Chương 18: Tổng tài và tiểu bạch thỏ (17)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh cầm một cái bánh lên ăn mà bất ngờ.
- Ngon lắm. - Anh mỉm cười xoa đầu cô.
Nữ nhân viên tiếp tân kia ngây ngẩn với hành động và nụ cười của anh. Bản mặt lạnh băng giá của anh đâu mà sao lại ấm áp thế này.
- Tôi tự làm mà sao không ngon được. - Cô tươi như bông hoa chớm nở.
- Đây là lần đầu tiên em làm?! - Anh nhìn cô nghi ngờ.
- Ừm...Có chuyện gì sao?! - Cô gật đầu lia lịa rồi thắc mắc nhìn anh.
- Anh không nghĩ bảo bối của anh lại làm bánh ngon như vậy. - Anh cười tươi.
Anh nói làm các nhân viên khác cũng thèm bánh nhưng phải nuốt nước dãi buồn rầu ăn cẩu lương thay bánh.
Nói rồi anh dắt tay cô vào thang máy lên phòng chủ tịch.
____________________
Vào phòng chủ tịch, cô "được" anh ôm trên đùi cùng xem sổ sách để xử lý.
- Thành Nam bị liệt.....Liên Bạch bị cưỡng hiếp.....- Anh tì cằm vào vai cô lẩm bẩm.
- Thành Nam trước rồi hãy đến Liên Bạch vì nếu Liên Bạch trước thì hào quang nhỏ bé của nữ chính sẽ giúp cho nam chính cứu được nữ chính. - Cô dựa vào ngực anh nói.
- Nhưng nếu gộp chung lại thì sao? Bắt cóc Liên Bạch cưỡng hiếp, Thành Nam đến cứu thì để bọn nó đánh nam chính liệt người luôn cho gọn. - Anh cúi đầu tham lam hít mùi hương thiếu nữ của cô.
- Vậy làm theo cách của anh đi. Tôi muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. - Cô khép đôi mi cong của mình lại dưỡng thần.
Anh nghe câu trả lời của cô thì cầm chiếc điện thoại của mình lên gọi cho ai đó:
- Ngày mai các người làm nhiệm vụ của mình đi.
Đoàn Huy nói xong thì cúp máy. Anh nhìn cô đang ngủ yên trong lòng mà không khỏi cảm thấy vui vẻ.
____________________
Cô run nhẹ đôi mi, mở mắt ra thì thấy đã chiều rồi, cô vẫn ngồi trên đùi anh, "được" anh ôm ở trong phòng chủ tịch.
Cô ngước lên thì thấy anh đang nhìn mình mỉm cười.
- Về nhà đi. - Cô mỉm cười nhìn anh.
Anh bế cô rồi anh đứng lên, đặt cô đứng trên sàn. Anh nắm tay cô ra khỏi công ty, lên xe về nhà.
____________________
Như thường lệ, về nhà là cô đi tắm. Anh tự biến mình sạch sẽ, thay quần áo. Cô tắm xong thì anh và cô xuống phòng khách xem ti vi. Đến tối thì ăn tối, ăn tối xong thì lên phòng. Lên phòng rồi thì cô ngồi bấm điện thoại, anh mát xa cho cô. Xong rồi thì đi ngủ.
Cô nằm trong lòng anh mà không ngủ được. Cô ngước đầu lên thì môi chạm môi với anh. Anh bất ngờ mở mắt ra thì thấy cô vẫn thế, không bối rối, đỏ mặt hay ngại ngùng khiến anh có chút thất vọng.
Mà chính anh đã quên cô là con nhỏ **chưa hiểu sự đời**. Với cô chạm môi như vậy chỉ là vô tình nên không có đỏ mặt hồng tai gì.
- Anh chưa ngủ sao? - Cô ngây thơ mà nhìn anh.
- Chưa...Sao bảo bối chưa ngủ?! - Anh lắc đầu rồi hỏi cô.
- Tôi đang nghĩ đến nhiệm vụ tiếp theo... - Cô cúi đầu rồi lấy ngón tay đặt lên ngực anh vẽ vòng tròn.
- Vậy bảo bối muốn nhiệm vụ tiếp theo là ở vi diện gì? - Anh đưa tay vuốt đầu cô.
- À...ùm, trong ngành giải trí thì sao?? - Cô bày ra vẻ suy tư rồi nói.
- Được rồi, vậy vi diện sau là trong ngành giải trí. - Anh đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn nhẹ.
Cô mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
______________________
Hôm sau, cô được anh gọi dậy lúc 6 giờ sáng, đúng cái giờ cô(**Tác giả**) thấy ghét nhất nên cô thấy cực kì bất mãn.
Cô bị anh chải chuốt suốt từ 6 giờ sáng đến 8 giờ sáng mà cảm thấy mệt mỏi. Tại vì anh bảo là muốn đưa cô đi xem một thứ hay ho lắm nên bảo cô dậy sớm.
Cuối cùng thì anh cũng buông tha cho thân thể nhỏ bé của cô(**Nghe mờ ám vl...?**).
Anh kéo cô lên xe rồi đi ra khỏi thành phố.
- Đi đâu đây?! - Cô mệt mỏi dựa vào ghế.
- Một chút nữa bảo bối sẽ biết a~. - Anh cười trêu ghẹo cô.
Cô không ngủ được thì lấy điện thoại ra chơi.
_____________________
Xe dừng lại ở một nhà xưởng, nhìn khá giống bỏ hoang.
- Đến đây làm gì?! - Cô chỉ tay vào cái nhà xưởng bỏ hoang đó rồi nhìn anh đang đứng bên cạnh.
Anh chỉ cười rồi nắm tay cô vào trong nhà xưởng. Càng vào sâu thì càng nghe tiếng la hét của một cô gái.
- KHÔNG!!!BỌN MÀY ĐỪNG LẠI ĐÂY. TRÁNH RA!!! - Tiếng la hét ngày càng rõ khi tiến vào.
Anh bước vào trước rồi nắm tay cô ở phía sau.
- Suỵt...Im lặng nào..!!
Bỗng nhiên tiếng hét dừng hẳn, thay vào đó là vẻ mặt sững sờ của Liên Bạch.
Nghe thấy tiếng hét đã dừng, cô mới từ sau lưng anh bước ra.
- Cô la hét nhiều như vậy làm gì?! - Cô bình thản xinh đẹp nhìn cô ta.
Liên Bạch nhìn thấy cô thì lập tức căm thù tột cùng. Anh thấy ánh mắt cô ta chĩa vào cô thì rất khó chịu.
- Làm đi!! - Anh ra lệnh cho mấy tên nhìn như giang hồ ở đấy.
Thế là mấy tên kia đi đến, rắc một thứ bột gì đó vào miệng cô ta. Cô ta bắt đầu thấy nóng lên, uốn éo như con rắn khiến mấy tên kia nổi lên dục vọng của mình mà lao vào xé quần áo cô ta ra chỉ để lại bộ nội y màu hồng chấm bi.
- Muốn ở lại xem chứ?! - Anh nghiêng đầu hỏi cô.
- Không xem. - Cô quay người về phía cửa rồi bước đi.
Anh cầm một cái bánh lên ăn mà bất ngờ.
- Ngon lắm. - Anh mỉm cười xoa đầu cô.
Nữ nhân viên tiếp tân kia ngây ngẩn với hành động và nụ cười của anh. Bản mặt lạnh băng giá của anh đâu mà sao lại ấm áp thế này.
- Tôi tự làm mà sao không ngon được. - Cô tươi như bông hoa chớm nở.
- Đây là lần đầu tiên em làm?! - Anh nhìn cô nghi ngờ.
- Ừm...Có chuyện gì sao?! - Cô gật đầu lia lịa rồi thắc mắc nhìn anh.
- Anh không nghĩ bảo bối của anh lại làm bánh ngon như vậy. - Anh cười tươi.
Anh nói làm các nhân viên khác cũng thèm bánh nhưng phải nuốt nước dãi buồn rầu ăn cẩu lương thay bánh.
Nói rồi anh dắt tay cô vào thang máy lên phòng chủ tịch.
____________________
Vào phòng chủ tịch, cô "được" anh ôm trên đùi cùng xem sổ sách để xử lý.
- Thành Nam bị liệt.....Liên Bạch bị cưỡng hiếp.....- Anh tì cằm vào vai cô lẩm bẩm.
- Thành Nam trước rồi hãy đến Liên Bạch vì nếu Liên Bạch trước thì hào quang nhỏ bé của nữ chính sẽ giúp cho nam chính cứu được nữ chính. - Cô dựa vào ngực anh nói.
- Nhưng nếu gộp chung lại thì sao? Bắt cóc Liên Bạch cưỡng hiếp, Thành Nam đến cứu thì để bọn nó đánh nam chính liệt người luôn cho gọn. - Anh cúi đầu tham lam hít mùi hương thiếu nữ của cô.
- Vậy làm theo cách của anh đi. Tôi muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. - Cô khép đôi mi cong của mình lại dưỡng thần.
Anh nghe câu trả lời của cô thì cầm chiếc điện thoại của mình lên gọi cho ai đó:
- Ngày mai các người làm nhiệm vụ của mình đi.
Đoàn Huy nói xong thì cúp máy. Anh nhìn cô đang ngủ yên trong lòng mà không khỏi cảm thấy vui vẻ.
____________________
Cô run nhẹ đôi mi, mở mắt ra thì thấy đã chiều rồi, cô vẫn ngồi trên đùi anh, "được" anh ôm ở trong phòng chủ tịch.
Cô ngước lên thì thấy anh đang nhìn mình mỉm cười.
- Về nhà đi. - Cô mỉm cười nhìn anh.
Anh bế cô rồi anh đứng lên, đặt cô đứng trên sàn. Anh nắm tay cô ra khỏi công ty, lên xe về nhà.
____________________
Như thường lệ, về nhà là cô đi tắm. Anh tự biến mình sạch sẽ, thay quần áo. Cô tắm xong thì anh và cô xuống phòng khách xem ti vi. Đến tối thì ăn tối, ăn tối xong thì lên phòng. Lên phòng rồi thì cô ngồi bấm điện thoại, anh mát xa cho cô. Xong rồi thì đi ngủ.
Cô nằm trong lòng anh mà không ngủ được. Cô ngước đầu lên thì môi chạm môi với anh. Anh bất ngờ mở mắt ra thì thấy cô vẫn thế, không bối rối, đỏ mặt hay ngại ngùng khiến anh có chút thất vọng.
Mà chính anh đã quên cô là con nhỏ **chưa hiểu sự đời**. Với cô chạm môi như vậy chỉ là vô tình nên không có đỏ mặt hồng tai gì.
- Anh chưa ngủ sao? - Cô ngây thơ mà nhìn anh.
- Chưa...Sao bảo bối chưa ngủ?! - Anh lắc đầu rồi hỏi cô.
- Tôi đang nghĩ đến nhiệm vụ tiếp theo... - Cô cúi đầu rồi lấy ngón tay đặt lên ngực anh vẽ vòng tròn.
- Vậy bảo bối muốn nhiệm vụ tiếp theo là ở vi diện gì? - Anh đưa tay vuốt đầu cô.
- À...ùm, trong ngành giải trí thì sao?? - Cô bày ra vẻ suy tư rồi nói.
- Được rồi, vậy vi diện sau là trong ngành giải trí. - Anh đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn nhẹ.
Cô mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
______________________
Hôm sau, cô được anh gọi dậy lúc 6 giờ sáng, đúng cái giờ cô(**Tác giả**) thấy ghét nhất nên cô thấy cực kì bất mãn.
Cô bị anh chải chuốt suốt từ 6 giờ sáng đến 8 giờ sáng mà cảm thấy mệt mỏi. Tại vì anh bảo là muốn đưa cô đi xem một thứ hay ho lắm nên bảo cô dậy sớm.
Cuối cùng thì anh cũng buông tha cho thân thể nhỏ bé của cô(**Nghe mờ ám vl...?**).
Anh kéo cô lên xe rồi đi ra khỏi thành phố.
- Đi đâu đây?! - Cô mệt mỏi dựa vào ghế.
- Một chút nữa bảo bối sẽ biết a~. - Anh cười trêu ghẹo cô.
Cô không ngủ được thì lấy điện thoại ra chơi.
_____________________
Xe dừng lại ở một nhà xưởng, nhìn khá giống bỏ hoang.
- Đến đây làm gì?! - Cô chỉ tay vào cái nhà xưởng bỏ hoang đó rồi nhìn anh đang đứng bên cạnh.
Anh chỉ cười rồi nắm tay cô vào trong nhà xưởng. Càng vào sâu thì càng nghe tiếng la hét của một cô gái.
- KHÔNG!!!BỌN MÀY ĐỪNG LẠI ĐÂY. TRÁNH RA!!! - Tiếng la hét ngày càng rõ khi tiến vào.
Anh bước vào trước rồi nắm tay cô ở phía sau.
- Suỵt...Im lặng nào..!!
Bỗng nhiên tiếng hét dừng hẳn, thay vào đó là vẻ mặt sững sờ của Liên Bạch.
Nghe thấy tiếng hét đã dừng, cô mới từ sau lưng anh bước ra.
- Cô la hét nhiều như vậy làm gì?! - Cô bình thản xinh đẹp nhìn cô ta.
Liên Bạch nhìn thấy cô thì lập tức căm thù tột cùng. Anh thấy ánh mắt cô ta chĩa vào cô thì rất khó chịu.
- Làm đi!! - Anh ra lệnh cho mấy tên nhìn như giang hồ ở đấy.
Thế là mấy tên kia đi đến, rắc một thứ bột gì đó vào miệng cô ta. Cô ta bắt đầu thấy nóng lên, uốn éo như con rắn khiến mấy tên kia nổi lên dục vọng của mình mà lao vào xé quần áo cô ta ra chỉ để lại bộ nội y màu hồng chấm bi.
- Muốn ở lại xem chứ?! - Anh nghiêng đầu hỏi cô.
- Không xem. - Cô quay người về phía cửa rồi bước đi.