Chương 3: Vô tình tiếp cận
Trà liếc trên liếc dưới người hắn, nhìn hắn. Biết hắn là một trong ba người con trai của tập đoàn nhà họ Trịnh nên cô cố ý gây ấn tượng xấu để hủy hôn.
" Nè, Quả dưa leo của anh được bao nhiêu căn ti mét mà tôi phải tiếp cận anh? Thứ nhất đây là phòng do cô Lam bảo tôi vào thay đồ, thứ hai vì dây kéo của tôi bị chặt tôi không kéo lên được nhìn đi, thứ ba do tôi lộ hình xăm nên mới muốn che lại. Anh bớt ảo tưởng đi đồ khốn"
Cô quay lưng lại rồi vén tóc lên cho hắn nhìn để chứng minh rằng cô chả quan tâm hắn là ai mà tiếp cận.
" Nếu tôi muốn tiếp cận anh thì chẳng phải tôi nên kêu anh kéo tia áo lên giúp sao? Nhưng không tôi đã không làm vậy nên anh bớt ảo tưởng đi"
Thiên Hữu cứng đơ người, hắn xấu hổ nhưng cũng ngạc nhiên vì bị chửi.
" Đã lâu lắm rồi mình không nghe bị chửi, cũng giòn thật"
" Sao vậy muốn nghe chửi nữa hả? Bây giờ thì tránh ra mau tôi còn dự tiệc "
Trà cứ thế mà bỏ đi, cô dùng tóc mà che đỡ tấm lưng.
" Tưởng mình là siêu sao vũ trụ đẹp trai nhất thế giới hay gì? "
Đột nhiên một chiếc áo khoác bay đến chùm lấy đầu cô từ sau lưng khiến cô hết hồn, quay lại thì cửa phòng đã đóng sầm lại. Cô chỉ có thể ở bên ngoài cảm ơn thật to để nó vọng vào.
" Cảm ơn Anh nhaaaaa. Cũng tốt quá đó chứ"
Đến bàn tiệc ông Ngô thấy cô đi lâu quá bèn liếc cô một cái, làm cô run cả người. Cô nhanh chóng chào các bật trưởng bối trước mặt rồi mới ngồi xuống ghế. Ông ấy dắt cô đến gặp ông nội của chồng sắp cưới, chào hỏi một cách đàng hoàng.
" Cháu chào ông nội, cháu chào cô Lam"
Ông nhìn cô rồi quay sang hỏi con dâu của mình. Cô Lam bèn lên tiếng đáp lời.
" Đây là Thanh Trà người con đã nói với ba đấy"
" À là con bé có hẹn xem mắt với Hữu Hữu nhà ta đó sao trông xinh đẹp thật. Hai cháu tiến triển tới đâu rồi?"
" Dạ bọn cháu..."
Cô Lam nhìn áo khoác trên vai cô rồi cười thầm. Trà tính nói sự thật rằng mọi chuyện còn chưa bất đầu huống chi là tiến triển thì cô Lam cứ lắc đầu lia lịa ra hiệu cho cô.
" Tốt lắm ạ, anh ấy tốt với cháu lắm"
Một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía sau.
" Vậy sao?"
Là người đàn ông đó, người đàn ông cô đã gặp trong phòng thay đồ. Nhưng lại ở một giao diện lịch thiệp bao hơn và sang trọng hơn.
Cô Lam cười vui vẻ nói.
" Hữu Hữu tới rồi, mau lại đây ngồi với vợ tương lai của con đi".
||||| Truyện đề cử: |||||
Gương mặt của Thanh Trà bình thản đến bất ngờ, vì cô đã đón được. Thế là xong kế hoạch của cô cứ thế mà cũng đi xuống biển. Thật ra lúc đầu cô đã nghĩ người này có thể là Thiên Hữu nên cô mới cố tình chửi rủa hắn để hắn và gia đình không chấp nhận hôn sự này. Nhưng cô đã nghĩ lúc đó dù hắn có phải là Thiên Hữu hay không cô cũng sẽ chửi vì đó là thói quen của cô luôn rồi.
Thiên Bảo ngồi kế bên cô đặt tay lên vai cô rồi nói.
" Bọn cháu hiện đang tìm hiểu nhau đó ông"
" Vậy thì tốt mau cưới đi để ông còn bế cháu"
" Chưa đâu ông, đúng không em?"
Thanh Trà đơ người chỉ có thể gật đầu hùa theo.
" Anh đang làm cái quái gì vậy?"
Giây phút đó ông cũng bắt đầu nói với mọi người rằng ông sắp có dâu khiến ai nấy cũng chúc phúc cho họ. Trà sợ nếu chuyện này không giải quyết êm xuôi thì chắc họ sẽ phải làm đám cưới thật nên cô có chút khó xử.
Sau khi buổi tiệc kết thúc Trà lên phòng trả lại áo cho hắn, vừa gõ cửa hắn đã lên tiếng mời cô vào. Vừa mở cửa cô đã thấy hắn dựa vào bàn nhìn trực diện vào cô.
" Tới rồi đó à? Cháu dâu tương lai của nhà họ Trịnh"
" Anh làm vậy thì được lợi ích gì? Chẳng phải anh không thích cuộc hôn nhân sắp đặt này sao?"
Hắn cười nhếch mép rồi nói.
" Đúng là tôi không thích hôn nhân vì nó quá ràng buộc nhưng tôi lại thích chọc giận cô hơn, có vẻ cô không thích cuộc hôn nhân này thì phải? Nhưng cô có quyền gì mà không thích kia chứ? Tôi mới là người chủ động nắm quyền, được kết hôn với tôi đúng là phước ba đời của cô. "
" Anh có phước vậy mà chưa có vợ ha? Ba mươi tuổi rồi, vậy là do không ai muốn lấy anh chứ gì, do ăn ở đó mà"
Hắn tiến đến gần hơn lấy lại chiếc áo khoác trên tay rồi nói.
" Đúng là cái miệng hỗn của cô tôi không cãi lại được, mà bớt nói chuyện cái kiểu chợ búa đó đi"
" Tôi không có cha dạy đó anh có ý kiến gì? Muốn dạy tôi hả? Được thôi làm cha tôi luôn đi."
Hắn khom nhẹ người xuống rồi nói.
" Cô không muốn kết hôn chứ gì? Vậy thì tôi sẽ càng kết hôn nhanh hơn, để phá cô chơi vậy đó, xem cô cứng miệng được bao lâu."
Thật ra hắn cũng chỉ nói đùa với cô, vì hắn cũng chẳng tha thiết gì mối hôn sự không có gì là thật lòng này. Nhưng vì tính cách của cô quá hóng hách nên hắn đâm ra khó chịu
" Nè, Quả dưa leo của anh được bao nhiêu căn ti mét mà tôi phải tiếp cận anh? Thứ nhất đây là phòng do cô Lam bảo tôi vào thay đồ, thứ hai vì dây kéo của tôi bị chặt tôi không kéo lên được nhìn đi, thứ ba do tôi lộ hình xăm nên mới muốn che lại. Anh bớt ảo tưởng đi đồ khốn"
Cô quay lưng lại rồi vén tóc lên cho hắn nhìn để chứng minh rằng cô chả quan tâm hắn là ai mà tiếp cận.
" Nếu tôi muốn tiếp cận anh thì chẳng phải tôi nên kêu anh kéo tia áo lên giúp sao? Nhưng không tôi đã không làm vậy nên anh bớt ảo tưởng đi"
Thiên Hữu cứng đơ người, hắn xấu hổ nhưng cũng ngạc nhiên vì bị chửi.
" Đã lâu lắm rồi mình không nghe bị chửi, cũng giòn thật"
" Sao vậy muốn nghe chửi nữa hả? Bây giờ thì tránh ra mau tôi còn dự tiệc "
Trà cứ thế mà bỏ đi, cô dùng tóc mà che đỡ tấm lưng.
" Tưởng mình là siêu sao vũ trụ đẹp trai nhất thế giới hay gì? "
Đột nhiên một chiếc áo khoác bay đến chùm lấy đầu cô từ sau lưng khiến cô hết hồn, quay lại thì cửa phòng đã đóng sầm lại. Cô chỉ có thể ở bên ngoài cảm ơn thật to để nó vọng vào.
" Cảm ơn Anh nhaaaaa. Cũng tốt quá đó chứ"
Đến bàn tiệc ông Ngô thấy cô đi lâu quá bèn liếc cô một cái, làm cô run cả người. Cô nhanh chóng chào các bật trưởng bối trước mặt rồi mới ngồi xuống ghế. Ông ấy dắt cô đến gặp ông nội của chồng sắp cưới, chào hỏi một cách đàng hoàng.
" Cháu chào ông nội, cháu chào cô Lam"
Ông nhìn cô rồi quay sang hỏi con dâu của mình. Cô Lam bèn lên tiếng đáp lời.
" Đây là Thanh Trà người con đã nói với ba đấy"
" À là con bé có hẹn xem mắt với Hữu Hữu nhà ta đó sao trông xinh đẹp thật. Hai cháu tiến triển tới đâu rồi?"
" Dạ bọn cháu..."
Cô Lam nhìn áo khoác trên vai cô rồi cười thầm. Trà tính nói sự thật rằng mọi chuyện còn chưa bất đầu huống chi là tiến triển thì cô Lam cứ lắc đầu lia lịa ra hiệu cho cô.
" Tốt lắm ạ, anh ấy tốt với cháu lắm"
Một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía sau.
" Vậy sao?"
Là người đàn ông đó, người đàn ông cô đã gặp trong phòng thay đồ. Nhưng lại ở một giao diện lịch thiệp bao hơn và sang trọng hơn.
Cô Lam cười vui vẻ nói.
" Hữu Hữu tới rồi, mau lại đây ngồi với vợ tương lai của con đi".
||||| Truyện đề cử: |||||
Gương mặt của Thanh Trà bình thản đến bất ngờ, vì cô đã đón được. Thế là xong kế hoạch của cô cứ thế mà cũng đi xuống biển. Thật ra lúc đầu cô đã nghĩ người này có thể là Thiên Hữu nên cô mới cố tình chửi rủa hắn để hắn và gia đình không chấp nhận hôn sự này. Nhưng cô đã nghĩ lúc đó dù hắn có phải là Thiên Hữu hay không cô cũng sẽ chửi vì đó là thói quen của cô luôn rồi.
Thiên Bảo ngồi kế bên cô đặt tay lên vai cô rồi nói.
" Bọn cháu hiện đang tìm hiểu nhau đó ông"
" Vậy thì tốt mau cưới đi để ông còn bế cháu"
" Chưa đâu ông, đúng không em?"
Thanh Trà đơ người chỉ có thể gật đầu hùa theo.
" Anh đang làm cái quái gì vậy?"
Giây phút đó ông cũng bắt đầu nói với mọi người rằng ông sắp có dâu khiến ai nấy cũng chúc phúc cho họ. Trà sợ nếu chuyện này không giải quyết êm xuôi thì chắc họ sẽ phải làm đám cưới thật nên cô có chút khó xử.
Sau khi buổi tiệc kết thúc Trà lên phòng trả lại áo cho hắn, vừa gõ cửa hắn đã lên tiếng mời cô vào. Vừa mở cửa cô đã thấy hắn dựa vào bàn nhìn trực diện vào cô.
" Tới rồi đó à? Cháu dâu tương lai của nhà họ Trịnh"
" Anh làm vậy thì được lợi ích gì? Chẳng phải anh không thích cuộc hôn nhân sắp đặt này sao?"
Hắn cười nhếch mép rồi nói.
" Đúng là tôi không thích hôn nhân vì nó quá ràng buộc nhưng tôi lại thích chọc giận cô hơn, có vẻ cô không thích cuộc hôn nhân này thì phải? Nhưng cô có quyền gì mà không thích kia chứ? Tôi mới là người chủ động nắm quyền, được kết hôn với tôi đúng là phước ba đời của cô. "
" Anh có phước vậy mà chưa có vợ ha? Ba mươi tuổi rồi, vậy là do không ai muốn lấy anh chứ gì, do ăn ở đó mà"
Hắn tiến đến gần hơn lấy lại chiếc áo khoác trên tay rồi nói.
" Đúng là cái miệng hỗn của cô tôi không cãi lại được, mà bớt nói chuyện cái kiểu chợ búa đó đi"
" Tôi không có cha dạy đó anh có ý kiến gì? Muốn dạy tôi hả? Được thôi làm cha tôi luôn đi."
Hắn khom nhẹ người xuống rồi nói.
" Cô không muốn kết hôn chứ gì? Vậy thì tôi sẽ càng kết hôn nhanh hơn, để phá cô chơi vậy đó, xem cô cứng miệng được bao lâu."
Thật ra hắn cũng chỉ nói đùa với cô, vì hắn cũng chẳng tha thiết gì mối hôn sự không có gì là thật lòng này. Nhưng vì tính cách của cô quá hóng hách nên hắn đâm ra khó chịu