đây là hắn đang đền bù cho nàng, đền bù bởi vì việc tuyển phi. Tuy rằng hắn không nói, nhưng nàng lại cảm thấy như vậy.
Sinh thần nàng vào ngày mùng sáu tháng hai, dù sao cũng là sinh thần đầu tiên sau khi nàng lập Hậu, nên Tề Diệp lên tiếng tổ chức náo nhiệt một chút. Vương công các đại thần cũng định muốn giao thiệp với nàng, nên sôi nổi hẳn lên chuẩn bị đưa lễ vật, yến hội tổ chức ở Triều Hoa Cung, náo nhiệt phi phàm. Nàng mặc trang phục lộng lẫy tham dự, lại để bà vú mặc cho Nhị hoàng quần áo tự mình chuẩn bị.
Nàng vừa xuất hiện, tiếng chúc mừng của nhóm vương công đại thần, phu nhân gia quyến vang vọng trong Triều Hoa Cung, nàng cười gật gật đầu, phất tay để mọi người ngồi xuống.
Bà vú mang theo Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử tiến lên chúc mừng, Tứ hoàng tử còn nhỏ nên được được bà vú ôm. Còn Nhị hoàng tử mồm miệng rất lanh lẹ, ra dáng ra hình nói: "Nhi thần cung chúc mẫu hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có ngày này."
Nàng nghe được mỉm cười đầy mặt ngoắc tay với hắn: "Con ta thật có hiếu tâm."
Nhị hoàng tử tung tăng tiến lên, đứng ở bên cạnh nàng trông như tiểu đồng trên tranh tết, khiến người ta yêu thích không thôi.
Có Nhị hoàng tử mở đầu, các vương công đại thần sôi nổi tiến lên chúc mừng, nàng mỉm cười gật đầu, Hạ Bích từng cái từng cái nhận lấy lễ vật, chỉ chốc lát sau hai tay liền cảm thấy mỏi.
Lâm Huệ nhìn Hạ Uyển Chi chúng tinh phủng nguyệt (2), trở nên chói lọi. Trong lòng rất không thoải mái, hiện giờ nàng ta là nhất quốc chi mẫu, được người người kính sợ, nịnh bợ. Còn nàng lại là người không ai hỏi thăm, ngẫm lại cảm thấy thật không cam lòng.
(2) Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh.
Càng đừng nói đến chuyện Tề Diệp tuyên bố sắc phong Nhị hoàng tử làm Thái tử, Lâm Huệ lập tức không biết nói cái gì. Còn Quý Tiệp dư bỗng nhiên giật mình đứng dậy, động tĩnh không nhỏ, dẫn tới chú ý của mọi người.
Hạ Uyển Chi mỉm cười nhìn lại, thấy khuôn mặt Quý Tiệp dư trắng bệch, tựa như không cam lòng, oán hận nhìn chằm chằm nàng. Nàng cười cười, đứng dậy dắt tay Nhị hoàng tử hướng Tề Diệp hành lễ nói lời cảm tạ: "Tạ Hoàng Thượng ưu ái, thần thiếp nhất định tận tâm dạy dỗ Nhị hoàng tử, không cô phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng."
Tề Diệp gật gật đầu, ánh mắt đảo qua Quý Tiệp dư, Quý Tiệp dư rất muốn phản đối. Dưới ánh mắt của hắn lời nói đến bên miệng chỉ có thể nuốt trở lại vào bụng, cắn cắn môi nói: "Tần thiếp chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng!"
Vương công đại thần dần dần tỉnh táo lại, đứng dậy hành lễ.
Thái Hậu nhíu mày lại, nhìn Tề Diệp rất là bất mãn, thật ra bà không nghĩ tới chuyện lập Thái tử quan trọng như vậy. Thế nhưng lại hắn cứ như thuận miệng nói ra, làm bà không kịp điều chỉnh cảm xúc.
Trong lòng các vương công đại thần đều có chuẩn bị, biết người được chọn làm Thái tử ngoài Nhị hoàng tử ra thì tạm thời không có người nào thích hợp hơn, chỉ là không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ lập Thái tử sớm như vậy.
Sinh thần của nàng rất náo nhiệt, cũng làm cho người ta khiếp sợ, nhưng mà tâm tình Hạ Uyển Chi rất tốt, Sách Nhi của nàng không bao lâu nữa sẽ chính thức trở thành Thái tử, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, nhiều năm sau sẽ là vua của một nước, sao nàng có thể không vui vẻ đây, sự tình phát triển quá thuận lợi, có khi nàng cảm thấy tất cả như là một giấc mộng.
Nhưng nàng biết, đây không phải là một giấc mộng.
Cung yến náo nhiệt hết một ngày, ngay cả tiệc tối cũng vui vẻ không kém. Triều Hoa Cung đèn đuốc sáng trưng, tiếng người cười nói, ả đào đang xướng hí khúc chúc thọ trên sân khấu. Thái Hậu xem đến uể oải, bởi vì chuyện lập Thái tử mà trong lòng bà đang rất khó chịu.
Hạ Uyển Chi triệu kiến Hạ phu nhân, Hạ phu nhân mỉm cười chúc mừng. Nàng cười mời Hạ phu nhân ngồi xuống. Nhìn nữ nhi đẹp đẽ quý giá trước mắt, Hạ phu nhân thật không nghĩ tới nàng có thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu nương nương hồng phúc, thần phụ rất là cao hứng!"
"Mẫu thân, đừng đa lễ, ở đây không có người ngoài." Hạ Uyển Chi đỡ bà đứng dậy.
Hạ phu nhân cười gật gật đầu, hai người ngồi xuống nói vài câu hỏi thăm thông thường. Nàng hỏi tới Hạ Vũ Chi, mà Hạ Vũ Chi đã bị nàng tống cổ ra ngoài. Năm nay chính là tới kì tuyển phi, sao nàng có thể để Hạ Vũ Chi tiến cung để tìm phiền toái cho mình.
Hạ phu nhân răm rắp trả lời theo. Hiện giờ cuộc sống của Hạ Vũ Chi không tồi, nhưng mà đều do nàng ta ỷ vào có tỷ tỷ là Hoàng Hậu, địa vị ở nhà chồng không thấp.
Hai người nói trong chốc lát liền đi Triều Hoa Cung, hí khúc được hát một nửa. Hạ Uyển Chi nhìn lướt qua, phát hiện Lâm Huệ cũng không ở chỗ đây, nàng cũng không để ý, mỉm cười ngồi ở bên cạnh Tề Diệp nghe diễn.
Beta: Biuti
Trên đường hồi cung Nhị hoàng tử đã vùi trong ngực nàng ngủ thiếp đi. Ấy thế mà tay nhỏ vẫn cứ gắt hao nắm chặt lấy chong chóng không buông, dường như sợ sẽ có người đoạt mất của hắn.
Xe ngựa vào Hoàng cung, Tề Diệp đau lòng nàng, ôm Nhị hoàng tử đặt lên đùi mình. Nhị hoàng tử không thoải mái hừ hừ hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn nằm ở trong ngực phụ hoàng tiếp tục ngủ say.
Có lẽ phần lớn là chơi mệt mỏi, Nhị hoàng tử ngủ rất sâu. Sau khi trở về Hạ Uyển Chi gọi nhũ nương lau qua thân thể cho hắn, bị lăn qua lộn lại nhưng hắn vẫn không thức.
Hôm nay chơi rất vui vẻ, nàng cũng có chút mệt mỏi. Nhìn Nhị hoàng tử rửa mặt hoàn chỉnh, nàng không yên tâm lại đi thăm Tứ hoàng tử. Nhũ nươmg nghe thấy động tĩnh của nàng thì vội đứng dậy, nàng xua xua tay, nhìn Tứ hoàng tử ngủ say. Trong lòng dần trở nên kiên định, giúp Tứ hoàng tử sửa sửa chăn mới yên tâm quay trở về.
Tề Diệp nghỉ ở Chiêu Hoa Cung, sau khi trở về Hạ Đồng liền nói Lâm Huệ phái người tới mời Hoàng Thượng qua. Nói là thân thể khó chịu, nàng cười lạnh một tiếng, bây giờ Lâm Huệ thật đúng là càng lúc càng lớn mật.
Trở về chính cung Tề Diệp đã tắm xong, Hạ Bích chuẩn bị nước ấm để nàng đi tắm. Ngâm mình ở trong nước cả người thoải mái không diễn tả được. Nàng tắm trong chốc lát mới đi ra ngoài, trên giường đã có người nằm, rón rén tỉa lại mái tóc dài một chút, lại kì kèo thêm một chút mới leo lên giường. Hạ Bích thổi tắt ánh nến liền rời đi, trong chăn rất ấm áp, nàng mới vừa nằm xuống thì một cánh tay dài đã duỗi tới, còn chưa kịp hét lên, trên người đã bị đè ép, hơi thở ấm áp men theo môi nàng hôn mút.
Nàng vuốt ve ngực hắn, thở dốc nói: "Đêm nay Hoàng Thượng không mệt sao?"
"Không mệt!" Tề Diệp hôn xuống dọc theo cần cổ mảnh khảnh, hắn rất thích cổ duyên dáng của nàng, lưu luyến mãi không buông, còn không quên tự tin nói: "Trẫm có rất nhiều tinh lực, không tin Uyển Nhi thử nhìn một chút."
Nhưng mà hắn xác thật không nói dối. Có lẽ phần lớn là mấy ngày nay thân thể nàng không khoẻ, hắn không được gần gũi, đi cung điện của các phi tần khác cũng chỉ ngồi một lát, không có sủng hạnh ai. Bởi vậy tối hôm đó đem nàng lăn lộn đến quá sức, ngay cả nàng nức nở cầu xin tha thứ hắn cũng không chịu tha. Cho đến khi Hạ Uyển Chi mệt đến thiếu chút nữa ngất đi. Tề Diệp mới tận hứng ôm nàng ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại bên cạnh đã không còn bóng người, ngoài cửa sổ đã sáng choang. Nàng gọi Hạ Bích vào, Hạ Bích nói: "Nương nương, Huệ Phi, Quý Tiệp dư các nàng đang ở chờ bên ngoài."
"Ừ!" Nàng lười nhác đáp một tiếng, khi đứng dậy xương cốt cả người đều có cảm giác muốn vụn vỡ hết, nhịn không được hít vào một hơi.
Chờ nàng rửa mặt chải đầu hoàn chỉnh, mặt trời đã lên cao. Lúc này Hạ Uyển Chi mới chậm rãi đi ra ngoài. Hạ Bích, Hạ Đồng đi theo phía sau. Lâm Huệ các nàng vội vàng đứng dậy hành lễ, ngay cả nước trà trên bàn đã lạnh một hồi lâu.
"Tất cả đứng lên đi!" Hạ Uyển Chi nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt nhìn lướt qua mặt các nàng, dù các nàng không phục cũng không dám oán giận. Tuy Quý Tiệp dư không cam lòng, nhưng cũng không dám nói cái gì. Dù sao bây giờ người ta chính là Hoàng Hậu, nếu nàng ta không phục thì có thể làm gì được?
Hạ Uyển Chi phân phó vài câu, lập tức cho các nàng lui xuống. Không bao lâu Tề Diệp phái người tới đây truyền lời, nói là buổi sáng muốn dùng bữa chung với nàng.
Đầu xuân khí trời dần dần ấm áp, tuyết đọng cũng bắt đầu tan. Nàng không có việc gì liền ôm Tứ hoàng tử đi ra ngoài chơi một chút, trên đường lát đá cẩm thạch được quét dọn đến sạch sẽ. Tứ hoàng tử rất thích nhìn những đồ vật có màu sắc tươi sáng. Nàng bèn cầm khăn tay, tú cầu, túi thơm, trống bỏi, còn có chong chóng Nhị hoàng tử cho Tứ hoàng tử, chọc hắn nhếch miệng cười, lộ ra cái lợi chưa mọc răng.
Nhị hoàng tử ôm Đậu Đỏ chơi ở một bên, hiện tại hắn có Đậu Đỏ nên không thèm dính lấy phụ hoàng nữa. Nhưng mà mỗi khi cảm thấy cún con có điều gì thú vị, lập tức nói cho nàng biết Đậu Đỏ như thế này, như thế kia không dứt miệng.
Mà Đậu Đỏ chính là con cún nhỏ do Khang Ninh Vương đưa tới. Bởi vì Nhị hoàng tử thích ăn bánh Đậu Đỏ, nên đặt tên cho nó là Đậu Đỏ.
Có điều Đậu Đỏ xác thật là làm người gặp người thích, lông xù xù màu trắng, sờ vào rất thoải mái. Nàng phân phó cung nhân chăm sóc Đậu Đỏ thật chu đáo. Đậu Đỏ còn nhỏ, nhưng hiện tại nó không còn nhát gan như lúc trước, rất hay ỷ lại vào Nhị hoàng tử.
Vì buổi sáng muốn đi thỉnh an Thái Hậu, nên Hạ Uyển Chi thức dậy tương đối sớm. Hầu hạ Tề Diệp mặc xiêm y xong, quan sát không có gì không ổn nàng mới nói: "Tốt, Hoàng Thượng vẫn rất anh minh thần võ, anh tuấn bất phàm!"
Tề Diệp nghe xong được nhịn không được cười, nhéo nhéo gương mặt tinh xảo của nàng, nói: "Miệng Uyển Nhi đúng là càng ngày càng làm cho người ta thích, nhưng mà trẫm lại rất thích nghe!"
"Lời Thần thiếp là thật mà, quả thật Hoàng Thượng càng ngày càng anh minh thần võ, anh tuấn bất phàm. Ngay cả Nhị hoàng tử còn nói khi trưởng thành cũng muốn giống phụ hoàng đó nha!"
"Chỉ biết lấy lòng trẫm." Nói thì nói như thế, nhưng gương mặt của hắn tràn ngập ý cười, bộ dáng rõ ràng rất hưởng thụ, thân thiết cười với nàng trong chốc lát. Cho tới khi Quang Thuận công công ở bên ngoài nhắc nhở canh giờ không còn sớm hắn mới rời đi.
Tề Diệp vừa đi, nàng lập tức rửa mặt chải đầu một phen liền đi tới Thọ Ninh Cung của Thái Hậu hầu hạ bà rửa mặt chải đầu. Mà Thái Hậu cũng không khách khí, để nàng tự mình hầu hạ. Dù sao đây cũng là công việc nằm trong bổn phận của Hoàng Hậu, nên Hạ Uyển Chi không cảm thấy ủy khuất.
Canh giờ cũng đã tới, những phi tần khác trong cung lục đục tới đây thỉnh an. Thái Hậu mới nói: "Hiện giờ Hậu cung điêu tàn, cũng đã tới kì tuyển tú ba năm một lần, Hoàng Hậu là nhất quốc chi mẫu, nên vì Hoàng gia mà suy xét kỹ lưỡng."
"Thái Hậu nói phải!" Hạ Uyển Chi gật gật đầu, trong lòng cũng không vội.
"Vậy thì tốt rồi, chuyện tuyển phi liền giao cho Hoàng Hậu đi xử lý, bổ sung Hậu cung, giúp Hoàng gia khai chi tán diệp (1)!" Thái Hậu thấy nàng dễ nói chuyện như thê,́ có chút ngoài ý muốn.
(1) Khai chi tán diệp: Ý là có con đàn cháu đống.
Sắc mặt những người ở đây khẽ thay đổi, vốn dĩ đã không được sủng ái, nếu có người mới tiến cung chia sẻ ân sủng ít ỏi của các nàng, các nàng nên làm sao bây giờ?
Lập tức, các nàng đều cảm thấy đây là mối họa lớn.
Hạ Uyển Chi ra khỏi Thọ Ninh Cung liền đen mặt, Hạ Bích các nàng im lặng đi theo sau không dám lắm miệng.
Dù biết biết việc tuyển phi là trốn không thoát được, nhưng bây giờ nghe Thái Hậu nhắc nhở, nàng vẫn không nhịn được khó chịu. Những người mới này vừa trẻ tuổi lại có dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, hắn có thể sủng ái nàng giống như hiện tại sao?
Hạ Uyển Chi bắt đầu có chút không được tự tin!
Sau khi trở về, tâm tình Hạ Uyển Chi vẫn không khá hơn, nhưng đối với hai đứa nhỏ nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, dù sao cái gì bọn nó cũng không hiểu, chỉ cần nhìn hai đứa vui vẻ thì tốt rồi.
Để nhũ nương ôm Tứ hoàng tử đi nghỉ ngơi, nàng sờ sờ đầu Nhị hoàng tử, nắm tay nhỏ của hắn nói: "Mẫu hậu mang con đi Ngự thư phòng tìm phụ hoàng được không?"
"Tốt quá!" Nhị hoàng tử kích động gật đầu, nhảy nhót đi theo nàng tới Ngự thư phòng, phòng bếp nhỏ làm chè hạt sen, sẵn tiện nàng mang một chén tới đó.
Tề Diệp ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, lúc này cũng không vội, sau khi tiểu thái giám hành lễ liền để bọn họ đi vào. Mgạch cửa không thấp, nàng nâng Nhị hoàng tử giúp hắn dễ dàng vào trong. Nhị hoàng tử vừa chạm chân xuống đất liền vui mừng kêu lên: "Phụ hoàng!"
Người đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn tung ta tung tăng, gương mặt tràn ngập ý cười la hét chạy tới. Hạ Uyển Chi mỉm cười bước đến, tươi nụ dịu dàng, làm gương mặt lạnh nhạt của hắn cũng hiện lên ý cười. Tề Diệp ném công việc trong tay xuống, khom lưng đi tới ôm lấy Nhị hoàng tử, hôn một cái ở trên gương mặt mũm mĩm của hắn.
Nhị hoàng tử bị chọc cho cười ha ha, nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu làm chè hạt sen, ăn ngon lắm!"
"Mèo nhỏ ham ăn!" Tề Diệp cười nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của hắn: "Tại sao lại đến đây?"
"Phòng bếp nhỏ làm chút thức ăn, thần thiếp nghĩ Hoàng Thượng thích ăn, nên mang tới đây xem thử. Không quấy rầy Hoàng Thượng xử lý triều sự đi!"
"Không có việc gì, trẫm đang muốn nghỉ ngơi chốc lát!" Hai người ngồi xuống ở một bên. Hạ Bích mang chè hạt sen tới. Nhị hoàng tử ngồi ở trên đùi hắn nhìn chằm chằm chén chè thơm ngon không nháy mắt.
Tề Diệp nhìn thấy mà bật cười, múc một muỗng thổi thổi đút cho Nhị hoàng tử ăn. Nhị hoàng tử cũng không khách khí, há miệng ngậm lấy, ăn cực kỳ thỏa mãn.
Hắn ăn một miếng hương vị xác thật không tệ, lại đút Nhị hoàng tử một muỗng. Sau đó cầm một cái muỗng khác múc cho nàng. Nàng sửng sốt một chút lắc đầu "Hoàng Thượng ăn đi!"
"Há miệng!" Hắn bất động, cười nói.
Hạ Uyển Chi chần chờ một chút, hơi hơi cúi người lại gần, chè hạt sen sền sệt thơm ngọt, hương vị thật ngon miệng.
Nàng ăn cái gì cũng rất ưu nhã, chỉ là lần này không cẩn thận khóe miệng bị dính một chút chè hạt sen, trên đôi môi mềm mại phấn nộn. Nàng vẫn chưa phát hiện, còn đang mỉm cười nhìn bọn họ. Hắn muốn duỗi tay lau đi cho nàng, cuối cùng lại che hai mắt Nhị hoàng tử, thừa lúc nàng còn chưa kịp phản ứng liền rướn người tới hôn một cái ở khóe miệng nàng, đem chè hạt sen ngậm vào trong miệng.
Nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó thẹn thùng oán trách nhìn hắn. Nhị hoàng tử không hiểu được chớp chớp đôi mắt, đối với việc phụ hoàng che khuất hai mắt hắn rất khó hiểu nha, nhưng sau đó lại bày ra một bộ thèm nhỏ dãi không ngừng nhìn chén chè chằm chằm.
Hắn cười cười nhìn, kiên nhẫn đút Nhị hoàng tử ăn, Hạ Uyển Chi nhìn một màn này, tâm tình có chút phức tạp, mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Hắn thấy vậy hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì!" Nàng lắc đầu.
"Uyển Nhi!" Hắn nhíu mày, biết nàng không chịu nói thật.
Nàng nghĩ nghĩ, gọi nhũ nương mang Nhị hoàng tử ra ngoài đi chơi. Nhị hoàng tử ăn no xong rất biết nghe lời, ngoan ngoãn bị bà vú mang ra ngoài.
"Hôm nay Thái Hậu nói phi tần Hậu cung đã điêu tàn, dặn dò thần thiếp chuẩn bị chuyện tuyển phi." Nàng vừa nói vừa quan sát biểu tình của hắn.
Tề Diệp đối chuyện này sớm đã biết được, nghe nàng nói như vậy, biểu tình trở nên có chút khó xử, lại có chút bất đắc dĩ, nắm lấy tay nàng áy náy nói: "Uyển Nhi yên tâm, cho dù có người mới tiến cung, trẫm cũng chỉ sủng một mình nàng."
Hắn nói lời này làm nàng cảm thấy thương tâm một nửa, một nửa lại cảm thấy buồn cười, trên đời này không có người nào đối với ai đó tâm ý mãi không thay đổi. Hắn chẳng qua là đang an ủi mình, ai biết đến lúc đó có vị mỹ nhân nào vào mắt hắn, được hắn ân sủng.
Nàng cũng không tin tưởng tâm ý của hắn đối với mình mãi không thay đổi. Trừ phi là nằm mơ!
"Có những lời này của Hoàng Thượng, thần thiếp rất an tâm, có thể được Hoàng Thượng quan tâm là phúc khí của thần thiếp." Dựa vào trong lòng ngực hắn, nàng nhẹ giọng nói.
Tề Diệp ôm nàng, cằm đặt ở trên vai nàng, nói: "Vào bữa sinh thần của nàng, trẫm sẽ sắc phong Sách Nhi làm Thái tử!"
"Thái tử?" Nàng ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn hắn khiếp sợ không thôi.
Hắn bị nhìn đến có chút buồn cười: "Có cái gì kì quái, nàng là Hoàng Hậu, Sách Nhi là Nhị hoàng tử, lập hắn làm Thái tử là chuyện hợp tình hợp lý. Uyển Nhi không vui sao?"
"Thần thiếp rất vui, tạ Hoàng Thượng ân sủng!"
Nàng vội vàng đứng dậy muốn hành lễ, Tề Diệp cầm lấy tay nàng ngăn nàng lại: "Cần gì đa lễ, Sách Nhi là con của chúng ta, hắn thông tuệ hơn người, chỉ cần dạy dỗ thật tốt, trẫm tin rằng hắn sẽ không cô phụ kỳ vọng của trẫm."
"Hoàng Thượng nói rất đúng, thần thiếp nhất định sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ Sách Nhi!" Thái tử, không nghĩ tới đột nhiên lại như vậy.
Nghĩ lại, Hạ Uyển Chi cũng không còn vui vẻ gì nữa. Nàng cảm giác đây là hắn đang đền bù cho nàng, đền bù bởi vì việc tuyển phi. Tuy rằng hắn không nói, nhưng nàng lại cảm thấy như vậy.
Sinh thần nàng vào ngày mùng sáu tháng hai, dù sao cũng là sinh thần đầu tiên sau khi nàng lập Hậu, nên Tề Diệp lên tiếng tổ chức náo nhiệt một chút. Vương công các đại thần cũng định muốn giao thiệp với nàng, nên sôi nổi hẳn lên chuẩn bị đưa lễ vật, yến hội tổ chức ở Triều Hoa Cung, náo nhiệt phi phàm. Nàng mặc trang phục lộng lẫy tham dự, lại để bà vú mặc cho Nhị hoàng quần áo tự mình chuẩn bị.
Nàng vừa xuất hiện, tiếng chúc mừng của nhóm vương công đại thần, phu nhân gia quyến vang vọng trong Triều Hoa Cung, nàng cười gật gật đầu, phất tay để mọi người ngồi xuống.
Bà vú mang theo Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử tiến lên chúc mừng, Tứ hoàng tử còn nhỏ nên được được bà vú ôm. Còn Nhị hoàng tử mồm miệng rất lanh lẹ, ra dáng ra hình nói: "Nhi thần cung chúc mẫu hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có ngày này."
Nàng nghe được mỉm cười đầy mặt ngoắc tay với hắn: "Con ta thật có hiếu tâm."
Nhị hoàng tử tung tăng tiến lên, đứng ở bên cạnh nàng trông như tiểu đồng trên tranh tết, khiến người ta yêu thích không thôi.
Có Nhị hoàng tử mở đầu, các vương công đại thần sôi nổi tiến lên chúc mừng, nàng mỉm cười gật đầu, Hạ Bích từng cái từng cái nhận lấy lễ vật, chỉ chốc lát sau hai tay liền cảm thấy mỏi.
Lâm Huệ nhìn Hạ Uyển Chi chúng tinh phủng nguyệt (2), trở nên chói lọi. Trong lòng rất không thoải mái, hiện giờ nàng ta là nhất quốc chi mẫu, được người người kính sợ, nịnh bợ. Còn nàng lại là người không ai hỏi thăm, ngẫm lại cảm thấy thật không cam lòng.
(2) Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh.
Càng đừng nói đến chuyện Tề Diệp tuyên bố sắc phong Nhị hoàng tử làm Thái tử, Lâm Huệ lập tức không biết nói cái gì. Còn Quý Tiệp dư bỗng nhiên giật mình đứng dậy, động tĩnh không nhỏ, dẫn tới chú ý của mọi người.
Hạ Uyển Chi mỉm cười nhìn lại, thấy khuôn mặt Quý Tiệp dư trắng bệch, tựa như không cam lòng, oán hận nhìn chằm chằm nàng. Nàng cười cười, đứng dậy dắt tay Nhị hoàng tử hướng Tề Diệp hành lễ nói lời cảm tạ: "Tạ Hoàng Thượng ưu ái, thần thiếp nhất định tận tâm dạy dỗ Nhị hoàng tử, không cô phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng."
Tề Diệp gật gật đầu, ánh mắt đảo qua Quý Tiệp dư, Quý Tiệp dư rất muốn phản đối. Dưới ánh mắt của hắn lời nói đến bên miệng chỉ có thể nuốt trở lại vào bụng, cắn cắn môi nói: "Tần thiếp chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng!"
Vương công đại thần dần dần tỉnh táo lại, đứng dậy hành lễ.
Thái Hậu nhíu mày lại, nhìn Tề Diệp rất là bất mãn, thật ra bà không nghĩ tới chuyện lập Thái tử quan trọng như vậy. Thế nhưng lại hắn cứ như thuận miệng nói ra, làm bà không kịp điều chỉnh cảm xúc.
Trong lòng các vương công đại thần đều có chuẩn bị, biết người được chọn làm Thái tử ngoài Nhị hoàng tử ra thì tạm thời không có người nào thích hợp hơn, chỉ là không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ lập Thái tử sớm như vậy.
Sinh thần của nàng rất náo nhiệt, cũng làm cho người ta khiếp sợ, nhưng mà tâm tình Hạ Uyển Chi rất tốt, Sách Nhi của nàng không bao lâu nữa sẽ chính thức trở thành Thái tử, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, nhiều năm sau sẽ là vua của một nước, sao nàng có thể không vui vẻ đây, sự tình phát triển quá thuận lợi, có khi nàng cảm thấy tất cả như là một giấc mộng.
Nhưng nàng biết, đây không phải là một giấc mộng.
Cung yến náo nhiệt hết một ngày, ngay cả tiệc tối cũng vui vẻ không kém. Triều Hoa Cung đèn đuốc sáng trưng, tiếng người cười nói, ả đào đang xướng hí khúc chúc thọ trên sân khấu. Thái Hậu xem đến uể oải, bởi vì chuyện lập Thái tử mà trong lòng bà đang rất khó chịu.
Hạ Uyển Chi triệu kiến Hạ phu nhân, Hạ phu nhân mỉm cười chúc mừng. Nàng cười mời Hạ phu nhân ngồi xuống. Nhìn nữ nhi đẹp đẽ quý giá trước mắt, Hạ phu nhân thật không nghĩ tới nàng có thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu nương nương hồng phúc, thần phụ rất là cao hứng!"
"Mẫu thân, đừng đa lễ, ở đây không có người ngoài." Hạ Uyển Chi đỡ bà đứng dậy.
Hạ phu nhân cười gật gật đầu, hai người ngồi xuống nói vài câu hỏi thăm thông thường. Nàng hỏi tới Hạ Vũ Chi, mà Hạ Vũ Chi đã bị nàng tống cổ ra ngoài. Năm nay chính là tới kì tuyển phi, sao nàng có thể để Hạ Vũ Chi tiến cung để tìm phiền toái cho mình.
Hạ phu nhân răm rắp trả lời theo. Hiện giờ cuộc sống của Hạ Vũ Chi không tồi, nhưng mà đều do nàng ta ỷ vào có tỷ tỷ là Hoàng Hậu, địa vị ở nhà chồng không thấp.
Hai người nói trong chốc lát liền đi Triều Hoa Cung, hí khúc được hát một nửa. Hạ Uyển Chi nhìn lướt qua, phát hiện Lâm Huệ cũng không ở chỗ đây, nàng cũng không để ý, mỉm cười ngồi ở bên cạnh Tề Diệp nghe diễn.