Chương 6: Đồ Ăn
"Hoàng hậu đúng là đã liên lụy ta. Thế nên tối nay ta đuổi đám rắn này đi, hoàng hậu nợ ta một ân tình!"
Thuần thái phi trêu chọc xong liền thuận tay lấy ra một cái bình nhỏ giấu dưới gối.
Bà thong dong mở nắp, rắc bột phấn trong bình xuống sàn nhà c ạnh mép giường.
Những con rắn đó nhanh chóng quay đầu bò đi.
Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ thở phào.
"Thuần thái phi, đó là gì vậy?"
"Rắn sợ hùng hoàng, đương nhiên là hùng hoàng rồi!"
"Thì ra thái phi sớm đã có chuẩn bị."
"Tuy ta sớm đã có chuẩn bị nhưng không ngờ tối nay là dùng tới nó. Hoàng hậu, những ngày tiếp theo xem ra mọi việc chúng ta đều phải cẩn thận mới được."
"Ý thái phi là sẽ có người dùng cách khác tiếp tục ám toàn ta?"
"Hoàng hậu nói xem?" Thuần thái phi hỏi ngược lại.
"Đa tạ thái phi nhắc nhở, cũng đa tạ ân cứu mạng của thái phi tối nay. Thanh Uyển nợ người một ân tình, cũng không biết tương lai có ngày trả lại không?"
"Chỉ cần hoàng hậu nghĩ còn thì chắc chắn sẽ còn cơ hội."
Triệu Thanh Uyển cười gật đầu, ánh mắt lại chìm sâu vào tĩnh lặng.
Nàng cứ tưởng ở lãnh cung không tranh với đời, là nơi yên tĩnh nhất trong hoàng cung, không ngờ tối nay mới đến lãnh cung đã có người sốt ruột muốn hại nàng.
Lần này là thả rắn, lần sau sẽ là cái gì?
"Ta đi tắt đèn đây, đêm nay chắc chúng ta được ngủ yên một giấc rồi."
Thấy Triệu Thanh Uyển ngồi suy tư, Thuần thái phi nhắc nàng một câu, sau đó tắt đèn, ba người lại nằm xuống.
Có điều qua chuyện đám rắn, Triệu Thanh Uyển không tài nào ngủ được, đến tờ mờ sáng mới nhắm mắt lại.
Chưa đến giờ Mão, Thuần thái phi là người đầu tiên thức giấc.
Nghe tiếng bà xuống giường, Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ cũng tỉnh.
Thời còn ở Phượng Nghi Điện, việc chủ tử mặc xiêm y, rửa mặt, trang điểm, ra ngoài, dùng bữa đều có các cung nữ thái giám khác nhau chia ra xử lý.
Mọi việc vô cùng chu đáo, tất cả vật dụng đều cực kỳ sạch sẽ tinh xảo.
Bây giờ ở lãnh cung, mọi thứ đều xuống dốc không phanh.
So với ngày xưa ở Phượng Nghi Cung, đồ ăn sáng đưa đến trễ hơn nửa canh giờ, việc này do Hồng ma ma của Ngự Thiện Phòng đảm nhận.
Hồng ma ma bước vào lãnh cung, lén quan sát hoàng hậu và Thuần thái phi đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm.
"Hoàng hậu nương nương, Thuần thái phi, nô tỳ tới đưa bữa sáng."
"Hồng ma ma vất vả rồi." Thuần thái phi khách sáo với Hồng ma ma một câu, sau đó quay đầu hỏi, "Chắc hoàng hậu đói bụng rồi đúng không? Chúng ta vào trong ăn thôi."
"Được."
Triệu Thanh Uyển gật đầu, cùng Thuần thái y xoay người đi vào đại sảnh, ngồi xuống trước một cái bàn nước sơn đã loang lổ.
Thời điểm Hồng đồ ăn lấy đồ ăn sáng trong hộp ra, biểu cảm hai người đều cứng đờ.
Này mà là đồ cho người ăn?
Cho heo ăn chỉ sợ heo cũng chê.
Đồ ăn sáng Hồng ma ma mang đến không phải nổi đốm mốc thì cũng có mùi hôi thối.
Sắc và vị đều khiến người nhìn hay ngửi đều muốn buồn nôn.
Vân Tụ đứng bên cạnh thấy bữa cơm đầu tiên của chủ tử ở lãnh cung thậm chí còn không bằng cơm heo, tức giận chất vấn: "Ma ma, đồ ăn thế này sao bà có thể tới đưa cho hoàng hậu? Ai đã bảo bà đưa những thứ này tới?"
"Vân Tụ cô nương, ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi. Ngự Thiện Phòng bảo ta đưa những món này tới lãnh cung thì ta đưa tới."
"Bà nghe lệnh của ai?"
"Việc này... Việc này..."
"Được rồi Vân Tụ, đừng làm khó ma ma. Ma ma, cứ đặt đồ ăn ở đây đi, bà có thể đi rồi."
"Vâng, tạ hoàng hậu nương nương, vẫn là nương nương săn sóc nô tỳ, vậy nô tỳ xin cáo lui."
Hồng ma ma cúi đầu tạ ơn rồi xách hộp đồ ăn không vội vàng rời khỏi lạnh cung.
Vân Tụ trừng mắt nhìn bà ta, rồi lại nhìn đống đồ khiến người ta buồn nôn trên bàn.
Triệu Thanh Uyển thấy thế khẽ cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
"Thuần thái phi, bao nhiêu năm qua người ở lãnh cung đều ở những thứ này sao?"
"Có khoảng thời gian từng như vậy, có điều năm nay thì đây là lần đầu tiên."
"Vậy xem ra lại là nhắm vào ta."
"Nương nương, mấy thứ này sao có thể ăn được, ăn vào chắc chắn sẽ đau bụng đấy!"
"Đúng vậy, đều biến chất rồi. Thuần thái phi, hay là để Vân Tụ đem đổ bỏ mấy thứ này đi."
"Được, dù sao ta đây cũng không muốn ăn."
"Vân Tụ, mang đi."
"Vâng."
Vân Tụ bĩu môi cần đồ ăn đi, nhưng lúc xoay người, bụng nàng vẫn đánh trống "lộc cộc".
Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi đều nghe thấy.
Hai người cười khổ nhìn nhau.
"Thuần thái phi, là Thanh Uyển liên lụy người, ngay cả đồ ăn sáng cũng không được tử tế, đúng là có lỗi."
"Hoàng hậu quá lời. Ta đây tuy sống trong lãnh cung nhiều năm nhưng lại không hề yếu ớt, không ăn một bữa sáng không chết được. Có điều nếu ngày ngày bọn họ cứ đưa đồ ăn như vậy tới, e rằng chúng ta và nha đầu Vân Tụ kia sẽ không chịu được, tốt nhất phải nghĩ cách giải quyết."
"Cách giải quyết?" Triệu Thanh Uyển lẩm bẩm.
"Người trong hoàng cung trước giờ đều thích trèo cao hoặc tiền tài. Hoàng hậu, ngươi và ta đều đã vào lãnh cung, đương nhiên không phải là đối tượng cho những cung nhân muốn leo lên quyền quý, có điều để họ thấy có thể kiếm tiền từ chỗ chúng ta lại không phải việc khó. Ta đây không dối gạt hoàng hậu, sở dĩ ta có thể sống yên ổn trong lãnh cung bao năm đều nhờ tay nghề thêu thùa tạm ổn. Thường ngày chuyện duy nhất ta làm chính là thêu thùa. Thêu xong, ta sẽ lén giao cho Tần ma ma thay phiên đưa đồ ăn tới. Còn về việc Tần ma ma xử lý thế nào, đem bán chúng được bao nhiêu tiền, ta không hỏi, cũng không cần đến số bạc đó. Ta chỉ nhờ bà ta thỉnh thoảng nếu ta có gì cần thì mong bà ta hỗ trợ."
Hiện giờ đã ngồi cùng một thuyền với Triệu Thanh Uyển, Thuần thái phi không che giấu cách bản thân sinh tồn vất vả ở lãnh cung này nhiều năm.
Triệu Thanh Uyển nghiêm túc lắng nghe, theo bản năng quan sát tay Thuần thái phi: "Thảo nào tay thái phi lại nhiều vết chai sần như vậy."
"Việc này không quan trọng, đối với ta sống là tốt rồi. Hoàng hậu, nếu ngươi muốn sống trong lãnh cung thì không thể ngồi yên chờ chết. Bây giờ vấn đề hàng đầu chúng ta cần giải quyết là thức ăn."
"Thanh Uyển hiểu lời thái phi nói. Đêm qua lúc Thanh Uyển vào lãnh cung trên người có đeo ít trang sức. Buổi chiều ma ma kia tới đưa đồ ăn, ta sẽ bảo Vân Tụ thưởng cho bà ta một ít, nhờ bà ta lén mang chút đồ ăn sạch đến cho chúng ta."
Dứt lời, Triệu Thanh Uyển giơ tay tháo đôi hoa tai bằng ngọc xuống.
Thuần thái phi trêu chọc xong liền thuận tay lấy ra một cái bình nhỏ giấu dưới gối.
Bà thong dong mở nắp, rắc bột phấn trong bình xuống sàn nhà c ạnh mép giường.
Những con rắn đó nhanh chóng quay đầu bò đi.
Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ thở phào.
"Thuần thái phi, đó là gì vậy?"
"Rắn sợ hùng hoàng, đương nhiên là hùng hoàng rồi!"
"Thì ra thái phi sớm đã có chuẩn bị."
"Tuy ta sớm đã có chuẩn bị nhưng không ngờ tối nay là dùng tới nó. Hoàng hậu, những ngày tiếp theo xem ra mọi việc chúng ta đều phải cẩn thận mới được."
"Ý thái phi là sẽ có người dùng cách khác tiếp tục ám toàn ta?"
"Hoàng hậu nói xem?" Thuần thái phi hỏi ngược lại.
"Đa tạ thái phi nhắc nhở, cũng đa tạ ân cứu mạng của thái phi tối nay. Thanh Uyển nợ người một ân tình, cũng không biết tương lai có ngày trả lại không?"
"Chỉ cần hoàng hậu nghĩ còn thì chắc chắn sẽ còn cơ hội."
Triệu Thanh Uyển cười gật đầu, ánh mắt lại chìm sâu vào tĩnh lặng.
Nàng cứ tưởng ở lãnh cung không tranh với đời, là nơi yên tĩnh nhất trong hoàng cung, không ngờ tối nay mới đến lãnh cung đã có người sốt ruột muốn hại nàng.
Lần này là thả rắn, lần sau sẽ là cái gì?
"Ta đi tắt đèn đây, đêm nay chắc chúng ta được ngủ yên một giấc rồi."
Thấy Triệu Thanh Uyển ngồi suy tư, Thuần thái phi nhắc nàng một câu, sau đó tắt đèn, ba người lại nằm xuống.
Có điều qua chuyện đám rắn, Triệu Thanh Uyển không tài nào ngủ được, đến tờ mờ sáng mới nhắm mắt lại.
Chưa đến giờ Mão, Thuần thái phi là người đầu tiên thức giấc.
Nghe tiếng bà xuống giường, Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ cũng tỉnh.
Thời còn ở Phượng Nghi Điện, việc chủ tử mặc xiêm y, rửa mặt, trang điểm, ra ngoài, dùng bữa đều có các cung nữ thái giám khác nhau chia ra xử lý.
Mọi việc vô cùng chu đáo, tất cả vật dụng đều cực kỳ sạch sẽ tinh xảo.
Bây giờ ở lãnh cung, mọi thứ đều xuống dốc không phanh.
So với ngày xưa ở Phượng Nghi Cung, đồ ăn sáng đưa đến trễ hơn nửa canh giờ, việc này do Hồng ma ma của Ngự Thiện Phòng đảm nhận.
Hồng ma ma bước vào lãnh cung, lén quan sát hoàng hậu và Thuần thái phi đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm.
"Hoàng hậu nương nương, Thuần thái phi, nô tỳ tới đưa bữa sáng."
"Hồng ma ma vất vả rồi." Thuần thái phi khách sáo với Hồng ma ma một câu, sau đó quay đầu hỏi, "Chắc hoàng hậu đói bụng rồi đúng không? Chúng ta vào trong ăn thôi."
"Được."
Triệu Thanh Uyển gật đầu, cùng Thuần thái y xoay người đi vào đại sảnh, ngồi xuống trước một cái bàn nước sơn đã loang lổ.
Thời điểm Hồng đồ ăn lấy đồ ăn sáng trong hộp ra, biểu cảm hai người đều cứng đờ.
Này mà là đồ cho người ăn?
Cho heo ăn chỉ sợ heo cũng chê.
Đồ ăn sáng Hồng ma ma mang đến không phải nổi đốm mốc thì cũng có mùi hôi thối.
Sắc và vị đều khiến người nhìn hay ngửi đều muốn buồn nôn.
Vân Tụ đứng bên cạnh thấy bữa cơm đầu tiên của chủ tử ở lãnh cung thậm chí còn không bằng cơm heo, tức giận chất vấn: "Ma ma, đồ ăn thế này sao bà có thể tới đưa cho hoàng hậu? Ai đã bảo bà đưa những thứ này tới?"
"Vân Tụ cô nương, ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi. Ngự Thiện Phòng bảo ta đưa những món này tới lãnh cung thì ta đưa tới."
"Bà nghe lệnh của ai?"
"Việc này... Việc này..."
"Được rồi Vân Tụ, đừng làm khó ma ma. Ma ma, cứ đặt đồ ăn ở đây đi, bà có thể đi rồi."
"Vâng, tạ hoàng hậu nương nương, vẫn là nương nương săn sóc nô tỳ, vậy nô tỳ xin cáo lui."
Hồng ma ma cúi đầu tạ ơn rồi xách hộp đồ ăn không vội vàng rời khỏi lạnh cung.
Vân Tụ trừng mắt nhìn bà ta, rồi lại nhìn đống đồ khiến người ta buồn nôn trên bàn.
Triệu Thanh Uyển thấy thế khẽ cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
"Thuần thái phi, bao nhiêu năm qua người ở lãnh cung đều ở những thứ này sao?"
"Có khoảng thời gian từng như vậy, có điều năm nay thì đây là lần đầu tiên."
"Vậy xem ra lại là nhắm vào ta."
"Nương nương, mấy thứ này sao có thể ăn được, ăn vào chắc chắn sẽ đau bụng đấy!"
"Đúng vậy, đều biến chất rồi. Thuần thái phi, hay là để Vân Tụ đem đổ bỏ mấy thứ này đi."
"Được, dù sao ta đây cũng không muốn ăn."
"Vân Tụ, mang đi."
"Vâng."
Vân Tụ bĩu môi cần đồ ăn đi, nhưng lúc xoay người, bụng nàng vẫn đánh trống "lộc cộc".
Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi đều nghe thấy.
Hai người cười khổ nhìn nhau.
"Thuần thái phi, là Thanh Uyển liên lụy người, ngay cả đồ ăn sáng cũng không được tử tế, đúng là có lỗi."
"Hoàng hậu quá lời. Ta đây tuy sống trong lãnh cung nhiều năm nhưng lại không hề yếu ớt, không ăn một bữa sáng không chết được. Có điều nếu ngày ngày bọn họ cứ đưa đồ ăn như vậy tới, e rằng chúng ta và nha đầu Vân Tụ kia sẽ không chịu được, tốt nhất phải nghĩ cách giải quyết."
"Cách giải quyết?" Triệu Thanh Uyển lẩm bẩm.
"Người trong hoàng cung trước giờ đều thích trèo cao hoặc tiền tài. Hoàng hậu, ngươi và ta đều đã vào lãnh cung, đương nhiên không phải là đối tượng cho những cung nhân muốn leo lên quyền quý, có điều để họ thấy có thể kiếm tiền từ chỗ chúng ta lại không phải việc khó. Ta đây không dối gạt hoàng hậu, sở dĩ ta có thể sống yên ổn trong lãnh cung bao năm đều nhờ tay nghề thêu thùa tạm ổn. Thường ngày chuyện duy nhất ta làm chính là thêu thùa. Thêu xong, ta sẽ lén giao cho Tần ma ma thay phiên đưa đồ ăn tới. Còn về việc Tần ma ma xử lý thế nào, đem bán chúng được bao nhiêu tiền, ta không hỏi, cũng không cần đến số bạc đó. Ta chỉ nhờ bà ta thỉnh thoảng nếu ta có gì cần thì mong bà ta hỗ trợ."
Hiện giờ đã ngồi cùng một thuyền với Triệu Thanh Uyển, Thuần thái phi không che giấu cách bản thân sinh tồn vất vả ở lãnh cung này nhiều năm.
Triệu Thanh Uyển nghiêm túc lắng nghe, theo bản năng quan sát tay Thuần thái phi: "Thảo nào tay thái phi lại nhiều vết chai sần như vậy."
"Việc này không quan trọng, đối với ta sống là tốt rồi. Hoàng hậu, nếu ngươi muốn sống trong lãnh cung thì không thể ngồi yên chờ chết. Bây giờ vấn đề hàng đầu chúng ta cần giải quyết là thức ăn."
"Thanh Uyển hiểu lời thái phi nói. Đêm qua lúc Thanh Uyển vào lãnh cung trên người có đeo ít trang sức. Buổi chiều ma ma kia tới đưa đồ ăn, ta sẽ bảo Vân Tụ thưởng cho bà ta một ít, nhờ bà ta lén mang chút đồ ăn sạch đến cho chúng ta."
Dứt lời, Triệu Thanh Uyển giơ tay tháo đôi hoa tai bằng ngọc xuống.