Chương 3: Mưu kế
Ngự Hoa Viên yên tĩnh, tiếng Hồ Đức Hải bạt tai vô cùng vang dội.
Tiêu Sát liếc nhìn tên nô tài xui xẻo này: "Được rồi, nếu mèo của Lan phi chạy vào Phượng Nghi Điện của hoàng hậu thì đi tìm nó, ôm về là được."
"Tạ hoàng thượng khai ân! Tạ nương nương khai ân! Nhưng mà hoàng thượng, nương nương, nô tài... Nô tài không dám Phượng Nghi Điện tìm mèo..."
"Hoàng Thượng, thần thiếp cũng không dám đến chỗ hoàng hậu. Ngài cũng biết đấy, hoàng hậu không thích bị ai quấy rầy, nếu nàng ấy biết con mèo không nghe lời kia là của thần thiếp thì chắc chắn sẽ giận thần thiếp. Hoàng thượng, ngài có thể cùng thần thiếp đến chỗ hoàng hậu tìm con mèo không nghe lời kia về được không? Lỡ đâu hoàng hậu giận thần thiếp và con mèo kia, muốn trừng phạt thần thiếp và con mèo, mong hoàng thượng có thể giúp thần thiếp nói vài câu hay để hoàng hậu bớt giận, đừng trách thần thiếp và con mèo vô tâm kia."
Để giúp nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm này mà qua lại nhìn dòng sông băng kia sao?
Tiêu Sát híp mắt, ngay sau đó giả vờ miễn cưỡng: "Thôi được, trẫm cùng nàng đến chỗ hoàng hậu."
Lan phi thấy kế hoạch đã đạt được, nhếch mép cười, nhìn Hồ Đức Hải.
Mọi người cùng đi đến Phượng Nghi Cung.
Hai cung nữ trực đêm ngoài viện Phượng Nghi Cung thấy hoàng thượng quay lại, đang định hành lễ, Tiêu Sát phất tay không cho họ hành lễ, rồi mang biểu cảm lạnh như băng đi về phía chính điện.
Nhưng hắn mới đi được hai bước, Hồ Đức Hải theo sau nói: "Hoàng thượng, nương nương, hình như nô tài nghe tiếng mèo ở hướng kia, không biết có phải mèo của nương nương trốn đến đó không?"
"Còn không mau đi bắt con súc sinh kia về, nếu đã va chạm hoàng thượng hay hoàng hậu, cẩu nô tài như ngươi gánh nổi tội này không!" Lan phi trừng mắt nhìn Hồ Đức Hải, răn dạy, sau đó làm nũng, "Hoàng thượng..."
Tiêu Sát phất tay áo với Hồ Đức Hải, ý bảo gã có thể đi tìm mèo.
Hồ Đức Hải tuân lệnh rồi dẫn hai cung nữ đi theo Lan phi đến bồn hoa phía tây tìm kiếm.
Căn bếp của Phượng Nghi Điện ở phía tây.
Lúc này, Vân Tụ đang nấu thuốc tránh thai.
Cung nhân trước nay đi đứng đều rất nhẹ nhàng, nàng nghe loáng thoáng có động tĩnh, tưởng các cung nữ của Phượng Nghi Điện đi lại ngoài sân nên không để ý.
Khi Hồ Đức Hải và hai cung nữ đến bếp, Vân Tụ mới ngẩng đầu.
Thấy là người của Lan phi, nàng không khỏi chột dạ.
Nhưng là cung nữ thân tín của hoàng hậu, Vân Tụ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Mùi thuốc nồng quá! Vân Tụ cô nương, đã trễ thế này cô nương còn nấu thuốc gì vậy?" Bắt giữ biểu cảm chột dạ của Vân Tụ, Hồ Đức Hải liếc nhìn ấm thuốc, cười hỏi.
"Hồ công công, nơi này là Phượng Nghi Điện, đã trễ thế này sao ngươi lại ở đây?"
"Nghe Vân Tụ cô nương nói kìa, ta đây đương nhiên là theo chủ tử của mình đến đây rồi. Cô nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, đã trễ rồi cô nương nấu thuốc gì vậy? Nấu cho hoàng hậu nương nương hả? Sáng nay ta mới gặp hoàng hậu nương nương, nhớ là nương nương vẫn khỏe mạnh mà!"
"Khụ khụ... Hai ngày nay ta bị nhiễm phong hàn, đây là thuốc ta tự nấu cho ta." Nghe Hồ Đức Hải ám chỉ này kia, Vân Tụ vội giơ tay áo che mũi miệng, cố tình ho khan.
"Vậy à? Sao mùi thuốc này ta lại thấy không giống thuốc chữa phong hàn thế! Huống hồ thời tiết hai ngày nay oi bức, không gió cũng không mưa, sao cô nương lại vô cớ nhiễm phong hàn chứ?"
"Hồ công công, có phải ngươi nhiều chuyện quá không? Ai quy định không gió không mưa là không thể nhiễm phong hàn? Hôm qua ta trực đêm, nhiệt độ buổi tối xuống thấp, nhiễm phong hàn cũng hết sức bình thường!"
"Cô nương đừng nóng giận, ta chỉ thuận miệng nói thôi mà. À đúng rồi, chỉ lo nói chuyện với Vân tụ cô nương mà ta quên mất, hoàng thượng đang ở trong viện, gọi Vân Tụ cô nương qua nói chuyện đấy. Cô nương mau đi đi, nếu chậm trễ sẽ bị hoàng thượng trách tội."
"Hoàng thượng?" Vân Tụ thấp thỏm cúi đầu nhìn ấm thuốc trên bếp lò.
Phải làm sao đây?
"Vân Tụ cô nương đừng trì hoãn nữa, mau đi đi!"
"Nhưng ta còn đang nói thuốc."
"Việc này có gì khó, ta giúp cô nương mang theo là được."
"Hồ Đức Hải, ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Thấy Hồ Đức Hải không có ý tốt, còn muốn động tay chân với bếp lò, Vân Tụ hoảng loạn chất vấn.
Hồ Đức Hải tiến lên cầm cả bếp lò, sau đó ra lệnh cho hai cung nữ bên cạnh: "Hai ngươi đứng đó làm gì, hoàng thượng muốn triệu kiến Vân Tụ cô nương, còn không mau đưa nàng ta đi!"
"Vâng."
"Các ngươi buông ta ra! Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nơi này là Phượng Nghi Điện của hoàng hậu nương nương, dựa vào đâu mà các ngươi muốn bắt ta? Mau buông ta ra!"
Vân Tụ bị hai cung nữ của Y Lan Điện kéo đến thẳng tẩm điện của hoàng hậu.
Trong tẩm điện, lúc mới đến Tiêu Sát và Lan phi nói chuyện vài câu với Triệu Thanh Uyển, thấy nàng lạnh lùng không muốn nói nhiều, cả hai cũng thấy gượng ép, giờ phút này đều im lặng.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Vân Tụ vừa đến liền phá tan bầu không khí áp lực này, kêu to: "Hoàng thượng, nương nương!"
"Các ngươi làm gì đó? Buông Vân Tụ ra!"
"Hồ Đức Hải, không phải ngươi đi tìm mèo cho Lan phi sao? Ngươi đang làm gì hả?"
"Đúng vậy, Hồ Đức Hải, mèo của bổn cung đâu? Còn nữa, thứ ngươi cầm trên tay là gì vậy?"
"Hồi hoàng thượng, hồi hoàng hậu nương nương, Lan phi nương nương, khi nãy nô tài đi tìm mèo, nhưng chưa tìm được mèo nô tài đã phát hiện nô tỳ Vân Tụ hầu hạ nương nương lén lút nấu thuốc trong bếp. Vân Tụ nói với nô tài nàng ta bị nhiễm phong hàn nên tự nấu thuốc cho mình, nhưng nô tài người thì lại thấy không giống."
"Thế đó là thuốc gì?" Tiêu Sát nhìn thứ Hồ Đức Hải đem tới, nhướng mày hỏi.
"Hoàng thượng, nô tài... Nô tài không dám nói..."
"Hồ Đức Hải, cẩu nô tài nhà ngươi ở trước mặt hoàng thượng mà dám úp úp mở mở? Bổn cung nhớ ngươi có hiểu biết về dược lý, nếu đã biết thì mau nói ra, đừng dông dài nữa!"
"Hoàng thượng tha tội, nương nương tha tội! Vân Tụ cô nương vẫn chưa xuất giá, nô tài sợ lỡ miệng sẽ hủy hoại sự trong sạch của nàng ấy nên thật sự không dám tùy tiện nói." Hồ Đức hải đặt bếp lò xuống rồi quỳ xuống đất, giả vờ sợ hãi.
Nghe Hồ Đức Hải dài dòng, lại ngửi mùi thuốc tản ra từ bếp lò, Tiêu Sát không vui nhíu mày. Nhanh nhất tại [ ??? ?????en.?N ]
Lan phi thấy thế, trách cứ Hồ Đức Hải: "Cẩu nô tài ngươi sợ hãi rụt rè, nói một nửa chừa một nửa, tự đến Nội Vụ Phủ nhận phạt đi!" Sau đó nàng ta tươi cười đề nghị, "Hoàng thượng, hay là chúng ta truyền thái y đến xem đi, thái y chắc chắn sẽ không nói bậy, vu oan cho một nô tỳ."
"Cũng được. Tiểu Mục Tử, ngươi đến Thái Y Viện một chuyến đi."
"Vâng."
Thái giám thân cận của Tiêu Sát nhận lệnh, lập tức đến Thái Y Viện.
Tiêu Sát liếc nhìn tên nô tài xui xẻo này: "Được rồi, nếu mèo của Lan phi chạy vào Phượng Nghi Điện của hoàng hậu thì đi tìm nó, ôm về là được."
"Tạ hoàng thượng khai ân! Tạ nương nương khai ân! Nhưng mà hoàng thượng, nương nương, nô tài... Nô tài không dám Phượng Nghi Điện tìm mèo..."
"Hoàng Thượng, thần thiếp cũng không dám đến chỗ hoàng hậu. Ngài cũng biết đấy, hoàng hậu không thích bị ai quấy rầy, nếu nàng ấy biết con mèo không nghe lời kia là của thần thiếp thì chắc chắn sẽ giận thần thiếp. Hoàng thượng, ngài có thể cùng thần thiếp đến chỗ hoàng hậu tìm con mèo không nghe lời kia về được không? Lỡ đâu hoàng hậu giận thần thiếp và con mèo kia, muốn trừng phạt thần thiếp và con mèo, mong hoàng thượng có thể giúp thần thiếp nói vài câu hay để hoàng hậu bớt giận, đừng trách thần thiếp và con mèo vô tâm kia."
Để giúp nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm này mà qua lại nhìn dòng sông băng kia sao?
Tiêu Sát híp mắt, ngay sau đó giả vờ miễn cưỡng: "Thôi được, trẫm cùng nàng đến chỗ hoàng hậu."
Lan phi thấy kế hoạch đã đạt được, nhếch mép cười, nhìn Hồ Đức Hải.
Mọi người cùng đi đến Phượng Nghi Cung.
Hai cung nữ trực đêm ngoài viện Phượng Nghi Cung thấy hoàng thượng quay lại, đang định hành lễ, Tiêu Sát phất tay không cho họ hành lễ, rồi mang biểu cảm lạnh như băng đi về phía chính điện.
Nhưng hắn mới đi được hai bước, Hồ Đức Hải theo sau nói: "Hoàng thượng, nương nương, hình như nô tài nghe tiếng mèo ở hướng kia, không biết có phải mèo của nương nương trốn đến đó không?"
"Còn không mau đi bắt con súc sinh kia về, nếu đã va chạm hoàng thượng hay hoàng hậu, cẩu nô tài như ngươi gánh nổi tội này không!" Lan phi trừng mắt nhìn Hồ Đức Hải, răn dạy, sau đó làm nũng, "Hoàng thượng..."
Tiêu Sát phất tay áo với Hồ Đức Hải, ý bảo gã có thể đi tìm mèo.
Hồ Đức Hải tuân lệnh rồi dẫn hai cung nữ đi theo Lan phi đến bồn hoa phía tây tìm kiếm.
Căn bếp của Phượng Nghi Điện ở phía tây.
Lúc này, Vân Tụ đang nấu thuốc tránh thai.
Cung nhân trước nay đi đứng đều rất nhẹ nhàng, nàng nghe loáng thoáng có động tĩnh, tưởng các cung nữ của Phượng Nghi Điện đi lại ngoài sân nên không để ý.
Khi Hồ Đức Hải và hai cung nữ đến bếp, Vân Tụ mới ngẩng đầu.
Thấy là người của Lan phi, nàng không khỏi chột dạ.
Nhưng là cung nữ thân tín của hoàng hậu, Vân Tụ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Mùi thuốc nồng quá! Vân Tụ cô nương, đã trễ thế này cô nương còn nấu thuốc gì vậy?" Bắt giữ biểu cảm chột dạ của Vân Tụ, Hồ Đức Hải liếc nhìn ấm thuốc, cười hỏi.
"Hồ công công, nơi này là Phượng Nghi Điện, đã trễ thế này sao ngươi lại ở đây?"
"Nghe Vân Tụ cô nương nói kìa, ta đây đương nhiên là theo chủ tử của mình đến đây rồi. Cô nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, đã trễ rồi cô nương nấu thuốc gì vậy? Nấu cho hoàng hậu nương nương hả? Sáng nay ta mới gặp hoàng hậu nương nương, nhớ là nương nương vẫn khỏe mạnh mà!"
"Khụ khụ... Hai ngày nay ta bị nhiễm phong hàn, đây là thuốc ta tự nấu cho ta." Nghe Hồ Đức Hải ám chỉ này kia, Vân Tụ vội giơ tay áo che mũi miệng, cố tình ho khan.
"Vậy à? Sao mùi thuốc này ta lại thấy không giống thuốc chữa phong hàn thế! Huống hồ thời tiết hai ngày nay oi bức, không gió cũng không mưa, sao cô nương lại vô cớ nhiễm phong hàn chứ?"
"Hồ công công, có phải ngươi nhiều chuyện quá không? Ai quy định không gió không mưa là không thể nhiễm phong hàn? Hôm qua ta trực đêm, nhiệt độ buổi tối xuống thấp, nhiễm phong hàn cũng hết sức bình thường!"
"Cô nương đừng nóng giận, ta chỉ thuận miệng nói thôi mà. À đúng rồi, chỉ lo nói chuyện với Vân tụ cô nương mà ta quên mất, hoàng thượng đang ở trong viện, gọi Vân Tụ cô nương qua nói chuyện đấy. Cô nương mau đi đi, nếu chậm trễ sẽ bị hoàng thượng trách tội."
"Hoàng thượng?" Vân Tụ thấp thỏm cúi đầu nhìn ấm thuốc trên bếp lò.
Phải làm sao đây?
"Vân Tụ cô nương đừng trì hoãn nữa, mau đi đi!"
"Nhưng ta còn đang nói thuốc."
"Việc này có gì khó, ta giúp cô nương mang theo là được."
"Hồ Đức Hải, ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Thấy Hồ Đức Hải không có ý tốt, còn muốn động tay chân với bếp lò, Vân Tụ hoảng loạn chất vấn.
Hồ Đức Hải tiến lên cầm cả bếp lò, sau đó ra lệnh cho hai cung nữ bên cạnh: "Hai ngươi đứng đó làm gì, hoàng thượng muốn triệu kiến Vân Tụ cô nương, còn không mau đưa nàng ta đi!"
"Vâng."
"Các ngươi buông ta ra! Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nơi này là Phượng Nghi Điện của hoàng hậu nương nương, dựa vào đâu mà các ngươi muốn bắt ta? Mau buông ta ra!"
Vân Tụ bị hai cung nữ của Y Lan Điện kéo đến thẳng tẩm điện của hoàng hậu.
Trong tẩm điện, lúc mới đến Tiêu Sát và Lan phi nói chuyện vài câu với Triệu Thanh Uyển, thấy nàng lạnh lùng không muốn nói nhiều, cả hai cũng thấy gượng ép, giờ phút này đều im lặng.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Vân Tụ vừa đến liền phá tan bầu không khí áp lực này, kêu to: "Hoàng thượng, nương nương!"
"Các ngươi làm gì đó? Buông Vân Tụ ra!"
"Hồ Đức Hải, không phải ngươi đi tìm mèo cho Lan phi sao? Ngươi đang làm gì hả?"
"Đúng vậy, Hồ Đức Hải, mèo của bổn cung đâu? Còn nữa, thứ ngươi cầm trên tay là gì vậy?"
"Hồi hoàng thượng, hồi hoàng hậu nương nương, Lan phi nương nương, khi nãy nô tài đi tìm mèo, nhưng chưa tìm được mèo nô tài đã phát hiện nô tỳ Vân Tụ hầu hạ nương nương lén lút nấu thuốc trong bếp. Vân Tụ nói với nô tài nàng ta bị nhiễm phong hàn nên tự nấu thuốc cho mình, nhưng nô tài người thì lại thấy không giống."
"Thế đó là thuốc gì?" Tiêu Sát nhìn thứ Hồ Đức Hải đem tới, nhướng mày hỏi.
"Hoàng thượng, nô tài... Nô tài không dám nói..."
"Hồ Đức Hải, cẩu nô tài nhà ngươi ở trước mặt hoàng thượng mà dám úp úp mở mở? Bổn cung nhớ ngươi có hiểu biết về dược lý, nếu đã biết thì mau nói ra, đừng dông dài nữa!"
"Hoàng thượng tha tội, nương nương tha tội! Vân Tụ cô nương vẫn chưa xuất giá, nô tài sợ lỡ miệng sẽ hủy hoại sự trong sạch của nàng ấy nên thật sự không dám tùy tiện nói." Hồ Đức hải đặt bếp lò xuống rồi quỳ xuống đất, giả vờ sợ hãi.
Nghe Hồ Đức Hải dài dòng, lại ngửi mùi thuốc tản ra từ bếp lò, Tiêu Sát không vui nhíu mày. Nhanh nhất tại [ ??? ?????en.?N ]
Lan phi thấy thế, trách cứ Hồ Đức Hải: "Cẩu nô tài ngươi sợ hãi rụt rè, nói một nửa chừa một nửa, tự đến Nội Vụ Phủ nhận phạt đi!" Sau đó nàng ta tươi cười đề nghị, "Hoàng thượng, hay là chúng ta truyền thái y đến xem đi, thái y chắc chắn sẽ không nói bậy, vu oan cho một nô tỳ."
"Cũng được. Tiểu Mục Tử, ngươi đến Thái Y Viện một chuyến đi."
"Vâng."
Thái giám thân cận của Tiêu Sát nhận lệnh, lập tức đến Thái Y Viện.