Chương : 179
Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Rine Đức phi
Tề Diệp vừa đi, Hạ Bích vội vàng đỡ nàng đứng dậy. Nàng vừa cử động thân mình liền cảm thấy hoa mắt, cả người đều đứng không vững, nếu không phải Hạ Bích đỡ, khẳng định đã té ngã.
"Nương nương!" Hạ Bích kinh hoảng.
Nàng xua xua tay: "Không sao, đại khái tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, hiện tại ta chợp mắt trong chốc lát là được."
Hạ Bích đỡ nàng đi qua giường nằm, ôm cung trang bị dơ đi ra ngoài cho cung nhân rửa sạch, khi buông màn giường Hạ Bích nói: "Nô tỳ ở bên ngoài chờ, nương nương có chuyện gì cứ việc phân phó."
Nàng lên tiếng đáp, nhắm mắt lại, trong lòng nghẹn ngào.
Khi tỉnh lại liền nghe thấy Hạ Bích nói: "Lương phi bị ghép tội mưu hại Hoàng Thượng, ban chết. Lâm gia cũng phải chịu liên lụy, chỉ có Khang Ninh Vương chưa bị xử trí."
"Ngũ hoàng tử thế nào?"
"Nô tỳ bảo bà vú của Ngũ hoàng tử chăm sóc hắn, nương nương yên tâm."
"Ừ!" Nàng rửa mặt chải đầu một phen, nhìn ngoài trời hơi mờ mờ, biết mình đã ngủ được một hồi lâu.
"Đồ ăn đã chuẩn bị tốt, bữa trưa nương nương chưa dùng gì, không thể để tổn hại thân mình."
"Đã biết, truyền lên đi." Nghĩ tới cái gì, nàng hỏi: "Hoàng Thượng có nói qua đây dùng bữa không?"
Hạ Bích lắc đầu: "Hoàng Thượng đi qua chỗ Thái Hậu. Hôm nay Thái phi vẫn luôn quỳ gối trước Ngự thư phòng, bị Hoàng Thượng sai người đưa trở về, nói không cho bà ấy ra khỏi cửa nửa bước. Không cho bất luận kẻ nào cầu tình vì Khang Ninh Vương."
"Ừ!" Nàng gật gật đầu.
Trong chốc lát, ba hài tử lục tục tiến vào. Tiểu Nguyệt Nhi thấy nàng liền chạy tới, cái miệng nhỏ mấp máy gọi nàng mẫu hậu, nàng thu liễm cảm xúc, sờ sờ đầu con bé. Hai đứa Tiểu Thái Tử và Tứ hoàng tử quy củ hành lễ xong, Tiểu Thái Tử hưng phấn nói nàng nghe hôm nay học cái gì, được thái phó khen thế nào.
Nhất thời trong điện xôn xao ồn ào hẳn lên. Tiểu Nguyệt Nhi mỉm cười ngồi ở bên người nàng xem Tiểu Thái Tử, Tứ hoàng tử nói chuyện.
Bữa tối nàng ăn cũng không nhiều lắm, không thấy đói bụng, ba hài tử đều thích ăn cá, nàng tự mình lọc xương cho bọn chúng, nhìn chúng ăn thật sự sung sướng.
Ăn xong rửa mặt chải đầu một phen, nàng chơi cùng ba hài tử trong chốc lát, thấy đêm đã khuya, liền bảo bà vú mang theo bọn họ đi tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngủ một buổi trưa, tinh thần nàng cũng không tệ lắm, liền ngồi bên ánh nến thêu hoa, là một chiếc áo ngủ màu vàng kim.
Nến cháy tí tách, bỗng một cơn gió thổi qua, ánh nến tối sầm đi một thoáng. Hạ Bích nghe tiếng gõ mõ canh khuya, nói: "Nương nương, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi thôi." Biết nàng đang đợi người, Hạ Bích tâm tư nặng nề. Đã trễ thế này, khẳng định Hoàng Thượng sẽ không lại đây.
"Vậy à, đã trễ thế này sao?" Hắn nhất định sẽ không lại đây, hiện tại hắn biết nàng là người dối trá, ngoan độc, chỉ sợ là chán ghét còn không kịp đi, không nhốt đánh nàng vào thiên lao, đã là ân sủng lớn lắm rồi. Vậy mà nàng còn dám hy vọng xa vời hắn có thể không so đo những chuyện cũ, là nàng suy nghĩ quá nhiều.
Mấy ngày sau, Tề Diệp vẫn chưa xuất hiện ở Chiêu Hoa Cung, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này trong những năm gần đây. Người hầu ở Chiêu Hoa Cung mơ hồ phát hiện điều gì, nhưng cũng không dám lắm miệng.
Lúc dùng cơm trưa, Tiểu Nguyệt Nhi thấy bàn cơm thiếu một người, lôi kéo quần áo mẫu hậu, ngửa đầu nói mà không phát ra tiếng: "Mẫu hậu, sao phụ hoàng không dùng bữa cùng chúng ta?"
"An Bình ngoan, phụ hoàng có việc muốn xử lý, mau dùng bữa đi, hôm nay làm cá lư hấp ngươi thích đấy."
Tiểu Nguyệt Nhi gật gật đầu, tin lời mẫu hậu nói, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cá.
Tiểu Thái Tử nói: "Mẫu hậu, phụ hoàng nói buổi chiều sẽ dạy nhi thần cưỡi ngựa."
"Ồ! Vậy học tập cho tốt, nhớ chú ý an toàn." Nàng cười gật gật đầu, tuy rằng hắn không để ý tới nàng, nhưng đối với ba hài tử này hắn vẫn sủng ái trước sau như một, điều này làm nàng cảm thấy vui mừng.
Buổi chiều nàng có chút đứng ngồi không yên, nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi ra ngoài dạo một chút, đi rồi đi... liền đi tới gần mã trường. Hạ Bích nhìn thấy, nhẹ giọng nói: "Nếu nương nương không yên về tâm Tiểu Thái Tử, có thể tự mình đi nhìn xem." Hạ Bích biết kỳ thật nàng muốn nhìn Hoàng Thượng.
"Ừ!" Biết tâm tư Hạ Bích, nàng thuận theo mà nói: "Đi xem đi, hắn còn nhỏ như vậy, cưỡi ngựa rất nguy hiểm, không nhìn không yên tâm."
Hạ Bích phụ họa gật gật đầu.
Nàng đi tới mã trường liền thấy Tề Diệp cao cao ngồi trên lưng ngựa, Tiểu Thái Tử ngồi ở phía trước hắn, một lớn một nhỏ cưỡi ngựa dưới ánh nắng chói chang.
Quang Thuận công công thấy nàng lại đây vội hành lễ: "Nô tài bái kiến Hoàng Hậu nương nương!"
"Mấy hôm nay Hoàng Thượng có khỏe không?" Nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi.
"Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thượng hết thảy đều khỏe, nương nương đừng lo lắng."
Nàng không hỏi nhiều thêm, ánh mắt dừng trên hai thân ảnh một lớn một nhỏ. Nửa buổi, bọn họ chạy đã mệt, Tề Diệp ôm Tiểu Thái Tử xuống ngựa. Đại khái là cưỡi ngựa lâu, Tiểu Thái Tử bước đi có chút không tự nhiên, đi một hồi lâu mới linh hoạt hơn.
Thấy nàng, Tiểu Thái Tử đi theo phía sau phụ hoàng cười cười với nàng. Tề Diệp lạnh nhạt nhìn liếc qua nàng một cái rồi tiếp nhận khăn ướt trong tay Quang Thuận công công để lau mặt.
Hạ Uyển Chi cười lấy lòng, hắn nhìn mà làm như không thấy. Nàng âm thầm hít vào một hơi, an ủi bản thân rằng không có gì, móc khăn tay lau mồ hôi cho Tiểu Thái Tử, lại tiếp nhận nước Hạ Bích bưng tới, nhìn hắn uống hết một chén nhỏ. Tiểu Thái Tử rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng nói về thú vui khi cưỡi ngựa với nàng, nàng nghiêm túc nghe, lâu lâu khen vài câu.
Hai người đang nói chuyện, Hạ Bích lôi kéo tay áo nàng, nàng nhìn lại: "Hoàng Thượng không cưỡi ngựa nữa sao?"
"Người không liên quan quá nhiều, trẫm không thích. Nếu Hoàng Hậu thích thì ở lâu một chút đi." Dứt lời, hắn lạnh lùng rời đi.
Nàng há miệng thở dốc, muốn nói cái gì lại một câu đều nói không nên lời, hắn nói người không liên quan là chỉ nàng sao?
Tim nhói lên, khóe mắt cay cay, nước mắt không thể khống chế cứ như vậy chảy xuống. Tiểu Thái Tử thấy thế bị dọa sợ một chút: "Mẫu hậu, sao người lại khóc?"
Thân ảnh màu vàng kia khựng lại, Hạ Uyển Chi lau nước mắt, cho rằng hắn sẽ xoay người, nhưng hắn chỉ ngừng trong chốc lát, rồi lại nâng bước rời đi.
"Mẫu hậu!" Tiểu Thái Tử thấy nàng khóc, có chút hoang mang lo sợ.
Nàng lau sạch nước mắt trên mặt, cười cười: "Mẫu hậu không có việc gì, chỉ là gió thổi cay mắt mà thôi."
Tiểu Thái Tử nửa tin nửa ngờ, lôi kéo tay nàng nói: "Mẫu hậu, có phải nhi thần chọc mẫu hậu giận không?"
"Không có, Sách Nhi rất ngoan, mẫu hậu thích còn không kịp, sao lại giận Sách Nhi. Mẫu hậu không có việc gì." Nàng cười cười: "Tới đây, ăn chút hoa quả đi, ngươi xem ngươi phơi đỏ cả mặt rồi, có mệt hay không?"
"Không mệt!" Tiểu Thái Tử hào hứng trả lời, nhận lấy hoa quả ăn một cách thích thú.
Nhìn hai đứa nhỏ ăn hoa quả, trong lòng nàng nặng trĩu. Hoàng Thượng hờ hững làm nàng thật lo lắng.
Thái Hậu mơ hồ nghe nói cái gì, biết hai người bất hòa, chưa từ bỏ ý định, muốn nhân cơ hội châm ngòi. Tề Diệp không thích nghe nói xấu về Hạ Uyển Chi, trầm khuôn mặt nói: "Trẫm nhớ rõ trước kia Thái Hậu dạy dỗ trẫm, không được phê bình sau lưng người khác, trẫm nhớ không lầm chứ?"
Thái Hậu nghe xong có chút xấu hổ, cười cười: "Trí nhớ Hoàng Thượng thật tốt, đúng là như thế."
Hắn nói như vậy, bà cũng không dám nhiều lời chê Hạ Uyển Chi nửa câu không phải.
Chờ Tề Diệp dùng bữa xong rời đi, Quế Tú ma ma vừa cho bóp vai cho Thái hậu vừa nói: "Nghe nói đã hơn nửa tháng Hoàng Thượng không đi Chiêu Hoa Cung, bên người cũng không có ai hầu hạ. Hoàng Thượng đang tuổi tráng niên, bên người không ai hầu hạ làm sao ổn?"
"Cũng đúng!" Thái Hậu cười cười: "Chỉ là hậu cung đều là mấy người cũ, lại không được sủng, xem ra nên chuẩn bị thêm một lần yến hội ở trong cung."
"Cái này... Sau chuyện lần trước, rất nhiều phu nhân cũng không dám mang theo nữ nhi tiến cung, sợ bị Hoàng Thượng tứ hôn." Quế Tú ma ma e dè nói.
"Hừ, đều là do nữ nhân kia giở trò, hiện giờ Hoàng Thượng sẽ không nghe lời nàng ta nữa." Thái Hậu nói: "Truyền lời ra ngoài, nói là ý tứ của ai gia, để xem các nàng có dám không mang theo nữ nhi mang tiến cung hay không?"
Quế Tú ma ma gật gật đầu, thể diện của Thái Hậu ở đây, những phu nhân đó cũng không dám chối từ.
Hạ Uyển Chi nghe nói Thái Hậu lại muốn tổ chức yến hội ở Ngự hoa viên, đang sai thợ hoa tỉ mỉ uốn nắn vài cọng mẫu đơn đã nở hoa. Thái Hậu dùng lí do ngắm mẫu đơn để mời các phu nhân tam phẩm trở lên...cùng với các thiên kim tiểu thư vừa độ tuổi của họ.
Thái Hậu thật đúng là phấn đấu không ngừng, biết nàng cùng Hoàng Thượng không hợp, liền tận dụng mọi lí do để triệu tập mỹ nhân tiến cung, muốn nhân cơ hội để phân đi sủng ái của Hoàng Thượng.
Nói không tức giận là gạt người, đặc biệt là nàng nghe nói Hoàng Thượng đáp ứng đi xem, nàng giận đến tái mặt.
"Không bằng nương nương cũng đi xem?" Nhìn nàng đứng ngồi không yên, Hạ Bích đề nghị.
"Không đi!" Nếu nàng đi, còn không phải là bị người chế giễu, Thái Hậu không hề mời nàng.
Dù ngoài miệng nói không đi, nàng vẫn nhịn không được đi Ngự hoa viên. Từ rất xa liền nghe thấy tiếng nhạc, trong lòng nàng không dễ chịu.
Đi vài bước, nàng liền thấy hình bóng quen thuộc kia, cùng với thân ảnh mảnh mai như liễu trong lòng ngực hắn. Mà hắn cũng nhìn thấy nàng, một chút kinh ngạc hiện lên trong mắt. Dưới sự chú ý của nàng, hắn ôm lấy nữ tử kia trong lòng, một tay nâng cằm nàng ta lên, cúi đầu.
Nữ tử kia đưa lưng về phía nàng, Hạ Uyển Chi thấy không rõ khuôn mặt nàng ta, nhưng lại nhìn rất rõ ràng biểu tình của hắn - ôn nhu như nước.
Một màn này, Hạ Uyển Chi cũng nhìn không được nữa, xoay người liền rời đi, bước chân nặng nề, lòng tràn đầy chua xót, hốc mắt tức khắc ướt át. Nàng hít vào một hơi, chậm rãi cười khổ. Cứ tưởng rằng còn có thể vãn hồi, xem ra Hoàng Thượng thật không muốn tha thứ cho nàng.
Khi thân ảnh Hạ Uyển Chi vừa biến mất, Tề Diệp liền đẩy người trong lòng ra khiến cho nữ tử kia có chút ngạc nhiên: "Hoàng Thượng!"
"Thủ đoạn không tồi, chỉ tiếc trẫm rất không thích người khác nhào vào trong ngực trẫm, nữ nhân không biết liêm sỉ." Nói xong, hắn không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, liền nâng bước rời đi.
Nữ tử kia nhất thời không phản ứng kịp, nhìn hắn rời đi mà chết lặng. Chờ khi nàng phản ứng lại thì biết sự tình đã hết đường vãn hồi. Đời này, nàng đừng mơ tưởng tìm được một chốn trong sạch.
Nghe nói, Thái Hậu, Hoàng Thượng đều rất vừa lòng với yến hội lần này. Các phu nhân cũng thật vui vẻ, các nàng đang tưởng tượng đến cảnh nữ nhi của mình vào cung được sủng ái mà vui sướng.
Hạ Bích nghe được không ít, kể lại cho Hạ Uyển Chi rõ ràng từng chuyện, như chuyện hắn hỏi tên ai, hắn khen vị tiểu thư nào, ban thưởng trang sức quý trọng cho vị tiểu thư nào, hắn phá lệ ưu ái đối với vị tiểu thư nào, đến mức ôm nàng ta vào trong ngực.
Nàng nghe, chỉ là cười cười, hỏi: "Hiện giờ Hoàng Thượng ở đâu?"
"Còn ở Ngự thư phòng, hôm nay biên quan dâng tấu chương vào cung, Hoàng Thượng phê duyệt suốt đêm."
Quang Thuận công công cắt bớt tim nến, ánh nến tức khắc sáng hơn không ít, thật cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, rồi nhìn Tề Diệp, muốn nói lại thôi.
Tề Diệp khép lại tấu chương, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hắn, hỏi: "Chuyện gì?"
Quang Thuận công công chần chừ một chút, rồi nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đang chờ ở bên ngoài Ngự thư phòng."
"Chuyện khi nào?" Hắn có chút ngạc nhiên.
"Nửa canh giờ trước..." Lời còn chưa dứt liền bị hắn trừng mắt nhìn liếc một cái. Quang Thuận công công nói: "Là Hoàng Hậu bảo nô tài đừng lắm miệng."
"Ngươi thật biết nghe lời Hoàng Hậu." Hắn lạnh lùng lên tiếng.
Quang Thuận công công rùng mình một cái: "Nô tài đáng chết!"
Tề Diệp không để ý tới hắn, nhấc chân đi ra ngoài. Đêm đã khuya, nàng lại ở bên ngoài đợi nửa canh giờ không hé răng, nàng thích ở bên ngoài nuôi muỗi sao?
Nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Uyển Chi ngẩng đầu, liền thấy Tề Diệp đứng ở cửa. Nàng hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!"
"Sao Hoàng Hậu lại tới đây?" Tề Diệp lạnh mặt hỏi.
"Thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng suốt đêm xử lý chính sự, liền sai người làm chút thức ăn khuya đưa tới cho Hoàng Thượng, hy vọng Hoàng Thượng có thể thích." Nàng nhìn hắn, vẻ mặt ôn nhu, mang theo mỉm cười.
Quang Thuận vội vàng tiếp nhận hộp đồ ăn.
"Làm phiền Hoàng Hậu, canh giờ không còn sớm, Hoàng Hậu trở về nghỉ ngơi đi." Hắn nói xong liền muốn nhấc chân đi vào.
Nàng vội vàng nói: "Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm, thân thể Hoàng Thượng quan trọng, chính sự nhiều như vậy, ngày mai rồi lại xử lý."
"Trẫm biết, phiền Hoàng Hậu lo lắng rồi." Hắn nhàn nhạt nói.
Nhìn hắn liền phải đi vào, nàng lại nói: "Hoàng Thượng..." Tề Diệp quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng. Nàng bóp bóp nắm tay, chần chừ thoáng qua rồi nói: "Đã lâu rồi Hoàng Thượng không đi Chiêu Hoa Cung..." Thanh âm ngày càng nhỏ: "Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng Thượng muốn mắng muốn phạt đều có thể, chỉ hy vọng Hoàng Thượng đừng làm như không thấy thần thiếp, không để ý tới thần thiếp."
Dưới ánh mắt cầu xin đầy tủi hổ của nàng, Tề Diệp dần dần bại trận. Nhưng nghĩ tới những chuyện trước kia, hắn như bị nghẹn lại, ngữ khí vẫn lãnh đạm: "Trẫm đã biết, Hoàng Hậu trở về nghỉ ngơi đi."
Nàng không nghĩ tới hắn vẫn tiếp tục lãnh đạm, xa cách như thế. Chút dũng khí này cạn kiệt, nàng gật gật đầu, mang theo Hạ Bích rời đi.
Tề Diệp nhìn bóng dáng nàng rời đi, há miệng thở dốc muốn gọi nàng rồi lại ngượng miệng không nói được, chỉ biết nhìn theo nàng rời đi.
Quang Thuận công công đi theo vào trong Ngự thư phòng, thấy Tề Diệp ngồi xuống bàn. Hắn còn chưa biết làm gì, chờ khi bị Tề Diệp trừng mắt lần nữa lộ ra vẻ mặt không vui, lúc này hắn mới bừng tỉnh, vội vàng dọn dẹp cái bàn, đem đồ ăn khuya trong hộp ra.
Chỉ là chờ một thời gian quá dài, điểm tâm cũng đã nguội.
Hắn lại không hề để ý, bưng chén chè lên ăn, hương vị không tồi, lại không phải vị của Ngự thiện phòng làm, hắn biết là nàng tự mình nấu, trong lòng có chút vui vẻ.
"Hoàng Thượng, dùng có ổn không ạ?" Quang Thuận công công nhìn hắn ăn sạch sẽ, chỉ còn lại có cái đĩa không chén không, hắn có chút lo lắng hỏi han.
"Lắm miệng!" Tề Diệp không vui nhìn hắn một cái, cầm tấu chương tiếp tục phê duyệt. Nhưng bây giờ một chữ cũng đọc không vào, quăng tấu chương ra, liền muốn đi Chiêu Hoa Cung. Hắn hối hận vì quá lãnh đạm với nàng, chắc là trong lòng nàng sẽ không dễ chịu, có lẽ nàng đang khóc.
Kỳ thật hắn chỉ muốn trừng phạt nàng một chút, vắng vẻ nàng một chút, để về sau nàng đừng quá tổn hại vương pháp. Tuy rằng biết chuyện của Thục phi, Đức phi không thể toàn trách nàng, hắn chỉ là nhất thời tức giận cùng với không thể tiếp thu ngay được. Ở trong lòng hắn, người hoàn mỹ lại cũng có một mặt hắn không thích.
Cho nên, hắn mới vẫn luôn lãnh đạm như vậy, chỉ là không biết nên đối xử với nàng thế nào mà thôi.
Nàng nói đã lâu hắn không đi Chiêu Hoa Cung, thật ra không phải. Người khác không biết chứ Quang Thuận khẳng định biết, không có nàng ở bên người hắn thật không quen. Ban đêm trằn trọc khó ngủ, hắn đều sẽ tới trước cửa Chiêu Hoa Cung đứng trong chốc lát, mỗi lần đều chần chừ xem có nên đi vào hay không.
Giống như hôm nay, nhìn cánh cửa đóng chặt, hắn lại chần chừ lần nữa.
Quang Thuận công công thấy thế, nói: "Còn sáng đèn, có lẽ nương nương còn chưa nghỉ ngơi, không bằng..."
Quang Thuận công công còn chưa nói xong, hắn đã quay người đi trở về. Quang Thuận công công âm thầm thở dài, hắn bắt đầu xem không hiểu trong lòng Hoàng Thượng nghĩ cái gì.
Rõ ràng muốn đi vào, lại vẫn luôn ở ngoài cửa mà bồi hồi, tự mình tra tấn bản thân.
Beta: Rine Đức phi
Tề Diệp vừa đi, Hạ Bích vội vàng đỡ nàng đứng dậy. Nàng vừa cử động thân mình liền cảm thấy hoa mắt, cả người đều đứng không vững, nếu không phải Hạ Bích đỡ, khẳng định đã té ngã.
"Nương nương!" Hạ Bích kinh hoảng.
Nàng xua xua tay: "Không sao, đại khái tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, hiện tại ta chợp mắt trong chốc lát là được."
Hạ Bích đỡ nàng đi qua giường nằm, ôm cung trang bị dơ đi ra ngoài cho cung nhân rửa sạch, khi buông màn giường Hạ Bích nói: "Nô tỳ ở bên ngoài chờ, nương nương có chuyện gì cứ việc phân phó."
Nàng lên tiếng đáp, nhắm mắt lại, trong lòng nghẹn ngào.
Khi tỉnh lại liền nghe thấy Hạ Bích nói: "Lương phi bị ghép tội mưu hại Hoàng Thượng, ban chết. Lâm gia cũng phải chịu liên lụy, chỉ có Khang Ninh Vương chưa bị xử trí."
"Ngũ hoàng tử thế nào?"
"Nô tỳ bảo bà vú của Ngũ hoàng tử chăm sóc hắn, nương nương yên tâm."
"Ừ!" Nàng rửa mặt chải đầu một phen, nhìn ngoài trời hơi mờ mờ, biết mình đã ngủ được một hồi lâu.
"Đồ ăn đã chuẩn bị tốt, bữa trưa nương nương chưa dùng gì, không thể để tổn hại thân mình."
"Đã biết, truyền lên đi." Nghĩ tới cái gì, nàng hỏi: "Hoàng Thượng có nói qua đây dùng bữa không?"
Hạ Bích lắc đầu: "Hoàng Thượng đi qua chỗ Thái Hậu. Hôm nay Thái phi vẫn luôn quỳ gối trước Ngự thư phòng, bị Hoàng Thượng sai người đưa trở về, nói không cho bà ấy ra khỏi cửa nửa bước. Không cho bất luận kẻ nào cầu tình vì Khang Ninh Vương."
"Ừ!" Nàng gật gật đầu.
Trong chốc lát, ba hài tử lục tục tiến vào. Tiểu Nguyệt Nhi thấy nàng liền chạy tới, cái miệng nhỏ mấp máy gọi nàng mẫu hậu, nàng thu liễm cảm xúc, sờ sờ đầu con bé. Hai đứa Tiểu Thái Tử và Tứ hoàng tử quy củ hành lễ xong, Tiểu Thái Tử hưng phấn nói nàng nghe hôm nay học cái gì, được thái phó khen thế nào.
Nhất thời trong điện xôn xao ồn ào hẳn lên. Tiểu Nguyệt Nhi mỉm cười ngồi ở bên người nàng xem Tiểu Thái Tử, Tứ hoàng tử nói chuyện.
Bữa tối nàng ăn cũng không nhiều lắm, không thấy đói bụng, ba hài tử đều thích ăn cá, nàng tự mình lọc xương cho bọn chúng, nhìn chúng ăn thật sự sung sướng.
Ăn xong rửa mặt chải đầu một phen, nàng chơi cùng ba hài tử trong chốc lát, thấy đêm đã khuya, liền bảo bà vú mang theo bọn họ đi tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngủ một buổi trưa, tinh thần nàng cũng không tệ lắm, liền ngồi bên ánh nến thêu hoa, là một chiếc áo ngủ màu vàng kim.
Nến cháy tí tách, bỗng một cơn gió thổi qua, ánh nến tối sầm đi một thoáng. Hạ Bích nghe tiếng gõ mõ canh khuya, nói: "Nương nương, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi thôi." Biết nàng đang đợi người, Hạ Bích tâm tư nặng nề. Đã trễ thế này, khẳng định Hoàng Thượng sẽ không lại đây.
"Vậy à, đã trễ thế này sao?" Hắn nhất định sẽ không lại đây, hiện tại hắn biết nàng là người dối trá, ngoan độc, chỉ sợ là chán ghét còn không kịp đi, không nhốt đánh nàng vào thiên lao, đã là ân sủng lớn lắm rồi. Vậy mà nàng còn dám hy vọng xa vời hắn có thể không so đo những chuyện cũ, là nàng suy nghĩ quá nhiều.
Mấy ngày sau, Tề Diệp vẫn chưa xuất hiện ở Chiêu Hoa Cung, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này trong những năm gần đây. Người hầu ở Chiêu Hoa Cung mơ hồ phát hiện điều gì, nhưng cũng không dám lắm miệng.
Lúc dùng cơm trưa, Tiểu Nguyệt Nhi thấy bàn cơm thiếu một người, lôi kéo quần áo mẫu hậu, ngửa đầu nói mà không phát ra tiếng: "Mẫu hậu, sao phụ hoàng không dùng bữa cùng chúng ta?"
"An Bình ngoan, phụ hoàng có việc muốn xử lý, mau dùng bữa đi, hôm nay làm cá lư hấp ngươi thích đấy."
Tiểu Nguyệt Nhi gật gật đầu, tin lời mẫu hậu nói, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cá.
Tiểu Thái Tử nói: "Mẫu hậu, phụ hoàng nói buổi chiều sẽ dạy nhi thần cưỡi ngựa."
"Ồ! Vậy học tập cho tốt, nhớ chú ý an toàn." Nàng cười gật gật đầu, tuy rằng hắn không để ý tới nàng, nhưng đối với ba hài tử này hắn vẫn sủng ái trước sau như một, điều này làm nàng cảm thấy vui mừng.
Buổi chiều nàng có chút đứng ngồi không yên, nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi ra ngoài dạo một chút, đi rồi đi... liền đi tới gần mã trường. Hạ Bích nhìn thấy, nhẹ giọng nói: "Nếu nương nương không yên về tâm Tiểu Thái Tử, có thể tự mình đi nhìn xem." Hạ Bích biết kỳ thật nàng muốn nhìn Hoàng Thượng.
"Ừ!" Biết tâm tư Hạ Bích, nàng thuận theo mà nói: "Đi xem đi, hắn còn nhỏ như vậy, cưỡi ngựa rất nguy hiểm, không nhìn không yên tâm."
Hạ Bích phụ họa gật gật đầu.
Nàng đi tới mã trường liền thấy Tề Diệp cao cao ngồi trên lưng ngựa, Tiểu Thái Tử ngồi ở phía trước hắn, một lớn một nhỏ cưỡi ngựa dưới ánh nắng chói chang.
Quang Thuận công công thấy nàng lại đây vội hành lễ: "Nô tài bái kiến Hoàng Hậu nương nương!"
"Mấy hôm nay Hoàng Thượng có khỏe không?" Nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi.
"Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thượng hết thảy đều khỏe, nương nương đừng lo lắng."
Nàng không hỏi nhiều thêm, ánh mắt dừng trên hai thân ảnh một lớn một nhỏ. Nửa buổi, bọn họ chạy đã mệt, Tề Diệp ôm Tiểu Thái Tử xuống ngựa. Đại khái là cưỡi ngựa lâu, Tiểu Thái Tử bước đi có chút không tự nhiên, đi một hồi lâu mới linh hoạt hơn.
Thấy nàng, Tiểu Thái Tử đi theo phía sau phụ hoàng cười cười với nàng. Tề Diệp lạnh nhạt nhìn liếc qua nàng một cái rồi tiếp nhận khăn ướt trong tay Quang Thuận công công để lau mặt.
Hạ Uyển Chi cười lấy lòng, hắn nhìn mà làm như không thấy. Nàng âm thầm hít vào một hơi, an ủi bản thân rằng không có gì, móc khăn tay lau mồ hôi cho Tiểu Thái Tử, lại tiếp nhận nước Hạ Bích bưng tới, nhìn hắn uống hết một chén nhỏ. Tiểu Thái Tử rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng nói về thú vui khi cưỡi ngựa với nàng, nàng nghiêm túc nghe, lâu lâu khen vài câu.
Hai người đang nói chuyện, Hạ Bích lôi kéo tay áo nàng, nàng nhìn lại: "Hoàng Thượng không cưỡi ngựa nữa sao?"
"Người không liên quan quá nhiều, trẫm không thích. Nếu Hoàng Hậu thích thì ở lâu một chút đi." Dứt lời, hắn lạnh lùng rời đi.
Nàng há miệng thở dốc, muốn nói cái gì lại một câu đều nói không nên lời, hắn nói người không liên quan là chỉ nàng sao?
Tim nhói lên, khóe mắt cay cay, nước mắt không thể khống chế cứ như vậy chảy xuống. Tiểu Thái Tử thấy thế bị dọa sợ một chút: "Mẫu hậu, sao người lại khóc?"
Thân ảnh màu vàng kia khựng lại, Hạ Uyển Chi lau nước mắt, cho rằng hắn sẽ xoay người, nhưng hắn chỉ ngừng trong chốc lát, rồi lại nâng bước rời đi.
"Mẫu hậu!" Tiểu Thái Tử thấy nàng khóc, có chút hoang mang lo sợ.
Nàng lau sạch nước mắt trên mặt, cười cười: "Mẫu hậu không có việc gì, chỉ là gió thổi cay mắt mà thôi."
Tiểu Thái Tử nửa tin nửa ngờ, lôi kéo tay nàng nói: "Mẫu hậu, có phải nhi thần chọc mẫu hậu giận không?"
"Không có, Sách Nhi rất ngoan, mẫu hậu thích còn không kịp, sao lại giận Sách Nhi. Mẫu hậu không có việc gì." Nàng cười cười: "Tới đây, ăn chút hoa quả đi, ngươi xem ngươi phơi đỏ cả mặt rồi, có mệt hay không?"
"Không mệt!" Tiểu Thái Tử hào hứng trả lời, nhận lấy hoa quả ăn một cách thích thú.
Nhìn hai đứa nhỏ ăn hoa quả, trong lòng nàng nặng trĩu. Hoàng Thượng hờ hững làm nàng thật lo lắng.
Thái Hậu mơ hồ nghe nói cái gì, biết hai người bất hòa, chưa từ bỏ ý định, muốn nhân cơ hội châm ngòi. Tề Diệp không thích nghe nói xấu về Hạ Uyển Chi, trầm khuôn mặt nói: "Trẫm nhớ rõ trước kia Thái Hậu dạy dỗ trẫm, không được phê bình sau lưng người khác, trẫm nhớ không lầm chứ?"
Thái Hậu nghe xong có chút xấu hổ, cười cười: "Trí nhớ Hoàng Thượng thật tốt, đúng là như thế."
Hắn nói như vậy, bà cũng không dám nhiều lời chê Hạ Uyển Chi nửa câu không phải.
Chờ Tề Diệp dùng bữa xong rời đi, Quế Tú ma ma vừa cho bóp vai cho Thái hậu vừa nói: "Nghe nói đã hơn nửa tháng Hoàng Thượng không đi Chiêu Hoa Cung, bên người cũng không có ai hầu hạ. Hoàng Thượng đang tuổi tráng niên, bên người không ai hầu hạ làm sao ổn?"
"Cũng đúng!" Thái Hậu cười cười: "Chỉ là hậu cung đều là mấy người cũ, lại không được sủng, xem ra nên chuẩn bị thêm một lần yến hội ở trong cung."
"Cái này... Sau chuyện lần trước, rất nhiều phu nhân cũng không dám mang theo nữ nhi tiến cung, sợ bị Hoàng Thượng tứ hôn." Quế Tú ma ma e dè nói.
"Hừ, đều là do nữ nhân kia giở trò, hiện giờ Hoàng Thượng sẽ không nghe lời nàng ta nữa." Thái Hậu nói: "Truyền lời ra ngoài, nói là ý tứ của ai gia, để xem các nàng có dám không mang theo nữ nhi mang tiến cung hay không?"
Quế Tú ma ma gật gật đầu, thể diện của Thái Hậu ở đây, những phu nhân đó cũng không dám chối từ.
Hạ Uyển Chi nghe nói Thái Hậu lại muốn tổ chức yến hội ở Ngự hoa viên, đang sai thợ hoa tỉ mỉ uốn nắn vài cọng mẫu đơn đã nở hoa. Thái Hậu dùng lí do ngắm mẫu đơn để mời các phu nhân tam phẩm trở lên...cùng với các thiên kim tiểu thư vừa độ tuổi của họ.
Thái Hậu thật đúng là phấn đấu không ngừng, biết nàng cùng Hoàng Thượng không hợp, liền tận dụng mọi lí do để triệu tập mỹ nhân tiến cung, muốn nhân cơ hội để phân đi sủng ái của Hoàng Thượng.
Nói không tức giận là gạt người, đặc biệt là nàng nghe nói Hoàng Thượng đáp ứng đi xem, nàng giận đến tái mặt.
"Không bằng nương nương cũng đi xem?" Nhìn nàng đứng ngồi không yên, Hạ Bích đề nghị.
"Không đi!" Nếu nàng đi, còn không phải là bị người chế giễu, Thái Hậu không hề mời nàng.
Dù ngoài miệng nói không đi, nàng vẫn nhịn không được đi Ngự hoa viên. Từ rất xa liền nghe thấy tiếng nhạc, trong lòng nàng không dễ chịu.
Đi vài bước, nàng liền thấy hình bóng quen thuộc kia, cùng với thân ảnh mảnh mai như liễu trong lòng ngực hắn. Mà hắn cũng nhìn thấy nàng, một chút kinh ngạc hiện lên trong mắt. Dưới sự chú ý của nàng, hắn ôm lấy nữ tử kia trong lòng, một tay nâng cằm nàng ta lên, cúi đầu.
Nữ tử kia đưa lưng về phía nàng, Hạ Uyển Chi thấy không rõ khuôn mặt nàng ta, nhưng lại nhìn rất rõ ràng biểu tình của hắn - ôn nhu như nước.
Một màn này, Hạ Uyển Chi cũng nhìn không được nữa, xoay người liền rời đi, bước chân nặng nề, lòng tràn đầy chua xót, hốc mắt tức khắc ướt át. Nàng hít vào một hơi, chậm rãi cười khổ. Cứ tưởng rằng còn có thể vãn hồi, xem ra Hoàng Thượng thật không muốn tha thứ cho nàng.
Khi thân ảnh Hạ Uyển Chi vừa biến mất, Tề Diệp liền đẩy người trong lòng ra khiến cho nữ tử kia có chút ngạc nhiên: "Hoàng Thượng!"
"Thủ đoạn không tồi, chỉ tiếc trẫm rất không thích người khác nhào vào trong ngực trẫm, nữ nhân không biết liêm sỉ." Nói xong, hắn không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, liền nâng bước rời đi.
Nữ tử kia nhất thời không phản ứng kịp, nhìn hắn rời đi mà chết lặng. Chờ khi nàng phản ứng lại thì biết sự tình đã hết đường vãn hồi. Đời này, nàng đừng mơ tưởng tìm được một chốn trong sạch.
Nghe nói, Thái Hậu, Hoàng Thượng đều rất vừa lòng với yến hội lần này. Các phu nhân cũng thật vui vẻ, các nàng đang tưởng tượng đến cảnh nữ nhi của mình vào cung được sủng ái mà vui sướng.
Hạ Bích nghe được không ít, kể lại cho Hạ Uyển Chi rõ ràng từng chuyện, như chuyện hắn hỏi tên ai, hắn khen vị tiểu thư nào, ban thưởng trang sức quý trọng cho vị tiểu thư nào, hắn phá lệ ưu ái đối với vị tiểu thư nào, đến mức ôm nàng ta vào trong ngực.
Nàng nghe, chỉ là cười cười, hỏi: "Hiện giờ Hoàng Thượng ở đâu?"
"Còn ở Ngự thư phòng, hôm nay biên quan dâng tấu chương vào cung, Hoàng Thượng phê duyệt suốt đêm."
Quang Thuận công công cắt bớt tim nến, ánh nến tức khắc sáng hơn không ít, thật cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, rồi nhìn Tề Diệp, muốn nói lại thôi.
Tề Diệp khép lại tấu chương, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hắn, hỏi: "Chuyện gì?"
Quang Thuận công công chần chừ một chút, rồi nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đang chờ ở bên ngoài Ngự thư phòng."
"Chuyện khi nào?" Hắn có chút ngạc nhiên.
"Nửa canh giờ trước..." Lời còn chưa dứt liền bị hắn trừng mắt nhìn liếc một cái. Quang Thuận công công nói: "Là Hoàng Hậu bảo nô tài đừng lắm miệng."
"Ngươi thật biết nghe lời Hoàng Hậu." Hắn lạnh lùng lên tiếng.
Quang Thuận công công rùng mình một cái: "Nô tài đáng chết!"
Tề Diệp không để ý tới hắn, nhấc chân đi ra ngoài. Đêm đã khuya, nàng lại ở bên ngoài đợi nửa canh giờ không hé răng, nàng thích ở bên ngoài nuôi muỗi sao?
Nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Uyển Chi ngẩng đầu, liền thấy Tề Diệp đứng ở cửa. Nàng hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!"
"Sao Hoàng Hậu lại tới đây?" Tề Diệp lạnh mặt hỏi.
"Thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng suốt đêm xử lý chính sự, liền sai người làm chút thức ăn khuya đưa tới cho Hoàng Thượng, hy vọng Hoàng Thượng có thể thích." Nàng nhìn hắn, vẻ mặt ôn nhu, mang theo mỉm cười.
Quang Thuận vội vàng tiếp nhận hộp đồ ăn.
"Làm phiền Hoàng Hậu, canh giờ không còn sớm, Hoàng Hậu trở về nghỉ ngơi đi." Hắn nói xong liền muốn nhấc chân đi vào.
Nàng vội vàng nói: "Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm, thân thể Hoàng Thượng quan trọng, chính sự nhiều như vậy, ngày mai rồi lại xử lý."
"Trẫm biết, phiền Hoàng Hậu lo lắng rồi." Hắn nhàn nhạt nói.
Nhìn hắn liền phải đi vào, nàng lại nói: "Hoàng Thượng..." Tề Diệp quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng. Nàng bóp bóp nắm tay, chần chừ thoáng qua rồi nói: "Đã lâu rồi Hoàng Thượng không đi Chiêu Hoa Cung..." Thanh âm ngày càng nhỏ: "Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng Thượng muốn mắng muốn phạt đều có thể, chỉ hy vọng Hoàng Thượng đừng làm như không thấy thần thiếp, không để ý tới thần thiếp."
Dưới ánh mắt cầu xin đầy tủi hổ của nàng, Tề Diệp dần dần bại trận. Nhưng nghĩ tới những chuyện trước kia, hắn như bị nghẹn lại, ngữ khí vẫn lãnh đạm: "Trẫm đã biết, Hoàng Hậu trở về nghỉ ngơi đi."
Nàng không nghĩ tới hắn vẫn tiếp tục lãnh đạm, xa cách như thế. Chút dũng khí này cạn kiệt, nàng gật gật đầu, mang theo Hạ Bích rời đi.
Tề Diệp nhìn bóng dáng nàng rời đi, há miệng thở dốc muốn gọi nàng rồi lại ngượng miệng không nói được, chỉ biết nhìn theo nàng rời đi.
Quang Thuận công công đi theo vào trong Ngự thư phòng, thấy Tề Diệp ngồi xuống bàn. Hắn còn chưa biết làm gì, chờ khi bị Tề Diệp trừng mắt lần nữa lộ ra vẻ mặt không vui, lúc này hắn mới bừng tỉnh, vội vàng dọn dẹp cái bàn, đem đồ ăn khuya trong hộp ra.
Chỉ là chờ một thời gian quá dài, điểm tâm cũng đã nguội.
Hắn lại không hề để ý, bưng chén chè lên ăn, hương vị không tồi, lại không phải vị của Ngự thiện phòng làm, hắn biết là nàng tự mình nấu, trong lòng có chút vui vẻ.
"Hoàng Thượng, dùng có ổn không ạ?" Quang Thuận công công nhìn hắn ăn sạch sẽ, chỉ còn lại có cái đĩa không chén không, hắn có chút lo lắng hỏi han.
"Lắm miệng!" Tề Diệp không vui nhìn hắn một cái, cầm tấu chương tiếp tục phê duyệt. Nhưng bây giờ một chữ cũng đọc không vào, quăng tấu chương ra, liền muốn đi Chiêu Hoa Cung. Hắn hối hận vì quá lãnh đạm với nàng, chắc là trong lòng nàng sẽ không dễ chịu, có lẽ nàng đang khóc.
Kỳ thật hắn chỉ muốn trừng phạt nàng một chút, vắng vẻ nàng một chút, để về sau nàng đừng quá tổn hại vương pháp. Tuy rằng biết chuyện của Thục phi, Đức phi không thể toàn trách nàng, hắn chỉ là nhất thời tức giận cùng với không thể tiếp thu ngay được. Ở trong lòng hắn, người hoàn mỹ lại cũng có một mặt hắn không thích.
Cho nên, hắn mới vẫn luôn lãnh đạm như vậy, chỉ là không biết nên đối xử với nàng thế nào mà thôi.
Nàng nói đã lâu hắn không đi Chiêu Hoa Cung, thật ra không phải. Người khác không biết chứ Quang Thuận khẳng định biết, không có nàng ở bên người hắn thật không quen. Ban đêm trằn trọc khó ngủ, hắn đều sẽ tới trước cửa Chiêu Hoa Cung đứng trong chốc lát, mỗi lần đều chần chừ xem có nên đi vào hay không.
Giống như hôm nay, nhìn cánh cửa đóng chặt, hắn lại chần chừ lần nữa.
Quang Thuận công công thấy thế, nói: "Còn sáng đèn, có lẽ nương nương còn chưa nghỉ ngơi, không bằng..."
Quang Thuận công công còn chưa nói xong, hắn đã quay người đi trở về. Quang Thuận công công âm thầm thở dài, hắn bắt đầu xem không hiểu trong lòng Hoàng Thượng nghĩ cái gì.
Rõ ràng muốn đi vào, lại vẫn luôn ở ngoài cửa mà bồi hồi, tự mình tra tấn bản thân.