Chương : 16
Thay đổi tên rồi.
Vương tử vẹt tên thật kêu Mặc Lân, cùng hắn sinh hoạt vài ngày sau, TềÂm mới thống khổ phát hiện, vịđại gia này hiềm nghi là sinh hoạt cóđiểm tàn chướng.
Cơm không biết nấu, quần áo không biết giặt, ngay cảđơn giản nhất là dọn nhà thôi….. hắn đều chỉ biết cầm chổi, ngốc ngốc cười nhìn TềÂm : “Ân?”
Sau đó TềÂm cũng hiểu được, lúc ấy y bảo hắn vẫn gọi y là‘Thân Ái’, không phải làđùa giỡn hắn, chỉ là không rõ xưng hô này cóý nghĩa thế nào thôi…
Đối với mấy vấn đề này, Mặc Lân giải thích là, hắn ở gia tộc không bao giờ phải làm những cái này……
Vậy ngươi còn đến xin làm bảo mẫu cho ta làm gì?! Ngoan ngoãn đến làm ấm giường cho ta làđược, TềÂm rất là muốn nói như vậy, nhưng đối với một đại nam nhân ôn nhu lại mĩ mạo, hắn giống như không thể tùy ýđùa giỡn giống nhưđối con vẹt được…. Vì thế, dù muốn thổ tào cũng chỉ có thể biến thành một câu nhược nhược: “… Không, không có việc gì nhi~”
Có đôi khi TềÂm cũng nghĩ, nhiều một người là nhiều thêm một miệng ăn, người này lại không làm việc, ta lại ngượng ngùng ‘làm’ hắn… Còn không bằng một con vẹt làm ta bớt lo đâu! Nhưng mỗi khi về nhà mở cửa ra, nhìn đến con vẹt kia, không phải người nọ, cảm giác không giống, khi y ngồi ở trên sô pha, nghe thấy thanh âm cửa mở, quay đầu lại nhìn y cười nói: “Ngươi đã về rồi.” thời điểm ấy, hắn liền cảm giác….. Cứ duy trì như vậy cũng không tồi.
Chỉ cần Mặc Lân đừng dùng ánh mắt ‘nhanh đi nấu cơm đi’ nhìn hắn là tốt rồi =`=
Mặc Lân vẫn phải mặc quần áo hàng ngày, nên không thể mặc đồ TềÂm mãi được. Bởi vì mỗi bộ hắn mặc đều giống như nửa thân trần trụi, cực kì gợi cảm, khiến TềÂm không thể nhìn thẳng hắn.
Vì thế, tìm hôm được nghỉ, TềÂm dẫn hắn đi mua quần áo.
Trước khi xuất môn phải chuẩn bị hảo công tác—TềÂm tìm một bộ quần áo lớn, miễn cho y ra đường người ta trợn mắt mê mẩn nhìn y. Rồi dặn dò y chúý vài việc trên đường, tỷ như không dùng quái ngữđáp lời người ta… tối trọng yếu là, người này màu tóc rất sáng, phải tìm cái mũđội vào.
Mặc Lân đội mũ, cười hỏi TềÂm : “Có hợp không?”, hắn giả bộ trấn định khụ khụ trả lời: “Cũng được.” trong lòng nghĩ, con mẹ nó ngươi không phải hợp mà là phi thường hợp, nếu không thì tìm cảđường cái cũng không tìm ra người được như y.
TềÂm lo lắng cũng không phải không cóđạo lý, tuy rằng hắn ăm mặc thật sự bình thường, nhưng mà dáng người Mặc Lân có thể cho điểm 10/10, trên đường tần suất người quay đầu vẫn là rất cao.
Trên đường còn chưa tính, có thể nhanh chóng chạy đi, nhưng là chỗ mua quần áo liền……..
Nói thực ra, nhìn đến trong tiệm hoa si tiểu cô nương khi Mặc Lân thử quần áo thì mượn cớ“ Giúp ngài sửa lại trang phục” muốn sỗ sàng hắn thời điểm, trong đầu TềÂm chỉ có: “ Này—Là–Điểu– Của—Lão– Tử–Không–Được—Bính– Hắn!!” một chuỗi đại tự.
Hắn không hiểu chính mình vì cái lông gì sinh khí như vậy,hơn nữa phi thường tiếc nuối.
ánh mắt khó chịu của hắn không thể dừng lại vôảnh thủ của tiểu thư phục vụ.
Hắn chỉ có thể chạy nhanh đến kéo Mặc Lân đến tiệm khác… Tái đổi một tiệm… Tái đổi một tiệm…
Ni mã!!!! Tiểu cô nương bây giờ sao mà cơ khát đến vậy? ~*~#?
Tốt quá rồi, tiệm này nhân viên rốt cục đều là nam owo…….. không được này toàn là gay!!! =*=####.
…… Lại đổi một tiệm
Tùy rằng kế hoạch bảo vệ Mặc Lân cũng không hoàn toàn thành công, nhưng việc mua quần áo vẫn là tiến triển thuận lợi.
Bộ dáng người tốt thì xuyên cái gì cũng đều “bling-bling” hảo sao?
Lúc này TềÂm đột nhiên nhớ tới một câu: “Nam nhân mua quần áo cho nữ nhân, là vì muốn chính tay cởi nó ra, =//////=.”
Tềm Âm rối rắm, túng quẫn, nhìn bên người kia cái áo giống như lòe lòe sáng, hắn nghĩ, vì cái gì lão tử không hạ thủđược đâu? Vì cái gì y vẫn là bộ dáng ngượng ngùng thì hắn cũng ngượng nhùng theo đâu? Lão tử muốn quật khởi! Muốn áp đảo hắn! Muốn nói cho hắn không trả tiền thuê nhà thì phải trả bằng dưa chuột!
Nhưng thời điềm Mặc Lân quay đầu, chống lại ánh mắt hắn, TềÂm liền nhuyễn lại lần nữa.
Được rồi, hắn đối chính mình nói, coi như là nhìn đến một khối bánh ngọt được làm rất ngon, rất đẹp, khiến cho người ta nhìn đều luyến tiếc ăn, chỉ có thể ngốc ngốc xem trong chốc lát………Nhưng cuối cùng lão tử tuyệt đối sẽ hạ miệng!! Tuyệt đối!!!!
[Hiện thực]
TềÂm cũng không phải loại người thích nấu cơm, hắn tại thời điểm còn đi học học được tự mình làm cơm, nhưng là sau khi về nước công tác thì không làm nữa.
Cùng lúc bởi vì hắn lười, cùng lúc để tự mình làm cơm là rất tịch mịch.
Trước khi Mặc Lân xuất hiện, nguyên bản thời gian làm bếp đều làđể dành cho tăng ca , bằng hữu tụ hội, sống vêđêm tiếp diễn vv…. nhưng hiện tại…. Vì không để toàn thành phố biến hắn ẩn dấu đại mĩ nhân, TềÂm vẫn không quá nguyện ýđưa Mặc Lân đi nhà hàng.
Sau nửa ngày kêu ca, TềÂm bắt đầu nấu cơm cho Mặc Lân ăn.
Mặc Lân nhìn qua lòe lòe sáng quý giá vật trưng bày, nhưng là siêu cấp tay chân vụng về, cho nên TềÂm vẫn là không thể không biết xấu hổ mà sai khiến hắn,. Cho nên bình thường, hắn đều tan tầm mua đồăn, về nhà, nấu cơm, tắm rửa,…..việc nọ việc kia, cuối cùng còn phải rửa chén.
TềÂm còn nghĩđến lợi dựng ‘siêu năng lực’ của Mặc Lân… Nhưng nếu ýđã nói thoát lý kia thân phận, hơn nữa TềÂm cũng hy vọng sinh hoạt một cách bình thường, vì thế hắn quyết định lưu lại đến trường hợp khẩn cấp rồi dùng.
Bất quá nói thật! Bận rộn cả ngày còn muốn giống bà chủ gia đình nấu cơm rửa bát thật sự mệt mỏi quá QAQ!
Hôm nay, TềÂm giống như mọi ngày mỏi mệt tha đồăn đi lên lầu, nhưng đang định mở cửa…….
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mặc Lân không giống như bình thường vẫn ngồi trên sô pha, mà mặc tạp dề, đứng ở cửa mỉm cười chờ hắn.
“…..Ngươi!!” TềÂm bị tạo hình hày của hắn dọa sợ.
“Cái kia… Ta làm cơm.” Mặc Lân cười có chút ngượng cùng, trảo trảo tóc: “Ta dẫn ngươi đi xem.”
“Ân!!” QAQ Hạnh phúc tới rất đột nhiên, TềÂm không nghĩ tới hắn kim ốc tàng kiều vị này có khả năng như vậy, còn học được làm cho hắn kinh hỉ!!!
Mặc Lân nắm tay TềÂm, đem hắn kéo đến phòng bếp…. nồi cơm điện bên cạnh, mở ra nồi cơm, hơi nước trắng cùng với mùi gạo thơm nhẹ nhàng bay ra.
Trừ cái này ra, phòng bếp rỗng tuếch.
“Cho nên………. người làm……. cơm.”
“Ân ~ =v=”
Con mẹ nó vậy ngươi cần cái lông gì mặc tạp dề a, ngươi đùa giỡn ta a!!!!!! làm nửa ngày liển chỉ nấu cơm tẻ a a a a a a!!!!
Tuy rằng nội tâm trăm ngàn con ngựa dày xéo qua, nhưng đối với Mặc Lân ánh mắt [cầu khen ngợi] lóe sáng, TềÂm chỉ có thể thanh thanh cổ họng: “Khụ………Ân, này thật không tồi, giúp ta một việc lớn đấy ~”
Mặc Lân giống như bộ dáng thật cao hứng, đột nhiên tiến lên cầm tay hắn: “Ta… ta nguyện ý học… Ta biết cái gì ta cũng không làm được, nhưng ta hy vọng ở nơi này không chỉđể cho ngươi thêm phiền toái mà thôi, ta muốn có thể giúp ngươi, có thể chiếu cố ngươi…. Chỉ cần ngươi nguyện ý dạy ta…. Ngươi, ngươi nguyện ý sao?”
TềÂm cảm giác, lời nói của Mặc Lân thật… buồn nôn? Nhưng vì cái gì mặt hắn lại nóng lên? Người này hai ngày nay khẳng định nhàm chán quáđi xem kịch truyền hình rồi.!!
“…Ân, ta nguyện ý… dạy ngươi này đó, chúng ta từ từ sẽđến đi.”
Coi nhưđầu tư một bảo mẫu đi, TềÂm nhu nhu mặt nghĩ.
END 16
p/s: hành động của 2 bạn rất giống hành động nào đó tiến hành trong lễđường thì phải
Vương tử vẹt tên thật kêu Mặc Lân, cùng hắn sinh hoạt vài ngày sau, TềÂm mới thống khổ phát hiện, vịđại gia này hiềm nghi là sinh hoạt cóđiểm tàn chướng.
Cơm không biết nấu, quần áo không biết giặt, ngay cảđơn giản nhất là dọn nhà thôi….. hắn đều chỉ biết cầm chổi, ngốc ngốc cười nhìn TềÂm : “Ân?”
Sau đó TềÂm cũng hiểu được, lúc ấy y bảo hắn vẫn gọi y là‘Thân Ái’, không phải làđùa giỡn hắn, chỉ là không rõ xưng hô này cóý nghĩa thế nào thôi…
Đối với mấy vấn đề này, Mặc Lân giải thích là, hắn ở gia tộc không bao giờ phải làm những cái này……
Vậy ngươi còn đến xin làm bảo mẫu cho ta làm gì?! Ngoan ngoãn đến làm ấm giường cho ta làđược, TềÂm rất là muốn nói như vậy, nhưng đối với một đại nam nhân ôn nhu lại mĩ mạo, hắn giống như không thể tùy ýđùa giỡn giống nhưđối con vẹt được…. Vì thế, dù muốn thổ tào cũng chỉ có thể biến thành một câu nhược nhược: “… Không, không có việc gì nhi~”
Có đôi khi TềÂm cũng nghĩ, nhiều một người là nhiều thêm một miệng ăn, người này lại không làm việc, ta lại ngượng ngùng ‘làm’ hắn… Còn không bằng một con vẹt làm ta bớt lo đâu! Nhưng mỗi khi về nhà mở cửa ra, nhìn đến con vẹt kia, không phải người nọ, cảm giác không giống, khi y ngồi ở trên sô pha, nghe thấy thanh âm cửa mở, quay đầu lại nhìn y cười nói: “Ngươi đã về rồi.” thời điểm ấy, hắn liền cảm giác….. Cứ duy trì như vậy cũng không tồi.
Chỉ cần Mặc Lân đừng dùng ánh mắt ‘nhanh đi nấu cơm đi’ nhìn hắn là tốt rồi =`=
Mặc Lân vẫn phải mặc quần áo hàng ngày, nên không thể mặc đồ TềÂm mãi được. Bởi vì mỗi bộ hắn mặc đều giống như nửa thân trần trụi, cực kì gợi cảm, khiến TềÂm không thể nhìn thẳng hắn.
Vì thế, tìm hôm được nghỉ, TềÂm dẫn hắn đi mua quần áo.
Trước khi xuất môn phải chuẩn bị hảo công tác—TềÂm tìm một bộ quần áo lớn, miễn cho y ra đường người ta trợn mắt mê mẩn nhìn y. Rồi dặn dò y chúý vài việc trên đường, tỷ như không dùng quái ngữđáp lời người ta… tối trọng yếu là, người này màu tóc rất sáng, phải tìm cái mũđội vào.
Mặc Lân đội mũ, cười hỏi TềÂm : “Có hợp không?”, hắn giả bộ trấn định khụ khụ trả lời: “Cũng được.” trong lòng nghĩ, con mẹ nó ngươi không phải hợp mà là phi thường hợp, nếu không thì tìm cảđường cái cũng không tìm ra người được như y.
TềÂm lo lắng cũng không phải không cóđạo lý, tuy rằng hắn ăm mặc thật sự bình thường, nhưng mà dáng người Mặc Lân có thể cho điểm 10/10, trên đường tần suất người quay đầu vẫn là rất cao.
Trên đường còn chưa tính, có thể nhanh chóng chạy đi, nhưng là chỗ mua quần áo liền……..
Nói thực ra, nhìn đến trong tiệm hoa si tiểu cô nương khi Mặc Lân thử quần áo thì mượn cớ“ Giúp ngài sửa lại trang phục” muốn sỗ sàng hắn thời điểm, trong đầu TềÂm chỉ có: “ Này—Là–Điểu– Của—Lão– Tử–Không–Được—Bính– Hắn!!” một chuỗi đại tự.
Hắn không hiểu chính mình vì cái lông gì sinh khí như vậy,hơn nữa phi thường tiếc nuối.
ánh mắt khó chịu của hắn không thể dừng lại vôảnh thủ của tiểu thư phục vụ.
Hắn chỉ có thể chạy nhanh đến kéo Mặc Lân đến tiệm khác… Tái đổi một tiệm… Tái đổi một tiệm…
Ni mã!!!! Tiểu cô nương bây giờ sao mà cơ khát đến vậy? ~*~#?
Tốt quá rồi, tiệm này nhân viên rốt cục đều là nam owo…….. không được này toàn là gay!!! =*=####.
…… Lại đổi một tiệm
Tùy rằng kế hoạch bảo vệ Mặc Lân cũng không hoàn toàn thành công, nhưng việc mua quần áo vẫn là tiến triển thuận lợi.
Bộ dáng người tốt thì xuyên cái gì cũng đều “bling-bling” hảo sao?
Lúc này TềÂm đột nhiên nhớ tới một câu: “Nam nhân mua quần áo cho nữ nhân, là vì muốn chính tay cởi nó ra, =//////=.”
Tềm Âm rối rắm, túng quẫn, nhìn bên người kia cái áo giống như lòe lòe sáng, hắn nghĩ, vì cái gì lão tử không hạ thủđược đâu? Vì cái gì y vẫn là bộ dáng ngượng ngùng thì hắn cũng ngượng nhùng theo đâu? Lão tử muốn quật khởi! Muốn áp đảo hắn! Muốn nói cho hắn không trả tiền thuê nhà thì phải trả bằng dưa chuột!
Nhưng thời điềm Mặc Lân quay đầu, chống lại ánh mắt hắn, TềÂm liền nhuyễn lại lần nữa.
Được rồi, hắn đối chính mình nói, coi như là nhìn đến một khối bánh ngọt được làm rất ngon, rất đẹp, khiến cho người ta nhìn đều luyến tiếc ăn, chỉ có thể ngốc ngốc xem trong chốc lát………Nhưng cuối cùng lão tử tuyệt đối sẽ hạ miệng!! Tuyệt đối!!!!
[Hiện thực]
TềÂm cũng không phải loại người thích nấu cơm, hắn tại thời điểm còn đi học học được tự mình làm cơm, nhưng là sau khi về nước công tác thì không làm nữa.
Cùng lúc bởi vì hắn lười, cùng lúc để tự mình làm cơm là rất tịch mịch.
Trước khi Mặc Lân xuất hiện, nguyên bản thời gian làm bếp đều làđể dành cho tăng ca , bằng hữu tụ hội, sống vêđêm tiếp diễn vv…. nhưng hiện tại…. Vì không để toàn thành phố biến hắn ẩn dấu đại mĩ nhân, TềÂm vẫn không quá nguyện ýđưa Mặc Lân đi nhà hàng.
Sau nửa ngày kêu ca, TềÂm bắt đầu nấu cơm cho Mặc Lân ăn.
Mặc Lân nhìn qua lòe lòe sáng quý giá vật trưng bày, nhưng là siêu cấp tay chân vụng về, cho nên TềÂm vẫn là không thể không biết xấu hổ mà sai khiến hắn,. Cho nên bình thường, hắn đều tan tầm mua đồăn, về nhà, nấu cơm, tắm rửa,…..việc nọ việc kia, cuối cùng còn phải rửa chén.
TềÂm còn nghĩđến lợi dựng ‘siêu năng lực’ của Mặc Lân… Nhưng nếu ýđã nói thoát lý kia thân phận, hơn nữa TềÂm cũng hy vọng sinh hoạt một cách bình thường, vì thế hắn quyết định lưu lại đến trường hợp khẩn cấp rồi dùng.
Bất quá nói thật! Bận rộn cả ngày còn muốn giống bà chủ gia đình nấu cơm rửa bát thật sự mệt mỏi quá QAQ!
Hôm nay, TềÂm giống như mọi ngày mỏi mệt tha đồăn đi lên lầu, nhưng đang định mở cửa…….
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mặc Lân không giống như bình thường vẫn ngồi trên sô pha, mà mặc tạp dề, đứng ở cửa mỉm cười chờ hắn.
“…..Ngươi!!” TềÂm bị tạo hình hày của hắn dọa sợ.
“Cái kia… Ta làm cơm.” Mặc Lân cười có chút ngượng cùng, trảo trảo tóc: “Ta dẫn ngươi đi xem.”
“Ân!!” QAQ Hạnh phúc tới rất đột nhiên, TềÂm không nghĩ tới hắn kim ốc tàng kiều vị này có khả năng như vậy, còn học được làm cho hắn kinh hỉ!!!
Mặc Lân nắm tay TềÂm, đem hắn kéo đến phòng bếp…. nồi cơm điện bên cạnh, mở ra nồi cơm, hơi nước trắng cùng với mùi gạo thơm nhẹ nhàng bay ra.
Trừ cái này ra, phòng bếp rỗng tuếch.
“Cho nên………. người làm……. cơm.”
“Ân ~ =v=”
Con mẹ nó vậy ngươi cần cái lông gì mặc tạp dề a, ngươi đùa giỡn ta a!!!!!! làm nửa ngày liển chỉ nấu cơm tẻ a a a a a a!!!!
Tuy rằng nội tâm trăm ngàn con ngựa dày xéo qua, nhưng đối với Mặc Lân ánh mắt [cầu khen ngợi] lóe sáng, TềÂm chỉ có thể thanh thanh cổ họng: “Khụ………Ân, này thật không tồi, giúp ta một việc lớn đấy ~”
Mặc Lân giống như bộ dáng thật cao hứng, đột nhiên tiến lên cầm tay hắn: “Ta… ta nguyện ý học… Ta biết cái gì ta cũng không làm được, nhưng ta hy vọng ở nơi này không chỉđể cho ngươi thêm phiền toái mà thôi, ta muốn có thể giúp ngươi, có thể chiếu cố ngươi…. Chỉ cần ngươi nguyện ý dạy ta…. Ngươi, ngươi nguyện ý sao?”
TềÂm cảm giác, lời nói của Mặc Lân thật… buồn nôn? Nhưng vì cái gì mặt hắn lại nóng lên? Người này hai ngày nay khẳng định nhàm chán quáđi xem kịch truyền hình rồi.!!
“…Ân, ta nguyện ý… dạy ngươi này đó, chúng ta từ từ sẽđến đi.”
Coi nhưđầu tư một bảo mẫu đi, TềÂm nhu nhu mặt nghĩ.
END 16
p/s: hành động của 2 bạn rất giống hành động nào đó tiến hành trong lễđường thì phải