Chương 2: Tổng tài và tiểu bạch thỏ (1)
Vì hôm nay là ngày làm việc nên trên mạng xã hội hệ thống có khá nhiều hệ thống con và nhiệm vụ giả đăng ảnh đi làm nhiệm vụ.
Anh lấy chiếc lược trên bàn và bắt đầu chải mái tóc đen tuyền đẹp đẽ xõa dài ngang eo của cô.
Cô lướt mạng xã hội hệ thống một lúc rồi cũng chán, cô để điện thoại lên bàn rồi nhìn gương. Lúc đó, anh chàng kia cũng đã chải mái tóc của cô gọn gàng, không rối như lúc nãy nữa nhưng vẫn để xõa. Anh đặt chiếc lược lên bàn rồi cũng nhìn gương.
_____________________
Khoảng mấy phút sau, thấy đã gần đến giờ, anh đi đến tủ quần áo và mở ra. Nói là tủ quần áo chứ lúc mở ra thì bên trong đó như cả một tầng lầu bán quần áo ở trung tâm thương mại.
Lúc này thì cô không nhìn gương nữa, đứng dậy và cùng anh bước vào trong "tủ quần áo" để chọn đồ cho cô.
Lát sau, cô thay đồ. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một cái váy thun đen ngang đùi. (Mặc cho có thôi đừng để ý)
Cô cùng anh đi ra khỏi "tủ quần áo" đến giữa phòng, anh đưa tay ra trước mặt cô và cười:
- Đi làm nhiệm vụ nào bảo bối.
Cô gật đầu, đặt tay mình lên tay anh.
Bỗng nhiên có ánh sáng phát ra ở góc phòng, anh nắm tay cô bước vào trong ánh sáng và biến mất.
________________________
Lần này mở đôi mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường King Size y chang chiếc giường của cô, ngoài trời vẫn còn tối, kế bên cô có một...chàng trai.
Nhìn kĩ mới nhận ra là anh, cô thở phào nhẹ nhõm. Vì hơi mệt nên cô tiếp tục ngủ.(**Vốn dĩ hai nguyên chủ ngủ riêng nhưng vì anh dậy trước cô rồi mò qua phòng cô ngủ nên có tình cảnh hiện tại**.)
Lần tiếp theo tỉnh dậy thì đã là xế chiều, cô mở mắt ra nhìn mới biết là anh đã dậy rồi, còn đang nhìn cô.
- Chủ Hệ Thống, buổi sáng tốt lành. - Cô lấy tay chọt vào má anh vài cái rồi cười.
- Bảo bối, buổi sáng tốt lành. - Anh cũng cười tươi.
Cô gật đầu rồi chôn người vào ngực anh.
- Sao bảo bối cứ gọi anh là chủ hệ thống thế, đã bảo là gọi tên anh mà ~ - Anh bỗng nhiên quay sang giọng nũng nịu.(**làm tác giả là ta muốn ói nhưng mà không ói được tại chưa ăn gì hết**.)
Cô tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nổi da gà. Rồi theo bản năng của mình ôm người cất giọng run:
- Rồi...rồi...,Đoàn...Huy, sao..tự nhiên..lạnh...thế?!! (**tự nhiên ta cũng lạnh**...)
Anh cười vui vẻ, tươi hơn ánh mặt trời ôm cô vào lòng, cô thấy ấm hơn rồi cũng buồn ngủ. Hai người lại tiếp tục đi ngủ.
________________________
Sáng hôm sau, sau khi anh một câu chào buổi sáng cô một câu chào không phải buổi chiều thì hai người thức dậy, đánh răng rửa mặt, thay đồ và tiếp thu cốt truyện.
*Cô xuyên vào nữ phụ của câu chuyện, anh cũng xuyên vào nam phụ*.
*Nam chính là Mục Thành Nam, Nữ chính là Hồng Liên Bạch*.
*Câu chuyện kể về chuyện tình tổng tài yêu tiểu bạch thỏ như bao câu chuyện tổng tài khác. Nữ chính Hồng Liên Bạch bị bỏ thuốc, sau đó gặp nam chính Mục Thành Nam và hai người "bạch bạch bạch". Rồi nữ chính nghĩ nam chính là trai bao rồi trả tiền, xong là nam chính tức rồi điều tra, cho nữ chính lên làm thư kí xong bao nhiêu việc xảy ra, nào là nữ phụ phá đám, rồi bù lu bù la*.
*Lúc đó nam phụ có hôn ước với nữ phụ, nữ phụ thì lại thích nam chính nên không đồng ý. Nhưng ba má hai người cũng không đồng ý, thế là hai người kết hôn trong im lặng và phải sống chung một năm để chiều lòng ba má rồi mới li hôn trong im lặng*.
*Nữ chính đi ra nước ngoài trốn nam chính. Nam phụ sau khi li hôn nữ phụ thì cũng ra nước ngoài tạo dựng chi nhánh, thấy nữ chính hiền lành tốt bụng nên yêu. Rồi nữ chính được nam phụ nâng đỡ thế là trở thành một người doanh nhân tài năng đi cửa sau*.
*Lúc đó, nữ chính đã mang bầu con của nam chính. Sau đó 6 năm sau, nữ chính ôm đứa con đẹp trai, tài giỏi của nam chính về nước*.
*Thế là lại hãm hiếp...ý lộn hãm hại bù lu bù la. Cuối cùng nữ phụ bị nam chính tra tấn đến chết, và nam phụ vì cũng thân thiết quá và có tình cảm với nữ chính bị nam chính biết nên cũng chết luôn*.
*Nam chính và nữ chính có một cái HE (Happy Ending) mà trong một tiểu thuyết nữ phụ văn thì chả ai thích*.
Anh lấy chiếc lược trên bàn và bắt đầu chải mái tóc đen tuyền đẹp đẽ xõa dài ngang eo của cô.
Cô lướt mạng xã hội hệ thống một lúc rồi cũng chán, cô để điện thoại lên bàn rồi nhìn gương. Lúc đó, anh chàng kia cũng đã chải mái tóc của cô gọn gàng, không rối như lúc nãy nữa nhưng vẫn để xõa. Anh đặt chiếc lược lên bàn rồi cũng nhìn gương.
_____________________
Khoảng mấy phút sau, thấy đã gần đến giờ, anh đi đến tủ quần áo và mở ra. Nói là tủ quần áo chứ lúc mở ra thì bên trong đó như cả một tầng lầu bán quần áo ở trung tâm thương mại.
Lúc này thì cô không nhìn gương nữa, đứng dậy và cùng anh bước vào trong "tủ quần áo" để chọn đồ cho cô.
Lát sau, cô thay đồ. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một cái váy thun đen ngang đùi. (Mặc cho có thôi đừng để ý)
Cô cùng anh đi ra khỏi "tủ quần áo" đến giữa phòng, anh đưa tay ra trước mặt cô và cười:
- Đi làm nhiệm vụ nào bảo bối.
Cô gật đầu, đặt tay mình lên tay anh.
Bỗng nhiên có ánh sáng phát ra ở góc phòng, anh nắm tay cô bước vào trong ánh sáng và biến mất.
________________________
Lần này mở đôi mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường King Size y chang chiếc giường của cô, ngoài trời vẫn còn tối, kế bên cô có một...chàng trai.
Nhìn kĩ mới nhận ra là anh, cô thở phào nhẹ nhõm. Vì hơi mệt nên cô tiếp tục ngủ.(**Vốn dĩ hai nguyên chủ ngủ riêng nhưng vì anh dậy trước cô rồi mò qua phòng cô ngủ nên có tình cảnh hiện tại**.)
Lần tiếp theo tỉnh dậy thì đã là xế chiều, cô mở mắt ra nhìn mới biết là anh đã dậy rồi, còn đang nhìn cô.
- Chủ Hệ Thống, buổi sáng tốt lành. - Cô lấy tay chọt vào má anh vài cái rồi cười.
- Bảo bối, buổi sáng tốt lành. - Anh cũng cười tươi.
Cô gật đầu rồi chôn người vào ngực anh.
- Sao bảo bối cứ gọi anh là chủ hệ thống thế, đã bảo là gọi tên anh mà ~ - Anh bỗng nhiên quay sang giọng nũng nịu.(**làm tác giả là ta muốn ói nhưng mà không ói được tại chưa ăn gì hết**.)
Cô tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nổi da gà. Rồi theo bản năng của mình ôm người cất giọng run:
- Rồi...rồi...,Đoàn...Huy, sao..tự nhiên..lạnh...thế?!! (**tự nhiên ta cũng lạnh**...)
Anh cười vui vẻ, tươi hơn ánh mặt trời ôm cô vào lòng, cô thấy ấm hơn rồi cũng buồn ngủ. Hai người lại tiếp tục đi ngủ.
________________________
Sáng hôm sau, sau khi anh một câu chào buổi sáng cô một câu chào không phải buổi chiều thì hai người thức dậy, đánh răng rửa mặt, thay đồ và tiếp thu cốt truyện.
*Cô xuyên vào nữ phụ của câu chuyện, anh cũng xuyên vào nam phụ*.
*Nam chính là Mục Thành Nam, Nữ chính là Hồng Liên Bạch*.
*Câu chuyện kể về chuyện tình tổng tài yêu tiểu bạch thỏ như bao câu chuyện tổng tài khác. Nữ chính Hồng Liên Bạch bị bỏ thuốc, sau đó gặp nam chính Mục Thành Nam và hai người "bạch bạch bạch". Rồi nữ chính nghĩ nam chính là trai bao rồi trả tiền, xong là nam chính tức rồi điều tra, cho nữ chính lên làm thư kí xong bao nhiêu việc xảy ra, nào là nữ phụ phá đám, rồi bù lu bù la*.
*Lúc đó nam phụ có hôn ước với nữ phụ, nữ phụ thì lại thích nam chính nên không đồng ý. Nhưng ba má hai người cũng không đồng ý, thế là hai người kết hôn trong im lặng và phải sống chung một năm để chiều lòng ba má rồi mới li hôn trong im lặng*.
*Nữ chính đi ra nước ngoài trốn nam chính. Nam phụ sau khi li hôn nữ phụ thì cũng ra nước ngoài tạo dựng chi nhánh, thấy nữ chính hiền lành tốt bụng nên yêu. Rồi nữ chính được nam phụ nâng đỡ thế là trở thành một người doanh nhân tài năng đi cửa sau*.
*Lúc đó, nữ chính đã mang bầu con của nam chính. Sau đó 6 năm sau, nữ chính ôm đứa con đẹp trai, tài giỏi của nam chính về nước*.
*Thế là lại hãm hiếp...ý lộn hãm hại bù lu bù la. Cuối cùng nữ phụ bị nam chính tra tấn đến chết, và nam phụ vì cũng thân thiết quá và có tình cảm với nữ chính bị nam chính biết nên cũng chết luôn*.
*Nam chính và nữ chính có một cái HE (Happy Ending) mà trong một tiểu thuyết nữ phụ văn thì chả ai thích*.