Chương : 170
Edit: Tâm Hiền Tần
Beta: An Thục Phi
"Sao nàng ta có thể biết chuyện của chúng ta?" Khang Ninh vương nói hết cho Lâm Huệ biết, ả ta có hơi hốt hoảng.
"Mặc kệ nàng ta làm sao biết được, nữ nhân này không thể lưu lại." Ánh mắt hắn tối lại, sát ý toả ra bốn phía.
"Ừ." Lâm Huệ gật đầu: "Đúng là không thể lưu lại, nếu nàng ta nói lung tung thì kết cục của hai người chúng ta chính là quỷ môn quan."
"Ngươi nói là ngươi sẽ đối phó với Thái hậu sao còn chưa làm?" Nàng bất mãn nói.
Khang Ninh vương nhìn nàng trấn an: "Yên tâm, bổn vương sẽ không để bà ta yên ổn lâu đâu. Dù gì vị trí Hoàng hậu sớm muộn cũng vào tay ngươi, không cần sốt ruột." Nói rồi hắn ôm người vào lòng.
Lâm Huệ nhìn ánh nến lay động liên tục cười nói: "Không phải ta sốt ruột, chỉ là không thích nhìn lão nhân kia huênh hoang trước mặt ta thôi."
Lúc Hạ Uyển Chi tỉnh lại thì Tề Diệp đã không còn ở đó. Nàng ngồi trên giường trong một lát mới đứng dậy, Hạ Bích bưng nước rửa mặt vào: "Hoàng thượng cùng hai vị tiểu chủ tử đã đi ra ngoài săn thú."
"Săn thú?" Nàng nhíu mày.
"Hoàng thượng nói là nương nương không cần lo lắng, Hoàng thượng sẽ che chở hai vị tiểu chủ tử. Tiểu Thái tử còn nói là muốn săn một con gà rừng cho nương nương." Hạ Bích cười cười: "Tiểu Thái tử đúng là có hiếu."
Nàng nghe vậy thì lo lắng vơi đi rất nhiều, trong lòng ấp áp, không ngờ thằng bé đã biết hiếu kính mẫu hậu của mình.
Rửa mặt chải đầu xong thì nàng đi ra ngoài. Bên ngoài vẫn là phong cảnh trắng xoá như cũ, gió lạnh căm căm thổi tới. Nàng đi đến phòng của Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi còn ở trên giường chưa dậy, nàng không đành lòng đánh thức con bé nên bảo bà vú ra ngoài đi dạo trước.
Biệt cung tuy rằng kém Hoàng cung nhưng bố cục cũng khá tinh mỹ. Hạ Bích qua nói là hoa mai đã nở nàng liền đi qua xem. Mai viên không quá lớn, đi vài bước thì đã đến. Sau Mai viên là một triền núi, là nơi bọn họ đi ăn món ăn dân dã. Vì còn xa lạ môi trường xung quanh nên nàng không đi nữa mà theo đường cũ quay về, một phần cũng sợ Tiểu Nguyệt Nhi không thấy mẹ thì lại khóc.
Hài tử kia vẫn còn khá ỷ lại vào nàng, chỉ cần đi nơi xa lạ là sẽ dính lấy nàng.
Quả nhiên khi nàng trở về thì đã thấy con bé nước mắt lưng tròng. Nó vừa trông thấy nàng thì liền nhảy ra khỏi vòng ôm của bà vú. Nàng tiếp được thân mình nho nhỏ đó thì liền nói: "Sao lại khóc? Mẫu hậu ở đây mà."
Tiểu Nguyệt Nhi làm nũng khóc trong ngực mẫu hậu nó hồi lâu mới hết. Hạ Uyển Chi cho con ăn sáng xong thì cùng bé con làm một người tuyết.
Người tuyết mới làm được một nửa thì một thị vệ vội vàng chạy đến: "Nương nương, chuyện lớn rồi, Hoàng thượng mất tích."
Hạ Uyển Chi kinh hãi: "Sao tự dưng đang bình thường lại mất tích? Mất tích ở đâu? Mau đưa bổn cung đi xem." Nàng giao Tiểu Nguyệt Nhi cho Hạ Bích, gấp gáp đến nỗi muốn mọc cánh bay đến bên Tề Diệp.
Thị vệ dẫn đường đi phía trước, nàng ở đằng sau hỏi: "Hai vị hoàng tử đâu?"
"Hai vị hoàng tử?" Thị vệ sửng sốt một chút rồi nói: "Hai vị hoàng tử chắc mất tích cùng Hoàng thượng, chúng nô tài tìm rất lâu không thấy nên mới chạy đi báo cho nương nương."
Nghe vậy Hạ Uyển Chi như muốn ngất xỉu, lòng nóng như lửa đốt đi theo hắn, bước chân ngày càng nặng nề. Do không để ý nên nàng đã bị té mấy lần nhưng mặc kệ vết thương nàng vẫn kiên cường bước tiếp.
Đi một lúc lâu Hạ Uyển Chi mới thấy đường xá có chút kì lạ, hỏi: "Hoàng thượng mất tích ở đâu?"
Thị vệ đó không thèm suy nghĩ gì nói: "Phía tây đỉnh núi."
"Vừa nãy ngươi nói là phía đông, sao giờ lại đổi thành phía tây? Ngươi là ai? Có thật là Hoàng thượng đã mất tích không?" Nàng cảnh giác nhìn tên thị vệ trước mặt.
Hắn ta thấy nàng lui về sau nhìn mình nghi ngờ thì biết không thể che dấu được nữa, vậy nên hắn cũng không dấu diếm nữa. Đây là nơi cách biệt cung rất xa, hoang vu hẻo lánh, nàng lại chỉ có một mình thì sao có thể chạy thoát khỏi nơi nàng chưa từng đến.
Tên thị vệ cười: "Nương nương thật thông minh, nhanh vậy đã bị ngươi phát hiện. Đã vậy ta cũng không vòng vo nữa, nương nương mau theo nô tài đi đến một nơi đi."
"Đừng mơ." Nàng ném tuyết ở dưới đất về phía tên kia rồi quay đầu bỏ chạy.
Hắn ta phủi sạch tuyết bị nàng ném qua, cười lạnh một tiếng liền đuổi theo.
Hạ Uyển Chi biết mình không thể bị bắt được nên cố sức chạy thật nhanh. Nhưng quần áo trên người lại vừa dài vừa phiền phức, nàng chạy không được xa liền té ngã. Tiếng bước chân ngày càng gần, nàng bò dậy nhưng lại bị một thứ gì đó đánh ngất.
Tề Diệp trên vai là cung, tay xách con mồi vừa bắt được. Hai đứa bé cầm cung nhỏ hưng phấn nói chuyện cùng hắn. Hôm nay tuy rằng tiểu Thái tử không bắt được gà rừng cho mẫu hậu hắn nhưng lại bắn trúng một con chim sẻ. Dù sao thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, dù chỉ bắn được chim sẻ nhưng cũng rất vui.
Hạ Bích nghe thấy ồn ào nên liền ôm Tiểu Nguyệt Nhi đi ra. Thấy Tề Diệp bình an trở về liền vui mừng hành lễ, nhưng lại không thấy Hạ Uyển Chi đâu: "Sao Hoàng hậu nương nương không về cùng Hoàng thượng?"
"Hoàng hậu đâu có ở cùng trẫm." Tề Diệp nhíu mày: "Hoàng hậu không phải ở biệt cung sao?"
Hạ Bích có dự cảm không tốt: "Hôm nay có một thị vệ báo là Hoàng thượng mất tích, nương nương nghe vậy liền lo lắng đi theo hắn tìm ngài, đến bây giờ vẫn chưa quay trở lại."
Lòng Tề Diệp trầm xuống, ném con mồi trong tay xuống đất sai người đi tìm Hoàng hậu. Hai vị hoàng tử khóc lên làm Hạ Bích phải dỗ, Tiểu Nguyệt Nhi thấy hai ca ca khóc liền khóc to theo làm Hạ Bích đã lo lắng lại thêm nhức đầu không thôi.
Tề Diệp đi ra ngoài tìm không được bao lâu thì thấy áo ngoài của Hạ Uyển Chi treo trên một thân cây, trên đó lại có thêm một phong thơ. Phong thơ nói hẹn hắn ở cánh rừng phía bắc, nếu dám cho người mai phục thì chờ nhặt xác Hoàng hậu.
Hắn tức giận đến nỗi vo nát lá thư, cầm áo ngoài đã không còn hơi ấm mà lòng lo lắng như lửa đốt.
"Hoàng thượng, ngài không thể đi. Lỡ đối phương làm tổn thương long thể của ngài thì sao?" Thái hậu ngăn cản không cho hắn đi đến chỗ hẹn.
"Hoàng hậu đang ở trong tay hắn, trẫm không thể mặc kệ." Tề Diệp kiên quyết nói.
"Hoàng thượng là vua một nước sao có thể gặp nguy hiểm vì một nữ nhân? Ai gia không đồng ý." Thái hậu cũng kiên trì không cho hắn đi: "Hoàng hậu tuy rằng quan trọng nhưng không quan trọng bằng Hoàng thương. Nhưng ngươi có thể phân phó thị vệ đi tìm, Hoàng thượng nên ở biệt cung chờ tin tức."
"Nếu trẫm không đi, bọn chúng chắc chắn sẽ làm hại Hoàng hậu. Trẫm không thể không đi được, đã không còn sớm, ba tiểu hài tử làm phiền Thái hậu chăm sóc, trẫm đi đây." Hắn lấy cây kiếm Quang Thuận đưa rồi buộc ở eo.
"Hoàng thượng, người không thể đi, Hoàng thượng không thể vì một nữ nhân mà hi sinh mình được. Ngươi là vua một nước, không thể hành động theo cảm tính, Hoàng thượng..."
Tề Diệp không thèm nghe lời khuyên của bà ta mà bước thẳng ra ngoài. Bên tai hắn vang lên âm thanh của Hạ Uyển Chi, sao hắn có thể mất nàng lần nữa được, một lần mất nàng đã đủ rồi. Hắn nhất định sẽ không để nàng một mình đối diện với nguy hiểm lần nữa.
Hạ Uyển Chi tỉnh lại thì phát hiện mình bị treo trên không trung, đôi tay bị dây thừng buộc ở phía sau, sau lưng là một cái giá gỗ dựng thẳng lạnh băng, dưới chân là một cái nồi nước to. Lúc này lửa ngoài nồi cháy rất lớn, nàng nhìn mà kinh sợ.
Tuy sợ nhưng nàng vẫn quan sát xung quanh. Đây là một nơi lộ thiên, có vẻ là trong rừng, nàng nhìn xuống đếm một, hai, ba... tổng cộng mười tên gồm cả tên thị vệ hồi nãy. Trừ hắn thì những người khác đều bịt mặt, từ trên xuống dưới một bộ đồ đen, nhìn thấy liền biết không phải loại tốt lành gì.
Nàng đang muốn mở mồm thì phát hiện miệng đã bị nhét vải. Nàng giãy dụa nghĩ cách thoát ra thì phát ra tiếng động không hề nhỏ. Mười một tên bịt mặt đều quay lại nhìn, trong đó một tên cười: "Hoàng hậu cuối cùng cũng tỉnh, phong cảnh trên đó không tồi đúng không?"
Nàng trừng mắt, kêu vài tiếng nghe không rõ.
Người nọ cười thêm lần nữa: "Ngươi muốn nói gì, ta nghe không rõ, lớn tiếng một chút, ha ha ha... Yên tâm, tên cẩu Hoàng đế kia rất quan tâm Hoàng hậu nương nương nên sẽ đến cứu nương nương, nhưng nếu hắn không đến thì Hoàng hậu ngươi cũng chỉ có thể phơi xác ở nơi hoang dã này."
Hạ Uyển Chi run lên một chút, nhưng nghe lời nói của hắn thì chắc Hoàng thượng đã biết nàng bị bắt cóc rồi. Nàng dấy lên hi vọng rằng hắn sẽ cứu nàng.
Nhưng nghĩ lại, nàng vẫn không có mấy tự tin.
Dường như tên kia nhớ đến gì đó nói: "Ta quên mất, trong thư viết hắn chỉ có thể tới một mình, nếu cẩu Hoàng đế không sợ chết mà tới, vậy ngươi cũng không nên trách chúng ta nha Hoàng hậu nương nương~~"
Nàng phẫn nộ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng phần không tự tin lại thêm một chút, một mặt hi vọng hắn tới, một mặt lại hi vọng hắn không tới.
Đang lúc nàng tự mâu thuẫn chính mình thì có người nói: "Chủ tử, có người tới."
"Đi xuống nhìn đi." Người nọ liền sai hai hắc y nhân đi xuống xem xét.
Không lâu sau Hạ Uyển Chi đã thấy hình bóng quen thuộc từ trong bóng tối đi ra. Hốc mắt nàng trong nháy mắt đã ươn ướt, đôi tay bị buộc chặt đau đớn như mất đi cảm giác đau vào thời khắc hắn bước tới.
Tề Diệp cũng thấy nàng liền nhìn nàng với ý tứ an ủi, như đang muốn nói hắn nhất định mang nàng rời đi trong bình an.
Hắn đảo ánh mắt nhìn thân thể nàng một vòng, tay nắm chặt nhìn về phía người bịt mặt nói: "Trẫm đã đến, mau thả Hoàng hậu."
"Muốn thả nàng? Đơn giản thôi, Hoàng thượng ngươi tự sát thì ta sẽ thả Hoàng hậu." Người bịt mặt cười.
Hạ Uyển Chi liều mạng lắc đầu, không thể nào tin nổi lời tên đó nói. Cho dù nàng chết cũng không thể để hắn chết được.
"Nực cười, ngươi nghĩ trẫm ngu ngốc đến nỗi tin các ngươi sao?" Tề Diệp nhìn thoáng qua người đang giãy giụa nói: "Uyển Nhi, đừng sợ, trẫm nhất định sẽ mang ngươi an toàn trở về, ba tiểu tử kia cũng rất tốt, đừng lo lắng."
Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn mắt hắn thì liền an tâm. Nếu hắn đã tới thì chắc sẽ không có việc gì ngoài ý muốn phát sinh.
"Hoàng thượng khẩu khí thật lớn." Người bịt mặt cười nhạo nhìn hắn. Hai tên vừa đi hồi nãy đã quay lại, báo rằng đúng là Tề Diệp chỉ đi có một mình. Hắn nghe vậy cười nói: "Hoàng thượng đúng là làm cho người ta rửa mắt mà nhìn. Ngài đúng là đơn độc mà đến, chả lẽ ngươi không sợ chết?"
"Đúng là dài dòng, mục đích của ngươi là gì cứ nói thẳng. Nếu ngươi bây giờ thả Hoàng hậu thì ta có thể cho ngươi chết toàn thây." Tề Diệp khí phách chỉ vào mặt tên bịt mặt nói.
"Cuối cùng thì ai lưu toàn thây cho ai còn chưa biết. Các ngươi mau lên đi, đón tiếp Hoàng đế bệ hạ cho tốt vào." Hắn giơ tay lên, những tên hắc y nhân còn lại liền đi đến, hắn ta lại lùi về phía sau xem, đuôi mắt lại nhìn Hạ Uyển Chi vẫn còn giãy giụa, khóe mắt lông mày đều mang biểu tình xem kịch vui.
Hạ Uyển Chi không rảnh bận tâm tên thủ lĩnh, toàn bộ lực chú ý của nàng đều tập trung vào thân ảnh Tề Diệp. Mỗi lúc đao kiếm chém tới chỗ hắn đều làm tâm nàng nhảy dựng lên. May mắn võ nghệ hắn tốt nên đều hữu kinh vô hiểm.
Cho dù võ công tốt đến mức nào nhưng cùng lúc đối phó mười người thì không ít nhiều cũng bị thương. Hạ Uyển Chi giãy giụa, lòng lại càng hối hận vô bờ. Nếu nàng không bị người ta lừa gạt thì cũng sẽ không có cảnh hắn phải đổ máu như bây giờ. Nước mắt nàng lại lần nữa rơi xuống.
"Đừng khóc." Sau khi giết được một hắc y nhân hắn liền quay đầu nhìn nàng nói.
Nàng gật đầu hít hít mũi, nhưng nước mắt không thể khống chế rơi ra. Tề Diệp còn muốn nói gì đó nhưng kiếm đã chém tới. Nàng nhắm chặt mắt không dám nhìn, đến khi mở mắt thì lại thêm một tên nằm xuống đất, người hắn cũng có thêm một vết thương.
Nàng thầm đếm, chết ba người còn lại bảy người, thêm tên thủ lĩnh chưa ra tay là tám. Nàng lo lắng, một chọi tám không phải là chuyện dễ dàng. Nàng không hi vọng hắn bị thương thêm nữa.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên Hạ Uyển Chi phát hiện Tề Diệp có một thân thâm tàng bất lộ vậy. Trong chốc lát hắn đã giải quyết được thêm hai người nữa.
"Dừng tay." Người bịt mặt cuối cùng cũng phát hiện ra Tề Diệp không dễ ăn nên liền lấy ra bội kiếm ở trên eo đặt sẵn trên sợi dây đang treo Hạ Uyển Chi. Chỉ cần hắn ta chặt đao xuống thì đồng nghĩa với việc Hạ Uyển Chi sẽ rơi vào nồi nước sôi to.
Trong nồi nước đã bắt đầu sôi và muốn trào ra bên ngoài, rơi vào nồi nước thì cho dù phúc lớn cỡ nào cũng sẽ bị lột một lớp da.
Tề Diệp thu tay, nhìn lướt qua người đang vây quanh hắn, nói: "Ngươi muốn chơi cái gì?"
"Buông vũ khí, quỳ xuống trước mặt ta." Người bịt mặt phát ra yêu cầu, thấy hắn bất động liền làm như muốn buông kiếm.
Tề Diệp nắm tay, vứt kiếm đi, trong ánh mắt khiêu khích của hắn chậm rãi quỳ xuống. Hạ Uyển Chi kêu lên kháng nghị, thân hình kịch liệt giãy giụa, cái giá treo bị nàng lay động phát ra tiếng kẽo kẹt.
Mà tên thủ kĩnh thấy hắn quỳ xuống liền đắc ý cười ha hả, nhưng tên còn lại cũng nở nụ cười theo. Nhưng đáng tiếc, đắc ý chưa bao lâu thì một tên hắc y nhân phải ngã xuống, trên lưng cắm mũi tên
Bọn chúng liền cảnh giác, Tề Diệp nhặt kiếm trên mặt đất công kích người bịt mặt. Hắn đang muốn chém đứt sợi dây thưng thì lại bị thị vệ đánh qua rồi cuốn lấy không cách nào thoát. Tề Diệp nhẹ nhàng thở ra vì biết người của hắn đã tới.
Hắc y nhân nhanh chóng bị khống chế, tên thủ lĩnh cũng bị thương. Biết không thể cứu vãn nữa liền cùng mấy tên đồng bọn định trốn. Tề Diệp lớn tiếng nói: " Giữ chúng còn sống."
Người bịt mặt cười lạnh, móc ra trong ngực một thứ rồi trong chốc lát liền có sương khói mù mịt tỏa ra. Lúc sương khói biến mất thì nào còn bóng dáng tên kia. Nhưng mấy tên hắc y nhân khác lại bị bắt được, muốn uống thuốc độc cũng không được nữa.
Tề Diệp tàn nhẫn đá hắc y nhân, tiến đến chỗ Hạ Uyển Chi rồi thả nàng xuống. Chân nàng vừa chạm đất thì nàng liền lao tới chỗ Tề Diệp ôm lấy hắn: "Hoàng thượng."
Beta: An Thục Phi
"Sao nàng ta có thể biết chuyện của chúng ta?" Khang Ninh vương nói hết cho Lâm Huệ biết, ả ta có hơi hốt hoảng.
"Mặc kệ nàng ta làm sao biết được, nữ nhân này không thể lưu lại." Ánh mắt hắn tối lại, sát ý toả ra bốn phía.
"Ừ." Lâm Huệ gật đầu: "Đúng là không thể lưu lại, nếu nàng ta nói lung tung thì kết cục của hai người chúng ta chính là quỷ môn quan."
"Ngươi nói là ngươi sẽ đối phó với Thái hậu sao còn chưa làm?" Nàng bất mãn nói.
Khang Ninh vương nhìn nàng trấn an: "Yên tâm, bổn vương sẽ không để bà ta yên ổn lâu đâu. Dù gì vị trí Hoàng hậu sớm muộn cũng vào tay ngươi, không cần sốt ruột." Nói rồi hắn ôm người vào lòng.
Lâm Huệ nhìn ánh nến lay động liên tục cười nói: "Không phải ta sốt ruột, chỉ là không thích nhìn lão nhân kia huênh hoang trước mặt ta thôi."
Lúc Hạ Uyển Chi tỉnh lại thì Tề Diệp đã không còn ở đó. Nàng ngồi trên giường trong một lát mới đứng dậy, Hạ Bích bưng nước rửa mặt vào: "Hoàng thượng cùng hai vị tiểu chủ tử đã đi ra ngoài săn thú."
"Săn thú?" Nàng nhíu mày.
"Hoàng thượng nói là nương nương không cần lo lắng, Hoàng thượng sẽ che chở hai vị tiểu chủ tử. Tiểu Thái tử còn nói là muốn săn một con gà rừng cho nương nương." Hạ Bích cười cười: "Tiểu Thái tử đúng là có hiếu."
Nàng nghe vậy thì lo lắng vơi đi rất nhiều, trong lòng ấp áp, không ngờ thằng bé đã biết hiếu kính mẫu hậu của mình.
Rửa mặt chải đầu xong thì nàng đi ra ngoài. Bên ngoài vẫn là phong cảnh trắng xoá như cũ, gió lạnh căm căm thổi tới. Nàng đi đến phòng của Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi còn ở trên giường chưa dậy, nàng không đành lòng đánh thức con bé nên bảo bà vú ra ngoài đi dạo trước.
Biệt cung tuy rằng kém Hoàng cung nhưng bố cục cũng khá tinh mỹ. Hạ Bích qua nói là hoa mai đã nở nàng liền đi qua xem. Mai viên không quá lớn, đi vài bước thì đã đến. Sau Mai viên là một triền núi, là nơi bọn họ đi ăn món ăn dân dã. Vì còn xa lạ môi trường xung quanh nên nàng không đi nữa mà theo đường cũ quay về, một phần cũng sợ Tiểu Nguyệt Nhi không thấy mẹ thì lại khóc.
Hài tử kia vẫn còn khá ỷ lại vào nàng, chỉ cần đi nơi xa lạ là sẽ dính lấy nàng.
Quả nhiên khi nàng trở về thì đã thấy con bé nước mắt lưng tròng. Nó vừa trông thấy nàng thì liền nhảy ra khỏi vòng ôm của bà vú. Nàng tiếp được thân mình nho nhỏ đó thì liền nói: "Sao lại khóc? Mẫu hậu ở đây mà."
Tiểu Nguyệt Nhi làm nũng khóc trong ngực mẫu hậu nó hồi lâu mới hết. Hạ Uyển Chi cho con ăn sáng xong thì cùng bé con làm một người tuyết.
Người tuyết mới làm được một nửa thì một thị vệ vội vàng chạy đến: "Nương nương, chuyện lớn rồi, Hoàng thượng mất tích."
Hạ Uyển Chi kinh hãi: "Sao tự dưng đang bình thường lại mất tích? Mất tích ở đâu? Mau đưa bổn cung đi xem." Nàng giao Tiểu Nguyệt Nhi cho Hạ Bích, gấp gáp đến nỗi muốn mọc cánh bay đến bên Tề Diệp.
Thị vệ dẫn đường đi phía trước, nàng ở đằng sau hỏi: "Hai vị hoàng tử đâu?"
"Hai vị hoàng tử?" Thị vệ sửng sốt một chút rồi nói: "Hai vị hoàng tử chắc mất tích cùng Hoàng thượng, chúng nô tài tìm rất lâu không thấy nên mới chạy đi báo cho nương nương."
Nghe vậy Hạ Uyển Chi như muốn ngất xỉu, lòng nóng như lửa đốt đi theo hắn, bước chân ngày càng nặng nề. Do không để ý nên nàng đã bị té mấy lần nhưng mặc kệ vết thương nàng vẫn kiên cường bước tiếp.
Đi một lúc lâu Hạ Uyển Chi mới thấy đường xá có chút kì lạ, hỏi: "Hoàng thượng mất tích ở đâu?"
Thị vệ đó không thèm suy nghĩ gì nói: "Phía tây đỉnh núi."
"Vừa nãy ngươi nói là phía đông, sao giờ lại đổi thành phía tây? Ngươi là ai? Có thật là Hoàng thượng đã mất tích không?" Nàng cảnh giác nhìn tên thị vệ trước mặt.
Hắn ta thấy nàng lui về sau nhìn mình nghi ngờ thì biết không thể che dấu được nữa, vậy nên hắn cũng không dấu diếm nữa. Đây là nơi cách biệt cung rất xa, hoang vu hẻo lánh, nàng lại chỉ có một mình thì sao có thể chạy thoát khỏi nơi nàng chưa từng đến.
Tên thị vệ cười: "Nương nương thật thông minh, nhanh vậy đã bị ngươi phát hiện. Đã vậy ta cũng không vòng vo nữa, nương nương mau theo nô tài đi đến một nơi đi."
"Đừng mơ." Nàng ném tuyết ở dưới đất về phía tên kia rồi quay đầu bỏ chạy.
Hắn ta phủi sạch tuyết bị nàng ném qua, cười lạnh một tiếng liền đuổi theo.
Hạ Uyển Chi biết mình không thể bị bắt được nên cố sức chạy thật nhanh. Nhưng quần áo trên người lại vừa dài vừa phiền phức, nàng chạy không được xa liền té ngã. Tiếng bước chân ngày càng gần, nàng bò dậy nhưng lại bị một thứ gì đó đánh ngất.
Tề Diệp trên vai là cung, tay xách con mồi vừa bắt được. Hai đứa bé cầm cung nhỏ hưng phấn nói chuyện cùng hắn. Hôm nay tuy rằng tiểu Thái tử không bắt được gà rừng cho mẫu hậu hắn nhưng lại bắn trúng một con chim sẻ. Dù sao thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, dù chỉ bắn được chim sẻ nhưng cũng rất vui.
Hạ Bích nghe thấy ồn ào nên liền ôm Tiểu Nguyệt Nhi đi ra. Thấy Tề Diệp bình an trở về liền vui mừng hành lễ, nhưng lại không thấy Hạ Uyển Chi đâu: "Sao Hoàng hậu nương nương không về cùng Hoàng thượng?"
"Hoàng hậu đâu có ở cùng trẫm." Tề Diệp nhíu mày: "Hoàng hậu không phải ở biệt cung sao?"
Hạ Bích có dự cảm không tốt: "Hôm nay có một thị vệ báo là Hoàng thượng mất tích, nương nương nghe vậy liền lo lắng đi theo hắn tìm ngài, đến bây giờ vẫn chưa quay trở lại."
Lòng Tề Diệp trầm xuống, ném con mồi trong tay xuống đất sai người đi tìm Hoàng hậu. Hai vị hoàng tử khóc lên làm Hạ Bích phải dỗ, Tiểu Nguyệt Nhi thấy hai ca ca khóc liền khóc to theo làm Hạ Bích đã lo lắng lại thêm nhức đầu không thôi.
Tề Diệp đi ra ngoài tìm không được bao lâu thì thấy áo ngoài của Hạ Uyển Chi treo trên một thân cây, trên đó lại có thêm một phong thơ. Phong thơ nói hẹn hắn ở cánh rừng phía bắc, nếu dám cho người mai phục thì chờ nhặt xác Hoàng hậu.
Hắn tức giận đến nỗi vo nát lá thư, cầm áo ngoài đã không còn hơi ấm mà lòng lo lắng như lửa đốt.
"Hoàng thượng, ngài không thể đi. Lỡ đối phương làm tổn thương long thể của ngài thì sao?" Thái hậu ngăn cản không cho hắn đi đến chỗ hẹn.
"Hoàng hậu đang ở trong tay hắn, trẫm không thể mặc kệ." Tề Diệp kiên quyết nói.
"Hoàng thượng là vua một nước sao có thể gặp nguy hiểm vì một nữ nhân? Ai gia không đồng ý." Thái hậu cũng kiên trì không cho hắn đi: "Hoàng hậu tuy rằng quan trọng nhưng không quan trọng bằng Hoàng thương. Nhưng ngươi có thể phân phó thị vệ đi tìm, Hoàng thượng nên ở biệt cung chờ tin tức."
"Nếu trẫm không đi, bọn chúng chắc chắn sẽ làm hại Hoàng hậu. Trẫm không thể không đi được, đã không còn sớm, ba tiểu hài tử làm phiền Thái hậu chăm sóc, trẫm đi đây." Hắn lấy cây kiếm Quang Thuận đưa rồi buộc ở eo.
"Hoàng thượng, người không thể đi, Hoàng thượng không thể vì một nữ nhân mà hi sinh mình được. Ngươi là vua một nước, không thể hành động theo cảm tính, Hoàng thượng..."
Tề Diệp không thèm nghe lời khuyên của bà ta mà bước thẳng ra ngoài. Bên tai hắn vang lên âm thanh của Hạ Uyển Chi, sao hắn có thể mất nàng lần nữa được, một lần mất nàng đã đủ rồi. Hắn nhất định sẽ không để nàng một mình đối diện với nguy hiểm lần nữa.
Hạ Uyển Chi tỉnh lại thì phát hiện mình bị treo trên không trung, đôi tay bị dây thừng buộc ở phía sau, sau lưng là một cái giá gỗ dựng thẳng lạnh băng, dưới chân là một cái nồi nước to. Lúc này lửa ngoài nồi cháy rất lớn, nàng nhìn mà kinh sợ.
Tuy sợ nhưng nàng vẫn quan sát xung quanh. Đây là một nơi lộ thiên, có vẻ là trong rừng, nàng nhìn xuống đếm một, hai, ba... tổng cộng mười tên gồm cả tên thị vệ hồi nãy. Trừ hắn thì những người khác đều bịt mặt, từ trên xuống dưới một bộ đồ đen, nhìn thấy liền biết không phải loại tốt lành gì.
Nàng đang muốn mở mồm thì phát hiện miệng đã bị nhét vải. Nàng giãy dụa nghĩ cách thoát ra thì phát ra tiếng động không hề nhỏ. Mười một tên bịt mặt đều quay lại nhìn, trong đó một tên cười: "Hoàng hậu cuối cùng cũng tỉnh, phong cảnh trên đó không tồi đúng không?"
Nàng trừng mắt, kêu vài tiếng nghe không rõ.
Người nọ cười thêm lần nữa: "Ngươi muốn nói gì, ta nghe không rõ, lớn tiếng một chút, ha ha ha... Yên tâm, tên cẩu Hoàng đế kia rất quan tâm Hoàng hậu nương nương nên sẽ đến cứu nương nương, nhưng nếu hắn không đến thì Hoàng hậu ngươi cũng chỉ có thể phơi xác ở nơi hoang dã này."
Hạ Uyển Chi run lên một chút, nhưng nghe lời nói của hắn thì chắc Hoàng thượng đã biết nàng bị bắt cóc rồi. Nàng dấy lên hi vọng rằng hắn sẽ cứu nàng.
Nhưng nghĩ lại, nàng vẫn không có mấy tự tin.
Dường như tên kia nhớ đến gì đó nói: "Ta quên mất, trong thư viết hắn chỉ có thể tới một mình, nếu cẩu Hoàng đế không sợ chết mà tới, vậy ngươi cũng không nên trách chúng ta nha Hoàng hậu nương nương~~"
Nàng phẫn nộ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng phần không tự tin lại thêm một chút, một mặt hi vọng hắn tới, một mặt lại hi vọng hắn không tới.
Đang lúc nàng tự mâu thuẫn chính mình thì có người nói: "Chủ tử, có người tới."
"Đi xuống nhìn đi." Người nọ liền sai hai hắc y nhân đi xuống xem xét.
Không lâu sau Hạ Uyển Chi đã thấy hình bóng quen thuộc từ trong bóng tối đi ra. Hốc mắt nàng trong nháy mắt đã ươn ướt, đôi tay bị buộc chặt đau đớn như mất đi cảm giác đau vào thời khắc hắn bước tới.
Tề Diệp cũng thấy nàng liền nhìn nàng với ý tứ an ủi, như đang muốn nói hắn nhất định mang nàng rời đi trong bình an.
Hắn đảo ánh mắt nhìn thân thể nàng một vòng, tay nắm chặt nhìn về phía người bịt mặt nói: "Trẫm đã đến, mau thả Hoàng hậu."
"Muốn thả nàng? Đơn giản thôi, Hoàng thượng ngươi tự sát thì ta sẽ thả Hoàng hậu." Người bịt mặt cười.
Hạ Uyển Chi liều mạng lắc đầu, không thể nào tin nổi lời tên đó nói. Cho dù nàng chết cũng không thể để hắn chết được.
"Nực cười, ngươi nghĩ trẫm ngu ngốc đến nỗi tin các ngươi sao?" Tề Diệp nhìn thoáng qua người đang giãy giụa nói: "Uyển Nhi, đừng sợ, trẫm nhất định sẽ mang ngươi an toàn trở về, ba tiểu tử kia cũng rất tốt, đừng lo lắng."
Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn mắt hắn thì liền an tâm. Nếu hắn đã tới thì chắc sẽ không có việc gì ngoài ý muốn phát sinh.
"Hoàng thượng khẩu khí thật lớn." Người bịt mặt cười nhạo nhìn hắn. Hai tên vừa đi hồi nãy đã quay lại, báo rằng đúng là Tề Diệp chỉ đi có một mình. Hắn nghe vậy cười nói: "Hoàng thượng đúng là làm cho người ta rửa mắt mà nhìn. Ngài đúng là đơn độc mà đến, chả lẽ ngươi không sợ chết?"
"Đúng là dài dòng, mục đích của ngươi là gì cứ nói thẳng. Nếu ngươi bây giờ thả Hoàng hậu thì ta có thể cho ngươi chết toàn thây." Tề Diệp khí phách chỉ vào mặt tên bịt mặt nói.
"Cuối cùng thì ai lưu toàn thây cho ai còn chưa biết. Các ngươi mau lên đi, đón tiếp Hoàng đế bệ hạ cho tốt vào." Hắn giơ tay lên, những tên hắc y nhân còn lại liền đi đến, hắn ta lại lùi về phía sau xem, đuôi mắt lại nhìn Hạ Uyển Chi vẫn còn giãy giụa, khóe mắt lông mày đều mang biểu tình xem kịch vui.
Hạ Uyển Chi không rảnh bận tâm tên thủ lĩnh, toàn bộ lực chú ý của nàng đều tập trung vào thân ảnh Tề Diệp. Mỗi lúc đao kiếm chém tới chỗ hắn đều làm tâm nàng nhảy dựng lên. May mắn võ nghệ hắn tốt nên đều hữu kinh vô hiểm.
Cho dù võ công tốt đến mức nào nhưng cùng lúc đối phó mười người thì không ít nhiều cũng bị thương. Hạ Uyển Chi giãy giụa, lòng lại càng hối hận vô bờ. Nếu nàng không bị người ta lừa gạt thì cũng sẽ không có cảnh hắn phải đổ máu như bây giờ. Nước mắt nàng lại lần nữa rơi xuống.
"Đừng khóc." Sau khi giết được một hắc y nhân hắn liền quay đầu nhìn nàng nói.
Nàng gật đầu hít hít mũi, nhưng nước mắt không thể khống chế rơi ra. Tề Diệp còn muốn nói gì đó nhưng kiếm đã chém tới. Nàng nhắm chặt mắt không dám nhìn, đến khi mở mắt thì lại thêm một tên nằm xuống đất, người hắn cũng có thêm một vết thương.
Nàng thầm đếm, chết ba người còn lại bảy người, thêm tên thủ lĩnh chưa ra tay là tám. Nàng lo lắng, một chọi tám không phải là chuyện dễ dàng. Nàng không hi vọng hắn bị thương thêm nữa.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên Hạ Uyển Chi phát hiện Tề Diệp có một thân thâm tàng bất lộ vậy. Trong chốc lát hắn đã giải quyết được thêm hai người nữa.
"Dừng tay." Người bịt mặt cuối cùng cũng phát hiện ra Tề Diệp không dễ ăn nên liền lấy ra bội kiếm ở trên eo đặt sẵn trên sợi dây đang treo Hạ Uyển Chi. Chỉ cần hắn ta chặt đao xuống thì đồng nghĩa với việc Hạ Uyển Chi sẽ rơi vào nồi nước sôi to.
Trong nồi nước đã bắt đầu sôi và muốn trào ra bên ngoài, rơi vào nồi nước thì cho dù phúc lớn cỡ nào cũng sẽ bị lột một lớp da.
Tề Diệp thu tay, nhìn lướt qua người đang vây quanh hắn, nói: "Ngươi muốn chơi cái gì?"
"Buông vũ khí, quỳ xuống trước mặt ta." Người bịt mặt phát ra yêu cầu, thấy hắn bất động liền làm như muốn buông kiếm.
Tề Diệp nắm tay, vứt kiếm đi, trong ánh mắt khiêu khích của hắn chậm rãi quỳ xuống. Hạ Uyển Chi kêu lên kháng nghị, thân hình kịch liệt giãy giụa, cái giá treo bị nàng lay động phát ra tiếng kẽo kẹt.
Mà tên thủ kĩnh thấy hắn quỳ xuống liền đắc ý cười ha hả, nhưng tên còn lại cũng nở nụ cười theo. Nhưng đáng tiếc, đắc ý chưa bao lâu thì một tên hắc y nhân phải ngã xuống, trên lưng cắm mũi tên
Bọn chúng liền cảnh giác, Tề Diệp nhặt kiếm trên mặt đất công kích người bịt mặt. Hắn đang muốn chém đứt sợi dây thưng thì lại bị thị vệ đánh qua rồi cuốn lấy không cách nào thoát. Tề Diệp nhẹ nhàng thở ra vì biết người của hắn đã tới.
Hắc y nhân nhanh chóng bị khống chế, tên thủ lĩnh cũng bị thương. Biết không thể cứu vãn nữa liền cùng mấy tên đồng bọn định trốn. Tề Diệp lớn tiếng nói: " Giữ chúng còn sống."
Người bịt mặt cười lạnh, móc ra trong ngực một thứ rồi trong chốc lát liền có sương khói mù mịt tỏa ra. Lúc sương khói biến mất thì nào còn bóng dáng tên kia. Nhưng mấy tên hắc y nhân khác lại bị bắt được, muốn uống thuốc độc cũng không được nữa.
Tề Diệp tàn nhẫn đá hắc y nhân, tiến đến chỗ Hạ Uyển Chi rồi thả nàng xuống. Chân nàng vừa chạm đất thì nàng liền lao tới chỗ Tề Diệp ôm lấy hắn: "Hoàng thượng."