Chương 4: Phóng túng
Lý Uyên chẳng hề muốn tiếp xúc với người đàn ông lạ mặt lại nguy hiểm này, cô rời đi.
Nhưng sao hắn có thể dễ dàng buông bỏ con mồi ngon lành này được?
Hắn nhanh chóng đi theo bên cạnh, miệng không ngừng luyên thuyên:
“ Trông cô … hình như có tâm sự”.
Cô không trả lời, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá là dai dẳng đi, hệt như những tên bệnh hoạn đeo bám theo con gái nhà lành.
“ Nếu có thể thì tâm sự với tôi sẽ giúp cô bớt ưu phiền”.
“ Tôi có như thế nào thì cũng là việc của tôi, không cần anh quan tâm” - Lý Uyên nhanh chóng lên tiếng.
“ Nói ra, biết đâu tôi có thể giúp được cô thì sao?”.
Lý Uyên bật cười trước lời mà hắn nói, cô dừng bước chân, xoay người nhìn thẳng vào gã đàn ông biến thái này. Một giọng điệu châm chọc lại chua chát vang lên:
“ Gia đình ép tôi phải gả cho một lão già đáng tuổi cha, anh có cách giúp tôi huỷ hôn?”.
Hắn không ngờ cô sẽ thẳng thắng mà đáp lời, nhìn gương mặt mang vẻ khinh ghét cùng đau lòng của cô khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn.
Lý Uyên mà biết được suy nghĩ của tên đàn ông này, chắc sẽ tặng cho hắn một bạt tai kèm thêm câu chửi:
/ Biến thái chết tiệt/.
Hắn rất nhanh đã vào chủ đề:
“ Cô cảm thấy tôi như thế nào?”.
Gì đây? Đột nhiên lại hỏi cô như thế?
Chẳng hề khớp với câu trả lời của cô chút nào, hắn có hiểu cô đang nói gì không vậy?
Khoan đã, tại sao nhìn hắn có chút quen mắt?
Nhưng mà, trong số đối tác làm ăn với gia đình cô hình như không có hắn.
Kỳ lạ, nếu như không phải đối tác thì tại sao trông hắn lại quen mắt thế kia?
Lý Uyên nhớ rõ từng người đã hợp tác với gia đình mình, chẳng có lý do nào cô lại không nhận ra hắn.
Nếu không phải hắn làm ăn với nhà cô thì hắn là ai?
Lý Uyên quét mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi thản nhiên nói:
“ Trông cũng rất ổn”.
Đối phương chỉ cười, dường như hắn rất tự tin vào vóc dáng cùng với gương mặt của bản thân.
Áo thun cổ tròn cùng quần tây, áo vest khoác bên ngoài. Tuy đơn giản nhưng khí chất của hắn đúng là không hề tầm thường.
“ Tôi không thể giúp cô huỷ hôn, nhưng mà ~”.
Chẳng hiểu tại sao khi nghe đến đây, cô lại cảm thấy giọng điệu của người đàn ông vô cùng cợt nhả, pha chút nguy hiểm và bông đùa.
Hắn quan sát nét mặt của cô, nói thêm:
“ Tôi có thể giúp cô trải qua một đêm nóng bỏng”.
Lý Uyên cười khinh:
“ Anh đúng là thẳng thắng”.
Hắn đương nhiên nghe được hàm ý mỉa mai trong câu nói của cô, nhưng vẫn vui vẻ cười rồi đáp:
“ Thẳng thắng là một điều tốt mà, hơn nữa đứng trước mặt người xinh đẹp như cô khiến cho tôi không tài nào nói dối được”.
Lý Uyển chỉ cười, nét u buồn trên gương mặt vẫn còn đó.
Ha, dù là bây giờ hay sau này thì tương lai cũng vô cùng mờ mịt, chi bằng cô buông thả một lần.
Sau này dù có gả cho lão già họ Hứa hay Lục Nghiên Dương, thì cũng có được một kỷ niệm đẹp.
Lý Uyên cười, trong người có men lại thêm tâm trạng nặng nề chỉ muốn buông bỏ hết tất cả khiến cho cô nhắm mắt làm bừa.
“ Được thôi, vậy thì đêm nay hãy làm gì đó để khiến tôi hài lòng đi”.
Người đàn ông nhếch mép, không đời nào hắn bỏ qua một miếng mồi ngon như cô.
Dù là thân hình hay tính cách cũng đều khơi gợi lên hứng thú của hắn.
Với gương mặt sáng lán cùng với thân hình nam tính, nói hăn không phải hình mẫu của cô chỉ là nói dối. Nhưng cô vẫn cảm thấy hắn rất quen mắt, thực sự không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cái gã đàn ông cư xử hệt như trai bao này chắc chắn có nhiều kinh nghiệm, sẽ không để cho một tay mơ như cô thất vọng.
Cũng chính vì lầm tưởng hắn là trai bao, cho nên cô đã làm một việc không thể cứu vãn, khiến cho bản thân sớm đã chìm xuống địa ngục lại càng không còn tương lai.
Trong một căn phòng tổng thống, trước cửa có bố trí một người bảo vệ lực lưỡng đứng đó.
Nhận được cuộc gọi, anh ta nghe máy. Đầu dây bên kia giọng nói có phần gấp rút:
“ 15 phút nữa thiếu gia sẽ về phòng, hãy dọn dẹp cho sạch sẽ đi”.
“ Vâng”.
Anh bảo vệ dập máy, cùng lúc đó, một nhân viên phục vụ đầy theo chiếc xe đi đến, cô ta nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Tôi đến để dọn dẹp ạ”.
Anh bảo vệ kiểm tra một hồi liền cho cô ta vào, chỉ 10 phút sau thì căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng sao hắn có thể dễ dàng buông bỏ con mồi ngon lành này được?
Hắn nhanh chóng đi theo bên cạnh, miệng không ngừng luyên thuyên:
“ Trông cô … hình như có tâm sự”.
Cô không trả lời, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá là dai dẳng đi, hệt như những tên bệnh hoạn đeo bám theo con gái nhà lành.
“ Nếu có thể thì tâm sự với tôi sẽ giúp cô bớt ưu phiền”.
“ Tôi có như thế nào thì cũng là việc của tôi, không cần anh quan tâm” - Lý Uyên nhanh chóng lên tiếng.
“ Nói ra, biết đâu tôi có thể giúp được cô thì sao?”.
Lý Uyên bật cười trước lời mà hắn nói, cô dừng bước chân, xoay người nhìn thẳng vào gã đàn ông biến thái này. Một giọng điệu châm chọc lại chua chát vang lên:
“ Gia đình ép tôi phải gả cho một lão già đáng tuổi cha, anh có cách giúp tôi huỷ hôn?”.
Hắn không ngờ cô sẽ thẳng thắng mà đáp lời, nhìn gương mặt mang vẻ khinh ghét cùng đau lòng của cô khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn.
Lý Uyên mà biết được suy nghĩ của tên đàn ông này, chắc sẽ tặng cho hắn một bạt tai kèm thêm câu chửi:
/ Biến thái chết tiệt/.
Hắn rất nhanh đã vào chủ đề:
“ Cô cảm thấy tôi như thế nào?”.
Gì đây? Đột nhiên lại hỏi cô như thế?
Chẳng hề khớp với câu trả lời của cô chút nào, hắn có hiểu cô đang nói gì không vậy?
Khoan đã, tại sao nhìn hắn có chút quen mắt?
Nhưng mà, trong số đối tác làm ăn với gia đình cô hình như không có hắn.
Kỳ lạ, nếu như không phải đối tác thì tại sao trông hắn lại quen mắt thế kia?
Lý Uyên nhớ rõ từng người đã hợp tác với gia đình mình, chẳng có lý do nào cô lại không nhận ra hắn.
Nếu không phải hắn làm ăn với nhà cô thì hắn là ai?
Lý Uyên quét mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi thản nhiên nói:
“ Trông cũng rất ổn”.
Đối phương chỉ cười, dường như hắn rất tự tin vào vóc dáng cùng với gương mặt của bản thân.
Áo thun cổ tròn cùng quần tây, áo vest khoác bên ngoài. Tuy đơn giản nhưng khí chất của hắn đúng là không hề tầm thường.
“ Tôi không thể giúp cô huỷ hôn, nhưng mà ~”.
Chẳng hiểu tại sao khi nghe đến đây, cô lại cảm thấy giọng điệu của người đàn ông vô cùng cợt nhả, pha chút nguy hiểm và bông đùa.
Hắn quan sát nét mặt của cô, nói thêm:
“ Tôi có thể giúp cô trải qua một đêm nóng bỏng”.
Lý Uyên cười khinh:
“ Anh đúng là thẳng thắng”.
Hắn đương nhiên nghe được hàm ý mỉa mai trong câu nói của cô, nhưng vẫn vui vẻ cười rồi đáp:
“ Thẳng thắng là một điều tốt mà, hơn nữa đứng trước mặt người xinh đẹp như cô khiến cho tôi không tài nào nói dối được”.
Lý Uyển chỉ cười, nét u buồn trên gương mặt vẫn còn đó.
Ha, dù là bây giờ hay sau này thì tương lai cũng vô cùng mờ mịt, chi bằng cô buông thả một lần.
Sau này dù có gả cho lão già họ Hứa hay Lục Nghiên Dương, thì cũng có được một kỷ niệm đẹp.
Lý Uyên cười, trong người có men lại thêm tâm trạng nặng nề chỉ muốn buông bỏ hết tất cả khiến cho cô nhắm mắt làm bừa.
“ Được thôi, vậy thì đêm nay hãy làm gì đó để khiến tôi hài lòng đi”.
Người đàn ông nhếch mép, không đời nào hắn bỏ qua một miếng mồi ngon như cô.
Dù là thân hình hay tính cách cũng đều khơi gợi lên hứng thú của hắn.
Với gương mặt sáng lán cùng với thân hình nam tính, nói hăn không phải hình mẫu của cô chỉ là nói dối. Nhưng cô vẫn cảm thấy hắn rất quen mắt, thực sự không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cái gã đàn ông cư xử hệt như trai bao này chắc chắn có nhiều kinh nghiệm, sẽ không để cho một tay mơ như cô thất vọng.
Cũng chính vì lầm tưởng hắn là trai bao, cho nên cô đã làm một việc không thể cứu vãn, khiến cho bản thân sớm đã chìm xuống địa ngục lại càng không còn tương lai.
Trong một căn phòng tổng thống, trước cửa có bố trí một người bảo vệ lực lưỡng đứng đó.
Nhận được cuộc gọi, anh ta nghe máy. Đầu dây bên kia giọng nói có phần gấp rút:
“ 15 phút nữa thiếu gia sẽ về phòng, hãy dọn dẹp cho sạch sẽ đi”.
“ Vâng”.
Anh bảo vệ dập máy, cùng lúc đó, một nhân viên phục vụ đầy theo chiếc xe đi đến, cô ta nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Tôi đến để dọn dẹp ạ”.
Anh bảo vệ kiểm tra một hồi liền cho cô ta vào, chỉ 10 phút sau thì căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.