Chương 3
*Khâu Tiểu Ngọc
01
Tôi là Khâu Tiểu Ngọc, là một phóng viên điều tra.
Tháng 5 năm 2018, tôi phát hiện lô vắc xin viêm gan B sơ sinh của công ty dược phẩm Detrick không đạt tiêu chuẩn. Nó có độc tính lên tim cực kỳ cao, dẫn đến tỷ lệ phản ứng bất lợi cũng như t.ử v.o.n.g trong việc tiêm vắc-xin là rất cao.
Hơn hai trăm phần trăm!
Mà lô vắc xin này vẫn đang tiếp tục được sản xuất, vận chuyển và tiêm chủng.
Nhiều người đã biết chuyện này trước cả tôi.
Nhưng không một ai đưa tin về chuyện này cả.
Tại sao? Bởi vì Detrick là một công ty niêm yết thị trường chứng khoán Mỹ, với giá trị thị trường lên tới hàng chục tỷ.
Trong giới phóng viên có một câu: Tranh chấp giữa hàng xóm với nhau, thì phải điều tra đến cùng, ô dù của tư bản, thì chớ nên đụng vào.
Nhưng mà, trong mắt tôi không chứa nổi một hạt cát.
Những chuyện ghê tởm, bất luận là lớn hay nhỏ, tôi mà nhìn thấy, đều không thể bỏ qua.
Ngày 14 tháng 7 năm 2018, trong một buổi họp báo ra mắt thuốc mới điều trị bệnh mãn tính của công ty dược phẩm Detrick. Cao Lỗi, giám đốc marketing của ngành dược phẩm, cũng là đàn anh đồng môn của bạn trai tôi, nhất quyết muốn tôi phải tham gia.
Tôi biết, dược phẩm Detrick đã biết tôi đang điều tra những gì, muốn lôi kéo làm quen.
Tại buổi họp báo, tôi không hỏi bất kỳ một câu hỏi sắc bén nào.
Không phải là tôi đang nể mặt họ, mà là vì tôi đang chờ báo cáo.
Báo cáo kiểm nghiệm dược phẩm có thẩm quyền của nhóm Giáo sư Tôn đến từ Đại học Y Dược Trung Quốc, báo cáo này sẽ chứng minh rằng vắc xin này đang gi.ết n.gười.
Gi.ế.t c.hế.t trẻ sơ sinh.
Nhưng báo cáo đã bị tới muộn.
Tại bữa tiệc rượu sau buổi họp báo, tôi không thể chịu đựng được nữa, muốn đến thẳng phòng thí nghiệm của giáo sư Tôn.
Nhưng Cao Lỗi và một nhóm đại diện y tế dưới quyền, mỗi người cầm một ly rượu, muốn "trò chuyện chuyện gia đình" với tôi.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải gọi cho bạn trai của mình là Lý Đồng để tìm kiếm sự che chở.
"Anh yêu à, lát nữa anh nói dối giúp em nhé..."
Cũng vào lúc đó, một cuộc gọi khác đến.
Đó là giáo sư Tôn.
"Này, anh đợi một chút nhé, em nghe điện thoại cái đã."
Tôi cúp điện thoại của Lý Đồng, quay sang nghe cuộc gọi của giáo sư Tôn.
"Cô Khâu, cô đã điều tra đúng, dược phẩm Detrick... đang âm mưu kiếm ti.ề.n hại người."
"Giáo sư Tôn, ngài đang ở đâu, tôi lập tức tới đó."
"Nhanh lên. Chuyện này lớn quá, đừng nói với ai cả."
Tôi lại gọi lại cho Lý Đồng, viện cớ của anh ấy để trốn khỏi buổi tiệc rượu, rồi lập tức lái xe đến chỗ ở của giáo sư Tôn.
Hôm đó trời mưa rất to, sấm sét nổ đùng đùng, mãi mà chẳng ngừng.
Lái xe đến đoạn đường Thanh Hà, đột nhiên một tia chớp giáng xuống, trực tiếp bổ thẳng vào một cái cây ở gần tôi...
Tôi chợt có dự cảm chẳng lành.
Lúc này mới nhớ ra, khi tôi cúp điện thoại của bạn trai, hình như tôi đã nghe thấy anh ấy lớn tiếng nói với tôi rằng: "Đường Thanh Hà và đường Văn Thạc gì gì đó."
Nhưng lúc đó điện thoại đã cách xa tai rồi, tôi căn bản không thể nghe rõ.
Đường Thanh Hà, đường Văn Thạc...
Xe vẫn đi về phía trước, đến một ngã tư, đèn xanh đã bắt đầu nhấp nháy.
Tôi đang vội, lập tức đạp chân ga, nhưng đột nhiên nhìn thấy biển báo trên đường ghi: "Đường Văn Thạc".
Đây có phải là ngã tư đường Thanh Hà và đường Văn Thạc không?
"...Ở ngã tư... tai nạn xe hơi!"
Tôi chợt nhớ đến vài âm cuối của cuộc điện thoại đó, theo bản năng đạp phanh gấp.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải lớn lao qua xe tôi.
Nó gần đến mức trực tiếp làm vỡ vỏ xe, cọ ra cả tia lửa.
Xe tải dừng cách đó không xa, tài xế thò đầu ra ngoài liếc tôi một cái.
Trong ánh mắt đó, không hề có ý xin lỗi hay là sợ hãi.
Mà thay vào đó, là đầy sự xấu xa.
02
Sau khi chiếc xe tải đó chạy đi, tôi bình tĩnh lại, lúc này tôi mới chợt nhớ đến cuộc điện thoại của chồng.
Lẽ nào anh ấy, biết được tôi sẽ bị đụng xe sao?
Nhưng tôi không còn thời gian để nghĩ chi tiết hơn nữa, thời gian cấp bách, vì vậy tôi lại đạp ga phóng tới biệt thự của giáo sư Tôn.
Khi đến cửa nhà của ông ấy, cơn giông càng trở nên lớn hơn.
Bấm chuông cửa, cửa mở.
Giáo sư Tôn mời tôi ngồi ở trong phòng khách, chờ ủ một tách trà.
"Phóng viên Khâu, cô ngồi đợi ở đây đi, tôi xuống dưới lầu sao chép báo cáo chi tiết cho cô."
"Báo cáo vẫn còn chưa chuẩn bị xong ư?"
Tôi có hơi khó hiểu, lúc nói chuyện qua điện thoại, rõ ràng ông ấy đang rất vội.
"Phòng thí nghiệm ở nước ngoài, đường truyền có hơi phiền phức một chút..."
Ông ấy mỉm cười xin lỗi rồi chậm rãi bước xuống tầng hầm.
Tôi nhấp một ngụm trà, cuối cùng cũng thôi lo lắng.
Lúc này tôi mới nhớ tới chuyện gọi lại cho Lý Đồng.
Nhưng ngay khi cuộc gọi được kết nối, anh ấy đã vội vàng hỏi tôi: "Không sao rồi có đúng không! Em đã thoát khỏi vụ tai nạn xe hơi rồi có đúng không?"
Tôi bị câu hỏi của anh ấy làm cho ngây người.
03
"Mau nói gì đi Tiểu Ngọc! Em đã thoát khỏi vụ tai nạn xe hơi rồi sao!"
"Sao anh lại biết? Lý Đồng, sao anh lại biết, là sẽ xảy ra tai nạn?"
"Không sao là tốt rồi! Tiểu Ngọc. Em nói cho anh biết trước đã, bây giờ em đang ở đâu, em đang làm gì?"
Giọng anh vẫn còn lo lắng.
"Anh… Anh đột nhiên hỏi chuyện này để làm cái gì?"
"Có người muốn gi.ế.t em, Tiểu Ngọc, có người muốn gi.ế.t em!"
Tôi khựng lại, suy nghĩ theo bản năng, không nên lôi anh ấy vào chuyện này!
“Ha ha ha, sao có thể…” Tôi cố nặn ra một nụ cười.
“Khâu Tiểu Ngọc, em đừng giấu anh nữa!” Giọng điệu của anh ấy đột nhiên trở nên rất nặng nề.
"Anh gọi cả họ cả tên của người ta đấy à..."
“Đừng giả vờ nữa,” Anh ấy ngắt lời tôi, “Mấy năm nay, em đã diễn rất tốt vai diễn cô bạn gái ngọt ngào rồi, nhưng anh vẫn luôn biết, ở bên ngoài, em làm việc vô cùng nguy hiểm.”
Sao anh ấy lại nói ra những lời như thế?
"Khâu Tiểu Ngọc, chuyện mà anh sắp nói đây vô cùng quan trọng, em nghe cho kỹ này. Em... em sẽ bị bọn cướp tấn công, và c.hế.t vào khoảng 19 giờ 10 phút."
"Hả?"
"Chi tiết thế nào thì anh không biết, nhưng, đây là những gì được viết trên báo cáo khám nghiệm tử thi của em."
"Lý Đồng, anh đang nói cái gì..."
"Anh đang nói, em sắp c.h.ết, rất nhanh thôi em sẽ ch.ết. Bởi vì đây là cuộc gọi xuyên không gian thời gian!" Tốc độ nói của anh ấy cực nhanh, nhưng mỗi một từ một chữ đều vô cùng nghiêm túc, tôi ở tương lai! "Em đang ở năm 2018, nhưng em đang nói chuyện với anh của năm 2022, em có hiểu không, anh đến từ tương lai! Trong thời gian và không gian này của anh..."
Tới lúc này, anh ấy đột nhiên dừng lại một chút.
"Lý Đồng, anh nói đi, em đang nghe."
"Trong thời gian và không gian này của anh, em đã ch.ế.t tròn bốn năm rồi."
Im lặng.
“Cầu xin em…” Anh nói tiếp, đã thành nức nở, “Tiểu Ngọc, cầu xin em, hãy tin anh.”
Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại, phát hiện ra bây giờ đã qua 19 giờ.
Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, sấm sét càng lúc càng lớn.
Tôi nghĩ lại tất cả mọi chuyện, đột nhiên, tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Tôi lấy tay che miệng và ống nghe, dùng âm thanh cực kỳ nỏ để nói,
"Lý Đồng, nói như vậy là… Em đã bị mắc bẫy rồi."
04
Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ đi đến cầu thang xuống tầng hầm, ngồi xổm xuống, cố gắng theo dõi tung tích của giáo sư Tôn thông qua góc nhỏ giữa cầu thang và trần của tầng hầm.
Nhưng qua khe hở, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mưa màu đen đang đứng phía sau giáo sư Tôn.
Hắn ta dùng một tay bịt miệng giáo sư Tôn, tay kia cầm dao đâm vào lưng của giáo sư.
Giáo sư Tôn đang vật lộn.
Và tất cả những tiếng động, đều bị cơn giông dữ dội ngoài cửa sổ nhấn chìm.
Tôi nghiến chặt răng, cố ngăn mình không hét lên.
Lý Đồng không lừa tôi.
Tôi sẽ chết ở nơi này, tôi thực sự sẽ chết ở đây!
Tôi đứng dậy, bước ra khỏi cầu thang, thở hổn hển trong im lặng.
Nước mắt tôi bất giác trào ra, tôi vội lấy tay lau đi.
Tôi biết, bây giờ không phải là lúc để khóc.
"Lý Đồng…"
Tôi khẽ gọi một tiếng, đồng thời lui từng bước nhỏ vào phòng khách, cố gắng hết sức trấn an bản thân, để cơ thể không run rẩy quá dữ dội.
"Lý Đồng, giáo sư Tôn... bị gi.ế.t rồi..."
"Anh biết rồi," anh thở dài, "Thì ra, em đã đến nhà giáo sư Tôn đó rồi."
"Đúng."
"Em đang ở vị trí nào."
"Phòng khách…"
"Hung thủ đang ở đâu."
“Tầng hầm…”
"Tốt lắm, em ở chỗ đó tương đối an toàn."
"Cái... cái gì?"
“Theo như báo cáo, em đã c.h.ết trong tiểu khu của biệt thự, ở ngoài trời.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy an tâm, “Cho nên, mặc dù rất vô lý… nhưng anh nghĩ em cứ ở trong biệt thự này sẽ dễ dàng sống sót hơn.”
"Ý của anh là, em không được chạy trốn?"
"Tin anh đi, đừng chạy."
Tôi hít sâu một hơi, tựa hồ đã bình tĩnh được phân nửa, "Anh nói đi, em phải làm như thế nào."
Đột nhiên, tất cả đèn trong nhà vụt tắt.
Người đàn ông đó, đã tắt cầu d.a.o!
"Cô gái, cô đang ở đâu!?"
Một tiếng hét chói tai phát ra từ dưới tầng hầm.
05
"Bây giờ em chạy ngay ra cửa, mở cửa lầu một, sau đó cởi giày ra..."
Ngay khi cánh cửa được mở ra, tiếng gió và tiếng mưa lớn hơn gấp nhiều lần, tiếng chân trần của tôi lập tức biến mất.
Tôi ý thức được rằng, làm như vậy sẽ khiến tên hung thủ tưởng rằng tôi đã trốn thoát khỏi biệt thự.
"...Sau đó quay lại, đi lên phòng ngủ chính ở tầng hai nhanh nhất có thể, tới nơi thì hãy nói cho anh biết!"
Chân tôi không ngừng chuyển động, lập tức quay lại, nhưng tôi vừa bước lên cầu thang thì tên du côn mặc đồ đen đã đi từ cầu thang tầng hầm đi lên.
Tôi lập tức cuộn mình vào trong góc, không dám cử động.
Mà khi hắn bước lên sàn nhà của phòng khách, đầu tiên là hắn nhìn ra cổng biệt thự, đưa tôi vào điểm mù của tầm nhìn.
Hắn cứ như vậy, đứng ở đó.
Thời điểm đó, tôi chỉ trốn cách lưng hắn chưa đầy hai mét.
Tôi bịt miệng, dán chặt màn hình điện thoại vào quần áo, không dám để lộ ra chút ánh sáng nào, lén vặn âm lượng điện thoại xuống thấp hết cỡ.
Còn hắn thì cầm con d.a.o, liếc sang trái rồi lại nhìn sang phải.
Vào lúc đó, tôi biết rất rõ ràng rằng, tầm nhìn ở khóe mắt của hắn đã quét được tôi rồi, nhưng do biệt thự quá tối, còn nơi tôi trốn gần như là một màu đen tuyền.
Sau ba hai giây cảm giác cực dài ấy, cuối cùng hắn cũng bước nhanh về phía cổng, lao vào màn mưa.
Nhưng tôi không dám dừng lại, lập tức chạy đến phòng ngủ chính bên trái của lầu hai.
"Lý Đồng, em tới nơi rồi."
Nói xong, tôi thở hắt một cái, lúc này mới nhận ra người mình đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
"Được rồi, bây giờ em đi tới tủ đầu giường, bên trong có một hộp thuốc, hộp thuốc ngăn thứ hai còn có một ít ống tiêm 20ml còn chưa mở."
“Tìm được rồi,” Tôi làm theo lời anh nói, cầm ống tiêm trong tay, “Có rất nhiều ống thuốc, rút cái nào đây?”
"Bơm 20ml vào không khí."
Tôi sững người một lúc, rồi nói, được.
"Sau đó, em vặn vòi hoa sen trong phòng tắm của phòng ngủ chính. Khi tên côn đồ đó quay lại biệt thự để tìm kiếm, hắn sẽ hiểu rằng em đang cố tình dẫn hắn đi lục soát phòng ngủ này, vì vậy sự chú ý của hắn có lẽ sẽ tập trung vào một căn phòng khác của tầng hai. Còn em…". Truyệ? hay? Tì? ?gay tra?g chí?h -- trù?tr uyệ?.Ⅴ? --
"Em phải đi lên vài bậc cầu thang nữa, nấp sau tay vịn cầu thang, chờ tới khi hắn đi đến chiếu nghỉ của tầng hai thì trực tiếp chọc thẳng vào động mạch cảnh của hắn, bơm toàn bộ không khí trong kim tiêm vào."
01
Tôi là Khâu Tiểu Ngọc, là một phóng viên điều tra.
Tháng 5 năm 2018, tôi phát hiện lô vắc xin viêm gan B sơ sinh của công ty dược phẩm Detrick không đạt tiêu chuẩn. Nó có độc tính lên tim cực kỳ cao, dẫn đến tỷ lệ phản ứng bất lợi cũng như t.ử v.o.n.g trong việc tiêm vắc-xin là rất cao.
Hơn hai trăm phần trăm!
Mà lô vắc xin này vẫn đang tiếp tục được sản xuất, vận chuyển và tiêm chủng.
Nhiều người đã biết chuyện này trước cả tôi.
Nhưng không một ai đưa tin về chuyện này cả.
Tại sao? Bởi vì Detrick là một công ty niêm yết thị trường chứng khoán Mỹ, với giá trị thị trường lên tới hàng chục tỷ.
Trong giới phóng viên có một câu: Tranh chấp giữa hàng xóm với nhau, thì phải điều tra đến cùng, ô dù của tư bản, thì chớ nên đụng vào.
Nhưng mà, trong mắt tôi không chứa nổi một hạt cát.
Những chuyện ghê tởm, bất luận là lớn hay nhỏ, tôi mà nhìn thấy, đều không thể bỏ qua.
Ngày 14 tháng 7 năm 2018, trong một buổi họp báo ra mắt thuốc mới điều trị bệnh mãn tính của công ty dược phẩm Detrick. Cao Lỗi, giám đốc marketing của ngành dược phẩm, cũng là đàn anh đồng môn của bạn trai tôi, nhất quyết muốn tôi phải tham gia.
Tôi biết, dược phẩm Detrick đã biết tôi đang điều tra những gì, muốn lôi kéo làm quen.
Tại buổi họp báo, tôi không hỏi bất kỳ một câu hỏi sắc bén nào.
Không phải là tôi đang nể mặt họ, mà là vì tôi đang chờ báo cáo.
Báo cáo kiểm nghiệm dược phẩm có thẩm quyền của nhóm Giáo sư Tôn đến từ Đại học Y Dược Trung Quốc, báo cáo này sẽ chứng minh rằng vắc xin này đang gi.ết n.gười.
Gi.ế.t c.hế.t trẻ sơ sinh.
Nhưng báo cáo đã bị tới muộn.
Tại bữa tiệc rượu sau buổi họp báo, tôi không thể chịu đựng được nữa, muốn đến thẳng phòng thí nghiệm của giáo sư Tôn.
Nhưng Cao Lỗi và một nhóm đại diện y tế dưới quyền, mỗi người cầm một ly rượu, muốn "trò chuyện chuyện gia đình" với tôi.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải gọi cho bạn trai của mình là Lý Đồng để tìm kiếm sự che chở.
"Anh yêu à, lát nữa anh nói dối giúp em nhé..."
Cũng vào lúc đó, một cuộc gọi khác đến.
Đó là giáo sư Tôn.
"Này, anh đợi một chút nhé, em nghe điện thoại cái đã."
Tôi cúp điện thoại của Lý Đồng, quay sang nghe cuộc gọi của giáo sư Tôn.
"Cô Khâu, cô đã điều tra đúng, dược phẩm Detrick... đang âm mưu kiếm ti.ề.n hại người."
"Giáo sư Tôn, ngài đang ở đâu, tôi lập tức tới đó."
"Nhanh lên. Chuyện này lớn quá, đừng nói với ai cả."
Tôi lại gọi lại cho Lý Đồng, viện cớ của anh ấy để trốn khỏi buổi tiệc rượu, rồi lập tức lái xe đến chỗ ở của giáo sư Tôn.
Hôm đó trời mưa rất to, sấm sét nổ đùng đùng, mãi mà chẳng ngừng.
Lái xe đến đoạn đường Thanh Hà, đột nhiên một tia chớp giáng xuống, trực tiếp bổ thẳng vào một cái cây ở gần tôi...
Tôi chợt có dự cảm chẳng lành.
Lúc này mới nhớ ra, khi tôi cúp điện thoại của bạn trai, hình như tôi đã nghe thấy anh ấy lớn tiếng nói với tôi rằng: "Đường Thanh Hà và đường Văn Thạc gì gì đó."
Nhưng lúc đó điện thoại đã cách xa tai rồi, tôi căn bản không thể nghe rõ.
Đường Thanh Hà, đường Văn Thạc...
Xe vẫn đi về phía trước, đến một ngã tư, đèn xanh đã bắt đầu nhấp nháy.
Tôi đang vội, lập tức đạp chân ga, nhưng đột nhiên nhìn thấy biển báo trên đường ghi: "Đường Văn Thạc".
Đây có phải là ngã tư đường Thanh Hà và đường Văn Thạc không?
"...Ở ngã tư... tai nạn xe hơi!"
Tôi chợt nhớ đến vài âm cuối của cuộc điện thoại đó, theo bản năng đạp phanh gấp.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải lớn lao qua xe tôi.
Nó gần đến mức trực tiếp làm vỡ vỏ xe, cọ ra cả tia lửa.
Xe tải dừng cách đó không xa, tài xế thò đầu ra ngoài liếc tôi một cái.
Trong ánh mắt đó, không hề có ý xin lỗi hay là sợ hãi.
Mà thay vào đó, là đầy sự xấu xa.
02
Sau khi chiếc xe tải đó chạy đi, tôi bình tĩnh lại, lúc này tôi mới chợt nhớ đến cuộc điện thoại của chồng.
Lẽ nào anh ấy, biết được tôi sẽ bị đụng xe sao?
Nhưng tôi không còn thời gian để nghĩ chi tiết hơn nữa, thời gian cấp bách, vì vậy tôi lại đạp ga phóng tới biệt thự của giáo sư Tôn.
Khi đến cửa nhà của ông ấy, cơn giông càng trở nên lớn hơn.
Bấm chuông cửa, cửa mở.
Giáo sư Tôn mời tôi ngồi ở trong phòng khách, chờ ủ một tách trà.
"Phóng viên Khâu, cô ngồi đợi ở đây đi, tôi xuống dưới lầu sao chép báo cáo chi tiết cho cô."
"Báo cáo vẫn còn chưa chuẩn bị xong ư?"
Tôi có hơi khó hiểu, lúc nói chuyện qua điện thoại, rõ ràng ông ấy đang rất vội.
"Phòng thí nghiệm ở nước ngoài, đường truyền có hơi phiền phức một chút..."
Ông ấy mỉm cười xin lỗi rồi chậm rãi bước xuống tầng hầm.
Tôi nhấp một ngụm trà, cuối cùng cũng thôi lo lắng.
Lúc này tôi mới nhớ tới chuyện gọi lại cho Lý Đồng.
Nhưng ngay khi cuộc gọi được kết nối, anh ấy đã vội vàng hỏi tôi: "Không sao rồi có đúng không! Em đã thoát khỏi vụ tai nạn xe hơi rồi có đúng không?"
Tôi bị câu hỏi của anh ấy làm cho ngây người.
03
"Mau nói gì đi Tiểu Ngọc! Em đã thoát khỏi vụ tai nạn xe hơi rồi sao!"
"Sao anh lại biết? Lý Đồng, sao anh lại biết, là sẽ xảy ra tai nạn?"
"Không sao là tốt rồi! Tiểu Ngọc. Em nói cho anh biết trước đã, bây giờ em đang ở đâu, em đang làm gì?"
Giọng anh vẫn còn lo lắng.
"Anh… Anh đột nhiên hỏi chuyện này để làm cái gì?"
"Có người muốn gi.ế.t em, Tiểu Ngọc, có người muốn gi.ế.t em!"
Tôi khựng lại, suy nghĩ theo bản năng, không nên lôi anh ấy vào chuyện này!
“Ha ha ha, sao có thể…” Tôi cố nặn ra một nụ cười.
“Khâu Tiểu Ngọc, em đừng giấu anh nữa!” Giọng điệu của anh ấy đột nhiên trở nên rất nặng nề.
"Anh gọi cả họ cả tên của người ta đấy à..."
“Đừng giả vờ nữa,” Anh ấy ngắt lời tôi, “Mấy năm nay, em đã diễn rất tốt vai diễn cô bạn gái ngọt ngào rồi, nhưng anh vẫn luôn biết, ở bên ngoài, em làm việc vô cùng nguy hiểm.”
Sao anh ấy lại nói ra những lời như thế?
"Khâu Tiểu Ngọc, chuyện mà anh sắp nói đây vô cùng quan trọng, em nghe cho kỹ này. Em... em sẽ bị bọn cướp tấn công, và c.hế.t vào khoảng 19 giờ 10 phút."
"Hả?"
"Chi tiết thế nào thì anh không biết, nhưng, đây là những gì được viết trên báo cáo khám nghiệm tử thi của em."
"Lý Đồng, anh đang nói cái gì..."
"Anh đang nói, em sắp c.h.ết, rất nhanh thôi em sẽ ch.ết. Bởi vì đây là cuộc gọi xuyên không gian thời gian!" Tốc độ nói của anh ấy cực nhanh, nhưng mỗi một từ một chữ đều vô cùng nghiêm túc, tôi ở tương lai! "Em đang ở năm 2018, nhưng em đang nói chuyện với anh của năm 2022, em có hiểu không, anh đến từ tương lai! Trong thời gian và không gian này của anh..."
Tới lúc này, anh ấy đột nhiên dừng lại một chút.
"Lý Đồng, anh nói đi, em đang nghe."
"Trong thời gian và không gian này của anh, em đã ch.ế.t tròn bốn năm rồi."
Im lặng.
“Cầu xin em…” Anh nói tiếp, đã thành nức nở, “Tiểu Ngọc, cầu xin em, hãy tin anh.”
Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại, phát hiện ra bây giờ đã qua 19 giờ.
Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, sấm sét càng lúc càng lớn.
Tôi nghĩ lại tất cả mọi chuyện, đột nhiên, tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Tôi lấy tay che miệng và ống nghe, dùng âm thanh cực kỳ nỏ để nói,
"Lý Đồng, nói như vậy là… Em đã bị mắc bẫy rồi."
04
Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ đi đến cầu thang xuống tầng hầm, ngồi xổm xuống, cố gắng theo dõi tung tích của giáo sư Tôn thông qua góc nhỏ giữa cầu thang và trần của tầng hầm.
Nhưng qua khe hở, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mưa màu đen đang đứng phía sau giáo sư Tôn.
Hắn ta dùng một tay bịt miệng giáo sư Tôn, tay kia cầm dao đâm vào lưng của giáo sư.
Giáo sư Tôn đang vật lộn.
Và tất cả những tiếng động, đều bị cơn giông dữ dội ngoài cửa sổ nhấn chìm.
Tôi nghiến chặt răng, cố ngăn mình không hét lên.
Lý Đồng không lừa tôi.
Tôi sẽ chết ở nơi này, tôi thực sự sẽ chết ở đây!
Tôi đứng dậy, bước ra khỏi cầu thang, thở hổn hển trong im lặng.
Nước mắt tôi bất giác trào ra, tôi vội lấy tay lau đi.
Tôi biết, bây giờ không phải là lúc để khóc.
"Lý Đồng…"
Tôi khẽ gọi một tiếng, đồng thời lui từng bước nhỏ vào phòng khách, cố gắng hết sức trấn an bản thân, để cơ thể không run rẩy quá dữ dội.
"Lý Đồng, giáo sư Tôn... bị gi.ế.t rồi..."
"Anh biết rồi," anh thở dài, "Thì ra, em đã đến nhà giáo sư Tôn đó rồi."
"Đúng."
"Em đang ở vị trí nào."
"Phòng khách…"
"Hung thủ đang ở đâu."
“Tầng hầm…”
"Tốt lắm, em ở chỗ đó tương đối an toàn."
"Cái... cái gì?"
“Theo như báo cáo, em đã c.h.ết trong tiểu khu của biệt thự, ở ngoài trời.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy an tâm, “Cho nên, mặc dù rất vô lý… nhưng anh nghĩ em cứ ở trong biệt thự này sẽ dễ dàng sống sót hơn.”
"Ý của anh là, em không được chạy trốn?"
"Tin anh đi, đừng chạy."
Tôi hít sâu một hơi, tựa hồ đã bình tĩnh được phân nửa, "Anh nói đi, em phải làm như thế nào."
Đột nhiên, tất cả đèn trong nhà vụt tắt.
Người đàn ông đó, đã tắt cầu d.a.o!
"Cô gái, cô đang ở đâu!?"
Một tiếng hét chói tai phát ra từ dưới tầng hầm.
05
"Bây giờ em chạy ngay ra cửa, mở cửa lầu một, sau đó cởi giày ra..."
Ngay khi cánh cửa được mở ra, tiếng gió và tiếng mưa lớn hơn gấp nhiều lần, tiếng chân trần của tôi lập tức biến mất.
Tôi ý thức được rằng, làm như vậy sẽ khiến tên hung thủ tưởng rằng tôi đã trốn thoát khỏi biệt thự.
"...Sau đó quay lại, đi lên phòng ngủ chính ở tầng hai nhanh nhất có thể, tới nơi thì hãy nói cho anh biết!"
Chân tôi không ngừng chuyển động, lập tức quay lại, nhưng tôi vừa bước lên cầu thang thì tên du côn mặc đồ đen đã đi từ cầu thang tầng hầm đi lên.
Tôi lập tức cuộn mình vào trong góc, không dám cử động.
Mà khi hắn bước lên sàn nhà của phòng khách, đầu tiên là hắn nhìn ra cổng biệt thự, đưa tôi vào điểm mù của tầm nhìn.
Hắn cứ như vậy, đứng ở đó.
Thời điểm đó, tôi chỉ trốn cách lưng hắn chưa đầy hai mét.
Tôi bịt miệng, dán chặt màn hình điện thoại vào quần áo, không dám để lộ ra chút ánh sáng nào, lén vặn âm lượng điện thoại xuống thấp hết cỡ.
Còn hắn thì cầm con d.a.o, liếc sang trái rồi lại nhìn sang phải.
Vào lúc đó, tôi biết rất rõ ràng rằng, tầm nhìn ở khóe mắt của hắn đã quét được tôi rồi, nhưng do biệt thự quá tối, còn nơi tôi trốn gần như là một màu đen tuyền.
Sau ba hai giây cảm giác cực dài ấy, cuối cùng hắn cũng bước nhanh về phía cổng, lao vào màn mưa.
Nhưng tôi không dám dừng lại, lập tức chạy đến phòng ngủ chính bên trái của lầu hai.
"Lý Đồng, em tới nơi rồi."
Nói xong, tôi thở hắt một cái, lúc này mới nhận ra người mình đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
"Được rồi, bây giờ em đi tới tủ đầu giường, bên trong có một hộp thuốc, hộp thuốc ngăn thứ hai còn có một ít ống tiêm 20ml còn chưa mở."
“Tìm được rồi,” Tôi làm theo lời anh nói, cầm ống tiêm trong tay, “Có rất nhiều ống thuốc, rút cái nào đây?”
"Bơm 20ml vào không khí."
Tôi sững người một lúc, rồi nói, được.
"Sau đó, em vặn vòi hoa sen trong phòng tắm của phòng ngủ chính. Khi tên côn đồ đó quay lại biệt thự để tìm kiếm, hắn sẽ hiểu rằng em đang cố tình dẫn hắn đi lục soát phòng ngủ này, vì vậy sự chú ý của hắn có lẽ sẽ tập trung vào một căn phòng khác của tầng hai. Còn em…". Truyệ? hay? Tì? ?gay tra?g chí?h -- trù?tr uyệ?.Ⅴ? --
"Em phải đi lên vài bậc cầu thang nữa, nấp sau tay vịn cầu thang, chờ tới khi hắn đi đến chiếu nghỉ của tầng hai thì trực tiếp chọc thẳng vào động mạch cảnh của hắn, bơm toàn bộ không khí trong kim tiêm vào."