Chương : 17
Lan Ninh không nhớ làm sao mình ăn hết được bát cơm đó, cô chỉ nhớ mình đã phải liều cái mạng già này thế nào mới kiềm chế được cơn kích động muốn lật cả đống thức ăn này lên đầu Ngôn Nho Ngữ.
Mang theo cơn giận đùng đùng về nhà, cô cảm thấy dù có tập dãn cơ cũng không thể giảm bớt nỗi đau đớn trong lòng mình.
Sắp đến ngày phải giao bản thảo rồi anh ta còn bày ra trò đi du xuân, còn gọi cả những tác giả khác cùng đi! Tuy rằng cuối cùng anh ta hứa sẽ mang Computer, bất cứ lúc nào rảnh sẽ viết bài, nhưng ai mà dám tin anh ta?!
Cô leo lên QQ, chia sẻ tin dữ này cho Bình Quả: “Thầy Hạnh Tâm tổ chức sự kiện bỏ trốn với quy mô lớn. “
Bình Quả: …… Anh ta lại bày trò giề?
Súp Lơ: Anh ta nói ngày mai sẽ cùng mọi người ra ngoài chơi xuân, ngày về chưa rõ.
Bình Quả: ……
Bình Quả: Tôi cảm thấy ngày mai chủ biên sẽ lên cơn…
Súp Lơ: Nãy giờ trên đầu tôi nổ pháo hoa liên tục.
Bình Quả: …
Chim cánh cụt lại vang lên tách tách báo con tin mới, Lan Ninh liếc mắt nhìn, avatar của Đại Thanh đang nhấp nháy.
Cô click vào khung chat với Đại Thanh.
.
Đại Thanh: TMD, tao lại vừa cãi nhau với lũ chó đạo văn.
Lan Ninh: …
Đại Thanh: Đã đạo văn còn dám vào truyện của tao và Weibo chửi tao mới điên, to gan gớm [ mỉm cười ] xem Tấn Giang đi một tác phẩm ba ngàn chữ bọn họ còn không mở cho xem free, lại dám không biết xấu hổ nói trong mắt tác giả chỉ có tiền [ mỉm cười ] hoá ra tác giả phải sáng tác miễn phí cho họ đọc, nếu thế bọn họ nên nuôi tao luôn phải không?
Đại Thanh: Trên đời này dù là bất cứ công việc gì, chỉ cần bạn đã bỏ công sức lao động thì phải được hưởng thù lao xứng đáng, cả lũ đạo văn, chúng mày lại dám to gan lấy tiền không phải muốn tiền đến điên rồi sao? Mong là ông chủ tương lai sẽ không phát tiền lương cho lũ đó:)
Lan Ninh: _(:3″ ∠)_
Lan Ninh: Thấy mày thảm như vậy, đột nhiên tao cảm thấy dễ chịu hơn nhiều…
Đại Thanh: …
Đại Thanh: [ bái bai ]
Lan Ninh: Chờ chút, mày có biết Uy phong đường đường là cái gì không?
Đại Thanh: Σ(°△°)︴Lan Ninh, mày biến chất rồi, không còn là Lan Ninh trong sáng không một hạt bụi tao quen trước đây nữa!
Lan Ninh: … Thế nó là cái gì?
Đại Thanh: [ Chuyển tiếp ] đây là phiên bản do nam thần của tao hát, mày nghe thử đi ( W)
Lan Ninh click vào trang web Đại Thanh chia sẻ kia, nghe chưa đến ba mươi giây, mặt đã đỏ bừng tới tận mang tai mà tắt ngay.
Bài hát này là cái quỷ gì đây?! Đại Thanh quả nhiên phải đổi tên thành Đại Dâm mới đúng!
Cô tắt máy tính, cầm áo ngủ vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Sau khi lên giường nằm một lúc nhưng mãi mà cô không buồn ngủ, giai điệu bài hát Uy phong đường đường như có ma lực cứ quanh quẩn bên tai cô xua mãi không đi. Cô nhớ Vân Khinh nói cô ta muốn nghe thầy Hạnh Tâm hát bài này, cô không kiềm chế được mà nhớ tới giọng nói trầm thấp quyến rũ của Ngôn Nho Ngữ …
Dừng lại! Sao cô lại có ý nghĩ điên cuồng như thế! Quả thực rất đáng sợ!
Chấn chỉnh lại tư tưởng, cô dùng tay vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, làm động tác hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu vào giấc ngủ.
Cả đêm đó cô mơ một giấc mơ lung ta lung tung, hôm sau Lan Ninh tỉnh dậy cũng không còn nhớ rõ nữa. Nhưng tới công ty, sau khi chủ biên biết thầy Hạnh Tâm sẽ tổ chức đi chơi xuân thì quả nhiên đã bùng nổ.
“Sao cô không ngăn cản anh ta?!” Chủ biên đột nhiên đập tay xuống bàn, nước trong cốc văng ra tung tóe lên mặt bàn.
Lan Ninh nhìn chủ biên vô cùng tức giận, nhắm mắt nói: “Trời muốn mưa con gái phải lập gia đình cũng như thầy Hạnh Tâm muốn trốn bản thảo, đều là những chuyện không ai ngăn được.”
Chủ biên: “…”
Bình Quả đứng bên cạnh an ủi chủ biên: “Những tác giả kia muốn trốn bài, chúng ta cũng không thể ép họ giao được. Lần này thầy Hạnh Tâm tổ chức du xuân, còn dẫn theo rất nhiều tác giả khác, bao gồm cả tác giả bên tạp chí của Vương Tuấn Nam! Anh ta không nhận được bản thảo, chị phải cảm thấy rất thoải mái chứ!”
Chủ biên: “…”
Cô suy nghĩ một chút, quả là rất thoải mái.
Khi mở miệng lần nữa, giọng của chủ biên ngữ đã bớt giận hơn nhiều so với vừa nãy: “Cô mau lập tức gọi điện thoại cho anh ta, có thể cản thì cản cho tôi, nếu không cản được thì phải hỏi rõ lộ trình hoạt động và thời gian ở lại của bọn họ, lúc cần thiết sẽ đi bắt người. Nói chung trước mười lăm tháng này tôi muốn nhìn thấy bản thảo.”
Lan Ninh: “… Vâng.”
Sau khi chủ biên ra ngoài, trong lòng Lan Ninh vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cô uống một ngụm nước lấy lại tinh thần, rồi quay sang hỏi Bình Quả bên cạnh: “Người tên Vương Tuấn Nam có thù oán gì với chủ biên sao?”
Cái tên Vương Tuấn Nam này cô đã từng nghe qua, anh ta cũng là chủ biên của một tạp chí trinh thám nổi tiếng. Tuy tạp chí đó không thuộc tập đoàn Quang Dung nhưng sau nhiều năm kinh doanh vẫn luôn duy trì được lượng tiêu thụ rất ổn đinh, có thể xem như là đối thủ cạnh tranh khá mạnh của Mister Calitri.
Nhưng căn cứ vào phản ứng vừa nãy của chủ biên mà đoán, cô luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người này dường như còn gì đó mờ ám.
Bình Quả làm như kẻ trộm mà lén lút nhìn chủ biên một cái rồi nhỏ giọng nói với Lan Ninh: “Vương Tuấn Nam là bạn học cùng lớp của chủ biên chúng ta. Hồi đó bọn họ là một cặp yêu nhau say đắm suýt nữa còn bàn tới chuyện kết hôn, nhưng sau đó không biết có chuyện gì xảy ra, khiến hai người bây giờ cứ gặp nhau là như kẻ thù.”
“Ồ…” Lan Ninh như ngộ ra chân lý gật gật đầu, cô lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Ngôn Nho Ngữ.
“Phụt ——” Bình Quả đang ngồi cạnh cô uống nước suýt chút phun hết nước vào màn hình điện thoại của Lan Ninh, “‘Ngôn chó điên chết đi’ là cái gì vậy?”
Lan Ninh bình tĩnh nói: “À, là biệt danh tôi đặt cho thầy Hạnh Tâm ấy mà.”
Bình Quả: “…”
Quả nhiên quả nhiên, chỉ anh ta mới có thể biến một cô gái khỏe mạnh hoạt bát trở thành kẻ tính cách biến thái thế này!
Sau khi Lan Ninh bấm số điên thoại rồi ra khỏi phòng, một lúc lâu sau Ngôn Nho Ngữ mới bắt máy: “Có chuyện gì?”
Lan Ninh cười tít mắt nói: “Thầy à, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
Đầu dây bên kia Ngôn Nho Ngữ dường như vừa cười mà đáp: “Sáu giờ sáng chúng tôi xuất phát, bây giờ đang ở trên đường.”
Lan Ninh: “…”
Cô tiếp tục cười tít mắt hỏi: “Vậy mọi người định đi đâu? Bao giờ mới trở về đây?”
“Không biết, đi đến đâu tính đến đó.”
… Không phải quá tùy tiện rồi sao?!
“Mọi người còn chưa lập kế hoạch đi những đâu sao?”
“Tại sao cứ phải dùng kế hoạch để ép buộc chính mình? Cứ theo tâm trạng mà quyết định không được sao?”
Lan Ninh: “…”
Người nào cũng quyết định mọi việc theo tâm trạng như anh, xã hội này cũng không tồn tại được đến bây giờ nữa!
Ngôn Nho Ngữ dường như biết ý đồ của cô, trong lúc nói chuyện còn như cười như không mà an ủi: “Cô yên tâm đi, tôi có mang theo máy tính, buổi tối nếu mất ngủ, tôi sẽ nhớ mà viết mấy chữ.”
Lan Ninh: “…”
“Thôi nhé, chúng tôi sắp leo núi rồi, một lúc lâu nữa cũng không bắt được tín hiệu đâu, cô cũng đừng nhớ tôi quá.”
Lan Ninh: “…”
Cô cố gắng kìm nén, cười nói với Ngôn Nho Ngữ ở đầu dây bên kia: “Thầy, nếu như trước mười lăm tháng này tôi không nhận được bản thảo, tôi nhất định sẽ treo cổ trước cửa nhà anh.”
Lan Ninh không biết câu uy hiếp này cuối cùng có tác dụng hay không, cô chỉ biết mấy ngày sau đó thầy Hạnh Tâm quả thực im lặng như người chết. Bất luận cô spam tin nhắn QQ thế nào, anh cũng không đáp lại, điện thoại thì không gọi được, weibo cũng không có status mới, cứ như một người đang sống sờ sờ bỗng bốc hơi khỏi thế gian.
Cô còn tìm Bình Quả thử dùng điện thoại và weibo của Mười chín tai, kết quả cũng vẫn là như vậy.
Sự kiện trốn bản thảo quy mô lớn lần này, khiến không khí cả phòng biên tập như bị mây đen bao phủ.
Lan Ninh cảm thấy sức ảnh hưởng của thầy Hạnh Tâm quả là vĩ đại, đủ để ghi tên anh vào lịch sử những người lầy lội nhất thế giới.
Mắt thấy cái hẹn mười lăm càng ngày càng gần, Lan Ninh cũng càng ngày càng nôn nóng, chỉ có thỉnh thoảng nói chuyện với Trời Xanh Mây Trắng, cô mới có cảm giác thế giới này vẫn còn hy vọng.
Trời Xanh Mây Trắng có hỏi qua tiến độ bản thảo của mình, nhưng hiện tại thầy Hạnh Tâm mang theo một số tác giả lớn bỏ trốn, chủ biên cũng không có tâm trạng đọc bản thảo của người mới, vì thế bản thảo của Trời Xanh Mây Trắng vẫn đang chờ xét duyệt.
Cũng may Trời Xanh Mây Trắng vô cùng kiên trì, không chỉ không thúc giục cô, mà sau khi biết thầy Hạnh Tâm tổ chức đi chơi xuân trốn bản thảo, còn an ủi cô mấy câu.
Cuối cùng, cậu hâm mộ nói: “Tôi cũng rất muốn đi chơi xuân cùng hội của thầy Hạnh Tâm. [ oan ức ] “
Lan Ninh: “…”
Tuyệt đối đừng đi nhầm đường lạc lối, chàng trai ah~!
Lan Ninh vô cùng lo lắng chàng trai ngoan hiếm thấy như Trời Xanh Mây Trắng sẽ bị Hạnh Tâm bôi xấu, liền mau chóng phòng cháy còn hơn chữa cháy mà tách hai người họ ra: “Tôi kể cậu nghe, cậu tuyệt đối không được gặp thầy Hạnh Tâm! Cậu nhớ nhất định phải giữ khoảng cách với anh ta, nếu không hình tượng nam thần trong lòng cậu sẽ sụp đổ còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng! Đây là kinh nghiệm xương máu của chính tôi đấy!”
Trời Xanh Mây Trắng: (⊙o⊙) thật là đáng sợ.
Trời Xanh Mây Trắng: Mà đại thần như thầy Hạnh Tâm sao tôi có thể gặp được orz
À ừm… anh ta đã biết cậu là Hạt lạc giải buồn rồi.
Ngày mười bốn tháng ba, trước ngày giao bản thảo một ngày. Lan Ninh vẫn không thể liên lạc được với Ngôn Nho Ngữ, giờ thì cô không còn hi vọng gì với thế giới này nữa rồi.
Hôm nay chủ biên đã ra tối hậu thư cho cô phải lấy được bản thảo từ thầy Hạnh Tâm, cô nhìn avatar đen xì không nhúc nhích của Hạnh Tâm, hận không thể xé xác anh ra.
Trước khi tan làm công ty tổ chức cuộc họp thứ hai trong tuần, Lan Ninh cũng không còn tâm trạng mà nghe nữa, cô cảm thấy đây có thể là lần cuối cùng cô được tham gia cuộc họp ở công ty này.
Sau khi trở về bàn làm việc, cô theo thói quen liếc mắt nhìn QQ, có một khung chat đang nhấp nháy.
… Trời ạ là thầy Hạnh Tâm!!!
Lan Ninh gần như là nhào người tới vồ lấy màn hình máy tính, lấy tốc độ nhanh như tia chớp cô mở khung chat lên, là anh vừa nhắn tin cho cô.
Hạnh Tâm: Tuy rằng Valentine’s Day cô không tặng quà cho tôi, nhưng White Valentine, tôi vẫn rất tốt bụng tặng quà cho cô đây.
Anh gửi cho cô một tệp tài liệu, là một file Word với tiêu đề là ‘Gift For White Valentine’. Lan Ninh kiềm chế cơn sung sướng như sóng Hoàng Hà cuồn cuộn trong lòng, mà download tệp word kia về rồi mở ra.
Trong nháy mắt như có luồng ánh sáng trắng bay ra từ màn hình kia, chiếu sáng toàn bộ thế giới u tối của cô!
Là bản thảo, là bản thảo, là bản thảo!
Ngay cả khi Lan Ninh nhận được giấy báo đỗ đại học cô cũng chưa từng xúc động như hôm nay! QAQ
Cô run rẩy leo lên weibo, đăng nhập tài khoản “Hôm nay thầy Hạnh Tâm giao bản thảo á” viết một status kích động lòng dân nhất từ trước đến giờ ——
Giao rồi!!! QAAAAAAAAAQ
Mang theo cơn giận đùng đùng về nhà, cô cảm thấy dù có tập dãn cơ cũng không thể giảm bớt nỗi đau đớn trong lòng mình.
Sắp đến ngày phải giao bản thảo rồi anh ta còn bày ra trò đi du xuân, còn gọi cả những tác giả khác cùng đi! Tuy rằng cuối cùng anh ta hứa sẽ mang Computer, bất cứ lúc nào rảnh sẽ viết bài, nhưng ai mà dám tin anh ta?!
Cô leo lên QQ, chia sẻ tin dữ này cho Bình Quả: “Thầy Hạnh Tâm tổ chức sự kiện bỏ trốn với quy mô lớn. “
Bình Quả: …… Anh ta lại bày trò giề?
Súp Lơ: Anh ta nói ngày mai sẽ cùng mọi người ra ngoài chơi xuân, ngày về chưa rõ.
Bình Quả: ……
Bình Quả: Tôi cảm thấy ngày mai chủ biên sẽ lên cơn…
Súp Lơ: Nãy giờ trên đầu tôi nổ pháo hoa liên tục.
Bình Quả: …
Chim cánh cụt lại vang lên tách tách báo con tin mới, Lan Ninh liếc mắt nhìn, avatar của Đại Thanh đang nhấp nháy.
Cô click vào khung chat với Đại Thanh.
.
Đại Thanh: TMD, tao lại vừa cãi nhau với lũ chó đạo văn.
Lan Ninh: …
Đại Thanh: Đã đạo văn còn dám vào truyện của tao và Weibo chửi tao mới điên, to gan gớm [ mỉm cười ] xem Tấn Giang đi một tác phẩm ba ngàn chữ bọn họ còn không mở cho xem free, lại dám không biết xấu hổ nói trong mắt tác giả chỉ có tiền [ mỉm cười ] hoá ra tác giả phải sáng tác miễn phí cho họ đọc, nếu thế bọn họ nên nuôi tao luôn phải không?
Đại Thanh: Trên đời này dù là bất cứ công việc gì, chỉ cần bạn đã bỏ công sức lao động thì phải được hưởng thù lao xứng đáng, cả lũ đạo văn, chúng mày lại dám to gan lấy tiền không phải muốn tiền đến điên rồi sao? Mong là ông chủ tương lai sẽ không phát tiền lương cho lũ đó:)
Lan Ninh: _(:3″ ∠)_
Lan Ninh: Thấy mày thảm như vậy, đột nhiên tao cảm thấy dễ chịu hơn nhiều…
Đại Thanh: …
Đại Thanh: [ bái bai ]
Lan Ninh: Chờ chút, mày có biết Uy phong đường đường là cái gì không?
Đại Thanh: Σ(°△°)︴Lan Ninh, mày biến chất rồi, không còn là Lan Ninh trong sáng không một hạt bụi tao quen trước đây nữa!
Lan Ninh: … Thế nó là cái gì?
Đại Thanh: [ Chuyển tiếp ] đây là phiên bản do nam thần của tao hát, mày nghe thử đi ( W)
Lan Ninh click vào trang web Đại Thanh chia sẻ kia, nghe chưa đến ba mươi giây, mặt đã đỏ bừng tới tận mang tai mà tắt ngay.
Bài hát này là cái quỷ gì đây?! Đại Thanh quả nhiên phải đổi tên thành Đại Dâm mới đúng!
Cô tắt máy tính, cầm áo ngủ vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Sau khi lên giường nằm một lúc nhưng mãi mà cô không buồn ngủ, giai điệu bài hát Uy phong đường đường như có ma lực cứ quanh quẩn bên tai cô xua mãi không đi. Cô nhớ Vân Khinh nói cô ta muốn nghe thầy Hạnh Tâm hát bài này, cô không kiềm chế được mà nhớ tới giọng nói trầm thấp quyến rũ của Ngôn Nho Ngữ …
Dừng lại! Sao cô lại có ý nghĩ điên cuồng như thế! Quả thực rất đáng sợ!
Chấn chỉnh lại tư tưởng, cô dùng tay vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, làm động tác hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu vào giấc ngủ.
Cả đêm đó cô mơ một giấc mơ lung ta lung tung, hôm sau Lan Ninh tỉnh dậy cũng không còn nhớ rõ nữa. Nhưng tới công ty, sau khi chủ biên biết thầy Hạnh Tâm sẽ tổ chức đi chơi xuân thì quả nhiên đã bùng nổ.
“Sao cô không ngăn cản anh ta?!” Chủ biên đột nhiên đập tay xuống bàn, nước trong cốc văng ra tung tóe lên mặt bàn.
Lan Ninh nhìn chủ biên vô cùng tức giận, nhắm mắt nói: “Trời muốn mưa con gái phải lập gia đình cũng như thầy Hạnh Tâm muốn trốn bản thảo, đều là những chuyện không ai ngăn được.”
Chủ biên: “…”
Bình Quả đứng bên cạnh an ủi chủ biên: “Những tác giả kia muốn trốn bài, chúng ta cũng không thể ép họ giao được. Lần này thầy Hạnh Tâm tổ chức du xuân, còn dẫn theo rất nhiều tác giả khác, bao gồm cả tác giả bên tạp chí của Vương Tuấn Nam! Anh ta không nhận được bản thảo, chị phải cảm thấy rất thoải mái chứ!”
Chủ biên: “…”
Cô suy nghĩ một chút, quả là rất thoải mái.
Khi mở miệng lần nữa, giọng của chủ biên ngữ đã bớt giận hơn nhiều so với vừa nãy: “Cô mau lập tức gọi điện thoại cho anh ta, có thể cản thì cản cho tôi, nếu không cản được thì phải hỏi rõ lộ trình hoạt động và thời gian ở lại của bọn họ, lúc cần thiết sẽ đi bắt người. Nói chung trước mười lăm tháng này tôi muốn nhìn thấy bản thảo.”
Lan Ninh: “… Vâng.”
Sau khi chủ biên ra ngoài, trong lòng Lan Ninh vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cô uống một ngụm nước lấy lại tinh thần, rồi quay sang hỏi Bình Quả bên cạnh: “Người tên Vương Tuấn Nam có thù oán gì với chủ biên sao?”
Cái tên Vương Tuấn Nam này cô đã từng nghe qua, anh ta cũng là chủ biên của một tạp chí trinh thám nổi tiếng. Tuy tạp chí đó không thuộc tập đoàn Quang Dung nhưng sau nhiều năm kinh doanh vẫn luôn duy trì được lượng tiêu thụ rất ổn đinh, có thể xem như là đối thủ cạnh tranh khá mạnh của Mister Calitri.
Nhưng căn cứ vào phản ứng vừa nãy của chủ biên mà đoán, cô luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người này dường như còn gì đó mờ ám.
Bình Quả làm như kẻ trộm mà lén lút nhìn chủ biên một cái rồi nhỏ giọng nói với Lan Ninh: “Vương Tuấn Nam là bạn học cùng lớp của chủ biên chúng ta. Hồi đó bọn họ là một cặp yêu nhau say đắm suýt nữa còn bàn tới chuyện kết hôn, nhưng sau đó không biết có chuyện gì xảy ra, khiến hai người bây giờ cứ gặp nhau là như kẻ thù.”
“Ồ…” Lan Ninh như ngộ ra chân lý gật gật đầu, cô lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Ngôn Nho Ngữ.
“Phụt ——” Bình Quả đang ngồi cạnh cô uống nước suýt chút phun hết nước vào màn hình điện thoại của Lan Ninh, “‘Ngôn chó điên chết đi’ là cái gì vậy?”
Lan Ninh bình tĩnh nói: “À, là biệt danh tôi đặt cho thầy Hạnh Tâm ấy mà.”
Bình Quả: “…”
Quả nhiên quả nhiên, chỉ anh ta mới có thể biến một cô gái khỏe mạnh hoạt bát trở thành kẻ tính cách biến thái thế này!
Sau khi Lan Ninh bấm số điên thoại rồi ra khỏi phòng, một lúc lâu sau Ngôn Nho Ngữ mới bắt máy: “Có chuyện gì?”
Lan Ninh cười tít mắt nói: “Thầy à, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
Đầu dây bên kia Ngôn Nho Ngữ dường như vừa cười mà đáp: “Sáu giờ sáng chúng tôi xuất phát, bây giờ đang ở trên đường.”
Lan Ninh: “…”
Cô tiếp tục cười tít mắt hỏi: “Vậy mọi người định đi đâu? Bao giờ mới trở về đây?”
“Không biết, đi đến đâu tính đến đó.”
… Không phải quá tùy tiện rồi sao?!
“Mọi người còn chưa lập kế hoạch đi những đâu sao?”
“Tại sao cứ phải dùng kế hoạch để ép buộc chính mình? Cứ theo tâm trạng mà quyết định không được sao?”
Lan Ninh: “…”
Người nào cũng quyết định mọi việc theo tâm trạng như anh, xã hội này cũng không tồn tại được đến bây giờ nữa!
Ngôn Nho Ngữ dường như biết ý đồ của cô, trong lúc nói chuyện còn như cười như không mà an ủi: “Cô yên tâm đi, tôi có mang theo máy tính, buổi tối nếu mất ngủ, tôi sẽ nhớ mà viết mấy chữ.”
Lan Ninh: “…”
“Thôi nhé, chúng tôi sắp leo núi rồi, một lúc lâu nữa cũng không bắt được tín hiệu đâu, cô cũng đừng nhớ tôi quá.”
Lan Ninh: “…”
Cô cố gắng kìm nén, cười nói với Ngôn Nho Ngữ ở đầu dây bên kia: “Thầy, nếu như trước mười lăm tháng này tôi không nhận được bản thảo, tôi nhất định sẽ treo cổ trước cửa nhà anh.”
Lan Ninh không biết câu uy hiếp này cuối cùng có tác dụng hay không, cô chỉ biết mấy ngày sau đó thầy Hạnh Tâm quả thực im lặng như người chết. Bất luận cô spam tin nhắn QQ thế nào, anh cũng không đáp lại, điện thoại thì không gọi được, weibo cũng không có status mới, cứ như một người đang sống sờ sờ bỗng bốc hơi khỏi thế gian.
Cô còn tìm Bình Quả thử dùng điện thoại và weibo của Mười chín tai, kết quả cũng vẫn là như vậy.
Sự kiện trốn bản thảo quy mô lớn lần này, khiến không khí cả phòng biên tập như bị mây đen bao phủ.
Lan Ninh cảm thấy sức ảnh hưởng của thầy Hạnh Tâm quả là vĩ đại, đủ để ghi tên anh vào lịch sử những người lầy lội nhất thế giới.
Mắt thấy cái hẹn mười lăm càng ngày càng gần, Lan Ninh cũng càng ngày càng nôn nóng, chỉ có thỉnh thoảng nói chuyện với Trời Xanh Mây Trắng, cô mới có cảm giác thế giới này vẫn còn hy vọng.
Trời Xanh Mây Trắng có hỏi qua tiến độ bản thảo của mình, nhưng hiện tại thầy Hạnh Tâm mang theo một số tác giả lớn bỏ trốn, chủ biên cũng không có tâm trạng đọc bản thảo của người mới, vì thế bản thảo của Trời Xanh Mây Trắng vẫn đang chờ xét duyệt.
Cũng may Trời Xanh Mây Trắng vô cùng kiên trì, không chỉ không thúc giục cô, mà sau khi biết thầy Hạnh Tâm tổ chức đi chơi xuân trốn bản thảo, còn an ủi cô mấy câu.
Cuối cùng, cậu hâm mộ nói: “Tôi cũng rất muốn đi chơi xuân cùng hội của thầy Hạnh Tâm. [ oan ức ] “
Lan Ninh: “…”
Tuyệt đối đừng đi nhầm đường lạc lối, chàng trai ah~!
Lan Ninh vô cùng lo lắng chàng trai ngoan hiếm thấy như Trời Xanh Mây Trắng sẽ bị Hạnh Tâm bôi xấu, liền mau chóng phòng cháy còn hơn chữa cháy mà tách hai người họ ra: “Tôi kể cậu nghe, cậu tuyệt đối không được gặp thầy Hạnh Tâm! Cậu nhớ nhất định phải giữ khoảng cách với anh ta, nếu không hình tượng nam thần trong lòng cậu sẽ sụp đổ còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng! Đây là kinh nghiệm xương máu của chính tôi đấy!”
Trời Xanh Mây Trắng: (⊙o⊙) thật là đáng sợ.
Trời Xanh Mây Trắng: Mà đại thần như thầy Hạnh Tâm sao tôi có thể gặp được orz
À ừm… anh ta đã biết cậu là Hạt lạc giải buồn rồi.
Ngày mười bốn tháng ba, trước ngày giao bản thảo một ngày. Lan Ninh vẫn không thể liên lạc được với Ngôn Nho Ngữ, giờ thì cô không còn hi vọng gì với thế giới này nữa rồi.
Hôm nay chủ biên đã ra tối hậu thư cho cô phải lấy được bản thảo từ thầy Hạnh Tâm, cô nhìn avatar đen xì không nhúc nhích của Hạnh Tâm, hận không thể xé xác anh ra.
Trước khi tan làm công ty tổ chức cuộc họp thứ hai trong tuần, Lan Ninh cũng không còn tâm trạng mà nghe nữa, cô cảm thấy đây có thể là lần cuối cùng cô được tham gia cuộc họp ở công ty này.
Sau khi trở về bàn làm việc, cô theo thói quen liếc mắt nhìn QQ, có một khung chat đang nhấp nháy.
… Trời ạ là thầy Hạnh Tâm!!!
Lan Ninh gần như là nhào người tới vồ lấy màn hình máy tính, lấy tốc độ nhanh như tia chớp cô mở khung chat lên, là anh vừa nhắn tin cho cô.
Hạnh Tâm: Tuy rằng Valentine’s Day cô không tặng quà cho tôi, nhưng White Valentine, tôi vẫn rất tốt bụng tặng quà cho cô đây.
Anh gửi cho cô một tệp tài liệu, là một file Word với tiêu đề là ‘Gift For White Valentine’. Lan Ninh kiềm chế cơn sung sướng như sóng Hoàng Hà cuồn cuộn trong lòng, mà download tệp word kia về rồi mở ra.
Trong nháy mắt như có luồng ánh sáng trắng bay ra từ màn hình kia, chiếu sáng toàn bộ thế giới u tối của cô!
Là bản thảo, là bản thảo, là bản thảo!
Ngay cả khi Lan Ninh nhận được giấy báo đỗ đại học cô cũng chưa từng xúc động như hôm nay! QAQ
Cô run rẩy leo lên weibo, đăng nhập tài khoản “Hôm nay thầy Hạnh Tâm giao bản thảo á” viết một status kích động lòng dân nhất từ trước đến giờ ——
Giao rồi!!! QAAAAAAAAAQ