Chương 50: Ở lại
“ Lúc nãy em ngất, tình hình ở đó có chút rối rắm, đứa bé này đã nhanh chóng gọi điện báo cho chi. Em cũng đã mang thai 6 tháng rồi, trước kia suy nghĩ không chu đáo, suy đi nghĩ lại thì thấy vẫn nên có một người ở bên cạnh chăm sóc cho em”.
Lý Uyên nhìn cô gái trông còn nhỏ tuổi hơn mình, trầm tư.
Nếu đi theo Triệu Tử Anh hoặc Triệu Thần Hy thì đứa trẻ này mới được sung sướng. Cô chỉ là một người ngoài, chăm sóc cô thì có lợi ích gì đâu?
Triệu Tử Anh cũng không đợi cô có cơ hội từ chối, nhanh chóng lên tiếng:
“ Việc em cần làm bây giờ là chăm sóc cho đứa bé, nên đặt lên hàng đầu, đừng có suy nghĩ lung tung”.
Cô gái được gọi vào bẽn lẽn cúi đầu rồi căng thẳng lên tiếng:
“ Chào … chào tiểu thư, em là tiểu Dĩ ạ”.
“ Con bé này rất chăm chỉ và cẩn thận, ở bên em chị cũng yên tâm phần nào” - Triệu Tử Anh lên tiếng.
Nếu đã nói đến thế này thì Lý Uyên Từ chối sao được?
Hơn nữa, đúng là việc sinh hoạt ngày càng khó khăn hơn, phải ưu tiên cho đứa bé trong bụng.
“ Vậy thì sau này trông cậy vào em rồi”.
“ V … vâng ạ!” - tiểu Dĩ có chút lớn tiếng vì phấn khởi.
“ Suỵt” - Triệu Tử Anh nhắc nhở.
“ Ức” - cô bé che miệng lại.
Triệu Tử Anh nhìn cô gái nhỏ đang khẩn trương, mỉm cười rồi nói:
“ Được rồi, em ra ngoài trước đi”.
“ Vâng ạ”.
Trong căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người con gái.
Triệu Tử Anh nhìn cô, ánh mắt mang theo tia cảm thông:
“ Sau khi sinh con xong … em có dự định gì?”.
“…….” - Lý Uyên lặng im một lúc.
Không phải vì cô không biết bản thân sẽ làm gi, mà là vì biết quá rõ cho nên mới không thể nói.
“ Em … em sẽ rời khỏi thành phố này”.
Sau đó đến một nơi cách xa nhà họ Lý, bắt đầu cuộc sống mới.
“ Chắc em cũng rõ vì chuyện của em trai chị … và em, cho nên tình hình của công ty nhà họ Triệu bây giừo đang đứng trước đầu sóng ngọn gió?”.
Vì chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Lý Uyên, cho nên Triệu Tử Anh rất khó mở lời.
Cô gái nhỏ ngồi trên giường, im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“ Em … sau khi sinh xong … có muốn ở lại đây không?”.
Lý Uyên nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Anh, cô sợ bản thân nghe nhầm, cố ý hỏi lại:
“ Vâng?”.
Triệu Tử Anh không thẳng thừng mà lại giải thích đôi chút:
“ Cục diện này, chỉ có thể thông báo với bên ngoài em trai chị và em đã kết hôn, làm dịu tình hình. Nếu em đồng ý phối hợp … thì sau khi sinh có thể ở đây một thời gian”.
“ Có nghĩa là … khi công ty thoát khỏi giai đoạn này … thì có thể rời đi ạ?”.
“ Nếu không thì cô muốn sao?”.
Một giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn chen vào, Lý Uyên nhìn ra phía ngoài cửa, nhưng không quá 2 giây liền tiếp tục hỏi Triệu Tử Anh mà không thèm quan tâm đến người đàn ông bất lịch sự xông vào phòng mà không thèm gõ cửa thông báo trước một câu.
“……..” - Triệu Thần Hy.
Triệu Tử Anh liếc hắn, lẩm nhẩm khẩu hình:
“ Chị nói gì em đều không chịu nghe lọt tai có đúng không?”.
Lý Uyên nhìn Triệu Tử Anh đang ra hiệu cho hắn đừng có làm bậy, mỉm cười:
“ Em không sao đâu, chị không cần lo lắng. Nếu là chuyện lớn thì thẳng thắng với nhau để vấn đề nhanh được giải quyết sẽ tốt hơn cứ lo này sợ kia”.
Cô không trách hắn quá lỗ mãng, chỉ trách hắn không biết điều.
Nhưng không sao, vì như thế đỡ tốn thời gian.
“ Vậy chị định khi nào sẽ mở cuộc họp báo?” - Lý Uyên hỏi.
“ Ngày mai” - hắn không mặn mà lên tiếng.
“ Em đang mang thai nên không cần phải lo, Thần Hy sẽ chuẩn bị”.
“ Vâng” - cô đáp.
“ Em vẫn chưa ổn đâu, mau nghỉ ngơi đi”.
“ Chị …” - Lý Uyên thỏ thẻ.
“ Hửm?”.
“ Em có chuyện muốn nói riêng với anh ta” - Cô nói đến chữ ‘anh ta’ thì liền nhìn sang Triệu Thần Hy.
“….” - Triệu Tử Anh nghĩ ngợi, đứa em này tuy độc mồm độc miệng, tuỳ hứng làm càn, nhưng qua chuyện lúc hắn cho người đi gọi bác sĩ và bế Lý Uyên vào phòng thì cũng được xem là biết phân nặng nhẹ. Tuy như vậy, nhưng cô vẫn chưa an tâm lắm.
Đi ngang qua hắn, Triệu Tử Anh thì thầm:
“ Đừng có quên lời nhắc nhở của chị, em tốt nhất là nên im lặng. Dù bị mắng hay bị đánh cũng một mực chịu trận đi. Chị sẽ đứng bên ngoài, đừng có nghĩ muốn nói gì thì nói”.
“………..”.
Xong đời, như cá nằm trên thớt.
Hắn nghĩ thầm với gương mặt bất mãn.
Lý Uyên nhìn cô gái trông còn nhỏ tuổi hơn mình, trầm tư.
Nếu đi theo Triệu Tử Anh hoặc Triệu Thần Hy thì đứa trẻ này mới được sung sướng. Cô chỉ là một người ngoài, chăm sóc cô thì có lợi ích gì đâu?
Triệu Tử Anh cũng không đợi cô có cơ hội từ chối, nhanh chóng lên tiếng:
“ Việc em cần làm bây giờ là chăm sóc cho đứa bé, nên đặt lên hàng đầu, đừng có suy nghĩ lung tung”.
Cô gái được gọi vào bẽn lẽn cúi đầu rồi căng thẳng lên tiếng:
“ Chào … chào tiểu thư, em là tiểu Dĩ ạ”.
“ Con bé này rất chăm chỉ và cẩn thận, ở bên em chị cũng yên tâm phần nào” - Triệu Tử Anh lên tiếng.
Nếu đã nói đến thế này thì Lý Uyên Từ chối sao được?
Hơn nữa, đúng là việc sinh hoạt ngày càng khó khăn hơn, phải ưu tiên cho đứa bé trong bụng.
“ Vậy thì sau này trông cậy vào em rồi”.
“ V … vâng ạ!” - tiểu Dĩ có chút lớn tiếng vì phấn khởi.
“ Suỵt” - Triệu Tử Anh nhắc nhở.
“ Ức” - cô bé che miệng lại.
Triệu Tử Anh nhìn cô gái nhỏ đang khẩn trương, mỉm cười rồi nói:
“ Được rồi, em ra ngoài trước đi”.
“ Vâng ạ”.
Trong căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người con gái.
Triệu Tử Anh nhìn cô, ánh mắt mang theo tia cảm thông:
“ Sau khi sinh con xong … em có dự định gì?”.
“…….” - Lý Uyên lặng im một lúc.
Không phải vì cô không biết bản thân sẽ làm gi, mà là vì biết quá rõ cho nên mới không thể nói.
“ Em … em sẽ rời khỏi thành phố này”.
Sau đó đến một nơi cách xa nhà họ Lý, bắt đầu cuộc sống mới.
“ Chắc em cũng rõ vì chuyện của em trai chị … và em, cho nên tình hình của công ty nhà họ Triệu bây giừo đang đứng trước đầu sóng ngọn gió?”.
Vì chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Lý Uyên, cho nên Triệu Tử Anh rất khó mở lời.
Cô gái nhỏ ngồi trên giường, im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“ Em … sau khi sinh xong … có muốn ở lại đây không?”.
Lý Uyên nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Anh, cô sợ bản thân nghe nhầm, cố ý hỏi lại:
“ Vâng?”.
Triệu Tử Anh không thẳng thừng mà lại giải thích đôi chút:
“ Cục diện này, chỉ có thể thông báo với bên ngoài em trai chị và em đã kết hôn, làm dịu tình hình. Nếu em đồng ý phối hợp … thì sau khi sinh có thể ở đây một thời gian”.
“ Có nghĩa là … khi công ty thoát khỏi giai đoạn này … thì có thể rời đi ạ?”.
“ Nếu không thì cô muốn sao?”.
Một giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn chen vào, Lý Uyên nhìn ra phía ngoài cửa, nhưng không quá 2 giây liền tiếp tục hỏi Triệu Tử Anh mà không thèm quan tâm đến người đàn ông bất lịch sự xông vào phòng mà không thèm gõ cửa thông báo trước một câu.
“……..” - Triệu Thần Hy.
Triệu Tử Anh liếc hắn, lẩm nhẩm khẩu hình:
“ Chị nói gì em đều không chịu nghe lọt tai có đúng không?”.
Lý Uyên nhìn Triệu Tử Anh đang ra hiệu cho hắn đừng có làm bậy, mỉm cười:
“ Em không sao đâu, chị không cần lo lắng. Nếu là chuyện lớn thì thẳng thắng với nhau để vấn đề nhanh được giải quyết sẽ tốt hơn cứ lo này sợ kia”.
Cô không trách hắn quá lỗ mãng, chỉ trách hắn không biết điều.
Nhưng không sao, vì như thế đỡ tốn thời gian.
“ Vậy chị định khi nào sẽ mở cuộc họp báo?” - Lý Uyên hỏi.
“ Ngày mai” - hắn không mặn mà lên tiếng.
“ Em đang mang thai nên không cần phải lo, Thần Hy sẽ chuẩn bị”.
“ Vâng” - cô đáp.
“ Em vẫn chưa ổn đâu, mau nghỉ ngơi đi”.
“ Chị …” - Lý Uyên thỏ thẻ.
“ Hửm?”.
“ Em có chuyện muốn nói riêng với anh ta” - Cô nói đến chữ ‘anh ta’ thì liền nhìn sang Triệu Thần Hy.
“….” - Triệu Tử Anh nghĩ ngợi, đứa em này tuy độc mồm độc miệng, tuỳ hứng làm càn, nhưng qua chuyện lúc hắn cho người đi gọi bác sĩ và bế Lý Uyên vào phòng thì cũng được xem là biết phân nặng nhẹ. Tuy như vậy, nhưng cô vẫn chưa an tâm lắm.
Đi ngang qua hắn, Triệu Tử Anh thì thầm:
“ Đừng có quên lời nhắc nhở của chị, em tốt nhất là nên im lặng. Dù bị mắng hay bị đánh cũng một mực chịu trận đi. Chị sẽ đứng bên ngoài, đừng có nghĩ muốn nói gì thì nói”.
“………..”.
Xong đời, như cá nằm trên thớt.
Hắn nghĩ thầm với gương mặt bất mãn.