Chương : 161
Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Rine Đức phi
"Nô tỳ tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an." Hạ Đồng cụp mi cúi đầu, cung kính cẩn thận hành đại lễ.
Hạ Uyển Chi bảo bà vú ôm Tiểu Nguyệt Nhi đi ra ngoài chơi, sau đó nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
"Tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển." Hạ Đồng đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng quỳ xuống, đấm chân cho nàng.
Hạ Uyển Chi vẫn chưa nói gì, nghiêm túc khâu vá quần áo trong tay, từng đường kim mũi chỉ đều thêu thật tỉ mỉ, đường may chặt chẽ. Hạ Đồng cũng không dám hé răng quấy rầy, nương nương có thể giữ mình lại bên người đã là ân sủng rất lớn rồi.
Thêu trong chốc lát, Hạ Uyển Chi mới buông quần áo trong tay xuống để nghỉ ngơi. Hạ Bích pha một ly trà, trong trà có cho thêm cẩu kỷ cùng táo đỏ, nàng uống một ngụm rồi nói: "Chè hạt sen hôm nay hương vị không tồi, Đồng Tài tử có tâm."
"Được Hoàng Hậu nương nương yêu thích là phúc khí của nô tỳ." Nàng là Tài tử cái gì, còn không bằng Hạ Bích là một cung nữ, nàng ấy đi theo bên cạnh Hoàng Hậu chính là thật sự đạp trên gió, đâu giống như mình rơi vào thảm cảnh. Mỗi lần nghĩ đến tình cảnh của bản thân, nàng liền hối hận, lúc trước không nên bị ma xui quỷ khiến, cho rằng bò lên long sàng thì sẽ bay lên cành cao, lại không ngờ rằng chính là lọt vào vực sâu, căn bản Hoàng Thượng không thích mình.
"Ở cái hậu cung này, người không có chút bản lĩnh gì, bổn cung sẽ không giữ lại bên cạnh. Dù chè hạt sen có ngon thế nào, nhưng phải biết rằng kẻ đã từng phản bội rất khó khiến người khác tin tưởng." Nàng nhàn nhạt nói.
Trong lòng Hạ Đồng trầm xuống, chính xác là cả người cũng như héo rũ.
Nàng không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Bổn cung mệt mỏi, lui ra đi."
Hạ Đồng ngoan ngoãn lui xuống, lúc gần đi thì nhìn về phía Hạ Bích cầu cứu, hy vọng nàng ấy có thể giúp mình nói vài lời hay ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Hạ Bích không đổi thần sắc, vẻ mặt bình thản cúi đầu không nhìn nàng.
Hạ Đồng ra khỏi Chiêu Hoa Cung, thất hồn lạc phách trở về ngồi ngây ngốc ở trước giường. Nàng cảm thấy cả đời này của mình xong rồi. Nếu lúc trước ngoan ngoãn ổn định hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu, hiện tại nàng cũng sẽ không cần lo lắng gì như Hạ Bích, còn không cần nhìn ánh mắt người khác, làm một cái Đồng Tài tử không được sủng, bị vắng vẻ, bị xem thường.
Hiện giờ Hoàng Hậu nương nương cũng không coi nàng ra gì, không trọng dụng nàng. Tất nhiên nàng không muốn tiếp tục như vậy, cứ sống thê lương đến suốt đời. Hiện giờ người khiến Hoàng Hậu phải hao tổn tinh thần nhất chính là Hiền phi cùng Lương phi. Nương nương không thích Lương phi, điều này nàng biết rõ, còn Hiền phi, nàng khẳng định nương nương cũng không ưa.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên hai mắt Hạ Đồng sáng lấp lánh, nàng biết nên làm như thế nào rồi.
Vừa lơ đãng nhìn ra ngoài thấy trời đã tối, nàng còn chưa dùng cơm. Nàng mở cửa thì thấy bên ngoài không có gì cả, một hộp đồ ăn cũng không có. Căn bản nàng không thể ở trong viện của mình nấu cơm, biết rõ lại là cung nhân lười biếng, tuy rằng nàng tức giận nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể tự mình đi Ngự thiện phòng tìm đồ ăn. Từng bước từng bước, đột nhiên cảm thấy tủi thân, nước mắt ào ào rơi xuống, nàng tránh ở một góc che miệng khóc nấc lên.
Thời tiết dần dần rét buốt, sáng sớm mặt hồ đã kết băng, tới giữa trưa ánh nắng chiếu rọi thì băng lại tan chảy. Ngự hoa viên bắt đầu tiêu điều, hoa cúc đã héo tàn, chỉ còn mấy cây nguyệt quế vẫn xanh tươi mơn mởn.
Hạ Uyển Chi hầu hạ Tề Diệp rửa mặt chải đầu xong: "Hôm nay không cần thượng triều, sao Hoàng Thượng không ngủ thêm một lúc?"
"Hôm nay muốn đi cưỡi ngựa, Uyển Nhi muốn đi xem không?" Tề Diệp thích cưỡi ngựa, mỗi tháng đều sẽ đi đến mã trường chạy vòng quanh một lần.
"Được!" Hạ Uyển Chi gật gật đầu. Hiếm có lúc hắn nghỉ ngơi, sao nàng có thể không tiếp hắn?
Phân phó một tiếng đi xuống, mã trường đã quét tước sạch sẽ. Hạ Uyển Chi cùng Tiểu Nguyệt Nhi ngồi ở trong đình Ngọc Tường uống trà, ăn trái cây. Tề Diệp hứng thú bừng bừng mang theo hai đứa nhỏ đi chuồng ngựa dẫn ngựa ra. Tọa kỵ của hắn là Hãn Huyết bảo mã tiến cống, ngày đi nghìn dặm, dáng người mạnh mẽ, uy phong lẫm liệt.
Hắn cưỡi bảo mã chạy trong chốc lát rồi mới đi đến trước mặt Hạ Uyển Chi, phía sau có người dẫn ngựa của hai vị hoàng tử đi theo, bọn họ kích động đỏ cả mặt, cười kêu to: "Mẫu hậu, mẫu hậu..."
Nàng cũng vui lây, mỉm cười nhìn lại, đứng ở trong đình rót nước cho bọn hắn uống. Chạy trong chốc lát nên bọn họ đều khát, Tứ hoàng tử còn muốn ăn lê, nàng gọt vỏ một trái cho hắn ăn.
Tiểu Nguyệt Nhi nhìn tuấn mã cao lớn vừa sợ hãi lại vừa hâm mộ, mắt lấp lánh nhìn Tề Diệp.
Tề Diệp nào chịu được đôi mắt to ngập nước kia nhìn mình như vậy, cười một tiếng rồi ôm con bé từ trong đình lên ngựa, đặt nó ngồi phía trước. Tiểu Nguyệt Nhi kinh hoảng nhìn về phía Hạ Uyển Chi, nàng an ủi nói: "Đừng sợ, phụ hoàng sẽ bảo hộ ngươi."
Tiểu Nguyệt Nhi ngửa đầu nhìn phụ hoàng. Tề Diệp cười hôn một cái lên mặt nó, tay hắn vòng qua eo nó thật chặt, con bé lập tức cảm thấy an tâm, hưng phấn bắt lấy bờm ngựa, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.
Hạ Uyển Chi nhìn vậy, xoa xoa mặt nó, lại cầm khăn tay, dựa vào lan can lau mồ hôi cho Tề Diệp, rót một ly trà cho hắn. Hắn uống một hơi cạn sạch.
"Ánh nắng gay gắt, Uyển Nhi đi vào trong ngồi đi, không cần lo lắng, trẫm sẽ chăm sóc An Bình."
Nàng gật gật đầu, nghe hắn quát một tiếng, tuấn mã nhấc chân chạy đi. Tiểu Thái Tử, Tứ hoàng tử hưng phấn "a a" kêu to, giống như cưỡi ngựa hề không xóc nảy khó chịu tí nào.
"Mẫu phi, nhi thần cũng muốn cưỡi ngựa." Cách đó không xa, Ngũ hoàng tử nhìn người ở trên lưng ngựa chạy băng băng, hâm mộ nói: "Nhi thần cũng muốn cùng phụ hoàng cưỡi ngựa." Đã lâu rồi phụ hoàng không tới thăm hắn, Ngũ hoàng tử thật hâm mộ hai vị ca ca.
"Hài tử ngoan, cưỡi ngựa rất nguy hiểm, phụ hoàng sợ ngươi bị thương nên mới không cho ngươi cưỡi ngựa, không cần cô phụ một phen khổ tâm của phụ hoàng, biết không?" Lâm Huệ nhìn Ngũ hoàng tử, dịu dàng nói khéo, trong lòng lại chua xót không thôi. Đáng thương cho Ngũ hoàng tử, nào có từng được Hoàng Thượng chiều chuộng như thế.
Nghiêng đầu nhìn mã trường náo nhiệt ấm áp kia, nàng cắn chặt răng. Đừng nói mang theo Ngũ hoàng tử cưỡi ngựa, dù là ngồi ăn cơm chung cũng ít đến đáng thương. May mắn không phải hài tử của hắn, hắn không thể cho nhưng có người nhất định có thể cho.
"Mẫu hậu, phụ hoàng nói chờ nhi thần trưởng thành cũng sẽ đưa cho nhi thần một con tuấn mã, là thật vậy sao?" Trước khi ngủ, Tứ hoàng tử nắm tay áo mẫu hậu hỏi, Nhị ca đã có một con tuấn mã, hắn rất hâm mộ.
"Một lời nói của phụ hoàng ngươi nặng tựa ngàn vàng, khẳng định sẽ không nuốt lời. Không còn sớm, mau mau ngủ đi, phải ngủ thì mới có thể mau mau lớn lên nha." Cách tấm chăn, nàng vỗ vỗ Tứ hoàng tử, dỗ dành.
Tứ hoàng tử ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mới chốc lát lại mở mắt ra, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật sự nhanh chóng ngủ là có thể mau mau lớn lên sao?"
"Ừ!" Có điều là phải qua mười mấy năm cơ, nàng cười gật gật đầu.
Có được đáp án xác định, Tứ hoàng tử cười nói: "Được nha, chờ nhi thần trưởng thành, cao như phụ hoàng vậy, sẽ có thể cưỡi ngựa rồi."
"Ừ! Nhưng hiện tại vẫn phải ngủ trước đã." Nàng nhét cái tay nhỏ vừa vung ra khỏi chăn trở lại. Tứ hoàng tử chớp chớp hai mắt nhìn nàng trong chốc lát, lông mi dài sụp xuống, không bao lâu liền ngủ ngon lành.
Nàng nhìn dung nhan ngủ say, xoa xoa đôi má non mềm, khuôn mặt nhỏ âm ấm, vén lại chăn cho hắn rồi tay chân nhẹ nhàng rời đi, dặn dò bà vú cẩn thận chăm sóc.
Sau khi trở về, Tề Diệp đã rửa mặt xong, thấy nàng tiến vào thì cười cười, cầm một quyển sách dựa vào đầu giường xem. Nàng khêu cho đèn sáng hơn. Hạ Bích đã chuẩn bị nước ấm, nàng liền đi vào tắm gội.
Khi ra tới hắn vẫn còn đang đọc, nàng chải tóc một hồi mới đi đến trước giường. Nàng còn chưa ngồi xuống Tề Diệp đã quăng sách nhào tới, cắn môi nàng: "Biết rõ trẫm chờ mà Uyển Nhi còn chậm chạp đi lại, thật sự đáng giận, trẫm muốn nghiêm phạt."
Nàng cười đẩy hắn, ngăn cản trái phải, thở hồng hộc nói: "Là thần thiếp lo lắng cho thân mình Hoàng Thượng, hôm nay cưỡi ngựa mệt nhọc, Hoàng Thượng hẳn nên nghỉ ngơi sớm chút."
"Uyển Nhi thật săn sóc, có điều..." Bắt lấy đôi tay đang chống cự của nàng, ấn xuống đỉnh đầu *** (đầu gì tự hiểu:v), hắn cười đắc ý.
"... Chỉ là trẫm có mệt mỏi hay không, đợi lát nữa Uyển Nhi sẽ biết."
Đương nhiên nàng biết, có điều khi đó nàng đã nằm liệt trên giường mà hấp hối, cả người nhức mỏi vô lực, mỏi mệt đến cực điểm mà ngủ thiếp đi.
Mùa thu theo một chiếc lá cuối cùng rơi xuống mà trôi qua, bắt đầu chuỗi ngày đông rét lạnh. Quần áo mùa đông đều đã phát xuống, rốt cuộc Hạ Uyển Chi cũng may xong đồ cho mấy đứa trẻ khi bắt đầu có tuyết rơi. Nàng gọi ba hài tử tới, đưa cho mỗi đứa một bộ quần áo giữ ấm. Tiểu Thái Tử vui sướng, lập tức bảo bà vú thay cho hắn. Tứ hoàng tử thấy thế noi theo ca ca, ồn ào đòi bà vú mặc vào cho mình.
Nếu nói về quần áo mới, dường như là mỗi ngày bọn chúng đều có thể mặc quần áo mới, quần áo xinh đẹp. Chỉ là hôm nay hai đứa có vẻ đặc biệt vui vẻ, nghe nói quần áo này là mẫu hậu tự mình khâu vá cho chúng, thật ấm áp.
Tiểu Nguyệt Nhi không cho cung nữ thay giùm, ôm quần áo, mang theo ánh mắt trông mong đi đến trước mặt Tề Diệp. Bộ dáng kia thật sự khiến cho ai cũng phải mềm lòng, nguyên bản còn đang hờn dỗi vì ba hài tử đều có mà hắn thì không có quần áo, Tề Diệp nhìn bộ dáng này của Tiểu Nguyệt Nhi, bất đắc dĩ thở dài. Con bé không biết là bộ dáng nhỏ này của nó cực kỳ giống khi mẫu hậu nó bày ra biểu tình vô tội với mình. Khiến người ta không đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể sủng nàng, thương nàng.
Tề Diệp tiếc nuối không có nhìn thấy bộ dáng khi Hạ Uyển Chi còn nhỏ, cho nên Tiểu Nguyệt Nhi rất dễ dàng thỏa mãn tiếc nuối của phụ hoàng.
Chỉ tiếc đường đường thiên tử một nước, thống trị quốc gia thành thạo, lại vẫn phải học cách mặc quần áo cho nữ nhi của mình. Hắn khiến Tiểu Nguyệt Nhi mặc váy áo lung tung cả lên, chính hắn cũng biết, tuy luôn biểu hiện ra vẻ thong dong nhưng trên mặt lại bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.
Hạ Uyển Chi nhìn bộ dáng quẫn bách của hắn, nhịn không được cười ra tiếng. Hắn không vui trừng mắt liếc qua một cái, nàng mới thu lại tươi cười vẫy tay với Tiểu Nguyệt Nhi: "Lại đây, mẫu hậu thay cho ngươi."
Tiểu Nguyệt Nhi như thoát khỏi gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh đi đến trước mặt nàng. Tề Diệp cũng nhẹ nhàng thở ra, âm thầm lau lau mồ hôi, cảm thấy quần áo của tiểu hài tử mặc quá phiền phức.
Hạ Uyển Chi qua hai ba bước thì đã mặc xong cho Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi vui sướng dạo qua một vòng trước mặt nàng, quay đầu lại xem ý tứ nàng coi đẹp hay không đẹp.
Nàng cười gật gật đầu: "An Bình mặc quần áo thật xinh đẹp. Thích không?"
Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu thật mạnh, chạy đến trong lòng Tề Diệp mong được hắn khen ngợi. Tề Diệp cười nói: "An Bình của trẫm là công chúa xinh đẹp nhất Đại Tề!"
Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ đến mi mắt cong cong, nhìn nhìn hai vị ca ca, ba người cười trong chốc lát, mặc luôn đồ mới tụm vào cùng nhau chơi trò chơi.
Tề Diệp nhìn mấy đứa nhỏ mặc quần áo mùa đông mà mẫu hậu bọn chúng tự may từng đường kim mũi chỉ thật ấm áp. Nhìn nhìn lại long bào trên người mình, lập tức trong lòng lành lạnh, có chút thất vọng, hơi bất mãn nhìn về phía Hạ Uyển Chi.
"Hạ Bích, có cảm thấy hôm nay Hoàng Thượng có vẻ không vui không?" Cắt rớt đầu sợi chỉ, nàng vuốt mặt vải mềm mại của áo choàng, bên trong rất chắc chắn, trong lòng nàng thấy ấm áp.
"Cuối cùng nương nương cũng nhìn ra." Hạ Bích nói: "Nếu hôm nay nương nương không làm xong áo choàng, chỉ sợ ngày mai Hoàng Thượng vẫn tiếp tục không vui." Nàng nhìn thấy rõ, Hoàng Thượng nhìn ba vị tiểu chủ tử hớn hở thay bộ đồ mới, trên mặt lại hơi có vẻ mất mát.
"Thì ra không phải ảo giác của bổn cung, Hoàng Thượng thật đúng là keo kiệt, chỉ là một bộ quần áo cũng so đo với bọn nhỏ!" Nàng cười cười, sửa sang lại áo choàng cho tốt rồi đặt ở một bên.
"Nô tỳ thấy không phải Hoàng Thượng để ý một bộ xiêm y, mà là để ý tấm lòng của nương nương."
Hắn sẽ để ý sao?
Hạ Uyển Chi cười khổ... Có lẽ có!
Bữa tối Tề Diệp dùng bữa cùng Thái Hậu, khi trở về Hạ Uyển Chi đã dỗ ba hài tử ngủ rồi. Đêm đông giá buốt, nếu không có việc gì thì đều đi ngủ sớm. Thấy hắn trở về nàng vội vàng rót một chén nước cho hắn, bắt lấy tay hắn nói: "Thật lạnh, Hoàng Thượng mau sưởi ấm đi."
"Không ngại, trẫm không lạnh." Tề Diệp xua xua tay, nàng kiên trì cầm lò sưởi tay đưa cho hắn, hắn chỉ có thể ôm lấy.
"Nghe nói đã nhiều ngày thân mình Hiền phi không khoẻ?" Ngâm chân, Tề Diệp nhớ tới cái gì, lên tiếng hỏi.
"Vâng, thần thiếp đã bảo ngự y đi nhìn, nói là không quá đáng ngại, bị cảm lạnh khiến cho thân mình không khoẻ, nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, uống thuốc đúng hạn là có thể khỏi hẳn." Nàng không cho người báo, hắn lại biết, nghĩ đến chắc là Thái Hậu nói.
"Đã biết!" Hắn gật gật đầu, tiếp nhận khăn vải lau khô vết nước. Canh giờ không còn sớm, Tề Diệp gọi Quang Thuận công công tới thay quần áo.
Hạ Uyển Chi đưa một cái ánh mắt, Quang Thuận công công bưng nước rửa chân lui xuống.
Tề Diệp cảm giác trên người nhiều thêm một bộ quần áo trong khi hắn muốn thay quần áo ra, đang tính nhắc nhở thì trông thấy một chiếc áo choàng màu tím dùng chỉ vàng thêu bàn long đạp mây mạnh mẽ uy nghiêm. Hắn có chút ngạc nhiên nhìn nàng.
Hạ Uyển Chi cười cười, thắt dây lưng cho hắn: "Hôm nay mới vừa làm xong, Hoàng Thượng thích chứ?"
Hắn mỉm cười sờ sờ khuôn mặt mềm mại của nàng: "Trẫm cho rằng..." Hắn cho rằng hắn không có, hắn cho rằng nàng không quan tâm tới mình. Thì ra chỉ là chưa làm xong, là hắn suy nghĩ nhiều.
Tề Diệp vui mừng xoa xoa mặt nàng, giang hai tay cánh tay ôm người vào trong ngực, áo choàng ấm áp mềm mại bao vây cả nàng và hắn: "Thật ấm áp, thật thích!"
Nàng cười cười, ngửi mùi Long Tiên Hương trên người hắn, nhắm mắt lại.
Beta: Rine Đức phi
"Nô tỳ tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an." Hạ Đồng cụp mi cúi đầu, cung kính cẩn thận hành đại lễ.
Hạ Uyển Chi bảo bà vú ôm Tiểu Nguyệt Nhi đi ra ngoài chơi, sau đó nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
"Tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển." Hạ Đồng đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng quỳ xuống, đấm chân cho nàng.
Hạ Uyển Chi vẫn chưa nói gì, nghiêm túc khâu vá quần áo trong tay, từng đường kim mũi chỉ đều thêu thật tỉ mỉ, đường may chặt chẽ. Hạ Đồng cũng không dám hé răng quấy rầy, nương nương có thể giữ mình lại bên người đã là ân sủng rất lớn rồi.
Thêu trong chốc lát, Hạ Uyển Chi mới buông quần áo trong tay xuống để nghỉ ngơi. Hạ Bích pha một ly trà, trong trà có cho thêm cẩu kỷ cùng táo đỏ, nàng uống một ngụm rồi nói: "Chè hạt sen hôm nay hương vị không tồi, Đồng Tài tử có tâm."
"Được Hoàng Hậu nương nương yêu thích là phúc khí của nô tỳ." Nàng là Tài tử cái gì, còn không bằng Hạ Bích là một cung nữ, nàng ấy đi theo bên cạnh Hoàng Hậu chính là thật sự đạp trên gió, đâu giống như mình rơi vào thảm cảnh. Mỗi lần nghĩ đến tình cảnh của bản thân, nàng liền hối hận, lúc trước không nên bị ma xui quỷ khiến, cho rằng bò lên long sàng thì sẽ bay lên cành cao, lại không ngờ rằng chính là lọt vào vực sâu, căn bản Hoàng Thượng không thích mình.
"Ở cái hậu cung này, người không có chút bản lĩnh gì, bổn cung sẽ không giữ lại bên cạnh. Dù chè hạt sen có ngon thế nào, nhưng phải biết rằng kẻ đã từng phản bội rất khó khiến người khác tin tưởng." Nàng nhàn nhạt nói.
Trong lòng Hạ Đồng trầm xuống, chính xác là cả người cũng như héo rũ.
Nàng không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Bổn cung mệt mỏi, lui ra đi."
Hạ Đồng ngoan ngoãn lui xuống, lúc gần đi thì nhìn về phía Hạ Bích cầu cứu, hy vọng nàng ấy có thể giúp mình nói vài lời hay ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Hạ Bích không đổi thần sắc, vẻ mặt bình thản cúi đầu không nhìn nàng.
Hạ Đồng ra khỏi Chiêu Hoa Cung, thất hồn lạc phách trở về ngồi ngây ngốc ở trước giường. Nàng cảm thấy cả đời này của mình xong rồi. Nếu lúc trước ngoan ngoãn ổn định hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu, hiện tại nàng cũng sẽ không cần lo lắng gì như Hạ Bích, còn không cần nhìn ánh mắt người khác, làm một cái Đồng Tài tử không được sủng, bị vắng vẻ, bị xem thường.
Hiện giờ Hoàng Hậu nương nương cũng không coi nàng ra gì, không trọng dụng nàng. Tất nhiên nàng không muốn tiếp tục như vậy, cứ sống thê lương đến suốt đời. Hiện giờ người khiến Hoàng Hậu phải hao tổn tinh thần nhất chính là Hiền phi cùng Lương phi. Nương nương không thích Lương phi, điều này nàng biết rõ, còn Hiền phi, nàng khẳng định nương nương cũng không ưa.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên hai mắt Hạ Đồng sáng lấp lánh, nàng biết nên làm như thế nào rồi.
Vừa lơ đãng nhìn ra ngoài thấy trời đã tối, nàng còn chưa dùng cơm. Nàng mở cửa thì thấy bên ngoài không có gì cả, một hộp đồ ăn cũng không có. Căn bản nàng không thể ở trong viện của mình nấu cơm, biết rõ lại là cung nhân lười biếng, tuy rằng nàng tức giận nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể tự mình đi Ngự thiện phòng tìm đồ ăn. Từng bước từng bước, đột nhiên cảm thấy tủi thân, nước mắt ào ào rơi xuống, nàng tránh ở một góc che miệng khóc nấc lên.
Thời tiết dần dần rét buốt, sáng sớm mặt hồ đã kết băng, tới giữa trưa ánh nắng chiếu rọi thì băng lại tan chảy. Ngự hoa viên bắt đầu tiêu điều, hoa cúc đã héo tàn, chỉ còn mấy cây nguyệt quế vẫn xanh tươi mơn mởn.
Hạ Uyển Chi hầu hạ Tề Diệp rửa mặt chải đầu xong: "Hôm nay không cần thượng triều, sao Hoàng Thượng không ngủ thêm một lúc?"
"Hôm nay muốn đi cưỡi ngựa, Uyển Nhi muốn đi xem không?" Tề Diệp thích cưỡi ngựa, mỗi tháng đều sẽ đi đến mã trường chạy vòng quanh một lần.
"Được!" Hạ Uyển Chi gật gật đầu. Hiếm có lúc hắn nghỉ ngơi, sao nàng có thể không tiếp hắn?
Phân phó một tiếng đi xuống, mã trường đã quét tước sạch sẽ. Hạ Uyển Chi cùng Tiểu Nguyệt Nhi ngồi ở trong đình Ngọc Tường uống trà, ăn trái cây. Tề Diệp hứng thú bừng bừng mang theo hai đứa nhỏ đi chuồng ngựa dẫn ngựa ra. Tọa kỵ của hắn là Hãn Huyết bảo mã tiến cống, ngày đi nghìn dặm, dáng người mạnh mẽ, uy phong lẫm liệt.
Hắn cưỡi bảo mã chạy trong chốc lát rồi mới đi đến trước mặt Hạ Uyển Chi, phía sau có người dẫn ngựa của hai vị hoàng tử đi theo, bọn họ kích động đỏ cả mặt, cười kêu to: "Mẫu hậu, mẫu hậu..."
Nàng cũng vui lây, mỉm cười nhìn lại, đứng ở trong đình rót nước cho bọn hắn uống. Chạy trong chốc lát nên bọn họ đều khát, Tứ hoàng tử còn muốn ăn lê, nàng gọt vỏ một trái cho hắn ăn.
Tiểu Nguyệt Nhi nhìn tuấn mã cao lớn vừa sợ hãi lại vừa hâm mộ, mắt lấp lánh nhìn Tề Diệp.
Tề Diệp nào chịu được đôi mắt to ngập nước kia nhìn mình như vậy, cười một tiếng rồi ôm con bé từ trong đình lên ngựa, đặt nó ngồi phía trước. Tiểu Nguyệt Nhi kinh hoảng nhìn về phía Hạ Uyển Chi, nàng an ủi nói: "Đừng sợ, phụ hoàng sẽ bảo hộ ngươi."
Tiểu Nguyệt Nhi ngửa đầu nhìn phụ hoàng. Tề Diệp cười hôn một cái lên mặt nó, tay hắn vòng qua eo nó thật chặt, con bé lập tức cảm thấy an tâm, hưng phấn bắt lấy bờm ngựa, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.
Hạ Uyển Chi nhìn vậy, xoa xoa mặt nó, lại cầm khăn tay, dựa vào lan can lau mồ hôi cho Tề Diệp, rót một ly trà cho hắn. Hắn uống một hơi cạn sạch.
"Ánh nắng gay gắt, Uyển Nhi đi vào trong ngồi đi, không cần lo lắng, trẫm sẽ chăm sóc An Bình."
Nàng gật gật đầu, nghe hắn quát một tiếng, tuấn mã nhấc chân chạy đi. Tiểu Thái Tử, Tứ hoàng tử hưng phấn "a a" kêu to, giống như cưỡi ngựa hề không xóc nảy khó chịu tí nào.
"Mẫu phi, nhi thần cũng muốn cưỡi ngựa." Cách đó không xa, Ngũ hoàng tử nhìn người ở trên lưng ngựa chạy băng băng, hâm mộ nói: "Nhi thần cũng muốn cùng phụ hoàng cưỡi ngựa." Đã lâu rồi phụ hoàng không tới thăm hắn, Ngũ hoàng tử thật hâm mộ hai vị ca ca.
"Hài tử ngoan, cưỡi ngựa rất nguy hiểm, phụ hoàng sợ ngươi bị thương nên mới không cho ngươi cưỡi ngựa, không cần cô phụ một phen khổ tâm của phụ hoàng, biết không?" Lâm Huệ nhìn Ngũ hoàng tử, dịu dàng nói khéo, trong lòng lại chua xót không thôi. Đáng thương cho Ngũ hoàng tử, nào có từng được Hoàng Thượng chiều chuộng như thế.
Nghiêng đầu nhìn mã trường náo nhiệt ấm áp kia, nàng cắn chặt răng. Đừng nói mang theo Ngũ hoàng tử cưỡi ngựa, dù là ngồi ăn cơm chung cũng ít đến đáng thương. May mắn không phải hài tử của hắn, hắn không thể cho nhưng có người nhất định có thể cho.
"Mẫu hậu, phụ hoàng nói chờ nhi thần trưởng thành cũng sẽ đưa cho nhi thần một con tuấn mã, là thật vậy sao?" Trước khi ngủ, Tứ hoàng tử nắm tay áo mẫu hậu hỏi, Nhị ca đã có một con tuấn mã, hắn rất hâm mộ.
"Một lời nói của phụ hoàng ngươi nặng tựa ngàn vàng, khẳng định sẽ không nuốt lời. Không còn sớm, mau mau ngủ đi, phải ngủ thì mới có thể mau mau lớn lên nha." Cách tấm chăn, nàng vỗ vỗ Tứ hoàng tử, dỗ dành.
Tứ hoàng tử ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mới chốc lát lại mở mắt ra, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật sự nhanh chóng ngủ là có thể mau mau lớn lên sao?"
"Ừ!" Có điều là phải qua mười mấy năm cơ, nàng cười gật gật đầu.
Có được đáp án xác định, Tứ hoàng tử cười nói: "Được nha, chờ nhi thần trưởng thành, cao như phụ hoàng vậy, sẽ có thể cưỡi ngựa rồi."
"Ừ! Nhưng hiện tại vẫn phải ngủ trước đã." Nàng nhét cái tay nhỏ vừa vung ra khỏi chăn trở lại. Tứ hoàng tử chớp chớp hai mắt nhìn nàng trong chốc lát, lông mi dài sụp xuống, không bao lâu liền ngủ ngon lành.
Nàng nhìn dung nhan ngủ say, xoa xoa đôi má non mềm, khuôn mặt nhỏ âm ấm, vén lại chăn cho hắn rồi tay chân nhẹ nhàng rời đi, dặn dò bà vú cẩn thận chăm sóc.
Sau khi trở về, Tề Diệp đã rửa mặt xong, thấy nàng tiến vào thì cười cười, cầm một quyển sách dựa vào đầu giường xem. Nàng khêu cho đèn sáng hơn. Hạ Bích đã chuẩn bị nước ấm, nàng liền đi vào tắm gội.
Khi ra tới hắn vẫn còn đang đọc, nàng chải tóc một hồi mới đi đến trước giường. Nàng còn chưa ngồi xuống Tề Diệp đã quăng sách nhào tới, cắn môi nàng: "Biết rõ trẫm chờ mà Uyển Nhi còn chậm chạp đi lại, thật sự đáng giận, trẫm muốn nghiêm phạt."
Nàng cười đẩy hắn, ngăn cản trái phải, thở hồng hộc nói: "Là thần thiếp lo lắng cho thân mình Hoàng Thượng, hôm nay cưỡi ngựa mệt nhọc, Hoàng Thượng hẳn nên nghỉ ngơi sớm chút."
"Uyển Nhi thật săn sóc, có điều..." Bắt lấy đôi tay đang chống cự của nàng, ấn xuống đỉnh đầu *** (đầu gì tự hiểu:v), hắn cười đắc ý.
"... Chỉ là trẫm có mệt mỏi hay không, đợi lát nữa Uyển Nhi sẽ biết."
Đương nhiên nàng biết, có điều khi đó nàng đã nằm liệt trên giường mà hấp hối, cả người nhức mỏi vô lực, mỏi mệt đến cực điểm mà ngủ thiếp đi.
Mùa thu theo một chiếc lá cuối cùng rơi xuống mà trôi qua, bắt đầu chuỗi ngày đông rét lạnh. Quần áo mùa đông đều đã phát xuống, rốt cuộc Hạ Uyển Chi cũng may xong đồ cho mấy đứa trẻ khi bắt đầu có tuyết rơi. Nàng gọi ba hài tử tới, đưa cho mỗi đứa một bộ quần áo giữ ấm. Tiểu Thái Tử vui sướng, lập tức bảo bà vú thay cho hắn. Tứ hoàng tử thấy thế noi theo ca ca, ồn ào đòi bà vú mặc vào cho mình.
Nếu nói về quần áo mới, dường như là mỗi ngày bọn chúng đều có thể mặc quần áo mới, quần áo xinh đẹp. Chỉ là hôm nay hai đứa có vẻ đặc biệt vui vẻ, nghe nói quần áo này là mẫu hậu tự mình khâu vá cho chúng, thật ấm áp.
Tiểu Nguyệt Nhi không cho cung nữ thay giùm, ôm quần áo, mang theo ánh mắt trông mong đi đến trước mặt Tề Diệp. Bộ dáng kia thật sự khiến cho ai cũng phải mềm lòng, nguyên bản còn đang hờn dỗi vì ba hài tử đều có mà hắn thì không có quần áo, Tề Diệp nhìn bộ dáng này của Tiểu Nguyệt Nhi, bất đắc dĩ thở dài. Con bé không biết là bộ dáng nhỏ này của nó cực kỳ giống khi mẫu hậu nó bày ra biểu tình vô tội với mình. Khiến người ta không đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể sủng nàng, thương nàng.
Tề Diệp tiếc nuối không có nhìn thấy bộ dáng khi Hạ Uyển Chi còn nhỏ, cho nên Tiểu Nguyệt Nhi rất dễ dàng thỏa mãn tiếc nuối của phụ hoàng.
Chỉ tiếc đường đường thiên tử một nước, thống trị quốc gia thành thạo, lại vẫn phải học cách mặc quần áo cho nữ nhi của mình. Hắn khiến Tiểu Nguyệt Nhi mặc váy áo lung tung cả lên, chính hắn cũng biết, tuy luôn biểu hiện ra vẻ thong dong nhưng trên mặt lại bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.
Hạ Uyển Chi nhìn bộ dáng quẫn bách của hắn, nhịn không được cười ra tiếng. Hắn không vui trừng mắt liếc qua một cái, nàng mới thu lại tươi cười vẫy tay với Tiểu Nguyệt Nhi: "Lại đây, mẫu hậu thay cho ngươi."
Tiểu Nguyệt Nhi như thoát khỏi gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh đi đến trước mặt nàng. Tề Diệp cũng nhẹ nhàng thở ra, âm thầm lau lau mồ hôi, cảm thấy quần áo của tiểu hài tử mặc quá phiền phức.
Hạ Uyển Chi qua hai ba bước thì đã mặc xong cho Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi vui sướng dạo qua một vòng trước mặt nàng, quay đầu lại xem ý tứ nàng coi đẹp hay không đẹp.
Nàng cười gật gật đầu: "An Bình mặc quần áo thật xinh đẹp. Thích không?"
Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu thật mạnh, chạy đến trong lòng Tề Diệp mong được hắn khen ngợi. Tề Diệp cười nói: "An Bình của trẫm là công chúa xinh đẹp nhất Đại Tề!"
Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ đến mi mắt cong cong, nhìn nhìn hai vị ca ca, ba người cười trong chốc lát, mặc luôn đồ mới tụm vào cùng nhau chơi trò chơi.
Tề Diệp nhìn mấy đứa nhỏ mặc quần áo mùa đông mà mẫu hậu bọn chúng tự may từng đường kim mũi chỉ thật ấm áp. Nhìn nhìn lại long bào trên người mình, lập tức trong lòng lành lạnh, có chút thất vọng, hơi bất mãn nhìn về phía Hạ Uyển Chi.
"Hạ Bích, có cảm thấy hôm nay Hoàng Thượng có vẻ không vui không?" Cắt rớt đầu sợi chỉ, nàng vuốt mặt vải mềm mại của áo choàng, bên trong rất chắc chắn, trong lòng nàng thấy ấm áp.
"Cuối cùng nương nương cũng nhìn ra." Hạ Bích nói: "Nếu hôm nay nương nương không làm xong áo choàng, chỉ sợ ngày mai Hoàng Thượng vẫn tiếp tục không vui." Nàng nhìn thấy rõ, Hoàng Thượng nhìn ba vị tiểu chủ tử hớn hở thay bộ đồ mới, trên mặt lại hơi có vẻ mất mát.
"Thì ra không phải ảo giác của bổn cung, Hoàng Thượng thật đúng là keo kiệt, chỉ là một bộ quần áo cũng so đo với bọn nhỏ!" Nàng cười cười, sửa sang lại áo choàng cho tốt rồi đặt ở một bên.
"Nô tỳ thấy không phải Hoàng Thượng để ý một bộ xiêm y, mà là để ý tấm lòng của nương nương."
Hắn sẽ để ý sao?
Hạ Uyển Chi cười khổ... Có lẽ có!
Bữa tối Tề Diệp dùng bữa cùng Thái Hậu, khi trở về Hạ Uyển Chi đã dỗ ba hài tử ngủ rồi. Đêm đông giá buốt, nếu không có việc gì thì đều đi ngủ sớm. Thấy hắn trở về nàng vội vàng rót một chén nước cho hắn, bắt lấy tay hắn nói: "Thật lạnh, Hoàng Thượng mau sưởi ấm đi."
"Không ngại, trẫm không lạnh." Tề Diệp xua xua tay, nàng kiên trì cầm lò sưởi tay đưa cho hắn, hắn chỉ có thể ôm lấy.
"Nghe nói đã nhiều ngày thân mình Hiền phi không khoẻ?" Ngâm chân, Tề Diệp nhớ tới cái gì, lên tiếng hỏi.
"Vâng, thần thiếp đã bảo ngự y đi nhìn, nói là không quá đáng ngại, bị cảm lạnh khiến cho thân mình không khoẻ, nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, uống thuốc đúng hạn là có thể khỏi hẳn." Nàng không cho người báo, hắn lại biết, nghĩ đến chắc là Thái Hậu nói.
"Đã biết!" Hắn gật gật đầu, tiếp nhận khăn vải lau khô vết nước. Canh giờ không còn sớm, Tề Diệp gọi Quang Thuận công công tới thay quần áo.
Hạ Uyển Chi đưa một cái ánh mắt, Quang Thuận công công bưng nước rửa chân lui xuống.
Tề Diệp cảm giác trên người nhiều thêm một bộ quần áo trong khi hắn muốn thay quần áo ra, đang tính nhắc nhở thì trông thấy một chiếc áo choàng màu tím dùng chỉ vàng thêu bàn long đạp mây mạnh mẽ uy nghiêm. Hắn có chút ngạc nhiên nhìn nàng.
Hạ Uyển Chi cười cười, thắt dây lưng cho hắn: "Hôm nay mới vừa làm xong, Hoàng Thượng thích chứ?"
Hắn mỉm cười sờ sờ khuôn mặt mềm mại của nàng: "Trẫm cho rằng..." Hắn cho rằng hắn không có, hắn cho rằng nàng không quan tâm tới mình. Thì ra chỉ là chưa làm xong, là hắn suy nghĩ nhiều.
Tề Diệp vui mừng xoa xoa mặt nàng, giang hai tay cánh tay ôm người vào trong ngực, áo choàng ấm áp mềm mại bao vây cả nàng và hắn: "Thật ấm áp, thật thích!"
Nàng cười cười, ngửi mùi Long Tiên Hương trên người hắn, nhắm mắt lại.