Chương 56: Nhận ra
Trịnh Hoài An giờ đây hệt như bị điên vậy, chẳng cần biết hắn có nghe hay không thì cô ta vẫn đứng đó gào lên:
“ Không phải anh chê bai tôi hay sao? Không muốn có bất cứ liên quan gì đến tôi, vậy nên …”.
“ Nên cô mới dùng cái cách này là để trả thù?” - Triệu Tử Anh hỏi.
“ Haha, cái gì àm tự do thoải mái chứ? Nếu đã không để tôi toại nguyện thì anh cũng đừng mong sống yên”.
“……”.
Trịnh Hoài An này đúng là ả điên, dù đã bị bắt nhốt nhưng vẫn chẳng hề có chút hối lỗi hay cầu xin sự tha thứ.
Triệu Thần Hy không có bất kỳ động thái nào, hắn đứng đó hồi lâu rồi xoay người có ý rời khỏi, trước khi đi còn nói với chị mình:
“ Em không muốn nhìn thấy cô ta lượn lờ trước mặt mình nữa”.
Triệu Tử Anh nhìn cai ngục rồi nói:
“ Trông cậy vào các anh”.
Cả 2 người rời khỏi trại giam, trên đường về nhà, Triệu Thần Hy không hề mở miệng nói bất cứ điều gì, chỉ thẩn thờ cúi mặt.
Triệu Tử Anh nhìn hắn, lúc đầu giấu nhẹm chuyện này không để hắn biết vì sợ hắn làm ầm lên, kinh động đến Lý Uyên đang mang thai, lỡ đâu có bất trắc gì thì dù có làm gì cũng không thể bù đắp được.
Nhưng không ngờ lại điềm đạm thế kia.
Do giải quyết công việc cần phải làm dịu tính khí nóng nảy nên mới thay đổi, hay là do …
Về đến nhà, Triệu Tử Anh bước xuống xe, trong khi hắn vẫn còn ngồi yên ở đó không di chuyển.
Nghi hoặc, cô hỏi:
“ Em không định vào nhà à?”.
“……..”. - Triệu Thần Hy trầm tư rồi chậm rãi lên tiếng:
“ Em ra ngoài một chút”.
Triệu Tử Anh nhìn hắn đang bần thần, xoay người đi vào trong nhà và không quên nhanws nhủ:
“ Dù có đi đâu thì cũng chú ý đấy, phát tiết thì có thể nhưng làm càn thì đừng nghĩ đến” - Cô thực sự sợ hắn không kiềm chế được, đổi ý đến tìm Trịnh Hoài An mà đi gây sự.
Phòng giam che chắn bởi tấm kính cường lực, dù có làm gì thì cũng không sao, nhưng hình tượng thì vẫn phải chú ý.
Giờ đây hắn đang làm việc ở công ty, không còn lông bông như trước kia, có thể làm việc mà không cần suy nghĩ.
“……..” - Triệu Thần Hy không đáp, chỉ ra hiệu cho Mike lái xe.
Chiếc xe chạy ra khỏi biệt thự, Mike nhìn hắn thông qua kính chiếu hậu rồi gặng hỏi:
“ Thiếu gia, chúng ta … đến nhà giam ạ?”.
“…..” - Hắn nhìn anh ta, dường như không vui khi đến cả Mike cũng nghĩ hắn tìm Trịnh Hoài An gây sự
Triệu Thần Hy thở dài, chống tay lên cửa xe ròi tỳ lên trán, vài giây sau hắn chậm chạp nói:
“ Bệnh viện”.
“ Vâng”.
Mike nghe theo, chiếc xe rất nhanh đã đến nơi cần đến.
Người đàn ông bước vào một phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt tay lên tay vịn cửa.
Trong đầu hắn đang có hai luồng suy nghĩ, không biết có nên bước vào đối diện với người bên trong hay không.
Đứng ở đó hồi lâu, người người qua lại nhìn hắn, nhưng Triệu Thần Hy đang chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, chẳng hề quan tâm đến xung quanh.
“ Mẹ ơi, chú này giống tượng quá”.
“ Suỵt, đừng có nhìn”.
Triệu Thần Hy bất giác nhớ đến những lời mà trước đây cô từng nói
- Tôi tính kế anh? Ha, còn gì nực cười hơn cơ chứ. Người chủ động bắt chuyện là anh, phòng là do anh chuẩn bị, bảo hộ cũng là của anh. Từ đầu đến cuối tôi chỉ đến quán bar đó giải toả căng thẳng, tôi tính kế cái gì cơ chứ?!!!
Lúc đó hắn còn cưởi khinh vì cảm thấy cô đúng là biết cách diễn trò, đã gài bẫy hắn mà còn làm ra cái dáng vẻ vô tội.
Hoá ra cô thực sự đến đó để giải sầu.
Cái dáng vẻ đau lòng, tuyệt vọng không thiết sống đó là tâm trạng của Lý Uyên lúc bấy giờ chứ không phải là đang thu hút sự chú ý của hắn.
Cùng hắn lên giường là vì hắn chủ động đến bắt chuyện mời cô, có thai là vì Trịnh Hoài An đã đâm thủng bảo hộ, đến nhà hắn đều là do gia đình cô ham tiền tài vật chất.
Từ đầu đến cuối quả thực như cô nói, hắn là tên khốn kiếp chẳng có gì để cô phải lao đầu vào.
- Còn nữa, anh có gì để tôi gài bẫy? Công việc không có, chỉ biết ngửa tay xin những đồng tiền chị anh phải đổ mồ hôi công sức kiếm được, suốt ngày cứ lêu lổng với đám bạn chẳng ra gì, ăn chơi đàn đúm thâu đêm suốt sáng, có gì mà hãnh diện? Có gì để tôi phải tính kế? Bà đây không rãnh mà lôi rác về nhà!!!
Triệu Thần Hy cười khổ, cô quả thật ghét hắn.
“ Không phải anh chê bai tôi hay sao? Không muốn có bất cứ liên quan gì đến tôi, vậy nên …”.
“ Nên cô mới dùng cái cách này là để trả thù?” - Triệu Tử Anh hỏi.
“ Haha, cái gì àm tự do thoải mái chứ? Nếu đã không để tôi toại nguyện thì anh cũng đừng mong sống yên”.
“……”.
Trịnh Hoài An này đúng là ả điên, dù đã bị bắt nhốt nhưng vẫn chẳng hề có chút hối lỗi hay cầu xin sự tha thứ.
Triệu Thần Hy không có bất kỳ động thái nào, hắn đứng đó hồi lâu rồi xoay người có ý rời khỏi, trước khi đi còn nói với chị mình:
“ Em không muốn nhìn thấy cô ta lượn lờ trước mặt mình nữa”.
Triệu Tử Anh nhìn cai ngục rồi nói:
“ Trông cậy vào các anh”.
Cả 2 người rời khỏi trại giam, trên đường về nhà, Triệu Thần Hy không hề mở miệng nói bất cứ điều gì, chỉ thẩn thờ cúi mặt.
Triệu Tử Anh nhìn hắn, lúc đầu giấu nhẹm chuyện này không để hắn biết vì sợ hắn làm ầm lên, kinh động đến Lý Uyên đang mang thai, lỡ đâu có bất trắc gì thì dù có làm gì cũng không thể bù đắp được.
Nhưng không ngờ lại điềm đạm thế kia.
Do giải quyết công việc cần phải làm dịu tính khí nóng nảy nên mới thay đổi, hay là do …
Về đến nhà, Triệu Tử Anh bước xuống xe, trong khi hắn vẫn còn ngồi yên ở đó không di chuyển.
Nghi hoặc, cô hỏi:
“ Em không định vào nhà à?”.
“……..”. - Triệu Thần Hy trầm tư rồi chậm rãi lên tiếng:
“ Em ra ngoài một chút”.
Triệu Tử Anh nhìn hắn đang bần thần, xoay người đi vào trong nhà và không quên nhanws nhủ:
“ Dù có đi đâu thì cũng chú ý đấy, phát tiết thì có thể nhưng làm càn thì đừng nghĩ đến” - Cô thực sự sợ hắn không kiềm chế được, đổi ý đến tìm Trịnh Hoài An mà đi gây sự.
Phòng giam che chắn bởi tấm kính cường lực, dù có làm gì thì cũng không sao, nhưng hình tượng thì vẫn phải chú ý.
Giờ đây hắn đang làm việc ở công ty, không còn lông bông như trước kia, có thể làm việc mà không cần suy nghĩ.
“……..” - Triệu Thần Hy không đáp, chỉ ra hiệu cho Mike lái xe.
Chiếc xe chạy ra khỏi biệt thự, Mike nhìn hắn thông qua kính chiếu hậu rồi gặng hỏi:
“ Thiếu gia, chúng ta … đến nhà giam ạ?”.
“…..” - Hắn nhìn anh ta, dường như không vui khi đến cả Mike cũng nghĩ hắn tìm Trịnh Hoài An gây sự
Triệu Thần Hy thở dài, chống tay lên cửa xe ròi tỳ lên trán, vài giây sau hắn chậm chạp nói:
“ Bệnh viện”.
“ Vâng”.
Mike nghe theo, chiếc xe rất nhanh đã đến nơi cần đến.
Người đàn ông bước vào một phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt tay lên tay vịn cửa.
Trong đầu hắn đang có hai luồng suy nghĩ, không biết có nên bước vào đối diện với người bên trong hay không.
Đứng ở đó hồi lâu, người người qua lại nhìn hắn, nhưng Triệu Thần Hy đang chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, chẳng hề quan tâm đến xung quanh.
“ Mẹ ơi, chú này giống tượng quá”.
“ Suỵt, đừng có nhìn”.
Triệu Thần Hy bất giác nhớ đến những lời mà trước đây cô từng nói
- Tôi tính kế anh? Ha, còn gì nực cười hơn cơ chứ. Người chủ động bắt chuyện là anh, phòng là do anh chuẩn bị, bảo hộ cũng là của anh. Từ đầu đến cuối tôi chỉ đến quán bar đó giải toả căng thẳng, tôi tính kế cái gì cơ chứ?!!!
Lúc đó hắn còn cưởi khinh vì cảm thấy cô đúng là biết cách diễn trò, đã gài bẫy hắn mà còn làm ra cái dáng vẻ vô tội.
Hoá ra cô thực sự đến đó để giải sầu.
Cái dáng vẻ đau lòng, tuyệt vọng không thiết sống đó là tâm trạng của Lý Uyên lúc bấy giờ chứ không phải là đang thu hút sự chú ý của hắn.
Cùng hắn lên giường là vì hắn chủ động đến bắt chuyện mời cô, có thai là vì Trịnh Hoài An đã đâm thủng bảo hộ, đến nhà hắn đều là do gia đình cô ham tiền tài vật chất.
Từ đầu đến cuối quả thực như cô nói, hắn là tên khốn kiếp chẳng có gì để cô phải lao đầu vào.
- Còn nữa, anh có gì để tôi gài bẫy? Công việc không có, chỉ biết ngửa tay xin những đồng tiền chị anh phải đổ mồ hôi công sức kiếm được, suốt ngày cứ lêu lổng với đám bạn chẳng ra gì, ăn chơi đàn đúm thâu đêm suốt sáng, có gì mà hãnh diện? Có gì để tôi phải tính kế? Bà đây không rãnh mà lôi rác về nhà!!!
Triệu Thần Hy cười khổ, cô quả thật ghét hắn.