Chương 36: Đóng kịch
Thấy Minh Huy nhỏ tuổi hơn nên cô thoải mái mà xưng chị.
" Sao em lại bị bắt nạt vậy? Em quen họ không?"
" Em chỉ vô tình đụng phải họ thôi vậy mà bị kiếm chuyện, may mà có chị giúp"
Đình Ân vui vẻ choàng tay lên vai Huy nói.
" Gặp mấy đứa như vậy em phải dử lên cho nó sợ"
Đình Ân loạng choạng đi bộ khắp ven đường, cô cầm chai rượu trên tay vừa đi vừa nhăm nhi, chẳng biết là cô đi đến đâu hắn cũng âm thầm đi sau lưng.
Người qua đường nghĩ hắn là kẻ xấu nên lo lắng tiến đến để bảo vệ cô.
" Em gì ơi em quen với người đó không? Hắn đi sau lưng em từ nãy đến giờ, ăn mặc trong đáng nghi lắm."
Đình Ân quay lại thấy Minh sau lưng cô tò mò hỏi.
" Sao em đi theo chị em không có nhà để về hả?"
Minh Huy gãi gãi đầu không biết trả lời thế nào rồi đột nhiên hắn nghĩ ra gì đó rồi nói.
" Em hơi áp lực nên trốn khỏi nhà một chút, tại em muốn thoải mái thư giãn và làm những việc mọi người cho là bình thường."
" Vậy em đang buồn hả? để chị dẫn em đến một nơi"
Cô đưa hắn vào trung tâm thương mại, cùng hắn chơi tất cả những trò trẻ con, cùng nhau gấp thú. Cùng nhau hát cho đến hết nửa đêm cùng nhau mót tiền lẻ đi chơi next. Cô thì cứ chơi hết mình còn hắn chỉ toàn nhìn mặt cô không thôi nào có để ý đến việc thắng thua. Gần sáng thì cô đã thấm mệt lại con đói bụng nên cả hai tấp vào một quán vỉa hè nào đó mà ăn phở.
Chiếc chân của cô không còn đi nổi nữa rồi, cô mệt mỏi mà tính nằm xuống đất mà nghỉ mệt thì hắn ngắn lại. Cứ thế mà chủ động cõng cô lên vai, hắn cõng cô đi bộ mấy đoạn đường nghe cô luyên thuyên đủ thú trên đời. Đột nhiên cô tỉnh lại tuột xuống rồi nhìn chằm chằm vào Huy.
" Sao mà càng nhìn gần càng thấy giống thế nhỉ? "
Nói xong cô gục xuống người Thiên Bảo lúc nào không hay, hắn cười thoả mãn rồi đưa cô lên xe. Hắn lái thẳng về nhà riêng nơi mà không một kẻ bám đuôi nào biết nơi này dù báo chí có biết cũng không dám hó hé đặt máy quay vào. Ngôi dinh thự như một toà lâu đài to lớn hoành tráng, nằm giữa chốn đô thành xa hoa.
Hắn bồng cô đặt lên phòng cao nhất trên toà dinh thự, để khi cô có muốn chạy trốn cũng nằm trong tầm tay để hắn dễ kiểm soát.
Một đêm say ngủ ở một nơi xa lạ nhưng cô lại không hay biết gì mà thoải mái lăng lộn cho đến sáng. Vừa mở mắt ra cô hốt hoảng nhìn căn phòng xa lạ.
" Mình đang mơ hả trời? "
Cô hoang mang tát bản thân nhiều cái lên mặt khiến nó ửng đỏ. Biết đây là thật tại cô hoang mang bò ra khỏi phòng. Người hầu đã ở sẵn cửa mà chờ cô dậy, vừa thấy cô bước ra họ đồng loạt cúi chào. Đình Ân vẫn hoang mang không biết đây là đâu nên cô cứ thế mà chạy ra khỏi nhà nhưng lại chẳng chạy xa được khi vô tình cô bị một bàn tay bí ẩn kéo đi.
Một đám vệ sĩ kéo cô vào một căn phòng tối ôm, nhưng ở đây lại có một mùi hương quen thuộc khiến cô như đang hồi tưởng về quá khứ. Chiếc rèm cửa từ từ được kéo ra ánh sáng chói lóa hất vào khiến khuôn mặt của hắn hiện ra, hắn nở một nụ cười thoả mãn rồi nói.
" Lâu rồi không gặp em, còn nhớ anh không?"
Làm sao mà Đình Ân không quên được, cô lo lắng run sợ, sợ hắn bắt cóc cô là để trả thù việc năm xưa. Cô không ngờ hắn lại muốn trả thù cô đến mức mà phải bắt cóc cô như vậy.
" Sao lại bắt cóc tôi? Anh muốn làm gì?"
Hắn bật cười rồi nói.
" Bắt cóc? Là đêm qua ai đã bắt tôi đi đủ thứ nơi đây?"
" Khoan đã, Minh Huy đâu? Anh làm gì nhóc ấy rồi?"
" Tôi chả làm gì cả"
Lúc đầu hắn tính nói ra thật ra hắn và Huy điều là một nhưng hắn lại quyết định không nói, để xem tương lai vai diễn đó sẽ làm được những gì.
" Tôi muốn em ở bên cạnh tôi vậy là đủ"
" Hả?"
" Tôi nói tôi thích em "
Mọi chuyện nhanh hơn Đình Ân tưởng tượng nên cô nghĩ, có phải mọi thứ quá suông sẻ không? Liệu rằng có lý do gì để hắn thích cô không? Trong khi cô đã lừa dối hắn nhiều lần lại muốn tiếp cận hắn vì tiền. Cô nghĩ mãi mà cũng không hiểu tại sao hắn lại thích cô.
" Anh tính chơi chiêu gì đây?"
Hắn đuổi đám vệ sĩ ra ngoài rồi từ từ tiến về phía cô, cô sợ hãi mà đi lui về sau, đến khi chạm đến cửa kính, cô nhanh nhẹn mở chốt khoá cửa ra, hâm doạ hắn.
" Thiên Bảo nếu anh tiến nữa là tôi rớt xuống đó"
Hắn luồn tay qua phía sau lưng cô nhanh chóng khóa chốt lại như ban đầu. Cả hai cứ khoá rồi mở, khoá rồi mở đến khi hắn vô tình đẩy cửa sổ ra khiến cô ngã nhào ra phía sau. Cô sợ hãi túm lấy cổ áo hắn, hắn nhanh trí kéo cô về mà ôm thật chặt trong lòng. Khiến Đình Ân hoảng hốt tột độ, vì cô cứ nghĩ bản thân sẽ ngã xuống.
" Sao em lại bị bắt nạt vậy? Em quen họ không?"
" Em chỉ vô tình đụng phải họ thôi vậy mà bị kiếm chuyện, may mà có chị giúp"
Đình Ân vui vẻ choàng tay lên vai Huy nói.
" Gặp mấy đứa như vậy em phải dử lên cho nó sợ"
Đình Ân loạng choạng đi bộ khắp ven đường, cô cầm chai rượu trên tay vừa đi vừa nhăm nhi, chẳng biết là cô đi đến đâu hắn cũng âm thầm đi sau lưng.
Người qua đường nghĩ hắn là kẻ xấu nên lo lắng tiến đến để bảo vệ cô.
" Em gì ơi em quen với người đó không? Hắn đi sau lưng em từ nãy đến giờ, ăn mặc trong đáng nghi lắm."
Đình Ân quay lại thấy Minh sau lưng cô tò mò hỏi.
" Sao em đi theo chị em không có nhà để về hả?"
Minh Huy gãi gãi đầu không biết trả lời thế nào rồi đột nhiên hắn nghĩ ra gì đó rồi nói.
" Em hơi áp lực nên trốn khỏi nhà một chút, tại em muốn thoải mái thư giãn và làm những việc mọi người cho là bình thường."
" Vậy em đang buồn hả? để chị dẫn em đến một nơi"
Cô đưa hắn vào trung tâm thương mại, cùng hắn chơi tất cả những trò trẻ con, cùng nhau gấp thú. Cùng nhau hát cho đến hết nửa đêm cùng nhau mót tiền lẻ đi chơi next. Cô thì cứ chơi hết mình còn hắn chỉ toàn nhìn mặt cô không thôi nào có để ý đến việc thắng thua. Gần sáng thì cô đã thấm mệt lại con đói bụng nên cả hai tấp vào một quán vỉa hè nào đó mà ăn phở.
Chiếc chân của cô không còn đi nổi nữa rồi, cô mệt mỏi mà tính nằm xuống đất mà nghỉ mệt thì hắn ngắn lại. Cứ thế mà chủ động cõng cô lên vai, hắn cõng cô đi bộ mấy đoạn đường nghe cô luyên thuyên đủ thú trên đời. Đột nhiên cô tỉnh lại tuột xuống rồi nhìn chằm chằm vào Huy.
" Sao mà càng nhìn gần càng thấy giống thế nhỉ? "
Nói xong cô gục xuống người Thiên Bảo lúc nào không hay, hắn cười thoả mãn rồi đưa cô lên xe. Hắn lái thẳng về nhà riêng nơi mà không một kẻ bám đuôi nào biết nơi này dù báo chí có biết cũng không dám hó hé đặt máy quay vào. Ngôi dinh thự như một toà lâu đài to lớn hoành tráng, nằm giữa chốn đô thành xa hoa.
Hắn bồng cô đặt lên phòng cao nhất trên toà dinh thự, để khi cô có muốn chạy trốn cũng nằm trong tầm tay để hắn dễ kiểm soát.
Một đêm say ngủ ở một nơi xa lạ nhưng cô lại không hay biết gì mà thoải mái lăng lộn cho đến sáng. Vừa mở mắt ra cô hốt hoảng nhìn căn phòng xa lạ.
" Mình đang mơ hả trời? "
Cô hoang mang tát bản thân nhiều cái lên mặt khiến nó ửng đỏ. Biết đây là thật tại cô hoang mang bò ra khỏi phòng. Người hầu đã ở sẵn cửa mà chờ cô dậy, vừa thấy cô bước ra họ đồng loạt cúi chào. Đình Ân vẫn hoang mang không biết đây là đâu nên cô cứ thế mà chạy ra khỏi nhà nhưng lại chẳng chạy xa được khi vô tình cô bị một bàn tay bí ẩn kéo đi.
Một đám vệ sĩ kéo cô vào một căn phòng tối ôm, nhưng ở đây lại có một mùi hương quen thuộc khiến cô như đang hồi tưởng về quá khứ. Chiếc rèm cửa từ từ được kéo ra ánh sáng chói lóa hất vào khiến khuôn mặt của hắn hiện ra, hắn nở một nụ cười thoả mãn rồi nói.
" Lâu rồi không gặp em, còn nhớ anh không?"
Làm sao mà Đình Ân không quên được, cô lo lắng run sợ, sợ hắn bắt cóc cô là để trả thù việc năm xưa. Cô không ngờ hắn lại muốn trả thù cô đến mức mà phải bắt cóc cô như vậy.
" Sao lại bắt cóc tôi? Anh muốn làm gì?"
Hắn bật cười rồi nói.
" Bắt cóc? Là đêm qua ai đã bắt tôi đi đủ thứ nơi đây?"
" Khoan đã, Minh Huy đâu? Anh làm gì nhóc ấy rồi?"
" Tôi chả làm gì cả"
Lúc đầu hắn tính nói ra thật ra hắn và Huy điều là một nhưng hắn lại quyết định không nói, để xem tương lai vai diễn đó sẽ làm được những gì.
" Tôi muốn em ở bên cạnh tôi vậy là đủ"
" Hả?"
" Tôi nói tôi thích em "
Mọi chuyện nhanh hơn Đình Ân tưởng tượng nên cô nghĩ, có phải mọi thứ quá suông sẻ không? Liệu rằng có lý do gì để hắn thích cô không? Trong khi cô đã lừa dối hắn nhiều lần lại muốn tiếp cận hắn vì tiền. Cô nghĩ mãi mà cũng không hiểu tại sao hắn lại thích cô.
" Anh tính chơi chiêu gì đây?"
Hắn đuổi đám vệ sĩ ra ngoài rồi từ từ tiến về phía cô, cô sợ hãi mà đi lui về sau, đến khi chạm đến cửa kính, cô nhanh nhẹn mở chốt khoá cửa ra, hâm doạ hắn.
" Thiên Bảo nếu anh tiến nữa là tôi rớt xuống đó"
Hắn luồn tay qua phía sau lưng cô nhanh chóng khóa chốt lại như ban đầu. Cả hai cứ khoá rồi mở, khoá rồi mở đến khi hắn vô tình đẩy cửa sổ ra khiến cô ngã nhào ra phía sau. Cô sợ hãi túm lấy cổ áo hắn, hắn nhanh trí kéo cô về mà ôm thật chặt trong lòng. Khiến Đình Ân hoảng hốt tột độ, vì cô cứ nghĩ bản thân sẽ ngã xuống.